Quyển 8 - Chương 33
Thụy Căn
16/04/2013
- Chị ta biết quan hệ của anh và em?
Triệu Quốc Đống kéo Trình Nhược Lâm vào góc và nhỏ giọng nói.
- Còn không phải do anh?
Trình Nhược Lâm có chút xấu hổ nói;
- Lần trước Băng tỷ đến chỗ em thì thấy cái kia trong ví nên cứ hỏi mãi.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra mà cười khổ nói:
- Sao chị ta lại thấy?
- Em sao biết chị ấy đột nhiên lại tới nên không kịp giấu.
Trình Nhược Lâm khẽ đấm vào ngực Triệu Quốc Đống:
- Em đương nhiên có chết cũng không thừa nhận, chẳng qua Băng tỷ chắc đoán được quan hệ của em và anh. Chị ấy cũng không nói mà chỉ bảo em cẩn thận một chút. Anh yên tâm, Băng tỷ đối xử rất tốt với em.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. La Băng rất thông minh thì sao có thể không đoán ra. Bảo sao vẻ mặt lúc ở Sơn trang Đường Hồ lại là lạ như vậy.
- Anh gọi điện cho Bành Trường Quý bảo 6h sáng mai lặng lẽ đến đón anh, anh sắp thành kẻ trộm rồi.
- Anh không phải kẻ trộm thì là gì?
Trình Nhược Lâm trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói.
Triệu Quốc Đống bị Trình Nhược Lâm nhìn như vậy thì không nhịn được, lửa dục trong lòng bắt đầu thiêu cháy. Hắn mở rộng hai tay ôm chầm lấy Trình Nhược Lâm vào lòng. Cặp vú của cô chỉ trong một giây đã thoát khỏi chiếc áo lót mà rơi vào tay Triệu Quốc Đống.
Trình Nhược Lâm cũng không ngờ Triệu Quốc Đống lại to gan như vậy. Ở phòng khách còn có La Băng nằm mê man ở đó, vậy mà hắn dám cho tay vào áo của cô. Cô khẩn trương đến độ muốn lên tiếng. Chẳng qua Triệu Quốc Đống phản ứng rất nhanh, hắn đã sớm lấy miệng bịt miệng cô. Trình Nhược Lâm kêu ú ớ một tiếng, sau đó hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau.
Một lúc sau Trình Nhược Lâm mới thoát ra khỏi đôi tay quái ác của Triệu Quốc Đống. Cô oán trách trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, một bên mặc lại áo lót của mình mà nói:
- Anh không sợ Băng tỷ tỉnh lại thấy sao?
- Em không phải La Băng sớm đoán được ư? Vậy có gì phải sợ?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng và không trêu cô nữa.
- chị ấy đoán là đoán, dù sao em không thừa nhận thì chị ấy cũng không thể làm gì.
Trình Nhược Lâm nói chuyện như một đứa bé, bao giờ người bắt trúng quả tang mà vẫn còn không thừa nhận.
- Nhược Lâm, La Băng dù biết cũng có thể làm gì? Có thể cách chức Phó Trưởng phòng của em hay Bí thư Quận ủy của anh sao?
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười mà nói.
- Vậy thì không phải, Băng tỷ và em có quan hệ rất tốt, em chỉ lo sẽ ảnh hưởng tới anh mà thôi.
Trình Nhược Lâm nghĩ thấy cũng đúng nên cười nói:
- Được rồi, anh giúp em bế Băng tỷ vào nhà tắm, em lau người cho chị ấy, sau đó anh bế chị ấy lên giường để chị ấy ngủ.
- Nhược Lâm, bảo sao ai cũng nói em và La Băng có quan hệ không bình thườbình thường. Ừ, đều nghi ngờ em và La Băng có phải là cái kia hay không, anh thấy có vẻ giống, em còn tắm thay chị ta. Ha ha, có phải quá mập mờ không?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nhìn Trình Nhược Lâm.
- Anh nghĩ gì thế hả? Em và chị ấy thân như chị em ruột. Chị ấy bây giờ say như vậy, em còn có thể để chị ấy cứ vậy mà lên giường sao?
Mặt Trình Nhược Lâm đỏ lên, cô chu môi, chống tay vào sườn mà nói:
- Xã hội bị đám người có tư tưởng xấu xa như anh làm hỏng hết.
- Ha ha, anh chỉ nói một chút mà thôi. Chẳng qua đám người Trần Đại Lực, Lữ An Bang cũng có chút nghi ngờ mà.
Triệu Quốc Đống cười nói. Hắn thích nhất là nhìn vẻ mặt oán giận của Trình Nhược Lâm.
- Bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, em còn có thể cấm bọn họ suy nghĩ sao?
Trình Nhược Lâm khinh thường nói:
- Trần Đại Lực là kẻ không ra gì, ăn nói thô tục, nói chuyện không chú ý xem có các cán bộ nữ ở đó. Huyện không biết sao lại bố trí người như vậy làm Trưởng ban Tuyên giáo.
- Có lẽ người này giỏi làm công tác quần chúng, Huyện ủy Hoa Lâm có lẽ cũng cần sở trường này của Trần Đại Lực.
Triệu Quốc Đống từ chối cho ý kiến. Trước mặt Trình Nhược Lâm, hắn không muốn đánh giá cách dùng người của lãnh đạo Hoa Lâm hiện nay.
- Hừ, sở trường? Hắn thì có sở trường gì? Ngoài uống rượu, chơi gái thì chỉ biết nói mấy lời tục tằn hơn nữa còn không phân biệt trường hợp, không phân biệt đối tượng. Băng tỷ đã nói với em mấy lần, nói là không nhịn được người này, nói chuyện công việc mà toàn thêm mấy từ dung tục vào đó. Chị ta vì thế đã đỏ mặt tức giận với Trần Đại Lực hai lần nhưng Trần Đại Lực vẫn như thế, hơn nữa càng lúc càng quá quắt, có lần còn giả vờ say rượu mà động tay động chân.
Trình Nhược Lâm rất tức giận nói:
- Lúc anh làm Bí thư huyện ủy sao không cách chức cán bộ như vậy?
Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Cách chức một Bí thư Đảng ủy Khu không phải nói muốn làm là được. Hơn nữa lúc ấy hắn cũng thấy Trần Đại Lực có năng lực, khí phách, thích hợp làm công tác cơ sở. Ai ngờ bây giờ lại thành như vậy. Chẳng qua nếu Trần Đại Lực là loại người đó thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Với cách nói hiện nay thì Trần Đại Lực là quấy rối tình dục, lấy tính cách của Lôi Bằng thì khi cô không nhịn được là sẽ có chuyện lớn xảy ra.
La Băng đúng là rất nặng, Triệu Quốc Đống đánh giá cũng tầm 55 cân. Cô cao trên mét bảy, dáng người đẫy đà. Triệu Quốc Đống đặt tay xuống bế lấy cô, cảnh tượng ở suối nước nóng núi Hốt Luân một lần nữa xuất hiện ở trong đầu hắn. Cô mặc chiếc áo tắm màu xanh biếc bó sát người nên không thể che đi cặp mông đẫy đà phập phồng trước mặt hắn. Điều này làm Triệu Quốc Đống tim đập mạnh lên, bây giờ cơ thể đó đã nằm trong lòng hắn.
Tốn khá nhiều sức Triệu Quốc Đống mới bế được La Băng vào nhà tắm. Nhà tắm không quá lớn, chỉ có thể chứa được một người. Trình Nhược Lâm đã sớm lấy nước nóng và bảo Triệu Quốc Đống cứ như vậy đỡ La Băng. Cô cũng không ngại Triệu Quốc Đống ở đây mà cởi áo len của La Băng ra, chiếc áo lót màu đen bên trong không thể che nổi cặp vú to của cô. Bởi vì quần áo nên da thịt trắng muốn cứ lộ ra trước mặt hắn, Triệu Quốc Đống thậm chí còn thấy được màu nhàn nhạt của vú.
- Anh nhìn gì thế?
Trình Nhược Lâm có chút ghen tị trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống vội vàng cười ha hả nói:
- Không nhìn gì mà, không phải chưa từng nhìn như thế này. Lúc ở suối nước nóng núi Hốt Luân cũng thấy cả ngày còn gì?
- Hừ, em thấy anh cũng không khác gì Trần Đại Lực, nước miếng sắp thấm ướt cả nhà tắm.
Trình Nhược Lâm đâm Triệu Quốc Đống một câu. Một bên kéo chiếc quần tất màu đen bên dưới ra, chiếc quần lót cũng bị kéo ra hơn nửa. Hơn nửa cánh mông cùng đám cỏ đen kia lộ ra. Triệu Quốc Đống cũng thấy nóng mặt nên vội vàng quay đầu sang bên.
Nước ấm áp chảy qua người làm La Băng cảm thấy mình từ thế giới tăm tối từ từ đi ra. Thực ra không phải cô không biết gì đối với hoàn cảnh xung quanh. Nhưng cô như con gấu ngủ đông, cô cảm thấy cả người mình bị bao lớp tơ nhện chăng kín, cô muốn nói chuyện mà cảm thấy mình không thể mở miệng, cô muốn hành động mà không hề động đậy. Cô chỉ mơ hồ cảm thấy có người bế mình lên xe, cô biết đó là Triệu Quốc Đống. Khi cô còn chưa mất lý trụ sở, cô thấy ánh mắt tức giận của đối phương làm cô không nhịn được mà rơi nước mắt.
Đến khi Trình Nhược Lâm cùng Triệu Quốc Đống cởi quần áo cho cô, La Băng vẫn có chút cảm giác. Nhất là Triệu Quốc Đống ôm cô, Trình Nhược Lâm cởi áo và quần cho cô, cô rất xấu hổ nhưng muốn giãy dụa thì không có chút sức lực nào cả.
Làn nước ấm làm La Băng dần tỉnh táo lại. Tay Trình Nhược Lâm khẽ vuốt ve trên người cô, từ ngực đến mông, từ lưng đến chân.
La Băng cũng không ngờ rượu gạo lại mạnh đến thế. Mao Bình, Khương Đại Duy, Hoàng Côn, Lỗ Đạt, Trần Đại Lực, mời một vòng. Mới đầu cô thấy có gì đó không đúng, đến khi người nóng lên, buồn nôn, cô mới thấy không đúng thì đã muộn.
Lần đầu cô cảm thấy khó chịu như vậy, dạ dày cứ như con thuyền trong sóng lớn, cả người như bị trúng thuốc mê nên bủn rủn không còn sức lực, thậm chí khống chế cơ thể mình mới không được.
- Băng tỷ, đỡ chưa?
Trình Nhược Lâm đỡ La Băng lên, đặt cô ngồi lên chiếc ghế dựa đặt trong nhà tắm, sau đó lau tóc và người cho đối phương. La Băng cố gắng muốn ngồi xuống phối hợp với Trình Nhược Lâm nhưng lại thấy cả người mệt mỏi.
- Nhược Lâm, có phải Bí thư Triệu đưa chị về?
La Băng hít sâu một hơi và lắc đầu cho tỉnh lại. Hai bên trán cô rất đau giống như có gì muốn nhảy ra khỏi trán.
- Vâng, Băng tỷ, chị uống say đến độ sắp ngất. Anh ấy vừa lúc gặp chị nên đưa chị về.
Trình Nhược Lâm gật đầu, ở tình huống như vậy thì cũng không cần phải giải thích nhiều.
- Em và Bí thư Triệu.
La Băng cắn môi nói.
- Băng tỷ, chị đừng hỏi nhiều, chị nhắm mắt ngủ đi. Em bảo anh ấy bế chị vào phòng.
Trình Nhược Lâm lấy khắn tắm bao người La Băng lại, chỉ là khăn tắm tuy to nhưng chỉ có thể ôm lấy từ nách đến đùi, chân, vai cổ vẫn lộ ra ngoài.
- Không, không thể để Bí thư Triệu vào.
La Băng vội vàng hét ầm lên.
- Cái này, Băng tỷ, chị không thể ngồi mãi trong phòng tắm mà. Bạn bè giúp nhau có gì đâu, em không thể đỡ nổi chị.
Trình Nhược Lâm có chút buồn cười nhìn Triệu Quốc Đống đang gác chân chữ ngũ mà xem Tv.
- Chính chị lại không thể tự đi.
- Chị có thể tự đi.
La Băng cắn răng muốn đứng lên nhưng sau đó cô lại phải mệt mỏi ngồi xuống. Dạ dày lại lộn nhào làm cô thiếu chút nữa thì nôn.
- Được rồi Băng tỷ, chị đừng cố làm gì. Em bảo anh ấy bế chị vào phòng ngủ. Em còn phải đi nấu canh giải rượu cho chị, nếu không mai dạ dày chị sẽ rất khó chịu.
Trình Nhược Lâm không nói nhiều nữa mà tự quyết định.
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười nhìn La Băng đang nhắm tịt mắt lại, sau đó đưa tay ôm lấy nách và eo của cô, bước nhanh vào phòng ngủ, sau đó đặt cô lên chiếc giường ấm áp.
Bởi vì động tác đặt xuống hơi mạnh nên khăn tắm bị tuột ra, cả cơ thể của La Băng đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Quốc Đống. Hai điểm đỏ bừng, đám cỏ đen rậm rạp ở bụng dưới. Mắt Triệu Quốc Đống đỏ bừng lên, La Băng không nhịn được mà hét ầm lên. Điều làm làm Trình Nhược Lâm và Triệu Quốc Đống phải hốt hoảng đắp chăn thay cô.
La Băng rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Sau khi uống xong bát canh mà Trình Nhược Lâm nấu, cô ngủ rất ngon.
Trình Nhược Lâm ngủ trong phòng khách, nhưng không đầy nửa đêm Triệu Quốc Đống đã lặng lẽ từ ghế sô pha chui vào phòng dành cho khách. Trong trạng thái Trình Nhược Lâm nửa đẩy nửa kéo, hai người hưởng thụ một đêm điên cuồng.
….
Triệu Quốc Đống đặt ra quy định với mình là tết không nhận lì xì, quy định này nghe ra thì hay nhưng anh muốn làm được là không dễ.
Bắt đầu từ 20 âm lịch, Lệnh Hồ Triều cứ một ngày đổi pin điện thoại di động của Triệu Quốc Đống một lần. Trước cứ ba ngày đổi pin một lần, bây giờ một ngày một cục, hơn nữa cứ đến tối là pin yếu. Vì thế Lệnh Hồ Triều phải mua thêm một cục pin nữa để đề phòng.
Lãnh đạo các xã, thị trấn và phòng ban đến văn phòng chúc tết Bí thư Quận ủy là điều không có gì mới lạ, cũng chính là đến văn phòng anh ngồi, sau đó để lại hai bao lì xì, nói một hai câu cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm ủng hộ rồi đi. Ai cũng biết lúc này lãnh đạo rất bận, vừa ra ngoài là có thể gặp bạn đồng nghiệp tới phòng lãnh đạo.
Tập quán tặng lì xì dịp năm mới của Trung Quốc đã có ngàn năm, chẳng qua nó đã thay đổi hương vị trong chốn quan trường. Lãnh đạo bình thường khó có thể đến gần. Anh mời hắn ăn cơm, hắn không đến, anh muốn đưa tiền có lẽ hắn còn trở mặt mắng ngay, không chừng anh vừa đi, hắn liền giao cho Ủy ban kỷ luật. Nhưng dịp tết lại dễ làm hơn, tặng bao lì xì có vẻ như là chuyện hiển nhiên, anh dù không muốn nhận cũng không thể từ chối, ít nhất cũng không thể làm người khác mất mặt mà. Nếu không anh chính là phá vỡ quy định mà mọi người trong chốn quan trường đều hiểu rõ.
Triệu Quốc Đống đặt quy định cho đó là anh tặng lì xì nhất định không nhận, nhưng anh tặng đồ đặc sản gì đó, thậm chí một hai cây thuốc, bình rượu ngon hay là trà thì Triệu Quốc Đống từ chối không được sẽ nhận. Hắn ngồi ở vị trí Bí thư Quận ủy nên phải cân nhắc lợi hại được mất, anh không thể bị người muốn nặn thế nào thì nặn, nhưng không thể ra vẻ anh là hoa sen không bị nhiễm bụi trần, như vậy anh mất đi quần chúng ủng hộ.
Triệu Quốc Đống hoặc sáng hoặc tối nói rõ, ám chỉ quan điểm của mình. Hút cây thuốc, uống bình rượu hoặc ăn đồ đặc sản do anh mang tới thì không vấn đề gì, lòng người đều là thịt mà, không thể không có nhân tình. Nhưng tôi nhận một đồng tiền của anh thì tính chất đổi hẳn, đó chính là hại người hại mình. Cho nên Triệu Quốc Đống khi đề cập ăn tết tiết kiệm thì cũng thông qua cách này truyền đạt quan điểm của mình ra ngoài. Hơn nữa không ít người đã từ bên Hoa Lâm hiểu tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống, vì thế bọn họ cũng noi theo quy định này.
Mặc dù là như vậy nhưng vẫn làm Lệnh Hồ Triều cảm thấy mình sắp thành một ông chủ cửa hàng tạp hóa. Từ gà, thỏ, vịt đến thuốc, rượu, trà, chỉ một tuần mà đã chất đầy một nửa phòng thư ký của y.
Lệnh Hồ Triều làm theo lời Triệu Quốc Đống, cứ món gì trên 1000 liền đăng ký, giao cho văn phòng Quận ủy xử lý, còn mấy thứ như rượu, thuốc lá, trà thì để ở phòng thư ký coi như dùng trong tiếp đón khách. Về phần đặc sản thì Triệu Quốc Đống chọn mấy món mình thích, các tứ khách Lệnh Hồ Triều, Lục Nhị muốn gì thì chọn. Điều này làm Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị rất vui vẻ.
Triệu Quốc Đống tiễn hai người khách ra ngoài rồi nói với Lệnh Hồ Triều:
- Lệnh Hồ, anh đi theo hai vị khách kia, bọn họ đưa tới hai chiếc ghế da trâu, nói cái gì mà sản phẩm mới làm ra và đưa tới cho tôi dùng thử, ngồi vào mùa hè sẽ mát, mùa đông là ấm, ân tình này không nhận không được. Anh xuống nhận đi, ừ, đưa Chủ tịch Tằng một chiếc, Chủ tịch Tằng sợ nóng. Còn đưa cả cho Phó bí thư Vương Ích một chiếc, coi như tôi đưa cho bọn họ.
- Bí thư Triệu, lại là khách bên Hoa Lâm sang?
Quế Toàn Hữu cầm một tập văn bản đi vào mà hỏi.
- Ừ, nhà máy da Hồng Tinh. Anh biết hai vị này thành lập nhà máy như thế nào không? Ha ha, chỉ sợ anh nghĩ cũng không nghĩ tới. Chính là chúng ta làm cái trò xây dựng thành thị đó, hai anh em bọn họ là người Bồng Sơn và mua được nhà ở Hoa Lâm. Chẳng qua ngồi ăn mãi thì núi vàng cũng hết. Bọn họ liền khảo sát thị trường Hoa Lâm, hơn nữa bọn họ cũng đã làm ăn ở khu vực duyên hải vài năm nên thấy có thể phát triển trong ngành da. Bọn họ liền cùng họ hàng tụ tập được hơn triệu mở nhà máy da Hồng Tinh, chuyên môn lầm các sản phẩm về da trâu, bò cho ghế ô tô, ghế ngồi, sản phẩm bán khá chạy ở Hồ Nam, Trùng Khánh, Tứ Xuyên.
Triệu Quốc Đống cười cười mà nói.
- Ồ, xem ra xây dựng thành thị đã thu hút được nhiều người có năng lực. Vấn đề hạn chế hộ khẩu đã ngăn cản nhiều người có năng lực ở lại nông thôn. Hoa Lâm xây dựng thành thị đầu tiên trong cả Thị xã nên thu hút không ít người có năng lực. Bọn họ an cư ở Hoa Lâm, lại có tài chính và kỹ thuật nên khó tránh khỏi muốn gây dựng sự nghiệp, đây cũng chính là thu hút đầu tư tài chính và nhân tài cho Hoa Lâm. Đây là một công vài việc.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Ai đi trước người đó chiếm thời cơ, những lời này không hề sai, ai đi sau thì chỉ có hóng gió, đúng là không dễ dàng.
- Ừ, khi tôi rời khỏi Hoa Lâm thì bên khu Hà Đông có ít nhất hơn 10 công ty lớn nhỏ được khai trương, đều là người có lợi từ chế độ hộ khẩu khi xây dựng thành thị mới. Phần lớn trong bọn họ đều ở các vùng nông thôn xung quanh, nhưng nhiều người trong bọn họ cũng đã từng sang khu vực duyên hải làm ăn, tích lũy được tài chính và kỹ thuật. Hoa Lâm lại có chính sách giúp đỡ nhiều cho các nhà đầu tư, ủng hộ bọn họ gây dựng sự nghiệp trên địa bàn hiện có, cho nên khu Hà Đông Hoa Lâm phát triển rất nhanh. Tôi nghe Thị trưởng Kim nói Thị trưởng Thư yêu cầu chọn một nơi có các công ty tư nhân phát triển nhanh mà tổ chức hội nghị, coi như là làm trước công tác phát triển kinh tế của toàn tình vào tháng năm. Hoàng Côn và Đường Diệu Văn đang tích cực tranh lấy hội nghị vào trong tay mà phải đi hoạt động các nơi. Xem ra xu thế phát triển của Hoa Lâm rất tốt.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng mà nói.
- Bảo sao khi tôi lên Thị xã thì thấy Đường Diệu Văn và Vi Biểu từ văn phòng của Thị trưởng Kim đi ra, thì ra bọn họ muốn tổ chức hội nghị này.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Bí thư Triệu, Hoàng Côn đúng là người xuống mà hái đào. Nếu hội nghị kinh tế toàn tỉnh tổ chức ở Ninh Lăng chúng ta, chỉ sợ sẽ đến thăm quan khu du lịch Kỳ Lân Quan – núi Hốt Luân. Dù hội nghị không diễn ra ở Ninh Lăng thì điểm thăm quan cũng chọn là Hoa Lâm. Trụ cột do ngài gây dựng, vầng sáng lại được Hoàng Côn nhận. Ha ha, đúng là làm tốt không bằng may mắn. Tôi nghe lão Hoắc nói giá trị sản xuất công nghiệp nửa cuối năm của Hoa Lâm khá nhanh, hơn nữa có lẽ năm sau còn có mấy hạng mục tiến vào, chủ yếu là ở ngành sản xuất da giầy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Toàn Hữu, khả năng hội nghị công tác kinh tế toàn tỉnh tổ chức ở Ninh Lăng là không cao. Phát triển kinh tế tư nhân thì ở Tân Châu hay là Lam Sơn đều hơn chúng ta, Bây giờ tốc độ phát triển của Vĩnh Lương cũng nhanh, chứ đừng nói tới Miên Châu Kiến Dương. Mấy nơi này còn có thể hơn, nhưng điểm tham quan thì có thể cho Ninh Lăng một cái. Xem khu Hà Đông – Hoa Lâm cũng là việc tốt, coi như xúc tiến sự phát triển của khu Hà Đông. Chúng ta đều từ Hoa Lâm ra, Hoa Lâm tốt thì chúng ta cũng nở mày nở mặt mà.
- Chỉ là điểm thăm quan nhất định phải có Tây Giang chúng ta.
Quế Toàn Hữu nói với giọng rất kiên quyết.
- Tây Giang, giọng anh cũng tự tin đó, dựa vào cái gì mà phải bố trí điểm thăm quan ở Tây Giang? Chỉ bằng sự phát triển của Tây Giang bây giờ sao?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Quế Toàn Hữu rồi nói.
- Bí thư Triệu, đây là hội nghị phát triển kinh tế không phải nhà nước, không phải là hội nghị của riêng kinh tế tư nhân. Mặc dù bao gồm kinh tế tư nhân nhưng phạm vi rộng hơn, bao gồm cả kinh doanh cá thể, kinh tế tư nhân. Hoa Lâm một hai năm nay phát triển mạnh về kinh tế tư nhân là chính xác, nhưng tổng thể mà nói thì Tây Giang là nơi phát triển sôi động nhất của cả Thị xã Ninh Lăng, nhất là các ngành dịch vụ ở Tây Giang phát triển hơn xa Hoa Lâm. Ở điểm này tôi thấy Tây Giang chúng ta sẽ là điểm thăm quan.
Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ hứng thú với vấn đề này, Quế Toàn Hữu cảm thấy vấn đề này Triệu Quốc Đống đã có suy nghĩ. Vì thế y suy nghĩ một chút rồi nói:
- Kinh tế tư nhân là điểm yếu của Tây Giang chúng ta. Nhưng hội nghị thu hút đầu tư ở Thượng Hải của Tây Giang chính là mở đầu tốt. Mà lời nói của ngài đối với các nhà đầu tư thì tôi nghĩ lãnh đạo tỉnh cũng ít nhiều biết được. đây là ưu thế của chúng ta. Nếu chúng ta có thể nắm chắc thời gian đưa ra một hai hạng mục gì đó nổi bật trước tháng năm, tôi thấy có thể bù đắp cho nhiều thứ.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. ý tưởng của Quế Toàn Hữu là rất rõ ràng, hơn nữa luôn có thể từ lời nói của hắn mà nhạy cảm phát hiện ra ý đồ của hắn. Quế Toàn Hữu còn có một biệt tài là từ một vấn đề phức tạp lại tìm ra được con đường giải quyết nhanh nhất, hiệu quả nhất, không hổ xuất thân giáo viên.
- Ngoài ra Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo là một điểm sáng không thể bỏ qua. Nếu như đầu năm sau khoản đầu tư 8 triệu Usd được xác thực, đây có thể nói là một điểm sáng trong thu hút đầu tư của cả tỉnh An Nguyên.
Quế Toàn Hữu dừng một chút rồi nói tiếp:
- Thu hút đầu tư của tỉnh vẫn không quá tốt. Theo tôi biết mấy năm nay ngoài hai đường cao tốc cùng Cảng tân Châu là có vốn đầu tư từ ngoài vào nhiều, còn đâu ngành chế tạo đều khá ảm đạm. Điểm này tôi cảm thấy Tây Giang chúng ta thu hút được Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo là chói mắt, nhất là khi sự cố ô nhiễm môi trường diễn ra ở nhiều nơi. Tôi càng thấy ngành sản xuất bảo vệ môi trường về sau sẽ có tiềm lực lớn. Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo xây dựng nhà máy ở Quận Tây Giang chúng ta, như vậy nó sẽ mang tới phản ứng dây chuyền. Chỉ bằng điểm này tôi cảm thấy tỉnh nhất định sẽ liệt Quận Tây Giang chúng ta làm điểm thăm quan.
Quế Toàn Hữu nói trúng suy nghĩ trong lòng Triệu Quốc Đống. Có thể cẩn thận quan sát phương hướng phát triển và tình hình kinh tế của tỉnh như vậy, hơn nữa có thể thực hanh tốt ý kiến của Triệu Quốc Đống, theo Triệu Quốc Đống thấy Quế Toàn Hữu là một Chánh văn phòng Quận ủy đủ tư cách. Xem ra Quế Toàn Hữu đến Tây Giang gần năm tuy nhẫn nhịn chờ cơ hội nhưng năng lực cũng tăng lên không ít, đã có biến hoá không nhỏ so với khi còn ở Hoa Lâm.
- Toàn Hữu, nếu như tỉnh chọn điểm thăm quan ở Ninh Lăng, tôi vốn chỉ dám chắc Tây Giang được chọn khoảng 50%, nhưng nghe anh nói như vậy, ha ha, tôi thấy nếu không tranh được thì đúng là mình có lỗi với sự phấn đấu vất vả của cán bộ Tây Giang. Đúng, chúng ta bây giờ cần phải châm chước mà hành động, chỉ cần xác định tỉnh chọn điểm thăm quan ở Ninh Lăng, như vậy Tây Giang nhất định phải bắt được. Nếu như tỉnh không có xác định Ninh Lăng, vậy tôi phải đến tìm Bí thư Kỳ và Thị trưởng Thư để bọn họ vận động xếp Ninh Lăng vào điểm thăm quan.
- Ha ha, Bí thư Triệu, ngài tích cực tranh thủ như vậy, chỉ sợ Bí thư Kỳ và Thị trưởng Thư nhìn cái là nhận ra ngài nghĩ gì.
Quế Toàn Hữu cũng cười nói:
- Thị trưởng Thư thì dễ nói, Bí thư Kỳ có thể bỏ cho ngài đoạt danh tiếng của Bí thư Hoàng Côn – Hoa Lâm không? Chỉ sợ nếu đến lượt Ninh Lăng, Bí thư Kỳ đều tiên sẽ nghĩ tới Hoa Lâm. Hơn nữa Hoa Lâm cũng có nhiều điểm sáng, ví dụ như khu công nghiệp chế biến đồ da, ngành du lịch, như trụ sở chăn nuôi gia súc. Điểm này không thể không nói Hoa Lâm làm người ta động tâm hơn Tây Giang.
- Phải tranh, anh không tranh thì sao đến được tay.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Hoa Lâm đại biểu cho quá khứ, Tây Giang đại biểu cho tương lại. Lão Quế, anh đừng có khơi dậy hăng hái của tôi rồi rội gáo nước lạnh vào, diệt uy phong của chúng ta mà tăng chí khí của người khác.
- Bí thư Triệu, Đường Diệu Văn chỉ cần tiếp tục chính sách mà ngài đặt ra ở Hoa Lâm, như vậy xu thế phát triển của Hoa Lâm sẽ không ngừng lại. Ngài đừng thấy Đường Diệu Văn nhìn như ôn hòa, cũng nhường nhịn Hoàng Côn nhiều. Nhưng y lại chú trọng vào phát triển kinh tế. Tôi nghe nói vì quy hoạch phát triển kinh tế năm nay mà Đường Diệu Văn đã tranh chấp vài lần với Hoàng Côn, hơn nữa một bước không rời. Vị Chủ tịch huyện Đường Diệu Văn này không hề đơn giản. Ở vấn đề nhân sự khi Hoàng Côn thay đổi người thì y không nói gì, chỉ riêng vấn đề có vẻ không quan trọng lại không chịu nhường. Điều này làm nhiều người khó hiểu.
Quế Toàn Hữu cười nói.
- Toàn Hữu, anh cũng thấy rồi sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đường Diệu Văn rất khôn khéo. Vua nào thần đó. Hoàng Côn làm Bí thư thì cần dùng người của y. Đám người Hà Lương Tài, Trần Đại Lực, Lữ An Bang không phải đều do y đưa lên sao? Đường Diệu Văn là Chủ tịch huyện, ở quyền nhân sự thì kém hơn đôi chút. Hơn nữa Địch Hóa Dũng chỉ nghe Bí thư huyện ủy, mà Lỗ Đạt vẫn giữa im lặng. Đường Diệu Văn muốn làm gì thì cũng khó khăn.
Quế Toàn Hữu cũng nghe ra lời này của Triệu Quốc Đống là còn có ý tiếp nên im lặng không nói.
- Nhưng Hoàng Côn không làm tốt công tác kinh tế thì cả Thị ủy, Ủy ban Thị xã đều phải công nhận. Y cũng dựa vào việc đi theo Bí thư Kỳ lâu mà lên, vừa lại không có tương lai tốt, lúc này mới đưa tới Hoa Lâm. Nhưng Bí thư Kỳ Dư Hồng có thể ở Ninh Lăng bao lâu nữa?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Kỳ Dư Hồng đến Ninh Lăng đã gần bốn năm, thời gian không ngắn. Theo thông lệ thì y làm tầm năm nữa là sẽ điều chỉnh. Đường Diệu Văn đây là đặt cược vào người sẽ lên thay Kỳ Dư Hồng. Y làm tốt kinh tế ở Hoa Lâm thì dù là Thư Chí Cao hay người khác đến làm Bí thư Thị ủy, với một nơi như Ninh Lăng thì anh muốn được tán thành thì làm tốt công tác kinh tế là điểm rất quan trọng. Anh làm tốt công tác kinh tế sẽ được cấp trên thừa nhận, vậy anh đã đi được bước quan trọng nhất. Chỉ cần đầu óc linh hoạt một chút, tạo quan hệ với Bí thư Thị ủy, anh điều tới huyện khác làm Bí thư huyện ủy cũng không phải không thể. Anh hiểu chưa?
Quế Toàn Hữu gật đầu mà suy nghĩ. Lời nói của Triệu Quốc Đống có ý rất rõ ràng, nếu muốn phát triển ở nơi có kinh tế không phát triển như Ninh Lăng, như vậy chỉ có thể có thành tích về kinh tế mới được lãnh đạo cấp trên coi trọng, mới có không gian rộng mở trước mắt. Chính y là Chánh văn phòng Quận ủy lại thiếu cơ hội này.
- Bí thư Triệu, nếu có cơ hội tôi cũng muốn rèn luyện mình về nhiều phương diện.
- Anh có ý thức như vậy là đủ rồi. Ý tưởng vừa rồi của anh rất đúng, có cơ hội có thể thoát khỏi mấy công tác hành chính mà làm công tác kinh tế, tôi nghĩ có lợi cho anh hơn.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Chẳng qua bây giờ tạm thời còn chưa được, tôi đang rất cần anh. Tầm nửa năm nữa tôi mới điều chỉnh anh được. Ít nhất anh phải tìm người thay tôi phụ trách bên văn phòng Quận ủy.
- Bí thư Triệu, đây là ngài đánh giá tôi quá cao, có nhiều người có năng lực hơn tôi.
- Đừng ra vẻ trước mặt tôi, giữa tôi và anh có nói mấy lời sáo rỗng như vậy không? Năng lực có là một vấn đề, nhưng càng quan trọng hơn đó là có tiếng nói chung, cái nhìn chung.
Triệu Quốc Đống cắt ngang lời đối phương mà nói.
- Bí thư Triệu, ngài đây là làm khó tôi. Người như vậy sao có thể dễ tìm.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Tây Giang bị ngài tạo cơn gó lốc như vậy khiến cho gà bay chó chạy, bây giờ không ít người đều đang lo sợ, không biết sang năm mới ngài còn tính nợ cũ hay không?
- Có cần không? Ngay cả người như La Minh, Ngô Ứng Cương, Vương Lệ Mai mà tôi vẫn phân công công việc, bọn họ còn lo gì? Chỉ cần không vi phạm pháp luật, về phần anh đi gần lãnh đạo nào cũng là bình thường. Ai không có người nói chuyện hợp với mình? Trương Thiệu Văn có chuyện không có nghĩa anh cũng có chuyện. Tô chỉ đối việc không đối người. Chỉ cần công việc của anh không vấn đề là được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trong lòng không yên tâm tức là y có lo lắng, vậy tốt nhất đến Ủy ban kỷ luật hoặc Viện kiểm sát khai báo để được giảm án.
- Ha ha, Bí thư Triệu, tôi chỉ là thực tế, ngài đừng bực mình.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Nếu nói một người lúc nào cũng tự tin thì tôi thấy rất khó. Dù là tôi cũng sẽ như vậy. Thời buổi này sau cơn mưa gió sẽ làm người ta bị ảnh hưởng, khiến lòng người hoảng sợ nên cần thời gian chữa trị. Ai bảo ngài đến nhặt cục diện rối ren ở Tây Giang này.
- Trong nghịch cảnh mới rèn luyện người có ý chí, vàng không sợ lửa, không kinh nghiệm sóng gió thì sao có thể trưởng thành? Lão Quế, chúng ta bây giờ làm trong nhà nước thì phải làm ra thành tích gì đó. Cuộc sống cho qua ngày không phải phong cách con người tôi. Con người phải vượt trên thời đại, phải sáng tạo kỳ tích.
Triệu Quốc Đống đi đến cửa sổ vén màn nhìn dòng nước bên ngoài rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.