Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 41

Thụy Căn

16/04/2013



Ấn tượng đầu tiên mà Triệu Quốc Đống dành cho mấy người chính là rất trầm ổn, lạnh nhạt. Mặc dù chỉ là ấn tượng đầu tiên nhưng làm mấy người có chút thất vọng.

Chẳng qua theo cuộc nói chuyện khiến bốn người thấy Triệu Quốc Đống có chỗ hơn người, ánh mắt nhìn Triệu Quốc Đống từ tôn kính sang kính phục.

Triệu Quốc Đống nói từ ưu khuyết điểm của các công ty tư nhân gia tộc truyền thống tới phát huy hiệu ứng quảng cáo, đến các sản phẩm bổ dưỡng sức khỏe sẽ suy sụp, từ chế độ tài chính của công ty hiện đại đến hệ thống tài chính trong suốt quốc tế, điều này làm bốn người kia nhìn Triệu Quốc Đống với ánh mắt khác.

Bọn họ vẫn nghĩ Triệu Quốc Đống chẳng qua chỉ có ý tưởng mà thôi, hoặc có ánh mắt chiến lược một chút, nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống lại hiểu sâu về kinh doanh như vậy. Mặc dù cũng chỉ là bề ngoài nhưng cũng khiến bốn người kính phục.

Nhất là khi Triệu Quốc Đống nói về việc mục tiêu của Nước suối Thương Lãng chính là lên thị trường chứng khoán Hongkong, mấy người kia rất hưng phấn. Bảo sao công ty lại yêu cầu nghiêm khắc về báo cáo tài chính như vậy, thậm chí vượt qua nhiều công ty nổi tiếng Trung Quốc. Thì ra mục tiêu của Nước suối Thương Lãng chính là Hongkong mà không phải niêm yết ở Thượng Hải hoặc là Thâm Quyến.

Triệu Quốc Đống cũng biết Trường Xuyên mang mấy người này tới gặp hắn, như vậy có nghĩa mấy người này là nhân viên đáng tin cậy của Nước suối Thương Lãng.

Bốn người này thực ra không biết nên gọi Triệu Quốc Đống như thế nào. Trường Xuyên thì bọn họ thường xuyên gọi là Tổng giám đốc Xuyên, Đức Sơn bình thường cũng gọi là Tổng giám đốc Sơn. Nhưng Triệu Quốc Đống mặc dù là người lập công ty nhưng lại không phải người trong công ty. Nếu gọi là Quốc Đống ca thì tuổi không hợp, gọi Triệu tiên sinh thì hơi xa cách, gọi Quốc Đống thì hơi quá. Cuối cùng Khuất Bình chọn cách gọi là Quốc Đống tiên sinh, gọi tắt là Đống tiên sinh.

- Đống tiên sinh tốt nghiệp đại học nào vậy?

Trường Xuyên bình thường không nói quá nhiều về chi tiết của Triệu Quốc Đống. Cho nên mấy vị kia không rõ tình hình của Triệu Quốc Đống. Chẳng qua thấy Triệu Quốc Đống am hiểu sâu về kinh doanh, tài chính như vậy, mấy người đều muốn biết hắn tốt nghiệp tròng gì. Trường Xuyên bình thường nói chuyện thì đều nói nuối tiếc duy nhất là không thể vào đại học. Mặc dù bây giờ y cũng học lớp tại chức quản lý kinh tế chuyên nghiệp ở Đại học An Nguyên.

- Ồ, trường cảnh sát An Nguyên.

Triệu Quốc Đống nói ra làm mấy người kia trợn tròn mắt.

Cảnh sát? Có quá không vậy? Một người tốt nghiệp trường cảnh sát mà lại hiểu nhiều như vậy về sự phát triển của công ty, kinh tế? Thậm chí còn hơn cả nhân viên chuyên nghiệp.

- Đống tiên sinh bây giờ đang trong ngành cảnh sát sao?

Hạ Tử Lan không nhịn được mà nói. Y tốt nghiệp trường Học viện quản lý công nghiệp An Nguyên, lớn hơn Triệu Quốc Đống vài tuổi nên không nghĩ ra được Triệu Quốc Đống thuộc ngành khác mà lại sáng tạo ra công ty lớn như vậy.

- Không, tôi đổi sang làm bên chính quyền rồi.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:

- Không cần nhìn tôi với ánh mắt đó. Ngành nghề không chứng minh được gì cả.

- Ha ha, Đống tiên sinh có thể từ ngành cảnh sát mà mở được một công ty như thế này là không dễ.

Khuất Bình lắc đầu nói.

- Nước suối Thương Lãng ban đầu là ý tưởng của tôi, nhưng thao tác chính thì tôi không tham gia, đều là Trường Xuyên và Đức Sơn thực hiện. Tôi không có tác dụng mấy.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Nhưng nghe Tổng giám đốc Xuyên cùng Tổng giám đốc Sơn nói lần ấy quảng cáo trên Cctv chính là đánh bạc, đây là do Đống tiên sinh quyết định.

Khuất Bình là giám đốc kinh doanh nên hiểu rõ sức hấp dẫn của Nước suối Thương Lãng khi chiếu trên Cctv. Nghe nói đoạn quảng cáo đó được bầu làm một trong mười quảng cáo kinh điển đứng đầu trong năm. Mà nhờ việc quảng cáo đó khiến cho công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng tạo thành sức ảnh hưởng lớn. Trường Xuyên đã nói với y ý tưởng quảng cáo là do ông anh mình đưa ra.

- Ồ, so sánh với mấy công ty rượu thì quảng cáo của Nước suối Thương Lãng không đáng gì mà.

Triệu Quốc Đống nhìn đối phương. Vị giám đốc kinh doanh này đúng là có tài, hơn nữa có cách quản lý tốt. Ở vấn đề tiêu thụ được coi là kỳ tài. Dù là mở thị trường mới hay là cung cấp hàng, thu hồi tiền đều làm rất tốt.

- Nhưng bên rượu không giống nước suối chúng ta.

Khuất Bình còn định nói gì nhưng Triệu Quốc Đống đã cười nói:

- Anh Khuất, đó đã là chuyện quá khứ, tôi chẳng qua chỉ đưa ra quyết định mà thôi. Công ty muốn phát triển không thể chỉ dựa vào một quảng cáo là mãi mãi đứng vững không suy sụp. Ý nghĩ dùng truyền thông thay thế tất cả là quá ngây thơ. Thị trường sẽ dùng máu để dạy cho bọn họ biết làm như thế nào để đi vào trái tim người tiêu dùng, tạo thương hiệu của công ty và sản phẩm là chân lý không bao giờ thay đổi.

Triệu Quốc Đống nói làm Khuất Bình chấn động. Lời nói của hắn bao hàm ý nghĩa sâu sắc, chỉ là trong lúc nhất thời y không thể hiểu hết.

Cuộc nói chuyện tầm hai tiếng thoáng cái qua đi, Triệu Quốc Đống và bốn người nói chuyện khá hòa hợp.

- Sao anh?

Chờ mấy người đi, Trường Xuyên không nhịn được mà nói.

- Ừ, Khuất Bình có tài, mặc dù hơi kiêu ngạo một chút nhưng làm bên ngành tiêu thụ thì phải có khí chất này. Y là nhân tài ngoại giao trời sinh. Mễ Linh kia cũng được, rất chuyên nghiệp, tính cách cẩn thận mà không thiếu phần linh hoạt, tuổi và điều kiện gia đình phù hợp. Chồng làm bên quân đội sẽ đảm bảo không sai lầm về tài chính. Hạ Tử Lan cũng được, nói chuyện hơi kém nhưng thích hợp phụ trách bên sản xuất. Lữ Yến khá khéo léo, thông minh, Trường Xuyên chú đừng có ý tiến thêm bước nữa với cô ấy đó chứ?

