Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 33

Thụy Căn

16/04/2013



- Anh thấy gì vậy?

Người phụ nữ bên cạnh có lẽ nhận ra vẻ biến hoá trên mặt người đàn ông bên cạnh mình nên có chút tò mò quay đầu lại. Chẳng qua quán café vẫn u tối, ngoài người bồi bàn ra thì không thấy gì khác.

- Không có gì, anh cho rằng mình nhìn lầm, nhưng mắt anh lại nói anh không nhìn sai.

Người đàn ông cười nói.

- Anh rốt cuộc là nhìn thấy gì? Anh cũng có người quen ở An Đô ư? Anh không phải nói ở đây sẽ không gặp được người quen sao?

Người phụ nữ hờn dỗi nói.

- Ồ, không sao mà, đây chỉ là ngẫu nhiên. Hơn nữa bọn họ cũng không thấy anh và em mà.

Người đàn ông nhún vai nói:

- Đúng là thú vị.

Người phụ nữ thấy giọng của bạn tình của mình cứ mập mờ mà không chịu nói rõ nên không hỏi nhiều. Chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện của mình là được rồi.

Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ ở khách sạn quốc tế Phỉ Thúy Bảo này mà có thể gặp người nhận ra mình. Thực ra hắn ở An Đô cũng không lâu. Mà khách sạn quốc tế Phỉ Thúy Bảo này hầu hết phục vụ các vị khách thương mại tới An Đô, là nơi có chi phí rất đắt đỏ. Cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy. Đương nhiên bây giờ cũng không rảnh mà nghĩ nhiều như vậy.

Phòng sát hồ là một căn phòng khách được người ta chuộng nhất ở khách sạn quốc tế Phỉ Thúy Bảo. Từ căn phòng này có thể trực tiếp nhìn thấy hồ Phỉ Thúy có hình hồ lô. Khách sạn quốc tế Phỉ Thúy Bảo nằm ở thắt lưng của hồ Phỉ Thúy cũng không có lịch sử quá lâu, cũng chỉ mới được sáu năm. Hình như khách sạn quốc tế Phỉ Thúy Bảo bắt đầu mở cửa kinh doanh vào năm 1992, lúc đó nơi này còn khá hẻo lánh, ít dân. Nhưng theo An Đô không ngừng mở rộng, nơi này vừa có hoàn cảnh tốt đẹp, vừa không quá xa nên nó rất thích hợp tổ chức các hội nghị cao cấp và dành cho khách thương mại.

Tường bằng kính được rèm nhung che chắn, nhìn qua tấm rèm nhung có thể thấy rõ mặt nước hồ đối diện. Chẳng qua bây giờ là tối nên bên dưới hồ đã thắp một số ngọn đèn làm cả hồ khá mờ ảo. Thi thoảng trong bóng tối có ánh đèn lóe lên, đó là những chiếc xe chạy cạnh hồ mang tới.

Sau khi đóng cửa và đặt tấm biển “Xin đừng làm phiền” ở bên ngoài, hai người Triệu Quốc Đống và Cổ Tiểu Âu cười cười có thể to gan mà thân mật với nhau. Chiếc T-shirt của Cổ Tiểu Âu đã ngay lập tức ném xuống đất. Cơ thể trắng nõn như ngọc và cao vút, đầy đặn không hề che lấp được đập vào mặt Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống ngồi trên giường mà si mê nhìn chằm chằm vào nửa thân trên của Cổ Tiểu Âu. Chiếc cổ trắng thon dài có đeo một chiếc dây chuyền nhỏ bằng vàng, bên dưới là mặt bằng phỉ thúy trơn bóng không được vẽ hoa văn gì.

Bộ ngực rất tròn mà cao vút làm cho Định luật Vạn vật hấp dẫn gần như mất đi tác dụng. Đường cong tuyệt đẹp trên ngực làm trong đầu Triệu Quốc Đống hiện ra ngực của cô gái đóng chính phim Bí Mật Ngôi Mộ Cổ. Nhưng eo nhỏ của Triệu Quốc Đống lại có đặc điểm của người da vàng. Cặp mông căng tròn hơi vểnh lên do bị chiếc quần bò ngố bao lấy. Điểm này làm người ta hận không thể xé tan chiếc quần ngố của cô thành từng mảnh nhỏ.

Triệu Quốc Đống áp mặt mình vào bụng mềm mại của Cổ Tiểu Âu, hơi thở của hắn làm Cổ Tiểu Âu cảm nhận được từng cơn nóng truyền vào bụng mình. Cô khẽ xoay người, mũi Triệu Quốc Đống vừa vặn dừng ở dưới ngực làm cho Cổ Tiểu Âu không khỏi run lên.

Chiếc áo cộc của hắn đã bị Cổ Tiểu Âu dịu dàng hiếm có cởi ra, chiếc quần dài cũng theo thắt lưng cởi ra mà rơi xuống đất. Cùng trong lúc đó Triệu Quốc Đống cũng hoàn thành công việc vĩ đại là cởi chiếc quần đùi của Cổ Tiểu Âu xuống. Hai cơ thể gần như lộ ra trọn vẹn đang ôm chầm lấy nhau.

Những cái nút tham lam biến sang động tác nhẹ nhàng nhất. Quần sịp của Triệu Quốc Đống bị Cổ Tiểu Âu kéo xuống dưới đầu gối, đồng thời chiếc quần lót mỏng manh bằng tơ tằm của Cổ Tiểu Âu cũng đã nằm trong tay Triệu Quốc Đống do sự phối hợp của cô. Hắn đưa lên mũi ngửi một chút rồi ném sang bên.

Không còn gì ảnh hưởng, ngăn cản đến đôi nam nữ nữa. Hai người có thể thoải mái hưởng thụ mật ngọt tình yêu. Những nụ hôn nóng bỏng, vuốt ve, ôm ấp làm cho Triệu Quốc Đống cảm nhận được chỗ thần bí của Triệu Quốc Đống đang tuôn ra mật ngọt. Đôi mắt của Cổ Tiểu Âu hiện ra những tia nóng bỏng và mê ly làm hắn khó có thể khống chế bản thân mình.

Triệu Quốc Đống rất dịu dàng nhưng đầy kiên quyết vung quân tiến vào thảo nguyên, trong tiếng rên rỉ như tiếng kêu gọi, tiếng thở dài của Cổ Tiểu Âu, hai người cuối cùng đã hòa vào làm một.

Mới đầu chỉ là mưa phùn mùa xuân, dần dần chuyển thành cơn cuồng phong mùa hè. Tiếng rên rỉ lúc yêu kiều lúc phóng đãng đầy dâm tính của Cổ Tiểu Âu không ngừng vang lên. Hai người từ trên giường xuống dưới thảm, rồi từ cạnh bức tường thủy tinh quay lại giường. Sau mấy phen cuồng nhiệt phấn đấu, cuối cùng Cổ Tiểu Âu nói cô mới hết kỳ làm Triệu Quốc Đống có thể thả lỏng người mà không còn phải đề phòng nữa. Hắn phát tiết hết vào trong cơ thể Cổ Tiểu Âu.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể ngọc ngà của bạn tình, Triệu Quốc Đống càng lúc càng thích làm việc này sau khi đã quan hệ.

Người phụ nữ sau một phen thỏa mãn giống như cây cỏ được mưa xuân tắm rửa, cảm giác dễ chịu thoải mái hiện rõ trong từng cử chỉ dù nhỏ của cô. Từ trên mỗi phần cơ thể của cô, từ trong hơi thở, từ đôi mắt đều lộ rõ sự thỏa mãn của cô. Điểm này Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận ra được. Cho nên người ta mới nói phụ nữ chưa trải qua quan hệ nam nữ thường thiếu sức sống, đó là vì thiếu dương khí làm dịu.

Thời gian giống như ngừng trôi, hai người đều đắm chìm vào trong sự ngọt ngào này. Đến khi chiếc Nokia 8810 của Cổ Tiểu Âu vang lên tiếng nhạc du dương mới làm hai người tỉnh lại.

Cổ Tiểu Âu không muốn mất đi giây phút tuyệt diệu này, cô không thèm để ý tới điện thoại di động. Chẳng qua nó rất cố chấp, vẫn không ngừng vang lên. Đến tận khi Triệu Quốc Đống đưa tay cầm lấy giúp Cổ Tiểu Âu, Cổ Tiểu Âu mới nhìn qua xem ai gọi. Sau đó cô mới lười biếng đẩy lắp trượt xuống mà nghe điện.

- San San à, các bà về nhà rồi ư? Ừ, xe để dưới nhà là được. Nếu không các bà ngủ ở chỗ tôi đi. Dù sao các bà cũng có chìa khóa nhà tôi mà. Tôi không ở nhà. Ừ, tối nay không về đâu, ở đâu ư? Ngủ ở ngoài, các bà không cần quan tâm. Tôi biết, các bà yên tâm, không có việc gì đâu, sáng mai tôi về.

- Kiều San?

Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi một câu.

- Vâng, San San và Tiểu Úc coi như tập xe xong.

Cổ Tiểu Âu ưỡn lưng và đưa tay ôm cổ Triệu Quốc Đống.

- Phiền quá, anh, anh biết hôm trước em gặp ai không?

- Gặp ai?

Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói.

- Hừ, Khanh Liệt Bưu, tên xấu xa đó đang đi cùng anh trai em. Không ngờ anh em lại qua lại với hắn. Lúc ấy em đi cùng Tiểu Úc, em vừa nhìn thấy ánh mắt của y nhìn mình là rất khó chịu rồi, giống hệt một con sói.

Cổ Tiểu Âu gối đầu mình lên vai Triệu Quốc Đống, thoải mái mở to đôi mắt đầy dịu dàng nhìn hắn.

- Khanh Liệt Bưu?

Triệu Quốc Đống đã có mấy năm không liên lạc gì với Khanh Liệt Bưu. Nghe nói tên này sang Quảng Đông và không có tin tức gì, sao lại về tỉnh An Nguyên?

- Khanh Liệt Bưu đã về ư?

- Vâng hình như nghe nói Khanh Liệt Bưu mở một câu lạc bộ quả táo gì đó ở An Đô. Em nghe anh trai nói quy mô rát lớn, chắc là kiếm được một khoản ở duyên hải rồi. Còn gọi anh em tới đó nữa chứ.

Cổ Tiểu Âu nhẹ nhàng nói:

- Anh em suốt ngày lang thang bên ngoài không có việc gì làm, tiền luôn không đủ tiêu. Bố em mấy lần tuyên bố sẽ cắt nguồn kinh tế cho anh ấy, nhưng lại bị mẹ em lăn qua lăn lại nên vẫn không thể thực hiện. Em đúng là lo anh em đi theo Khanh Liệt Bưu học đồ xấu, rơi vào là không thể ra được.

- Tiểu Âu, anh em cũng đã trưởng thành rồi. Cậu ta cũng có lối suy nghĩ của mình, chẳng lẽ nói không có chút năng lực phân biệt ư?

Triệu Quốc Đống không đồng ý quan điểm của Cổ Tiểu Âu:

- Hơn nữa Khanh Liệt Bưu cũng không phải người quá xấu xa mà. Em nói Khanh Liệt Bưu xấu, vậy rốt cuộc xấu ở điểm nào? Không phải là gây chút họa ở nhà máy đó chứ?

- Gì mà chỉ chút họa? Hắn là kẻ bại hoại, mất đạo đức. Rất nhiều cô gái bị hắn chơi cho ễnh bụng rồi đá sang bên. Ở đây có một cô gái đang nằm trong bệnh viện phá thai, bên kia hắn càng làm cho y tá bụng to, hơn nữa còn hứa và lừa người ta là có thể điều chỉnh việc để ngủ với con gái người ta. Hắn đã hại đời không dưới 10 nữ công nhân của nhà máy.

Cổ Tiểu Âu tức giận nói. Nghĩ đến lần trước mình thiếu chút nữa bị mấy thằng ranh hại đời càng làm cô tức giận.

- Đó là việc nam nữ tình nguyện mà có gì đâu. Theo anh biết thì Khanh Liệt Bưu cũng thực hiện lời hứa của mình, cũng giúp không ít nữ công nhân điều chỉnh công việc mà.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Dù sao cũng tốt hơn là trộm tình mà, tốt hơn kẻ co quần lên liền không nhận mặt nhau.

Con người ở vị trí và hoàn cảnh khác nhau. Anh không thể yêu cầu ai cũng hoàn mỹ như thánh nhân. Trên đời này luôn thay đổi, luôn có nhiều việc diễn ra. Anh không thể đơn giản phân biệt người tốt, người xấu, đúng hay sai. Từ bại hoại, mất đạo đức miễn cưỡng có thể rơi vào đầu Khanh Liệt Bưu. Nhưng Khanh Liệt Bưu tuyệt đối không vi phạm pháp luật. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng không tốt hơn Khanh Liệt Bưu là bao. Chẳng qua hắn ở trong mắt Cổ Tiểu Âu lại hoàn toàn không cùng cấp độ với Khanh Liệt Bưu mà thôi.

- Hừ, đàn ông các anh đều giải thích cho mình như vậy dó.

Cổ Tiểu Âu có chút oán giận mà nói. Cô còn veos Triệu Quốc Đống thật mạnh, đau đến độ hắn phải há hốc mồm.

- Tiểu Âu, không nên nghĩ cuộc đời này đơn giản như vậy có được không? Khanh Liệt Bưu chỉ là một người bình thường, em không thể nghĩ anh ta như thánh. Khanh Liệt Bưu đùa giỡn tình cảm nữ công nhân cũng được, ỷ thế hiếp người cũng được. Nhưng Khanh Liệt Bưu dù sao cũng không phạm tội, hơn nữa chuyện cũng qua nhiều năm rồi, con người cũng trưởng thành lên mà.

Triệu Quốc Đống cười cười rồi vỗ vỗ cặp mông đẫy đà của Cổ Tiểu Âu:

- Thời buổi này có thể mở câu lạc bộ quốc tế thì nói rõ Khanh Liệt Bưu đã trưởng thành. Không chừng người ta bây giờ thành thương gia lớn rồi đó.

- Em vẫn cảm thấy anh em mà đi theo Khanh Liệt Bưu thì không được yên tâm, chẳng may có một ngày ..

Cổ Tiểu Âu không dám nói tiếp.

- Chẳng may có một ngày thì gì chứ? Anh em lấy tiền không có tiền, muốn người cũng không có người, Khanh Liệt Bưu còn có thể làm gì cậu ta? Trừ khi Khanh Liệt Bưu biết nhà em có nhiều tiền mà gài bẫy. Chẳng qua anh nghĩ anh của em chắc không ngu đến mức này chứ?

Triệu Quốc Đống không cho là đúng nói.

- Cái này cũng khó nói. Anh em làm sao có thể đấu lại được với đầu óc của Khanh Liệt Bưu.

Cổ Tiểu Âu lắc đầu nói.

- Vậy nếu em thật sự lo lắng thì nói rõ tình hình câu lạc bộ của Khanh Liệt Bưu cho anh biết. Anh sẽ điều tra cụ thể giúp em.

Triệu Quốc Đống thấy Cổ Tiểu Âu chu miệng lên thì không khỏi rung động trong lòng. Hắn ôm thật chặt lấy cô.



….

Triệu Quốc Đống bơi một vòng rồi lên bờ. Hai người phụ nữ lúc này đã xuống hồ nên chỉ còn lại ba người đàn ông ngồi nói chuyện với nhau. Chồng của Phó chủ tịch tỉnh Cam Bình là một phần tử trí thức đơn thuần. Vì thế y không có ngôn ngữ chung nhiều lắm với Triệu Quốc Đống và Vương Phủ Mỹ là người làm chính trị, chỉ nói chuyện vài câu với hai người, y liền xuống nước bắt đầu bơi. Nghe nói mục tiêu của người này là bơi 5 vòng.

Dáng người của Triệu Quốc Đống và Vương Phủ Mỹ đều không béo không gầy, nhưng dù ai đứng đối diện với hai người thì nhìn cái là biết hai người là loại hoàn toàn khác nhau. Triệu Quốc Đống không có cơ thể trông cường tráng, cũng không thấy tràn đầy lực lượng nhưng cơ thể nhìn qua rất hoàn hảo, đường nét trên người có cảm giác như một quy luật, rất lưu loát. Mà cơ thể của Triệu Quốc Đống lại mềm hơn nhiều. Điểm này cũng làm cho hai năm nay Vương Phủ Mỹ bắt đầu tăng cường việc tập luyện.

Nếu so sánh thì vợ Vương Phủ Mỹ - Lâm Băng có dáng người tốt hơn nhiều. Da thịt trắng nõn, dáng người cân xứng, qua đó biết ngay là một người phụ nữ hay chăm sóc bản thân mình. Mặc dù Cam Bình lớn hơn Lâm Băng vài tuổi nhưng dáng người cũng không hề kém Lâm Băng, chẳng qua lúc bơi thì yếu sức hơn không ít.

Triệu Quốc Đống xuống nước liền bơi với tốc độ rất nhanh. Bơi là cách rèn luyện cơ thể tốt nhất. Chẳng qua do thời tiết và địa điểm nên ít ai có thể kiên trì tập luyện nhiều năm không gián đoạn. Chẳng qua xem ra vợ chồng Cam Bình duy trì tốt ở phương diện này. Hồ bơi của câu lạc bộ Mân Lâm này được giữ ấm quanh năm, hai vợ chồng Cam Bình là khách quen của câu lạc bộ từ khi khai trương.

Bơi hai tiếng liền đủ làm cho người ta hết sức. Mặc dù Triệu Quốc Đống vẫn duy trì được việc bơi nhưng cũng đã mệt. Về phần vợ chồng Vương Phủ Mỹ, Lâm Băng và vợ chồng Cam Bình đã sớm lên ghế nằm nghỉ.

- Tiểu Triệu, thể lực của cậu tốt thật. bảo sao dám nhảy xuống nước cứu người.

Cam Bình khoác chiếc khăn tắm trên vai che đi phân nửa bộ ngực đầy đặn. Chẳng qua đôi chân trần trắng nõn vẫn làm người ta chú ý tới.

- Chủ tịch Cam, chị đừng nhắc tới việc này. Tôi sắp thành kẻ thần khi khi nghe đến người nhắc tới việc này mà, đầu rất đau. Đây vốn là chuyện ngẫu nhiên nhưng lại bị đám phóng viên lấy làm đề tài mà nói loạn lên. Tôi gần như phải dập đầu cầu xin thì bọn họ mới không đưa ảnh tôi lên truyền hình. Chẳng lẽ nói trong cơn lũ này mấy tỉnh thiếu người nhảy vào lũ dữ cứu người sao? Sao lại cứ nhìn chằm chằm vào tôi?

Triệu Quốc Đống vội vàng lắc đầu nói. Quả thật là hắn bị việc này hành hạ không ít.

- Người khác mong chuyện tốt như vậy còn không được, sao đến cậu lại thành phiền phức chứ? Quốc Đống, có phải cậu quá làm kiêu không?

Cam Bình và Triệu Quốc Đống bây giờ cũng khá quen. Thông qua Lâm Băng làm trung gian, một năm nay cũng có vài lần ngồi ăn cơm, nói chuyện với nhau. Đôi khi cũng nói chuyện một chút về khó khăn trong cvvc, có đôi khi chỉ là nói chuyện về cái nhìn với tình hình. Cam Bình cũng cảm thấy Triệu Quốc Đống không bình thường, ánh mắt và kiến thức đều được, vì thế cô dần dần cũng nhận Triệu Quốc Đống làm bạn.

- Chủ tịch Cam, không phải tôi kiêu ngạo. Nói thật nếu có cơ hội ra mặt, có thể làm lãnh đạo cấp trên chú ý thì ai không muốn. Nhưng chị xem việc này là gì chứ. Chuyện này ngoại trừ chứng minh đạo đứa của tôi tốt ra thì còn có thể chứng minh gì nữa chứ? Nói khó nghe một chút là tôi khó khăn lắm làm ra thành tích sẽ bị việc này làm mất đi ánh sáng đó. Lãnh đạo cấp trên chỉ biết tôi anh dũng cứu người, nhưng anh dũng cứu người có thể gánh vác trọng trách sao?

Trước mặt Cam Bình, Triệu Quốc Đống cũng rất thẳng thắn.

- Tôi cảm thấy thành tích trong công việc của tôi hơn xa chuyện cứu người đó. Tôi không muốn vì chuyện cứu người này khiến cho lãnh đạo quên thành tích của tôi đã làm trên cương vị Thường vụ thị ủy Ninh Lăng, Bí thư Quận ủy Tây Giang kiêm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát.

- Nói rất đúng.

Cam Bình cười khen Triệu Quốc Đống:

- Hành vi dũng cảm cứu người chẳng qua chỉ là yêu cầu cơ bản về đạo đức của công dân. Trong hoàn cảnh đặc biệt thì đúng là đáng để tuyên truyền. Nhưng nếu lãnh đạo vì vậy mà quên thành tích trong công việc của cậu thì nó lại không tốt. Quốc Đống, cậu rất tỉnh táo.

- Chủ tịch Cam, không tỉnh táo không được. Ninh Lăng vốn có kinh tế lạc hậu, phải đặt tâm trí vào phát triển kinh tế mới được. Cả ngày đặt tinh thần vào mấy việc kia thì không có cơm mà ăn.

Triệu Quốc Đống nói:

- Chủ tịch Cam, Ninh Lăng chúng tôi đang toàn lực xây dựng trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện của quốc gia. Công ty Quốc Điện đã thông qua kế hoạch này, nhưng muốn tạo được trụ sở thiết bị ngành điện này thì đối với Ninh Lăng có trụ cột kinh tế bạc nhược đúng là khó khăn không ít. Ở rất nhiều phương diện vẫn còn khiếm khuyết. Nếu như muốn thực hiện mục tiêu này thì chúng tôi còn cần phải cố gắng nhiều. Ví dụ như việc dạy nghề ở Ninh Lăng.

Cam Bình cười cười một tiếng và đưa tay ra chỉ Triệu Quốc Đống:

- Quốc Đống, cậu bất cứ lúc nào cũng không quên hò hét cho Ninh Lăng, sao, lại có thứ gì mới nghĩ ra hả?

- Ừ, Chủ tịch Cam, tôi nghĩ như thế này. Trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện liên quan đến các ngành sản xuất chủ yếu là chế tạo thiết bị cơ giới. Rất cần các kỹ thuật gia công cơ giới. Mà đây là sự khiêu chiến rất lớn đối với Ninh Lăng chúng tôi vốn khiếu trụ cột sản xuất công nghiệp.

- Nếu như Ninh Lăng không thể xây dựng được hệ thống huấn luyện kỹ thuật cho công nhân, hệ thống này không được duy trì liên tục thì tôi lo rằng trụ sở sản xuất kia của chúng tôi chỉ là một hình thức mà thôi, rất có thể bị các thành phố khác cướp đi. Nhất là bây giờ các yếu tố phụ trợ càng lúc càng quan trọng, kế hoạch hành chính chỉ có thể tác động bước đầu mà thôi. Sau này nguyên nhân quyết định cuối cùng chính là nội lực, điểm này sẽ xác định xem Ninh Lăng có thực lực để chế tạo trụ sở hạng mục này hay không?

Cam Bình rất khen thưởng đầu óc nhạy bén và ý tưởng tốt này của Triệu Quốc Đống. Từ việc xây dựng trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện, Triệu Quốc Đống đã có thể thấy được điểm còn thiếu của Ninh Lăng, tính làm như thế nào để hoàn thiện, bù đắp dideemre này. Không giống một số người khi trụ sở đã vào tay thì ngồi đó mà hưởng thành tích. Chỉ riêng tâm tư chuyên nghiệp này thì người bình thường đã không thể so sánh, càng không cần nói tới việc cân nhắc làm như thế nào bù đắp sự thiếu hụt của địa phương mình.

- Quốc Đống, cậu đúng là một kim đâm vào thấy máu ngay. Ừ, cậu định làm như thế nào ở việc dạy nghề?

Cam Bình nghiêm túc nói.

- Đúng thế, Cam Bình. Chị là Phó chủ tịch phụ trách mảng Văn hóa, giáo dục. Ninh Lăng còn kém, nhưng con đường này chúng tôi nhất định phải đi. Khó khăn lắm mới đoạt được quy hoạch xây dựng trụ sở này vào tay, chúng tôi không thể lãng phí. Tôi dự định lựa chọn có tính chất ở Ninh Lăng. Ừ, chính xác mà nói là chọn một hai trường trung cấp bình thường ở Tây Giang chuyển thành trường dạy nghề chuyên nghiệp. Đương nhiên tốt nhất chính là dạy các nghề mà để học sinh ra trường sẽ được các công ty trên địa bàn nhận ngay. Như vậy chúng tôi có thể tăng nhanh tốc độ xây dựng. Nhưng ở Tây Giang hiện nay chưa có trường nào, vì thế tôi chỉ có thể cố gắng. Dù không được thì cũng chỉ có thể rơi vào tay nơi khác.

Triệu Quốc Đống nhún vai nói.

- Quốc Đống, suy nghĩ của cậu rất tốt. Thực ra rất nhiều quốc gia phát triển thì ngành dạy nghề làm rất tốt. Ví dụ như nước Đức. Khi tôi tới nước Đức khảo sát thì phát hiện bọn họ rất chú trọng ngành dạy nghề cho công nhân, đây cũng là một nguyên nhân rất quan trọng khiến trụ cột sản xuất công nghiệp của bọn họ hùng hậu, khoa học kỹ thuật phát triển. Công nhân có kỹ thuật được trả lương thậm chí cao hơn một nhân viên quản lý. Ở điểm này Trung Quốc chúng ta vẫn chưa ý thức được vấn đề.

Cam Bình thở dài nói:

- Cậu có thể nghĩ được điểm này đúng là hiếm có.

- Vậy Chủ tịch Cam, chuyện ở Ninh Lăng chúng tôi thì chị có thể giúp được không?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ừ, đây là trong phạm vi công việc của tôi. Chẳng qua chuyện này phải do Ủy ban Thị xã Ninh Lăng nói ra mới được. Quốc Đống, cậu đầu tiên phải thuyết phục Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Thư chỗ cậu mới được. Như vậy trên tỉnh mới có thể suy nghĩ ý đồ của Ninh Lăng.

Cam Bình gần như là lập tức thừa nhận.

Cam Bình đáp ứng ngay làm Triệu Quốc Đống vui vẻ. Ở hạng mục trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện này đã làm Triệu Quốc Đống mất nhiều công sức. Nhưng bên Ninh Lăng có trụ cột sản xuất công nghiệp quá bạc nhược nên hắn lo cơm này sẽ thành cơm nát, như vậy sẽ thành trò cười.

Ăn tối xong vợ chồng Cam Bình rời đi. Chỉ còn lại Triệu Quốc Đống và vợ chồng Vương Phủ Mỹ. Ba người đi dọc bờ sông Ninh Giang.

- Băng tỷ, Mỹ ca lần này sẽ xuống Thị xã, chị không lo ư? Thiên Châu nổi tiếng là nơi ra mỹ nữ đó?

Triệu Quốc Đống cười hì hì mà trên chọc vợ chồng Vương Phủ Mỹ.

- Hừ, trời sẽ đổ mưa, gái lớn sẽ lấy chồng, ai có thể quản được?

Lâm Băng nhìn Vương Phủ Mỹ đang rất bình tĩnh mà nói:

- Mặc anh ta đi, nhiều năm như vậy giữ chặt bên người, bây giờ cũng nên giải phóng cho anh ta một chút.

- Ha ha, chẳng qua tôi thấy Mỹ ca cũng đúng là bị vợ quản chặt. Băng tỷ phải gõ nhiều thì cho anh ấy mấy lá gan cũng không dám.

Triệu Quốc Đống cười nói.

Vương Phủ Mỹ về cơ bản đã được xác định làm Phó bí thư Thị ủy, Thị trưởng Thiên Châu, có lẽ chỉ là chuyện trong vòng một hai tuần tới mà thôi. Nguyên Thị trưởng Thiên Châu Mục Cương được điều lên làm Bí thư Thị ủy. Vương Phủ Mỹ liền tới thay vị trí của Mục Cương.

- Quốc Đống, Mục Cương thì anh chưa từng qua lại, cũng không quen. Chú đã tiếp xúc với người này ở Ninh Lăng một thời gian, cảm thấy thế nào?

Vương Phủ Mỹ hít sâu một hơi mà nói.

- Mục Cương này thì em cũng không tiếp xúc nhiều. Khi em tới Ninh Lăng thì y là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy Ninh Lăng, người này có tâm kế. Sau đó y lên làm Phó bí thư Thị ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật cũng là người giỏi quan hệ, đây là người rất giỏi làm chính trị.

Triệu Quốc Đống cân nhắc thật lâu rồi mới nói ra như vậy. Thực ra ấn tượng đối với hắn với Mục Cương cũng mơ hồ, vì dù sao tiếp xúc cũng không hề nhiều. Cuối cùng chỉ có thể dùng từ để khắc họa về Mục Cương đó là giỏi làm chính trị.

- Giỏi làm chính trị?

Vương Phủ Mỹ run lên. Nói cách khác người mà y sẽ cộng tác là người chú trọng lợi ích chính trị, tất cả phải xoay quanh nhu càu chính trị. Nếu mình ảnh hưởng tới lợi ích chính trị của y thì chỉ sợ khó có thể quan hệ tốt.

Triệu Quốc Đống biết Vương Phủ Mỹ ở cơ sở trong thời gian ngắn, có thể nói sẽ phải làm Thị trưởng một thời gian khá lâu. Đảng ủy chính quyền cơ sở khác với lãnh đạo chỉ chuyên môn làm trên tỉnh. Bây giờ từ trên xuống dưới càng lúc càng coi trọng cán bộ lãnh đạo có kinh nghiệm công tác cơ sở. Người chưa từng làm lãnh đạo chủ quản một phương thì khó có thể đi vào hàng ngũ lãnh đạo tỉnh. Đây cũng là yêu cầu cơ bản về năng lực phối hợp của cán bộ lãnh đạo.

- Mỹ ca, chính trị gia cũng không phải là không có điểm yếu. Nói cách khác người đó coi trọng lợi ích chính trị, nói trắng ra là coi trọng mũ của mình, hy vọng mình có thể tiến thêm trong chính trị. Mà nếu muốn tiến thêm bước nữa như vậy chỉ có thể làm ra thành tích. Điểm này có nghĩa là phương hướng chung của hai người là nhất trí. Nếu anh gặp người chỉ muốn ngồi im một chỗ cho hết ngày hoặc là kiếm tiền đầy túi mới là đau đầu.

Lời Triệu Quốc Đống nói làm Vương Phủ Mỹ hiểu ra. Chỉ cần linh hoạt nắm giữ chừng mực, gắn tham vọng chính trị của cả hai lại với nhau thì không chừng sẽ có hiệu quả tốt.

Thấy Vương Phủ Mỹ suy nghĩ, Triệu Quốc Đống lại nói tiếp:

- Mỹ ca, anh đừng quá lo. Đảng ủy và chính quyền không phải chỉ biết đấu đá đến lưỡng bại câu thương. Không đến bất đắc dĩ thì không ai làm như vậy. Chỉ cần anh nắm bắt chuẩn sẽ không sao. Mục Cương cũng ở nền chính trị nhiều năm, từ Bí thư huyện ủy lên được vị trí này, y còn hiểu nặng nhẹ trong đó hơn anh. Anh từ tỉnh xuống thì em tin Mục Cương sẽ biết xử lý tốt quan hệ giữ Bí thư và Thị trưởng.

Vương Phủ Mỹ gật đầu nói:

- Đúng rồi, hình như Yến Tu Hòa cũng từ Ninh Lăng đi ra?

Yến Tu Hòa bây giờ là Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng Thiên Châu, cũng chính là người vẫn luôn đấu với Chu Xuân Tú Ninh Lăng bây giờ. Sau này Yến Tu Hòa sẽ là cấp dưới rất quan trọng của Vương Phủ Mỹ. Vì thế Vương Phủ Mỹ cũng muốn tìm hiểu về người này.

- Khi em tới thì Yến Tu Hòa đã sang Thiên Châu làm Phó thị trưởng, mấy năm cuối cùng đã lên làm Thường vụ thị ủy.

Triệu Quốc Đống thở dài nói. Lúc trước khi hắn đến Hoa Lâm thì Tào Uyên là Chánh văn phòng Huyện ủy Vân Lĩnh, hình như làm khó dễ Yến Tu Hòa. Lúc này không biết Tào Uyên có thể thoát một kiếp không?

- Em không tiếp xúc với Yến Tu Hòa, nhưng nghe nói người này được cấp trên thích, nhưng bên dưới lại không thích.

- Ồ? Nguyên nhân gì?



Vương Phủ Mỹ có chút tò mò nói.

- Nghe nói y thích làm công trình mặt mũi. Khi còn ở Vân Lĩnh thì việc xây dựng thành thị rất tốt. Trụ sở Huyện ủy, Ủy ban huyện như khách sạn bốn sao, nhưng tiêu tốn tài chính rất nhiều, ngay cả tiền lương của cán bộ cũng không trả được, huyện vẫn là huyện nghèo cấp tỉnh.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói. Thời buổi này cán bộ dễ bị nhiều người nhìn trúng. Khi Phan Viên Triêu làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã đề bạt một vài cán bộ loại này. Mặc dù không nhìn ra bọn họ tham hay không nhưng vì thành tích mà lại không để ý tới sự phát triển của địa phương, đám quan chức đó đúng là đáng ghê tởm.

- Không biết các chủ thầu xây dựng muốn ăn thịt, uống máu của Yến Tu Hòa như thế nào. Tiền công trình đến bây giờ còn chưa lấy được, có mấy công ty kiện lên tòa án nhưng phí công. Tài chính Vân Lĩnh chỉ có từng đó, nếu không chính quyền cho đất cho anh, anh nếu không lấy thì cứ đợi.

Vương Phủ Mỹ thở dài một tiếng. Y cũng mơ hồ biết bên dưới có không ít cán bộ như thế này. Hiểu được cấp trên thích mặt mũi nên không ngừng đưa tiền mua quan bán chức, không sẽ làm công trình thành tích để chào đón lãnh đạo. Nói tóm lại không đặt tâm tư vào công việc để phát triển kinh tế một nơi.

Chiều hôn đó Triệu Quốc Đống đến chỗ Từ Xuân Nhạn. Đương nhiên không tránh khỏi cuộc chiến mãnh liệt.

Trên giường Từ Xuân Nhạn cũng hỏi Triệu Quốc Đống việc nhảy xuống sông cứu người. Triệu Quốc Đống cũng chỉ có thể một lần nữa nói suy nghĩ và quan điểm của mình. Từ Xuân Nhạn nghe mà rất khâm phục và si mê hắn. Lúc ân ái không tránh được nói với giọng nịnh bợ làm cho “thú tính” của Triệu Quốc Đống tăng lên nhiều, rốt cuộc nhấm nháp được chỗ tốt khi mình làm việc đó.

Từ Xuân Nhạn cuối cùng đã chấp nhận đề nghị của Triệu Quốc Đống là chuyển đến căn nhà rộng 160m vuông ở Khê Bạn Dật Cảnh. Sự quan tâm của Triệu Quốc Đống đã xóa đi tia mặc cảm trong lòng cô. Đúng như Triệu Quốc Đống nói, tình cảm là không nói điều kiện. Tình cảm nam nữ chỉ cần chân thành thì sẽ không so đo, điểm này làm Từ Xuân Nhạn có yên tâm đôi chút.

Khê Bạn Dật Cảnh tháng năm sẽ xây dựng xong, nhưng lắp đặt còn tốn thêm và tháng, rồi thêm một thời gian bay hết mùi sơn. Từ Xuân Nhạn dự định trước tết sẽ vào. Cô hy vọng em gái mình cũng vào đó ở. Dù sao căn nhà lớn như vậy có bốn phòng ngủ, hai phòng khách, ba vệ sinh, một bếp đúng là quá lớn.

Triệu Quốc Đống vốn ít có thời gian tới đó. CHia ra một ngày ở chưa đầy một ngày, có Thu Nhạn ở bên làm bạn cũng thích hợp hơn. Mà phòng vệ sinh riêng cũng có thể giúp Triệu Quốc Đống đỡ ngại nếu tới.

…..

Nhâm Vi Phong cuối cùng đã nhận lời tham gia bữa tối. Mặc dù muộn một chút nhưng chỉ cần tới đã thể hiện ý nghĩa nào đó.

Hoàng Lăng khá hài lòng với biểu hiện của Triệu Quốc Đống. Trước mặt Nhâm Vi Phong, Triệu Quốc Đống không bỏ lỡ cơ hội đề cập việc Tập đoàn Hòa Hoàng muốn góp cổ phần vào cảng Ninh Lăng, cũng có ý tăng năng lực vận chuyển hàng hóa của cảng Ninh Lăng. Cũng nói đây là hành động có quy mô lớn nhất sau khi Hoàng Lăng đến Ninh Lăng, nó có tác dụng lớn thúc đẩy sự phát triển công nghiệp và giao thông của Ninh Lăng.

Trong bữa ăn, lãnh đạo của Ủy ban kế hoạch phát triển và Ủy ban kinh tế tỉnh đều khen ngợi việc Ninh Lăng sau cơn lũ không quên nắm bắt cơ hội để đẩy mạnh quy hoạch, phát triển nhanh hơn nữa. Cho rằng phản ứng của Ninh Lăng ở phương diện này hơn các thành phố, Thị xã khác. Điều này có ý nghĩa rất quan trọng đối với sự phát triển của Ninh Lăng.

Mọi người đều vui vẻ, Hoàng Lăng và Triệu Quốc Đống cũng uống khá nhiều vì thế khi lên xe hai người còn khoác vai nhau.

Đàm Hữu Tài là lái xe ở trong tổ lái xe Thị ủy nhiều năm. Bố trí y làm lái xe cho Hoàng Lăng, Tông Kiến đã tốn không ít tâm tư. Thấy Hoàng Lăng được Triệu Quốc Đống dìu ra ngoài, y không khỏi chấn động. Hoàng Lăng uống như thế nào thì y biết. Có thể làm Hoàng Lăng vui vẻ uống say như vậy, hơn nữa Triệu Quốc Đống còn có thể dìu Hoàng Lăng thì có nghĩa gì?

Hoàng Lăng ngồi trong xe, y vốn đang nhắm mắt liền được mở ra ngay như uống thuốc giải rượu vậy.

Triệu Quốc Đống về đến biệt thự Thiển Loan thì vẫn đang suy nghĩ về biểu hiện của mình và Hoàng Lăng trong bữa tối.

Hắn không say, Hoàng Lăng đương nhiên cũng không say. Hắn biết Hoàng Lăng không say, Hoàng Lăng cũng sẽ biết hắn không say. Hai người đều thông minh, làm sao không biết ý nghĩa của từng cử động của đối phương.

Cù Vận Bạch mặc váy ngủ rộng bưng hai cốc đồ uống lên, một là chén mật ong, một là nước chanh muối. Cô thấy mặt Triệu Quốc Đống hơi đỏ vì rượu nhưng có vẻ đang suy nghĩ nên cô khá tò mò.

Triệu Quốc Đống bưng cốc nước uống cạn, sau đó từ từ nhấm nháp cốc nước mật ong.

- Sao thế?

Cù Vận Bạch lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống.

- Không có gì, em chỉ thầm than thế giới này quá nhỏ.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Nói cho chị nghe được không?

Cù Vận Bạch dựa đầu vào vai Triệu Quốc Đống, giọng nói ngọt ngào như dòng suối ngọt chảy vào tim hắn.

- Đương nhiên được rồi.

Triệu Quốc Đống khẽ vỗ vỗ mặt cô.

Triệu Quốc Đống nói qua việc trong tối nay, nhất là đề cập đến quan hệ của hắn và Hoàng Lăng. Cù Vận Bạch cũng có chút kinh ngạc.

- Em nói Hoàng Lăng to gan đến độ dám nhận tiền?

Cù Vận Bạch trầm ngâm một chút rồi nói.

- Vâng, Đức Sơn mặc dù không trực tiếp đưa 200 ngàn cho hắn, nhưng thôn qua mấy con đường Hoàng Lăng tìm nên có khác gì đâu. Tập đoàn Thương Lãng trả thêm 200 ngàn cho công ty kia. Về phần công ty kia sang tay cho Hoàng Lăng như thế nào thì không quan trọng.

Triệu Quốc Đống thở dài nói.

- Nhưng sau khi Hoàng Lăng tới, cục diện Ninh Lăng có chút biến hoá. Thư Chí Cao bị áp chế, Nghiêm Lập Dân cũng cảm thấy sự bá đạo của Hoàng Lăng nên tìm cơ hội thỏa hiệp. Em thấy Chương Thiên Phóng, Lam Quang đều có ý giống Nghiêm Lập Dân. Ngay cả Nghiêm Lập Dân cũng không thể không cúi đầu mà.

- Ừ, Hoàng Lăng có ấn tượng tốt đối với em, muốn lung lạc em?

Cù Vận Bạch nghiêng đầu nói.

- Có lẽ hắn có ý này. Chẳng những em thấy, mà Chương Thiên Phóng cũng thấy, làm Chương Thiên Phóng hơi ghen tị.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Hoàng Lăng có chút khí phách, nếu nói về đầu óc và ánh mắt thì sâu sắc hơn Kỳ Dư Hồng, dám vỗ bàn quyết định. Đương nhiên hắn mới tới Ninh Lăng nên cũng muốn một vài người có thể làm việc giúp y. Biểu hiện của em có lẽ phù hợp khẩu vị của hắn.

- Nhưng hắn có khí phách và năng lực, lại còn trẻ, theo lý tiền đồ xa thì sao có thể thò tay dài như vậy? Làm chuyện này sẽ vô vọng tiến lên trong chính trị, hoặc là sẽ có hiện tượng về hưu sớm mà.

Cù Vận Bạch có chút khó hiểu nói.

- Cho nên em mới buồn phiền, vì sao Cù Vận Bạch lại làm như vậy?

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.

- Đây là điểm làm em thấy không được tự nhiên, làm chuyện gì cũng không thể không suy nghĩ một chút. Hắn là Bí thư Thị ủy mà lại làm như vậy sao?

- Vậy em định làm như thế nào?

Cù Vận Bạch cũng thấy việc khó có thể giải quyết. Em nếu như xem thường lãnh đạo trực tiếp của mình, như vậy dù em giấu tốt thì em cộng tác lâu dài với hắn thì cũng thấy uất ức, không thể dồn toàn bộ tâm trí vào công việc. Ở hoàn cảnh đó thì đúng là khó có thể làm việc.

- Đi một bước tính một bước vậy. Nhưng em vẫn cảm thấy ở phương hướng chính thì em có thể phục tùng. Ít nhất từ bề ngoài thì Hoàng Lăng cũng muốn phát triển Ninh Lăng. Về phần thao tác cụ thể thì chỉ có thể phân tích từ vấn đề cụ thể. Em vẫn giữ nguyên tắc đó, chỉ cần không qua điểm mấu chốt, một vài chi tiết không sao. Em không thể mong ai cũng chí công vô tư, hơn nữa cũng phải học tập và rèn luyện trong hoàn cảnh công việc phức tạp.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ rồi nói. Cù Vận Bạch lặng lẽ lắng nghe và thầm nghi người đàn ông trước mặt là Phó chủ nhiệm cấp dưới của mình năm năm trước ư?

……

- Công tác hiện nay của chúng ta rất nặng nề, xây dựng, khôi phục sản xuất sau lũ lụt. Chúng ta làm như thế nào lợi dụng cơ hội này dể làm kinh tế Tây Giang chúng ta có tính đột phá cao. Tôi cảm thấy trong này chúng ta có rất nhiều chuyện cần làm.

Triệu Quốc Đống nhìn xuống dưới đài. Mọi người bên dưới đều chăm chú ghi chép. Mấy nhân viên của đài truyền hình quận đang cầm máy quay mà ghi hình, chụp ảnh.

- Cầu Sông Tú Hà là do tất cả các đồng chí chúng ta cố gắng mà thành công lập hạng mục. Sở tài chính và Sở Giao thông hứa sẽ gánh chịu kinh phí xây dựng. Tài chính của Thị xã cũng sẽ giúp chúng ta tiến hành xây dựng cây cầu đây. Có thể nói đây là cơ hội phát triển chưa từng có của hai xã phía tây nam Tây Giang chúng ta. Chúng ta sẽ quy hoạch xây dựng đại lộ Tú Thủy bên cạnh Sông Tú Hà, cố gắng trong vòng ba năm sẽ biến hai bờ Sông Tú Hà thành cảnh quan đẹp nhất Thị xã Ninh Lăng.

- Công trình xây dựng mở rộng cảng Ninh Lăng cũng đang được chúng ta tích cực thu hút nhà đầu tư chiến lược, mở rộng quy mô cảng Ninh Lăng, tạo ra con đường hoàng kim cho kinh tế Ninh Lăng phát triển. Đường sắt Tây Liễu đoạn đi qua Tây Giang đã tiến hành công tác giải phóng mặt bằng, sang năm sẽ chính thức làm đường sắt. Con đường sắt nối liền ba tỉnh Thiểm, An, Quế hoàn thành sẽ khiến việc Ninh Lăng chúng ta không có đường sắt chấm dứt, cũng khiến cho con đường vận chuyển hàng hóa của Ninh Lăng nhanh hơn, cũng đem tới đôi cánh cho sự phát triển của Tây Giang chúng ta.

- Các đồng chí, làm tốt công tác xây dựng, khôi phục sản xuất sau cơn lũ, nhanh chóng phát triển là trọng trách lớn của chúng ta. Nắm bắt cơ hội xây dựng sau lũ lụt, nhanh chóng phát triển kinh tế của quận là trách nhiệm của tất cả chúng ta. Chúng ta dưới sự lãnh đạo chính xác của Tỉnh ủy, Thị ủy, đoàn kết tất cả cán bộ, quần chúng của quận thay đổi tư tưởng, có trí tiến thủ, toàn diện đẩy mạnh phối hợp phát triển kinh tế xã hội của quận, phấn đấu vì mục tiêu một Tây Giang phồn vinh, giàu có.

Theo tiếng nói của Triệu Quốc Đống, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.

Triệu Quốc Đống nhìn xuống một vòng bên dưới. Mọi người bên dưới càng vỗ tay to hơn.

Vương Lệ Mai xem đi xem lại thật cẩn thận toàn bộ băng ghi hình Hội nghị mở rộng ba lần, lúc này mới coi như hài lòng. Mc nói chuyện với giọng phổ thông cô nghe thấy cũng được, nhưng hôm nay nghe lại thì cô thấy hình như đúng như Bí thư Triệu nói là có một ít giọng địa phương Ninh Lăng. Nếu như không phải thấy không quá thích hợp thì Vương Lệ Mai thật sự không cần xem lại nhiều như vậy.

Hội nghị cán bộ toàn quận lần này là rất quan trọng, ngay cả đài truyền hình Thị xã cũng chuyên môn đến ghi hình, cũng phỏng vấn mấy Thường vụ quận ủy. Trước đây hội nghị kiểu này thì đài truyền hình Thị xã không có hứng thú, nhiều lắm chỉ đưa một hai câu là đủ.

Nhưng lần này lại khác, đài truyền hình Thị xã chủ động, hơn nữa còn tới ghi hình, không dùng băng ghi hình của Tây Giang, còn phỏng vấn mấy Thường vụ quận ủy Tây Giang, điểm này làm người của Tây Giang thấy khá mới lạ.

Theo mấy người tới làm chương trình thì do chính Cục trưởng Lỗ cục Thông tin tự mình yêu cầu chú ý tới công tác khôi phục sau lũ của Tây Giang. Cho nên hội nghị do Quận ủy tổ chức về việc khôi phục sản xuất và đẩy mạnh phát triển kinh tế của Tây Giang diễn ra, đài truyền hình Thị xã đã coi trọng rất nhiều.

Vương Lệ Mai đang cân nhắc tại sao Lỗ Năng lại đột nhiên chú trọng tới Tây Giang như vậy? Vớ tính cách của Lỗ Năng thì không thể đột nhiên thay đổi như vậy chứ?

Nhưng có một điều Vương Lệ Mai có thể khẳng định đó chính là Lỗ Năng đột nhiên coi trọng Tây Giang là do có quan hệ đến trận lũ lụt vừa rồi. Nhưng nếu chỉ vì biểu hiện xuất sắc của Triệu Quốc Đống làm cho lãnh đạo cấp trên khen rồi được coi trọng, Vương Lệ Mai lại thấy không phải.

Lỗ Năng là người ở cơ quan trực thuộc Thị xã, có thể nói là đầy kinh nghiệm, rất mẫn cảm với bất cứ tiếng động nào ở Thị xã. Nghe nói Lỗ Năng đi lại gần với Bí thư Thị ủy Hoàng.

Chẳng lẽ tin tức trên Thị xã truyền tới là thật? Tim Vương Lệ Mai đập rất mạnh, nếu không Lỗ Năng sao có thể thay đổi thái độ với Tây Giang nhiều như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook