Quyển 7 - Chương 20
Thụy Căn
16/04/2013
Nhật trình của Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên ở An Đô đều kín mít, cũng chỉ có hai ngày, mùng năm tết đã phải cùng nhau bay khỏi An Đô, chẳng qua một người thì bay về Bắc Kinh còn người kia thì bay đến Kiềm Dương.
Thái Chánh Dương vốn đang còn chút thời gian nhưng lại nhận được điện thoại từ văn phòng gọi tới nói là quốc vụ viện có một hội nghị khá trọng yếu nên yêu cầu hắn và đích thân Bộ trưởng Tần Trạch Đông bên Bộ Thương mại tham gia. Nghe nói đích thân phó thủ tướng Hồng chủ trì, Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống đều cảm thấy mấy phần tài liệu và kiến nghị gửi lên trên đã có tác dụng, chỉ không ngờ rằng hiệu suất ở bên trên lại cao như thế, nhanh như vậy mà đã hỏi đến chuyện này.
Trên thực tế từ lúc Thái Chánh Dương thăng chức lên làm Phó bộ trưởng Bộ Thương mại quốc gia thì Triệu Quốc Đống vẫn luôn luôn suy xét một vấn đề, đó là làm cách nào để mình lợi dụng nhanh nhất, lớn nhất để có thể dùng giấc mơ làm chút chuyện cho quốc gia này.
Sau khi cân nhắc, hắn cảm thấy chỉ có thể tin tưởng vào giá cả dầu mỏ hiện đang ở mức 20$/ 1 thùng, sau cuộc chiến tranh của Mỹ tại Irắc thì giá dầu sẽ nhanh chóng vượt lên hơn 100$ một thùng cho đến đỉnh điểm cao nhất là 147$/ 1 thùng. Có thể ngăn cản nước Mỹ mở cuộc chiến tranh với Irắc hay không thì Triệu Quốc Đống không biết nhưng hắn tin dù không có cuộc chiến Mỹ - Irắc thì giá dầu mỏ cũng sẽ từ từ tăng cao.
Mà do tốc độ phát triển kinh tế của Trung Quốc quá nhanh nên nhu cầu về dầu mỏ sẽ càng ngày càng lớn, trong khi đó tài nguyên dầu mỏ trong nước càng lúc càng suy giảm, giá dầu quốc tế sẽ chỉ có tăng lên chứ không có khả năng giảm xuống. Dầu thô tự cấp của Trung Quốc sẽ nhanh chóng trượt dốc đến mức chỉ có thể thỏa mãn được một nửa chứ không thể nào nghịch chuyển, làm cách nào để có thể phòng ngừa chu đáo, vượt lên trước thành lập một hệ thống cung cấp, nhập khẩu dầu thô ổn định cho Trung Quốc, đây là một nhân tố rất quan trọng.
Nếu nhìn ra thế giới thì tài nguyên dầu mỏ ở Trung Đông về cơ bản đã bị thế lực khắp nơi chia cắt nên hầu như không còn, Trung Quốc rất khó chen chân vào, ngay như mấy khu vực như Iran, Irắc thì lại bị ảnh hưởng chính trị bởi một nước siêu cường là Mỹ, trước mắt thì Trung Quốc còn chưa đủ thực lực để khiêu chiến với nước Mỹ bá quyền. Tài nguyên dầu mỏ ở châu Phi tuy phong phú nhưng một là khoảng cách quá xa, sức ảnh hưởng của Trung Quốc trong thời gian ngắn thì khó vươn tới được, hai là phí vận chuyển cũng là một vấn đề rất lớn, nhất là trong thời kỳ giá cả dầu còn thấp thì phí vận chuyển lại càng mẫn cảm.
