Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 36

Thụy Căn

16/04/2013



Sắc trời dần dần tối đi, tấm rèm thủy tinh đã được mở ra, ráng chiều rực rỡ dần ảm đạm, đồ ăn trên bàn trà đã được phục vụ bê đi, chỉ còn lại một chai rượu vang White Horse đỏ và hai chiếc ly.

Lục Nhị tinh ranh đã ăn cơm và đi trước, cô biết Triệu Quốc Đống chắc có chuyện quan trọng muốn thương lượng với La Băng nên tìm một cái cớ hợp lý rồi rời đi.

Hai người cũng không đi ra ngoài ăn mà chỉ bố trí ăn đơn giản trong một gian phòng riêng.

Men rượu White Horse khiến cảm xúc của hai người đều rất tốt, cứ chén này tới chén khác, hương vị chua nồng nhưng dịu ngọt khiến Triệu Quốc Đống lẫn La Băng đều có phần mê say.

Triệu Quốc Đống không ngờ tửu lượng của La Băng lại tốt như vậy, hết hai chai rượu mà sắc mặt La Băng chỉ hơi ửng đỏ chút xíu, nhưng ánh mắt thì lại long lanh, trong suốt chứ chẳng hề thấy men say gì cả, mấy thứ đồ như rượu này có liên quan đến tâm tình, chỉ khi nào anh muốn say thì nó mới có thể khiến anh say.

Sau hai chai rượu, dưới sự trêu chọc của Triệu Quốc Đống nên cách nói chuyện của La Băng đã dần trở nên thoải mái và tự nhiên, hai người ngồi song song với nhau, Triệu Quốc Đống thậm chí còn ngửi được mùi hương quế từ người La Băng tỏa ra.

Triệu Quốc Đống là một thính giả rất tốt, nhất là hắn giỏi cách dẫn lối để người kể thổ lộ những điều sâu kín trong nội tâm một cách bất tri bất giác. Hai chai rượu vang trở thành chất xúc tác tốt nhất, giọng điệu của Triệu Quốc Đống thăm dò vừa vặn đúng mức khiến La Băng hoàn toàn quên mất người ngồi bên cạnh đã từng là lãnh đạo của mình, là người đàn ông có mối quan hệ đặc biệt với người bạn gái thân thiết của mình. Giờ khắc này cô hoàn toàn coi Triệu Quốc Đống là một chỗ dựa để trút bầu tâm sự.

- Khi tôi trở về nhà, tuy người trong nhà không nói gì cả nhưng tôi có thể cảm thấy được sự bất mãn và oán trách của bọn họ. Điều này tôi có thể hiểu được, dù sao tôi vốn là một cán bộ hội sinh viên xuất sắc, sao giờ lại trở thành loại chuột chạy qua đường như này?

La Băng nhấp một ngụm rượu vang, dòng chất lỏng đỏ sẫm sóng sánh trong chiếc ly trong suốt kết hợp với đôi môi đầy nhục cảm tạo thành một sắc màu quỷ dị.

Triệu Quốc Đống quả thực đánh giá không tốt lắm hồi phong ba mấy năm trước, đại đa số các học sinh đều có ý tưởng và mục đích tốt đẹp nhưng vì do xem nhẹ tình hình quốc nội lại chọn những thủ đoạn không thích hợp hơn nữa lại bị những kẻ có dụng tâm kín đáo lợi dụng nên rất dễ dàng phát sinh mầm tai họa.

Triệu Quốc Đống cũng biết giới sinh viên thì phàm là bị cuốn vào, hoặc ít hoặc nhiều đều bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng bị đày thẳng đến địa phương mà thỏ cũng không thèm ỉa như huyện Hoa Lâm, hơn nữa còn đá bay xuống tận thị trấn giống như trường hợp La Băng thì không thấy nhiều, nếu nói muốn nhờ quan hệ, giúp đỡ tháo gỡ từng chút thì cũng có thể ở lại An Đô, ít nhất cũng là ngoại ô An Đô.

- Trong nhà không ai nghĩ biện pháp giúp tôi, tôi cũng chẳng hề đi chạy trọt gì cả nên cứ thế tới huyện Hoa Lâm.

Mặt La Băng đỏ hồng lên, ánh mắt mơ mơ màng màng:

- Lúc ấy huyện Hoa Lâm không giống như bây giờ, lấy lời thời ấy mà nói thì chỉ cần rút một điếu thuốc ra là có thể đi khắp các con đường chủ yếu trong toàn thành. Tôi chưa bao giờ rời khỏi thành phố An Đô, giờ đột nhiên tới địa phương này, hơn nữa còn đến thị trấn, đả kích như vậy thực sự khiến tôi khó có thể tiếp nhận. Anh khó mà tưởng tượng đâu, một ngày đông như này chỉ mới 7 giờ tối mà trong trấn đã không còn ai ngoại trừ một hai ngọn đèn trơ trọi giống như ma trơi, một thân một mình giày vò trong ký túc xá đằng đẵng qua đêm dài là tôi phải kiên trì cực hạn rồi.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói gì.

Có lẽ là do men rượu kích thích và cảm xúc bất ổn nên câu chữ của La Băng không được mạch lạc, sức rượu hai chai rượu vang cũng không nhỏ, Triệu Quốc Đống cũng không uống được bao nhiêu mà gần như chủ yếu được dốc hết vào miệng La Băng.

Triệu Quốc Đống cảm thấy lúc trước La Băng không hề say nhưng khi hồi tưởng lại chuyện cũ và những buồn bực nhiều năm trước thì cô lại khao khát được say thực sự, do đó giờ cô đang say.

La Băng cảm thấy trong lòng mình giống như là có một ngọn lửa bất diệt đang thiêu đốt, nó khiến cho cô muốn giải phóng dục vọng đang vùng vẫy, ánh mắt người đàn ông bên cạnh thâm sâu giống như một ngọn đèn pun chiếu rọi những chỗ tối đen trong lòng mình, nhưng hắn lại đang né tránh.

- Hắn và tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chỉ là một tờ giấy hôn thú mà thôi, tôi cũng không biết vì sao đời tôi lại có nhiều vận hạn như vậy, tôi muốn phá vỡ vận số này nhưng cứ mỗi khi tôi gần kề với thành công thì lại một lần nữa tôi bị rơi xuống vực sâu, có lẽ đây chính là vận mệnh của tôi.

La Băng thở ra một hơi rượu rồi ngả người tựa và ghế sô pha, người cô nghiêng dần xuống đùi Triệu Quốc Đống nói:

- Vì sao?

Rồi khóc nức nở, tiếng khóc càng lúc càng lớn, cơ thể phập phồng càng ngày càng càng kịch liệt, rõ ràng là người phụ nữ này đã kìm nén uất ức đau đớn, cô độc trong nhiều năm nên nhân giờ khắc này để giải phóng hết ra.

Triệu Quốc Đống khẽ vuốt mái tóc đen nhánh của La Băng, mái tóc tản ra làm lộ vùng cổ trắng như ngọc, trong lúc nhất thời Triệu Quốc Đống chỉ đành vuốt nhẹ nhàng chứ không biết an ủi người phụ nữ chịu đủ bi thương này như thế nào.

Có lẽ là muốn nhân cơ hội này để khóc cho tiêu tán hết thảy buồn khổ trong nội tâm nên La Băng không hề khống chế tâm tình của mình.

Triệu Quốc Đống cảm thấy đùi mình ướt sũng hoàn toàn, tuyến lệ của người phụ nữ này tốt thật, hắn liền thò tay lòn dưới cổ cô định nâng cô dậy nhưng không ngờ lại đụng phải môi. Triệu Quốc Đống còn chưa kịp phản ứng thì La Băng đã áp sát khuôn mặt nóng bỏng lên tay hắn giống như là đang chết đuối vớ được cọc phao vậy, ôm chặt không chịu buông.

Bị động tác bất thình lình của đối phương kích thích nên nhịp hô hấp của Triệu Quốc Đống trở nên dồn dập. Vương Lệ Mai và La Băng đều từng là đối tượng đắc ý trong xuân mộng của hắn nhưng màn cảnh trước mắt thì không phải xuân mộng mà là sự thật sờ sờ ra. Nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trong phòng tắm của Trình Nhược Lâm ngày trước, chiếc áo lót màu đen chụp lên bộ ngực đầy đặn cực khủng, thế là tay phải của Triệu Quốc Đống theo bản năng khẽ cong lên thọc sâu vào cổ áo của La Băng.

Trong tích tắc tay của Triệu Quốc Đống liền xuyên thẳng qua áo lót rồi tóm chặt lấy bầu vú mềm mại mà săn chắc của La Băng, bàn tay cảm nhận được sự chắc mẩy khiến Triệu Quốc Đống biết rõ đây là một vực sâu vô tận nhưng cũng không thể tự thoát ra được.

- A!

La Băng bị đòn tập kích này làm cho hồ đồ, lúc trước cô tiếp xúc với tay của Triệu Quốc Đống hoàn toàn là một động tác vô ý thức trong lúc cảm xúc mê loạn nhưng động tác lần này của Triệu Quốc Đống lại động tới ngọn lửa tỉnh ở sâu trong nội tâm của cô.

Vốn Triệu Quốc Đống đang sợ hãi định nửa đường bỏ cuộc xin lỗi nhưng bắt gặp ánh mắt u oán mà đầy mị hoặc của La Băng thì dục tính của người đàn ông bên trong Triệu Quốc Đống lại bị kích phát, làm thì cũng làm rồi, vậy thì có làm sao?

Thế là hắn liền tăng sức bóp bóp, nhào nặn thứ trong tay để thị uy, tay kia cũng ôm lấy eo của đối phương, thân hình đẫy đà của La Băng liền nhích lại gần, đè ép lên trên đùi Triệu Quốc Đống.

Gần giống như cảnh tượng trong xuân mộng, Triệu Quốc Đống có cảm giác nhịp hô hấp trở nên cấp bách, bờ mông nở nang của La Băng cứ như thế ngồi lên trên đùi của hắn. Gần như không hề nghĩ ngợi, Triệu Quốc Đống tốc ngược váy của La Băng lên hông, hai vị trí bí ẩn nhất của hai người dính sát vào với nhau, tuy rằng vẫn còn ngăn cách bởi mấy lớp quần mỏng manh.

La Băng cảm thấy khu vực bí ẩn của mình bị một khối nóng bỏng to lớn nhô lên chạm vào, nó giống như một mũi khoan đang ra sức chọc vào khe rãnh riêng tư của mình. Một khoái cảm và lo sợ khó hiểu cùng đồng thời xuất hiện trong cơ thể của cô, giống như là bị lây bệnh, một cảm giác ngứa ngáy từ chỗ đó lan tràn vào sâu trong cơ thể cô.

Hai bên huyệt thái dương cứ giật đôm đốp, Triệu Quốc Đống cố gắng khống chế tâm tình của mình, đây là bạn của Trình Nhược Lâm, nếu làm như này thì sẽ là vết thương trí mạng đối với Trình Nhược Lâm. Thế nhưng cái loại khát vọng phát ra từ nội tâm và nhu cầu sinh lý dường như lại đang khuyên bảo mình, không quan hệ, Nhược Lâm không phải cũng từng ám chỉ rằng La Băng là một người số khổ, nói mình phải chiếu cố cô đó sao? Nhưng sử dụng phương thức này để chiếu cố sao?

Triệu Quốc Đống cảm giác chỗ đó của mình đang dần dần bị đè ép xuống, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được sự ẩm ướt và hơi nóng nồng đậm.

- Không!

Triệu Quốc Đống cắn chặt răng rút tay khỏi vạt áo của đối phương, rồi quyết đoán nâng mông của La Băng lên và kéo váy cô xuống:

- Chúng ta không thể..., ở trong này.

Triệu Quốc Đống muốn nói chúng ta không thể làm như vậy nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói thành ba từ "ở trong này", chúng ta không thể ở trong này vậy có nghĩa là chúng ta có thể ở nơi khác?

Cuối cùng Triệu Quốc Đống gần như là nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi chỗ của La Băng, hắn không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa, có lẽ nếu ở lại thêm vài phút nữa thì hắn sẽ chẳng còn đủ nghị lực để ra khỏi phòng La Băng.



Cơn gió lên lạnh lẽo khiến hắn thanh tỉnh lại một chút, La Băng không phải cố ý dụ dỗ hắn, đây chẳng qua chỉ là cảm xúc đột nhiên bùng nổ trong một hoàn cảnh đặc biệt mà thôi, đối với cả hai người mà nói thì đều chưa chuẩn bị tâm lý để là tình một đêm hoặc là một đôi tình nhân chân chính, mặc dù cơ thể hai người bọn họ đều đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Triệu Quốc Đống lắc đầu thở một hơi thật sâu, chuyện của La Băng phải mau chóng giải quyết, xem ra mình còn phải làm một cuộc giao dịch với lão cáo già Lỗ Năng, phải tước sạch mặt mũi của Hoàng Côn và Trần Đại Lực, biện pháp tốt nhất chính là làm cho bọn họ phải ngoan ngoãn khuất phục La Băng thì khi đó La Băng mới có thể bay lên cành cây cao.

Đối với La Băng mà nói thì nơi tốt nhất để đi hiện giờ cũng chỉ có cục thông tin, Triệu Quốc Đống tự nhận mình còn chưa có đủ năng lực để can dự vào ban Tuyên giáo, còn về phần cục truyền thông thì Lỗ Năng vẫn luôn tìm kiếm người thế vị trí của Hàn Tuấn Phong đã được điều lên sở văn hóa tỉnh làm phó giám đốc sở. Đương nhiên hắn còn có mấy đối thủ mạnh mẽ, thậm chí ngay cả Sử Chí Hòa hình như cũng đã bắt đầu rục rịch thoát khỏi nơi ẩn núp, ai có thể xuất hiện trên danh sách thị ủy đề cử cuối cùng thì hiển nhiên do thái độ của Hoàng Lăng quyết định nhưng cũng rất cần ý kiến của các thường vụ thị ủy khác, Triệu Quốc Đống tin chắc loại hỗ trợ này rất có ý nghĩa.

- Bí thư Hoàng, con mẹ nó thật là quá đáng! Lỗ Năng có ý gì vậy chứ? Bênh vực con La Băng lẳng lơ hay là La Băng lên giường chăm sóc khiến hắn thư thái?!

Trần Đại Lực thở phì phì lao vào văn phòng bí thư huyện ủy Hoàng Côn, vẻ mặt không cam lòng:

- Chúng ta muốn điều chỉnh, cục thông tin thị xã lại muốn điều đi, vậy là có ý gì? Đây là muốn thị uy với huyện ủy Hoa Lâm, như thế muốn tát vào mặt ngài!

- Anh là đồ khốn khiếp!

Hoàng Côn vốn đang ngồi im lặng trong văn phòng đột nhiên nổi giận, ném văn kiện đang cầm trong tay xuống bàn đánh bộp một cái quát:

- Trần Đại Lực, anh nhìn bộ dạng của anh lúc này xem có giống hình tượng một thường vụ huyện ủy, trưởng ban Tuyên giáo hay không? Tôi thấy anh còn giống một tên côn đồ ở bên đường hơn! Năng lực của anh chỉ có vậy à, bị người đâm một cái liền nhảy dựng lên như con cóc sao? Chỉ có chút bản lĩnh ấy mà tìm đến chỗ tôi để phát tiết à, sao anh không giỏi tới chỗ Lỗ Năng mà gào thét xem? Đi đi, anh mà đi thì mới coi như có bản lĩnh!

Bị Hoàng Côn đột nhiên nổi cáu hù sợ, lúc này Trần Đại Lực mới chú ý tới sắc mặt âm trầm của sếp, ánh mắt căm phẫn mà hắn chưa từng thấy qua, mà sếp lại chưa bao giờ nói chuyện với mình như vậy, có chuyện gì đã xảy ra nhỉ?

- Bí thư Hoàng, tôi... ...

Trần Đại Lực gãi gãi đầu, không biết vì sao sếp đột nhiên lại nổi giận, hơn nữa còn trút giận lên người mình, xem ra hôm nay mình đã không chọn đúng thời cơ tốt rồi.

Hoàng Côn thở kịch liệt, nhìn cái tên hình người dạng chó trước mặt thì hắn càng giận dữ hơn:

- Trần Đại Lực, anh hãy nhìn lại một năm công tác của mình xem có công tác nào khiến tôi có thể hãnh diện không? Hừ, tôi bảo anh đoàn kết mọi người để kiên định công tác thì anh làm như thế nào? Lúc này lại đến trước mặt tôi kêu oan, uất ức, anh đã bao giờ tự kiểm điểm về công tác của mình hay chưa?

- Bí thư Hoàng, tôi... ...

Trần Đại Lực không hiểu ra sao cả, thế này là thế nào nhỉ, cách đây không lâu sếp không phải nói công tác tuyên truyền làm không tồi, được thị xã biểu dương sao?

- Hãy biến về và nghĩ lại công tác thời gian vừa rồi của anh cho tôi! Điều động công tác của La Băng cũng chỉ là điều động bình thường, người ta lên thị xã đó cũng là thông qua trình tự công việc của tổ chức, anh ồn ào ở đây làm gì? Biến!

Hoàng Côn rất ít khi tức giận, cả huyện đều biết tính tình Hoàng Côn rất tốt, dù có phê bình người khác thì giọng điệu cũng khá nhã nhặn, còn kiểu chửi ầm lên không hề khách khí như này hơn nữa còn nhằm vào trưởng ban Tuyên giáo mà hắn tín nhiệm nhất thì đúng là lần đầu tiên.

Trần Đại Lực mặt xám ngoét chật vật chạy ra khỏi phòng Hoàng Côn, về tới phòng làm việc mà cứ tự hỏi vì sao bí thư Hoàng Côn lại như vậy, không biết là bí thư đã xảy ra chuyện gì, nghe nói sáng nay khi đi làm sáng nay thì bí thư Hoàng vẫn tốt, cứ như là sau một cuộc điện thoại thì tâm trạng liền xấu hẳn đi.

Tâm trạng của Hoàng Côn đích thực là bị một cuộc điện thoại phá hủy.

Vốn tình hình Hoa Lâm năm nay tương đối khá, lũ lụt cũng không ảnh hưởng nhiều đến Hoa Lâm, tất cả đều tiến hành theo quỹ đạo dự định đầu năm. Quan hệ giữa mình với Đường Diệu Văn cũng không tồi, tuy nói quan điểm phát triển vẫn còn có khác biệt nhưng Hoàng Côn cảm thấy điều này cũng bình thường, Đường Diệu Văn không nhúng tay vào sự vụ bên huyện ủy mà chỉ tập trung tinh thần làm kinh tế, điều này khiến Hoàng Côn rất hài lòng. Như thế mới giống một chủ tịch huyện, đảng và chính quyền phải phân công rõ ràng, có như vậy thì mới có lợi để đoàn kết bộ máy và có lợi để phát triển.

Chuyện La Băng bị điều đi thì Hoàng Côn cũng biết, trên thực tế lúc ấy chỉ tranh luận đôi chút, đề xuất thành viên bộ máy huyện và xã, trấn có thể tiến hành trao đổi luân phiên, Trần Đại Lực đề xuất phòng truyền thông phải điều chỉnh một chút, người đàn bà La Băng kia tính cách rất quái dị, gây bất lợi cho việc phối hợp quan hệ với thượng cấp trong ngành. Địch Hóa Dũng cũng có chút dị nghị nhưng dưới sự kiên trì của Trần Đại Lực, lại thấy mình cũng đồng ý nên cũng không nói gì nữa, Lỗ Đạt thì không tỏ thái độ gì nên chuyện này về cơ bản là đã định xong, chỉ chờ đặt lên bàn hội nghị thường vụ để nghiên cứu.

Không ngờ lỗ tai của La Băng lại linh như vậy, nghe được phong thanh liền điều lên cục truyền thông thị xã, lần này khiến huyện có phần bị động, vốn ra thì điều này cũng không có gì, điều đi thì cũng điều đi rồi, vị trí bỏ trống cũng đã có bố trí phù hợp, có người cũng đã nhìn thấy vị trí này nhưng cuộc điện thoại sáng nay đã phá hỏng tâm trạng của Hoàng Côn.

Điện thoại là do Chương Thiên Phóng gọi tới.

Kỳ thật quan hệ giữa Chương Thiên Phóng và Hoàng Côn vẫn rất tốt, dù sao đều từng là thủ hạ đáng tin của Kỳ Dư Hồng, chẳng qua Chương Thiên Phóng leo lên cương vị lãnh đạo còn Hoàng Côn hắn thì giờ cũng chỉ miễn cưỡng ngồi ở vị trí bí thư huyện ủy. Tuy rằng bề ngoài thì Chương Thiên Phóng không tới Hoa Lâm, có đến Hoa Lâm cũng không ở lại ăn cơm nhưng quan hệ giữa hai người vẫn khá mật thiết.

Chương Thiên Phóng gọi điện thoại tới chỉ có một việc, hỏi hắn vì sao lại nhằm vào Triệu Quốc Đống, tại sao lại khiến Triệu Quốc Đống băn khoăn? Hơn nữa còn nói thẳng ra là chuyện La Băng, nói mình đang cố ý gây hấn, cố ý khơi mào chiến tranh.

Hoàng Côn cũng có phần căm tức, không phải chỉ là luân chuyển một chút sao, có gì mà nghiêm trọng vậy?

Trong điện thoại Chương Thiên Phóng chất vấn hắn trực tiếp, Triệu Quốc Đống vừa mới lên làm cục trưởng được hơn một năm mà anh đã đẩy người khác tới xã, trấn xa xôi. Đây là cách anh thể hiện quyền uy của bí thư huyện ủy bằng thủ đoạn vua nào triều thần nấy hay là cố ý muốn quất vào mặt Triệu Quốc Đống? Rốt cuộc là công tác của La Băng đã xuất hiện sai lầm gì lớn đến mức để anh phải hạ tuyệt thủ như vậy? Hỏi mình đã từng suy xét hậu quả chuyện này chưa?

Hoàng Côn không cho là đúng nhưng lời của Chương Thiên Phóng thì hắn cũng không chống đối quá, chẳng có gì đáng ngại cả, Triệu Quốc Đống cũng không phải chỉ là một thường vụ thị ủy sao, hắn có khả năng can thiệp đến công tác cụ thể ở huyện Hoa Lâm à?

Dường như Chương Thiên Phóng cũng cảm nhận được thái độ của mình nên chỉ ném lại một câu rồi không nói thêm nữa:

- Mỗi một thường vụ thị ủy đều có đủ quyền lên tiếng.

Điều này làm cho Hoàng Côn rất là khó hiểu.

Chỉ một việc như vậy cũng đủ phá hủy tâm trạng của Hoàng Côn, lại gặp Trần Đại Lực la hét ầm ĩ một cách ngu ngốc nên khó trách Hoàng Côn nổi trận lôi đình.

Chương Thiên Phóng đang sắp vào phòng hội nghị thì mới biết được chuyện này, hôm nay thường vụ thị ủy nghiên cứu về vấn đề nhân sự cho nên hắn đi khá sớm nên vừa khéo gặp được phó trưởng ban thư ký thị ủy Giản Hồng.

Giản Hồng tùy ý nói chuyện này với Chương Thiên Phóng, Chương Thiên Phóng lập tức cũng có chút bực bội, hắn tự nhiên hiểu rõ về chuyện này thì Hoa Lâm rõ ràng đã mạo phạm quá mức với Triệu Quốc Đống. Cho dù Triệu Quốc Đống không phải là thường vụ thị ủy thì có một số việc anh cũng không thể làm quá đáng, huống chi hiện giờ Triệu Quốc Đống lại đang phát triển không ngừng, đây không phải là mày cố ý khiêu khích sao?

Cho nên hắn mới gọi điện thoại cho Hoàng Côn, nhưng rõ ràng là Hoàng Côn không thèm để ý.

Chương Thiên Phóng biết Triệu Quốc Đống không phải là người dễ chọc, Hoàng Côn làm như vậy chắc chắn sẽ phải trả cái giá đắt.

Giản Hồng chú ý thấy sắc mặt khó chịu của Chương Thiên Phóng, cô mơ hồ biết được quan hệ giữa Chương Thiên Phóng và Hoàng Côn không tệ, mà quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Chương Thiên Phóng thì lại còn mật thiết hơn cho nên mới có ý tốt chỉ điểm chuyện này với Chương Thiên Phóng một chút. La Băng và Trình Nhược Lâm quan hệ thân thiết như vậy, tuy hiện tại Trình Nhược Lâm đã đi rồi nhưng điều này cũng không ảnh hưởng, Hoa Lâm làm như vậy thì nhất định sẽ dẫn tới một vài xung đột không cần thiết.

Các sự việc trọng yếu mà hội nghị thường vụ thị ủy nghiên cứu từ trước đến nay thường do phó trưởng ban thư ký tham gia để ghi chép, mà trên nguyên tắc thì vị phó trưởng ban thư ký được tham gia là do trưởng ban thư ký thị ủy bố trí, theo lý ra thì hội nghị hôm nay sẽ do phó trưởng ban thư ký thị ủy kiêm chánh văn phòng thị ủy Tông Kiếm đảm nhiệm, nhưng bởi vì hội nghị hôm nay nghiên cứu nhân sự có liên quan đến hắn nên căn cứ theo nguyên tắc khách quan thì Giản Hồng được giao nhiệm vụ.

Triệu Quốc Đống xưa nay thường đến rất sớm, hắn vốn là một người cô độc, hơn nữa lại còn là thường vụ thị ủy ở vị trí thấp nhất nên đương nhiên rất biết điều, loại hội nghị này tuy hắn không thể nói được cái gì nhưng đối với hắn mà nói thì ít nhất cũng phải tỏ thái độ chứ, làm người không thể quá kiêu ngạo mà đúng không?

Lúc hắn đến thì Chương Thiên Phóng đã ở trong phòng hội nghị, hôm nay chủ yếu thảo luận nghiên cứu về vấn đề nhân sự nên trưởng ban tổ chức tới sớm hơn một chút cũng là bình thường.



- Trưởng ban Chương, e là hội nghị hôm nay ban tổ chức phải chuẩn bị cho mỗi người chúng ta một suất cơm mất, tôi thấy chương trình hội nghị hôm nay rất nhiều, không nói cái khác, chỉ ngay chương trình hội nghị của ban tổ chức các ngài sợ rằng không mất 2, 3 tiếng thì chưa xong. Tôi thấy cứ nên làm sơ sơ cũng được.

Triệu Quốc Đống đặt chén trà xuống:

- Chúng ta cứ chuẩn bị cho tốt để chiến đấu lâu dài.

- Hừ, ăn ít đi một bữa cậu cũng không chết đói, mấy người chúng tôi chạy đi chạy lại suốt còn không nói gì, cậu chỉ việc tới xem kêu la cái gì?

Chương Thiên Phóng có lòng muốn hòa giải giữa Triệu Quốc Đống và Hoàng Côn nhưng thời điểm này thì không tiện, mặc dù Giản Hồng là người thân cận của Triệu Quốc Đống nhưng các thường vụ thị ủy khác có thể tiến vào bất cứ lúc nào, do đó bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện.

Chỉ có điều hội nghị sắp bắt đầu rồi, huyện Hoa Lâm cũng đề xuất tăng thêm một phó chủ tịch huyện, cũng vì chuyện này mà Hoàng Côn chạy đi chạy lại, chẳng những tìm mình mà còn tìm tới cả Nghiêm Lập Dân và Thư Chí Cao. Bên Hoàng Lăng thì hắn cũng đã báo cáo riêng nhưng thái độ của Hoàng Lăng lại không rõ ràng, đại khái là đợi nghe ý kiến của hội nghị thường vụ thị ủy một chút, Chương Thiên Phóng lo Triệu Quốc Đống lại sẽ chọc phá trên hội nghị.

- Ha ha, con người không thể cứng như sắt thép được, bụng mà đói thì sẽ mệt lắm đó.

Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:

- Phó trưởng ban Giản, bữa tiệc này là do thị ủy quản hay là bên tổ chức quản vậy, thị ủy quản cũng được, hiếm khi tôi được ăn một bữa cơm của thị ủy.

- Bí thư Triệu, văn phòng thị ủy đã bố trí xong rồi, thời gian đảm bảo đến đúng giờ ăn cơm, hội nghị hôm nay trưởng ban Vưu đã thu xếp từ sớm, vì đoán hội nghị có khả năng quá 12 giờ nên đã bảo nhà ăn chuẩn bị một chút, chắc chỉ là ăn đơn giản nhưng nhà ăn cơ quan thị ủy chúng ta nấu ăn cũng khá đó.

Giản Hồng cười hì hì đáp.

Ba người đang nói chuyện tiếu thì Vưu Liên Hương và Chu Xuân Tú chân trước chân sau tiến vào, lại nghe thấy tiếng nói hùng hậu của Lam Quang:

- Trưởng ban Mao, chúng tôi chờ hai ngày muốn xin vận động chỉnh đốn tác phong đội ngũ chính pháp, ngài xem có thể thu xếp ban Tuyên giáo và đài truyền hình tổ chức một chuyên đề để tuyên truyền hoạt động giúp chúng tôi...

Các thường vụ tập trung lại khiến phòng hội nghị lập tức trở nên náo nhiệt, trong 12 thường vụ thì ngoại trừ tư lệnh quân khu xin phép nghỉ thì 11 thường vụ còn lại đều phải tham gia mà không hề có ngoại lệ, đây có thể nói là hội nghị thường vụ thị ủy quan trọng nhất từ sau khi bí thư thị ủy Hoàng Lăng nhậm chức.

Trên thực tế trước khi hội nghị diễn ra mấy ngày thì các thường vụ đều tiến hành một vài liên lạc với nhau, ai cũng biết hội nghị lần này sẽ đề cập đến việc điều chỉnh cán bộ cấp thị xã và phó thị xã, chủ tịch quận Đông Giang là Từ Minh Giám và chủ tịch huyện Thương Hóa là Tào Uyên đều bị bãi miễn khỏi chức vụ phó bí thư quận ủy và phó bí thư huyện ủy, hơn nữa còn đệ trình đơn từ chức lên đại hội đại biểu nhân dân quận và huyện, chỉ còn chờ đợi trình tự bên đại hội đại biểu nhân dân đồng thời cũng là chờ bố trí thống nhất của thị xã.

Các thường vụ cũng không phải dạng phân biệt tốt xấu rõ ràng như người bình thường tưởng tượng, việc bày tỏ thái độ trong trường hợp này cũng không đơn giản như bề ngoài, bên trong chuyện này liên quan đến lợi ích của vô số người, vô số quần thể, nhưng bề ngoài thì vẫn phải thể hiện đầy đủ sĩ diện.

Lục Kiếm Dân và Nghiêm Lập Dân gần như là sóng vai bước vào, tâm trạng của hai "Dân" này có vẻ đều rất tốt, chuyện trò vui vẻ, đang thảo luận về tên lửa Trường Chinh số 2 được phóng thành công thay cho hệ thống định vị vệ tinh của công ty Motorola Mỹ, chẳng nhìn ra được tính toán của bọn họ.

Kim Vĩnh Kiện thì thoáng chậm một chút, nhìn qua thì dường như tối qua ngủ không được ngon giấc, tóc tai tuy chải chuốt chỉnh tề nhưng đôi mắt thì vằn đỏ, cũng chẳng biết là ngủ không đủ giấc hay là ban đêm mệt nhọc quá độ.

Hoàng Lăng và Thư Chí Cao người trước kẻ sau bước vào phòng hội nghị, thấy tất cả thành viên thường vụ thị ủy đã đến đông đủ nên Giản Hồng liền đóng cửa phòng lại, phòng hội nghị lập tức biến thành một không gian khép kín, mặc dù ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, không khí tươi mát nhưng đó là đối với toàn bộ thị xã Ninh Lăng chứ còn nơi này đã chính thức bị cách ly rồi.

Chính giữa phòng hội nghị là một chiếc bàn hình bầu dục, sát chân tường là một loại ghế sô pha mềm để sử dụng khi hội nghị mở rộng thêm nhiều nhân viên tham dự.

Lấy vị trí bí thư thị ủy làm trung tâm và phân bố dọc theo bàn hội nghị, các thường vụ đều ngồi xuống theo vị trí cố định sẵn có của mình, Triệu Quốc Đống cũng ngồi xuống cạnh Chu Xuân Tú như thường lệ, hoàn toàn đối lập với bàn của Nghiêm Lập Dân.

Hội nghị thường vụ thị ủy do Hoàng Lăng chủ trì, có hai công việc cần trọng điểm nghiên cứu, một là việc xây dựng và khôi phục sản xuất sau lũ lụt. Trên thực tế thì chuyện này bên ủy ban nhân dân đã từng tiến hành nghiên cứu chuyên môn rồi vả lại hội nghị văn phòng ủy ban đã hình thành được nhận thức chung nên đưa lên hội nghị thường vụ thị ủy lần này chỉ là cho đủ thủ tục; còn vấn đề còn lại là nghiên cứu nhân sự.

Vấn đề thứ nhất chỉ tốn chừng 10' đồng hồ là tiến hành hoàn tất, hội nghị tiến vào vấn đề thứ hai, nghiên cứu điều chỉnh công tác nhân sự toàn thị xã trong thời gian sắp tới.

- Xét biểu hiện quận Đông Giang và huyện Thương Hóa trong công tác cứu nạn chống lũ, Ủy ban kỷ luật thanh tra thị xã và cục giám sát đã tiến hành điều tra về công tác cứu nạn chống lũ của hai nơi này và đã phát hiện tồn tại một vài vấn đề. Chủ yếu là mấy phương diện sau, một là, Đảng ủy, chính quyền địa phương không coi trọng, lãnh đạo chủ yếu và lãnh đạo phân công quản lý đều không làm tốt công tác chuẩn bị giai đoạn tiền kỳ... hai là, công tác tổ chức hậu kỳ không có hiệu quả, việc hậu cần không được bảo đảm đúng lúc, khiến cho hệ thống chỉ huy không phát huy được tác dụng trung kiên của cán bộ đảng viên.... Thứ ba, ...., cho nên căn cứ vào ý kiến của tổ điều tra, chúng ta sẽ tiến hành bàn bạc về lãnh đạo chủ yếu và lãnh đạo được phân công quản lý hai quận, huyện, cũng kiến nghị thị ủy xử lý về kỷ luật đảng và luật hành chính.

- Trước mắt thị ủy đã miễn trừ chức vụ phó bí thư quận ủy quận Đông Giang của đồng chí Từ Minh Giám và chức vụ thường vụ quận ủy La Trường Giang, miễn trừ chức vụ phó bí thư huyện ủy huyện Thương Hóa của đồng chí Tào Uyên và thường vụ huyện ủy của đồng chí Lưu Đạo Hòa, miễn cưỡng chức vụ thường vụ huyện ủy huyện Phong Đình đối với đồng chí Trần Hoa Nguyên, chức vụ hành chính thì tiến hành theo trình tự pháp định.

Lục Kiếm Dân từ từ đưa ra ý kiến của Ban kỷ luật thanh tra thị xã, đây không phải tin tức mới mẻ gì, hội nghị bí thư từ mấy ngày trước đã định rồi, sau đó thị ủy nhanh chóng làm ra quyết định.

Đối với công tác chống lũ cứu nạn lần này thì tỉnh đã nghiêm khắc phê bình Ninh Lăng, đồng thời cũng khẳng định biểu hiện xuất sắc của quận Tây Giang thị xã Ninh Lăng, lấy lời của lãnh đạo tỉnh mà nói thì ưu khuyết điểm phải rõ ràng, có công thì thưởng, có lỗi thì phạt, ưu khuyết điểm không thể bù trừ, hơn nữa yêu cầu Đảng ủy và ủy ban nhân dân thị xã Ninh Lăng phải nghiêm túc tổng kết kinh nghiệm và phải làm văn bản báo cáo với tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh.

Lục Kiếm Dân đọc quyết định xong thì Hoàng Lăng liếc về phía Chương Thiên Phóng, Chương Thiên Phóng hiểu ý gật đầu:

- Dựa theo yêu cầu của đồng chí bí thư thị ủy Hoàng Lăng, ban tổ chức đã điều tra sơ bộ mang tính hệ thống toàn bộ các cán bộ cơ quan cấp phó trực thuộc thị xã để sắp xếp vào các chức vụ còn khuyết thiếu, đồng thời cũng dựa theo tình hình do ban tổ chức các quận, huyện cung cấp, phân chia giai đoạn để tiến hành khảo sát tìm hiểu và lên được một danh sách. Danh sách này đã được phổ biến và trao đổi ý kiến, do đó hội nghị hôm nay sẽ tiến hành nghiên cứu, tôi sẽ giới thiệu tường tận tình hình từng người liên quan.

Tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên, xét thấy phạm vi lần điều chỉnh này tương đối lớn nên Hoàng Lăng đã chỉ thị ban tổ chức liệt kê tình hình từng cán bộ dự bị để các thường vụ thị ủy tham khảo. Mặc dù tình hình cơ bản thì các thường vụ đều nắm rõ trong lòng nhưng đó là mấy ngày trước ban tổ chức cung cấp danh sách sơ bộ cho các thường vụ thị ủy để trưng cầu ý kiến, hơn nữa chủ yếu là nhằm vào các mảng do từng người được phân công quản lý, về sau lại tiến hành điều chỉnh trên quy mô lớn, tình hình cụ thể cũng chỉ đợi đến hội nghị thường vụ thị ủy mới chính thức "ra lò". Vì trên thực tế thời gian các thường vụ công tác với các mảng không phụ trách quản lý cũng không nhiều, đương nhiên anh cũng có đủ cơ hội để chứng tỏ mình có nhận định đối với danh sách này.

Phó trưởng ban tổ chức Hạ hồng phân phát danh sách tới tay từng vị thường vụ thị ủy, danh sách rất đơn giản, chỉ liệt kê các cán bộ để chọn vào các vị trí trống trong các cơ quan và quận, huyện trực thuộc còn cụ thể người nào vào vị trí gì thì mọi người cũng chỉ phỏng đoán ước lượng được 1/3. Hơn nữa trước hội nghị cũng đã tiến hành trao đổi, cân bằng nên chắc chắn cũng sẽ có chút thay đổi, các thường vụ đối với những chuyện này đều nhìn quen nên không sợ hãi, đến vị trí nào làm gì thì trong lòng mọi người đều nắm chắc, giờ cứ dựa theo trình tự mà đi là được.

Hoàng Lăng lơ đãng liếc nhìn xung quanh một lượt, các thường vụ đều nhìn bản danh sách trong tay mình một cách nghiêm túc. Lần điều chỉnh nhân sự lớn này thì hắn cũng phải đắn đo mãi mới quyết định, vốn định chờ kéo dài thêm một thời gian nữa để quen thuộc tình hình rồi mới tiến hành nhưng trên tỉnh lại cứ nhìn chằm chằm vào mấy quận, huyện có biểu hiện không tốt trong cuộc chống lũ cứu nạn, nếu không thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục với tỉnh thì khó mà nói nổi.

Mà hai quận, huyện điều chỉnh đều dính dáng đến lãnh đạo chủ yếu, rút dây động rừng, việc này chắc chắn sẽ dẫn tới điều chỉnh nhân sự toàn thị xã, cho nên Hoàng Lăng liền hạ quyết tâm để bên tổ chức thao tác tỉ mỉ một chút, dành nhiều thời gian để tiến hành điều tra, sau đó lại tiến hành mấy vòng kết nối để cung cấp tình hình tường tận cho mình.

Hoàng Lăng biết nếu muốn người nào cũng đều hài lòng về vấn đề bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự thì đó là không tưởng, ngay như hồi mình còn đảm nhiệm phó bí thư thị ủy, thị trưởng Tân Châu thì Tôn Nghĩa Phu chưa bao giờ cho mình đủ quyền phát biểu ý kiến, lại càng không có khả năng tôn trọng ý kiến của mình, đương nhiên thỏa hiệp vừa phải thì vẫn có nhưng nguyên tắc và quyền chủ động tuyệt đối phải nằm trong tay bí thư thị ủy, điều này thì không thể nghi ngờ.

Tuy hắn có cái nhìn về năng lực công tác của Tôn Nghĩa Phu nhưng hắn cũng phải thừa nhận những gì tên này làm được khá xứng với chức bí thư thị ủy, giống như mình hiện giờ đang đảm nhiệm bí thư thị ủy Ninh Lăng cũng rất xứng đáng.

Sau khi quyết định triệu tập hội nghị thường vụ thị ủy thì Nghiêm Lập Dân và Thư Chí Cao đã chủ động tìm đến mình để trao đổi 2 lần, như vậy mới giống trợ thủ cấp phó chứ, mày có thể muốn đẩy cán bộ lên thì phải tìm tới tao báo cáo chứ, phải nói xem lý do mà mày đề cử có phù hợp hay không phù hợp với chức vụ mà người đó đảm nhiệm hay không. Ngay cả việc trao đổi thấp nhất mà cũng không có thì mày cho rằng chỉ cần người đủ tư cách hay là có năng lực đủ mạnh thì theo lẽ thường sẽ được ngồi vào vị trí đó à, vậy thì quá ngây thơ.

Về điểm này thì Hoàng Lăng khá thích tác phong của Triệu Quốc Đống, đề cử theo một con đường riêng một cách công khai, hơn nữa còn muốn đưa những cán bộ này đến để mình gặp mặt, tiếp xúc, hiểu biết sâu sắc hơn. Với lại người mà Triệu Quốc Đống đề cử có năng lực và thành tích rõ như ban ngày, đương nhiên không hẳn tất cả đều như hắn nghĩ nhưng ít nhất thì cũng đã bày tỏ thái độ.

Giọng điệu trầm của Chương Thiên Phóng vang vọng trong phòng hội nghị, gần như ai nấy cũng đều chăm chú lắng nghe vị trưởng ban tổ chức này giới thiệu, bình thường tiếp xúc cán bộ thì phần nhiều đều dựa theo nhận thức cảm tính, chỉ sau khi vô số những nhận thức cảm tính này qua tay ban tổ chức và xuất hiện trên những tờ tài liệu kia thì mới trở thành nhận thức lý tính, đến lúc này thì chúng mới là căn cứ để nghiên cứu thảo luận.

- Xét thấy cán bộ mà hội nghị thường vụ thị ủy hôm nay nghiên cứu khá nhiều, dựa theo ý kiến của bí thư Hoàng, chúng ta sẽ dựa theo mức độ nặng nhẹ chia làm hai đợt nghiên cứu thảo luận. Việc cấp bách cần xác định là chọn ba người làm phó bí thư quận ủy, chủ tịch quận Đông Giang và phó bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện Thương Hóa cùng với cục trưởng cục tư pháp. Mặt khác còn việc chọn phó chủ tịch quận Đông Giang, huyện Thương Hóa, Phong Đình đưa vào thường vụ, và 8 người vào các vị trí: phó chủ tịch huyện Hoa Lâm, phó cục trưởng thường trực cục công an thị xã, phó bí thư Đảng ủy khu Khai phát thị xã, phó cục trưởng cục nhân sự thị xã, phó cục trưởng cục nông nghiệp thị xã, phó cục trưởng cục vệ sinh thị xã, một phó hiệu trưởng trường Đảng, một hiệu trưởng trường Tam Trung.

Mặc dù chỉ đề cập đến 11 vị trí này nhưng sau khi chọn được 11 người thì cần phải suy xét đến việc chọn người thế chỗ trống của bọn họ, vì thế dựa theo ý kiến của bí thư Hoàng thì nếu điều kiện thích hợp thì đưa ra nghiên cứu trong hội nghị này luôn, còn nếu chưa thích hợp thì để hội nghị thường vụ thị ủy lần sau nghiên cứu.

Chương Thiên Phóng vừa dứt lời đã khiến các thường vụ xôn xao, trong lòng ai cũng đều nổi sóng, điều này không phải là nhân hội nghị lần này có khả năng bố trí hơn 20 vị trí sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook