Quyển 6 - Chương 1
Thụy Căn
16/04/2013
Tết âm lịch năm 96 đến nhanh đến nỗi khiến Triệu Quốc Đống cảm thấy thời gian như thoáng cái đã qua, từ lúc đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc kết thúc bầu cử, Triệu Quốc Đống cảm giác mình như là một cái máy được lên dây cót di chuyển không ngừng. Gần như công tác hàng ngày đều kín mít, ngay cả thời gian nghỉ ngơi buổi tối cũng hiếm khi có, làm cho Tiêu Mẫu Đan mỗi tối đều khốn khổ chờ đợi đến 12 giờ đêm tới khi Triệu Quốc Đống trở về phòng thì mới đi nghỉ.
Lỗ Đạt và Tào Uyên đều khéo léo từ chối xin miễn ở lại ở trong nhà khác huyện ủy, đại khái là cảm thấy ở đây không thuận tiện, hai người cùng Mai Anh Hoa đều chọn một căn phòng nhỏ do huyện cấp cho cơ quan mượn.
Sau khi Triệu Quốc Đống và La Đại Hải tiến hành kết nối đơn giản thì phân công của chính quyền huyện nhanh chóng ra lò.
Chủ tịch huyện Triệu Quốc Đống chủ trì công tác toàn diện của ủy ban nhân dân huyện, nắm giữ công tác tài chính và thu hút đầu tư; phó chủ tịch thường trực Tào Uyên phụ trách công tác hằng ngày của ủy ban nhân dân huyện, giúp đỡ chủ tịch huyện quản lý tài chính, nhân sự, bảo đảm lao động, kiểm tra, thống kê; phó chủ tịch huyện Miêu Nguyệt Hoa phụ trách nông nghiệp, lâm nghiệp, thủy lợi, công an, phòng cháy chữa cháy, tư pháp, pháp chế; phó chủ tịch huyện Vi Biểu phụ trách phát triển huyện, công ích, đất đai, kiến thiết; phó chủ tịch huyện Tân Tồn Hoán phụ trách khoa học kỹ thuật, văn thể, vệ sinh, tôn giáo, đối ngoại, du lịch, hội khuyết tật; phó chủ tịch huyện Hoàng Thiết Thần phụ trách quản lý công nghiệp, xí nghiệp xã, trấn, giao thông, thông tin, bảo vệ môi trường, an toàn; phó chủ tịch huyện Uông Minh Hi phụ trách mảng giáo dục, thương nghiệp, dân chính, các ưu đãi dành cho thương binh liệt sĩ, kế hoạch hóa gia đình. Chánh văn phòng ủy ban Quế Toàn Hữu phụ trách công tác hàng ngày của ủy ban nhân dân huyện.
Việc phân công quản lý ở ủy ban nhân dân huyện đều do hai người La Đại Hải và Triệu Quốc Đống đã tiến hành kết nối trước với Miêu Nguyệt Hoa và Vi Biểu, Miêu Nguyệt Hoa thì không có dị nghị gì nhưng Vi Biểu thì lại có chút nghi ngờ khi được phân công quản lý kiến thiết, đất đai và cải tạo huyện thành, không muốn trông nom công tác có trách nhiệm trọng đại này. Dựa theo suy nghĩ của Triệu Quốc Đống thì trong vòng 3 năm tới thì huyện Hoa Lâm sẽ áp dụng chính sách "nhảy lồng đổi chim" từng bước đưa huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện cùng với một vài cơ quan chính quyền ra khỏi khu vực trung tâm huyện thành, dời tới khu Hà Đông mới giải phóng phía đông Quế Khê, còn đất đai ở khu vực phồn hoa trong trung tâm huyện cũ thì chuyển nhượng lại để đổi lấy một khoản tài chính.
Các hoạt động liên quan tới đất đai chắc chắn là nguồn tài nguyên mang lại nhiều tài chính nhất cho chính quyền, nhất là khi ngành bất động sản phát triển thì nó gần như trở thành nguồn tài chính chủ yếu cho chính quyền, thậm chí còn vượt qua thu nhập từ thuế. Nhưng đối với Hoa Lâm mà nói thì không giống như vậy, huyện thành Hoa Lâm vốn nhỏ mà lại cũ, nhân khẩu ít, dân cư lưu động lại càng ít, không có xí nghiệp, không khí kinh doanh thì lại đạm bạc, cơ bản là không thể tích tụ sức sống. Hơn nữa Quế Khê trở thành con lạch ngăn cách huyện thành Hoa Lâm phát triển về hướng Đông mà chưa có cây cầu nào bắc thông hai bờ nên chỉ có thể dựa vào đò để qua lại. Vậy nên phát triển khu mới giải phóng thì chỉ là nói suông.
Vi Biểu làm ở Hoa Lâm nhiều năm nên tự nhiên biết, thoạt nhìn thì phụ trách đất đai và kiến thiết thành thị là một vị trí béo bở khiến người khác phải hâm mộ nhưng đến khi chân chính thực hiện thì không tránh được có lúc phải cố hết sức nịnh nọt mà vẫn phải chịu mắng chửi và tiếng xấu thay cho người khác. Nhất là ở địa phương đòi tiền không có tiền, muốn người không có người như Hoa Lâm này, không thể vào thường vụ huyện ủy cũng làm cho hắn có chút thất vọng nên không thể tránh được trong lòng có tâm lý mặc kệ.
Chẳng qua sau khi hai người La Đại Hải và Triệu Quốc Đống gọi Vi Biểu tới để mật đàm một phen thì cuối cùng hắn cũng đồng ý phụ trách công tác này.
Còn lại mấy vị phó chủ tịch huyện mới thì hiển nhiên là không thể nói lời nào, nhất là phó chủ tịch thường trực Tào Uyên lại có thái độ tích cực, giương cao lá cờ đi đầu tỏ vẻ sẽ toàn lực ủng hộ và phối hợp công tác với Triệu Quốc Đống, tranh thủ trong vài năm này làm cho kinh tế Hoa Lâm có bước đột phá lớn.
Phòng hội nghị của ủy ban nhân dân huyện và thường vụ huyện ủy có chút bất đồng, nó không có vị trí theo thứ tự rõ ràng, chỉ có một cái bàn hình bầu dục ở giữa đặt mấy chậu cây xanh, ánh mặt trời chiếu vào khiến Triệu Quốc Đống vừa bước vào phòng hội nghị là cảm thấy tâm tình hết sức sung sướng.
Trải qua hiệp thương gian khó cuối cùng bên công ty khai phá du lịch đã đồng ý trong năm đầu tiên sẽ thanh toán trước một nửa phí tài nguyên của năm 96 là 2 triệu tệ, con số này đối với Triệu Quốc Đống vừa mới tiếp nhận ủy ban nhân dân huyện mà nói thì quả thực là số tiền cứu mạng.
Văn phòng xóa đói giảm nghèo tỉnh năm nay rõ ràng đã tăng cường quản lý tài chính, Tào Uyên đã 2 lần chạy lên tỉnh mà đều không có kết quả gì, điều này làm cho hắn bị đả kích rất lớn đồng thời cũng phủ một tầng u ám bịt kín tâm lý của bộ máy chính quyền huyện mới nhậm chức, năm nay liệu có qua được hay không?
Còn vài ngày nữa là sang năm mới, tài chính huyện rỗng tuếch, nhóm cán bộ cơ quan đều thấy đã hai năm rồi mà có không ít người thiếu nợ phải ngồi cả ngày trong văn phòng ủy ban mà không dám đi ra ngoài, điều này không thể nghi ngờ khiến cho tâm tình đám lãnh đạo huyện càng hậm hực.
Hai triệu không giải quyết được tất cả vấn đề nhưng chắc chắn có thể khiến cho cái thòng lọng treo trên cổ ủy ban nhân dân huyện Hoa Lâm được nới lỏng ra chút ít, hít thở thêm một nhịp.
Triệu Quốc Đống vào phòng họp thì mới phát hiện các phó chủ tịch huyện khác cũng đã đến đông đủ, duy chỉ có chánh văn phòng ủy ban nhân dân huyện Quế Toàn Hữu đáng lẽ ra phải có mặt trước các phó chủ tịch huyện khác mà lại chưa đến, hắn lập tức nhíu mày hỏi:
- Lão Quế có chuyện gì thế?
Trong lòng Uông Minh Hi cũng phải cảm thán chỉ sau một năm mà khí thế của Triệu Quốc Đống đã thoát thai hoán cốt, năm trước mới đến thì hòa nhã, đúng mực nhưng bây giờ thì lại thâm trầm, ánh mắt đầy uy thế bắn ra bốn phía làm cho người ta vô tình có cảm giác trong hội nghị này hắn mới là chủ nhân đích thực.
Mặc dù nghĩ trong lòng như vậy nhưng Uông Minh Hi cũng không để miệng nhàn rỗi:
- Chánh văn phòng Quế còn đang ở văn phòng khiếu nại để đón tiếp người của công ty kiến trúc huyện đến đòi nợ, tôi cũng đã giải thích hơn nửa tiếng đồng hồ mà không có hiệu quả gì. Năm kia thi công công trình cải tạo trường học Nhị Trung Hoa Lâm, tổng cộng công trình là 2,6 triệu tệ thì đến nay còn thiếu công ty kiến trúc huyện 1,1 triệu. Người tới tuyên bố nếu tiếp tục không trả nốt tiền thì hắn cho công nhân tới ủy ban suốt cả năm, tôi đã bảo lão Quế tới làm công tác giải thích, phó giám đốc công ty kiến trúc huyện kia là người xã Kỳ Lân, lão Quế và hắn rất quen.
- Không qua thời gian này được à?
Miêu Nguyệt Hoa cũng lộ rõ vẻ lo âu.
- Người khác nhà khác đều ngóng trông ăn tết còn chúng ta thì lại ngược lại, hàng năm đều sợ nhất ăn tết, chủ tịch Triệu, ngài nhìn xem, còn 4, 5 ngày nữa là tới tết rồi, các khoản nợ có thể san bằng cánh cửa ủy ban nhân dân huyện, ngoài các khoản nợ của huyện ra thì liên tục có người đến ủy ban nhân dân huyện ta khóc lóc om sòm vì các khoản nợ khó đòi của chính quyền các xã, trấn. Trụ sở ủy ban nhân dân huyện chúng ta sắp trở thành sân khấu kịch tiêu chuẩn rồi.
- Chỗ nào cũng đều giống nhau, huyện Vân Lĩnh cũng không kém là bao nhiêu, xem ra mắc nợ, quỵt nợ đã trở thành một hành vi mang tính bình thường của chính quyền, nhưng anh không nợ không được, ngành công ích phải đầu tư, thiết bị cơ sở phải làm, cuộc sống nhân dân được đề cao, năm này qua năm khác huyện thành cũng không thể không có chút thay đổi nào sao?
Tào Uyên cũng tràn đầy cảm xúc:
- Vốn bí thư Yến ở huyện Vân Lĩnh chúng tôi trước kia cũng mượn tiền phát triển, nhưng giờ thì ôm đít thăng quan bỏ chạy lấy người, để lại cho huyện Vân Lĩnh một cục nợ to tướng, chỉ e năm nay huyện Vân Lĩnh sẽ càng khó khăn.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc khi thấy thường vụ huyện ủy, chánh văn phòng huyện ủy huyện Vân Lĩnh này sao lại đánh giá về Yên Tu Hòa như thế? Theo lý thuyết thì chánh văn phòng huyện ủy chắc chắn phải là tâm phúc của bí thư huyện ủy mới đúng, cho dù không tâm phúc thì cũng không có trở ngại mới phải, sao giờ lại có cái nhìn về Yến Tu Hòa như vậy?
Đối với Tào Uyên này thì hắn cũng không hiểu rõ lắm, tiếp xúc được mấy ngày thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng người có thể đảm nhiệm thường vụ phó chủ tịch huyện thì ít nhiều cũng có điểm không tầm thường chứ nếu chỉ dựa vào quan hệ bên trên thì cũng không thể ngồi vào cái vị trí này.
Xem như còn phải tìm hiểu thêm về tay phó của mình mới được, ngoại trừ quan hệ sau lưng thì còn phải tìm hiểu tính tình, cách hành sự cũng như nhân phẩm mới được, nếu nhân phẩm người này không được thì chỉ riêng lời lẽ có phần lật đồ chính quyền cũng đáng phải nghiên cứu, lúc đó dù có năng lực hay quan hệ cỡ nào thì mình cũng không thể coi là tâm phúc được.
- Nếu nói chính quyền muốn kiến thiết phát triển cũng phải lượng sức mới được, nhưng giờ cấp trên lại yêu cầu tăng tốc độ phát triển, bắt kịp các nơi có kinh tế phát đạt, nghe thì dường như có yêu cầu và tham vọng quá cao vào bên dưới rồi, nhưng nếu phân tích cẩn thận lời này thì đúng là nếu anh không tăng tốc độ phát triển thì sự chênh lệch với nơi phát đạt sẽ lại càng lớn!
Tân Tồn Hoán cũng có chút cảm khái.
- Hơn nữa tài nguyên và con người đều có hiệu ứng tích lũy, nếu anh càng bần cùng lạc hậu, quan niệm lại càng bảo thủ, hiệu suất hành chính lại càng thấp thì sẽ không người nào nguyện ý đến đầu tư và thế càng không có con người, không có con người thì không có thị trường, người khác lại càng không đến! Cứ như vậy sẽ hình thành một vòng tuần hoàn ác tính, kẻ nghèo càng nghèo, người giàu càng giàu, anh làm sao có thể phát triển một địa phương được? Cải cách đã mở ra được hơn chục năm rồi, phía Đông và Trung Tây càng lúc chênh lệch càng lớn, ngoại trừ vấn đề chính sách và quan niệm ý thức thì hiệu ứng tích lũy cũng là một nguyên nhân trọng yếu.
Triệu Quốc Đống cũng phải thầm khen trong lòng, sâu sắc!
Đừng tưởng rằng huyện nghèo khó xa xôi thì không có nhân tài, trong thời kỳ này lời của Tân Tồn Hoán thì cũng chẳng có mấy người ở Giang Khẩu có thể phân tích thấu triệt được như vậy, đảng phái dân chủ có quan điểm của đảng phái dân chủ, quá trình giao lưu của bọn họ không giống như kiểu giao lưu kết bạn mang tính lợi ích của quan chức bình thường, đối với bọn họ mà nói thì cấp cho bọn họ một vũ đài thì bọn họ sẽ hết sức thể hiện bản thân.
- Nói thật, Hoa Lâm chúng ta muốn phát triển thì phải thu hút đầu tư, muốn vậy phải cải thiện hình tượng của mình. Một huyện Hoa Lâm cũ nát thì sao các nhà đầu tư có thể nhìn trúng được? Hai ngày trước tôi và giám đốc Cù bên công ty khai phá du lịch có gặp gỡ và thương lượng về chuyện kiến thiết khu du lịch thì khi nói đến chuyện thu hồi đất nàng nói huyện Hoa Lâm chúng ta có vấn đề kiến thiết huyện thành, yêu cầu chúng ta phải nhanh chóng suy xét cải tạo huyện thành, cho rằng hình tượng huyện thành Hoa Lâm trước mắt sẽ phá hủy ấn tượng đầu tiên của du khách ngoại lại, cũng khiến hiệu quả và lợi ích khu thắng cảnh bị ảnh hưởng. Chúng ta phải đẩy mạnh cải tạo huyện thành, dù có chuyển đến khu Hà Đông thì cũng không thể dựa vào phà được? Cần phải xây cầu, mà tiền từ đâu tới? Mượn tiền vay nợ? Ngân hàng có chịu đáp ứng không? Hay là lại khất nợ với bên kiến trúc như trước?
Vi Biểu sau khi bàn công tác với Triệu Quốc Đống và La Đại Hải xong thì tính tích cực cũng dần dần cao lên, xem ra Vi Biểu đã thấy được chút ít hi vọng, hôm nay bị lời của Tân Tồn Hoán kích thích hứng thú nói chuyện, cũng không cam yếu thế, đối với mảng phụ trách của mình cũng nói rất từ từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.