Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 23

Thụy Căn

16/04/2013



Bốn chiếc xe Toyota Coaster mang biển AnO từ từ dừng trong trụ sở chính quyền Thị xã Ninh Lăng. Bí thư Thị ủy Hoàng Lăng, Thị trưởng Thư Chí Cao vốn sớm trờ trong sân vội vàng đi lên trước cửa xe đầu tiên, nghênh đón lãnh đạo đến thăm.

Từ trên xe đi xuống là chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu; Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong.

Hội nghị này vốn chỉ có Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong tham gia. Nhưng sau đó chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu cũng quyết định tham gia khiến quy cách thoáng cái tăng vọt lên.

Ninh Lăng vốn chỉ xác định do Phó thị trưởng phụ trách mảng kinh tế, thương mại, Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế Thị xã tham gia nhưng bây giờ lại thạm thời phải có một trong hai vị Bí thư Thị ủy hoặc Thị trưởng tham gia.

Phó chánh văn phòng Quận Tây Giang Khúc Hiểu Yến có chút khẩn trương đứng ở hiện tường xây dựng nhà máy của công ty Neo.

Một tuần trước nhà máy được khởi công xây dựng, bây giờ đang có ba máy xúc, hai máy đẩy hoạt động. Tường đã được xây lên, cánh cổng cũng được dựng. Một tấm biển cao ba mét, rộng năm mét được đặt một bên cổng.

Lần đầu Khúc Hiểu Yến gánh vác nghiệp vụ lớn như vậy. Toàn tỉnh bao gồm cả chủ tịch tỉnh, Phó chủ tịch tỉnh, hơn 10 vị Bí thư Thị ủy, Thị trưởng và lãnh đạo cấp sở của các cơ quan cấp tỉnh đến Ninh Lăng, điểm thăm quan đầu tiên là nhà máy nước Đức ở Tây Giang. Cô là người phụ trách giới thiệu tình hình hạng mục.

Triệu Quốc Đống, Tằng Lệnh Thuần, Hoắc Vân Đạt và Ngô Ứng Cương đứng cạnh nhau đợi các đại biểu tới.

- Chánh văn phòng Khúc, tôi thấy chị có vẻ khẩn trương.

Triệu Quốc Đống thấy Khúc Hiểu Yến có vẻ không được tự nhiên nên cố ý làm cô thả lỏng một chút.

- Không có gì đâu, hầu hết đại biểu đều đến xem mà thôi. Chị chỉ cần nhớ mấy điểm là được. Đầu tư bao nhiêu, sau khi xây dựng xong sẽ lãi bao nhiêu, nộp thuế bao nhiêu, sản phẩm chủ yếu là gì. Tôi đoán chị nói con số nào thì các vị đại biểu cũng không biết.

- Bí thư Triệu, ngài nói thì dễ, ngài là lãnh đạo nên không thấy gì. Nhưng tôi chẳng may lỡ miệng tạo ra ảnh hưởng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh Ninh Lăng, Tây Giang, đến lúc đó ngài và Chủ tịch Tằng bị Thị xã mắng thì còn không trút giận lên người tôi sao?

Triệu Quốc Đống thầm suy nghĩ Ninh Lăng này hình như có một đặc điểm đó là nữ cán bộ hình như đều có sắc đẹp. Ví dụ Hoa Lâm, Giản Hồng, La Băng, Vương Lệ Mai, Phan Xảo, còn có Khúc Hiểu Yến này nữa đều đẹp. Ngay cả Trưởng ban Tuyên giáo Mao Bình cũng không kém, chỉ là tuổi hơi cao nên mới vậy. Có lẽ chỉ riêng Ngụy Hiểu Lam là ngoại lệ.

Theo Triệu Quốc Đống thấy có lẽ lãnh đạo đầu tiên chú ý đến nữ cán bộ là do phải đẹp một chút, thêm vào cô có chút năng lực, làm ra chút thành tích là tự nhiên sẽ lên.

- Chị đừng nghĩ tôi và Chủ tịch Tằng như hung thần ác sát như vậy chứ. Chúng tôi đã bao giờ lấy ai ra mà trút giận chứ? Muốn trút giận thì Chủ tịch Tằng chỉ có thể tìm Ngô Ứng Cương. Chỉ có thể nói Ngô Ứng Cương không cho chị đủ thời gian, không để chị quen thuộc tình hình.

Triệu Quốc Đống nhìn Ngô Ứng Cương đứng bên mà cười nói.

- Bí thư Triệu, trách nhiệm này tôi không chịu nổi đâu. Chẳng qua chị Yến ăn nói rất tốt, nhiệm vụ này chỉ là chuyện vặt mà thôi.

Ngô Ứng Cương cười cười nói:

- Đây chẳng qua chỉ là giới thiệu qua về hạng mục, chỉ 10 phút là xong. Hiểu Yến, không cần khẩn trương như vậy.

- Người ta đứng ra phát biểu đều là các cô gái trẻ, chỉ có Tây Giang là mời một bà già ra nói chuyện. Bí thư Triệu, Chủ tịch Tằng như vậy hình như hơi quá. Đừng để Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Thư phê bình hai vị đó.

Khúc Hiểu Yến cười hì hì nói.

- Ha ha, tôi thấy Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Thư phải sáng mắt lên mới phải. Cán bộ Tây Giang chúng ta đều có trình độ như vậy, tôi thấy Thị ủy, Ủy ban Thị xã khi lựa chọn cán bộ phải nghiêng về Tây Giang mới đúng. Tây Giang chúng ta chỉ cần có cơ hội là có thể thường xuyên biểu diễn mình trước mặt lãnh đạo. Nếu không ở Tây Giang này thì có tác dụng gì. Có bản lĩnh thì phải phát sáng, cũng phải thể hiện Tây Giang chúng ta có nhiều nhân tài, đi đâu cũng đều có thể làm tốt công việc.

Lời nói của Triệu Quốc Đống làm mọi người xung quanh phải suy nghĩ.

Biểu hiện củ Triệu Quốc Đống từng bước một được cán bộ Tây Giang tin tưởng và tôn trọng.



Phát triển kinh tế, đề cao địa vị của Tây Giang trong Thị xã, điểm này Triệu Quốc Đống đã làm quá tốt và được người trong bộ máy khâm phục. Bộ máy bao gồm cả Tằng Lệnh Thuần cũng phải thừa nhận Triệu Quốc Đống có suy nghĩ, quan điểm, công tác thực tế hơn xa Trương Thiệu Văn trước đây. Chỉ trong mấy tháng tuy không nói làm Tây Giang sống lại nhưng ít nhất làm các cán bộ thấy hy vọng, thấy hy vọng Tây Giang một lần nữa trở lại.

Mà làm các cán bộ nguyện ý dựa vào Triệu Quốc Đống đó là hắn luôn đề cử cán bộ, nhất là cán bộ từ cấp phó huyện trở lên.

Triệu Quốc Đống lúc ở Hoa Lâm đã dốc sức đề cử cán bộ đi ra. Ví dụ như Quế Toàn Hữu cũng chính là Phó chánh văn phòng khi Triệu Quốc Đống tới, bây giờ đã thành Thường vụ quận ủy Tây Giang. Điều này làm người Tây Giang lúc ấy không phục.

Không ngờ sau khi Triệu Quốc Đống lên làm Thường vụ thị ủy còn kéo được Giản Hồng lên làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy. Tin này làm chấn động nhiều người ở Thị ủy, Ủy ban Thị xã. Bao người nhìn chằm chằm vào vị trí mà Hoàng Côn bỏ trống, bao người hoạt động nhưng kết quả lại bị vị Trưởng ban Tuyên giáo Huyện Hoa Lâm Giản Hồng đoạt lấy.

Giản Hồng lên chức chính là do Triệu Quốc Đống ở sau hoạt động. Nếu không cô bị nhét ở vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Hoa Lâm nhiều năm không động tĩnh gì thì sao có thể nhảy lên chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy ngay như vậy?

- Đúng thế Hiểu Yến, hôm nay trước mặt lãnh đạo phải thể hiện phong thái của cán bộ Tây Giang chúng ta, làm cho Bí thư Triệu trong Hội nghị thường vụ Thị ủy cũng có thể ưỡn lưng mà nói chuyện.

Tằng Lệnh Thuần hùa theo:

- Tây Giang là nơi địa linh nhân kiệt, đó là long mạch của Ninh Lăng. Cán bộ Tây Giang chúng ta về tố chất phải hơn các quận, huyện khác.

- Đúng, lời này của Chủ tịch Tằng nói rất đúng. Lúc này có ba điểm, chị ở đây, siêu thị Phúc Mãn Đường là Vương Lệ Mai, Vân Đầu Câu là Phan Xảo, đều là nữ cán bộ của quận, biểu hiện xuất sắc thì cũng có thể làm Tây Giang chúng ta thêm vẻ vang. Tôi cũng có thể vỗ ngực trước mặt Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Thư.

Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ và thấy cũng nên tới.

Bốn xen Toyota Coaster xuất hiện trong tầm mắt, Triệu Quốc Đống và Tằng Lệnh Thuần sớm đứng ở cửa. Xe đầu tiên vừa dừng, xuống xe trước tiên là Hoàng Lăng và Thư Chí Cao, sau đó là một người đàn ông trung niên mặc khá gầy, sau đó là người đàn ông trung niên hơi béo. Người này Triệu Quốc Đống đã có duyên gặp vài lần, Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong.

- Chủ tịch Ứng, vị này là Thường vụ thị ủy kiêm Bí thư Quận ủy Tây Giang, Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát – Triệu Quốc Đống.

Hoàng Lăng ở bên ân cần giới thiệu.

- Hạng mục này là do lúc trưởc cậu ta và Thị trưởng Thư đến Thượng Hải thu hút đầu tư mà đạt được.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Ứng Đông Lưu nhìn trên người mình, sau đó mới đưa tay ra bắt tay hắn.

- Tiểu Triệu đúng là còn trẻ, làm cho chúng tôi cảm thấy mình già đi nhiều.

Triệu Quốc Đống vốn tự hào về miệng lưỡi nhưng lúc này không tìm ra lời thích hợp mà nói chuyện. Cũng may không đợi Triệu Quốc Đống lúng túng đáp lại thì Ứng Đông Lưu đã bỏ tay Triệu Quốc Đống ra, y đi tới trước rồi nói:

- Bí thư Hoàng, Thị trưởng Chí Cao, Tiểu Triệu, hạng mục này đã được xác định xong chưa?

- Chủ tịch, khoản tài chính đầu tiên đã đến, tuần trước hạng mục chính thức khởi công. Chúng tôi đã mời Phó chủ tịch Vi Phong và tổng lãnh sự nước Đức ở Thượng Hải – Tham tán Hallman đến tham gia nghi thức khởi công. Dự tính công trình sẽ xây xong vào tháng 10 và tiến vào giai đoạn lắp đặt thiết bị và thí nghiệm, dự tính năm sau bắt đầu sản xuất.

Thư Chí Cao giới thiệu.

Nhâm Vi Phong rất quen với hạng mục này. Tuần trước y được Thị ủy Ninh Lăng mời tới tham gia lễ khởi công.

- Tiểu Triệu, Chủ tịch Đông Lưu yêu cầu tiến hành báo cáo về việc cải cách nhà máy của Tây Giang, không ngờ tổ công tác lại đánh giá cao việc cải cách Tây Giang. Tôi vẫn lo Tây Giang làm lớn như vậy thì có thể bị loạn hay không? 12 nhà máy liên tục cải cách, các cậu làm lớn đó.

Nhâm Vi Phong và Triệu Quốc Đống đã gặp mặt vài lần. Từ lần trước bắt đầu gặp Hoa Lâm ở cầu Quế Khê, chỉ là hai người chỉ tiếp xúc về công việc mà thôi.

Đợt tết Triệu Quốc Đống cũng đã lên tỉnh thành và chào y, mang biếu đặc sản Ninh Lăng, rượu Bích Ngọc Nhũ của Hoa Lâm, trà Vân Lĩnh.



Chỗ Nhâm Vi Phong thì Triệu Quốc Đống tự mình tới. Chỉ là Nhâm Vi Phong không ở nhà, chỉ có người thân ở nhà, Triệu Quốc Đống cũng đưa tâm ý tới, nói tới coi như làm xong một việc.

- Phó chủ tịch Nhâm, các nhà máy Tây Giang chúng tôi đều là nhà máy quy mô nhỏ, số lượng mặc dù nhiều nhưng không đáng kể mấy. Có thể nói ngoài hai nhà máy lớn thì mấy cái còn lại không đáng là nhà máy, không thay đổi không được. Thông qua công tác chuẩn bị cẩn thận của chúng tôi, nhân viên các nhà máy cũng ý thức được cứ kéo dài thì tình hình cơ quan càng lúc càng kém.

Triệu Quốc Đống một bên đi một bên quan sát động tĩnh đám người Ứng Đông Lưu.

- Tiền thu được từ việc cải cách Nhà máy Ngũ Kim và Nhà máy Tiêu Kiện cùng với ba nhà máy thương mại thì quận gần như dùng toàn bộ để thành lập quỹ dành cho hệ thống bảo đảm an sinh xã hội cho công nhân mất việc và chuyển nghề cho bọn họ. Đầu tư giai đoạn đầu là năm triệu để giải quyết di chứng khi cải cách.

Nhâm Vi Phong đúng là có chút ngạc nhiên khi một quận của Ninh Lăng dám đầu tư lớn như vậy để giải quyết vấn đề cuộc sống cho công nhân mất việc sau khi cải cách. Làm Phó chủ tịch tỉnh phụ trách mảng công nghiệp, có thể nói sau khi phụ trách mảng này y chưa có ngày nào thoải mái. Vấn đề cải cách công ty nhà nước làm y luôn đau đầu, mỗi ngày nhìn các khoản nợ của các công ty nhà nước trong toàn tỉnh, y thấy có hòn đá tảng đặt trong lòng mình.

Cải cách công ty nhà nước là xu thế bắt buộc, Trung ương và Quốc vụ viện đã đưa ra kế hoạch cải cách công ty nhà nước trong ba năm, làm cho công ty nhà nước thoát nghèo, đây như vòng kim cô trên đầu y.

Tình hình cải cách là rất phức tạp, làm cho người phụ trách công việc này đều sợ hãi. Tránh cho tài sản quốc gia tổn thất, phương thức cải cách các công ty, đường ra cho các ngành sản xuất, tính đường lui cho số công nhân mất việc, tất cả đều phải được thực hiện.

Nhâm Vi Phong cảm thấy mình từ phụ trách mảng nông nghiệp sang công nghiệp thì không được yên hôm nào. Nhất là Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp càng yêu cầu tỉnh An Nguyên phải cải cách công ty nhà nước thật nhanh, muốn đi trước cả nước. Yêu cầu sản xuất công nghiệp của tỉnh An Nguyên đứng đầu khu vực Trung tây, đó là trọng trách lớn đặt trên vai Nhâm Vi Phong.

Tiến từng bước một cách ổn định, tích cực cổ vũ và thúc đẩy kinh tế phi nhà nước phát triển. Đây là yêu cầu và nguyên tắc của Chủ tịch Ứng Đông Lưu khi mới nhận chức đưa ra cho Nhâm Vi Phong. Mấy câu kia làm Nhâm Vi Phong phải suy nghĩ, trong đó còn cả việc làm cho Nhâm Vi Phong khi có mỗi động tác đều phải cân bằng ý kiến của Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh.

- Tiểu Triệu, tài chính của Tây Giang đúng là sung túc, lần đầu đã đầu tư nhiều như vậy, hiếm có.

Nhâm Vi Phong cười cười mà nói.

- Phó chủ tịch, không phải Tây Giang chúng tôi có nguồn tài chính phong phú, mà khoản tiền này chính quyền thu được từ cải cách. Nếu chúng tôi dùng tiền này vào việc khác, như vậy sẽ mang ảnh hưởng xấu ảnh hưởng tới ổn định của Quận Tây Giang và Ninh Lăng. Cho nên chúng tôi không thể không làm như vậy.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Nhâm Vi Phong có vẻ muốn nghe nên thuận tiện nói ra quan điểm của mình.

- ổn định xã hội là phải đảm bảo kinh tế một địa phương phát triển, nhất là đối với thành thị tập trung nhiều công ty nhà nước, trách nhiệm này càng nặng nề hơn. Giải quyết vấn đề lịch sử sẽ giúp chính trị, xã hội của Tây Giang được ổn định. Tôi thấy trách nhiệm của chính quyền địa phương chính là làm cho các công ty, nhà máy thoát cửa ải khó khăn.

- Quận ủy, Ủy ban Tây Giang chúng tôi cũng có tranh luận ở vấn đề này, nhưng cuối cùng cũng thống nhất tư tưởng, quyết tâm đầu tư khoản tài chính này vào quỹ hệ thống bảo đảm an sinh xã hội và tập huấn cho công nhân mất việc.

Nhâm Vi Phong suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tiểu Triệu, nếu như lãnh đạo các quận, huyện khác đều thấy được xa như cậu thì tôi nghĩ công tác của chúng ta dễ triển khai hơn nhiều. Bây giờ rất nhiều huyện nội thành đang chờ, tôi không rõ bọn họ chờ gì? Nếu như nói gánh nặng lịch sử là quá lớn, bọn họ làm từng bước một thì tôi có thể hiểu. Nhưng bọn họ ngồi im một chỗ quan sát thì tôi không hiểu. Phương hướng cải cách đã xác định, càng kéo dài càng khó khăn, chính quyền phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Tại sao bọn họ không làm sớm?

- Phó chủ tịch, mỗi nơi đều có khó xử của mình. Tây Giang chúng tôi có ưu thế là quy mô các nhà máy nhỏ, số lượng nhân viên không nhiều. Các công ty, nhà máy có quy mô lớn thì Thị xã đã nhận quản lý, hơn nữa còn có hai nhà máy có hiệu quả kinh doanh tốt, sau khi cải cách chính quyền cũng thu được một khoản tài chính. Ngoài ra ba nhà máy thương mại cũng có vị trí tốt, điều này cũng thu được một khoản tài chính. Đây cũng là nguyên nhân khiến tôi có thể hăng hái đẩy ra toàn diện. Còn nếu không để chính quyền bỏ ra toàn bộ tiền giải quyết vấn đề thì tài chính không thể chống đỡ.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ừ, Tiểu Triệu, cậu nói rất thực tế, bảo sao Chủ tịch Đông Lưu lại hài lòng với thí điểm cải cách ở Tây Giang. Tôi cũng không ngờ Tây Giang lại thí điểm thành công như vậy. Mặc dù có điều kiện khách quan nhưng tôi tin ít nhất cải cách ở mấy nơi nơi Miên Châu, Kiến Dương, Lam Sơn cũng không khó khăn hơn đây mà.

- Cũng không chắc, Phó chủ tịch, đây chỉ là thí điểm ở Tây Giang, chính thức đến lượt Thị xã cải cách các công ty thì tôi đoán khó khăn không nhỏ. Nhất là ba công ty lớn của Ninh Lăng gần như phá sản, nhân viên đến mấy ngàn người. Muốn giải quyết vấn đề cuộc sống cho công nhân mất việc thì khó khăn là rất lớn.

Triệu Quốc Đống rất sợ Nhâm Vi Phong có ấn tượng ở Tây Giang khiến cho khi Thị xã Ninh Lăng cải cách gặp khó khăn thì sẽ bị chỉ trích. Hoàng Lăng và Thư Chí Cao biết nguyên nhân là do hắn thì sẽ có cái nhìn đối với hắn.

Nhâm Vi Phong nhìn Triệu Quốc Đống đầy ẩn ý, đầu óc tên này đúng là nhanh, cũng không bởi vì mình khen vài câu đã quên mất tất cả. Tên Triệu Quốc Đống này đúng là phân tích một cách khách quan, bảo sao ngay cả Chủ tịch Đông Lưu cũng cho rằng kinh nghiệm thí điểm cải cách của Tây Giang là đáng tham khảo.

Thấy các vị đại biểu đằng trước dừng lại, Nhâm Vi Phong cũng biết đã đến lúc nghe giới thiệu.

- Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo là tập đoàn nổi tiếng thế giới trong ngành sản xuất thiết bị bảo vệ môi trường, bây giờ bọn họ có chi nhánh kinh doanh ở Thượng Hải, Quảng Châu; ở Quảng Đông cũng có một Công ty liên doanh. Bây giờ các vị lãnh đạo đang thấy đây là nhà máy của công ty được xây dựng ở tỉnh An Nguyên. Quy mô đầu tư của hạng mục là 8 triệu Usd, chiếm diện tích 150 mẫu đất, dự tính tháng 10 năm nay sẽ hoàn thành xây dựng, trước tháng hai sẽ lắp thiết bị, tháng ba năm sau sẽ tiến hành sản xuất. Sau khi nhà máy xây dựng xong sẽ đạt lợi ích hơn 200 triệu, nộp thuế trên 40 triệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook