Lộng Triều

Quyển 2 - Chương 24

Thụy Căn

16/04/2013



- Trêu chọc tôi và lão Hùng gì thế hả?

Liễu Đạo Nguyên không biết từ lúc nào đã đi vào:

- nhìn hai người cười cười xấu xa như vậy thì biết ngay không phải việc gì tốt.

- Liễu ca lên chức phải không? Thái ca bảo em giúp anh tỉnh táo lại một chút, tránh cho anh hưng phấn quá độ.

Triệu Quốc Đống gác chân lên rồi nói.

Liễu Đạo Nguyên không ngờ người này dám nói như vậy trước mặt mình và Thái Chánh Dương. Mặc dù y rất thích không khí này nhưng lại thấy khó hiểu vì biểu hiện của Triệu Quốc Đống. Dù sao một cảnh sát nhỏ nhoi thì sao lại có được thái độ này với mình và Thái Chánh Dương.

- Hưng phấn quá độ?

Liễu Đạo Nguyên hỏi lại một câu:

- Còn một vế sao không nói hết.

- Ồ, lão Liếu có phải là xác định rồi không?

Thái Chánh Dương kinh ngạc nói.

- Đi xuống đã quyết định, nhưng đi đâu thì chưa rõ.

Liễu Đạo Nguyên ngồi xuống dựa lưng vào ghế rồi nói:

- Đi xuống chưa chắc đã tốt. Quen làm ở văn phòng rồi, bây giờ muốn tôi ngồi vào vị trí kia thì đúng là thấy hơi run.

- Liễu ca, thời thế mới lộ rõ bản sắc anh hùng. Sao lại sợ đầu sợ đuôi như vậy?

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Bây giờ đúng là thời đại cục diện thay đổi nhanh, cũng là thời cơ tốt nhất để tạo công lập nghiệp. Làm như thế nào để dân chúng nơi đó yên ấm, làm như thế nào để dân chúng giàu có là trách nhiệm của anh. Làm ở văn phòng mặc dù dễ hơn nhưng đến khi anh già thì anh sẽ hối hận không thử cơ hội này.

Liễu Đạo Nguyên nhìn Triệu Quốc Đống mà thấy rất khó hiểu. Triệu Quốc Đống khá bình tĩnh, hắn biết lời mình nói sẽ làm Liễu Đạo Nguyên khó hiểu, chẳng qua bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết tại sao hắn lại như vậy.



- Tiểu Triệu, có muốn ra khỏi ngành cảnh sát không?

Một lúc sau Liễu Đạo Nguyên hỏi một câu.

- Ha ha, Liễu ca không phải muốn em đi theo cầm cặp cho anh đó chứ?

Triệu Quốc Đống hỏi lại;

- Em thấy bây giờ mới có quan hệ tốt được với Liễu ca, Thái ca cũng như vậy.

Nói thật Thái Chánh Dương cũng có suy nghĩ này nhưng y cảm thấy Triệu Quốc Đống không có ý đó.

- Hừ, cậu đây là không biết thời thế. Lão Liễu không dễ mở miệng nói như vậy đâu.

Thái Chánh Dương nói.

- Liễu ca có thể đi đâu vậy? Miên Châu hay là Tân Châu hay Kiến Dương?

Triệu Quốc Đống đổi sang chuyện khác.

- Cậu thấy tôi đi đâu thì hợp hơn cả?

Liễu Đạo Nguyên hỏi.

- Ba nơi có ưu thế khác nhau. Điều kiện trụ cột của Thành phố Miên Châu rất tốt, mới đầu dễ đạt thành quả. Nhưng các huyện bên dưới của Thành phố Miên Châu lại chậm phát triển, nếu muốn thay đổi tình hình thì trong thời gian ngắn rất khó. Thành phố Kiến Dương có trụ cột kinh tế kém, kinh tế các huyện phát triển khá đồng đều, mấy năm nay phát triển rất nhanh. Nhưng quyền lực cấp thành phố hơi kém, muốn tập trung các quận, huyện lại thì không dễ.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Liễu Đạo Nguyên có chút ngạc nhiên. Nghe ý của Triệu Quốc Đống thì có vẻ hai nơi này không thích hợp với y. Nhưng hai nơi này tại tỉnh An Nguyên chỉ kém mỗi Thành phố An Đô, mà Tân Châu mới chỉ là một thị xã, chưa phải là thành phố.

- Thị xã Tân Châu có điều kiện kém hơn nhưng tài nguyên phong phú, lại có ưu thế là ba con sông chảy qua lại ở tận phía nam nên sức khống chế của tỉnh kém đi. Em cho rằng Liễu ca nếu thật sự phải xuống cơ sở làm vài năm thì tố nhất chọn Thị xã Tân Châu. Khởi đầu thấp, khống chế yếu thì thích hợp anh tạo sự nghiệp hơn.

Liễu Đạo Nguyên đúng là mở rộng tầm mắt với Triệu Quốc Đống. Có thể nói ra ưu khuyết điểm của ba nơi không khó, có thể nói được như Triệu Quốc Đống lại không dễ. Nhất là từ tin tức y được điều xuống là Bí thư Thị ủy một nơi lại đoán chỉ có thể đến một trong ba nơi kia thì không hề đơn giản.

Lần này trên tỉnh có thể điều chỉnh cán bộ rất mạnh. Y cùng Phó trưởng ban thư ký, Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy được chọn làm Bí thư của vài thành phố, Thị xã quan trọng. Trong đó Thành phố Miên Châu là nơi tranh đoạt mạnh nhất. Y mặc dù có Bí thư Dương ủng hộ nhưng chưa chắc đã thắng trong cuộc tranh đoạt này. Nếu mình mà chủ động nhận tới Thị xã Tân Châu thì không vấn đề gì.

Liễu Đạo Nguyên đang suy nghĩ thì Hùng Chính Lâm từ ngoài đã nói vọng vào.

- Lão Liêu lần nào cũng đến muộn nhất. Đấy là mới chuyển ngành đó, không bằng mấy người sớm rời khỏi quân đội như chúng ta.



- Ai nói tôi chưa tới? Tôi chỉ là xem ông là cán bộ Ủy ban kỷ luật đến muộn như thế nào mà thôi.

Lưu Triệu Quốc nói.

Khách đến đông đủ, cuộc nói chuyện cũng sôi nổi hơn.

Liễu Đạo Nguyên đi đến đâu thì chưa được quyết định, nhưng điểm đi tới của Hùng Chính Lâm đã được xác định làm Phó bí thư Thông Thành, phụ trách công tác tổ chức. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã nói chuyện với Hùng Chính Lâm, nói y chọn thời gian đến Thông Thành báo danh.

- Hùng ca, bước tiếp theo của anh rất được.

Triệu Quốc Đống cũng vui thay cho Hùng Chính Lâm. Hùng Chính Lâm bình thường mặc dù ít lời, mặt luôn nghiêm túc nhưng qua mấy lần tiếp xúc thì Triệu Quốc Đống thấy người này khác cán bộ Ủy ban kỷ luật bình thường, rất quen về kinh tế. Triệu Quốc Đống phát hiện ba người bạn của Lưu Triệu Quốc không ai là đơn giản. Hắn nghĩ có lẽ cũng có nhiều người vốn là bạn thân của bọn họ nhưng dần bị loại ra.

- Gì mà cũng được? Đẩy tôi tới Thông Thành, sau này về An Đô phải ngồi xe hơn mười tiếng.

Hùng Chính Lâm nói:

- ngày sau tôi ở núi đến già, vào Thành phố An Đô có lẽ còn phải xin xác nhận.

Thông Thành ở phía Đông Bắc tỉnh An Nguyên, giống với Thiên Châu ở phía Nam, đây là vùng nghèo nổi tiếng của tỉnh An Nguyên. Hai nơi này cùng với Ninh Lăng vẫn là ba nơi đứng cuối trong bảng kinh tế tỉnh An Nguyên.

- Ừ, ông có lẽ phải làm giấy chứng nhận mới được vào. Mặt như ông vào An Đô sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng tới hoàn cảnh đầu tư của An Đô.

Lưu Triệu Quốc không khách khí mà trêu Hùng Chính Lâm.

- Lưu Triệu Quốc, ông đây là làm nhục tôi, mau thu lại mấy lời này.

Hùng Chính Lâm giả vờ tức giận.

- Cút, mau cút về Thông Thành của ông đi.

Nói xong câu này, Lưu Triệu Quốc thở dài nói:

- Lão Hùng, ông đi thì sợ ít khi về được. Tôi vừa về thì định có nhiều thời gian chơi với bạn bè ai ngờ các ông lại đi.

- Ông không thể nói lời làm người ta vui được sao, giống như tôi một đi không quay lại vậy. Bây giờ đường từ Thông Thành đến An Đô hơi xấu nhưng theo tôi đoán đó chỉ là tạm thời. Nếu tỉnh muốn giải quyết vấn đề ở Thông Thành, Thiên Châu và Ninh Lăng thì vấn đề giao thông là quan trọng nhất. Phải xem Tỉnh ủy có quyết tâm không.

Triệu Quốc Đống nhìn Hùng Chính Lâm, có thể nói câu này đã chứng minh trình độ của Hùng Chính Lâm. Mặc dù Hùng Chính Lâm không phụ trách công tác kinh tế của Thông Thành nhưng là lãnh đạo cấp thành phố thì y cũng có ánh mắt rất sắc bén, nhất định sẽ có tác dụng ảnh hưởng đến tình hình giao thông của Thông Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook