Quyển 17 - Chương 3
Thụy Căn
16/04/2013
- Đương nhiên rất nhiều tình huống sẽ thay đổi theo thời gian. Bí thư Ứng cân nhắc cũng không nhỏ hẹp như tôi. Có lẽ lúc ấy Bí thư Ứng đồng ý với quan điểm của tôi nhưng cũng cần cân nhắc nhân tố khác. Ý kiến của các thường vụ tỉnh ủy khác thì Bí thư Ứng cũng phải suy nghĩ. Tôi chỉ có thể nói Bí thư Ứng có thái độ khẳng định với bộ máy hiện tại của Ninh Lăng, mà điểm này là rất quan trọng.
Triệu Quốc Đống chống tay lên mặt bàn, ánh mắt rất bình tĩnh như đang suy nghĩ sau đây cần làm gì.
Trên thực tế hắn cũng không có bao thời gian. Trong vài ngày hắn có thể làm chỉ là ổn định cục diện, về phần bộ máy sau đây của Ninh Lăng thì hắn đã rõ ràng tỏ thái độ với Ứng Đông Lưu. Mà bên Hàn Độ hắn cũng sẽ nói ý kiến của mình với đối phương, thậm chí còn có thể trao đổi với mấy thường vụ có quan hệ khá tốt với mình nhưng có bao tác dụng thì hắn không rõ.
- Vậy Bí thư Triệu, ngài cảm thấy chúng tôi bây giờ nên làm như thế nào?
Tiêu Phượng Minh nói.
Trên thực tế khi Triệu Quốc Đống nói đã đề cử y làm Thị trưởng, y trong lòng mặc dù chấn động, cũng có một tia hy vọng nhưng trong lòng lại biết bước đi này là không hề dễ dàng gì.
Y không thể so với Chung Dược Quân. Chung Dược Quân lầm Thị trưởng đã hơn ba năm, thành tích là rõ ràng, lãnh đạo tỉnh ủy coi như có chút hài lòng với Chung Dược Quân. Hơn nữa khi Triệu Quốc Đống về làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng thì Chung Dược Quân đã làm thường vụ tỉnh ủy, về tình về lý khi Triệu Quốc Đống đi, Chung Dược Quân chính là ứng viên đầu tiên làm người tiếp nhậ. Mà mình thì khác, mình làm phó bí thư thị ủy là do Triệu Quốc Đống đấu với Miêu Chấn Trung mãi mới khiến mình lên được. Bây giờ mới có mấy tháng muốn mình thay vị trí Thị trưởng của Chung Dược Quân đúng là rất khó khăn.
Hơn nữa chủ yếu là tài nguyên chính trị ẩn dấu của mình cũng không thể so sánh với Chung Dược Quân. Chung Dược Quân có quan hệ mật thiết với chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên, điểm này mọi người biết. mà mình nói thật mặc dù lúc trước cạnh tranh chức phó bí thư thị ủy là do Triệu Quốc Đống đấu với Miêu Chấn Trung, nhưng thực tế trong các lãnh đạo tỉnh ủy ngoài Triệu Quốc Đống ra thì mình có quan hệ tương đối tốt ngược lại là Miêu Chấn Trung. Chẳng qua mình còn xa chưa thể nói là người Miêu hệ, nếu không cũng không vì vị trí hiện có khiến hai người Triệu Quốc Đống, Miêu Chấn Trung đấu nhau. Có lẽ chính vì Triệu Quốc Đống đẩy mình lên khiến Miêu Chấn Trung có ấn tượng cũng không tính là kém về mình. Vì thế mới có việc mình bây giờ hợp tác khá tốt với Bao Quốc Uy. Chẳng qua muốn nói đến việc cạnh tranh chức Thị trưởng thì Tiêu Phượng Minh thực ra cũng không ôm bao hy vọng.
- Nên làm như thế nào thì chúng ta cứ làm như vậy, cần làm sao thì chúng ta sẽ làm thế.
Triệu Quốc Đống nói một câu nhưng không khác gì không nói.
….
Triệu Quốc Đống và Tiêu Phượng Minh ngồi với nhau nhưng đã đổi hoàn cảnh khác.
Hai người đi trên con đường núi vên Diệu Hồ, giẫm trên đám cỏ cây xanh rì.
- qư, tối cùng tôi tới nhà Bí thư Ứng.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Bí thư Triệu, tôi thấy việc này không nên. Nếu Tỉnh ủy thật sự đồng ý với đề cử của ngài thì tôi thấy mình không cần đi làm gì. Nếu Tỉnh ủy có ý kiến khác thì tôi thấy lên chỗ Bí thư Ứng cũng không tác dụng gì.
Tiêu Phượng Minh cẩn thận nói.
Thái độ của Tiêu Phượng Minh là điều Triệu Quốc Đống sớm đoán trước, nếu là mình có lẽ cũng có thái độ này, miễn cưỡng vô ích cũng không có tác dụng gì. Nhưng có vài thứ trước đó anh không rõ là cố gắng của mình có hiệu quả gì không, có lẽ anh cảm thấy hành vi không có ý nghĩa này của mình trong mắt lãnh đạo là một thái độ. Tâm tư của lãnh đạo là điều anh khó nắm bắt được, có đôi khi biến hoá về Thị trưởng cũng sẽ phát sinh nhiều biến hoá.
- qư, tôi không cần biết trong lòng anh có mâu thuẫn, không có hy vọng hoặc là nói cảm thấy lý lịch của mình ít nên khó lọt vào mắt lãnh đạo, tối nay nhất định anh phải đi một chuyến, có đi hay không là vấn đề thái độ. Về phần lãnh đạo suy nghĩ như thế nào đó là chuyện khác, điểm này phải có thái độ đoan chính. Nó giống lúc trước tôi nói vậy. Dược Quân khác anh, Dược Quân có đủ lý lịch, thành tích, nhưng lý lịch cũng là do tích lũy mà có, không có một tâm lý tốt đẹp thì tích lũy kinh nghiệm cũng mất ý nghĩa.
Triệu Quốc Đống không quá để ý tới tâm trạng của Tiêu Phượng Minh. Hắn có thể hiểu được tâm lý của Tiêu Phượng Minh, mỗi một người gặp phải chuyện này đều giống nhau. Tiêu Phượng Minh đã coi như người trầm tĩnh nên dù tâm trạng phức tạp tới đâu ít nhất cũng không lộ ra ngoài mặt, chỉ có trước mặt mình mới lộ ra.
- Bí thư Triệu, tôi cảm thấy việc này không có tác dụng mấy, có lẽ còn làm Bí thư Ứng thấy có ấn tượng không tốt.
- Anh không đi sao biết sẽ làm lãnh đạo có ấn tượng không tốt? NGay cả tôi cũng có thể mặt dày đến nhà Bí thư Ứng hai lần, da mặt anh chẳng lẽ mỏng như vậy sao?
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói:
- Tiêu Phượng Minh, hôm nay anh đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi. Tôi đã liên lạc với Bí thư Ứng, tối nay tới văn phòng Bí thư Ứng. Anh sửa lại suy nghĩ của mình, không cần nói dài dòng, chỉ cần kết hợp tình hình của Ninh Lăng mà nói ra công việc cần làm.
Tiêu Phượng Minh muốn nói lại thôi nhưng thấy ánh mắt không cho biện bạch của Triệu Quốc Đống, y cũng chỉ có thể cười khổ gật đầu. Triệu Quốc Đống nói đến nước này thì y còn có thể nói gì.
- qư, chúng ta có thể làm không được nhưng chúng ta phải cố gắng làm mình có tâm trạng bình tĩnh đối mặt tất cả. Nói thật tôi cũng giống anh là cho rằng chuyến đi này không khiến thái độ của Bí thư Ứng thay đổi bao nhiêu. Đến vị trí như bọn họ thì phải cân nhắc rất nhiều quan hệ. Nhưng chủ yếu bây giờ thái độ của Bí thư Ứng thì không ai biết, kể cả là tôi. Mà chúng ta cần làm chính là nói ra suy nghĩ của mình với Bí thư Ứng, để Bí thư Ứng có phân tích phán đoán chính xác.
...
Ứng Đông Lưu nhận được điện của Triệu Quốc Đống thì cũng mới nhận được tin. Tinh thần hội nghị của Ban Tổ chức cán bộ trung ương rất nhanh truyền tới tỉnh An Nguyên, đương nhiên không chỉ riêng An Nguyên mà các tỉnh khác cần điều chỉnh khác cũng nhận được tin tức mẫn cảm này.
Ứng Đông Lưu rất không hy vọng Triệu Quốc Đống rời đi vào lúc này.
Một hai tháng nay Ninh Lăng vẫn duy trì tốc độ tăng trưởng trên 60%, nhìn qua thì giảm nhiều so với năm trước nhưng ai cũng biết khi tổng GDP tăng lên đến một trình độ nhất định mà muốn tiếp tục xu thế phát triển như trước là không thể. Mặc dù Ninh Lăng tăng trưởng trên 60% đã làm Ứng Đông Lưu rất hài lòng, thậm chí còn yên tâm hơn tốc độ trên 100% của năm trước.
GDP của Ninh Lăng sau khi đột phá 100 tỷ vẫn duy trì tốc độ tăng trưởng như vậy, đó cũng có nghĩa dù tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng mặc dù chậm lại nhưng năm nay vẫn đảm bảo tốc độ bình quân từ 50 đến 60% như Triệu Quốc Đống dự đoán. Nói cách khác GDP năm nay của Ninh Lăng sẽ đạt trên 150 tỷ, mà nếu tốc độ này có thể duy trì ổn định thì sang năm Ninh Lăng cho dù tăng trưởng 40% cũng sẽ đột phá 200 tỷ.
Mà năm 2007 chính là năm hết nhiệm kỳ của mình, Ninh Lăng sẽ chính thức thành đô thị có kinh tế lớn sánh ngang với An Đô. Mặc dù ở trong khu vực đất liền cũng là kỳ tích.
Duy trì tốc độ tăng trưởng vững vàng của Ninh Lăng chính là nhiệm vụ lớn nhất của Ứng Đông Lưu lúc này, bất cứ lợi ích và quan hệ thăng bằng nào cũng phải phục tùng điểm này.
Nếu Triệu Quốc Đống có thể tiếp tục làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng hết năm, như vậy Ứng Đông Lưu yên tâm hơn nhiều. Nhưng thực tế thường không như người ta mong muốn. Ở tình huống đó thì chọn ai làm bí thư, Thị trưởng Ninh Lăng là rất quan trọng.
Đề cử của Triệu Quốc Đống với mình, mình cũng có suy nghĩ nhưng còn chưa đủ. Năng lực bản thân của Triệu Quốc Đống không nói nhưng cũng không có nghĩ người hắn đề cử là có thể chính thức thực hiện hết hy vọng của hắn. Hy vọng và thực tế chưa chắc có thể viên mãn hòa hợp với nhau. Ứng Đông Lưu cảm thấy mình cần nghe thêm nhiều ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.