Quyển 12 - Chương 25
Thụy Căn
16/04/2013
Một tuần sau khi được bầu làm Thị trưởng, Triệu Quốc Đống mới dọn lên văn phòng của Thị trưởng. Trước đó khi làm quyền Thị trưởng, hắn vẫn ở văn phòng của Phó thị trưởng thường trực. Điều này làm cho Lữ Thu Thần có chút khó chịu, cho rằng Triệu Quốc Đống quá dối trá.
Văn phòng Thị trưởng nằm một mình ở tầng sáu, văn phòng các Phó thị trưởng khác nằm ở tầng bảy, tầng tám. Từ nơi đây có thể nhìn thấy hồ La phía bên cạnh chính quyền Thị xã. Hồ này rộng gần trăm mẫu.
Được bầu làm Thị trưởng nhưng không khiến Triệu Quốc Đống thấy kích động gì cả.
Một tuần nay hắn vẫn đang suy nghĩ về kế hoạch trong hai, ba năm tới. Vừa phải có hành động thiết thực xúc tiến kinh tế phát triển, vừa phải có sự sáng tạo trong công việc, đảm bảo cuộc sống dân chúng tăng lên. Vừa phải có kết quả ngay lập tức, vừa phải có bố trí lâu dài. Triệu Quốc Đống đưa ra thời hạn hai năm cho mình để hoàn thành một số công việc.
Triệu Quốc Đống ngồi lặng lẽ viết một chút, cũng chính là những việc trọng điểm khi hắn được chính thức bầu làm Thị trưởng.
Thu hút đầu tư, chấn hưng sản xuất công nghiệp. Chính là mười chữ này.
Đây là trụ cột tất cả, không có sản xuất công nghiệp hùng hậu làm chỗ dựa thì sẽ không thể làm gì được. mà Hoài Khánh bây giờ đã có trụ cột tốt, hắn cần làm chính là thúc đẩy, xúc tiến kinh tế công nghiệp nhảy lên bậc thang mới, phát triển mạnh ngành điện tử thông tin và lợi dụng ngành này cải tạo ngành cơ giới chế tạo.
Viết xong vấn đề thứ nhất, Triệu Quốc Đống nhanh chóng viết chuyện thứ hai cần làm.
Đẩy mạnh xây dựng thành thị, tạo ra hình tượng đô thị Hoài Khánh hoàn toàn mới, đây chính là việc để tạo thương hiệu cho hắn. Hơn nữa cũng có thể tạo trụ cột tốt đẹp cho sự phát triển kinh tế sau này của Hoài Khánh. Nhưng muốn được thế phải tầm năm, mười năm sau, còn bây giờ hắn sẽ bị ăn mắng.
Chuyện thứ ba là gì? Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời cảm thấy có rất nhiều việc đặt ra trước mặt mình, cần hắn làm, hơn nữa việc nào cũng có vẻ rất gấp.
Lợi dụng điều kiện hoàn cảnh tự nhiên của Hoài Khánh mà phát triển Hoài Khánh, chuyện này thoạt nhìn không gấp nhưng Triệu Quốc Đống biết chuyện này không thể chậm trễ được. Một khi nó đi vào quỹ đạo thì sau sẽ mang tới tiềm lực khó có thể tưởng tượng.
Ví dụ như thu hút đầu tư từ ngoài vào làm việc nghiên cứu khoa học, thu hút nhân tài trong lĩnh vực giáo dục, tăng cường thực lực nghiên cứu khoa học, giáo dục của Hoài Khánh. đây là quy hoạch lâu dài, thậm chí không phải năm năm là có hiệu quả, phải tiến hành từ từ.
Thành lập trụ sở giáo dục dạy nghề, xúc tiến công ty vừa và nhỏ phát triển, giải quyết khó khăn về công ăn việc làm cho nông dân mất đất, vnmv, giải quyết quyền lao động cho bọn họ. Tìm hiểu con đường mới cho vấn đề Tam nông, đủ mọi việc làm Triệu Quốc Đống cảm thấy mình không thể thực hiện hết.
Triệu Quốc Đống không khỏi suy nghĩ miên man. Theo hắn thấy quan điểm giữa Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu thực tế không khác nhau là mấy. Xét đến cùng đều là cần phát triển kinh tế. Kinh tế không phát triển thì dù quan điểm của Ninh Pháp hay Ứng Đông Lưu đều là xây nhà trên không, cùng lắm chỉ giải quyết được vài vấn đề xuất hiện trước mắt mà thôi. Còn các công việc có thể phát triển kinh tế thì của Ứng Đông Lưu và Ninh Pháp đều rất nhất trí.
Vì thế điều hắn cần làm chính là phát triển kinh tế, kinh tế không phát triển thì mọi thứ là vô vọng.
Triệu Quốc Đống từ từ có quyết định, cần phải đẩy mạnh thu hút đầu tư vào Khu Khai Phát, các quận, huyện khác cũng cần phải tiến hành cải cách công ty nhà nước, thu hút đầu tư.
Đủ vấn đề khó khăn khiến cho việc thu hút đầu tư của các huyện khác ngoài Quy Ninh và hai quận không đạt được hiệu quả mấy. Nhưng hắn không phải là Chủ tịch của một quận, huyện nào, mà là Thị trưởng của Thị xã Hoài Khánh. Chỉ dựa vào một hai quận, huyện phát triển tăng tốc, hoặc là Khu Khai Phát phát triển huy hoàng là khó có thể khiến kinh tế cả Hoài Khánh phát triển lên được, cũng là phát triển không cân bằng.
Quy Ninh so sánh với một hai năm trước thì có tốc độ tăng trưởng kinh tế không chậm, nhưng vẫn còn chênh lệch với Hoài Châu. Còn bên Khánh Châu, Hồ Dương là người khá xông xáo, táo bạo, nhưng thật ra Mi Trọng Bình lại khá cẩn thận.
Nhưng điều này ai cũng có thể hiểu vì Mi Trọng Bình chỉ làm hết nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì sẽ có thể sang bên Đại hội đại biểu nhân dân ăn cơm an toàn vài năm, hoặc lên một ngành nào đó của Thị ủy, Ủy ban làm để đợi về hưu.
Mấy huyện khác chỉ có bộ máy Lâm Giang là tạm được. Triệu Quốc Đống càng lúc càng cảm nhận rõ một quận, huyện phát triển kinh tế có quan hệ rất lớn đến năng lực, tố chất của Bí thư, Chủ tịch nơi đó. Đây là điển hình của câu một tướng vô dụng mệt chết ngàn quân.
Hắn bây giờ chỉ là Thị trưởng, quyền lên tiếng ở vấn đề nhân sự không quá lớn.
…….
Xe nhẹ nhàng chạy ra khỏi trụ sở Thị ủy. Phó Thiên ngồi trong xe lúc này đang nhắm mắt suy nghĩ.
Ai nói thằng Triệu Quốc Đống là kẻ dễ xúc động, kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Sự thật chứng minh hắn rất thông minh. Cơn phong ba ở Hoài Châu không hề nhỏ nhưng sau khi tổ công tác xuống dưới tham gia kiểm tra khiến việc này dần trở lại bình tĩnh. Khuông Dương có lẽ đã phải chấp nhận việc cúi đầu, thái độ cũng trở nên mập mờ, không dám ngang nhiên như trước.
Xem ra Khuông Dương đã hơi sợ. Dù sao không ai muốn công khai chống đối Thị trưởng mà. Từ số phiếu bầu rất cao của Triệu Quốc Đống đã nói rõ tất cả.
Tất cả mọi việc đã chứng minh Triệu Quốc Đống đã không còn là Triệu Quốc Đống hồi ở Sở Giao thông. Triệu Quốc Đống không hề thua kém kẻ lão luyện trong chính trị về việc làm sao củng cố địa vị chính trị, đạt được lợi ích lớn nhất cho mình.
Sau khi đến Hoài Khánh, Phó Thiên vẫn cẩn thận quan sát từng biến hoá dù là nhỏ nhất của nền chính trị Hoài Khánh.
Các thường vụ, các Phó thị trưởng, các Bí thư, Chủ tịch quận, huyện, lãnh đạo các ngành chức năng quan trọng, tư liệu của đám người đó đều được Phó Thiên ghi nhớ, đây cũng là yêu cầu cơ bản nhất của Phó bí thư phụ trách công tác tổ chức. Anh nếu không nhớ thì sẽ bị đám người Ban Tổ chức cán bộ lừa gạt.
Hoài Châu không thể nghi ngờ chính là chiến trường chủ yếu của Triệu Quốc Đống. Đám cán bộ địa phương do Khuông Dương cầm đầu ở Hoài Châu đã mâu thuẫn không nhỏ với Triệu Quốc Đống do phương án quy hoạch đô thị mới. Mà đám người ở Ủy ban Xây dựng do Phương Hùng Phi cầm đầu cũng vì nguyên nhân này khiến cho bọn họ lặng lẽ liên minh với Khuông Dương, thêm cả Lữ Thu Thần đứng giữa gây rối nên cuộc sống của Triệu Quốc Đống sau này cũng không quá sung sướng.
Phó Thiên vẫn cho rằng ba phương này sẽ đủ để hình thành liên minh đầy sức mạnh, nhưng y rất nhanh thấy điều này là không thể. Khuông Dương không ngu, mà Phương Hùng Phi cũng không ngốc, rất nhiều việc chỉ có thể hiểu ý không thể nói ra. Trong công việc anh có thể kéo dài một chút, nhưng nhiều chuyện kết hợp lại sẽ khiến Triệu Quốc Đống nghi ngờ. Mà Lữ Thu Thần theo thời gian trôi đi cũng sẽ mất trụ cột quyền lực để đấu với Triệu Quốc Đống.
Không nói bọn họ có thể hình thành liên minh hay không, dù là có thể nhất trí ở một vấn đề nhất định nào đó thì cũng không thể kéo dài lâu vì thiếu lợi ích chung kéo lại với nhau.
Đầu tiên là nội bộ Hoài Châu có cái nhìn khác nhau ở vấn đề này. Nhất là Triệu Quốc Đống làm ra tổ công tác xuống nghe ý dân lập tức khiến Hoài Châu mất sự đoàn kết. Mà trong hội nghị công tác xây dựng toàn Thị xã, Triệu Quốc Đống lớn tiếng phê bình sự chậm chạp, tư tưởng bảo thủ của Ủy ban Xây dựng càng làm đám người Ủy ban Xây dựng câm như hến. Phương Hùng Phi cũng lập tức bị chèn ép.
Quan trọng nhất chính là sự ủng hộ của Trần Anh Lộc.
Trần Anh Lộc không ủng hộ, Triệu Quốc Đống từ quyền Thị trưởng đi lên làm Thị trưởng nhất định sẽ khó khăn hơn. Phó Thiên thở dài một tiếng, Triệu Quốc Đống rất thông minh. Hắn đã nắm rõ tâm lý của Trần Anh Lộc nên hắn sẽ không bại. Đáng tiếc đám người Lữ Thu Thần cùng Khuông Dương không thấy điều này, vẫn còn mong Trần Anh Lộc sẽ chèn ép Triệu Quốc Đống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.