Quyển 10 - Chương 37
Thụy Căn
16/04/2013
Đằng Hoa Minh đã được đóng dấu Triệu hệ, trên thực tế y biết mình không phải như vậy. Triệu Quốc Đống là Phó thị trưởng thường trực dù cần nhân viên cũng không coi trọng cán bộ cấp phòng như y.
Y bây giờ đã từ cấp Phó Trưởng phòng lên được cấp Trưởng phòng nhờ biểu hiện xuất sắc trong công tác thu hồi nợ. Công việc chỉ làm ba tháng đã được như vậy, đó là sức ảnh hưởng của lãnh đạo, bảo sao vô số người phấn đấu mãi để mong được lãnh đạo coi trọng.
Trước đó mình ngồi trong cơ quan chỉ là bị bỏ xó, nhưng bây giờ ánh mắt đồng nghiệp nhìn mình đã đổi khác.
Võ Tiến Ba giao nghiệp vụ cho y thì cũng không có người khác, hơn nữa cũng nói rõ có chuyện thì trực tiếp báo cáo với Cục trưởng Lý và giao hai nhiệm vụ. Một là chuyện người nhà của nhân viên Nhà máy cơ giới bị đe dọa, hai là Thị trưởng Triệu bị theo dõi.
Nhiệm vụ thứ nhất thì đơn giản, nhiệm vụ thứ hai hơi khó giải quyết. Mục tiêu mơ hồ, hơn nữa không nói rõ yêu cầu cụ thể thì ta như thế nào? Một loạt vấn đề này Võ Tiến Ba không đưa ra câu trả lời, chỉ bảo mình theo tình hình mà làm, có gì không rõ có thể hỏi Thị trưởng Triệu.
Đằng Hoa Minh biết đây là Võ Tiến Ba đùn đẩy trách nhiệm. Thị trưởng Triệu là Phó thị trưởng thường trực, lại không phụ trách mảng công an, mình dựa theo đó mà làm thì xảy ra chuyện ai gánh? Không thể là Thị trưởng Triệu, đó là Võ Tiến Ba, Điền Nhai hay Lý Trường Giang?
Lý Trường Giang biết mình không có lựa chọn, sau khi mình được đề bạt lên vị trí này thì y biết mình không thể từ chối.
Chẳng qua y cũng thỏa mãn không phải vì lên bậc mà được trọng dụng trong đội cảnh sát hình sự.
Võ Tiến Ba cũng được, để mình tùy tiện chọn ba người, còn có thể điều động hai phân cục Hoài Châu cùng Khánh Châu. Ngoài xe mình đi còn điều một xe Jetta để thực hiện nhiệm vụ. Đằng Hoa Minh không biết đây có phải sức ảnh hưởng của Triệu Quốc Đống tạo thành, hay là Lý Trường Giang chuyên môn dặn dò.
Câu dặn cuối cùng của Võ Tiến Ba khá nhiều hàm ý. Chuyện này chỉ Cục trưởng Lý, Cục trưởng Điền và y biết, lời này rõ ràng bảo y không được để lộ.
Xem ra mình cần gặp Thị trưởng Triệu mới được. Không có đầu mối rõ ràng thì khó xử lý. Đằng Hoa Minh không sợ phá án, nhưng những từ ngữ ẩn ý thì không hiểu cho mấy. Nếu mình đã được chụp mũ Triệu hệ thì cứ làm tròn bổn phận.
Khi Đằng Hoa Minh đến thì Triệu Quốc Đống đang xem tài liệu.
Đặng Nhược Hiền cho hắn không ít tin tức có lợi, đây là sức ảnh hưởng của quan hệ, không phải hắn mới tới là có được.
Nhà máy cơ giới ba năm trước nhập khẩu dây chuyền sản xuất đắt tiền, tình hình vốn tốt, còn thường xuyên mời nhân viên kỹ thuật nước ngoài đến dạy. Nhưng chất lượng sản phẩm của Nhà máy cơ giới lại không tốt, hay để cho công nhân mới làm, nghe nói cũng làm thiết bị hư hao nghiêm trọng.
Chất lượng sản phẩm có vấn đề, thu tiền hàng cũng khó khăn là nguyên nhân chính khiến Nhà máy cơ giới suy sụp. Chu Đức Siêu làm giám đốc Nhà máy cơ giới nhiều năm mà không nghe không hỏi, không có biện pháp xử lý mạnh mẽ, kéo dài mấy năm khiến tiền hạng nợ đã trên 50 triệu, trong đó có trên 30 triệu coi như tiền chết.
Nói tóm lại có nhiều điểm nghi vấn.
Nghi vấn rất nhiều nhưng từ sổ sách của Nhà máy cơ giới lại phản ánh rất rõ ràng.
Nhập khẩu dây chuyền sản xuất mới mất gần 50 triệu, bây giờ hỏng hóc không mua được linh kiện nên bỏ xó, giá chỉ còn 5 triệu. Tiền hàng 50 triệu kia may ra chỉ hơn chục triệu là đòi được, mà Nhà máy cơ giới cũng nợ trên 30 triệu tiền điện, nước, khí thiên nhiên.
Nói cách khác Nhà máy cơ giới có tài sản không đầy 60 triệu, đây là còn tính cả khu đất trên 1000 mẫu của nhà máy, tiền mặt của nhà máy có không đầy một triệu. Tiền vay vốn ngân hàng và tiền nguyên liệu chưa trả là trên 90 triệu.
Thấy con số này, Triệu Quốc Đống không nhịn được đập bàn, chủ ý hay. Một nhà máy với đất và thiết bị không công tặng người, không ngờ còn muốn chính quyền gánh chịu khoản nợ lớn như vậy. Đây là điều làm người ta rất tức giận.
Lúc này Triệu Quốc Đống mới hiểu tại sao Khổng Kính Nguyên muốn nắm chặt quyền thao tác vào trong tay. Có y làm người thực hiện thì tất cả trở nên rất nhanh, hiệu quả cao, rất nhanh có thể vào giai đoạn áp dụng thực thế, tất cả có thể vòng quanh ý đồ của y mà thực hiện, người khác nhìn vào như xem hoa trong sương, căn bản không rõ tình hình thực tế. Dù nghi ngờ mà điều tra thì sợ cũng không có chứng cứ thực tế.
Đằng Hoa Minh đến làm Triệu Quốc Đống đỡ buồn bực hơn. Lý Trường Giang bố trí Đằng Hoa Minh chính là muốn kéo gần quan hệ với mình, đồng thời cũng phân rõ trách nhiệm. Triệu Quốc Đống khá hài lòng khi Đằng Hoa Minh đến làm, như vậy sẽ có thể thực hiện theo ý đồ của hắn. Khổng Kính Nguyên cùng Lưu Liên Xương cũng có khả năng biết ý đồ của mình, mà Lý Trường Giang coi như đứng về phía hắn.
Đằng Hoa Minh kiên nhẫn nghe Triệu Quốc Đống nói xong liền nghiêm túc nói:
- Thị trưởng Triệu, Đại đội trưởng Võ đã nói rõ phải điều tra chuyện người nhà nhân viên Nhà máy cơ giới bị đe dọa, chuyện khác thì nói khá hàm hồ, chủ yếu là trưng cầu ý kiến của ngài. Vừa nãy ngài cũng nói đó là suy đoán, không có chứng cứ, muốn điều tra thì cần có điểm đột phá.
- Ngoài ra tôi đoán nếu Nhà máy cơ giới có chuyện thì sợ đã chuẩn bị nhiều năm, có thể nói nhiều vấn đề không phải nhìn qua là xử lý xong. Cả việc linh kiện bị hỏng và nếu không mua được đồ thay thì đúng là nói thiết bị đã hỏng hóc, nhưng có lẽ bọn họ có con đường mua thì giá trị thiết bị lại khác. Nhưng người ngoài muốn thăm dò vấn đề chuyên môn này thì trong thời gian ngắn sợ không có hiệu quả. Nhưng việc cải cách Nhà máy cơ giới có thể kéo dài như vậy không?
Hai vấn đề Đằng Hoa Minh đưa ra khá thực tế, Hà Chiếu Thành nhất định không thể kéo dài như vậy, chỉ sợ ngay cả Trần Anh Lộc cũng không đồng ý trừ khi đưa ra chứng cứ hữu hiệu, nếu không tiến trình này không thể thay đổi.
Triệu Quốc Đống cũng có chút tức giận, chẳng lẽ mình cứ trơ mắt nhìn Nhà máy cơ giới bị rơi vào tay đám người kia sao? Nếu như vậy thì mọi chứng cứ sẽ mất sạch, muốn đảo ngược là không thể.
- Lão Đằng, không có biện pháp gì sao?
Triệu Quốc Đống cắn răng nói.
- Thị trưởng Triệu, không phải không có mà là rất mạo hiểm, chỉ dựa vào mấy người của tôi là không đủ.
Đằng Hoa Minh coi như đánh bạc, Thị trưởng Triệu coi trọng mình như vậy, mình nếu không đưa ra được biện pháp thì sẽ có lỗi với đối phương.
- Ồ, rất mạo hiểm sao?
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên:
- Có mạo hiểm thì lo gì. Tôi gì cũng sợ, chỉ không sợ trách nhiệm. Có việc tôi chịu trách nhiệm.
- Tôi thấy như thế này, có thể bắt tay từ việc nhân viên Nhà máy cơ giới bị đe dọa, nếu dành chút sức lực thì không khó để điều tra rõ. Ngoài ra chúng ta còn có thể kiểm tra từ mảng khác. Theo chúng tôi biết thì Mã Cam Xương có chuyện ở nhiều lĩnh vực. Chúng tôi cũng đã có một chút tình hình, chỉ là nếu động sẽ động lớn, chỉ sợ chọc vào ổ kiến lửa.
- Mã Cam Xương?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thú vị, được, anh đưa ý tưởng, tôi cân nhắc một chút. Đúng như anh nói, vừa động sẽ chọc vào ổ kiến lửa nhưng người tôi da dày, không sợ đốt, càng đau càng vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.