Quyển 10 - Chương 30
Thụy Căn
16/04/2013
Tập đoàn Gia Viên cũng giống như tập đoàn An Nhạc Viên đến đây hai hôm trước, Triệu Quốc Đống đều thông qua một vị đại biểu của Tập đoàn Hòa Hoàng mà liên lạc được.
Vị đại biểu này thay mặt Tập đoàn Hòa Hoàng giám sát tiến độ xây dựng cảng Tân Châu cùng cảng Ninh Lăng, qua đó để chuẩn bị cho việc Tập đoàn Hòa Hoàng tăng thêm vốn đầu tư vào tỉnh. Triệu Quốc Đống lúc còn ở Sở Giao thông đã cùng vị đại biểu này đi khảo sát Tân Châu hai hôm, còn cùng đối phương đến sông Thương Lãng, coi như quan hệ khá tốt.
Đối phương cũng có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống. Mặc dù sau đó Triệu Quốc Đống xuống Ninh Lăng nhưng hai người vẫn duy trì liên lạc. Thủ tục Tập đoàn Hòa Hoàng đầu tư vào cảng Ninh Lăng cũng là do Triệu Quốc Đống thông qua người này, chẳng qua khi chưa chính thức xác định thì Triệu Quốc Đống đã rời khỏi Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống sau khi xác định sẽ khai thác Thương Long Dục liền gọi cho đối phương.
Người này cũng khá hứng thú với phong thủy, điểm này Triệu Quốc Đống đã hiểu rõ khi cùng đối phương đi khảo sát.
Hoài Khánh là một thành thị nổi tiếng trong lịch sử, từ những danh nhân lịch sử của Hoài Khánh là có thể phản ánh được điều này. Sớm nhất là từ đời Tần, thời Tùy Đường không ngừng xuất hiện các văn quan, võ tướng, ngay cả những người phụ nữ cũng lưu danh không ít trong lịch sử Trung Quốc.
Mà lịch sử văn hóa cũng nói rõ Hoài Khánh tồn tại một bảo địa về phong thủy, đây chính là sức hấp dẫn lớn nhất cho mọi dẫn chứng. Triệu Quốc Đống gọi điện trao đổi qua vài câu với đối phương, đối phương liền tỏ ra khá hứng thú và dành thời gian tới Hoài Khánh rồi cùng Triệu Quốc Đống đến xem Thương Long Dục.
Triệu Quốc Đống liền giới thiệu thêm về truyền thuyết lịch sử, tỏ vẻ Hoài Khánh hy vọng có thể biến nơi này thành nơi nghỉ ngơi cho người Trung Quốc trên toàn thế giới, đối phương liền lập tức nói khi về Hongkong sẽ liên lạc vài người bạn làm trong lĩnh vực này.
Đây cũng là nguyên nhân mà hai tập đoàn Hongkong kia tới Hoài Khánh.
Tập đoàn An Nhạc Viên và Tập đoàn Gia Viên đều là tập đoàn nổi tiếng trong lĩnh vực mai tang ở Hongkong, thực lực đều ngang nhau. Chủ tịch của hai tốc độ này đều là khách quen của quỹ từ thiện Hongkong. Đợt lũ năm 98 vừa rồi hai tập đoàn đều quyên góp tiền rất lớn cho khu vực bị nạn. Hai tập đoàn này cũng có quan hệ ở đại lục, đây là nguyên nhân mà Triệu Quốc Đống coi trọng hai tập đoàn.
- Thị trưởng Triệu, tôi không ngờ ngài lại hiểu rõ về thuật phong thủy như vậy, điều đó làm tôi rất ngạc nhiên. Cán bộ Đảng viên không phải nói đó là mê tín dị đoan sao? Sao ngài lại có thể, ừ, nói như thế nào nhỉ, tại sao ngài lại còn muốn lấy danh nghĩa này mở công viên nghĩa trang? Theo tôi biết ngài đây là đại biểu chính quyền Thị xã Hoài Khánh ra mặt. Lý tiên sinh đã nói với tôi về việc này.
Phó Tổng giám đốc Thương Long Dục – La Tông Vũ là người khá nho nhã.
- Xem ra tổng giám đốc La đúng là không hiểu rõ về chính sách của đại lục rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Cán bộ Đảng viên không mê tín nhưng cần phải duy trì truyền thống lịch sử, điều này không hề mâu thuẫn với thái độ bài trừ mê tín của Đảng cộng sản.
- Xã hội là thực tế mà phức tạp. Trung Quốc có hơn một tỷ người nên có những suy nghĩ khác biệt nhau là điều bình thường. Chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏa và an toàn của người khác, không ảnh hưởng đến ổn định xã hội và sự phát triển thì chúng ta đều có thể hiểu. Về phần đạo phong thủy thì đó là điều mọi người tin tưởng, chỉ cần không trái quy định pháp luật thì không có vấn đề gì. Đây là sự giải thích của cá nhân tôi với chính sách quốc gia về lĩnh vực này.
Phong độ của Triệu Quốc Đống làm La Tông Vũ khá hài lòng. Theo những lần tiếp xúc với các chính quyền địa phương về lĩnh vực này, y thấy mọi người đều rụt rè và e ngại, có nơi còn không dám thực hiện. Chẳng qua thái độ của Triệu Quốc Đống làm y thấy mới mẻ, nhất là lời nói của đối phương làm La Tông Vũ có ấn tượng khá sâu.
- Vậy bản thân Thị trưởng Triệu thấy sao về đạo phong thủy?
La Tông Vũ không vì vậy mà bỏ qua.
- Tôi thấy Thị trưởng Triệu không đơn giản chỉ là xem qua vài quyển sách ở mảng này. Tôi đúng là tò mò về thái độ của ngài ở điều này.
- Ha ha, anh đúng là người giỏi quan sát. Không giấu gì anh, khi tôi còn bé thì gần nhà có một đạo quán, người chủ trì ở đó nhận tôi làm đệ tử, tôi cũng theo sư phụ học được mấy thứ. Chẳng qua sau đó tôi đọc thêm sách và thấy kiến thức càng lúc càng nhiều, sau đó thành cán bộ quốc gia cho nên đối với phương diện này chỉ là hơi hiểu một chút. La tiên sinh hỏi tôi có thái độ gì với lĩnh vực này, tôi có thể nói thẳng với ngài là bản thân tôi có thái độ tôn trọng về phong thủy, nhưng bản thân tôi không tin. Đảng viên chính thức không tin chuyện này, chẳng qua chúng ta phải thừa nhận rất nhiều dân chúng bình thường lại tin vào điều này, chính quyền không can thiệp vào nó. Trung Quốc là xã hội pháp trị, chỉ cần hành vi của bọn họ trong quy định pháp luật cho phép thì sẽ không vấn đề gì.
- Ồ, thế cho nên chính quyền cũng có thể cùng hợp tác với chúng tôi khai thác khu đất phong thủy này?
- Chính xác mà nói là hợp tác khai thác một công viên nghĩa trang có hoàn cảnh sang trọng, về phần những lời nói khác chỉ là trong dân gian mà thôi. Công dân và tổ chức xã hội có quyền tự do ngôn luận, công ty cũng là như vậy.
Triệu Quốc Đống cười cười mà tránh trả lời trực tiếp.
La Tông Vũ và Chủ tịch tập đoàn Tống Gia Bình liếc nhìn nhau rồi nở nụ cười.
Tống Gia Bình vẫn quan sát biểu hiện của Triệu Quốc Đống. Sau khi người bạn giới thiệu về khu đất phong thủy kia, y đúng là rất tò mò với vị lãnh đạo Thị xã Hoài Khánh này. Đối phương khi cùng bọn họ đi khảo sát Thương Long Dục thì cũng tỏ rõ mình hiểu về phong thủy làm Tống Gia Bình không thể tin nổi đây là Phó thị trưởng một Thị xã ở đại lục.
Vị Thị trưởng Triệu này nói rất rõ ràng về địa hình, địa thế của Thương Long Dục, nếu mà ở Hoài Khánh thì Triệu Quốc Đống này hoàn toàn có thể thành thầy phong thủy có tiếng tăm. Đây càng làm cho Tống Gia Bình tò mò hơn về Triệu Quốc Đống.
Đối mặt với câu hỏi mang tính khiêu khích của La Tông Vũ, Triệu Quốc Đống tỏ thái độ bình tĩnh và trả lời đầy khôn khéo làm Tống Gia Bình rất coi trọng vị Phó thị trưởng trẻ tuổi này. Nếu như tập đoàn thật sự muốn cùng chính quyền Thị xã Hoài Khánh hợp tác xây dựng khu nghỉ ngơi sang trọng nhất cho người Hoa toàn thế giới thì nhất định cần phải có người phù hợp để trao đổi.
Vị Cục trưởng Đoạn kia mặc dù cũng nhạy bén nhưng cấp độ còn thấp. Đúng như đối phương nói vấn đề quan trọng còn cần lãnh đạo cấp trên quyết định.
Không khí bữa ăn khá hòa hợp, sau khi cẩn thận hiểu rõ ý tưởng về việc xây dựng công viên nghĩa trang Thương Long Dục của Hoài Khánh, Tống Gia Bình và La Tông Vũ cũng tiến hành trao đổi sâu thêm với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống cũng khéo léo giới thiệu về lịch sử và văn hóa của Hoài Khánh, đồng thời cũng nói muốn để công viên nghĩa trang Thương Long Dục thành nơi nghỉ ngơi nổi tiếng và được mong chờ nhất của người Hoa trên thế giới.
Đối với việc Triệu Quốc Đống nói rõ như vậy làm cho Tống Gia Bình và La Tông Vũ vừa giật mình vừa phấn chấn.
Bản thân Tống Gia Bình là một chuyên gia trong lĩnh vực phong thủy ở Hongkong, người cùng đến lần này còn có một thầy phong thủy của tập đoàn cùng hai thầy phong thủy khác được mời. Sau khi khảo sát mọi người đưa ra kết luận là Thương Long Dục đúng là có một địa mạch rồng chầu hổ phục rất hiếm thấy, càng hiếm có là nó còn có một con sông chảy qua bên dưới, điều này có nghĩa nơi an nghỉ này sẽ có mang lại phúc cho con cháu.
Ưu thế tốt như vậy, hơn nữa Hoài Khánh cũng là một thành thị nổi danh trong lịch sử Trung Quốc, Tập đoàn Gia Viên tất nhiên là rất hứng thú.
Bọn họ lo nhất chính là thái độ của chính quyền địa phương về việc khai thác Thương Long Dục này. Nếu như nói chính quyền địa phương chỉ có ý tưởng bán khu đất này để kiếm tiền, hơn nữa thái độ khá ngặt và hạn chế việc tuyên truyền thì việc hợp tác khó có thể thành công. Nhưng Triệu Quốc Đống lại tỏ vẻ sẽ linh hoạt kết hợp làm bọn họ động tâm. Nếu như hạng mục này có thể do lãnh đạo có đầu óc linh hoạt như Triệu Quốc Đống chủ trì thì Tập đoàn Gia Viên đương nhiên là coi trọng.
Đối với biểu hiện của vị Thị trưởng Triệu thì Đoạn Kỳ Ngôn quả thực là mở rộng tầm mắt.
Khi đi khảo sát thực địa cùng thì hắn cứ như là một thuật sĩ phong thủy vậy, nói tới mức nước bọt văng tứ tung, mặt mày hớn hở, nhưng đến khi chính thức đàm phán thì co duỗi tự nhiên, nắm bóp có chừng mực để đạt được điều tốt nhất. Nhất là đối với vấn đề mà đối phương chất vấn thì chỉ dùng một câu nói dân gian không đáng đưa ra bình luận thì lại tuyệt không thể tả, vừa tạo cho đối phương một không gian hoạt động thoải mái, đồng thời cũng tỏ rõ thái độ của chính quyền khiến Đoạn Kỳ Ngôn không thể không thừa nhận chàng thanh niên trẻ tuổi này không phải ngẫu nhiên được ngồi vào cái vị trí phó thị trưởng thường trực.
Từ khách sạn Sheraton đi ra, Đoạn Kỳ Ngôn vẫn ở trong trạng thái cực kỳ phấn khích.
Hắn nhìn ra được thái độ của đoàn khách Hongkong đối với Triệu Quốc Đống rất tốt, hơn nữa lúc nói chuyện còn liên tiếp đề cập đến một vị Lý tiên sinh, chắc hẳn là bằng hữu của Triệu Quốc Đống, với lại hình như hai vị khách này cũng rất tín nhiệm vị Lý tiên sinh này. Điều này cũng có nghĩa là bằng hữu của Lý tiên sinh nên bọn họ rất tán thành Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống ngồi trên chiếc Buick New Century mới mua, chiếc xe cũ đã giao cho trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng ủy ban nhân dân thị xã. Ủy ban nhân dân thị xã mua 6 chiếc, ngoại trừ thị trưởng Hà Chiếu Thành thì hai vị Triệu Quốc Đống và Khổng Kính Nguyên đều có một chiếc. Lúc đầu chỉ xác định mua 4 chiếc dành cho bí thư thị ủy, thị trưởng, chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân và chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị, mỗi người một chiếc, nhưng thấy công tác thanh toán nợ hết sức thành công nên Trần Anh Lộc chỉ thị tăng thêm 2 chiếc. Ngoài Triệu Quốc Đống ra thì phó bí thư thị ủy Đàm Lập Phong cũng có một chiếc, việc này đã gây chấn động tương đối lớn cách đây nửa tháng trước nhưng lại khiến Triệu Quốc Đống nhận thấy Trần Anh Lộc rất quyết đoán trong phương diện này.
Đối với chiếc Buick New Century mới xuất xưởng tháng 12 năm ngoái này thì Triệu Quốc Đống khá thích thú, sàn xe nặng, không gian rộng rãi, nhìn qua cũng khá khí thế, chỉ có điều lượng dầu tiêu hao tương đối nhiều, mặc dù vậy loại xe này khá phù hợp với xe quan, so với chiếc Audi A6 chưa chính thức đưa ra thị trường mà nói thì chiếc Buick New Century này có sức hấp dẫn lớn hơn.
Triệu Quốc Đống cũng không mang theo lái xe mà tự mình lái, Đoạn Kỳ Ngôn để chiếc Santana 2000 của mình lại rồi chạy ngồi lên xe của Triệu Quốc Đống.
- Sao thế, lão Đoàn, có ý tưởng gì không?
Triệu Quốc Đống cảm nhận được sự hưng phấn của Đoạn Kỳ Ngôn, đại khái là bị bất ngờ bởi khí thế của đoàn khách Hongkong.
- Thị trưởng Triệu, phái đoàn của ông chủ Tống này thực sự lớn như vậy sao? Đầu tư 100 triệu tệ để tạo Thương Long Dục, tôi cảm thấy điều này thật khó tin.
Đoạn Kỳ Ngôn đích xác có phần không dám tin.
Thương Long Dục có diện tích khoảng 800 mẫu, hơn nữa lại là vùng núi, cộng thêm với vùng giáp ranh thì cũng phải hơn 800 mẫu, vậy thì có thể sửa được bao nhiêu ngôi mộ chứ? Đoạn Kỳ Ngôn nhẩm tính thì có từ ba đến bốn vạn ngôi mộ, dựa theo giá cả Hoài Khánh hiện giờ thì một ngôi mộ tính rẻ cũng phải ba đến năm ngàn tệ, nếu đắt thì phải trên dưới mười ngàn, tính bình quân thì cũng phải sáu ngàn tệ một cái, hơn nữa cũng phải mất vài năm mới bán được hoàn toàn thì tổng số tiền thu lại cũng chỉ khoảng 200 triệu tệ. Nếu mà chỉ làm một mình thì cũng phải tiêu tốn hơn 100 triệu, đấy là còn chưa tính tập đoàn Gia Viên chiếm cổ phần chủ yếu chưa nộp tiền vốn cho chính quyền.
Đoạn Kỳ Ngôn đánh giá khẩu vị của Triệu Quốc Đống một chút, số tiền chỉ e cũng sẽ không thấp hơn phí khai thác, nếu cứ tính toán theo đà này thì phải hơn 200 triệu, về cơ bản là không có lợi nhuận, cho dù giá cả có thể kéo cao lên một ít nhưng tập đoàn Gia Viên đầu tư nhiều tài chính như vậy, gánh vác nhiều mạo hiểm như vậy thì chẳng lẽ chỉ kiếm được chút ít vậy sao?
- Lão cảm thấy điểm nào không có khả năng?
Triệu Quốc Đống khởi động ô tô, từ từ chạy ra khỏi khách sạn Sheraton.
- Tôi đã tính toán sơ sơ rồi, nếu dựa theo lời tổng giám đốc La thì tập đoàn Gia Viên phải đầu tư ít nhất 100 triệu tệ để xây dựng công viên tưởng niệm này, đấy là còn chưa tính tới khoản tài chính mà bọn họ chưa nộp cho chính quyền thị xã, theo tôi ước tính thì con số này cũng sẽ không nhỏ. Nếu cứ tính theo như vậy, dựa vào thị trường trước mắt thì công viên nghĩa trang này chắc chắn sẽ kiếm đủ tiền đền bù, đương nhiên có khả năng tập đoàn Gia Viên cho rằng giá cả hiện giờ quá rẻ, sau khi hoàn tất thì nhất định sẽ nâng giá lên. Nhưng tôi cảm thấy trong chuyện này thì mức độ mạo hiểm đối với tập đoàn Gia Viên là quá lớn, bọn họ chưa chắc đã dám đầu tư lớn như vậy.
Đoạn Kỳ Ngôn quyết định nói thẳng.
- Mạo hiểm quá lớn? Lão Đoàn, tôi thấy lão vẫn hơi coi thường lòng can đảm của đồng bào Hongkong rồi đó, cũng đừng coi nhẹ lợi nhuận ngành này như vậy? Đừng cho là tôi không biết lợi nhuận ngành tấn táng (quàn linh cữu và mai táng) này, mấy thủ đoạn bên dưới của phòng dân chính các anh thì tôi không biết chắc?
Triệu Quốc Đống liếc Đoạn Kỳ Ngôn một cái rồi nói.
- Ha ha, Thị trưởng Triệu, người ngay không nói chuyện mờ ám, ngành tấn táng vốn là một ngành độc quyền, phòng dân chính chúng tôi cũng chỉ dựa được vào cái này, ngài cũng nên hiểu cho chúng tôi mà.
Đoạn Kỳ Ngôn gãi gãi đầu có phần xấu hổ:
- Có điều, dựa theo giá thị trường trước mắt nếu quả thực tập đoàn Gia Viên đầu tư theo như lời tổng giám đốc La nói thì đích xác không lạc quan được.
- Hừ, lão Đoạn, lão cảm thấy tập đoàn Gia Viên này nếu muốn lấy được một nửa cổ phần công ty hợp doanh thì sẽ cần phải trả cho chính quyền thị xã chúng ta bao nhiêu?
Triệu Quốc Đống mỉm cười.
- Hic, việc này, Thị trưởng Triệu, tôi thấy khoảng 100 triệu.
Đoạn Kỳ Ngôn biết vị Thị trưởng Triệu này không thích đi vòng vèo.
- 100 triệu? Lão Đoạn, như vậy mà lão cũng nói ra ư?!
Triệu Quốc Đống khẽ cười:
- Lão quá coi thường giá trị lịch sử văn hóa của Hoài Khánh và giá trị phong thủy của Thương Long Dục này rồi! Tôi nói cho lão biết, nếu không có 200 triệu thì tôi cũng chẳng buồn nói chuyện với bọn họ.
- 200 triệu?
Đoạn Kỳ Ngôn chấn động, đây là con số khổng lồ:
- Thị trưởng Triệu, điều này không có khả năng?
- Không có khả năng? Lão Đoạn, nhớ kỹ một câu. Tất cả đều có khả năng! Đây vẫn chỉ là nhận định của cá nhân tôi, tôi thấy nếu chuyển đến chỗ bí thư Trần và thị trưởng Hà thì cái giá này cũng chưa chắc có thể làm được đâu.
Triệu Quốc Đống liền chuyển về chủ đề chính:
- Tập đoàn Gia Viên không đồng ý thì còn có tập đoàn An Nhạc Viên, chỉ cần có hai nhà thì chúng ta sẽ có lợi thế. Về phần chuyện mà lão vừa mới nói thì tôi chỉ có thể nói tầm mắt lão quá hạn hẹp, lão hoàn toàn chỉ suy nghĩ trong phạm vi Hoài Khánh này, tôi nói cho lão biết, nếu quả thực người Hongkong đầu tư lớn như vậy thì tuyệt đối không phải vì phục vụ người Hoài Khánh chúng ta.
- Công viên nghĩa trang Thương Long Dục nếu được xác định là bảo địa phong thủy tốt nhất dành cho người Hoa trên toàn cầu thì người Hoa ở khắp thế giới sẽ tiếp cận nơi này. Tôi nói cho lão biết, ở Hongkong thì một huyệt vị bảo địa phong thủy thì muốn động vào cũng phải từ một trăm tới một triệu tệ là chuyện không phải mới mẻ gì. Cái giá mà lão suy nghĩ thì hoàn toàn là dựa theo giá cả phục vụ ở địa phương Hoài Khánh chúng ta, đó là cách thức làm ăn nghĩa trang công cộng ở bên dưới của phòng dân chính các anh, công viên Thương Long và nghĩa trang công cộng của các anh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Về phần thao tác thì lão cứ việc yên tâm, bất kể là tập đoàn Gia Viên hay là tập đoàn An Nhạc Viên thì đều chuyên nghiệp hơn gấp trăm lần so với tôi và lão. Kỹ năng trong chuyện này thì không cần tôi và lão phải quan tâm.
Đoạn Kỳ Ngôn bị mấy lời của Triệu Quốc Đống khiến cho á khẩu không trả lời được, hắn không thể không thừa nhận trí óc mà xưa nay hắn vẫn kiêu ngạo không theo kịp tư duy của vị Thị trưởng Triệu này. Người ta nói đã rất rõ ràng, công viên tưởng niệm Thương Long Dục này không phải để phục vụ người bản địa, nói thì rất nhã nhặn lịch sự nhưng ý tứ ẩn chứa đằng sau thì lại rất thẳng, công viên tưởng niệm Thương Long này sẽ được xây dựng để trở thành cái gọi là Bảo địa phong thủy dành cho âm trạch (người mê tín gọi ngôi mộ là âm trạch) của người Hoa trên toàn cầu. Đây có thể nói là một nơi mà đám người tiêu tiền như nước nhưng lại mê phong thủy đang tìm kiếm.
*****************
Khi Triệu Quốc Đống ra khỏi văn phòng của Hà Chiếu Thành thì cảm thấy không nén được cơn tức giận trong nội tâm của mình.
Thái độ của Hà Chiếu Thành làm cho hắn rất bất mãn, không hỏi kết quả trao đổi mà chỉ quan tâm xem chuyện này có mang ảnh hưởng xấu gì cho ủy ban nhân dân hay không. Hắn lo sẽ dẫn tới đòn tấn công với công tác kiến thiết văn minh tinh thần toàn thị xã, điều này làm cho Triệu Quốc Đống có cảm giác không biết nên khóc hay cười, ngay cả người Hongkong cũng còn có thể minh bạch lời của mình mà sao vị thị trưởng Hà này lại không rõ nhỉ?
Mình cũng đã nói rất rõ ràng, đảng ủy cũng như ủy ban nhân dân thị xã sẽ không tham gia vào vụ việc này, đây thuần túy chỉ là do các đơn vị thực thể bên dưới của phòng dân chính bên dưới góp vốn với công ty bên Hongkong để khai phá một công viên tưởng niệm, khó mà nói được mức độ khó khăn và ảnh hưởng trong đó. Loại thái độ này của Hà Chiếu Thành khiến Triệu Quốc Đống đang tràn đầy tự tin lại thấy áp lực, nếu vị thị trưởng đại nhân này giữ ý phủ định hoặc thái độ tiêu cực đối với chuyện này thì sao mình có thể tranh thủ được sự ủng hộ của trên tỉnh. Đây là góp vốn làm một công viên tưởng niệm, việc này phải báo cáo với bộ Dân chính để phê duyệt mà thái độ của người đứng đầu ủy ban nhân dân thị xã lại như vậy thì chuyện này làm sao bây giờ?
Sự phiền não cứ quấn quanh tim Triệu Quốc Đống, gạt đi cũng không được, Hà Chiếu Thành đã tỏ rõ không hòa hợp với mình, tuy rằng hắn tỏ ra rất độ lượng trong vấn đề điều chuyển Quế Toàn Hữu đến ủy ban nhân dân Hoài Khánh, ngoài miệng thì vãn tỏ vẻ ủng hộ và hiểu rõ, lúc ấy còn khiến Triệu Quốc Đống rất là cảm động, có điều những chuyện về sau thì lại khiến Triệu Quốc Đống không biết nói gì.
Hắn không thể hiểu cách đối xử và suy nghĩ của Hà Chiếu Thành về chuyện này nhưng rõ ràng là Hà Chiếu Thành không có hứng thú, thậm chí ngay cả khi mình giới thiệu rằng chuyện này có khả năng mang đến chỗ tốt cho tài chính Hoài Khánh thì hắn cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, thế cho nên những công việc sau đó thì Triệu Quốc Đống chẳng thèm giới thiệu mà chỉ nói qua loa cho xong.
Loại tình hình này thực sự khó giải quyết, Hà Chiếu Thành không có hứng thú lớn, hay nói cách khác hắn quá mẫn cảm về hiệu ứng mà chuyện này mang đến, cho dù Hoài Khánh có là nơi tổ chức hội nghị kiến thiết văn minh tinh thần xã hội chủ nghĩa toàn tỉnh thì Triệu Quốc Đống cũng không thấy chuyện này mang tới ảnh hưởng gì lớn, nhưng Hà Chiếu Thành thì lại không cho là như vậy.
Mặc dù hắn không ý phản đối rõ ràng nhưng lại tỏ ý muốn để chuyện này về sau, nhưng mà bên Hongkong thì lại không dễ xử lý. Nếu đã có định hướng về việc hợp tác thì tiếp đó phải đàm phán cụ thể, nhưng giờ không nhận được sự tán thành của Hà Chiếu Thành thì đàm phán kiểu gì? Cho dù Trần Anh Lộc hết sức duy trì thì chuyện này cũng không dễ làm, nhất là khi mình đang ở trong hoàn cảnh khá tế nhị thì lại càng khó.
Triệu Quốc Đống nhíu mày trở lại văn phòng của mình thì thấy một người ngồi trên ghế salon trong văn phòng của mình, vừa nhìn thấy mặt thì hắn liền vui vẻ, sự phiền toái liền vơi đi không ít:
- A, Toàn Hữu, tới rồi à?
Thủ tục điều động Quế Toàn Hữu làm khá nhanh, sau khi nhận được sự đồng ý của Hà Chiếu Thành thì Triệu Quốc Đống lập tức báo với Qua Tĩnh, Qua Tĩnh cũng đồng ý ngay, bố trí ban tổ chức tỉnh ủy liên hệ với ban tổ chức cán bộ Ninh Lăng.
Cũng vì chuyện này mà Triệu Quốc Đống đã trao đổi với Hoàng Lăng và Vưu Liên Hương một chút, Hoàng Lăng thì hết sức vui vẻ, dù sao Ninh Lăng có cán bộ đi ra ngoài thì cũng là vinh dự, huống chi quận Tây Giang lại trống thêm một vị trí, về phần Vưu Liên Hương thì càng khỏi phải nói, hiển nhiên là dốc hết sức ủng hộ.
Quế Toàn Hữu tới đây đảm nhiệm phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thị xã Hoài Khánh, xem như là điều chuyển ngang hàng. Chẳng qua từ Ninh Lăng đến Hoài Khánh thì sự thay đổi địa vị rất khó mà nói rõ được, điều này còn phải xem vận số Quế Toàn Hữu sau này nữa.
Đương nhiên người ởTây Giang đều rất hâm mộ Quế Toàn Hữu, khó trách Triệu Quốc Đống rời đi Tây Giang thì những người khác đều tiến thêm nhưng duy chỉ có tay tâm phúc Quế Toàn Hữu này thì vẫn không có động tĩnh, hóa ra là muốn theo Triệu Quốc Đống tiến thì cùng tiến, ngẫm lại tốc độ thăng chức nhanh chóng của Triệu Quốc Đống thì người ta lại càng ngưỡng mộ Quế Toàn Hữu.
Trong lòng Quế Toàn Hữu cũng hết sức kích động, có thể trở lại quê hương thì hiển nhiên quá vui, hơn nữa còn được an bài làm phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thị xã, đây là một vị trí hiển hách, đương nhiên đáng để ăn mừng.
Lần trở về quê nhà vừa rồi thì mấy lãnh đạo chủ yếu của huyện đều gọi điện thoại tới chúc mừng, ai cũng hiểu rõ hắn có được sự điều động mang tính đột phá này không ngoài nhờ có Triệu Quốc Đống chống lưng, có thể làm tốt quan hệ với Quế Toàn Hữu thì cũng tương đương với việc đáp cùng với tuyến của Thị trưởng Triệu, nhất là giờ đang là thời điểm mà Thị trưởng Triệu đang nổi bật ở Hoài Khánh.
- Ừ, vừa mới tới chỗ trưởng ban Hứa và Trưởng ban Đồng báo danh rồi, bọn họ cho tôi nghỉ hai ngày để thu xếp chỗ ở, do đó tôi liền trở về Lâm Giang một chuyến, hôm nay xem như chính thức đi làm.
Tinh thần Quế Toàn Hữu trông khá phấn chấn, đúng là người mà gặp việc vui thì tinh thần cũng sảng khoái.
- Ừ, đã được phân công công tác hay chưa?
Triệu Quốc Đống hỏi.
Nếu nói đến phân công thì thực chất phó trưởng ban thư ký thường được phân công theo mấy phó thị trưởng, gần tương đương với trợ lý, trợ giúp việc liên hệ với các ban ngành mà phó thị trưởng đó được phân công quản lý.
- Trưởng ban Hứa cũng đã nói đại khái với tôi, nói rằng thị trưởng Hà tôn trọng ý kiến của ngài nên để tôi đi theo ngài.
Quế Toàn Hữu gật đầu nói.
- Ồ, Toàn Hữu, như vậy thì có tính là dùng người không khách quan hay không?
Triệu Quốc Đống mỉm cười:
- Lẽ ra thì Đồng Giang theo tôi nhưng y phải phụ trách công tác hằng ngày của ủy ban nhân dân thị xã nên thường xuyên không có thời gian. Mấy vị phó trưởng ban thư ký khác thì cũng đều có các công tác riêng, cậu tới vừa lúc, có thể giúp tôi nhận lấy mấy chuyện này, đây đều toàn chuyện gấp rút cả.
- Chỉ cần công tác công tâm thì sao lại nói là dùng người không khách quan?
Quế Toàn Hữu cũng cười đáp:
- Thị trưởng Triệu có công tác gì thì cứ an bài, chỉ là tôi vừa mới đến, tình hình bên này chỉ sợ là chưa quen thuộc nên chắc phải mất mấy ngày để tìm hiểu tình hình cơ bản.
- Ừ, cũng phải, chẳng qua tôi e là sẽ không có nhiều thời gian cho cậu để làm quen đâu, cậu phải vừa tìm hiểu vừa làm.
Triệu Quốc Đống cảm thấy với sự có mặt Quế Toàn Hữu thì trọng trách trên vai mình như thoải mái đi rất nhiều. Bất kể là Đồng Giang hay Hướng Đông - 2 vị đi theo mình lúc trước thì mình vẫn cảm thấy có chút ngăn cách, cũng không biết là do tâm lý hay vì nguyên nhân khác, có cảm giác an bài bọn họ làm việc thì không quá yên tâm lắm.
- Rõ, Thị trưởng Triệu, vừa rồi tôi nhìn thấy sắc mặt ngài không tốt, có phải là có tâm sự buồn phiền gì hay không?
Quế Toàn Hữu lập tức bắt đầu ngay trạng thái công tác.
- Ừ, trước mắt có một đại sự, nhưng hình như quan điểm của lãnh đạo chủ yếu không nhất trí về chuyện này.
Triệu Quốc Đống liền giới thiệu qua tình hình về công viên nghĩa trang Thương Long Dục đồng thời cũng nói ra thái độ và lo lắng của Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành đối với việc này.
Quế Toàn Hữu lắng nghe rất cẩn thận, hắn biết mình tới đây thì thể nào cũng bị cuốn vào trong trường mưa bão Hoài Khánh.
Lúc hắn ở Lâm Giang thì cũng không ít người nói cho hắn về việc Triệu Quốc Đống gây sóng tạo gió tại Hoài Khánh, khiến hắn thấy sục sôi trong lòng.
Biểu hiện của Triệu Quốc Đống cũng giống hệt lúc mới tới Tây Giang, cũng có bất đồng với nơi đó, tới một nơi hoàn toàn xa lạ làm phó thị trưởng mà có thể tạo thành sóng gió lớn như vậy thì không thể không nói đảm phách và khí thế của đối phương đã thay đổi rất nhiều so với hồi còn ở Ninh Lăng.
Thanh toán nợ hoàn tất khiến cả Hoài Khánh đều kiến thức được năng lực phi phàm và sự bá đạo của Triệu Quốc Đống, nhất là biến đổi bất ngờ khi cảnh sát Hoài Khánh mang Tương Trung Hoa trở về từ An Đô thì lại càng khiến bên Hoài Khánh truyền bá vô cùng kì diệu.
Cảnh sát An Đô chặn đường như thế nào, cảnh sát Hoài Khánh và An Đô giằng co không ai nhường ai như nào, giới cao tầng đánh cờ đấu sức như nào, cuối cùng phía Hoài Khánh đã thành công đem Tương Trung Hoa cả người lẫn xe về. Điều này làm cho nhân vật các giới có chút danh tiếng ở An Đô đều cảm nhận được thực lực sau lưng Triệu Quốc Đống.
- Thị trưởng Triệu, ngài nói là thị trưởng Hà không quá ủng hộ hạng mục này sao? Theo lý thuyết thì một hạng mục lớn như vậy hẳn phải có sức hấp dẫn lớn mới đúng chứ, từ góc độ chính quyền mà nói thì hẳn là phải hết sức ủng hộ, và ngược lại bên phía đảng ủy thị xã có ý kiến bất đồng thì còn có thể hiểu được.
Quế Toàn Hữu trầm ngâm rồi hỏi.
- Ừ, tôi cũng hiểu như thế, tư duy của thị trưởng Hà có chút khác biệt với tôi, tôi cảm thấy hắn đang suy xét vấn đề như một bí thư thị ủy, nhưng cho dù hắn là bí thư thị ủy thì vấn đề này cũng rất phức tạp.
Triệu Quốc Đống nhún nhún vai nói một cách bất đắc dĩ.
- Vậy ngài nghĩ thị trưởng Hà cảm thấy bởi vì hạng mục này có khả năng sẽ gây ảnh hưởng phụ tới việc thị xã đang thực hiện hội nghị kiến thiết văn minh tinh thần trong toàn tỉnh, hay là lo lắng sẽ phá hỏng ấn tượng của lãnh đạo tỉnh với chính quyền thị xã Hoài Khánh?
Quế Toàn Hữu hỏi ngược lại, không làm rõ được điểm mấu chốt trong việc này thì khó có thể làm được công tác mang tính định hướng. Hơn nữa nếu không xác định rõ thái độ của Hà Chiếu Thành thì cũng khó mà làm tốt được, cho dù có được sự ủng hộ của bí thư thị ủy thì cũng sẽ có nhiều cản trở.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, suy tư một lúc rồi mới nói một cách từ từ:
- Cả hai khả năng đều có nhưng tôi cảm thấy cái sau lớn hơn, dường như thị trưởng Hà rất coi trọng ấn tượng của tỉnh với Hoài Khánh, ừ, tôi nhận thấy y rất chú trọng ấn tượng bề ngoài của Hoài Khánh, còn các phương diện phát triển kinh tế cụ thể thì lại đặt ra phía sau.
Quế Toàn Hữu cũng có thể nghe ra trong lời của Triệu Quốc Đống ám chỉ Hà Chiếu Thành bỏ gốc lấy ngọn, có điều hắn không hề đáp lời mà chỉ nói:
- Nếu thị trưởng Hà lo lắng về phương diện này thì tôi cảm thấy có thể dồn thêm công sức về phương diện này, thay đổi cảm nhận và nhận định của thị trưởng Hà một chút, làm sao để hắn thấy được trên tỉnh cũng không phản đối hạng mục này, thậm chí còn có ý kiến ủng hộ thì có lẽ là sẽ khiến thị trưởng Hà thay đổi thái độ.
Hai mắt Triệu Quốc Đống sáng hẳn lên, đề nghị này của Quế Toàn Hữu rất sáng tạo, nếu Hà Chiếu Thành đã duy thượng (nghe theo cấp trên) thì chuyện này không phải không có đường xoay chuyển. Với sức ảnh hưởng của tập đoàn Gia Viên và Tống Gia Bình thì muốn tìm chút ủng hộ của tỉnh cũng không phải chuyện khó làm lắm.
******************
Chiếc Accord từ từ rẽ ngoặt tiến vào một khu rừng sinh thái rậm rạp, khi Khổng Kính Nguyên bước xuống xe thì đã thấy chiếc Cadillac của Mã Cam Xương đỗ ở đó, hắn hơi nhíu mày nhưng rồi vẫn xuống xe.
Bước vào đình nghỉ mát, bốn phía đều là cây xanh bao phủ, cây tử đằng dày đặc như một tấm thảm treo tường màu lục che kín ba mặt đình nghỉ mát, mấy chiếc ghế mây tre đã được kê sẵn bên cạnh bàn đá với vài chén trà Bích Loa Xuân bốc hơi nghi ngút. Mấy người đàn ông đang chơi bài xì phé, mấy chồng nhân dân tệ được chất đống trên bàn đá, xem ra đang say sưa ác chiến. (Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc)
- Theo!
Một người đàn ông không nhìn bài mà ném một ngàn đồng về phía người ngồi đối diện.
- Ha ha, được đó, phen này chúng ta phải cảm ơn nhiều rồi, để xem vận ai đỏ.
Người đàn ông phía đối diện đưa mắt nhìn về phía một người khác có tuổi lớn hơn đôi chút:
- Thế nào, Phan ca?
- Được, tôi theo các cậu, nếu không mỗi người chúng ta bỏ thêm một vạn đi, đồng ý thì có thể xem bài trước tiên, thế nào?
Người đàn ông trông hơi nhiều tuổi cười rất vui vẻ, tiện tay đẩy chồng thẻ trước mặt ra.
- Ha ha, Phan ca đã có hứng thú thì tôi nào dám không phụng bồi?
Mã Cam Xương mỉm cười cũng đẩy một vạn ra:
- Cô ca, nhìn anh kìa.
- Được, lão Phan đã phát chiều thì sao tôi không theo chứ?
Một người đàn ông khác cũng thuận tay ném hai thẻ 1000xuống:
- Tôi đặt hai vạn, theo tới cùng.
- Tôi xem bài đã.
Lão Phan nhấc bài lên nhìn một lát, mặt không chút biểu tình ném bài vào bài tẩy:
- Mẹ nó, bài như sh*t, không theo.
Mã Cam Xương cười càng vui vẻ hơn:
- Tôi cũng xem bài, Cô ca, xấu hổ quá, tôi cũng phải theo, bài này không ném được.
- Ồ? Lão Mã, xem lão giống như nhặt được bảo vật vậy, được, tôi cũng xem bài đã.
Người đàn ông họ Cô kia xem bài rồi do dự một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu:
- Thôi rồi, lão Mã, vận lão rất đỏ, tôi không theo.
- Ha ha, cảm tạ Phan ca, Cô ca, xấu hổ rồi, phen này tôi được.
Mã Cam Xương mặt mày hớn hở thù tiền trên mặt bàn về.
- Được rồi, thu hết cả đi, lão Khổng tới rồi.
Lão Phan xua tay rồi cũng thu tiền trên bàn về.
Khổng Kính Nguyên ngồi xuống, nhân viên tạp vụ nhanh chóng đưa trà lên rồi lặng lẽ biến mất không một tiếng động.
- Lão Khổng, nhìn sắc mặt lão thì hình như tâm tình không tồi?
Lão Phan quan sát thần sắc Khổng Kính Nguyên một lúc rồi hỏi.
- Không thể nói rõ, đúng là như vậy.
Khổng Kính Nguyên mỉm cười nâng chén trà lên thổi thổi lá trà, dường như là có tâm sự.
- Làm sao vậy, lão Khổng? Có phải là có chuyện phiền toái, không thuận lợi hay không?
Lão Cô rất mẫn cảm, giờ đang là thời kỳ quan trọng, không thể để xảy ra sơ xuất gì được.
- Cũng không phải, về cơ bản Hà Chiếu Thành đã đồng ý phương án của chúng ta, có điều không đưa lên hội nghị ủy ban nhân dân để thảo luận, cũng may là trong thời gian này cái tay họ Triệu kia dây dưa bởi công tác thanh toán nợ nần và khai phá Thương Long Dục nên không còn tâm tư đến bên này, do vậy công tác thẩm định tài sản phải làm nhanh lên, bên nhà máy cũng coi như thuận lợi, phải nắm chắc thời gian mới được.
Khổng Kính Nguyên cảm thấy mình có phần nghi thần nghi quỷ, hắn có cảm giác Triệu Quốc Đống vẫn lặng im không hỏi qua chuyện này thì hình như không phù hợp với phong cách xưa nay, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào.
- Lão Khổng, nghe nói tên họ Triệu khiến Hoài Khánh long trời lở đất, Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành để mặc hắn càn rỡ gây sức ép sao?
Lão Phan mỉm cười hỏi.
Khổng Kính Nguyên liếc nhìn qua Mã Cam Xương đang hớn hở thu nhặt tiền mặt, hơi bĩu môi:
- Lão Phan, lão đừng nghe mấy lời càu nhàu của Cam Xương, không phải chỉ kêu hắn đem trả lại tiền lãi mà hắn đã vay công ty đầu tư tín dụng sao? Trước đây hắn mượn tiền, mà mượn thì phải trả lại, đây là điều hoàn toàn chính đáng, hắn có gì mà nghĩ không thông? Nếu đổi là tôi tiếp nhận chuyện này thì tên Mã Cam Xương này cũng sẽ lèm bèm không ít.
- Khổng ca, có nói cũng không nên nói như vậy, việc tôi vay liền thì không phải là giả nhưng lợi tức không phải quá cao sao? Đó là còn chưa tính lúc ấy vì số tiền này mà tôi phải cắt giảm nhân viên ở Bắc Kinh đó! Lúc này nếu cứ cứng nhắc đòi tôi lập tức trả hết nợ thì khác nào kêu tôi đừng sống nữa?
Mã Cam Xương vừa nghe xong liền tức giận:
- Hiện nay lãi suất trong nước rất cao, lãi suất của công ty đầu tư tín dụng này cũng cao theo, nào có kiểu tính nợ như vậy? Nếu không phải tên họ Triệu quá bá đạo, tôi mà không trả tiền thì sẽ đình chỉ việc vận chuyển mà công ty tôi đã nhận thầu thì lão xem tôi có thể trả lại tiền hay không!
- Được rồi, lão Mã, lão đừng có kêu gào trước mặt tôi! Lão cũng chỉ dám la hét trước mặt tôi mà thôi, có giỏi thì lão đừng trả tiền nữa xem. Tôi thấy xương cốt lão cũng chỉ cứng được một lúc thôi.
Khổng Kính Nguyên nói với kiểu chẳng thèm ngó tới:
- Lão cho rằng đảng cộng sản không thu thập được lão sao? Tôi nói cho lão biết, nếu lão mà không hoàn trả thì bên công an sẽ lập tức điều tra công ty thu hồi phế liệu kim loại và vấn đề chưa gái mại dâm trong khách sạn Xích Nham của lão, bên thuế vụ cũng sẽ điều tra chuyện trốn thuế, lậu thuế của lão, lão thử nói xem lão có thoát được chuyện nào không?
- Hừ, nếu tên họ Triệu thực sự như vậy thì đừng trách tôi liều mình, cùng lắm thì cá chết lưới rách!
Mã Cam Xương nói một cách lạnh lùng, nét mặt liền trở nên dữ tợn, sát khí đằng đằng.
- Được, được, quyết tâm cũng không cần phải khoe khoang trước mặt chúng tôi, có bản lĩnh thì tới thể hiện trước mặt Triệu Quốc Đống ấy, chỉ sợ lão vừa tới trước mặt hắn thì người lại phải thấp xuống vài phân, khó mà đứng thẳng được.
Khổng Kính Nguyên đã sớm nhìn thấu Mã Cam Xương, mấy năm nay bọn người này đã sớm mất đi nhuệ khí khi dốc sức làm hắc đạo, giờ có gia đình, quen với cuộc sống hạnh phúc, thường ngày la lối om sòm lại thêm gái gú xung quanh thì làm sao còn cái dũng khí cầm đầu trên tay để đùa giỡn nữa?
Nếu nói cứng miệng thì còn tạm được chứ nếu thật sự bắt Mã Cam Xương vứt bỏ hết thảy để ra trận thì đảm bảo chân lại nhũn oặt ra, ai mà bỏ được cuộc sống sung sướng bây giờ chứ?
Bị Khổng Kính Nguyên nói hai câu khiến cho mặt đỏ bừng, Mã Cam Xương cũng không dám phát tác trước mặt Khổng Kính Nguyên, trong mấy người ngồi ở đây thì nếu muốn phát tài thì cũng chỉ trông cậy vào Khổng Kính Nguyên. Có thể ngồi cùng nhau tại đây thì vốn là dựa vào tiền tài mà.
- Lão Khổng, cái tên Triệu Quốc Đống này chỉ là phó thị trưởng thường trực mà bá đạo vậy sao? Tay hắn thò dài thật đó, ngay cả ngành xây dựng mà cũng muốn nhúng tay vào à? Tôi nhớ mảng này do Đặng Nhược Hiền quản sao mà?
Lão Phan hiển nhiên hiểu khá rõ tình hình Hoài Khánh.
- Ừ, Đặng Nhược Hiền nhìn qua thì có vẻ đi lại khá gần với tên họ Triệu đó, nhưng quan trọng vẫn là thái độ của Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành kia. Nếu không phải hai người bọn họ ủng hộ Triệu Quốc Đống cầm mao gà làm lệnh tiễn thì Đặng Nhược Hiền cũng sẽ không cho hắn mặt mũi. Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành đều bị hạn định tháng sáu thanh toán tiền ép tới mức không thở nổi, lúc này mới hoảng hốt chạy bừa nên mới khiến tên họ Triệu cứng đầu cứng cổ này làm kẻ ác. Dù sao tên này cũng mới tới, không quen ai cả, mặt mũi cũng có thể tạm đặt xuống dưới, không chịu phục tùng, đảng cộng sản phải nghiêm chỉnh, dù anh có là ai cũng phải chịu ngoan ngoãn nghe lệnh.
Khổng Kính Nguyên khẽ cười, nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Như vậy cũng tốt, lần này sự chú ý của hắn đều dồn cả vào việc thanh toán nợ nên cũng không có tâm tư chuyển tới chuyện khác. Bên chúng ta cũng phải đẩy nhanh tiến độ mới được.
- Lão Khổng, tôi thấy lão vẫn bận tâm về tên họ Triệu đúng không?
Lão Phan rất mẫn cảm với thái độ của Khổng Kính Nguyên, dường như cảm thấy Khổng Kính Nguyên có phần kiêng kị tên phó thị trưởng thường trực mới tới này, thậm chí còn kiêng hơn cả Hà Chiếu Thành.
- Lão Phan, nếu nói không lo lắng chút nào thì là nói dối, hắn là phó thị trưởng thường trực, quyền lực và trách nhiệm đều trong phạm vi ủy ban nhân dân thị xã, dù hắn có nhúng tay vào việc này thì cũng không ai có thể nói hắn không đúng. Mấu chốt chính là sự hèn nhát của Hà Chiếu Thành, tôi lo hắn không chịu được sự chất vấn và phản đối của Triệu Quốc Đống rồi sẽ không khống chế được cục diện trong hội nghị thị trưởng. Lời lẽ của tiểu tử kia rất sắc bén và lợi hại, người bình thường khó có thể chống đỡ được, huống chi giữa Hà Chiếu Thành và chúng ta không có lợi ích theo kiểu sống còn thì hắn đâu dại tốn sức chống đỡ thay chúng ta chứ?
Sắc mặt Khổng Kính Nguyên có phần nặng nề:
- Chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể xử lý xong, trong nửa năm đến một năm tới có ai dám chắc không có sai lầm gì hay không?
- Vậy thì kéo luôn Hà Chiếu Thành kia vào!
Người đàn ông họ Cô cắn răng nói.
- Hừ, Hà Chiếu Thành kia nhát như thỏ, hắn dám chắc? Lão không biết hắn phải dựa vào thanh danh thanh liêm mới lên được cái chức thị trưởng này sao? Nếu lão để lộ chút phong thanh nào thì chuyện này coi như thất bại.
Khổng Kính Nguyên lắc đầu:
- Chúng ta phải lợi dụng nhược điểm của hắn, người này chỉ thích thể diện, hiện giờ cũng coi như là một cơ hội đi tiên phong đẩy mạnh việc cải cách công ty quốc hữu, điều này cũng phù hợp với chính sách bên trên. Đem cái vòng hào quang này đặt lên đầu hắn thì có thể sẽ giải quyết được vấn đề kế sinh nhai của hơn một ngàn công nhân viên chức nhà máy cơ giới, đồng thời cũng là một điển hình tiên tiến. Chúng ta chỉ có thể tìm con đường lên bên trên để hắn mắc câu.
- Ha ha, lão Khổng, lão đúng là lành nghề ở phương diện này, lão nói làm thế nào thì cứ thế đi, tôi và lão Cô cộng thêm lão Mã sẽ dốc sức phối hợp với lão. Đám người trong xưởng kia thì chúng ta đã chuẩn bị từ sớm rồi, mọi việc sẽ nghe theo lão chỉ huy, chỉ cần nói ra sẽ nhanh chóng hoàn thành việc này. Mặt khác quan hệ với bên công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị máy móc Gia Hoa -Phúc Kiến thì chúng ta cũng phải thu xếp cho tốt, công ty đó cũng là một công ty lớn trong ngành kinh doanh thiết bị máy móc, bọn họ tới thì phải tiếp đón, đương nhiên thị xã cũng sẽ phân công, bọn họ cũng định lợi dụng làm bài báo về chuyện này, đây cũng có thể coi là chuyện vẹn toàn đôi bên phải không?
Lão Phan mỉm cười gật đầu, xưa nay đều nói thành lũy đều bị công phá từ trong nội bộ, không có Khổng Kính Nguyên thì nếu muốn nắm chắc một địa bàn lớn như nhà máy cơ giới thì chẳng khác nào nằm mơ, cũng không uổng mấy năm trước đã bố trí, lần này phải câu được con cá lớn.
Khổng Kính Nguyên cười lạnh trong lòng, lão Phan này đúng là cáo già, cái gì mà công ty đứng đắn, còn không phải là loại treo đầu dê bán thịt cho sao? Có điều việc này không quan trọng mà mấu chốt ở chỗ chỉ cần tiếp nhận nhà máy cơ giới này thì sẽ thay đổi tính chất khu đất, tất cả đều OK rồi. Về phần chuyển giao địa bàn cho để công ty kiến thiết thì là việc rất nhỏ, thị xã cũng không thể cứ thế nhìn nhà máy cơ giới sụp đổ như vậy, ít nhất cũng phải tạm lừa gạt bề ngoài, việc này phải xem thủ thuật của người ra tay có đủ cao minh hay không.
- Ừ, lão Phan, giờ đang là thời điểm quan trọng, tôi đã đem tất cả kế hoạch cải cách ra rồi, chắc là tuần sau sẽ đưa lên hội nghị ủy ban nhân dân thị xã nghiên cứu, nếu mà qua thì sẽ đưa lên hội nghị thường vụ thị ủy quyết định. Tôi đoán chỉ cần hội nghị ủy ban nhân dân thị xã thông qua thì hội nghị thường vụ thị ủy sẽ không có khó khăn gì, Trần Anh Lộc cũng ủng hộ cải cách, chẳng qua là muốn xem các quan điểm cải cách như thế nào, có điều tôi phụ trách mảng công nghiệp nên vẫn luôn thao tác, phương án này cũng khá hoàn mỹ, nhiều phương diện đều được chú ý nên chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.
Ba người kia đều dựng lỗ tai lên, vấn đề phía sau mới là mấu chốt, thao tác như thế nào mới làm cho chuyện này trở thành hợp lý thì còn phải nghe cao thủ Khổng Kính Nguyên.
- Điểm mấu chốt là cái sau, tại sao nhà máy cơ giới lại hợp tác với công ty Gia Hoa, rồi một loạt trình tự sau đó đều ổn thỏa, khiến cho cả Trần Anh Lộc lẫn Hà Chiếu Thành đều cảm thấy để công ty Gia Hoa gia nhập là con đường duy nhất để nhà máy cơ giới sống sót, cũng giải quyết con đường sống cho hơn một ngàn công nhân nhà máy. Chỉ có như vậy chúng ta mới có khả năng đề xuất ý kiến thay đổi tính chất đất đai và chuyển nhượng cơ sở hạ tầng lên thị xã, mới có thể thuyết phục những người khác đồng ý ý kiến này, cho nên mấy lão đều phải làm cẩn thận mấy phương diện này.
- Lão Khổng, lão yên tâm, tất cả đều làm theo yêu cầu của lão, tôi biết lão đang lo lắng điều gì, không phải là lo Gia Hoa chỉ là một công ty bao da sao? Tôi nói cho lão biết, Gia Hoa không phải không chịu nổi như lão tưởng tượng đâu, chẳng qua là do phải nuốt nhà máy cơ giới nên có phần giống rắn nuốt voi, nhưng cũng không sao cả, chúng ta chỉ coi trọng khu đất của nhà máy cơ giới. Nếu việc hợp tác tốt thì chúng ta sẽ cung cấp một phần tài chính cho bên Gia Hoa, chúng ta muốn đất, bọn họ muốn công ty, đương nhiên cũng phải chuyển một phần cho bên thị xã.
Nói đến chuyện này thì khóe mắt lão Phan liền lóe lên.
- Chỉ cần chúng ta thay đổi tính chất và phát triển khu đất này thì tất cả đều không còn vấn đề gì, tôi cảm giác thị trường bất động sản hai năm nay sẽ rất nóng, chúng ta phải nương theo tình thế này để kiếm một khoản mới được. Về phần vấn đề công ty của bên Gia Hoa thì tôi nghĩ từ lúc kiến thiết cho đến khi chính thức sản xuất thì ít nhất cũng phải từ một đến hai năm, ha ha, bên Gia Hoa tự có ý nghĩ của bọn họ, chúng ta cứ theo nhu cầu là được.
- Hừ, lão Phan, cẩn tắc vô áy náy, tất cả mọi việc đều phải suy xét chu toàn, khả năng nào cũng đều phải nghĩ đến.
Khổng Kính Nguyên hừ lạnh một tiếng:
- Cam Xương, lão phải bảo người của lão khống chế tốt nhà máy cơ giới, nếu không nghe dặn dò thì lão phải tìm cách để bọn họ đóng chặt miệng lúc mấu chốt. Tôi mặc kệ lão tìm biện pháp gì, miễn là kêu cái cần kêu còn cái không nên kêu thì ngay cả rắm cũng không cho đánh!
- Ha ha, yên tâm, Khổng ca, chuyện này tôi cam đoan, Mã Cam Xương tôi chẳng có tài gì nhưng chuyện kiểu này thì không thành vấn đề, lão cứ vô tư đi.
Mã Cam Xương vỗ ngực, nói đầy ngạo nghễ:
- Trong nhà máy cơ giới cũng có mấy người cứng miệng, dù bọn họ cứng miệng cứng xương thì tôi không tin vợ con bọn họ cũng cứng giống như thế? Bọn họ không sợ chẳng lẽ vợ con bọn họ cũng không sợ sao?
- Ừ, phương pháp thì tự lão suy tính, có điều thời gian này lão tự buộc chặt đuôi mình lại, đừng nhìn Lý Trường Giang im hơi lặng tiếng, người này không dễ chọc, danh tiếng văn nhân theo tôi thấy thì là tai họa, đừng vì chút lông gà lông vịt mà trì hoãn cuộc mua bán lớn của chúng ta, hiểu chưa?!
Khóe miệng Khổng Kính Nguyên hơi giật giật, nói một cách lạnh lùng.
- Tôi hiểu rồi, Khổng ca.
Mã Cam Xương liên tục gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.