Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 20

Thụy Căn

16/04/2013



Quốc lộ Tân Hoa đã tiến vào giai đoạn thu công. Mặc dù mùa đông năm nay hạn hán đã ảnh hưởng tới sản xuất nông nghiệp nhưng đây lại là thời cơ tốt đối với các công ty thi công. Huyện xác định sẽ cử hành nghi lễ thông xe long trọng ở Quốc lộ Tân Hoa và đoạn từ Hà KHẩu tới huyện thành trong gói quốc lộ Bồng Hoa.

Đoạn từ thị trấn Mật Sơn – Bồng Sơn đến Hà Khẩu cũng đã hoàn thành, đến lúc đó cũng sẽ tiến hành thông xe.

Nhà máy của hai Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp cuối cùng đã khởi công. Dưới sự chủ trì của phó giám đốc Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh – Lôi Hướng Đông và giám đốc Ngân hàng nông nghiệp thành phố - Cô Nguyên Phách, thêm đó có sự ủng hộ của Thị xã Ninh Lăng, Huyện Hoa Lâm nên đã quyết định ký hợp đồng chính thức về việc thành lập trụ sở chăn nuôi gia súc Hoa Lâm.

Hai bên cũng đưa ra một vài chi tiết cụ thể. Ngân hàng chính sách nông nghiệp sẽ cung cấp khoản vay 12 triệu ủng hộ việc xây dựng trụ sở chăn nuôi gia súc và nhà máy chế biến thịt. Mà Công ty Đại Hoa cùng Công ty Tam Diệp cũng đã đạt được khoản vay với lãi suất thấp.

Triệu Quốc Đống lần này lên tỉnh để mời lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh, Sở Giao thông tham gia lễ thông xe vào ngày 30 tháng 4 của quốc lộ Tân Hoa và đoạn Hà Hoa.

Trưởng phòng công an đã có quyết định. Trần Lôi làm Bí thư, trưởng phòng công an. Phó chánh văn phòng Cục Công an điều xuống làm Phó bí thư Đảng ủy, Chính ủy, kết quả này hai bên có thể miễn cưỡng đồng ý. Chẳng qua Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận Nghiêm Lập Dân rất hài lòng với kết quả này.

Triệu Quốc Đống cũng không thèm để ý, muốn làm việc thì sao có thể khiến mọi người cùng hài lòng.

Ở điểm này Triệu Quốc Đống hiểu rõ mình không thể làm từng lãnh đạo hài lòng, vậy tốt hơn hết là làm theo ý mình. Nghiêm Lập Dân không hài lòng cũng được, y tạm thời còn không quyết định được vận mệnh của mình. Y nếu muốn mình làm y hài lòng thì chờ y lên vị trí kia.

Có lúc phải cứng rắn, cũng không sợ ảnh hưởng đến cảm nhận của đối phương với anh, hơn nữa còn có chút thu hoạch. Ít nhất từ trong giọng của Lỗ Đạt có thể thấy được. Dù sao không có mấy Chủ tịch huyện chống đối với Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Cục Công an.

Đương nhiên cũng không phải chuyện gì cũng như ý. Công ty Quảng Đông vẫn không tới Hoa Lâm, điều này làm cho cả La Đại Hải và Triệu Quốc Đống rất thất vọng. Cũng càng làm Triệu Quốc Đống quyết tâm phát triển ngành sản xuất chè.

- Quốc Đống, chú tới rồi sao? Vậy lập tức đến Giả Nhật Hoa Viên đi, lát nữa ăn ở đó.

Thái Chánh Dương cười nói.

- Không có gì không tiện cả, mấy người bạn của Tập đoàn Đông Năng thôi, cũng giới thiệu với chú, cho tên nhà quê như chú mở rộng tầm mắt. Quen bọn họ cũng có lợi cho Hoa Lâm, không chừng người ta tới Ninh Lăng đầu tư thì sao?

Mấy người ngồi đối diện với Thái Chánh Dương có thể nghe thấy. Bọn họ đoán có lẽ đây là người có quan hệ mật thiết với Thái Chánh Dương. Một người đàn ông đeo kính cười nói:

- Sao vậy Giám đốc Thái, anh lại nâng chúng tôi lên làm gì thế?

