Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 18

Thụy Căn

16/04/2013



Bỏ máy xuống, Điền Vĩnh Thái phát hiện mình gọi cũng như không.

Trong điện thoại Hoắc Vân Đạt nói trưởng ban Triệu không có sở thích gì, chỉ thích thể dục, đánh tennis, bơi, leo núi, đây là sở thích gì chứ? Bảo sao vị trưởng ban Triệu này lại nhiều sức đến vậy, từ sáng đến tối đi cả ngày mà không thấy hắn mệt lúc nào cả.

- Sao rồi?

Trương Quốc Phú và Vi Văn Minh đều nhìn Điền Vĩnh Thái.

- Y nói trưởng ban Triệu thích thể dục, bơi, tennis, leo núi, nếu không sẽ đọc sách, ừ còn thích uống trà, ngoài ra không có sở thích gì khác.

Điền Vĩnh Thái bất đắc dĩ xua tay nói:

- Ai ngờ trưởng ban Triệu còn trẻ mà lại không có sở thích gì. Ừ, ngoài uống trà miễn cưỡng coi như sở thích ra thì mấy cái khác có coi là sở thích không?

- Ồ, như vậy đúng là phiền rồi.

Trương Quốc Phú nhíu mày nói, trong lúc nhất thời y cũng không biết nên tiếp đón vị trưởng ban Triệu này như thế nào?

Chủ nhiệm Trử đã gọi điện nhắc mình vị trưởng ban Triệu này có lai lịch rất lớn, chẳng những có quan hệ mật thiết với Bí thư Thái, hơn nữa hình như còn có quan hệ ở trung ương. Chủ nhiệm Trử rất ít khi đánh giá cán bộ như vậy, do mình và lão Vi có quan hệ khá tốt với chủ nhiệm nên mới nói thế.

Nhưng vị trưởng ban Triệu này lại không có sở thích gì thì đúng là muốn kéo gần quan hệ cũng khó khăn.

- Bí thư Trương, hay là chúng ta mời Bí thư Triệu đến Phượng Đỉnh các, nơi ấy có phong cảnh đẹp. Hôm nay thời tiết tốt uống trà Quảng Bắc là ổn. Anh thấy sao?

Vi Văn Minh rất nhạy bén, nghe Điền Vĩnh Thái nói Triệu Quốc Đống thích uống trà liền nghĩ ngay ra biện pháp.

- Lão Vi, ý này rất được. trà Quảng Bắc chúng ta nơi khác muốn thử cũng không thử được, không kém gì trà Phổ Nhị. Chúng ta có thể ngồi tâm sự với trưởng ban Triệu, tăng tình cảm.

Trương Quốc Phú nói.

- Lão Điền, anh thấy sao?

- Cũng được, trưởng ban Triệu thích uống trà, tôi thấy trong văn phòng trưởng ban ngoài sách ra chỉ có hộp trà, rất nhiều loại. trưởng ban Triệu còn bảo tôi cầm hai hộp trà Ninh Lăng, Thanh Châm để coi như quảng cáo trà cho Ninh Lăng, Hoài Khánh.

Điền Vĩnh Thái cũng thấy ý này khá hay.

- Tôi còn nói Điền Nam chúng ta mới là tỉnh sản xuất chè lớn, Phổ Nhị nổi tiếng thế giới, chè tỉnh An Nguyên không thể so sánh với Điền Nam chúng ta. Trưởng ban Triệu còn không vui, cứ bắt tôi nếm thử trà Ninh Lăng, nói không thua gì trà Phổ Nhị.

- Ha ha, không ngờ trưởng ban Triệu lại giữ gìn nơi mình công tác như vậy.

Vạn Đại Hữu cười ha hả nói:

- Đến Điền Nam chúng ta rồi mà còn không quên tuyên truyền, quảng cáo cho nơi cũ.

- Lão Vạn, anh nói đúng rồi. Trà Ninh Lăng mấy năm nay rất nổi tiếng, nghe nói khá được hoan nghênh ở Hongkong, Đài Loan. Mà ngành chè này ở Ninh Lăng bắt đầu phát triển lên khi trưởng ban Triệu còn làm Bí thư huyện ủy ở Ninh Lăng hồi bảy tám năm trước. Nghe nói lúc ấy đưa một công ty sản xuất chè khổng lồ ở Bắc Kinh, thoáng cái biến chè Ninh Lăng đang nửa sống nửa chết sống lại.

Điền Vĩnh Thái nói.

- Ồ, vậy thì hay quá. Nếu trưởng ban Triệu có quan hệ ở việc này thì có thể giúp quảng bá chè Văn Thành chúng ta. Tốt nhất có thể đưa vào một hai công ty sản xuất quy mô lớn vào.

Vi Văn Minh nói.

- Lão Vi, cái này anh tự hỏi trưởng ban Triệu đi, chẳng qua các anh có lẽ không hiểu rõ về trưởng ban Triệu. trưởng ban Triệu là chuyên gia làm kinh tế, có lẽ các anh đều biết năm trước khi trưởng ban Triệu làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng – tỉnh An Nguyên, Ninh Lăng có GDP đột phá 100 tỷ rồi chứ? Nhưng các anh biết hai năm trước GDP của Ninh Lăng là bao nhiêu không?

Điền Vĩnh Thái nhìn quanh và hỏi.

- Sợ là ít nhất phải 50 tỷ.



Vi Văn Minh trầm ngâm nói. Bọn họ cũng chỉ biết vị trưởng ban Triệu này lập nghiệp từ kinh tế, Ninh Lăng là thị xã đầu tiên ở khu vực đất liền đột phá GDP 100 tỷ còn tình hình cụ thể thì không biết.

- Hắc hắc, năm 2002 trưởng ban Triệu đến làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, nghe nói GDP của Ninh Lăng lúc ấy chưa đầy 20 tỷ. Các anh tính xem hai năm tăng trưởng bao nhiêu? Mấy hôm trước tôi đọc bài viết trên Nhật báo kinh tế nói Thống đốc Ngân hàng nhân dân đến Ninh Lăng khảo sát công tác xây dựng hệ thống tín dụng, bên trên nói Ninh Lăng là thị xã có nhiều chi nhánh ngân hàng nhất khu vực đất liền, về cơ bản tất cả ngân hàng trong nước đều có chi nhánh ở Ninh Lăng, nghe nói các ngân hàng nước ngoài cũng rất có hứng thú với Ninh Lăng, cho rằng không khí kinh doanh ở Ninh Lăng và sự phát triển đáng để bọn họ tiến vào.

Điền Vĩnh Thái thuận miệng nói.

- Cho nên trên xe tôi có thảo luận với trưởng ban Triệu về tốc độ tăng trưởng năm nay của Ninh Lăng là bao nhiêu. Trưởng ban Triệu nói có lẽ năm nay sẽ đạt được 150 đến 160 tỷ, nói cách khác tốc độ tăng trưởng sẽ từ 50 đến 60%.

Ba người Trương Quốc Phú đều hít sâu một hơi.

Khởi điểm thấp, kinh tế tăng tốc nhanh còn có thể chấp nhận nhưng khi GDP đạt được 100 tỷ mà GDP còn có tốc độ tăng trưởng đến 50% thì đúng là làm người ta sợ. Năm ngoái Côn Châu còn chưa đạt được 100 tỷ, Văn Thành mới có 13 tỷ, tốc độ tăng trưởng 15% đã là cao.

- Trưởng ban Triệu đến Điền Nam chúng ta làm trưởng ban tổ chức cán bộ đúng là phí tài năng.

Trương Quốc Phú nói.

Điền Vĩnh Thái nhìn Trương Quốc Phú và cười cười.

Triệu Quốc Đống rất vui vẻ nhận lời mời đến Phượng Đỉnh Các uống trà của Trương Quốc Phú. Thời tiết tháng tư rất đẹp, có thể lên nơi cao uống trà, ngắm cảnh cũng làm người ta vui vẻ.

Văn Thành về cơ bản là một thiên đường không ô nhiễm, không có công nghiệp. Điều này cũng có nghĩ Văn Thành thiếu kinh tế công nghiệp để chống đỡ, tài chính yếu kém.

Văn Thành đúng là nơi đi ra nhân tài. Trử Liễu chính là từ nơi này đi ra

Việc điều tra Long Lĩnh, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy vẫn đang tiến hành, Triệu Quốc Đống đã thông qua vài con đường khác tìm hiểu nhưng không được bao thứ đáng giá.

Bản tài liệu kia hắn đã cẩn thận xem, cũng bảo Phương Dạ Bạch xác minh bản tài liệu này qua bạn của y ở Ủy ban kỷ luật Vĩnh Xương. Mặc dù có đôi chút khác nhưng không nhiều.

Từ bạn của Phương Dạ Bạch cũng chứng thực một tin, tổ công tác Ủy ban kỷ luật đạt được không ít thứ có giá trị nhưng biểu hiện của bọn họ rất lạ, vẫn không đưa ra kết luận gì. Điều này làm Triệu Quốc Đống nghi ngờ Trử Liễu muốn làm gì đó.

Hắn rất muốn trực tiếp nói chuyện với Trử Liễu về việc ở Long Lĩnh nhưng nghĩ mãi lại thấy điều kiện chưa thích hợp.

Thông qua Hùng Chính Lâm, Triệu Quốc Đống coi như hiểu khá rõ về Trử Liễu. Mặc dù trong công việc hàng ngày không nhìn ra khuynh hướng của cô ta nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy Trử Liễu về tổng thể mà nói là khá công tâm, đây cũng là đánh giá của Hùng Chính Lâm về Trử Liễu.

Hùng Chính Lâm đánh giá Trử Liễu khá cao, y nói Trử Liễu rất kín đáo, cân nhắc vấn đề khá cẩn thận, chu toàn, làm chuyện gì cũng tính toán trước rồi mới có hành động, tuyệt không làm chuyện không nắm chắc, hơn nữa nắm bắt rõ ý đồ cấp trên.

Một chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật như vậy mà có thái độ khá lạ ở vụ việc lần này, không thể nghi ngờ cô ta không có mục đích.

Triệu Quốc Đống rất cẩn thận tìm hiểu về Trử Liễu, cho nên khi chưa xác định được ý đồ của đối phương thì hắn thà đồng ý quan sát thêm.

Trử Liễu là người Văn Thành, có tình cảm rất tốt với Văn Thành. Bí thư thị ủy Trương Quốc Phú và thị trưởng Vi Văn Minh đều có quan hệ tốt với Trử Liễu. Trử Liễu cũng khá quan tâm tình hình phát triển của Văn Thành, thậm chí không hề e ngại.

Vì thế Triệu Quốc Đống hy vọng có thể thông qua vài con đường kéo gần quan hệ giữa mình và Trử Liễu, như vậy sẽ giúp đỡ cho công tác của hắn sau này.

Từ một vài con đường tìm hiểu thì Triệu Quốc Đống biết Trử Liễu rất hy vọng quê hương của cô ta phát triển nhanh hơn, đây cũng là nguyên nhân mà Trương Quốc Phú và Vi Văn Minh được Trử Liễu tin tưởng. Nhưng cơ sở vật chất yếu kém cùng thiếu quy hoạch chiến lược lâu dài của Văn Thành vẫn hạn chế sự phát triển kinh tế của Văn Thành.

Ở phương diện này Triệu Quốc Đống lại khá tự tin. Mặc dù hắn bây giờ là trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng hắn tin mình vẫn có thể phát huy tác dụng ở mặt kinh tế.

Chè ống đúng là có mùi vị rất đặc biệt, làm người ta thích thú. Triệu Quốc Đống hay uống trà khá kinh ngạc, hắn thật không ngờ Văn Thành xa xôi này mà lại có nhiều mặt hàng đặc sắc đến thế, không thua kém gì các loại trà hàng đầu của Trung Quốc.

Đề tài rất nhanh kéo dài sang ngành sản xuất chè Văn Thành. Vi Văn Minh có lẽ vẫn nhớ đến lời của Điền Vĩnh Thái nên không tránh việc đề cập tới Ninh Lăng.

Ngành sản xuất công nghiệp của Văn Thành yếu kém nhất là mấy huyện chỉ có vài công ty công nghiệp nhẹ nhỏ. Mặc dù Văn Thành có hàm lượng quặng sắt phong phú nhưng do cơ sở vật chất chung như giao thông, thông tin, điện hạn chế nên chưa chính thức tiến vào giai đoạn khai thác bình thường. Sản xuất nông nghiệp vẫn chiếm vị trí chủ đạo trong nền kinh tế Văn Thành, ngành công nghiệp, dịch vụ đều thiếu khả năng phát triển.

Thị xã Văn Thành không có đường sắc, cũng không có quốc lộ đẳng cấp cao. Chẳng qua việc này cũng mang lại vài ưu thế đó là Văn Thành không có ngành công nghiệp ô nhiễm, có ưu thế trời ban để sản xuất thuốc lá, chè.

- Trưởng ban Triệu, nghe nói ngài lúc công tác ở Ninh Lăng đã thành công thúc đẩy ngành chè. Văn Thành chúng tôi có lịch sử lâu đời về sản xuất chè, hơn nữa điều kiện thời tiết, địa chất đều thích hợp, chỉ là thiếu tài chính, kỹ thuật, công ty hàng đầu nên không thể phát triển với quy mô lớn được. Không biết ngài có thể có con đường nào thích hợp giúp Văn Thành chúng tôi không?

Vi Văn Minh một bên tự rót thêm nươ cảnh sát cho Triệu Quốc Đống, một bên nói.

- Trưởng ban Triệu, trà ống Quảng Bắc của chúng tôi đủ thơm chứ? Chắc không kém gì chè Ninh Lăng.



- Ừ, chè ống đúng là có phong cách riêng nhưng nó khác với chè sao, tôi rất thích.

Triệu Quốc Đống không che giấu gì.

- Lúc ấy ngành sản xuất chè của Ninh Lăng cũng tản mát, tôi làm chủ tịch Hoa Lâm, Hoa Lâm là huyện nghèo cấp quốc gia. Nếu muốn thoát khỏi cái mũ này thì phải tìm đường quanh các nơi. Lúc ấy vừa vặn gặp một công ty đến đàm phán với bên Tân Châu để hợp tác sản xuất chè, hình như không đàm phán xong nên tôi tìm tới.

- Chè Hoa Lâm khi đó không nổi tiếng bằng Tân Châu nhưng trên thực tế có chất lượng không khác nhau. Công ty kia sang Hoa Lâm khảo sát việc trồng chè thấy cũng được nhưng điều kiện đưa ra rất chặt, về cơ bản có ý lũng đoạn, yêu cầu huyện phải giao tất cả khu đất trồng chè tốt cho bọn họ, việc trồng cây, thu hái đều do bọn họ khống chế. Tôi lúc ấy mạo hiểm chấp nhận lời mắng chửi mà đồng ý nhưng có một yêu cầu là phải tạo thương hiệu chè riêng cho Hoa Lâm.

- Công ty Dụ Thái này cũng giỏi kinh doanh, biết cách tạo thương hiệu. Sau mấy năm đã biến ngành sản xuất chè Hoa Lâm phát triển nhanh chóng, đè được chè Tân Châu. Bây giờ hầu hết nguyên liệu chè Tân Châu đều bị Ninh Lăng mua lại.

Triệu Quốc Đống khá tự hào với điểm này. Vi Văn Minh rất biết chọn đề tài gãi đúng chỗ ngứa của Triệu Quốc Đống. Khi đề tài kéo dài ra, Triệu Quốc Đống mới phát hiện rơi vào bẫy. Việc Vi Văn Minh đưa ra đề nghị mời công ty Dụ Thái đến Văn Thành khảo sát, hắn cũng chỉ có thể đồng ý.

- Hai anh nghĩ biện pháp đưa tôi vào bẫy hả, việc này không không phải việc của tôi, các anh đi tìm chủ tịch Quốc Lương mới đúng.

Triệu Quốc Đống một tay cầm ấm trà, một bên chỉ chỉ.

- Tôi uống cốc chè mà bị vướng vào một chuyện, đúng là ..

- Hắc hắc, trưởng ban Triệu, ai bảo danh tiếng của ngài quá nổi?

Điền Vĩnh Thái cười ha hả nói:

- Người dân Văn Thành thuần chất, thiện lượng, hàm lượng quặng sắt phong phú nhưng do đường xá, cơ sở vật chất nên không phát triển được. Nói thật đây là điều mà người Văn Thành rất lo lắng.

- Lão Điền nói đúng. Lần trước chủ nhiệm Trử về cũng nói tới việc này làm tôi và lão Vi rất xấu hổ. Trụ cột kinh tế Văn Thành bạc nhược, Thị ủy và Ủy ban vẫn tích cực tìm điểm đột phá, mấy năm gần đây tốc độ tăng trưởng khá nhanh nhưng chênh lệch với các khu khác vẫn là rất lớn.

Trương Quốc Phú nói.

- Nguyên nhân lớn nhất hạn chế sự phát triển của Văn Thành chính là tư tưởng của cán bộ, quần chúng, còn có một nguyên nhân khách quan là do đường giao thông và cơ sở vật chất gây ra. Ở điểm này xin mời trưởng ban Triệu giúp đỡ.

Trương Quốc Phú và Vi Văn Minh nói thẳng làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt. Theo hắn thấy Văn Thành mặc dù còn nghèo hơn mấy thị xã khu vực Điền tây nhưng tư tưởng của cán bộ lãnh đạo thoáng hơn nhiều.

Mặc dù Trương Quốc Phú cũng cho rằng tư tưởng của cán bộ lãnh đạo Văn Thành cần được giải phóng thêm nhưng Triệu Quốc Đống vẫn khá hài lòng. Dù là công tác gì cũng cần một quá trình, một lần xong ngay chỉ có phản tác dụng.

- Hai anh có thể nhận ra điểm này là rất tốt. Nhân tố khách quan thì chúng ta có thể thông qua một vài cố gắng để bù lại, nhưng chủ quan nhất là về tư tưởng là điều chúng ta cần nhanh chóng giải quyết. Cá nhân tôi cho rằng cục diện của Văn Thành là tốt nhưng cần cố gắng mở rộng tầm mắt, giải phóng tư tưởng, cải thiện tác phong làm việc, nhất là công tác phục vụ, có quan niệm trọng tâm vây quanh việc phát triển kinh tế. Nó còn quan trọng hơn là việc thu hút một hai hạng mục lớn vào Văn Thành.

Triệu Quốc Đống gật đầu đồng ý quan điểm của Trương Quốc Phú.

- Dưới gốc ngô đồng kiểu gì cũng có phượng hoàng tới. Ngô đồng không chỉ là về xây dựng cơ sở vật chất, còn kể cả tác phong làm việc và hiệu suất của Đảng ủy, chính quyền, vế sau ở vài tình huống còn quan trọng hơn vế trước. Nhất là đối với nhà đầu tư nước ngoài và nhà kinh doanh khu vực duyên hải mà nói bọn họ càng chú ý thái độ, tác phong của chính quyền địa phương. Dù điều kiện kém một chút nhưng chỉ cần tác phong của chính quyền địa phương tốt là được.

Triệu Quốc Đống nói làm Trương Quốc Phú và Vi Văn Minh đều khá động tâm.

Văn Thành ở tận cùng phía đông nam Điền Nam, cơ sở vật chất lạc hậu, phát triển kinh tế chậm. Trương Quốc Phú và Vi Văn Minh đã làm bí thư và thị trưởng hai ba năm, địa vị đã củng cố nhưng kinh tế mãi không chấn hưng là điều làm bọn họ lo nhất.

Hai người đã sớm bỏ hiềm khích mới đầu mà một lòng một dạ suy nghĩ làm như thế nào giúp kinh tế Văn Thành phát triển. Nhất là sau khi Thái Chánh Dương đến làm bí thư tỉnh ủy càng chú trọng sự phát triển kinh tế hơn, cũng có thái độ nghiêm khắc hơn với lãnh đạo chủ yếu các nơi có kinh tế chậm phát triển, điều này làm hai người bọn họ sợ hãi. Làm thế nào để kinh tế phát triển là nhận thức chung của cả hai nhưng do trụ cột của Văn Thành quá kém, giao thông hạn chế nên hai người dù muốn thu hút đầu tư cũng không có đột phá mấy.

Lần này Triệu Quốc Đống mặc dù đến khảo sát với danh nghĩa trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng cũng làm hai người lo lắng. Có lời đồn trung ương không hài lòng với sự phát triển kinh tế của Điền Nam nên mới điều Triệu Quốc Đống giỏi làm kinh tế đến làm trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam, đây là muốn xúc tiến phát triển kinh tế của Điền Nam, nhất là từ việc xây dựng bộ máy để nhằm tạo tiền đề cho kinh tế Điền Nam phát triển.

Trử Liễu đã chuyên môn gọi cho hai người, yêu cầu cần chú trọng đợt khảo sát này của Triệu Quốc Đống. Ý của đối phương chính là có thể đây là bước đầu cho việc bí thư tỉnh ủy Thái Chánh Dương có ý đồ điều chỉnh bộ máy các nơi. Nếu để Triệu Quốc Đống có ấn tượng không tốt thì tình huống sau này sẽ rất khó nói.

- Trưởng ban Triệu nói đúng. Văn Thành chúng tôi mặc dù điều kiện chung kém nhưng chúng tôi sẽ cố gắng bù lại ở bên phục vụ mềm.

Vi Văn Minh thở dài nói

- Chỉ là cơ sở vật chất vẫn rất quan trọng. trưởng ban Triệu, Văn Thành chúng tôi đúng là chịu khổ nhiều từ việc này, chúng tôi muốn cải thiệu điều kiện để phát triển nhưng tài chính của thị xã là quá ít, chúng tôi có tâm mà không có sức.

- Nói thật, tôi và bí thư Quốc Phú hai năm nay ăn ngủ không yên, tóc bạc không ít vì muốn giải quyết vấn đề này. năm ngoái tỉnh và Bộ Giao thông đã ký kết hợp tác, tiến thêm một bước tăng cường địa vị trung tâm của Điền Nam đối với khu vực Đông Nam Á, qua đó đường sắt Điền Quế đã được lên kế hoạch nhưng đây chỉ là tiếng sấm chứ chưa thấy người tới. Nếu đường sắt này có thể theo quy hoạch chạy qua Văn Thành chúng tôi thì nó sẽ thúc đẩy cho kinh tế Văn Thành phát triển nhanh hơn.

Vi Văn Minh nói làm Triệu Quốc Đống khá giật mình. Ai nói cán bộ địa phương sẽ không một lòng muốn phát triển. Nhất nhất hắn thấy được khát vọng của Trương Quốc Phú, Vi Văn Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook