Quyển 7 - Chương 34
Thụy Căn
16/04/2013
Đường Diệu Văn lo lắng với việc đưa ra đối sách một cách gọn gàng và linh hoạt như Triệu Quốc Đống, nhất là khi đề cập đến hai vấn đề chính sách trước. Nếu quả thật là tiến hành tuyên truyền dựa theo cái gọi là chính sách thì chỉ sợ rất khó làm cho quần chúng vừa lòng. Mà vấn đề có thể yên lặng một thời gian ngắn nữa hay không thì lại một lần nữa phát sinh ra. Y cũng có chút bận tâm.
Có điều ở trên hội nghị thì y cũng không tiện đưa ra lo lắng của mình mà là đợi cho những người khác đều tự tản đi triển khai công tác, chỉ còn lại hai người là y và Triệu Quốc Đống thì y mới nói ra điều mình lo lắng.
Triệu Quốc Đống cũng rất hiểu điều Đường Diệu Văn lo lắng, nhưng hắn càng hiểu rõ hơn rằng trên thực tế vấn đề bảo vệ môi trường chỉ là một đốm lửa nhỏ. Tuy rằng đốm lửa nhỏ này về sau sẽ trở thành phiền toái thực sự, nhưng hiện giờ bọn người ngụy trang đánh trúng vấn đề ô nhiễm và bảo vệ môi trường thì không có mấy ai thực sự hiểu được ảnh hưởng từ sự ô nhiễm mà xí nghiệp sản xuất có khả năng mang lại. Tuy nhiên, Triệu Quốc Đống thật sự muốn lợi dụng cơ hội này để hạn chế mức độ nguy hại của xí nghiệp sản xuất trong một phạm vi nhất định.
Vấn đề xây dựng đường thật ra là Triệu Quốc Đống thực sự cảm thấy mình có chút sai lầm. Đúng là bởi vì tất cả lực chú ý đều đặt lên một số vấn đề được tự nhận là trọng yếu hơn, không để mắt đến những vấn đề mà quần chúng cần cho nên mới có thể làm cho những oán khí này tích tụ trong một thời gian dài, cuối cùng là nhân cơ hội như thế mà bùng phát ra. Mất bò mới lo làm chuồng cũng vẫn còn chưa muộn vậy, phải mau chóng đưa ra phương án xử lý cũng đủ để biểu hiện sự coi trọng của Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện.
- Diệu Văn, không cần quá lo lắng, những chuyện thế này về sau có thể không ngừng xảy ra theo sự phát triển của kinh tế. Khi tôi ở An Đô đã trải qua không ít những chuyện như thế này. Theo sự phát triển của Hoa Lâm chúng ta, tiến trình đô thị hóa sẽ không ngừng nhanh hơn, các vấn đề như giải phóng mặt bằng và tái định cư, bảo vệ môi trường khỏi ô nhiễm, san đồi phá ruộng, chuyển nhượng đất nông nghiệp, vân vân sẽ còn có thể không ngừng phát sinh mạnh mẽ. Thời kỳ chuyển đổi xã hội vốn chính là một thời kỳ tràn ngập mâu thuẫn và xung đột. Mà làm sao có thể vừa phát triển được kinh tế, lại vừa bảo trì được sự ổn định của xã hội cũng chính là kim chỉ nam để khảo nghiệm nghệ thuật lãnh đạo và năng lực chấp chính của lãnh đạo chủ chốt ở một địa phương đấy.
Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn đã dần dần thích nghi với mối quan hệ giữa bên Đảng và bên chính quyền giữa bọn họ. Sự chênh lệch về tuổi tác cũng dần biến mất theo sự chuyển hóa thích nghi của con người. Đường Diệu Văn cũng rất tự nhiên và bình tĩnh hòa nhập với vị trí chủ tịch huyện kia. Mà Triệu Quốc Đống thì lại càng lý tính mà đứng trên góc độ một Bí thư huyện ủy để suy xét vấn đề và xử lý quan hệ.
Đường Diệu Văn thở dài một hơi:
- Nhưng mà bí thư, tôi cảm thấy bọn đưa ra vấn đề bảo vệ môi trường chống ô nhiễm chỉ sợ là cũng đáng để coi trọng đấy. Tôi đã tiếp xúc với gã sinh viên kia rồi. Cậu ta học chuyên ngành hóa chất ở Đại học An Nguyên, còn giảng cho tôi một bài về vấn đề xí nghiệp sản xuất thuộc da có thể thải ra một lượng nước thải công nghiệp lớn và các ô nhiễm môi trường. Sau đó, tôi có hỏi đồng chí phụ trách lĩnh vực bảo vệ môi trường một chút, bọn họ cũng về cơ bản là thừa nhận lời nói của cậu sinh viên kia là thật. Nói một cách đúng đắn và không tránh né thì đúng là nhà máy sản xuất phát triển sẽ không thể tránh khỏi gây ra ô nhiễm môi trường, hơn nữa còn khá là khó khống chế. Chi phí bảo vệ môi trường sẽ rất tốn kém đó.
Triệu Quốc Đống vừa nghe Đường Diệu Văn cảm thán, vừa cân nhắc nên trao đổi ý kiến với Đường Diệu Văn như thế nào về vấn đề này để thống nhất nhận thức. Nếu không, về sau nhà máy sản xuất còn có thể mang đến không ít phiền phức phức tạp cho Hoa Lâm.
Mặc dù Triệu Quốc Đống vẫn không ủng hộ phát triển nhà máy sản xuất ở Hoa Lâm, nhưng hắn cũng phải thừa nhận, với điều kiện trước mắt của Hoa Lâm mà phát triển công nghiệp sản xuất thì có thể nói là sẽ gặp ưu thế may mắn. Nếu như nói Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện Hoa Lâm vì vấn đề bảo vệ môi trường mà bóp chết ngành công nghiệp sản xuất thì bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng sẽ đều thấy đó là một cử chỉ không khôn ngoan. Vì một chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, cái mũ ấy sẽ đội trên đầu hắn cả đời. Hơn nữa, bốn xí nghiệp này cũng là do thời kỳ khi La Đại Hải nắm quyền đã lấy quyết định được cả hội nghị thường vụ phê duyệt mà dẫn vào. Hơn nữa, còn ký kết hợp đồng đầu tư. Nếu bây giờ muốn phủ định là không có khả năng rồi. Nói cách khác, trước mắt cần phải cân nhắc làm thế nào để quy hoạch cho ngành này sinh ra hiệu quả và lợi ích lớn nhất có thể, khống chế mức độ ô nhiễm ở mức thấp nhất có thể.
Triệu Quốc Đống tin chắc rằng Hoa Lâm sẽ tiến thêm một bước, mở rộng việc kêu gọi đầu tư. Đã có Khu công nghiệp sản xuất có bốn nhà máy sản xuất có quy mô nhất định, hơn nữa đã sắp đàm phán thành công và hai nhà máy sản xuất nữa cũng sẽ gia nhập rất nhanh. Ngành công nghiệp sản xuất ở Hoa Lâm phát triển thành quy mô lớn là điều không thể đảo ngược được. Làm sao có thể dẫn dắt con đường phát triển công nghiệp này theo hướng vừa phát triển với hiệu suất cao lại vừa bảo vệ được môi trường chính là vấn đề mà Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện Hoa Lâm phải cân nhắc suy xét.
Như Triệu Quốc Đống thấy, đây không phải là chuyện một sớm một chiều của Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện mà chỉ sợ là kể cả ba năm, năm năm, thậm chí mười năm sau, vấn đề bảo vệ môi trường sẽ luôn làm Hoa Lâm phức tạp và đến lúc đó lại rất đau đầu. Chi bằng hiện giờ cứ làm tốt công việc quy hoạch, xác lập tiêu chuẩn, thúc đẩy việc phát triển theo nguyên tắc để sau này các doanh nghiệp tham gia khu chế xuất cũng không thể không tuân thủ chế định.
Triệu Quốc Đống không biết mình sẽ có thể ở lại Hoa Lâm được bao lâu. Một năm hay hai năm, hắn không biết. Bằng vào biểu hiện đúng quy đúng hiện giờ của Đường Diệu Văn, nếu thời gian dài hơn một chút, thì vị Chủ tịch huyện Đường này có khả năng sẽ tiếp nhận chức vụ trở thành Bí thư. Nếu như thời gian mình ở lại Hoa Lâm quá nắng thì như vậy có khả năng thị ủy sẽ cân nhắc để cho những người khác đến tiếp nhiệm.
Nhưng bất kể thế nào, Đường Diệu Văn đã quen thuộc tình hình sau này cũng sẽ có quyền kha khá trong khi nói chuyện đến chủ đề phát triển kinh tế ở Hoa Lâm. Có thể làm cho Đường Diệu Văn tiếp nhận một số quan điểm và ý tưởng của mình, xác định một ý tưởng chính xác vì sự phát triển của Hoa Lâm trong vài năm tới, đó cũng là điều rất thiết thực.
Vấn đề bảo vệ môi trường ở các ngành công nghiệp sản xuất không phải là chuyện mới mẻ gì. Có thể nói có những địa phương đặt yêu cầu phải bảo vệ môi trường rất cao. Vấn đề ô nhiễm trong ngành công nghiệp sản xuất cũng không giải quyết được. Cho nên ngành công nghiệp sản xuất, nhất là công nghiệp sản xuất sơ cấp mới dần dần ra khỏi định hướng phát triển kinh tế quốc gia của Trung Quốc. Kể cả các công ty Trung Quốc phát triển trong nội địa nhà nước ta cũng bởi vì thế mà bị o ép mạnh mẽ trong giai đoạn phát triển kinh tế. Đối với khát vọng và nhu cầu phát triển kinh tế thì một vài tiêu chuẩn chúng ta đưa ra để bảo vệ môi trường e rằng là chưa đủ. Hoặc nói là tuy rằng tiêu chuẩn chế định đã được đưa ra, chính quyền địa phương phải cân nhắc khi chịu sức ép phát triển kinh tế, cho nên khâu chấp hành cũng mạnh yếu không đủ. Để tránh khỏi ước thúc của việc phát triển kinh tế, tình huống này không nên tồn tại ở các ngành công nghiệp sản xuất, còn ở các ngành công nghiệp khác thì vẫn duy trì như thế.
Đường Diệu Văn gật đầu. Y làm Phó trưởng ban Tuyên giáo của Thị ủy, được phân công quản lý mảng thông tin tuyên truyền. Năm kia, truyền thông của thành phố đã từng truy đuổi đưa tin về vấn đề ô nhiễm của nhà máy sản xuất giấy huyện Tào Tập, thông tin tư liệu bị nắm bắt khá là tỉ mỉ và xác thực, thực trạng ô nhiễm nhìn mà thấy ghê người. Đường Diệu Văn cũng đã được xem qua những ảnh chụp này. Tình hình quả thực khá là nghiêm trọng. Dân chúng ở thôn Tiểu Vương huyện Tào Tập đã nhiều lần phản ánh lên chính quyền huyện, nhưng phỏng vấn đưa tin tuy rằng ra được mấy tập bản thảo nhưng cuối cùng đều bị thủ tiêu, cũng coi như là chẳng có ai nói gì.
- Có người cho rằng phát triển kinh tế không thể tránh khỏi việc phải hy sinh một số điều kiện, đó là cái giá phải trả. Tôi cảm thấy vấn đề này phải hiểu theo hai khía cạnh. Nếu như nói tình trạng ô nhiễm sẽ phá hủy môi trường thì không có cách nào đảo ngược được cả, ngày sau cũng không có biện pháp nào cứu chữa được. Chúng ta đây tuyệt đối không thể lấy hạnh phúc tương lai của đời sau ra mà tô son điểm phấn cho chiến tích trước mắt của mình được. Nếu như nói nhất định có thể khống chế và khắc phục được hậu quả của ô nhiễm thì chúng ta đây cũng có thể phòng ngừa chu đáo chứ. Trước tiên là tham gia, cố gắng hết sức hạn chế ảnh hưởng của mấy vấn đề này trong một phạm vi nhất định có thể chấp nhận được.
Đường Diệu Văn như có điều suy ngẫm. Quan điểm của Triệu Quốc Đống cũng có tính đại biểu nhất định, vừa không giống như một số người chủ trương cần trả giá cho phát triển, và coi bảo vệ môi trường là cái giá phải trả; cũng không giống như một số người có quan điểm cực đoan là bảo vệ môi trường và cường điệu điều đó một cách thái quá, nhất quyết phủ quyết tất cả, chỉ cần dính dáng đến vấn đề ô nhiễm là không thể tán thành. Đương nhiên, quan điểm thứ hai chỉ là quan điểm tồn tại trong giới lý luận mà thôi, còn trên thao tác thực tế, về cơ bản là quan điểm trước sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Mà người có quan điểm như Triệu Quốc Đống cũng không ít, chỉ là bọn họ khó có thể phát huy tác dụng ở một số vấn đề trọng đại. Quan viên cũng chỉ chăm chắm nhìn vào số liệu GDP. Còn thì lãnh đạo vì bảo vệ môi trường mà đưa ra những quy ước hạn chế đối với một ngành công nghiệp nặng nhẹ phát triển nào đó thì Đường Diệu Văn thật đúng là chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nói đến.
- Công nghiệp sản xuất ở huyện ta cũng là ở vào thế tiến thoái lưỡng nan. Quần chúng phản đối vì vấn đề ô nhiễm, nhưng lại cần kinh tế phát triển. Làm sao để hóa giải được sự mâu thuẫn này? Tôi cảm thấy có lẽ chỉ sợ rằng trong huyện sẽ phải bỏ công sức giải quyết vấn đề này thôi.
Ánh mắt Triệu Quốc Đống sâu xa, hắn chậm rãi nói tiếp:
- Vấn đề ô nhiễm ở ngành công nghiệp sản xuất xét đến cùng là bởi vì quy mô sản xuất không đủ, đầu tư nhập các phương tiện đảm bảo khắc phục được ô nhiễm lại quá lớn. Cứ cân nhắc từ bốn nhà máy sản xuất mới gia nhập khu công nghiệp này thì thấy, mặc dù là dựa theo biện pháp của tôi đưa ra để tập trung xây dựng nhà máy xử lý nước thải, rác thải, phế liệu và xử lý nước bùn ngâm kim loại màu, cũng sẽ không tải nổi bốn xí nghiệp này. Một lần đến Bắc Kinh tôi đã đề cập vấn đề này với cố vấn chuyên môn. Cho dù là ở huyện đi nữa, có thể vẫn ủng hộ nhà máy xử lý này ở cơ quan liên quan thì nguồn tài chính chênh lệch cũng còn khá là lớn.
- Vậy ý của Bí thư Triệu là …?
Đường Diệu Văn nhíu mày hỏi.
- Mau thúc đẩy đàm phán hiện nay để hai xí nghiệp sản xuất kia mau chóng gia nhập khu công nghiệp. Mặt khác phải nghĩ biện pháp vay từ trên vậy, bỏ vốn cũng tốt, để xây dựng thành một nhà máy xử lý chất thải nước thải đạt tiêu chuẩn, hiện đại hóa, để vừa có thể xử lý được chất thải nước thải ở khu công nghiệp, mà còn có thể xử lý được cả nước thải dân dụng nữa.
Triệu Quốc Đống quả quyết nói.
- Những nhà máy này cần đầu tư bao nhiêu?
Đường Diệu Văn trong lòng thầm rùng mình. Những xí nghiệp này nếu như theo những gì Triệu Quốc Đống miêu tả thì không biết là sẽ phải tốn hết bao nhiêu nữa.
- Có lẽ ít nhất phải cần đến năm ba chục triệu ấy.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh liếc nhìn Đường Diệu Văn. Chủ tịch huyện gì mà chỉ sợ nghe đến số tiền đó có khi chết ngất mất.
Quả nhiên, Đường Diệu Văn há to mồm hít một hơi mạnh. Năm ba chục triệu ư? Đến bây giờ còn chưa có một doanh nghiệp nào tiếp tục đầu tư vào Hoa Lâm vượt quá ba mươi triệu đâu. Triệu Quốc Đống lại còn bảo là xây một cái nhà máy xử lý nước thải sẽ chi phí hết năm ba chục triệu. Hơn nữa, nghe giọng điệu của hắn thì ý tứ chính là muốn để ủy ban nhân dân huyện đứng ra chủ trì. Như thế thì cũng không khỏi quá mức quá đáng đi.
- Bí thư Triệu, thế này chỉ e rằng không thỏa đáng. Xử lý ô nhiễm của các nhà máy sản xuất thì nên là do các doanh nghiệp sản xuất đến chịu trách nhiệm. Làm sao lại để chính quyền địa phương chúng ta đến gánh trách nhiệm được? Nếu như nói là chúng ta trợ giúp, phối hợp hoặc là cung cấp một số điều kiện, đưa ra một số chính sách ủng hộ thì còn được. Tài chính của huyện làm sao mà chống đỡ nổi một dự án mang tính công ích lớn như thế được?
Đường Diệu Văn lắc đầu. Ở vấn đề này, quan điểm của Triệu Quốc Đống đã không thể dùng khái niệm mới mẻ, độc đáo, vượt ra ngoài quy định để mà hình dung nữa rồi. Đó là ném tiền qua cửa sổ. Làm Chủ tịch huyện, y không thể đồng ý với cái quan điểm này được. Hơn nữa, y tin chắc rằng cho dù là Triệu Quốc Đống có uy tín khá cao trong huyện, chỉ sợ cũng khó có thể đạt được sự ủng hộ của các vị thường ủy khác.
Tâm trạng Triệu Quốc Đống có chút phiền não, ngồi trong xe nhìn cảnh vật lùi nhanh về phía sau mà yên lặng suy tư.
Hắn không thể thuyết phục được Đường Diệu Văn. Điều này làm cho hắn có cảm giác bị thất bại. Vốn dĩ vẫn kiêu ngạo vì tài ăn nói, lại thêm nữa là tự cho rằng mình khá là hiểu biết đại thế thời cuộc sau này, Triệu Quốc Đống hoàn toàn cho rằng mình có thể thuyết phục được Đường Diệu Văn đồng ý với quan điểm của mình. Nhưng Đường Diệu Văn lại không thỏa hiệp. Tuy rằng mặt ngoài y rất tôn trọng mình, nhưng nếu như phải hao tiền tốn của mất mấy chục triệu để xây dựng một cái nhà máy xử lý nước thải thì hắn vẫn là không thể chấp nhận được. Nhất là nhà máy xử lý nước thải này chủ yếu là xử lý nước thải cho các xí nghiệp sản xuất. Điều này càng làm cho Đường Diệu Văn không thể hiểu nổi.
Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn có cái nhìn chênh lệch rất lớn về thu nhập từ thuế sau này và khoản đầu tư hiện nay của mấy xí nghiệp sản xuất này. Đường Diệu Văn cho rằng đầu tư đến mấy chục triệu là tuyệt đối không phù hợp với một huyện như Hoa Lâm, một nơi đâu đâu cũng cần đến tài chính. Mà trong ba năm tới đây, thu nhập từ thuế thu được của ngành công nghiệp sản xuất chế biến này chỉ sợ cũng khó mà hòa vốn được với khoản đầu tư ban đầu, càng không cần tính đến việc gánh được lãi cho vay.
Theo ý tưởng của Đường Diệu Văn thì phải là xí nghiệp sản xuất tự trang bị các phương tiện xử lý thô để tiến hành xử lý, không nên để huyện đưa vào quy hoạch chung cho bọn họ. Mà Phòng môi trường của huyện chỉ gánh trách nhiệm giám sát thôi.
Triệu Quốc Đống không rõ lắm về một điều, Đường Diệu Văn có hiểu hay không rằng sau khi xí nghiệp sản xuất thực sự đi vào hoạt động thì có thể sẽ không còn xử lý chất thải nước thải theo tiêu chuẩn như bọn họ đã hứa hẹn như thế nữa. Mà liệu Phòng môi trường của huyện có năng lực theo dõi toàn bộ việc xử lý chất thải nước thải của những nhà máy này hay không? Nếu cứ rò rỉ lén lút thì anh làm sao phòng ngừa được? Mà một khi các xí nghiệp sản xuất kia xử lý ô nhiễm với hiệu quả căn bản là không sao đạt được tiêu chuẩn thì trong huyện có dám quyết đoán bắt doanh nghiệp đóng cửa ngừng sản xuất hay không?
Triệu Quốc Đống không cho là Diệu Văn, hoặc là những người lãnh đạo sau này của huyện Hoa Lâm có thể có sự quyết đoán được như thế. Điều đó cũng làm cho ý tứ mắt nhắm mắt mở hoặc là lấy xử phạt thay cho pháp luật sẽ trở thành lệ thường, mà ô nhiễm thì cũng sẽ trở thành một mảnh u ám thạt lớn bao phủ trên bầu trời huyện Hoa Lâm, cũng trở thành một bóng ma trong lòng Triệu Quốc Đống, bất kể là hắn có đi đến đâu.
Hắn không nghĩ lưu lại cho mình một điều đáng tiếc như thế. Vả lại, cục diện hiện giờ sẽ lại có chút khó có thể khống chế nổi.
Hoắc Vân Đạt muốn kéo được hơn bốn mươi thôn dân lên cái xe bus cho thuê kia cũng phải tốn hết sức lực chín trâu hai hổ mới "mời" được họ lên xe, và cũng phải sử dụng không ít thủ đoạn "cây gậy và củ cà rốt". Triệu Quốc Đống ngày càng có thiện cảm hơn với Hoắc Vân Đạt. Quế Toàn Hữu đi rồi thì lại có một người mới đến có năng lực không thua gì Quế Toàn Hữu cả. Hơn nữa, kinh nghiệm cơ sở của Hoắc Vân Đạt còn hơn cả người tiền nhiệm làm cho Triệu Quốc Đống rất là vừa lòng.
Mạch Gia Huy và Lam Quang muốn gặp Triệu Quốc Đống để nghiên cứu vấn đề thôn dân xã Đông Nam huyện Hoa Lâm đã phản ánh. Bởi vì thôn dân đã tuyên bố nếu yêu cầu của bọn họ không có được câu trả lời thuyết phục và rõ ràng thì bọn họ sẽ lên tận Tỉnh ủy và Ủy ban Nhân dân Tỉnh để kêu oan. Chuyện này khiến cho Thị ủy và Ủy ban Nhân dân Thị xã coi trọng ở mức độ cao, nhất là thời điểm khi còn cách ngày bầu cử Đại hội đại biểu nhân dân khóa 15 không đến nửa năm lại xuất hiện nhân tố không ổn định dạng này thì các lãnh đạo của mỗi một cấp đảng ủy và chính quyền nhân dân đều vô cùng kiêng kị.
Triệu Quốc Đống cũng không lo cho cái thân mình. Hắn tự tin rằng mình có năng lực xử lý tốt chuyện này. Vấn đề ở chỗ, lãnh đạo bên trên sẽ đối đãi với chuyện này như thế nào. Mà trong huyện phe Đường Diệu Văn phản đối ý kiến mình đưa ra về việc chính quyền đóng vai trò chính trong việc thành lập nhà máy xử lý nước thải nhất định sẽ lại gây sóng gió trong chuyện lần này. Mối quan hệ song phương vốn dĩ tương đối tốt đẹp giữa Đảng và chính quyền còn chưa qua thời kỳ trăng mật có lẽ sẽ bị bóng đen che lấp, thậm chí, còn có thể có nguy cơ tan vỡ.
Trong phòng hội nghị của thị ủy, không khí có chút âm trầm. Thái độ của Mạch Gia Huy tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng ý kiến cũng rất kiên quyết, vừa không để để cho chuyện này dẫn đến những nhân tố không ổn định, lại cũng không thể vì vấn đề này mà khiến cho kế hoạch phát triển kinh tế của huyện Hoa Lâm bị chặt đứt, hoặc nói cách khác chính là vừa phải xử lý công bằng cho quần chúng, đồng thời cũng mau chóng khôi phục lại việc xây dựng các xí nghiệp đang bị đình chỉ kia.
Triệu Quốc Đống cũng lộ ra một số ý tưởng của bản thân mình. Mạch Gia Huy cũng không hứng thú với quan điểm của Triệu Quốc Đống. Theo ý ông ta, yêu cầu xí nghiệp sản xuất đầu tư một món tiền khổng lồ và huyện xuất ra một khoản để phối hợp xây dựng một nhà máy xử lý nước thải là rất không có khả năng. Nếu đầu tư quá lớn, xí nghiệp sản xuất chắc chắn không thể đáp ứng. Còn nếu xí nghiệp bỏ ra một khoản đầu tư quá nhỏ thì huyện lại phải còng lưng gánh gánh nặng tài chính tương đối lớn. Trong lúc này, rất khó có thể tìm được điểm phù hợp.
Triệu Quốc Đống cũng rõ ràng những người lãnh đạo này quan tâm chỉ là bình ổn chuyện của riêng mình, đồng thời, khôi phục lại việc xây dựng. Những chuyện khác bọn họ sẽ không cảm thấy hứng thú. Dù sao đây là dự án chỉ trong phạm vi huyện, phía Thị xã chỉ có không hy vọng nhìn thấy quần thể này ảnh hưởng đến sự ổn định chung mà thôi.
- Đến ngồi đây, Bí thư Triệu. Có lẽ cậu là lần đầu tiên đến phòng làm việc của tôi đấy nhỉ.
Lam Quang cười nói:
- Muốn uống Bích Loa Xuân hay là Đại Hồng Bào đây?
- Ha ha, Bí thư Lam, thực sự Đại Hồng Bào có thể có trong văn phòng ngài ư? Chỉ sợ là đến cả ở Trung Nam Hải cũng chẳng sắp xếp ra được, lại còn có thể rơi xuống cái khu An Nguyên một mẫu ruộng còn có ba phần đất (khỉ ho cò gáy) này của chúng ta ư?
Triệu Quốc Đống lúc được Lam Quang dẫn vào phòng làm việc thì còn có chút bất ngờ. Theo lý thuyết nếu trên hội nghị cũng đã xác định nguyên tắc xử lý thì lãnh đạo Thị xã cũng không cần phải hỏi lại nữa, cũng không phải là chuyện gì quá là không được cả. Có điều Triệu Quốc Đống cũng vẫn rất là phối hợp với sự triệu tập của lãnh đạo Thị xã.
- Cậu này thật là hiểu biết đấy. Một cây Đại Hồng Bào thì đương nhiên là không có khả năng, Chẳng qua là vườn trà ở gần vách núi thì cũng miễn cưỡng có thể gọi là Đại Hồng Bào chứ? Tôi tự mang về đấy, hương vị tôi thấy cũng khá được. Có nếm thử không?
Lam Quang dáng người khôi ngô, hơi lùn, mặt vuông chữ điền, miệng rộng, vốn là mẫu người mặc âu phục rất được, nhưng y lại thích mặc jacket hơn.
Với biểu hiện thân mật bên ngoài của Lam Quang, Triệu Quốc Đống tự nhiên sẽ không cự tuyệt vị cán bộ ở trong tỉnh có chút nổi tiếng hiện giờ ở Miên Châu, Kiến Dương kia. Thứ nhất là bởi vì Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô Trương Nghiễm Lan đến Kiến Dương. Thứ hai là Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Phan Viên Triêu, người đã từng nhậm chức ở Kiến Dương và Miên Châu, là từ vị trí Bí thư thị ủy Miên Châu mà đi lên. Phan Viên Triêu có lẽ sẽ vào Đại hội đại biểu nhân dân Tỉnh khóa 15, như thế, đội ngũ phía sau sẽ nhân dịp đó mà đi lên.
Đó cũng là điều Triệu Quốc Đống vô tình nghe thấy từ chỗ Vương Phủ Mỹ hồi đầu năm. Trong một năm này, ở tỉnh sẽ có điều chỉnh không ít cán bộ, kể cả Kiến Dương và Miên Châu xa xôi. Điều này cố nhiên là có sự liên quan đến phần trăm tổng sản lượng kinh tế và tốc độ phát triển kinh tế chiếm trong tổng số của toàn tỉnh. Nhưng còn có liên quan nhiều hơn đến việc Trương Nghiễm Lan đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thường trực Tỉnh và Phan Viên Triêu hiện giờ đang đảm nhiệm chức Phó Bí thư tỉnh ủy.
Triệu Quốc Đống cũng từng nghe nói qua, vốn dĩ ở phía Tân Châu, một số cán bộ vốn cho là Liễu Đạo Nguyên sẽ tiếp nhiệm Phan Viên Triêu mà đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy. Như thế, cán bộ ở Tân Châu có lẽ cũng còn có ngày đi lên, thậm chí, đến cả Tương Uẩn Hoa cũng hơi có mong chờ điều này. Không ngờ rằng Phan Viên Triêu vẫn còn tại vị chưa du di gì thì Liễu Đạo Nguyên lại đến tỉnh Kiềm Nam, một nơi có điều kiện thua kém An Nguyên rất nhiều để đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thị ủy Thị xã Kiềm Dương kiêm thường vụ tỉnh ủy.
Đương nhiên, Triệu Quốc Đống cũng từ công văn quan trọng của bên công tác quản lý nhà nước biết được thông tin một tuần nữa Liễu Đạo Nguyên sẽ nhận được quyết định bổ nhiệm làm Phó Bí thư tỉnh ủy tỉnh Kiềm Nam, vẫn kiêm cả Bí thư Thị ủy Thị xã Kiềm Dương. Đây là một sự ám chỉ tương đối tinh tế, trong tình hình sắp tới hội nghị khóa 15 mà lại được đề bạt làm Phó Bí thư tỉnh ủy, đây cũng mang nghĩa là rất có khả năng sẽ tiến vào ủy viên trung ương hoặc ủy viên trung ương dự khuyết. Mà nhất là khi chủ tịch tỉnh đương nhiệm của tỉnh Nam đã sắp đến tuổi đại nạn của quan viên cấp bộ (tuổi nghỉ hưu), Liễu Đạo Nguyên được đề bạt lên làm Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam thì có vẻ có ý vị tương đối sâu xa.
Triệu Quốc Đống cũng đặc biệt gọi điện thoại chúc mừng Liễu Đạo Nguyên. Liễu Đạo Nguyên thật ra lại khá bình tĩnh, ý tứ trong giọng nói đại loại là Phó Bí thư tỉnh ủy và thường vụ tỉnh ủy khác biệt không lớn, phạm vi công tác đều chủ yếu là ở Thị xã Kiến Dương. Nhưng Triệu Quốc Đống lại rất rõ ràng, sự khác biệt giữa Phó Bí thư và thường vụ tỉnh ủy nhìn thì không đáng kể, nhưng lại có thể khiến cho rất lắm kẻ vô công rồi nghề ao ước. Mà cái kiểu vô công rồi nghề ao ước ấy lại thường sẽ lẳng lặng trở thành sự thật.
Bên phía Ninh Lăng thì rất nhiều người đều tập trung sự chú ý ở vị Phó bí thư thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tuổi trẻ và vô cùng hào sảng, Lục Kiếm Dân, mà lại ít chú ý đến Lam Quang, người có lẽ lớn hơn Lục Kiếm Dân vài tuổi nhưng khiêm tốn hơn rất nhiều. Tuy nhiên Triệu Quốc Đống thì lại không hề xem nhẹ vị Bí thư Lam này.
Lam Quang cũng không phải là cán bộ thuần túy của bên lập pháp. Trước khi đảm nhiệm vị trí Chánh Án Tòa án nhân dân Thành phố Miên Châu, y là Chủ tịch huyện An Xương, một huyện trực thuộc thành phố Miên Châu. Trước đó, y còn từng đảm nhiệm chức vị Bí thư Đảng ủy Công an và Phó chủ tịch thường trực huyện. Hơn nữa còn nghe nói là chiến tích không tầm thường, có thể nói là một tay già đời lão luyện trên cả hai con đường chính pháp và kinh tế. Những thông tin này đều là Vương Phủ Mỹ cung cấp cho Triệu Quốc Đống.
- Vậy cảm ơn Bí thư Lam đã yêu mến. Chỉ e có thể có một số gốc trà là trà tiên khí, dù cho có sao tẩm không chuẩn cũng đều có thể làm cho người ta mê mẩn.
Triệu Quốc Đống cũng cười cười và rất tùy tiện tiếp nhận chung trà mà Lam Quang đưa tới.
- Bí thư Lam nếu thích uống trà, hôm nào tôi mang theo ít trà đen tinh tuyển của nhà máy trà Hà Khẩu của chúng tôi đến. Coi như là để cho Bí thư Lam khi nào về nhà có thể giúp tuyên truyền quảng cáo cho văn hóa trà đen độc đáo của huyện Hoa Lâm chúng tôi.
- Ừ, tôi cũng có nghe lão Đào nói rồi. Hương vị trà đen của Bích Vụ Sơn không thể so sánh tầm tường được, hơn nữa khả năng công dụng bảo vệ sức khỏe không phải những trà như Đại Hồng Bào hay Bích Loa Xuân có thể có được. Bí thư Triệu nói như thế, tôi lại càng phải nếm thử mới được.
Lam Quang khẽ cười nói. Y có thể nói là rất có hứng thú với vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất toàn tỉnh này. Trước khi đến Ninh Lăng, y đã từng nghe nói Phó bí thư thị ủy chính thức thăng chức Nghiêm Lập Dân trong giai đoạn đảm nhiệm vị trí Bí thư Đảng ủy Công an Thị xã có thể nói là thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Nhưng duy nhất chỉ có ở huyện Hoa Lâm là không làm ăn được gì, cũng là bởi vì lúc ấy chính là vị Chủ tịch huyện họ Triệu lúc ấy, Bí thư Triệu hiện tại này, đối kháng cứng rắn kiên cường, khiến cho thủ đoạn lựa chọn người được làm Trưởng công an huyện Hoa Lâm cuối cùng là chấm dứt bằng việc lấy người trong huyện. Cũng khó trách bảo sao mà Nghiêm Lập Dân lại có chút cái nhìn với huyện Hoa Lâm, trên hội nghị thường vụ thị ủy cũng lặp lại nhấn mạnh là phải tạo được quyền uy của thị ủy, có lẽ cũng là vì có liên quan đến cái bóng ma ám ảnh này.
- Lão Đào ư?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi bừng tỉnh ngộ, liền vỗ vỗ đầu, vẻ mặt sung sướng:
- Ha ha, Bí thư Lam, anh không nói tôi còn thực sự không thể phản ứng lại được! Hai vị tiên sinh Tông Tinh, Tông Hán là bạn cũ cả. Ha hả, Bí thư Lam, vừa nói như thế thì tất cả mọi người đều không phải người ngoài rồi. Để tôi gọi hai vị Tông Tinh, Tông Hán lên đây, xem hai người bọn họ ai đang rảnh, tốt nhất là cả hai đều rảnh, đêm nay phải ngồi một chút, ôn chuyện mới được.
Rất nhanh, Đào Tông Tinh và Đào Tông Hán đã đến hội họp với Lam Quang và Triệu Quốc Đống.
Không thể không nói người Chiết Giang là thương nhân trời sinh. Ngoại trừ sự mẫn cảm và khôn khéo trong buôn bán của bọn họ ra, làm doanh nhân Trung Quốc, nếu như không thể nhạy bén nắm bắt mức độ ảnh hưởng của chính trị đối với kinh doanh thì doanh nhân đó chính là người không thành thực. Mà công ty Tinh Hán có thể giành được thành công ở huyện An Xương, không thể nghi ngờ gì là dựa vào sự ủng hộ của Đảng ủy và chính quyền địa phương. Điều này có được cũng là nhờ vào mối quan hệ hòa hợp, giúp đỡ lẫn nhau giữa anh em họ Đào và Đảng ủy, chính quyền địa phương.
Cái tên Tử Yên La nghe có vẻ cổ xưa, nhưng lại là một nơi giải trí thời thượng không hơn không kém. Đương nhiên, không phải ai cũng có thể tiêu xài phung phí ở đây được, cũng không phải tùy tiện bất cứ ai cũng có thể đến được nơi xa hoa này.
Đến cả Triệu Quốc Đống cũng phải kinh ngạc trước giọng hát hùng hậu cứng cáp của Lam Quang. Một bài "Hỏi ngàn vạn lần" (1) làm cho Triệu Quốc Đống tưởng là thế là đủ rồi, sợ rằng Lưu Hoan có so với y thì tiêu chuẩn cũng chẳng cao hơn bao nhiêu nhỉ? Nhưng ngay sau đó lại một bài "Chí khí thiếu niên không nói lo" (2) lại làm cho Triệu Quốc Đống choáng váng không dậy nổi. So sánh với vị thường vụ thị ủy này, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình quả thực chỉ có thể làm người nghe được thôi.
Chú thích:
(1), link nghe đây: http://youtube.com/watch?v=lb3z83dRHII
(2), link nghe đây:
http://youtube.com/watch?v=ncZ7J5sIYYk
- Không được rồi, có một thời gian không luyện mà tiêu chuẩn đã giảm xuống rồi.
Lam Quang hưng trí bừng bừng buông mic,
- Quốc Đống, cậu cũng tới hát đi?
- Ha hả, Bí thư Lam, giọng tôi hát với tiếng bò kêu chả khác gì nhau, ngồi thưởng thức là được rồi. Anh muốn tôi mình trần ra trận thì tôi cũng chỉ đành chắp tay nhận bại thôi.
Triệu Quốc Đống liên tục xua tay. Chuyện ca hát này không phải là thế mạnh của hắn. Bình thường nói đến những nơi luyện hát hoặc karaoke này, Triệu Quốc Đống đều chỉ có ngồi nhìn thôi chứ không thể hát nổi bài nào.
- Quốc Đống, tuổi còn trẻ mà lại không có khí thế gì cả là thế nào? Cậu không luyện thì làm sao giọng hay được? Giọng tôi cũng là rèn luyện lúc còn ở trong quân ngũ, khi đó cả ngày đều là hát ca khúc cách mạng. Điều này cũng làm cho thành thói quen, đến đâu cũng thích ca hát thôi chứ không ham thứ khác.
Lam Quang cũng không ép, ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống. Anh em họ Đào sớm đã ngồi ở phòng bên kia, phấn khởi hào hứng chơi đoán số đánh tửu lệnh với mấy cô gái.
- Ha ha, Bí thư Lam, luyện giọng cũng phải có thiên phú. Tôi tự biết mình, về phương diện này không có năng khiếu.
Triệu Quốc Đống cười nhẹ một tiếng, rót cho Lam Quang một ly Hennessy mới, giơ ly lên đưa qua:
- Bí thư Lam, đến Ninh Lăng cũng vài ngày rồi, ấn tượng thế nào? Chỉ sợ là có chút chênh lệch với Miên Châu nhỉ?
- Tạm được, ít nhất so với tôi tưởng tượng thì cũng còn tạm được.
Lam Quang cũng không che giấu.
- Đương nhiên, về kinh tế thì không thể so sánh được. Chuyện này thì cần phải có thời gian, dần dần mới theo kịp được. Hiện giờ quan niệm của Bí thư Kỳ vẫn tương đối cởi mở, chủ yếu là ở mức độ chấp hành mạnh yếu của cán bộ phía dưới thôi.
- Một bước lạc hậu cũng là lạc hậu rồi.
Triệu Quốc Đống bùi ngùi nói,
- Suy nghĩ vấn đề cũng cần phải có thời cơ thích hợp và môi trường ổn định mới có thể nước chảy thành sông được. Mạo muội đưa ra quan niệm có lẽ ở chủ quan của mình là muốn làm được việc cho tốt, nhưng chưa chắc đã có thể có được sự ủng hộ đồng ý của những người khác.
- Quốc Đống, nhìn cậu có vẻ rất tâm trạng. Không phải là gặp chuyện khó gì đấy chứ? Nói nghe một chút xem nào.
Lam Quang xem ra cảm thấy rất hứng thú được mau chóng quen thuộc với tình hình ở Ninh Lăng, cho nên cũng không buông tha một cơ hội nào để tìm hiểu tình hình bên dưới.
Triệu Quốc Đống nói sơ qua ý tưởng về vấn đề xử lý ô nhiễm tồn tại trong khi phát triển ngành công nghiệp sản xuất. Đây cũng không phải là chuyện gì mà người ta không nhận ra được, chỉ có điều biện pháp giải quyết sự việc thì không có nhất trí mà thôi.
- Quốc Đống, khi tôi công tác ở An Xương cũng trải qua tình hình tương tự. Vấn đề bảo vệ môi trường và phát triển luôn luôn là một cặp mâu thuẫn đan xen nhau. Anh rất khó nói ra được là ai đúng ai sai. Phát triển mới là đạo lý cứng rắn. Nhưng không phải là vì phát triển mà có thể xem nhẹ những vấn đề khác, phải không? Có lẽ sẽ có người nói, hai tay đều phải cứng rắn, nhưng mà nhân tài, vật lực, tinh thần đều có hạn thôi. Anh làm sao có thể làm chu đáo được? Ở đây nhất định phải có sự lựa chọn. Trong một đoạn thời gian nào đó, cậu có lẽ phải coi trọng một số công tác, nhưng ở thời kỳ khác, có lẽ cậu sẽ cần chú ý nhiều hơn đến phương diện khác. Nếu hai bên có sự xung đột, trong lúc này làm sao có thể nắm chắc được thì chính là bài kiểm tra tính nhạy bén của Đảng và chính quyền chủ quản sau này.
Lam Quang vừa nhấp từng ngụm rượu nhỏ, vừa thong thả nói. Mùi vị Hennessy không tệ, nhất là đối với những vị khách quen với rượu vang đỏ tiêu chuẩn. Ngoại trừ Louis mười ba và Remy Martin, Hennessy coi như là ổn. Tuy là ở Tử Yên La này giá cả có hơi đắt một chút, nhưng phẩm chất rượu được đảm bảo. Bằng không thì Triệu Quốc Đống cũng sẽ không lựa chọn ở chỗ này.
Lam Quang tuy rằng lời nói giọng điệu có vẻ tùy tiện, nhưng Triệu Quốc Đống lại nghe được khá thật. Trong giọng nói của đối phương hiển nhiên có sự ám chỉ, thời gian bất đồng thì sự chú ý và trọng điểm của lãnh đạo bên trên cũng không giống nhau. Trong câu nói hàm chứa ý nghĩa vô cùng rõ ràng. Nói cách khác, một sự việc luôn có tính hai mặt của nó, một mặt đang được đánh giá là quan trọng hơn, hay nói cách khác là đang thu hút được ánh mắt của cấp trên.
Năm nay kinh tế Hoa Lâm khá là tốt, một số chỉ tiêu cũng vẫn duy trì được như hai năm trước. Ngoại trừ Khuê Dương vì đạt được dự án đầu tư của Tập đoàn Long Thịnh có vẻ phong quang vô hạn ra, các dự án sản xuất của Hoa Lâm với hai công ty Đại Hoa và Tam Điệp đều có dự định sẽ mở rộng quy mô sản xuất. Lại còn thêm nữa là dự án thay đổi kỹ thuật nhà máy sản xuất trà Hà Khẩu đang trong giai đoạn tiến hành nữa.
Theo Triệu Quốc Đống thì cuối năm nhảy lên vị trí thứ hai hẳn không phải là vấn đề. Đương nhiên, lúc này có cơn lốc tài chính châu Á thì rốt cuộc sẽ sinh ra lắm ảnh hưởng đối với kinh tế trong nước. Hơn nữa, doanh nghiệp như Tập đoàn Trần Thị và Tập đoàn Xán Hoàng có khả năng là sẽ chịu ảnh hưởng hoặc ít hoặc nhiều. Do đó, ở buổi tọa đàm các xí nghiệp cuối năm, Triệu Quốc Đống đã từng bàn luận đến vấn đề này với các chuyên gia và một số xí nghiệp trụ cột trong huyện, yêu cầu bọn họ tích cực khai thác thị trường Âu Mỹ trên phương diện khai thác thị trường và đối ngoại, mặt khác còn phải mạnh mẽ phát triển thị trường trong nước nữa.
Nhưng vấn đề kinh tế và phát triển không phải là vấn đề quan trọng nhất làm người ta chú ý nhất hiện nay ư?
Về lâu dài mà nói thì nhất định sẽ là, nhưng trong đoạn thời gian này thì sao?
Triệu Quốc Đống không hỏi kỹ, Lam Quang cũng không nói sâu. Có những chuyện chỉ vừa ý chứ không thể truyền lại cho nhau được, có những chuyện cũng chỉ có thể nói đến điểm đến là dừng, nếu không sẽ là làm nhục trí tuệ của đối phương.
Triệu Quốc Đống trên đường trở về Hoa Lâm luôn luôn cân nhắc về con người Lam Quang. Có lẽ là anh em họ Đào giật dây không đủ để hắn ảnh hưởng đến cảm quan và phán đoán của Lam Quang này.
Tục ngữ nói, lắm bạn thì nhiều đường đi. Lam Quang mới đến, hy vọng có thể giành được sự ủng hộ của các lãnh đạo huyện phía dưới. Điều này là rất bình thường. Lãnh đạo huyện cấp dưới cũng giống nhau. Có thể ngồi lên vị trí này, chẳng lẽ là không hề có một chút năng lực bối cảnh nào sao? Đi kiệu cũng là người nâng người, người tốt thì ai cũng biết làm, chỉ cần không suy giảm lợi ích của bản thân là được.
Lam Quang không có tỏ ý rõ ràng về quan điểm của y đối với nhà máy xử lý nước thải nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được cái nhìn thực tế của đối phương. Không cần làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, nhất là mâu thuẫn quần chúng. Còn về phần nói áp dụng phương thức gì thì phải là vấn đề cân nhắc của bản thân trong huyện.
Hội nghị thường vụ huyện ủy đã kết thúc. Cửa phòng họp mở ra, đập vào mắt người ta là bầu không khí mờ mịt và áp lực nặng nề làm cho đến người lễ tân rót nước cũng có thể cảm nhận được thấy. Nhìn các vị thường ủy hoặc là cầm điện thoại, hoặc là bưng chén trà, vội vàng mà đi ra, nhóm lễ tân không ngừng liên tục tránh bước. Dường như hội nghị thường ủy lần này lại có một chủ đề làm người ta chẳng mấy thích thú.
Nhóm lễ tân cũng đoán rất đúng. Hội nghị thường ủy lần này tuy rằng không thể gọi là long tranh hổ đấu, nhưng là ý kiến trái phải hai bên đấu tranh kịch liệt trước giờ chưa từng có. Đường Diệu Văn và Miêu Nguyệt Hoa bắt tay nhau phản đối ý kiến mà Triệu Quốc Đống đề xuất. Mặc dù trước khi tranh luận đều luôn tỏ vẻ là chỉ bởi vì quan điểm công tác không nhất trí, nhưng từ ngôn từ kịch liệt, hai bên khó tránh khỏi có dấu hiệu nổi khùng lên.
Triệu Quốc Đống có chút mệt mỏi dựa vào chỗ tựa lưng trên ghế, nghịch nghịch cây thăm mình bắt được. Đường Diệu Văn cũng mỏi mệt, cái đầu vốn xưa nay ngăn nắp bây giờ cũng có vẻ có chút hỗn độn. Trong phòng hội nghị chỉ còn lại có ba người, Triệu Quốc Đống, Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt. Nhìn Miêu Nguyệt Hoa nổi giận đùng đùng rời đi khỏi cửa, Triệu Quốc Đống khinh miệt bĩu môi. Người đàn bà này, rất khó phán đoán được ả ta làm một việc rốt cuộc là từ công tâm hay là tư tâm. Điều này đến tột cùng là do bản thân mình thành kiến hay là lại do thiếu liên hệ mà như thế? Triệu Quốc Đống tình nguyện là vì lý do trước.
- Bí thư Triệu, tôi giữ lại ý kiến của mình. Nhưng nếu như là quyết định của hội nghị thường ủy, tôi sẽ phục tùng, chính quyền huyện cũng sẽ chấp hành. Vân Đạt, chuyện này giao cho anh. Ài, chỉ có điều lỗ hổng tài chính này thì làm sao mới có thể vá víu vào được đây?
Đường Diệu Văn có chút thống khổ gãi đầu tán loạn. Thế này là những ngày thanh nhàn khi trở thành chủ tịch huyện cũng chỉ còn một hai ngày nữa thôi là lập tức sẽ đối mặt với mùi vị mắc nợ buồn thiu. Tuy rằng khả năng chỉ có là nợ ngân hàng, nhưng như thế cũng chả phải hương vị hay ho gì.
Triệu Quốc Đống có chút đồng tình nhìn vị chủ tịch huyện này một chút. Chính mình lúc tiếp nhận chứ vụ thường vụ Phó chủ tịch huyện chẳng phải là cũng như thế này sao? Đến cuối năm còn phải kiếm một khoản tiền để trả nợ. Hiện giờ thì nên đến lượt vị Chủ tịch huyện Đường này rồi.
- Diệu Văn, đừng làm nghiêm trọng hóa vấn đề một cách thái quá. Tôi với các anh tính toán có chút khác biệt. Những xí nghiệp giai đoạn trước gia nhập Khu công nghiệp chế biến sản xuất Hoa Lâm của chúng ta phần lớn là các xí nghiệp gia công loại sơ cấp. Không biết các anh có chú ý đến không. Sau này, hai xí nghiệp trong số này đã có thay đổi một chút. Trong đó, có một xí nghiệp đã trở thành xí nghiệp gia công chuyên môn chế tác đế giày trung cao cấp. Giá trị của loại sản phẩm phụ gia của xí nghiệp này còn cao hơn cả sản phẩm sơ cấp nhiều lắm. Nếu ở giai đoạn sau này, chúng ta đưa ra điều kiện lựa chọn và phương hướng để xí nghiệp được gia nhập khu công nghiệp thì tôi cảm thấy sau này sản lượng giá trị của khu công nghiệp của chúng ta sẽ còn cao hơn mức ta đã dự đoán ở giai đoạn trước rất nhiều. Và thu nhập từ thuế mang đến cũng sẽ cao hơn rất nhiều.
Lúc trước ở trên Hội nghị Thường ủy, vì để thuyết phục các thường ủy, Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn đều trổ hết thần thông, đưa ra mọi thông tin đã được chuẩn bị đầy đủ từ việc xí nghiệp sản xuất đầu tư vào sản xuất cho đến xu thế phát triển của công nghiệp chế biến trên thị trường trong và ngoài nước; từ vấn đề ô nhiễm kim loại nặng trong ô nhiễm của ngành công nghiệp sản xuất và ô nhiễm tồn đọng, cùng với việc sinh ra nước thải và nước bùn cho đến công nghệ sinh sản và thủ đoạn thống trị; từ ảnh hưởng của việc bảo vệ môi trường chống ô nhiễm đến quản lý cần có đầu tư vào sản xuất. Hiển nhiên là ở những lĩnh vực này, hai người đã đều có sự chuẩn bị đầy đủ. Hơn nữa, trước đó, hai người cũng đã đều tiến hành kết nối đơn giản với một số thường ủy. Đến cuối cùng, ai có thể thuyết phục được ai, thuyết phục được càng nhiều thường ủy ủng hộ mình thì hai người đều có chút tâm tư. Một trận luận chiến này, kết quả tuy rằng đã được đưa ra, nhưng hai người cũng đều sức cùng lực kiệt.
- Bí thư Triệu, anh đây chỉ là một kiểu suy nghĩ tốt đẹp. Trước khi có thể chứng thực được phía trước là hoa trong kính thì không cần tính.
Đường Diệu Văn lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm.
- Tôi cũng hy vọng có thể xuất hiện tình huống như thế này. Nhưng đó là sau năm ba năm sau. Nếu như thực sự xảy ra bây giờ, sự thực là tài chính của huyện chỉ e là không được. Không những phải lục tục huy động đầu tư nguồn tài chính hàng triệu tệ để xây cái gọi là nhà máy xử lý nước thải, mà thực sự được lợi cũng là xí nghiệp sản xuất. Trong số bọn họ có thể xuất ra khoản đầu tư nhiều ít thế nào thì cũng chẳng ai hay.
- Đàm phán với mấy xí nghiệp sản xuất phải nắm chặt thời gian tiến hành. Ý tưởng của tôi chính là hùn vốn để xây nhà máy xử lý nước thải. Bỏ vốn nhiều thì sẽ chiếm cổ phần nhiều. Sau này những xí nghiệp khác muốn vào khu công nghiệp đều cần phải nộp một khoản phí xử lý ô nhiễm. Và nhà máy xử lý nước thải phải vận hành hoàn toàn theo quy tắc thị trường, đạt được lợi nhuận coi như là hòa vốn mới bắt đầu tính tiền lãi của cổ phần đầu tư.
Triệu Quốc Đống cũng biết ý tưởng này của bản thân mình có chút chủ nghĩa lý tưởng nhất định, nhưng trước mắt lại cũng chỉ có thể như thế mà thôi.
Đường Diệu Văn xì một cái cười ra tiếng,
- Bí thư Triệu, trí tưởng tượng của anh cũng phong phú thật đấy. Nếu thật sự là một xí nghiệp có thể kiếm được nhiều tiền thì đừng nói là các xí nghiệp sản xuất này, chỉ sợ những nhà đầu tư không liên quan cũng tình nguyện đến bỏ vốn ra đấy. Tài chính của chính quyền đầu tư chỉ mang ý nghĩa như là đầu tư công ích thôi, chứ những xí nghiệp sản xuất này đó thì đều rõ ràng hết.
Lời nói của Đường Diệu Văn cũng là sự thật. Nếu như thật sự là một ngành hái ra tiền thì ngành công nghiệp bảo vệ môi trường đã sớm phát triển từ lâu rồi. Đúng là bởi vì đầu tư bảo vệ môi trường và định ra chi phí ô nhiễm căn bản không có quan hệ trực tiếp, mức độ phạt về tội gây ô nhiễm trong pháp luật nhà nước còn chưa thể để cho xí nghiệp sinh ra cảm giác là có nguy cơ. Nói cách khác, việc định ra chi phí ô nhiễm này thật sự còn kém quá xa so với đầu tư bảo vệ môi trường ban đầu cho nên mới có thể khiến cho các xí nghiệp đều thà rằng áp dụng những thủ đoạn khác như chưa nộp tiền phạt hoặc là lén lén lút lút đi đường vòng an bài cho xong cho có lệ chứ cũng không tình nguyện thực sự đầu tư vào bảo vệ môi trường chống ô nhiễm.
- Diệu Văn, trước mắt thì lời anh nói là thật. Nhưng chúng ta không thể bởi vì hiện tượng này tồn tại mà cho rằng nó là hợp lý. Sự hợp lý của việc tồn tại này theo quy luật ở một thời điểm nào đó là bởi vì mức độ chấp hành quy định của nhà nước hoặc chính quyền địa phương không đạt tới mức độ hợp lý cho nên mới có thể như thế.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu được, những lời này của mình có sức thuyết phục khá yếu. Mà sự thật chính là như thế. Nếu như mình không phải là Bí thư huyện ủy, nếu không phải giai đoạn trước mình đã tạo thành uy tín, nếu không phải là Đường Diệu Văn mới đến thì chỉ sợ rằng trận tranh chấp này ở hội nghị thường ủy hươu chết về tay ai thật đúng là còn khó nói.
Lỗ Đạt, Bàng Quân, Địch Hóa Dũng và bốn thường ủy khác đều không tỏ thái độ, cũng có nghĩa là bỏ phiếu trắng, đủ để cho thấy trên thực tế, bọn họ có thái độ phản đối đối với vấn đề này. Chỉ là bởi vì một là không liên quan đến lợi ích sát sườn, hai là không muốn công khai có ý kiến bất đồng với Triệu Quốc Đống cho nên mới phải lựa chọn không biểu lộ thái độ gì. Còn Vi Biểu, Giản Hồng, Biên Phong và Vương Nhị Khải thì ủng hộ ý kiến của hắn, tạo thành kết quả là năm - hai. Trên thực tế, Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn đều rõ ràng, nếu còn có một nhân tố bên ngoài nào khác tham gia vào thì chỉ sợ ý kiến của bốn người kia có lẽ sẽ phủ định lại ý kiến của Triệu Quốc Đống.
- Bí thư Triệu, con người tôi chỉ nhìn sự thật chứ không lo đến những chuyện xa xôi như thế. Ừ, đương nhiên có một sự thật chính là hội nghị thường ủy đã có kết quả. Bản thân tôi đương nhiên cũng sẽ phải phục tùng quyết định của hội nghị thường ủy.
Đường Diệu Văn cố tìm ra niềm vui trong nỗi khổ để mà nhếch miệng cười cười:
- Một chuyện này được xác định cũng có nghĩa là những ngày tháng rộng dài ở Hoa Lâm chúng ta năm nay lại xem như chấm dứt.
Phòng công an huyện bên kia bí mật điều tra cũng sắp ra kết quả gần giống như Triệu Quốc Đống đã đoán định lúc trước. Không có lửa làm sao có khói? Là có một số người như ẩn như hiện dây dưa trong đó, tự cho là mình làm thế là bí ẩn lắm rồi, trên thực tế lại trăm ngàn chỗ hở. Công cụ chuyên chính nếu thật sự là nhận thức thực tế thì dù cho có bảy mươi hai phép biến hóa cũng chạy không khỏi lòng bàn tay của Phật tổ Như Lai.
Triệu Quốc Đống liếc nhìn bản báo cáo điều tra của Phòng công an huyện, trong đó cũng có một số người mang tâm tư như chim nhạn nhổ lông, ôm công trình đất đá, chỉ chờ ra lệnh một tiếng là giành được dễ như trở bàn tay. Xem chừng trận phong ba này sẽ tan thành mây khói, còn cái gọi là những người giương cao lá cờ bảo vệ môi trường chống ô nhiễm thì tự nhiên đều sẽ ngoan ngoãn trở về nhà. Vốn dĩ cũng không cần làm rõ ràng xem cái gì mà bảo vệ môi trường chống ô nhiễm rốt cuộc có ảnh hưởng gì đến cuộc sống ngày sau. Mà thật sự có thể lấy chính sự tự do của bản thân mình đến đánh cuộc một phen thì cũng chẳng có mấy ai.
Cho nên nói cụ Mao đã sớm bảo: giai cấp nông dân vĩnh viễn đều chỉ có thể là cơ sở liên minh chứ không thể làm được giai cấp lãnh đạo. Tâm tính cá thể và thói quen vô tổ chức, vô kỷ luật của nông dân đã khiến cho bọn họ căn bản là không có cách nào làm được việc cả.
- Trần Lôi, ngoại trừ những thứ này ra, có còn thấy cái gì văn bản viết lách gì đó nữa không?
Triệu Quốc Đống bình thản buông mấy thứ kia ra, thuận miệng nói.
- À, có một tình huống, chỉ là không có căn cứ gì cả thì cũng không nên nói lung tung. Quê của Ngưu Đức Phát ở bên Phòng Văn hóa chính là một trong số những thôn gây chuyện. Trước khi xảy ra sự kiện này một tuần, Ngưu Đức Phát đã từng trở về nhà. Mặt khác, quê cũ của Chủ tịch Vạn bên Hội nghị Hiệp thương Chính trị cũng là xã Đông Nam. Đương nhiên.....
Trần Lôi không nói thêm gì nữa.
Triệu Quốc Đống hơi trầm xuống. Ngưu Đức Phát thì chẳng tính là gì cả, hiện giờ có muốn diệt gã cũng đơn giản như giết con kiến mà thôi. Triệu Quốc Đống cũng không có hứng thú so đo với người như thế làm gì. Nhưng Vạn Triêu Dương thì không như thế. Tuy nhiên, Triệu Quốc Đống cũng hiểu rằng, bằng vào nhiều năm rèn luyện lăn lộn của Vạn Triêu Dương ở Ban Kỷ luật Thanh tra như thế, cho dù là thật sự cố công đi thu thập chứng cứ bất lợi với y thì chỉ sợ là không hề có chút nhược điểm nào. Làm không tốt còn có khả năng ăn quả đắng nữa cơ.
Triệu Quốc Đống vốn dĩ còn không định động đến mấy người kia sớm như thế, còn muốn lợi dụng cơ hội này để tạo áp lực với một số xí nghiệp sản xuất khác. Như thế, có thể giảm thiểu áp lực tài chính cho huyện đến mức thấp nhất. Nhưng hiện giờ thì xem ra ý tưởng lúc trước hơi bị ngây thơ rồi. Giết gà dọa khỉ thì anh cũng phải giết được hai con gà mới tính, chứ nếu không anh cũng chỉ là đứng đâu đó múa đao, những người này cũng sẽ không sợ.
- Mấy người kia nếu dựa theo điều kiện hiện giờ thì có phải chịu xử lý phạt hay là lao động công ích gì không?
Triệu Quốc Đống trực tiếp hỏi thẳng vấn đề trung tâm.
- Bắt thì chỉ sợ là khó khăn sẽ lớn lên. Cần phải chờ Phòng Kiểm sát của huyện tiếp xúc xong thì mới có thể xác định được. Nhưng những người này dẫn đầu kích động gây sự hoàn toàn chính là nhiều lần tạo áp lực yêu cầu có sự phân xử công bằng. Chỉ cần chăm sóc một chút thôi, giáo dục lao động thì vấn đề không lớn.
Trần Lôi đương nhiên hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Triệu Quốc Đống.
- Được rồi, lập tức động thủ đi. Tôi qua liên lạc với bên Phòng Kiểm sát của huyện, yêu cầu bọn họ mau chóng tham gia. Tranh thủ, nếu mà có thể bắt được một hai tên, sau đó lại có thể đưa đi lao động công ích đi. Nếu không đạt điều kiện thì cứ giam giữ theo mức độ như gây rối trị an thôi. Chắc hẳn là anh hiểu ý tôi chứ hả?
Triệu Quốc Đống quyết đoán nói.
Trần Lôi run lên trong lòng. Như thế này là muốn hai bút cùng vẽ rồi, bên kia Đảng ủy Công an rất nhanh sẽ đưa ra phương án trả lời thuyết phục cho quần chúng. Bên này cũng đang tích cực thu thập chứng cớ tiến hành công kích những nhân viên đã cấu thành tội danh làm trái pháp luật. Cả hai tay cùng song song, một bên là củ cà rốt, một bên là cây gậy. Có thể tưởng tượng được trận phong ba này sẽ có kết quả như thế nào.
- Lão Lỗ, lão Địch, tôi xem ý kiến sắp xếp công tác của huyện và Ban tổ chức, tôi muốn nói một chút quan điểm của mình.
Triệu Quốc Đống rõ ràng là rất tùy tiện, ánh mắt Lỗ Đạt thì ngưng trọng, Địch Hóa Dũng theo bản năng lấy bút ra chuẩn bị làm thư ký ghi chép lại.
- Đây chỉ là một quan điểm mang tính ý đồ của tôi thôi. Để xem có được hay không.
- Năm trước trung ương ban hành "Kế hoạch huấn luyện giáo dục cán bộ cả nước năm 1996", là văn bản mang tính toàn diện đối với việc tăng cường giáo dục tư tưởng lý luận cho cán bộ, sắp xếp các cấp tổ chức đảng theo trung ương, lấy lý luận chủ nghĩa xã hội đặc sắc của Trung Quốc mà Đặng Tiểu Bình xây dựng để tuyên truyền sâu rộng đến các đảng viên. Cán bộ học tập nội dung trọng tâm và nhiệm vụ cần làm ở chủ nghĩa Mác, xoay quanh toàn diện, chính xác chấp hành lộ trình cơ bản "Một trung tâm, hai điểm cơ bản" của Đảng để triển khai công tác giáo dục lý luậ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.