- Ha ha, một anh bạn nhỏ thôi mà. Trước làm ở sở, bây giờ điều xuống Ninh Lăng làm Chủ tịch huyện.



Thái Chánh Dương cười nói:

- Bên Ninh Lăng có tài nguyên nước phong phú. Tập đoàn Đông Năng các anh chẳng phải đang tính tới khai thác tài nguyên nước sao? Nhiệt điện sẽ gây ô nhiễm môi trường, nhà máy điện Huyện Hoa Dương đang là tâm bệnh của tôi đó.

- Ha ha, Giám đốc Thái, lúc đầu khi chúng tôi đến địa bàn của anh xây dựng nhà máy, anh vỗ ngực đảm bảo mà. Bây giờ mới mấy năm mà, sao, vị trí khác nên cái nhìn khác sao?

Người đàn ông kia trêu chọc:

- Anh đúng là giỏi thay đổi.

- Không thay đổi thì sao có thể tiến lên?

Thái Chánh Dương rất quen với Tập đoàn Đông Năng này. Đây là tập đoàn lớn trong ngành sản xuất này, có chỗ dựa là Bộ Công nghiệp điện, hai mảng đầu tư và phát điện đều như có bóng dáng của bộ. Khi Thái Chánh Dương làm Chủ tịch Huyện Hoa Dương thì đã có quan hệ với đối phương. Đến khi làm Bí thư huyện ủy thì nhà máy nhiệt điện Hoa Dương được xây xong, nó đã khiến kinh tế An Đô phát triển khá nhanh.

Chẳng qua lúc đầu không tính tới tác dụng phụ, bây giờ đã mơ hồ xuất hiện. Chủ yếu là do các phương tiện bảo vệ môi trường của công ty không theo kịp. Bên Hoa Dương đang phản ứng rất mạnh, yêu cầu Nhà máy điện Hoa Dương phải đảm bảo việc bảo vệ môi trường. Điều này làm Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh và Tập đoàn Đông Năng có áp lực lớn.

Cũng may bây giờ Thái Chánh Dương đã không còn ở đó, hơn nữa rời khỏi mảng công nghiệp nên nói chuyện cũng tùy ý hơn. Đối phương đến coi như là bạn, cũng không hy vọng Thái Chánh Dương có thể ra mặt giải quyết vấn đề.

- Đúng thế, từ Chủ tịch huyện Thái sang thành Bí thư, Phó thị trưởng Thái, bây giờ là Giám đốc Thái. Trợ lý Thái nghe không hay, chờ anh biến thành chủ tịch tỉnh Thái hoặc Thị trưởng Thái thì chúng tôi tới tìm anh phản ánh vấn đề.

Đối phương cũng biết sang năm Thái Chánh Dương có thể tiến thêm bước nữa thành Phó chủ tịch tỉnh, có người nói Thái Chánh Dương sẽ thay Hoàng Nguyên Thịnh làm Thị trưởng Thành phố An Đô, cũng có người nói y điều lên làm Phó bộ trưởng Bộ Giao thông.

- Ha ha, lão Đổng, bây giờ tôi không phụ trách ảng này, vấn đề này anh phải giải quyết. Tập đoàn Đông Năng lớn như vậy, chẳng lẽ không bỏ ra được chút tiền giải quyết việc bảo vệ môi trường sao? Dân chúng Hoa Dương cũng cần chỗ tốt mà. Dù sao vừa phải đảm bảo lợi ích kinh tế cũng nên đảm bảo lợi ích xã hội mà. Tập đoàn Đông Năng là công ty nhà nước, tôn chỉ quan trọng nhất là phục vụ nhân dân, giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường cũng là phục vụ nhân dân mà.

Đổng Minh Đường run lên, bên ngoài đồn người này có thể làm Phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp, lời này có phải ý của trong tỉnh.

Nói thật Đổng Minh Đường không hy vọng Thái Chánh Dương phụ trách mảng công nghiệp và bảo vệ môi trường. Người này làm bạn thì tốt nhưng đàm phán lại là đối thủ khó chơi, thái độ cứng rắn. Lãnh đạo nói thường bị Thái Chánh Dương bỏ qua. Lúc đầu khi xây dựng nhà máy điện Hoa Dương, Đổng Minh Đường cũng hiểu rõ sự cứng rắn của người này.

Nếu người này làm Phó chủ tịch tỉnh thì việc đàm phán này càng khó khăn, thậm chí yêu cầu của bên trên cũng khó thỏa mãn được yêu cầu của Thái Chánh Dương.

- Ha ha, Giám đốc Thái nói hơi xa rồi. Tập đoàn Đông Năng là công ty, công ty chú ý là lợi ích đầu tư, lấy lợi ích. Về phần cái khác không phải điều chúng tôi lo lắng. Anh muốn nói tôn chỉ của Bộ Công nghiệp điện là phục vụ nhân dân nhưng nó không quan hệ nhiều với Tập đoàn Đông Năng chúng tôi.

- Nói cũng không thể nói như vậy. Tập đoàn Đông Năng trực thuộc Bộ, Bộ là phục vụ nhân dân, nhà máy các anh đúng là giúp kinh tế An Đô phát triển, nhưng chúng ta không thể không thừa nhận nó gây ảnh hưởng tới nhân dân Hoa Dương, điểm này các anh sao có thể không thấy.

Thái Chánh Dương lạnh nhạt nói.



- Giám đốc Thái, xem ra anh thật sự sẽ lêm làm Phó chủ tịch tỉnh rồi. Tôi thấy anh như đàm phán với chúng tôi vậy.

Đổng Minh Đường đảo mắt mà nói.

- Không cần chụp mũ cho tôi. Bây giờ tôi chỉ là kiêm chức trợ lý chủ tịch tỉnh, phụ trách Sở Giao thông. Về phần ô nhiễm môi trường của nhà máy điện Hoa Dương, tôi chỉ nhắc nhở Tập đoàn Đông Năng một chút mà thôi.

Thái Chánh Dương xua tay nói:

- Không nói tới cái này, đến lúc đó Thành phố An Đô sẽ nói chuyện với Tập đoàn Đông Năng các anh.

- Ha ha, lão Thái, chúng tôi không phải không có thành ý, chúng tôi cũng muốn xử lý việc ô nhiễm môi trường, nhưng vấn đề nằm ở chỗ mọi người đều biết nhiệt điện ảnh hưởng tới hoàn cảnh xung quanh, nếu muốn một bước giải quyết vấn đề là không thể.

Đổng Minh Đường không muốn chuyển đề tài vì biết Thái Chánh Dương có thông tin gì đó.

- Không phải không thực tế mà là do Tập đoàn Đông Năng các anh không quyết tâm giải quyết.

Thái Chánh Dương lắc đầu nói:

- Ha ha, anh đừng định nghe tin từ tôi, thứ nhất tôi không biết, thứ hai không tới lượt tôi nói chuyện với các anh. Sở Bảo vệ môi trường tỉnh sẽ có chuyên gia đến bàn với các anh.

Thái Chánh Dương cười nói.

- Thái độ như vậy có thể ảnh hưởng tới tính tích cực đầu tư vào tỉnh An Nguyên của Tập đoàn Đông Năng chúng tôi đó.

- Đúng như anh nói, Tập đoàn Đông Năng là công ty, cứ có hạng mục phù hợp với các anh, kiếm ra tiền thì dùng gậy đánh Tập đoàn Đông Năng cũng không đi. Không có hạng mục có lợi, dù lấy dây buộc các anh, các anh cũng không chịu xuống nước.

Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Đổng Minh Đường:

- An Nguyên có nguồn tài nguyên nước phong phú, nhất là khai thác tài nguyên nước đứng hàng đầu cả nước. Tập đoàn Đông Năng các anh luôn ngại quy mô đầu tư quá lớn, thu vốn chậm. Nhưng bây giờ quốc gia đưa nhiều chính sách ưu đãi với phát triển thủy điện, hơn nữa bên nhiệt điện lại yêu cầu cao về bảo vệ môi trường. Hai bên ngang nhau, chẳng lẽ Tập đoàn Đông Năng các anh không suy nghĩ đến vấn đề này?

- Ha ha, vậy phải xem thái độ của tỉnh An Nguyên. Tôi lần này còn có nhiệm vụ là khảo sát mấy hạng mục Thủy điện ở các nơi trong tỉnh xem có khả thi không. Lão Thái, chẳng lẽ như vậy còn không tỏ rõ thành ý của chúng tôi sao?

Đổng Minh Đường cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook