Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 37

Thụy Căn

16/04/2013



Triệu Quốc Đống im lặng lắng nghe Chung Dược Quân nói.

Chung Dược Quân ăn nói không được tốt lắm nhưng vẫn hơn khi so sánh với Cố Vĩnh Bân và Lý Đại Phú. Trong bộ máy Thị ủy, Ủy ban người ăn nói tốt nhất phải kể đến đó là Lỗ Năng cùng Trúc Văn Khôi. Bây giờ có thêm Phó thị trưởng Văn Ngạn Hoa ăn nói khá được, mấy người như Lam Quang, Tiêu Phượng Minh, Tằng Lệnh Thuần cùng Lưu Như Hoài nói chuyện khá bình thường. Nhưng Chung Dược Quân này một khi hưng phấn thì cũng sẽ nói thao thao bất tuyệt, ví dụ như lúc này vậy.

Ai cũng không thích người khác cắt ngang sự hưng phấn của mình, Triệu Quốc Đống và những người khác đều biết ý lắng nghe Chung Dược Quân phát huy.

- Các cơ quan nhà nước của thị xã chúng ta theo tôi thấy cần làm được hai điểm. Một chính là cung cấp một hoàn cảnh, không khí thích hợp cho sự phát triển và sáng tạo, làm cho các ý tưởng sáng tạo có thể biến thành sự thật, làm cho các công ty có thể trưởng thành từng bước từ yếu đến mạnh. Một điểm nữa chính là thỏa mãn được nhu cầu cuộc sống của quần chúng nhân dân, không ngừng cải thiện tác phong làm việc, cung cấp các điều kiện tốt nhất ở mức có thể cho dân chúng. Nếu làm được hai điểm này thì tôi nghĩ chính quyền thị xã mới coi như đủ tư cách.

Triệu Quốc Đống gật đầu đồng tình. Hai điểm mà Chung Dược Quân đưa ra coi như giống những gì hắn nghĩ. Phía trước có thể nói là điều kiện quan trọng nhất để phát triển kinh tế, về sau chính là lấy sự phát triển kinh tế để nâng cao đời sống nhân dân.

- Bí thư Triệu, bên kia hình như có vị lãnh đạo nào tới thì phải, ngài xem. Ồ, tôi thấy hình như là Thị trưởng Quan Kinh Sơn của Thành phố An Đô thì phải.

Lỗ Năng nhìn về phía bên kia rồi đột nhiên nói.

- Ồ.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra nhìn lại quả nhiên là Thị trưởng Thành phố An Đô – Quan Kinh Sơn cùng với Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố An Đô – Tống Như Phỉ vẫn hay giúp đỡ Lam Đại.

- Dược Quân, Thị trưởng Quan An Đô cũng tới đây này.

Triệu Quốc Đống có chút nuối tiếc cắt ngang mạch nói chuyện của Chung Dược Quân.

- Quan Kinh Sơn?

Chung Dược Quân và Quan Kinh Sơn coi như khá quen mặt vì dù sao cũng hay họp cùng nhau trên tỉnh. Mà Quan Kinh Sơn này cũng là nhân vật khá dẻo miệng. Chung Dược Quân nhìn cái nhận ra đó là Quan Kinh Sơn.

Quan Kinh Sơn cũng thấy đoàn người Ninh Lăng đã nhận ra mình nên đi nhanh tới trước một chút. Y nở nụ cười và nói:



- Bí thư Triệu, Thị trưởng Chung, sao trùng hợp như vậy?

- Ha ha, Thị trưởng Quan, là chúng tôi nên nói trùng hợp mới đúng. Ninh Lăng chúng tôi mượn đất quý Ninh Lăng một chút coi như làm phiền các anh.

Triệu Quốc Đống cũng cười cười đưa tay ra bắt tay đối phương.

- Đúng thế Thị trưởng Quan, tôi và Bí thư Triệu cũng còn đang suy nghĩ Ninh Lăng như thế này có phải là đào góc tường của An Đô không?

Chung Dược Quân nở nụ cười bắt tay Quan Kinh Sơn, sau đó y giới thiệu đám người Cố Vĩnh Bân, Lỗ Năng với Quan Kinh Sơn. Quan Kinh Sơn cũng giơi thiệu Tống Như Phỉ với bên phía Ninh Lăng.

- Ha ha, An Đô cũng không chỉ là của riêng An Đô, là tỉnh thành nên nó là An Đô của toàn bộ nhân dân tỉnh An Nguyên. Bí thư Triệu, anh nói có đúng không?

Quan Kinh Sơn và Triệu Quốc Đống cũng đã gặp mặt vài lần. Mặc dù đã biết nhưng đến nay chưa có cơ hội ăn cơm cùng nhau, cũng không có cơ hội chính thức nói chuyện với nhau, chỉ có thể coi như gặp gật đầu chào nhau mà thôi. Có thể nói y và Chung Dược Quân quen với nhau hơn.

- Thành phố An Đô là một sân khấu lớn, chúng tôi nhiệt liệt chào mừng các thành phố, thị xã anh em đến An Đô biểu diễn.

Triệu Quốc Đống nghe ra được ý trong câu nói của Quan Kinh Sơn. Xem ra hội chợ việc làm lần này của Ninh Lăng đã kích thích một số người.

- Thị trưởng Quan, Ninh Lăng ở nơi xa xôi, điều kiện khá kém nên nếu muốn phát triển kinh tế thì nhân tài là khát vọng lớn nhất của chúng tôi. Ninh Lăng chúng tôi đến bây giờ chỉ mới có học viện sư phạm Ninh Lăng miễn cưỡng coi như trường đại học. Nếu so sánh với An Đô thì chỉ sợ ở phương diện giáo dục đại học, Ninh Lăng phải kém đến mấy chục lần. Vì thế lựa chọn tổ chức hội chợ việc làm như thế này cũng là hành động bất đắc dĩ.

Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói:

- Tôi cũng hy vọng Thị trưởng Quan sau khi xem xong sẽ giúp đỡ chúng tôi, chỉ ra điểm thiếu sót của chúng tôi, có cơ hội cũng đề cử giúp Ninh Lăng chúng tôi nhiều hơn, làm cho Ninh Lăng là nơi miền núi có thể được hưởng ánh nắng từ thành phố lớn.

- Ha ha, Bí thư Triệu, anh đúng là biết nói đùa. Anh đây không phải để tôi tự đào góc tường nhà mình đó chứ? Nếu thật sự có nhân tài thì tôi cũng sẽ đề cử cho An Đô trước. An Đô chúng tôi là thành phố lớn thì thoạt nhìn có vẻ hấp dẫn nhân tài hơn, tài nguyên nhân tài cũng khá phong phú. Nhưng định vị của An Đô và Ninh Lăng là khác nhau. chúng tôi muốn cạnh tranh với các đô thị lớn như Thành Đô, Trùng Khánh, Vũ Hán, thậm chí còn phải cạnh tranh với Bắc Kinh, Thượng Hải. An Đô chúng tôi muốn phát triển kinh tế thì càng cần nhiều nhân tài với loại hình càng phong phú hơn.

Giọng điệu của Quan Kinh Sơn rất kiên quyết, cũng khá lớn lối. Mấy người Ninh Lăng như Chung Dược Quân, Cố Vĩnh Bân cùng với Lỗ Năng nghe được đều có chút khó chịu. Đối phương đây như là muốn đứng ở vị trí cao hơn chèn ép Ninh Lăng, căn bản không coi Ninh Lăng là ngang hàng với An Đô. Mặc dù đây là sự thật nhưng Ninh Lăng mấy năm nay phát triển rất nhanh khiến người Ninh Lăng không chịu nổi sự coi thường đó.

- Thị trưởng Quan nói rất đúng, An Đô là tỉnh thành của tỉnh An Nguyên nên cần phải có sự định vị rõ ràng. Dù là ở phương diện nào cũng không nên tiến hành cạnh tranh với các đô thị anh em như Ninh Lăng, mà nên đưa mắt ra cả nước, đặt mục tiêu ở các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải. An Đô cần cạnh tranh với bọn họ về ngành nghề, nhân tài, còn ở trong tỉnh thì không nên cạnh tranh mà để do thị trường tự lựa chọn.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm cho dù là Chung Dược Quân, Cố Vĩnh Bân hay là Quan Kinh Sơn, Tống Như Phỉ đều cảm thấy sự kiêu ngạo trong đó. An Đô đúng là thành phố lớn thì nên cạnh tranh với mấy thành phố lớn như Trùng Khánh, Thượng Hải chứ? Nhưng biểu hiện của An Đô là sao? Anh có xứng với vị trí là tỉnh thành của tỉnh An Nguyên không? Khinh thường cạnh tranh với Ninh Lăng vậy phải xem anh có gì mạnh hơn Ninh Lăng.



Quan Kinh Sơn vẫn nở nụ cười chẳng qua Tống Như Phỉ có thể nhận ra vẻ lạnh lùng hiện lên trong mắt đối phương, hiển nhiên có chút phản cảm với thái độ của Triệu Quốc Đống. Mà Triệu Quốc Đống lại tỏ vẻ rất bình tĩnh như lời nói vừa rồi không có quan hệ gì tới hắn vậy.

Ánh mắt hai người như viên đạn đấu nhau trong không trung. Sau đó gần như cả hai cùng nở nụ cười.

- Thị trưởng Quan, xem ra chúng ta có nhiều ngôn ngữ chung rồi. Tôi chào mừng Thị trưởng Quan đến Ninh Lăng chúng tôi xem một chút. An Đô ở nhiều khía cạnh là đại ca của Ninh Lăng, chúng tôi rất hy vọng có thể tham khảo kinh nghiệm phát triển của An Đô.

- Ha ha, Bí thư Triệu, có cơ hội tôi nhất định sẽ tới. An Đô hai năm nay phát triển khá chậm, mặc dù tình hình của Ninh Lăng khác An Đô nhưng có câu có công mài đá sẽ có lúc thành vàng mà. Tôi cũng hy vọng kinh nghiệm phát triển của Ninh Lăng có thể giúp An Đô chúng tôi tìm được con đường phát triển cho mình.

Quan Kinh Sơn và Tống Như Phỉ rời đi. Ra khỏi trung tâm triển lãm, lên xe mà vẻ mặt Quan Kinh Sơn vẫn mang theo một tia lạnh lùng.

- Thị trưởng Quan, Triệu Quốc Đống này nói khá lớn lối, lời này của hắn rõ ràng mang tính khiêu chiến.

Tống Như Phỉ nói.

- Hắn có tư cách đó. Nếu tôi là hắn thì ở trường hợp này cũng sẽ nói như vậy, thậm chí còn hơn.

Quan Kinh Sơn lạnh lùng nói, đồng thời y cũng phản cảm vì Tống Như Phỉ lại nói như vậy. Cô ta đây là khơi mào mâu thuẫn giữa mình và Triệu Quốc Đống.

- An Đô chúng ta mấy năm nay phát triển không được tốt, đây không phải chuyện gì bí ẩn cả. Nghĩ biện pháp bù lại mới là điều quan trọng nhất.

- Ồ, Thị trưởng Quan, tôi thấy Ninh Lăng rất có dã tâm. Hội chợ việc làm lần này của bọn họ đâu có đơn thuần là hội chợ việc làm, còn nặng mùi thu hút đầu tư. Tôi nhìn qua các quận, huyện Ninh Lăng đều cố ý thể hiện mình, còn làm ra vẻ thần bí.

Tống Như Phỉ như không cảm thấy thái độ của Quan Kinh Sơn mà nói tiếp theo ý mình.

- Triệu Quốc Đống này không bình thường, chỉ riêng một hội chợ việc làm mà tạo được không khí như vậy đã thể hiện khí phách và tầm nhìn của hắn. Như cô nói, đây không chỉ là hội chợ việc làm mà còn là hội chợ biểu diễn, thu hút đầu tư, giơi thiệu chính sách, mấy tính năng gộp lại chính là muốn thể hiện việc Ninh Lăng coi trọng nhân tài.

Quan Kinh Sơn thở dài một tiếng. Triệu Quốc Đống này có thể lên làm thường vụ tỉnh ủy đúng là có bản lĩnh của hắn. Rất nhiều người chỉ coi hội chợ việc làm là nơi giải quyết khó khăn về người lao động cho các công ty mà Ninh Lăng lại thoáng cái phá vỡ khái niệm này. Quan Kinh Sơn thậm chí có thể khẳng định lần này mọi người sẽ được thấy một hội chợ việc làm hoàn toàn mới.

Mà ở phương diện này quan niệm của An Đô đúng là không theo kịp, đây là chênh lệch và là điều mình cần thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook