Quyển 19 - Chương 18
Thụy Căn
16/04/2013
Nếu như nói phó chủ tịch chỉ đề cập đến đề tài mạnh dạn sử dụng cán bộ trẻ tuổi vào cương vị trọng yếu thì Qua Tĩnh sẽ không mẫn cảm như thế, dù sao Triệu Quốc Đống cũng mới từ Điền Nam đến Ủy ban kế hoạch phát triển, thời gian đảm nhiệm cán bộ cấp phó bộ còn chưa tới ba năm, nên Qua Tĩnh gần như không nghĩ tới vấn đề của Triệu Quốc Đống. Nhưng khi phó chủ tịch hỏi một vài quan điểm và ý kiến về chuyên mục "Đối thoại" mấy ngày trước thì Qua Tĩnh lại thấy động tâm.
Tên tiểu tử Triệu Quốc Đống này thực sự là quá may mắn! Qua Tĩnh cũng thầm thấy vui mừng thay cho Triệu Quốc Đống.
Nếu như ngay cả lời này của phó chủ tịch mà Qua Tĩnh còn không nghe ra hàm ý thì há chẳng phải đã uổng công ngồi bấy lâu ở cái vị trí phó trưởng ban tổ chức trung ương sao.
Trên thực tế thì phó chủ tịch có tác dụng chính trong việc đưa Triệu Quốc Đống đến vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển, điểm này Qua Tĩnh cũng mơ hồ biết được, Chư Hiền vẫn giữ thái độ phản đối với việc điều chỉnh Triệu Quốc Đống nhanh như vậy nhưng sau cùng lại vẫn đồng ý điều chỉnh Triệu Quốc Đống, có thể tưởng tượng ra trong tình hình đó thì còn ai có thể thuyết phục được Chư Hiền nữa đây.
Thực tế thì lần điều chỉnh này Chư Hiền và mình đều đã có cơ cấu đại khái rồi, hội nghị thường vụ bộ chính trị vừa qua cũng đã mơ hồ mang mục đích gì đó, mặc dù còn chưa hình thành rõ ràng điều gì nhưng với vai trò là chủ quản công tác tổ chức đảng vụ nên phó chủ tịch hẳn sẽ hiểu rõ một cách thấu triệt ý đồ của trung ương. Mà Chư Hiền và mình cũng đã tiếp nhận nhiệm vụ của phó chủ tịch từ sớm, đó chính là chuẩn bị bước đầu cho công tác điều chỉnh nhân sự, để đến khi trung ương tiến hành điều chỉnh thì có thể đưa ra được người và phương án trong thời gian nhanh nhất.
Trước đó một vài địa phương đã tiến hành điều chỉnh lãnh đạo chủ chốt đảng - chính quyền, đưa cán bộ trẻ có tinh thần phát triển đến cương vị trọng yếu kết hợp với chuyên mục "Đối thoại" vừa rồi để mà suy xét thì có rất nhiều điều đã dần sáng tỏ.
37 tuổi, năm nay Triệu Quốc Đống mới 37 tuổi mà đã có khả năng leo lên cấp bộ trưởng, hơn nữa còn có khả năng cực lớn đảm nhiệm chủ tịch một tỉnh, có thể nói từ sau cải cách mở cửa cho tới nay là điều chưa từng có.
Đương nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc phó chủ tịch đã đưa ra một vài quan điểm của trung ương, phải tăng cường trẻ hóa cán bộ hơn nữa, chính là đưa một vài cán bộ trẻ đến những cương vị trọng yếu, những cán bộ trên 60 tuổi cần phải dần dần lui ra sau sân khấu chính trị. Chỉ có điều Triệu Quốc Đống xen lẫn vào trận chiến này thì không khỏi quá khiến kẻ khác để ý rồi.
********************
Khi Triệu Quốc Đống tới văn phòng của Qua Tĩnh cũng đã đến giờ tan tầm, hành lang không một bóng người nên rất yên tĩnh. Triệu Quốc Đống tới liên hệ xong thì thư ký của Qua Tĩnh đưa Triệu Quốc Đống vào trong.
- Sao rồi, thời gian qua bận nhiều vậy sao?
Qua Tĩnh ra hiệu Triệu Quốc Đống vào ngồi:
- Ngay cả chỗ tôi cũng không có thời gian tới.
- Qua tỷ, có thể không bận được sao? Đến Ủy ban kế hoạch phát triển chưa có thoải mái được lúc nào cả. Ý kiến của chủ nhiệm Quyền Quân gây ra rất nhiều tranh luận trên mạng Sina và Thiên Hạ, nhất là lĩnh vực kinh doanh dầu thành phẩm, vốn nhà nước, tư nhân và vốn nước ngoài bây giờ đấu nhau kịch liệt. Việc này vốn là quyền hạn xét duyệt của Bộ thương mại nhưng do liên quan đến an toàn năng lượng của nước ta, nhất là vào thời điểm giới đầu tư nước ngoài sải bước tiến vào trong nước với quy mô lớn, có một vài vấn đề thì Ủy ban kế hoạch phát triển phải phát biểu quan điểm và ý kiến của mình, bộ thương mại cũng rất thận trọng đối với vấn đề này, hi vọng mấy bộ ngành cùng tiến hành nghiên cứu, hiệp thương. Trong thời gian này tôi chủ yếu làm về việc này.
Triệu Quốc Đống giãi bày một cách thành thật.
- Ừ, xem ra cậu càng lúc càng bắt nhịp được với Ủy ban kế hoạch phát triển đó.
Qua Tĩnh khẽ gật đầu:
- Có thích công tác hiện giờ không?
- Điều này còn phải xem nói như thế nào, nơi này là địa phương tốt nhất để học tập và rèn luyện, có thể mở rộng tầm nhìn, nâng cao kiến thức, tăng cường năng lực, mài giũa, cũng có thể làm được một ít việc mà mình vốn vẫn muốn làm.
Ánh mắt của Triệu Quốc Đống có phần xa xăm:
- Cái cảm giác làm thành một chuyện rất tuyệt nhưng nến muốn làm thành một chuyện trong vòng 1 năm thì quá khó, hơn nữa còn bị rất nhiều nhân tố khác kìm hãm. Bề ngoài thì anh tỏ ra làm được nhưng hiệu quả thực tế thì lại chưa chắc có thể khiến anh hài lòng, nhất là khi chủ thể thực hiện, trách nhiệm là chính quyền tại địa phương, cho nên có đôi khi cũng sẽ rất thất vọng.
- Nói như vậy tức là có buồn có vui?
Qua Tĩnh hỏi ngược lại một câu:
- Tự cậu đánh giá xem một năm vừa rồi làm được như thế nào?
- Ừm, nửa vui nửa buồn. Tôi cảm thấy mình làm cũng được, ít nhất thì cũng làm được một hai công tác thực tế.
Triệu Quốc Đống nói với giọng khá tự hào:
- Không uổng đến Ủy ban kế hoạch phát triển một chuyến, cho nên tôi hi vọng trong năm nay còn có thể làm xong một hai chuyện, cho dù là một chuyện thì cũng thỏa mãn rồi.
Qua Tĩnh có thể hiểu được tâm tình của Triệu Quốc Đống, tên này là một người muốn làm thực tế, hắn thậm chí không quá để ý tới quan điểm của cấp trên và đồng liêu, hắn chỉ muốn làm những việc mà hắn cho rằng đáng làm. Đây là điều mà Qua Tĩnh thích nhất ở Triệu Quốc Đống, con người ta nếu như không có lý tưởng để theo đuổi thì người đó thực sự chỉ là một chính khách quan liêu mà thôi.
Triệu Quốc Đống không phải là người lọc lõi trên chốn quan trường, thành bại một chuyện cụ thể rất khó gây gợn sóng trong lòng bọn họ, cái mà bọn họ theo đuổi chính là thái độ của cấp trên. Qua Tĩnh không biết những người này rốt cuộc là thành thục, tỉnh táo cộng thêm thực tế hay là hoàn toàn đánh mất nhiệt tình công tác, theo đuổi lý tưởng một cách yếu đuối. Tóm lại là cô không quá thích loại cán bộ này, cô sợ bọn họ dù có kinh nghiệm phong phú, lý lịch có tỉ mỉ đến đâu nhưng nếu như không có lý tưởng công tác thì tất cả đều uổng phí.
- Quốc Đống, công tác do cậu phụ trách ở Ủy ban kế hoạch phát triển đích thực khiến nhiệt huyết người ta sục sôi, từ cấp độ vĩ mô bắt đầu thúc đẩy lĩnh vực kinh tế quốc gia thay đổi. Sự thành công này chỉ e là rất nhiều người không thể cảm nhận được mà lại tha thiết mơ ước, nhưng tôi thấy hình như cậu vẫn không quên được lúc công tác dưới địa phương, không biết trực giác này của tôi có sai hay không?
Lời của Qua Tĩnh đã xé toạc đám sương mù vẫn luôn vương vấn trong lòng Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống cũng thấy chấn động.
Khả năng quan sát và trực giác của Qua Tĩnh thật là kinh người, chỉ từ việc tiếp xúc với mình mà có thể cảm nhận được khát vọng công tác dưới địa phương cung cấp, có lẽ mình có tình cảm với địa phương. Nếu đổi là một người khác thì có lẽ sẽ bằng lòng đi tiếp cái bến đỗ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, mình mặc dù cũng thấy phong phú nhưng thủy chung vẫn có cảm giác khu vườn này dù tốt nhưng lại không thấy lưu luyến như ở nhà, hắn lại càng khát vọng có thể đến địa phương để xây dựng và thay đổi, biến địa phương đó trở thành thiên đường.
Triệu Quốc Đống không biết khát vọng này đều có ở mỗi một lãnh đạo hay không, nhưng hắn đích thực như thế, giống như ở Ninh Lăng vậy, chứng kiến một nơi hoang vu dưới sự quản lý của mình đã trở nên tươi tốt, cứ nhìn cảnh tượng dân chúng tươi cười rạng rỡ, một con đường quốc lộ được khởi công, rồi thì dòng người qua lại tấp nập, nhìn thị trường hàng hóa sung túc là hắn lại có cảm giác tự hào khó nói thành lời. Hắn thậm chí còn thấy mình giống như quan phụ mẫu thời phong kiến, nhưng hắn không cho là điều này có gì không tốt cả.
- Qua tỷ, tôi cũng không muốn giấu diếm gì, mặc dù tôi cảm thấy làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển rất thuận lợi, nhưng đúng như chị nói, trong thâm tâm tôi vẫn có mong muốn trở lại địa phương thoải mái tung cánh một phen. Tôi thừa nhận một năm công tác vừa rồi tại Ủy ban kế hoạch phát triển cực kỳ quan trọng đối với tôi, có thể nói là thoát thai hoán cốt cũng không quá, giống như bù lấp những thiếu sót về năng lực công tác của tôi trong 1 năm ở Điền Nam, lợi ích mà nó mang lại khó có thể hình dung được đối với công tác sau này của tôi. Nhưng tôi lại cảm thấy tất cả những điều này đều là bước chuẩn bị để tôi xuống địa phương ngày sau, thực sự tôi có loại cảm giác và khát vọng này.
Triệu Quốc Đống nói với giọng chân thành, vẻ mặt cũng lộ rõ sự thăng hoa sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ cũng khiến Qua Tĩnh cảm khái lây, vận mệnh bao giờ cũng coi trọng người có chuẩn bị, ai nói Triệu Quốc Đống chỉ biết cắm đầu kéo xe mà không biết ngẩng đầu nhìn đường chứ?
- Quốc Đống, như vậy là tốt rồi, tôi cũng không định dấu diếm cậu, nhưng bây giờ tin tức này mới chỉ là một xu hướng, còn xa mới nói đến bố trí cụ thể. Tôi chỉ muốn cậu sớm chuẩn bị tâm lý, giả dụ, nhớ ký, tôi chỉ nói là giả dụ vì loại chuyện này tôi cũng không nên tiết lộ sớm cho cậu biết, có lẽ sẽ đảo loạn tâm tư của cậu nhưng tôi cho rằng mấy năm nay cậu liên tục điều chỉnh qua mấy địa phương, tố chất, tâm lý cũng có năng lực thích ứng nhất định rồi, do đó tôi vẫn quyết định nói với cậu.
Qua Tĩnh nói có phần lộn xộn, có lẽ là cũng chưa cân nhắc kỹ càng về vấn đề này, hơi ngừng lại một chút rồi như hạ quyết tâm nói:
- Ngày hôm qua phó chủ tịch có nói với tôi một ít quan điểm và ý kiến về vấn đề sử dụng cán bộ trẻ tuổi, chắc hẳn phó chủ tịch đại biểu một vài ý kiến của giới cao tầng trung ương, chủ yếu là vì tuyển cử đại biểu và bước tiếp theo vào năm sau. Trung ương dự định đẩy nhanh trẻ hóa cán bộ thêm một bước nữa, bồi dưỡng một lãnh đạo trẻ có tố chất chính trị vững vàng, năng lực công tác và thành tích nổi trội, tư duy rộng mở, dám cải cách đổi mới, đưa nhóm người này lên cương vị trọng yếu, tôi cảm thấy phó chủ tịch rất coi trọng cậu...
- Phó chủ tịch rất coi trọng tôi?
Triệu Quốc Đống khá kinh hãi, miệng há hốc hồi lâu không khép lại được, hắn không ngờ sự biến động về chức vụ của mình lại có nguồn gốc từ quan điểm của phó chủ tịch.
- Đương nhiên, không chỉ có cậu, phó chủ tịch cũng có ấn tượng rất sâu về nhóm lãnh đạo trẻ tuổi như cậu, nhưng tôi cảm thấy phó chủ tịch có ấn tượng đặc biệt về cậu.
Qua Tĩnh mỉm cười, dĩ nhiên không loại trừ việc phó chủ tịch biết quan hệ giữa mình với Triệu Quốc Đống không tệ, nên để lộ chút quan điểm này có lẽ là muốn gợi ý với mình.
- Bây giờ trung ương mới chỉ có ý đồ này nhưng vẫn chưa chính thức xác định. Tôi đoán phải đến hội nghị thường vụ bộ chính trị năm nay mới có thể xđ được, rốt cuộc cậu có thể lọt vào mắt bên trên hay không thì còn chưa rõ ràng lắm, nhưng tôi hi vọng cậu có sự chuẩn bị tư tưởng về phương diện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.