Chỉ còn khu vực ven trung tâm biển Caspian là sẽ dân chúng trở thành khu sản xuất dầu mỏ chính, đối với Trung Quốc mà nói thì Liên Bang Xô Viết giải thể, kinh tế liên bang Nga suy yếu cùng với sự độc lập ở khu Trung Á có thể nói ở mức độ nào đó thì đây là một kỳ ngộ khó gặp. Làm như thế nào để nắm được thời cơ này, đem Trung Á thậm chí cả hai khu Đông và Tây Siberia thuộc Liên Bang Nga trở thành nguồn tài nguyên dồi dào cho mình dùng, xây dựng những nơi này thành căn cứ nhập khẩu nguồn năng lượng ổn định cho Trung Quốc, đồng thời tăng cường khai phá phía Tây nhất là khu Tây Bắc, xúc tiến phát triển kinh tế các địa khu ở đây, triển khai đồng thời, cái này cần phải nhanh chóng bố trí.
Thái Chánh Dương có thể tiến vào Bộ Thương mại đảm nhiệm Phó bộ trưởng không thể nghi ngờ là nhờ có Triệu Quốc Đống cung cấp một kế hoạch đầy tính khả thi. Triệu Quốc Đống vừa tận dụng mọi khả năng thu thập tài liệu vừa nỗ lực viết ra những ý tưởng và quan điểm của mình gửi cho Thái Chánh Dương. Không ngoài dự đoán thứ này của hắn nhận được sự hứng thú của Thái Chánh Dương, tuy vẫn bán tín bán nghi nhưng nếu đưa quan điểm này ra giới kinh tế trong nước thì không phải là không có người hô ứng lẫn nhau. Ngồi ở trên vị trí này nên Thái Chánh Dương có thể dễ dàng liên hệ với các trường đại học, cao đẳng nghiên cứu cơ cấu và các phòng ban nghiên cứu hệ thống của viện khoa học xã hội, hơn nữa hắn nhanh chóng đạt được tư liệu và tin tức chuẩn xác lại hết sức phong phú về phương diện này.
Thái Chánh Dương khá nghi hoặc về ý nghĩ của Triệu Quốc Đống, hắn khó có thể tưởng tượng được một người trẻ tuổi như Triệu Quốc Đống, lại là một công an chuyên nghiệp mà tại sao lại có thể có cái nhìn sâu sắc, chính xác về một chuyên ngành khá phức tạp và chuyên sâu như vậy. Thông qua một vài cơ quan khoa học xã hội và viện nghiên cứu chuyên ngành cùng với tham khao, trao đổi với một số nhân viên chuyên nghiệp chuyên nghiên cứu chính sách, cơ cấu ở trong Bộ Thương mại nên Thái Chánh Dương càng cảm thấy Triệu Quốc Đống sâu không thể lường được.
Năm 96 vì vấn đề giá cả khí thiên nhiên nên Tuốc-mê-ni-xtan đã xảy ra bất đồng nghiêm trọng với Liên bang Nga, song phương tranh chấp không ngừng, mà Nga lại mượn việc dùng đường ống dẫn khí để vận chuyển tuyệt đối hòng khống chế chặt chẽ việc mua bán khí thiên nhiên khiến cho đối phương không còn sức phản kháng, trơ mắt nhìn Nga mua khí thiên nhiên với giá cực rẻ sau đó bán lại cho Tây Âu với giá cao để kiếm được khoản lời kếch sù. Con gấu Bắc Cực (ví như Nga) gặp cảnh khốn cùng nếu không thông qua thủ đoạn cướp đoạt khí thiên nhiên phong phú ở Trung Á thì tình hình kinh tế của Nga sẽ càng thêm cùng quẫn.
Mà trong cuộc tranh chấp giá cả khí thiên nhiên giữa Tuốc-mê-ni-xtan và Nga năm 97 thì Thái Chánh Dương đã hoài nghi Tuốc-mê-ni-xtan không đủ thực lực để đấu tranh với Nga, nguyên nhân rất đơn giản, đường ống dẫn khí thiên nhiên của Tuốc-mê-ni-xtan hoàn toàn do Nga nắm giữ trong tay, nói cách khác người mua khí thiên nhiên duy nhất chỉ có Nga, và không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng Triệu Quốc Đống lại nói cho Thái Chánh Dương biết Niyazov tổng thống của Tuốc-mê-ni-xtan là một chính trị gia khá quật cường, hắn không dễ dàng để quốc gia của mình khuất phục dưới áp bức của gấu Bắc Cực, cho nên Tuốc-mê-ni-xtan rất có khả năng vùng lên lật đổ, đây chính là cơ hội của Trung Quốc.
Gấu Bắc Cực hiện giờ đang thiếu máu nên chỉ là loại miệng cọp gan thỏ, bọn họ không có năng lực quá lớn để can thiệp vào việc Trung Quốc mở rộng thế lực ở Trung Á, nhất là tăng cường đầu tư về phương diện nguồn năng lượng. Bởi vì các xí nghiệp năng lượng trong nước của bọn họ cũng đang bị trong tình trạng khốn khó, mà trải qua sức ép tư hữu hóa nên năng lực sản xuất và hiệu suất của các xí nghiệp năng lượng đã rơi vào hoàn cảnh khá khó khăn, mà giá dầu quốc tế tương đối rớt giá nên càng làm cho bọn họ họa vô đơn chí.
Suốt hai tháng Thái Chánh Dương luôn luôn chú ý tới vấn đề này, tranh chấp giữa Nga và Tuốc-mê-ni-xtan càng ngày càng leo thang, điều này giống hệt với dự đoán trước đó của Triệu Quốc Đống. Giá cả khí thiên nhiên xuất khẩu và phương thức thanh toán khác nhau quá lớn khiến trong lúc nhất thời cả hai bên dường như khó có thể tìm được biện pháp giải quyết, điều này làm cho Thái Chánh Dương lại càng bội phục cái nhìn chuẩn xác của Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống và Thái Chánh Dương đã nhiều lần tham thảo vấn đề nguồn năng lượng trong nước, bao gồm cả điện thoại lẫn email, cuối cùng nhất trí kết luận nhu cầu về nguồn năng lượng từ bên ngoài của Trung Quốc sẽ càng lúc càng lớn, và tỉ trọng nhập khẩu năng lượng cũng sẽ từ từ gia tăng, hơn nữa tỉ lệ này sẽ càng ngày càng lớn.
Xét thấy tình thế khu vực Trung Đông không ổn định cùng với các cường quốc Âu Mỹ chú ý cao độ vào nơi này, trước mắt Trung Quốc chỉ có thể tìm được nguồn cung ứng năng lượng tốt nhất bằng con đường tiện lợi và ổn định đó là thông qua Trung Á và Nga, tiếp theo mới là Đông Nam Á và châu Phi. Vì Liên bang Xô Viết vừa tan rã và đang trong tình trạng suy yếu nên đây chắc chắn là thời cơ thích hợp nhất để áp dụng các phương thức và thủ đoạn để tiến vào, một khi để Nga qua cơn suy yếu thì Trung Quốc sẽ mất đi cơ hội ngàn năm có một.
Thái Chánh Dương vẫn cho rằng Triệu Quốc Đống thích hợp công tác trong một số phòng nghiên cứu chính sách ở các bộ và ủy ban trung ương, thậm chí hắn tin chắc Triệu Quốc Đống có thể ở những nơi có nhiều người đa mưu túc trí như phòng nghiên cứu chính sách của trung ương hay quốc vụ viện thì sẽ được rèn luyện, khi đó tiền đồ của Triệu Quốc Đống sẽ càng thêm rộng lớn. Nhưng hình như Triệu Quốc Đống không quá hứng thú đối với gia nhập vào loại cơ quan nghiên cứu mà lại muốn tận tâm phát triển cơ sở.
Đương nhiên phát triển ở cơ sở rất quan trọng nhưng có thể tới trung ương công tác thì chắc chắn là đã tạo một vị trí rất tốt để bản thân đứng lên, vậy nhưng Triệu Quốc Đống lại luôn bỏ qua ý tưởng này.
Ở trong đầu nào quốc gia thì người tài mưu tính sâu xa hay nhãn quang trí tuệ siêu phàm nhiều không kể xiết, nhưng vì sao quan điểm của Thái Chánh Dương lại có thể nhận được chú ý của tầng cao nhất, hơn nữa những người này còn có chung cái nhìn và thái độ khi đề xuất đưa tài liệu này xuất hiện với tư cách là văn kiện đính kèm?
Nguyên nhân không có gì khác là bởi vì vị trí của hắn đủ cao, điểm này khiến Triệu Quốc Đống tràn đây cảm xúc.
Lôi Hướng Đông đã chính thức nhận được lệnh điều động, hắn thôi giữ chức phó giám đốc Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh An Nguyên và được thăng chức làm phó cục trưởng Cục ổn định tài chính của ngân hàng nhân dân Trung Quốc, chính thức đứng trong trung tâm tài chính trung ương.
Hắn chỉ được ăn một cái tết cuối cùng ở An Đô còn từ sau tết thì hắn chính thức đi nhậm chức.
Triệu Quốc Đống không biết có phải một loạt những nghiên cứu thảo luận của mình và hắn về phương diện nguy cơ tài chính đã sản sinh hiệu ứng "bướm vỗ cánh sinh ra gió lốc" đối với cuộc đời Lôi Hướng Đông hay không, nhưng ngay bản thân Lôi Hướng Đông cũng không giấu diếm. Chính thức bởi vì những thảo luận nghiên cứu của Triệu Quốc Đống và hắn về tài chính các nước Đông Nam Á, nhất là quan điểm về hệ thống tài chính của Thái Lan tồn tại tính mạo hiểm rất lớn có khả năng lớn dẫn tới nguy cơ tài chính, khiến cho hắn nghiên cứu siêng năng về vấn đề này trong suốt mấy tháng trời, đồng thời cũng giúp hắn thường xuyên có những bài báo mang tính cảnh báo về tài chính trên các tạp chí trong và ngoài nước.
Điều này đã tăng sức ảnh hưởng khách quan cho hắn nhưng đi kèm với đó là áp lực, nếu nguy cơ tài chính mà không phát sinh giống như hắn dự đoán thì hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, dù lý luận của hắn có chính xác đến đâu thì cũng không có ai tin tưởng.
Chẳng qua quan điểm rất thực tế của hắn lại nhận được sự ủng hộ và tán đồng của một số người, hơn nữa hơn nửa trong số đó đều là nhân sĩ cao tầng, nếu không Lôi Hướng Đông không tin được một kẻ vô danh như hắn lại đột nhiên được điều nhiệm tới ngân hàng nhân dân Trung Quốc.
Cơn bão tài chính sẽ tới theo phương thức nào thì không ai biết được, thậm chí một hai câu cũng rất khó nói rõ ràng, có đều Lôi Hướng Đông thì lại tin chắc không hề nghi ngờ.
Cơn bão tài chính thì mặc nó, đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì làm như nào để đứng vững, sống yên mới là thực tế, kiên định làm tốt bổn phận công tác của mình mới là quan trọng hơn, tất cả những cái khác đều rất trọng yếu đối với những người liên quan nhưng với mình thì lại có phần hư vô mờ mịt.
Nếu đứng trên bờ thèm cá thì không bằng lui lại mà đan lưới, còn hiện tại, giành được thừa nhận của lãnh đạo thị ủy chủ yếu đối với hắn mới là quan trọng nhất, nhất là làm thế nào để tiến thêm một bước và bay cao trong một năm sắp tới thì đó mới là mấu chốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.