Lộng Triều

Quyển 5 - Chương 33

Thụy Căn

16/04/2013



Quốc Đống ngẩn ra, Vạn Triêu Dương cũng ở trên xe, Vi Biểu lại không có? Chẳng qua Triệu Quốc Đống không có thời gian suy nghĩ nhiều. Chủ tịch huyện gọi thì hắn sao có thể từ chối?

- Đi đâu ngồi chứ?

Triệu Quốc Đống vừa lên xe liền mời thuốc một vòng rồi nói:

- Bay là chúng ta đến Địch Ba hoặc quán rượu ngồi một chút? Hôm nay tôi mời khách, đến Ninh Lăng lâu như vậy mà chưa mời Chủ tịch La, Bí thư Vạn và Phó chủ tịch Tân.

- Địch Ba? Quốc Đống, cậu không phải cố ý trêu chúng tôi đó chứ? Chúng tôi từng này tuổi còn đến đó làm gì chứ. Chúng ta tới đó không bị người cười rụng răng mới lạ? Đi, tìm quán rượu nào đó ngồi đi.

La Đại Hải cười nói.

Ô Giang chạy một đoạn dài quanh Ninh Lăng, do địa thế khá đẹp nên hầu hết các khu vực gần sông là nơi sầm uất nhất Ninh Lăng. Các quán rượu, câu lạc bộ giải trí ở Ninh Lăng đều ở quanh đây. Một loạt tòa nhà được dựng lên, ngay cả mấy trường như Sư phạm Ninh Lăng, Y tế Ninh Lăng đều ở quanh khu này.

Trường Sư phạm Ninh Lăng khá có tiếng ở toàn tỉnh. Mặc dù không thể so sánh với Sư phạm An Nguyên, Miên Châu nhưng có ưu thế hơn các thành phố, Thị xã còn lại.

Mà Học viện y tế Ninh Lăng được cho là trường cao đẳng nổi tiếng nhất Ninh Lăng, cả tỉnh An Nguyên ngoài Học viện y tế An Nguyên thì cũng chỉ có ở đây là được, nghe nói sinh viên học đây ra trường xin việc rất dễ.

Các quá rượu ở đây cũng có phong cách khá được, quy mô bình thường nhưng lại trang nhã, tinh xảo, chẳng qua cũng có quán đầu tư không nhỏ mà sang trọng

Quán rượu Lam Điền là loại phía sau.

Từ ngoài thì không thấy gì nhưng bước vào lại thấy không khí khá yên tĩnh. Triệu Quốc Đống thật khó có thể nghĩ sao đám La Đại Hải lại tìm được nơi này.

- Quốc Đống, có phải là kinh ngạc sao chúng tôi lại tìm được nơi thế này phải không?

La Đại Hải nhận ra vẻ khác lạ trong mắt Triệu Quốc Đống nên nói.

- Ha ha, nói thật là tôi khó có thể tưởng tượng ngài lại thích mấy nơi này, tôi còn nghĩ rằng đây chỉ thuộc về những người trên 30, dưới 40 mà thôi.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:



- Nơi này cũng không thích hợp với tôi, trừ khi tôi giả vờ chín chắn.

- Quốc Đống, cậu đủ chín chắn rồi, đừng thêm nữa, như vậy mất đi bản thân.

La Đại Hải cười nói:

- Đây là nơi do cháu gái tôi mở, nhờ người quản lý. Tôi mỗi lần đến Ninh Lăng mà rảnh liền tới đây ngồi, lâu dần thành quen.

Ở đây uống rượu trắng không thích hợp, nhưng uống rượu vang thì mấy người La Đại Hải không thích. Vì thế bọn họ chỉ có thể uống bia.

- Quốc Đống, hôm nay Thị trưởng Mạch coi như khá hài lòng, cũng nói Thị xã sẽ trợ cấp về tài chính. Nhưng điều kiện là tỉnh phải xác định rõ ràng hỗ trợ bao nhiêu, cho nên việc này cậu phải chú ý kỹ. Bây giờ huyện đang xôn xao, nếu không làm được con đường này thì Ủy ban huyện đúng là không có cách nào giải thích với dân chúng.

La Đại Hải thở dài một tiếng:

- Tôi và lão Vạn, lão Tân đều sống từ nhỏ ở Hoa Lâm, đường từ Tân Bình tới huyện làm từ bao giờ, có lẽ là 16 năm rồi. Tôi nhớ hình như đường liên tục được sửa nhưng mãi vẫn không làm mới. Cuối cùng đến lượt chúng tôi thì đã có thể làm mới, coi như có thể ăn nói với dân chúng trong huyện.

Uống vài chén bia, La Đại Hải nói chuyện cũng nhiều hơn. Tất nhiên là hôm nay y khá kích thích.

- Chủ tịch, đường này nhất định phải làm, dù là Thị xã không bỏ tiền thì chúng ta cũng phải làm. Nhưng làm con đường này như thế nào, ai làm, quản lý tài chính như thế nào thì tôi thấy cần phải bàn bạc.

Triệu Quốc Đống ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Có Bí thư Vạn ở đây, tôi cũng không sợ làm mất lòng ai. Tôi không tin Phòng Giao thông huyện. Tôi đã điều tra chi tiêu của Phòng Giao thông. Hoa Lâm mặc dù nghèo nhưng hàng năm chi tiêu cho làm đường ít nhất cũng hơn triệu. Nhưng tôi không thấy đường Hoa Lâm chúng ta tốt hơn bao nhiêu. Nhất là đường từ Hà Khẩu tới huyện càng xuống cấp trầm tọng. Một đường chính trong huyện sao mười năm không được cải thiện. Tôi nghĩ không ra người của Phòng Giao thông sao lại đối mặt được.

La Đại Hải không ngờ Triệu Quốc Đống lại trực tiếp nói ra như vậy. Hơn 10 ngày qua Triệu Quốc Đống biểu hiện rất bình thường, y còn thầm khen Triệu Quốc Đống biết nhẫn nhịn, có lòng dung thứ. Nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống lại nói ra mâu thuẫn vào lúc này.

- Quốc Đống, Phòng Giao thông cũng có khó xử của bọn họ. Tài chính Hoa Lâm thiếu thốn nên mới vậy. Cũng làm khó cho Ngưu Đức Phát.

La Đại Hải nói.

- Không, tôi thật ra cảm thấy với tình hình tài chính của Hoa Lâm bây giờ thì đầu tư vào giao thông đã là khá lớn. Mặc dù không thể so sánh với các khu vực có kinh tế phát triển, nhưng ở vùng núi là hiếm thấy.

Triệu Quốc Đống đây là nói thật, không nịnh.

- Nhưng tôi đã thẩm tra khoản tài chính kia, trên cơ bản không có tác dụng gì, hoàn toàn là rải đá lên mặt mà thôi. Tôi không biết nguyên nhân sao lại như vậy. Nếu như không phải do Ban quy hoạch tổng hợp của cục Giao thông thành phố đặt ra, như vậy một Trưởng phòng giao thông tuyệt đối không đủ tư cách. Nếu năng lực nghiệp vụ là như vậy thì sao làm được.



Dù là La Đại Hải hay là Vạn Triêu Dương cũng thật không ngờ Triệu Quốc Đống lại nói mạnh miệng như vậy, đây cơ hồ là muốn đổi người.

- Quốc Đống, Ngưu Đức Phát là lão đồng chí, tính cách của y có vấn đề nhưng năng lực công việc cũng có.

La Đại Hải nhíu mày nói. Y ý thức được Triệu Quốc Đống đang muốn tìm người mà ra oai, muốn mở cục diện cho công việc sẽ triển khai sau đây. Dù sao tỉnh nếu bỏ ra vài triệu, hơn nữa thêm tài chính của huyện mà tiếp cận mười triệu, đây là việc lớn chưa từng có của Hoa Lâm từ trước đến giờ. Miếng thịt béo này sẽ có bao người nhòm ngó. Ngưu Đức Phát không làm người ta yên tâm, nhưng đổi người khác thì có thể yên tâm sao? HƠn nữa Ngưu Đức Phát dễ xuống như vậy sao?

- Chủ tịch La, mời bỏ qua tôi nói thẳng. Trước đây Ngưu Đức Phát có lẽ có năng lực nghiệp vụ, nhưng Đảng khi dùng cán bộ nói đức và tài cùng có, mà đức ở phía trước. Tôi không muốn vì chuyện này khiến cho con đường huyết mạch của Hoa Lâm sẽ là công trình hủ bại, cho nên tôi kiên trì ý này của mình.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Bí thư Vạn, ngài phụ trách bên Ủy ban kỷ luật, tôi không tin bên dưới náo nhiệt như vậy mà bên Ủy ban kỷ luật không nghe thấy gì, chẳng lẽ không có chút phản ứng gì sao?

Vạn Triêu Dương mặt không hề thay đổi, làm mãi ở Ủy ban kỷ luật làm cho y luôn bình thản đối mặt mọi việc. Chẳng qua Vạn Triêu Dương khá phục đối phương có can đảm. Vừa nhận chức chưa đầy một tháng đã muốn làm lớn như vậy. Giao thông Hoa Lâm không phải không có vấn đề, mà là quá sâu, nguyên nhân vì quá sâu nên liên quan quá nhiều mặt. Anh muốn vén lên thì phải có năng lực.

- Chủ tịch Triệu, nếu chỉ là mấy lời đồn vô căn cứ thì không đủ tin. Ủy ban kỷ luật phải điều tra hủ bại, đồng thời cũng phải bảo vệ tính tích cực của cán bộ.

Triệu Quốc Đống cười cười, xem ra chiêu thức của mình hơi mạo hiểm. Vạn Triêu Dương nói như vậy chính là bọn họ đã nắm giữ một vài đầu mối, chỉ là vì đủ nguyên nhân nên chưa ra tay. Một câu lời đồn vô căn cứ, bảo vệ tính tích cực của lãnh đạo chính là lời nói của lãnh đạo.

- Đương nhiên, huyện quyết không tha thứ kẻ hủ bại. Con đường huyết mạch về kinh tế của huyện mà xảy ra chuyện thì sẽ là rất không tốt, không bằng chúng ta phải phòng ngự từ trước, xử lý ngay khi nó chưa bắt đầu. Dù sao xảy ra chuyện thì do chúng ta, tổn thất là do Huyện Hoa Lâm chúng ta.

La Đại Hải nói đã mơ hồ lộ sát khí.

Triệu Quốc Đống thầm than mình đã xem nhẹ La Đại Hải này rồi. Người muốn kiên định làm việc chưa chắc không có trí tuệ chính trị và tâm kế. Thì ra người này đã sớm tính toán, Phòng Giao thông nhất định sẽ do mình vạch trần, bọn họ đây là đang đùn đẩy sang mình.

Nên che lại hay là vén ra?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút.

Cao Dương lúc tham gia chuyên án của tỉnh biểu hiện tốt, được Viện kiểm sát tỉnh coi trọng nên đã chính thức từ Viện kiểm sát tỉnh điều tới làm Phó viện trưởng Viện kiểm sát Ninh Lăng, đây là lần đề bạt đặc biệt. Cao Dương từ cấp phó phòng lên thành cấp phó huyện trong vòng hai năm ngắn ngủi là do việc làm vô số quan chức xuống ngựa.

Cao Dương nhất định sẽ không qua lại với Triệu Quốc Đống trong thời gian đầu, sẽ không có cơn gió lốc như ở Khu Khai Phát Giang Khẩu hơn một năm trước, mà như vậy cũng không phù hợp ý đồ của hắn. Làm như vậy sẽ không giấu được ai, sẽ có người nhanh chóng nhìn ra quan hệ của hắn và Cao Dương, cùng đi ra từ Giang Khẩu mà.

Mà bây giờ Ninh Lăng sắp lên cấp, lãnh đạo cấp trên sẽ suy nghĩ như thế nào cũng là ẩn số. Viện trưởng Viện kiểm sát Thị xã mặc dù do Đại hội đại biểu nhân dân bổ nhiệm nhưng dù sao cũng do Thị ủy lãnh đạo. Khi Ninh Lăng lên cấp, Viện kiểm sát sẽ chịu sự lãnh đạo trực tiếp của Đại hội đại biểu nhân dân và Thị ủy Thị xã. Vấn đề này không chỉ Cao Dương phải lo lắng, dù là Viện trưởng Viện kiểm sát cũng phải lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook