Quyển 6 - Chương 23
Thụy Căn
16/04/2013
Sau khi đưa Cù Vận Bạch về Giang Khẩu, Triệu Quốc Đống quay lại An Đô. Thái Chánh Dương đã đáp ứng ngày 30 tháng 4 tham gia lễ thông xe, nhưng cũng bảo Triệu Quốc Đống tốt nhất mời Phó chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên tham gia. Tần Hạo Nghiên dù sao cũng là lãnh đạo tỉnh, Thái Chánh Dương mới là trợ lý chủ tịch tỉnh mà.
Triệu Quốc Đống gọi cho thư ký của Tần Hạo Nghiên mà không ngờ đối phương lại nhiệt tình như vậy, nói vài câu liền đồng ý. Hơn nữa đối phương lại biết rõ thân phận của hắn bây giờ. Đối phương bảo hắn tới văn phòng của y ngồi một chút, chờ Chủ tịch Tần rảnh rỗi sẽ cùng y đi gặp Tần Hạo Nhiên.
Giang Ninh – thư ký của Tần Hạo Nghiên thực ra khá chú ý tới Triệu Quốc Đống. Sau tối đó mặc dù hai bên không tiếp xúc mấy, nhưng khi tin Triệu Quốc Đống xuống Hoa Lâm lọt vào tai Giang Ninh, y liền thấy đây là cơ hội lớn đối với Triệu Quốc Đống.
Ninh Lăng nghèo như vậy, không ai muốn tự nguyện xuống. Dù là bị phái xuống cũng không ai muốn. Nhưng theo Giang Ninh biết Triệu Quốc Đống chủ động chọn xuống, nhất là sau đó thư ký của Thái Chánh Dương nói Triệu Quốc Đống đã lên làm Chủ tịch huyện, Giang Ninh càng chú ý.
Đến khi gặp Chủ tịch Tần, Triệu Quốc Đống cũng vẫn không rõ sao Giang Ninh lại thân thiết với mình như vậy. Trên thực tế hắn là Chủ tịch huyện nghèo thì không đáng gì trong mắt thư ký lãnh đạo tỉnh, Giang Ninh phải ra vẻ ta đây mới đúng. Chẳng lẽ vì mình cùng Thái Chánh Dương tham gia bữa tiệc đó. Không thể rồi.
Ngồi nói chuyện với Giang Ninh một lúc, Triệu Quốc Đống cũng cảm nhận ra một chút. Giang Ninh này có vẻ hứng thú với kinh nghiệm công tác ở cơ sở của hắn, nhất là việc hắn làm sao từ một Phó chủ tịch kiêm nhiệm tiến lên làm Chủ tịch huyện là điều đối phương chú ý nhất.
Mặc dù biết rõ hỏi mấy vấn đề này có chút không thích hợp, nhưng Giang Ninh có vẻ không đợi được, điều này làm Triệu Quốc Đống rất kinh ngạc.
Chẳng qua điều này hắn cũng không cần giấu làm gì. Triệu Quốc Đống rất thoải mái nói việc mình làm ở Hoa Lâm. Từ thu hút đầu tư đến làm đường, còn có cả việc phối hợp với lãnh đạo, nói tóm lại là làm mấy việc vặt. Giang Ninh nghe rất cẩn thận, sau đó hỏi xen vào vài câu, còn ghi cả vào sổ.
Ra khỏi văn phòng Giang Ninh, tên này càng thêm thân thiết với Triệu Quốc Đống, cũng có vể muốn nói chuyện thêm nữa. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Vì sao đối phương lại hứng thú với mình. Đến khi Triệu Quốc Đống gọi điện cho thư ký của Thái Chánh Dương thì mới hiểu được. Thì ra Giang Ninh này sẽ được phái xuống, chắc là mấy huyện ở Miên Châu hoặc là Kiến Dương. Chẳng qua mấy huyện đó không thể so sánh với Ninh Lăng. Giang Ninh chưa có kinh nghiệm công tác cơ sở, cho nên có hơi e ngại. Bây giờ đột nhiên thấy Triệu Quốc Đống tới cơ sở gần năm thì tất nhiên không bỏ qua cơ hội học tập.
Sau khi nhận được điện của Thái Chánh Dương, Triệu Quốc Đống cũng đang suy nghĩ làm như thế nào để thúc đẩy Nhà máy chè Hà Khẩu lên. Hắn thông qua Phó chủ tịch tỉnh Cam Bình giới thiệu mà đã liên lạc được với Công ty Dụ Thái – một công ty của Bắc Kinh trong làm việc này.
Công ty Dụ Thái là một công ty kinh doanh chè lâu năm ở Bắc Kinh, quy mô không nhỏ, có con đường tiêu thụ ở Hongkong, Đông Nam Á. Chẳng qua thái độ của đối phương không quá tích cực, mặc dù có liên lạc nhưng chưa chính thức gặp mặt, thậm chí cũng không có hứng thú mấy với việc phái người tới tỉnh An Nguyên. Chỉ là tỏ vẻ lúc thích hợp sẽ phái nhân viên đến tỉnh An Nguyên khảo sát. Điều này làm Triệu Quốc Đống rất buồn bực.
Đối phương tất nhiên không coi chè đen bên tỉnh An Nguyên vào đâu. Nhất là danh tiếng chè An Nguyên kém xa chè Phổ Nhị, Lục Bảo về danh tiếng. Bây giờ muốn kéo một công ty nổi tiếng Trung Quốc đế Ninh Lăng khảo sát thì đúng là hơi khó khăn.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống không ngại. La Mã không phải một ngày xây dựng lên, Triệu Quốc Đống tin rằng có thể kéo được Công ty Dụ Thái tới đây. Trước đó Triệu Quốc Đống có chút kiêu ngạo nhưng bây giờ đã hiểu ra nhiều. Thời buổi này anh muốn thành công đâu có dễ, hơn nữa cèh Hoa Lâm còn không nổi tiếng bằng chè Tân Châu.
Không nhiệt tình không sao, đó là vì chưa thấy hàng. Thấy hàng không hứng thú không sao, chủ yếu do giá cao hay thấp mà thôi. Chỉ cần có thể thúc đẩy ngành sản xuất chè Hoa Lâm phát triển, Triệu Quốc Đống thà rằng mang tiếng bán tài sản quốc gia cũng phải làm được. Hắn không thể vì sợ mang trách nhiệm lại bỏ qua cơ hội.
Thái Chánh Dương gọi điện với giọng đầy hưng phấn. Triệu Quốc Đống có thể nghe ra vẻ đắc ý của đối phương.
- Thái ca, hình như anh uống thuốc kích thích à?
Triệu Quốc Đống cảm thấy có lẽ lần tiếp Phó Thủ tướng là cơ hội phát triển hiếm có của Thái Chánh Dương.
- Quốc Đống, về đi, tối nay anh có chuyện muốn nói với chú.
Thái Chánh Dương nói chuyện không thể kiềm chế. Từ lúc Triệu Quốc Đống quen Thái Chánh Dương đến giờ cũng chưa thấy đối phương dùng giọng nói như vậy.
- Thái ca, bây giờ mới mấy giờ, 3h30 chiều, em về sẽ tối mịt đó.
Triệu Quốc Đống đã lên tỉnh hai hôm, bây giờ lại lên tỉnh sao?
- Chú phải về, anh có việc cần nói chuyện với chú. Anh đợi.
Thái Chánh Dương rất kiên quyết nói.
Ở tình hình này, Triệu Quốc Đống không có lựa chọn nào khác. Cũng may chức Chủ tịch huyện đúng là nhàn hạ, tùy tiện lấy cớ là ra ngoài được ngay.
Thái Chánh Dương đúng là đã nắm chắc cơ hội. Sau khi cùng Phó Thủ tướng đến thăm Công ty liên doanh Daewoo – An Đô, Tập đoàn Thiên Phu …. Thái Chánh Dương cũng được theo hết. Phó Thủ tướng đã tiến hành khảo sát cụ thể việc cải cách các công ty vừa và nhỏ của Thành phố An Đô, đặc biệt cảm thấy hứng thú việc đưa ra cơ chế xác định tài sản quốc gia của An Đô.
Tổ xác định giá trị thực ra là sản phẩm do hai người Triệu Quốc Đống và Thái Chánh Dương nghiên cứu kinh nghiệm của Chư Thành mà làm ra. Chức năng của nó là tiến hành giám sát nghiêm ngặt tài sản của các công ty cải cách.
Tổ giám định này vừa có cơ cấu xã hội, vừa có chức năng như cơ quan Kiểm toán của chính quyền, lại có cơ cấu như công ty. Ngoài ra còn đưa ra kỳ hạn một tháng khiếu nại, chào mừng người bên ngoài tiến hành giám sát công việc của tổ và đưa ra các câu hỏi.
Một tháng sau khi thời hạn khiếu nại kết thúc, tài sản công ty sẽ chia thành của nhân viên và của tài sản quốc gia. Tài sản quốc gia sẽ được đưa ra đấu giá, như vậy mặc dù chưa thể nói là hoàn thiện nhưng nó cũng là công khai, công bằng. Đấu giá có thể khiến tài sản quốc gia và tài sản nhân viên sẽ tăng lên về giá trị, giảm tình trạng ép giá.
Phó Thủ tướng rất hứng thú với việc Thành phố An Đô hoàn thiện chính sách cải cách dựa trên kinh nghiệm của Chư Thành, thậm chí còn tham gia một cuộc hội đàm với đại biểu nhân viên của công ty Cơ Điện Hoa Lăng, nghe các nhân viên nói về cảm tưởng và ý kiến sau khi cải cách.
Thái Chánh Dương là người khởi xướng ra tổ Giám định này nên được Phó Thủ tướng chú ý. Mà Thái Chánh Dương cũng thành quan chức được Phó Thủ tướng hỏi nhiều nhất ngoài chủ tịch tỉnh, thậm chí còn hơn cả Quý Thành Công và Ninh Pháp.
Nghe những lời đối đáp của Thái Chánh Dương, Phó Thủ tướng và các lãnh đạo đi cùng có ấn tượng tốt đối với Thái Chánh Dương. Nhất là khi Phó Thủ tướng thuận miệng hỏi về việc cải cách các công ty nhà nước khổng lồ của Thành phố An Đô. Thái Chánh Dương đã đưa ra ý kiến quốc gia khống chế các ngành sản xuất chính, ý kiến này làm cho Phó Thủ tướng càng đánh giá cao hơn về Thái Chánh Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.