- Đâu có việc đó?

Nghe Triệu Quốc Đống khen, Trường Xuyên vui mừng ra mặt. Nhưng câu cuối cùng của hắn làm Trường Xuyên dở khóc dở cười:

- Lữ Yến còn hơn tuổi anh, người ta sớm có bạn trai là phi công, sắp kết hôn rồi.

- Ha ha, xem ra mấy thân tín của chú đều là tinh anh. Trường Xuyên, ánh mắt của chú rất được, chọn nhân vật đều có bản lĩnh. Nếu như trung thành với công ty thì tốt.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Vâng, em chính là muốn bàn với anh. Em dự định dùng cách chia cổ phần như anh nói mà khích lệ bọn họ. Bây giờ công ty không ràng buộc quy tắc nhất định phải có cổ phần. Khuất Bình, Mễ Linh thì em dự định cho bọn họ 0,5% cổ phần. Hạ Tử Lan và giám đốc Nhân sự Hình Tử Thọ thì cho 0,3% cổ phần. Lữ Yến thì em định cho 0,2% cổ phần. Quản lý ở trụ sở Thương Lãng, Đông Bắc và Hoa Đông em định cho 0,1%. Hàng năm căn cứ tình hình kinh doanh của công ty mà chia cổ tức.

- Ừ, chú suy nghĩ như vậy là rất tốt. Trước khi công ty lên thị trường chứng khoán thì dùng cách tặng, mua sắm, cố gắng làm cho nhân viên quản lý cao tầng của công ty nắm giữ cổ phần nhất định. Như vậy sẽ tăng được sự ngưng tụ của công ty. Nhưng phải chú ý việc ký hợp đồng, yêu cầu bọn họ trong vòng một số năm không được bán ra. Nếu cần thì phải sớm thông báo.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

- Anh đề nghị chú tham khảo chế độ quản lý kinh doanh của các công ty Mỹ, có nhiều điểm đáng tham khảo. Làm như thế nào để tăng tính tích cực, sáng tạo của nhân viên quản lý, đồng thời đảm bảo công ty phát triển ổn định, trong này có nhiều điều cần học.

- Em biết. Em cũng đang cố gắng, thứ học được là rất ít. Em lúc này mới cảm nhận được tầm quan trọng của tri thức, không học không được.

Thấy ông anh mình đi ra sau bàn làm việc mở mấy quyển sách ra, Trường Xuyên nói.

Triệu Quốc Đống thấy có không ít sách về kinh doanh, quản lý công ty.

- Trường Xuyên, chú đừng đặt lịch cho mình quá chặt. Học và làm việc rất quan trọng nhưng phải có điều độ, phải kết hợp với giải trí.

Triệu Quốc Đống thầm than Trường Xuyên bây giờ đã khác trước. Đến vị trí này sẽ tạo ra áp lực lớn khiến Trường Xuyên không thể không cầu tiến.

- Anh, em cũng không có sở thích gì nhiều, rảnh rỗi thì ngồi đọc sách coi như nghỉ ngơi.

Trường Xuyên gật đầu nói.

Hai anh em lại nói chuyện về việc xây dựng trụ sở ở Hoa Đông. Trụ sở Đông Bắc đã xây dựng xong, Trường Xuyên và Khuất Bình, Hạ Tử Lan cũng mới từ Cát Lâm về.

Trụ sở Đông Bắc có quy mô khá lớn. Bởi vì sản lượng nước ở đây khá lớn, chất lượng nước tốt, công ty đã tăng mức đầu tư lên gấp đôi, thời gian đầu đã vượt trên 50 triệu, xây dựng hai dây chuyền sản xuất khổng lồ, một dây chuyền sản xuất nước suối chua làm chính, một bên là nước khoáng, sản lượng cao nhất có thể đạt được một ngày một triệu sáu bình để cung cấp cho khu vực Đông bắc và Hoa bắc.

Trường Xuyên rất tham vọng, y muốn trong năm 96 Nước suối Thương Lãng sẽ quét ngang thị trường này, cho nên sản phẩm phải đảm bảo.

Trụ sở Hoa Đông tương đương với bên Huyện Thương Lãng, tốc độ chậm một chút, có lẽ tháng năm sẽ xong, sản lượng cao nhất đạt được một triệu bình, cung cấp tho Thượng Hải, Giang Tô, An Huy, Giang Tây.

Việc quảng cáo ở các tỉnh Đông bắc, Hoa bắc, Hoa đông đã bắt đầu diễn ra. Nước suối Thương Lãng tiến vào khiến mấy công ty kinh doanh nước suối bản địa kêu than. Đức Sơn cũng dẫn theo một đám người bay khắp mấy tỉnh, chủ yếu là phối hợp với bên giám sát thị trường và chính quyền địa phương, đảm bảo đánh một trận thành công. Đức Sơn bây giờ đã phụ trách chính việc này. Người đi theo đều là đám thanh niên nam nữ, uống rượu giỏi, nam oai phong, nữ xinh đẹp, giỏi nói chuyện. Ngay cả Đức Sơn cũng cảm thấy mình đã là người thành công.

Ngoài các chai nước loại nhỏ, Trường Xuyên cũng bắt đầu khởi động các bình nước lớn, đầu tiên đánh ở An Nguyên, Trùng Khánh, Tứ Xuyên. Mặc dù quy mô không lớn nhưng cũng làm cho Triệu Quốc Đống than thở nhạy bén kinh doanh của Trường Xuyên.

- Trường Xuyên, ngoài ngành nước tiếp tục phát triển, chú có định đầu tư sang ngành khác không?

Triệu Quốc Đống dựa vào ghế rồi nói.

- Em có tính tới nhưng cảm thấy bây giờ chưa phải lúc. Thị trường nước suối còn tiềm lực lớn, nhất là bình nước lớn đang bây giờ mở ra, một vài công ty đã bắt đầu chú ý tới điểm này. Nước suối Thương Lãng chúng ta không thể đi sau người, cho nên bây giờ em chưa tính tới ngành khác. Bây giờ các nơi vì thu hút đầu tư nên đưa ra điều kiện ưu đãi, đây là cơ hội tốt để phát triển. Năm nay em định tranh thủ Nước suối Thương Lãng đột phá 600 triệu, lãi ròng đạt 180 triệu.

- Có chắc không?

Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.

- Chắc không vấn đề gì. Trụ sở Đông bắc đã bắt đầu sản xuất, sản lượng là một triệu bình một ngày, có lẽ sang tháng sáu sẽ đạt mức cao nhất. Trụ sở Hoa Đông đúng kỳ hạn hoàn thành thì cũng có thể tăng thêm. Năm nay bình nước cũng bắt đầu đẩy mạnh, hoàn toàn có thể đạt tới mục tiêu. Điều này chưa tính tới lợi nhuận Công ty mật ong Thương Lãng của Lưu Thành.

Trường Xuyên có chút đắc ý mà nói.

- Lãi 180 triệu, tài chính cả năm của Hoa Lâm chỉ có 30, 40 triệu, sao chênh lệch nhiều như vậy?

Triệu Quốc Đống than thở:

- Đường đường một huyện lớn mà chỉ thu nhập bằng một phần tư của công ty, sao chênh nhiều như vậy?

- Anh, ngành nước suối chúng ta kém mấy thứ bổ dưỡng nhiều. Công ty Tam Chu năm trước đạt được hai tỷ, lợi nhuận có thể tính tới. Làm mấy đồ bổ dưỡng có cái nào dưới hai tỷ? Còn cả Phi Long cũng không kém bao mà? Còn công ty Tác Bạch còn dám đập 60 triệu vào Cctv, lợi nhuận sẽ là bao nhiêu?

Trường Xuyên lắc đầu nói:

- Thật không ngờ được quảng cáo trên Cctv lại có uy lực lớn như vậy, làm bao người điên cuồng dồn tiền vào.

- Trường Xuyên, chú phải nhớ công ty phát triển đến mức nhất định thì phải học cách tự hỏi, lúc nào cũng phải nghĩ công ty phát triển có quá xa không, có thực tế không, căn cơ của công ty phải chắc chắn thì mới có thể đứng vững trong gió bão, điểm này có nhiều kinh nghiệm trên thị trường. Trường Xuyên, Nước suối Thương Lãng chúng ta phải luôn lo lắng mấy điều đó, chỉ như vậy thì chú mới chính thức là người dẫn dắt công ty không ngừng lớn mạnh.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Trường Xuyên vốn có chút đắc ý phải giật mình. Khi ba trụ sở kia hoàn thành, hình ảnh của Nước suối Thương Lãng đang không ngừng tăng lên. Chất lượng nước ở Trường Bạch Sơn nổi tiếng khắp nước, sản lượng đủ để thâu tóm cả thị trường Đông Bắc, Hoa Bắc, thêm cả trụ sở ở Hoa đông cùng trụ sở chính thì cũng có thể thành công ty bậc trung trong ngành.

Đối với một thanh niên mới 24 tuổi mà nói thành tựu như vậy mà không thấy mình trên cao mới là không bình thường. Nhưng một công ty thành công thì phải tránh điều này, cho nên Triệu Quốc Đống cần nhắc nhở Trường Xuyên.

Triệu Quốc Đống sau đó trực tiếp về An Đô.

Cao tốc An Quế đã tiến vào giai đoạn khá nhanh, điều này làm Triệu Quốc Đống nghĩ đến Công ty Thiên Phu. Dương Thiên Bồi đã đi Quý Châu. Cao tốc An Kiềm cũng đã được đưa vào quy hoạch của tỉnh nhưng chưa lập hạng mục. Chẳng qua bên Quý Châu đã bắt đầu chuẩn bị khởi công. Dương Thiên Bồi không biết thông qua quan hệ gì mà liên lạc được bên Quý Châu, chuẩn bị làm ở Quý Châu.

Trong ấn tượng của Triệu Quốc Đống thì đường cao tốc bên Quý Châu có không ít. Giấc mơ khá lặt nhặt khiến hắn không thể nhớ nổi chi tiết. Vì thế ngoài việc nhắc Dương Thiên Bồi tuyệt đối cẩn thận ra, hắn cũng nhắc Dương Thiên Bồi phải sạch sẽ về tài chính, đừng quá đáng. Nếu hắn nhớ không lầm thì xây dựng đường cao tốc ở Quý Châu về sau sẽ có nhiều vấn đề.

Công ty Thiên Phu sau khi thâu tóm Công ty Xây dựng số 9 càng thêm lớn mạnh. Dương Thiên Bồi chưa thỏa mãn ở tỉnh An Nguyên, y muốn Công ty Thiên Phu thành quái vật trong ngành xây dựng. Như vậy ngoài việc phát triển ở Thành phố An Đô ra thì cũng bắt đầu đưa tay sang tỉnh bên.

Mà bây giờ tỉnh An Nguyên chỉ có hai đường cao tốc từ trước, Công ty Thiên Phu không thể tham gia, cho nên Dương Thiên Bồi liền nhìn sang các tỉnh lân cận.

Triệu Quốc Đống không biết Dương Thiên Bồi làm cách nào mở được thị trường ở Quý Châu, nhưng Dương Thiên Bồi nói cho hắn biết thị trường Quý Châu rất rộng, hơn nữa không hạn chế công ty từ ngoài tiến vào, đương nhiên không hạn chế là có điều kiện.

Nước suối Thương Lãng và Công ty Thiên Phu phát triển rất nhanh làm Triệu Quốc Đống cảm thấy mình trong quan trường là quá kém.

Một Chủ tịch huyện nghe thì oai nhưng suy nghĩ đến thu tài chính của Hoa Lâm không bằng một phần tư lãi ròng của Nước suối Thương Lãng, điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy bị đả kích mạnh.

Mà Công ty Thiên Phu cũng có quy mô càng lúc càng lớn. Theo Dương Thiên Bồi dự đoán năm 95 Công ty Thiên Phu có giá trị trên 100 triệu, lãi trên 20 triệu. Năm 96, giá trị tài sản là 300 triệu, lợi nhuận trên 40 triệu.

Triệu Quốc Đống cảm thấy kế hoạch này không có gì quá. Chỉ cần Công ty Thiên Phu tiến vào thị trường bất động sản như hắn nghĩ, việc xây dựng chuyển dần sang bất động sản làm chính thì trong hai ba năm vượt qua một tỷ cũng không quá.

Triệu Quốc Đống nghĩ đến bên thương trường và quan trường mà phải lắc đầu. Sắp khai giảng rồi, không biết lớp này sẽ làm con đường của hắn nhanh hơn hay là một nơi chôn vùi sự nghiệp chính trị của hắn?

Tào Uyên lạnh lùng nhìn hai người từ phòng hội nghị tiến ra mà rất tức giận.

Xem ra muốn thống nhất tư tưởng trong hội nghị thường trực Ủy ban là không thể. Triệu Quốc Đống mặc dù đã đi nhưng quan điểm của hắn vẫn được đám người Vi Biểu, Tân Tồn Hoán cùng Hoàng Thiết Thần thực hiện theo. Y là Phó chủ tịch thường trực nhưng không được bọn họ coi vào đâu.

- Chị Miêu, xem ra hội nghị thường trực Ủy ban chúng ta khó có thể thống nhất, tôi dự định mau chóng đưa chuyện này ra nghiên cứu trong Hội nghị thường ủy. Chị thấy sao?

Tào Uyên một bên gập sổ một bên thản nhiên nói.

Miêu Nguyệt Hoa cười nói:

- Tôi cũng không hiểu sao mấy người lão Vi cứ bám chặt việc này. Phương án Bắc Tuyến tương đối dễ thực hiện, đỡ phải giải tỏa, có lợi cho phát triển khu vực phía Đông, sao bọn họ không thấy chứ?

Tào Uyên nhìn người phụ nữ này, mặc dù đã 40 nhưng vẫn duy trì được vẻ đẹp một chút. Ai cũng nói Trâu Trì Trường có quan hệ nam nữ với ả, không biết có không? Chẳng qua cũng phải thừa nhận ả này đúng là có mưu kế, Triệu Quốc Đống bị đẩy đi tập huấn nhất định có bóng dáng của ả. Điểm này Tào Uyên dám xác định.

Nếu không phải có chỉ thị của bên trên thì Tào Uyên đã không muốn xen vào phương án này làm gì. Nhưng lãnh đạo đã nói thì y phải cố gắng thôi.

Cũng may dù theo phương án nào cũng có thể tìm được đồng minh, cũng có vô số lý do thuyết phục. Y không ngu mà dính vào. Cùng lắm nói là quy hoạch của huyện thành Hoa Lâm thay đổi mà thôi.

Về phần việc Triệu Quốc Đống luôn nói mượn cơ hội này mà cải tạo thành cũ, Tào Uyên cười lạnh một tiếng. Mày cho rằng mình là chúa sao, một người có thể thỏa mãn tất cả dân chúng sao? Cải tạo thành cũ sớm một chút hay muộn một chút thì sao chứ? Đám kia ở đó vài chục năm, thêm vài năm cũng đâu có chết.

Mà người nhà mày cũng không ở đó, ra vẻ Chủ tịch huyện yêu dân. Tào Uyên căn bản không tin Triệu Quốc Đống vì lợi ích dân chúng, theo y thấy đây là thủ đoạn mua chuộc lòng người của đối phương.

- Hoa Lâm không thể chờ được nữa, thời gian là vàng, việc lập hạng mục và tài chính đầu tư thì tôi dự định lên Thị xã một chút. Nếu Phương án Bắc Tuyến có thể thuận lợi thông qua trong Hội nghị thường ủy thì tôi cảm thấy chúng ta có thể tranh thủ trên Thị xã một chút. Chúng ta nhất định phải xây dựng xong Phương án Bắc Tuyến, bản đồ thiết kế đã có, chúng ta có thể nhanh chóng chọn đơn vị thi công và bắt tay vào làm.

Tào Uyên gật đầu. Hắn cũng biết đây là thời cơ tốt nhất để khởi động Phương án Bắc Tuyến.

Tào Uyên thở dài một tiếng. Y không thể không thừa nhận Triệu Quốc Đống có bản lĩnh trong việc thu hút đầu tư, phát triển kinh tế. Hai Công ty Đại Hoa mà rơi huyện khác thì sẽ hết lòng nịnh bợ, nhưng tên Triệu Quốc Đống này rất ngang, lại có thể khiến hai công ty kia ngoan ngoãn thực hiện phương án bảo vệ môi trường mà y đề ra, đầu tư thiết bị vào.

Bây giờ bên Hà Khẩu cũng lục tục có mấy công ty nước hoa quả đến khảo sát, đầu tư, xem ra Triệu Quốc Đống lại tìm được đường. Năm nay Thị xã đặt ra chỉ tiêu thu hút đầu tư là quá đơn giản với Hoa Lâm. Tài chính thu vào thì huyện Vân Lĩnh không thể sánh bằng. Không giống Yến Tu Hòa ngoài vay tiền xây dựng quảng trường, đường ra thì không biết làm gì.

Nhưng Triệu Quốc Đống này quá ngu, có cơ sở tốt như vậy thì sao phải tự chuốc họa vào người? Như vậy cũng tốt, nếu không sao mình có cơ hội.

- Anh Tào, năm trước Hội nghị thường ủy đã thông qua Phương án Bắc Tuyến, bây giờ còn cần nữa sao?

Miêu Nguyệt Hoa ngẩn ra và nói.



- Tôi thấy Bí thư La có ý kiến về Phương án Bắc Tuyến, chỉ sợ cần phải đưa ra Hội nghị thường ủy thảo luận.

Tào Uyên nhìn Miêu Nguyệt Hoa rồi nói:

- Như vậy cũng là thống nhất ý kiến, thực hiện cũng có đủ lý do.

Miêu Nguyệt Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:

- Anh cảm thấy phương án này có thể thông qua không?

- Có vấn đề gì chứ? Trong các thường vụ không đổi mấy, hầu hết vẫn là những người đó. Tôi nghe nói lúc ấy không phải là toàn bộ thông qua phương án này sao? Dù bây giờ Bí thư La có ý kiến thì có thể ảnh hưởng được kết quả sao?

Tào Uyên biết La Đại Hải cũng gặp áp lực từ trên nên mới do dự. Như vậy là tốt nhất, thông qua Hội nghị thường ủy thì y có thể nói gì.

Miêu Nguyệt Hoa thực ra vẫn có chút lo lắng. Thường vụ vẫn là vậy nhưng chưa chắc còn như trước.

La Đại Hải, Vạn Triêu Dương, Địch Hóa Dũng, Bàng Quân, Hà Lương Tài, Giản Hồng, Biên Phong đổi thành ả, Lỗ Đạt, Tào Uyên. Trong 11 thường vụ, Triệu Quốc Đống đi nên không tham gia, Biên Phong về cơ bản không tham gia, chỉ cần có năm phiếu là thắng.

Việc này xem ra không khó. Ả, Tào Uyên cùng Hà Lương Tài là ba phiếu, Bàng Quân không cần phải nói, tên này mâu thuẫn với Triệu Quốc Đống. Lỗ Đạt cùng Vạn Triêu Dương và Giản Hồng chỉ cần có một phiếu là đủ. Vạn Triêu Dương chắc là đứa cháu đã nói.

Con điếm Giản Hồng lại ra vẻ lạnh nhạt, không dễ tỏ thái độ. Hừ, xem ra là muốn xem thái độ của La Đại Hải, chẳng qua ả không còn quan trọng.

Nhìn qua thì có vẻ ổn, nhưng Triệu Quốc Đống ra đi bình tĩnh như vậy chẳng lẽ không ngại sẽ thất bại sao?

Miêu Nguyệt Hoa cảm thấy Triệu Quốc Đống không thể dễ dàng bỏ qua việc này, nhưng ả nghĩ mãi không ra vấn đề.

Triệu Quốc Đống đi thoải mái như vậy, không hề dặn dò, điều này làm người ta khó có thể tin tưởng.

Sau khi Tào Uyên đi ra, Miêu Nguyệt Hoa cảm thấy mình vẫn không yên tâm. Ả đến văn phòng Uông Minh Hi rồi nói:

- Lão Uông, Tào Uyên muốn đưa việc này ra thảo luận trong Hội nghị thường ủy, anh cảm thấy trong này có vấn đề gì không?

- Có vấn đề gì chứ? Đưa ra Hội nghị thường ủy là tốt nhất, như vậy sẽ thuận lợi thông qua. Dù là Triệu Quốc Đống muốn làm loạn thì một mình hắn cũng không thể thay đổi quyết định của Hội nghị thường ủy.

Uông Minh Hi lạnh nhạt nói.

- Không đơn giản như vậy đâu. Dù thông qua Hội nghị thường ủy nhưng trong thời gian ngắn như vậy thì chỉ cần chưa chính thức xây dựng, thằng ranh Triệu Quốc Đống nhiều quan hệ nên có thể lật cong. Chỉ cần hắn thành công quay lại, tôi có thể khẳng định Phương án Bắc Tuyến không tác dụng gì.

Miêu Nguyệt Hoa quả quyết nói.

- Nếu chị lo thì phải ra tay mới được.

Uông Minh Hi lạnh lùng nói.

- Bây giờ có cách nào làm hắn không thể xoay người chứ? Thằng này rất tinh tế, anh muốn túm được nhược điểm của hắn là dễ sao? Lâu như vậy mà ông đã nắm được gì chưa?

Miêu Nguyệt Hoa nhíu mày nói:

- Tôi tưởng hắn không thích tiền thì thích gái. Điền Ngọc như vậy mà cũng thua bởi gái mà. Nhưng người này còn mua chuộc được Mã Bản Quý, trong nhà khách không lộ tin gì, đúng là không tìm được cửa xuống tay.

- Ồ, tôi nhớ lần trước chị nhắc tới một con nữ nhân viên phục vụ hắn cơ mà? Có tiến triển gì không?

Uông Minh Hi đột nhiên nói:

- Tôi nhớ con bé đó nói họ Triệu đã động tâm với nó, còn sờ vú và cởi quần nó? Chẳng lẽ sau đó không có phản ứng gì?

- Hừ, hắn rất cảnh giác, đó là do hắn uống say nên mới như vậy. Sau đó hắn thấy có vấn đề, Mã Bản Quý liền điều ả đó ra ngoài, thay ả khác chuyên môn phục vụ Triệu Quốc Đống.

Miêu Nguyệt Hoa lắc đầu nói:

- Mã Bản Quý không biết bị Triệu Quốc Đống mua chuộc kiểu gì mà bán mạng cho hắn, từ bên nhà khách không thu được tin gì.

- Hừ, không có cơ hội? Vậy chúng ta chụp mũ cho hắn là được. Dù sao tổ công tác lập tức sẽ tới, bảo con ả đó nói hắn hiếp nó. Dù không có chứng cứ, không buộc được tội cũng làm hắn thối mà. Chỉ cần đuổi được hắn đi khỏi Hoa Lâm, như vậy mọi việc sẽ xong.

- Nhưng con bé đó chưa có bạn trai, vẫn còn trinh, kiểm tra là ra ngay mà.

Miêu Nguyệt Hoa giật mình nói. Uông Minh Hi này đúng là to gan, biện pháp này cũng có thể nghĩ ra.

- Còn không đơn giản ư, tìm một thằng là phá được nó mà. Đến lúc đó cho nó nhiều tiền, tổ công tác chỉ cần tài liệu mà thôi, sau đó chúng ta đẩy ả ra ngoài, cho ả tiền, làm hắn không tìm được ả mà đối chất là đủ. Dù không xác định được nhưng không thể chối bỏ. Tổ công tác chỉ cần phản ánh vấn đề lên Tỉnh ủy, Thị ủy, mặc kệ thật hay giả thì cũng có lo lắng mà.

Uông Minh Hi nói:

- Coi như là sau này điều tra ra manh mối cũng muộn rồi.

Trường Đảng tỉnh nằm phía tây An Đô, cách xa Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, chẳng qua giao thông khá thuận tiện.

Có thể tới Trường Đảng tỉnh tập huấn phần lớn đều là cán bộ xuất sắc, hoặc là bồi dưỡng cán bộ cấp phó huyện, cấp huyện, hoặc là tập huấn có hệ thống. Nói tóm lại hầu hết đều có ý nghĩa đề bạt. Theo người Trung Quốc nói vào Trường Đảng tỉnh chính là lên chức. Đến Trường Đảng tỉnh tất nhiên còn có thể lên chức, tiền đồ vô hạn.

Cho nên đây là nơi hướng tới của toàn bộ cán bộ, quan chức cấp huyện trong cả tỉnh, đương nhiên ngoài người không liên quan tới chính trị.

Khi Triệu Quốc Đống tới Trường Đảng tỉnh đã là 4h chiều. Hắn đến phòng đào tạo hỏi một chút. Lớp tập huấn khu vực khó khăn báo danh vào chiều nay, hắn không ngờ là người cuối cùng tới. 30 học viên tới báo danh, đóng tiền thủ tục, lấy lịch học và một túi hồ sơ.

Thời gian học hai tháng khá thoải mái, cứ thứ bảy, chủ nhật là nghỉ, buổi chiều hầu hết là tự học. Chẳng qua lịch buổi sáng khá kín, mười ngày cuối cùng ra ngoài khảo sát, nội dung khảo sát và địa điểm chưa xác định. Xem ra mấy khu vực này chưa xác định rõ.

Triệu Quốc Đống nhìn danh sách hành vi. Nl ngoài hắn còn có Bí thư huyện ủy Phong Đình, Thổ Thành, Chủ tịch huyện Khuê Dương. Các nơi khác như Thông Thành, Thiên Châu giống Ninh Lăng có bốn người. Tân Châu, Hoàn Khánh, Nam Hoa, Vĩnh Lương có ba người. Lô Hóa, Đường Giang, Vinh Sơn có hai người, đều là Bí thư huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện. Tỉnh ủy lần này khá coi trọng nên các nơi cũng phái người khác mọi lần.

Triệu Quốc Đống xem qua nội dung thấy nó chủ yếu là mời các giáo sư, chuyên gia trong nước tới giảng đạy, trao đổi một chút. Qua đó sẽ khiến các học viên tăng thêm kiến thức, đưa vào tình hình phát triển kinh tế của địa phương mình.

Phương thức này khá được hoan nghênh. Các học viên đều là lãnh đạo huyện, nếu muốn làm mấy người này phục thì không có bản lĩnh sao được. Cho nên dùng cách này để học sẽ được mọi người chào đón hơn.

Trường Đảng tỉnh có ký túc dành cho học viên, điều kiện khá tốt, cũng mới xây không lâu. Các học viên của lớp tập huấn cũng bố trí hai người một phòng. Mặc dù không có điều hòa nhưng tháng năm vẫn chưa nóng nên khá thích hợp. Hơn nữa cũng không có mấy người ở lại ký túc.

Mặc dù không tính ở lại ký túc nhưng được phân nên Triệu Quốc Đống cũng tới xem. Dù sao cũng coi như xem ai ở cùng mình, hơn nữa có khi buổi trưa cũng vào đó thì sao?

Các học viên được phân vào các phòng nhưng không theo đơn vị. Trên danh sách thì Triệu Quốc Đống ở cùng với Đường Toàn Định. Triệu Quốc Đống cũng có chút ấn tượng với người này, Đường Toàn Định là một Chủ tịch huyện ở Hoài Khánh, cụ thể ở huyện nào thì hắn không nhớ.

Hắn mở cửa phòng thấy hai chiếc giường sạch sẽ, rất tất nhiên tên kia cũng không định ở đây. Trường không yêu cầu anh ở lại đây, chỉ cần buổi sáng, chiều đến học đúng giờ là được.

Xem qua ký túc một chút, hắn thấy cả hành lang không có người. Tất nhiên bọn họ báo danh xong rồi rời đi. Mai mới khai giảng, chiều mai bắt đầu học, không biết lớp tập huấn này có thể khiến các khu vực khó khăn của tỉnh An Nguyên phát triển được đến đâu?

Triệu Quốc Đống lái xe đến Giang Khẩu đón Cù Vận Bạch, hai người ăn xong rồi đi dạo trên đường Tân Giang.

Cù Vận Bạch cũng đang học lái xe nên thấy ngứa tay. Chẳng qua đường Tân Giang không rộng, chỉ có hai làn xe, xe không ít. Cù Vận Bạch sợ sệt thử một đoạn rồi trả lại cho Triệu Quốc Đống.

Đường Tân Giang là tuyến đường khá đẹp của An Đô, cây cối tươi tốt, nghe nói Thành phố An Đô định quy hoạch thì Bí thư Thị ủy Ninh Pháp nhìn trúng mảnh đất ven sông. Y yêu cầu chính quyền thành phố quy hoạch mấy tuyến đường ven sông, bảo vệ cây cối, cố gắng quy hoạch nhiều công viên, công trình văn hóa, như vậy làm tăng giá đất quanh mấy con sông này.

Công ty Thiên Phu đã phân biệt lấy một mảnh đất trên 70 mẫu ở cạnh sông Lan Khê khi xây dựng trụ sở cho cục Giao thông, cũng lấy 180 mẫu đất khi xây dựng trụ sở cho cục Tài chính, hơn 50 mẫu ở phía đông Mai Giang khi xây dựng trụ sở cho cục Văn hóa. Coi như lấy đất đổi cho mấy đơn vị kia với tổng giá tiền là trên 85 triệu.

Khoản tài chính này gây áp lực lớn cho Công ty Thiên Phu. Cũng may Lôi Hướng Đông giúp đỡ, được chính quyền thành phố ủng hộ nên bọn họ vay được 50 triệu từ Ngân hàng Công thương, làm Công ty Thiên Phu thoát nạn.

Tháng ba, công ty bất động sản Thiên Phu chính thức thành lập. Khu đất ở đông Mai GIang được xây dựng thành biệt thự Mai Giang Minh Châu chính thức khởi công. 50 căn biệt thự theo phong cách Châu Âu làm cho giới bất động sản An Đô chấn động.

Đây là phong cách làm việc đặc biệt của Dương Thiên Bồi. Đã không làm thì thôi, đã làm sẽ làm tốt nhất.

Địa ốc Thiên Phu không xây dựng các căn nhà tập thể mà trực tiếp chọn biệt thự, mục tiêu là người giàu của Thành phố An Đô, thậm chí cả tỉnh An Nguyên. Đội ngũ kiến trúc sư mời từ Hongkong về đã kết hợp tốt giữa phong cách Trung Quốc và phương tây, các căn biệt thự rất tinh xảo, đánh động tầng lớp giàu muốn sống trong một khu vực hơn hẳn người bình thường.

Sau khi hạng mục được xây dựng, Dương Thiên Bồi liền nhận đề nghị của Triệu Quốc Đống, phân biệt tiến hành giao tiếp với các công ty tư nhân về bất động sản ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu cũng, Trùng Khánh, Vũ Hán, qua đó đạt được hiệu quả khá tốt trong quan hệ với bọn họ.

Công ty Thiên Phu cũng mời khách đến thăm quan hoàn cảnh của Mai Giang Minh Châu. Công ty Thiên Phu chịu tất cả chi phí từ máy bay, ở tại khách sạn năm sao cho khách tới thăm. Chiêu này mang tới tác dụng không thể tưởng tượng nổi. Công ty Thiên Phu bỏ nhiều tiền ra như vậy, khách được mời mặc dù không cần mấy thứ này nhưng cũng có ấn tượng tốt đối với Công ty Thiên Phu. Dù sao có thể làm được như vậy thì mua hay không cũng làm khách có ấn tượng. Công ty chấp nhận bỏ ra từng đó bây giờ không thấy mấy.

Địa ốc Thiên Phu giai đoạn đầu bán ra 50 biệt thự lập tức bán hết. Vì thế Dương Thiên Bồi và Triệu Quốc Đống vốn chuẩn bị lưu lại năm căn cũng đành phải đưa ra. Nếu không sẽ khiến việc tiêu thụ ở Trùng Khánh, Vũ Hán, Thành Đô không có hàng.

Điều này làm Dương Thiên Bồi và Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới về người giàu trong nước. Mặc dù còn cách hai năm nữa ngành sản xuất bất động sản mới chính thức phát triển, nhưng bộ phận người giàu cũng đã muốn mua. Địa ốc Thiên Phu liền bắt tay vào xây dựng Mai Giang Minh Châu số 2 trên diện tích 60 mẫu. Một khi xây dựng xong nhất định sẽ thành khu biệt thự tụ tập người giàu có chính thức của Thành phố An Đô.

- Quốc Đống, đây là Mai Giang Minh Châu mà Công ty Thiên Phu xây dựng?

Xe từ từ tiến vào Mai Giang Minh Châu, Cù Vận Bạch nhìn quanh mà nói:

- Quy mô lớn thật, ngày sau đây sẽ là khu người giàu của An Đô sao?

- Người giàu nhất không ở đây đâu. Chính xác mà nói ở đây là người có tài sản khá lớn, có tiền nhàn rồi muốn tìm nơi yên tĩnh, thoải mái mà ở.

- Sao lại nói đây là người có tiền nhàn rỗi?

Cù Vận Bạch có chút tò mò nói.

- Người gây dựng sự nghiệp thì sẽ không bỏ số tiền lớn vào mấy thứ hưởng thụ. Bây giờ tốc độ phát triển kinh tế của Trung Quốc rất nhanh, là lúc làm việc. Nếu có một hai triệu tiền nhàn rỗi thì đầu tư sẽ thu lợi hơn hẳn biệt thự mà.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Chỉ có người có số tiền nhàn rỗi nhiều mới có thể chấp nhận bỏ ra nhiều tiền như vậy. Mà người cực giàu lại chưa nghĩ đến việc mua nhà ở An Đô, ít nhất bây giờ là như vậy.

- Kiếm tiền của những người này vậy là rất dễ ư?

Cù Vận Bạch nói.

- Ừ, chỉ cần đúng hứng thú bọn họ, có thể thành đông làm bọn họ thích là không khó. Sản phẩm này cần phải có sự xác định tinh tế. Nếu muốn chú ý mọi mặt thì thành công không dễ. Như Mai Giang Minh Châu chính là định vị loại người trung gian. Không phải tầng lớp công nhân bình thường, cũng không phải người giàu có nhất.

Cù Vận Bạch cười hì hì nhìn Triệu Quốc Đống. Người đàn ông này dù làm việc gì cũng có thể tính toán chuẩn xác, đàn ông xuất sắc như vậy thì sao không làm phụ nữ chú ý.

Triệu Quốc Đống cũng thấy ngọn lửa tình trong mắt cô. Hai má cô đỏ bừng, trên người truyền ra mùi hương quyến rũ.

- Vận Bạch, có thích hoàn cảnh ở đây không?

- Sao, định tặng chị một căn sao?

Cù Vận Bạch tinh nghịch hỏi lại một câu. Cô dần phát hiện mình đã không còn đủ sự độc lập trước mặt hắn, luôn muốn dựa vào đối phương. Cô có chút e ngại và không muốn nhưng lại hưởng thụ cảm giác này.

- Ồ, Mai Giang Minh Châu số một sợ là không có, căn dự bị cũng hết. Mai Giang Minh Châu có 60 căn, chị có thể chọn một căn.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Thứ này chính là như vậy, khi mọi người thấy lạ nên nhanh hết, nhưng nhiều thì sẽ không còn như vậy.

- Đùa chút thôi, Quốc Đống, em không cảm thấy giữa chị và em ở đó sẽ không được tự nhiên sao?

Cù Vận Bạch cười hì hì nói:

- Ồ, không đúng, em có thể ở thoải mái được. Nhưng chị không được.

- Ha ha, đâu đến mức như vậy? Chẳng qua em không thích lộ mặt trước mọi người, nhất là em còn là cán bộ quốc gia. Em thấy một người có không gian riêng của mình thì tốt hơn. Ở đây không được, mặc dù Mai Giang Minh Châu đã cố làm được điểm này.

Hai người dừng xe rồi đi bộ một chút. Loáng thoáng có thể thấy công nhân đang bận rộn làm việc. Sau khi Mai Giang Minh Châu số một được bán hết, Dương Thiên Bồi hiểu được lợi nhuận cao từ bất động sản, y liền tăng đầu tư vào Địa ốc Thiên Phu.

Giám đốc công ty Địa ốc Thiên Phu là Hứa Minh Viễn – trước đó làm từ tập đoàn Hoa Mậu, một thanh niên có danh tiếng trong ngành bất động sản tỉnh An Nguyên.

Chẳng qua y ở tập đoàn Hoa Mậu không tốt mấy. Mặc dù biểu hiện xuất sắc ở biệt thự Hồ Vân Loa nhưng lại không nắm giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn. Lãnh đạo tập đoàn cho rằng y mơ mộng xa vời, không phù hợp tình hình thực tế của ngành bất động sản Trung Quốc hiện nay.

Được Triệu Quốc Đống đề cử, Dương Thiên Bồi liền mời Hứa Minh Viễn. Hứa Minh Viễn không hề do dự và tham gia Tập đoàn Thiên Phu, cũng thành giám đốc Địa ốc Thiên Phu.

Công ty Thiên Phu sau khi thành lập Địa ốc Thiên Phu đã chính thức đổi tên thành Tập đoàn Thiên Phu. Bên dưới có Công ty xây dựng Thiên Phu, công ty Địa ốc Thiên Phu, công ty cây xanh Thiên Phu. Dương Thiên Bồi là tổng giám đốc, Hứa Minh Viễn là giám đốc Địa ốc Thiên Phu kiêm giám đốc hạng mục Mai Giang Minh Châu

Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch đến gần công trường thì thấy một xe Santana2000 chạy tới. Thấy Triệu Quốc Đống, chiếc xe phanh két lại.

- Quốc Đống.

Hứa Minh Viễn thò đầu ra gọi.

- Ồ, Minh Viễn.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi nói:

- Sao anh lại ở đây?

- Ăn xong nên sang đây xem tiến độ công trình. Sao, đi dạo à?

Hứa Minh Viễn biết điều nên không hỏi Cù Vận Bạch đi bên cạnh Triệu Quốc Đống.

- Ừ, chúng tôi cũng vừa ăn xong nên thuận tiện tới xem Mai Giang Minh Châu như thế nào. Xem ra anh cũng không yên tâm.

- Không phải, Thiên Phu tự làm thì chất lượng công trình sao có vấn đề gì? Như vậy không phải tự đập vào chân mình sao?

Hứa Minh Viễn nhảy xuống xe rồi nói:



- Tôi lo cho tiến độ. Bây giờ hạng mục công trình số hai đã xác định, bên thiết kế cho thời gian rất chặt. Chúng ta nếu muốn bán Mai Giang Minh Châu số hai đúng kỳ hạn, như vậy phải biến Mai Giang Minh Châu số một phải đảm bảo đầy đủ về tiến độ, chất lượng. Anh ngay cả công trình số một không làm tốt, ai còn tin anh?

- Ừ, tôi cũng cho là như vậy, sao, đi xem hết chưa?

Triệu Quốc Đống nói.

- Huy ca đang ở bên kia, vừa ăn xong nên tôi sang đây. Đi, Quốc Đống, ngồi một chút chỗ chứ? Anh về lúc nào, tôi và Huy ca còn có không ít chuyện cần nói với anh.

- Ồ, tôi quên giới thiệu với anh. Đây là bạn tôi, Cù Vận Bạch. Ừ, Vận Bạch, đây là Hứa Minh Viễn mà em đã nói với chị, bây giờ là giám đốc Địa ốc Thiên Phu, Mai Giang Minh Châu là do anh ta làm ra.

Triệu Quốc Đống cười nói, cũng không giới thiệu sâu. Từ bạn có nhiều nghĩa, muốn hiểu thế nào thì hiểu.

- Ha ha, Quốc Đống, Mai Giang Minh Châu này sao tôi dám tham công, không phải do anh thì thì Địa ốc Thiên Phu sao dám làm khu biệt thự này.

Hứa Minh Viễn vội vàng xua tay nói:

- Anh mới là công thần của Mai Giang Minh Châu.

- Được rồi, anh bây giờ coi như là nổi tiếng trong giới bất động sản tỉnh An Nguyên mà, sao còn đi xe Santana này? Bồi ca keo kiệt thế sao?

Kiều Huy là người mê xe, rất chú ý xe hơi. Xe Santana2000 mặc dù mới nhưng ở cấp bậc của Hứa Minh Viễn thì hơi kém.

- Quốc Đống, anh đừng đứng đó mà ly gián. Bồi ca bây giờ còn ngồi xe cũ của Công ty Xây dựng số 9, Địa ốc Thiên Phu mới lập mấy ngày đã muốn Bồi ca đổi xe cho tôi sao?

Hứa Minh Viễn cười hì hì nói.

Hứa Minh Viễn là do Kiều Huy giới thiệu với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống rất thưởng thức ý tưởng thiết kế biệt thự Hồ Vân Loa, mà Kiều Huy cũng mua nhà ở đây. Hứa Minh Viễn qua đó mà biết Kiều Huy, hai người có cùng sở thích nên quan hệ khá mật thiết.

Kiều Huy về An Đô mà không có việc gì làm. Ngoài việc nghe lời Triệu Quốc Đống bắt đầu xây dựng trạm xăng, Triệu Quốc Đống còn đề nghị y mua lấy cổ phần của Công ty Thiên Phu trong tay nhân viên Công ty Xây dựng số 9. Kiều Huy liền bỏ ra vài triệu mua lấy cổ phần, lúc này mới dần hiểu chi tiết của Công ty Thiên Phu. Kiều Huy là cổ đông lớn thứ tư của Công ty Thiên Phu.

Hứa Minh Viễn ở tập đoàn cũ không được thoải mái, Kiều Huy sau khi biết Triệu Quốc Đống dự định để Công ty Thiên Phu tiến vào thị trường bất động sản liền đề cử Hứa Minh Viễn với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống vừa gặp như đã quen từ lâu, cho nên Dương Thiên Bồi mới có thể đại biểu Công ty Thiên Phu mà mời Hứa Minh Viễn tham gia.

Hứa Minh Viễn cũng mơ hồ biết Triệu Quốc Đống có quyền lên tiếng ở tập đoàn.

- Ừ, đổi xe không phải quá đơn giản sao? Mai Giang Minh Châu bán ra thì một chiếc xe tôi nghĩ Bồi ca sẽ không keo kiệt, coi như thỏa mãn hư vinh của anh, để anh ra oai mà.

Triệu Quốc Đống trêu chọc.

- Đúng là Quốc Đống hiểu lòng tôi, tôi không có sở thích gì khác ngoài xe.

Hứa Minh Viễn cười nói:

- Đi thôi, ngồi một chỗ chứ. Trúc Lâm Nhã Viên coi như là sản nghiệp của Huy ca, cũng coi như là một cảnh quan trên đường Tân Giang.

Đại lộ Tân Giang có thể xây dựng một công trình ba tầng rộng như vậy thì nhất định phải có quan hệ. Trúc Lâm Nhã Viên là một nơi giải trí, uống café, trà, đánh bài, ăn cơm, uống rượu … Triệu Quốc Đống không rõ Kiều Huy sao lại mở cái này. Chẳng qua nghĩ tới Kiều Huy ở An Đô hơn mười năm, bây giờ mặc dù thu tay nhưng thỏ khôn có ba hang, làm thêm vài nghề cũng là bình thường.

Cù Vận Bạch không muốn đi mấy nhưng cũng muốn xem bạn của Triệu Quốc Đống như thế nào. Cho nên Triệu Quốc Đống bảo cô liền đồng ý tới Trúc Lâm Nhã Viên. Trúc Lâm Nhã Viên này chia làm hai khu vực, bên ngoài là nơi tập thể dục, vui chơi, gần bờ sông lại là nơi uống nước, uống rượu, hai bên mặc dù có đường thông nhau nhưng xe không thể tiến vào, chỉ có thể đi bộ.

Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch từ xe đi ra, Hứa Minh Viễn không khỏi than thở về chiếc xe

- Quốc Đống, tôi vẫn không hỏi anh xe này từ đâu ra. Biển tân Châu, anh không phải làm việc ở Ninh Lăng sao? Huyện ở Ninh Lăng chắc không dám dùng xe như vậy chứ?

- Mượn thôi, sao, đỏ mắt à, muốn mượn dùng thì lấy đi, tôi dùng xe của anh.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Thật ư?

Hứa Minh Viễn có chút tò mò nói.

- Ừ, dù sao tôi ở An Đô hai tháng, ít dùng xe, có xe của anh là đủ.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói. Desert Prince cũng không thể đi tới trường Đảng mà. Mà hắn đoán vấn đề dùng xe có lẽ sẽ bị tổ công tác nhìn tới, giao cho Hứa Minh Viễn đi cũng được.

- Ha ha, tốt quá, để tôi oai phong vài ngày. Đi thôi, Huy ca chắc không ngờ anh tới.

Hứa Minh Viễn không từ chối, y liền đưa chìa khóa cho Triệu Quốc Đống và đoạt lại chìa khóa của Triệu Quốc Đống.

Trúc Lâm Nhã Viên có vị trí đẹp, từ tầng hai có thể nhìn thấy dòng Mai Giang, tiếng piano làm người ta thoải mái.

Kiều Huy thấy Triệu Quốc Đống liền cười ha hả nói:

- Quốc Đống? Cậu sao lại gặp Minh Viễn thế?

- Ở ngay Mai Giang Minh Châu thôi.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Vị này là …

Thấy Cù Vận Bạch đi theo Triệu Quốc Đống, Kiều Huy có chút khó hiểu. Triệu Quốc Đống vẫn không nhắc gì tới việc cá nhân, đây là lần đầu Kiều Huy thấy Cù Vận Bạch, xem ra quan hệ của hai người này không bình thường.

- Cù Vận Bạch, bạn của tôi.

Triệu Quốc Đống giới thiệu. Cù Vận Bạch cũng cười cười, Kiều Huy biết điều không hỏi thêm.

- Nói một chút chuyện của cậu đi, nghe nói có vấn đề ở Ninh Lăng hả?

Kiều Huy quan tâm nói.

- Không nói cái này, tôi lên trường Đảng tỉnh học thôi.

- Tôi biết không chuyện gì làm khó được cậu. Chẳng qua Quốc Đống, tôi thấy cậu vào chính trị không hợp lý. Bây giờ là nền kinh tế thị trường, cái gì cũng nói hiệu quả kinh tế, làm quan làm gì? Còn không phải vì tiền sao? Ninh Lăng nghèo như vậy có gì chứ? Tuổi trẻ mà lãng phí ở đó sao? Không bằng về chúng ta cùng làm ăn, nếu muốn làm chuyện gì đó cho xã hội thì ngành chúng ta không phải dễ làm hơn sao?

Kiều Huy chờ Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch ngồi xuống liền gọi nhân viên mang café lên.

- Anh làm ngành này sao?

Triệu Quốc Đống hỏi.

- Ha ha, ngành gì chứ? Chẳng qua chỉ là muốn có thêm một nghề kiếm tiền mà thôi. Quốc Đống, cậu nói bây giờ về Quốc Đống làm có phải tốt hơn bao nhiêu không?

Kiều Huy hỏi lại một câu.

- Chúng ta không nói chuyện kinh doanh, thực hiện lý tưởng của mình tốt hơn mà. Mỗi người có lý tưởng riêng. Có người cho rằng kiếm tiền càng nhiều càng tốt, có người cho rằng nên tạo phúc cho xã hội, có người cho rằng mình làm việc của mình là được.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Tôi biết cậu có tham vọng, nhưng tạo phúc cho xã hội hay kiếm tiền, thực hiện lý tưởng của mình cũng là như nhau. Cậu kiếm được nhiều tiền, sau đó cậu có thể làm việc của mình, có thể tạo phúc cho xã hội cũng cần trụ cột kinh tế mà? Cậu làm việc thiện, giúp địa phương phát triển cũng cần tiền ủng hộ. Hơn nữa có tiền khiến cuộc sống của mình tăng lên.

- Tôi lại thấy chúng ta hợp sức với nhau sẽ làm lớn hơn nữa. Cậu có ánh mắt, nhạy bén và năng lực, cũng có thể giúp mọi người nhanh chóng đạt được mục tiêu.

Triệu Quốc Đống im lặng, trong lúc nhất thời hắn không tìm được lời thích hợp nói ra suy nghĩ và chủ trương của mình. Kinh doanh và quan trường có vẻ rất khó hòa hợp. Cá và tay gấu, ai có thể chung cả đôi?

Kiều Huy nói đúng, bây giờ là kinh tế thị trường, thực hiện lý tưởng cũng cần có kinh tế. Dù hắn ở Hoa Lâm cũng không phải muốn phát triển kinh tế Hoa Lâm sao? Chẳng lẽ chỉ như vậy mới chính thức chứng minh bản thân?

Cù Vận Bạch ngồi bên mà lắng nghe mọi người nói chuyện với nhau.

Cô có thể nhìn ra Kiều Huy này không bình thường, lời nói sắc bén, ý chí kiên định, không bị Triệu Quốc Đống đả động, hơn nữa còn đưa ra quan điểm của mình. Chỉ là trên người có vẻ gì đó làm cô thấy y như con nhím trong bóng tối, luôn có thể làm người ta bị thương.

Cảm giác này khác hẳn Hứa Minh Viễn ngồi bên.

- Còn có gì nữa không?

Triệu Quốc Đống cười hì hì mà nhìn Kiều Huy.

- Không còn, tôi đang đợi cậu thuyết phục lại tôi. Tôi cũng có thể đoán ra cậu muốn nói gì. Không ngoài việc Trung Quốc là xã hội quan chức, cơ cấu hành chính nắm giữ tài nguyên là điều kinh doanh không thể so sánh… ngoài ra còn nhấn mạnh lực lượng cường đại của quan chức, bỏ qua nền kinh tế thị trường.

- Ồ, đúng thế, có thể nói lời này đúng là làm tôi thấy mới mẻ, mấy ngày không gặp mà đã hiểu biết nhiều như vậy.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Ai nói với anh để bây giờ anh nói lại với tôi thế?

- Còn ai nữa, ngoài Hướng Đông thì còn là ai? Tôi đã bảo Hướng Đông đi khuyên cậu, y lại nói mấy từ này, tôi thiếu chút nữa đánh y một trận.

Kiều Huy cười phá lên nói:

- Mỗi người có lý tưởng của mình, không thể cưỡng cầu. Nói không chừng cậu ở trong chính trị sẽ có tiền đồ lớn hơn nữa, bên này nếu cậu chỉ cần bỏ thêm chút tâm tư thì tôi thấy chúng tôi đã đủ dùng.

Không khí trở nên dễ dàng hơn. Triệu Quốc Đống cũng cười. Cù Vận Bạch có thể cảm nhận được ba người này khá hòa hợp.

- Huy ca vậy muốn theo đuổi gì thế? Tôi không vào thương trường cũng không có nghĩa không hứng thú về kinh doanh. Tôi chỉ không đặt tâm trí chủ yếu vào đây mà thôi. Có Bồi ca, anh và Minh Viễn giúp tôi, tôi còn gì phải lo lắng gì?

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Tập đoàn Thiên Phu bây giờ không phải phát triển rất tốt sao? Tôi tin Tập đoàn Thiên Phu có anh và Minh Viễn tham gia thì sẽ phát triển hơn nữa.

- Đừng chụp mũ ho tôi, tôi còn việc của mình. Đúng như cậu nói, Tập đoàn Thiên Phu có Bồi ca quan tâm, bất động sản có Minh Viễn lo. Tôi cứ yên tâm làm cổ đông nhận cổ tức là được rồi.

Kiều Huy lắc đầu nói:

- Không phải cậu giới thiệu tôi vào ngành trạm xăng sao? Bây giờ vừa mới bắt đầu, đang xây dựng một trạm xăng, mua hai nơi, tôi còn đang suy nghĩ có phải nên mua thêm vài chỗ không?

- Trạm xăng là ngành kiếm tiền lớn, có tiền thừa có thể đưa vào thử xem.

Triệu Quốc Đống nói:

- Càng về sau lợi nhuận của trạm xăng càng lớn, tài nguyên không thể tái sinh. Khi giá xăng dầu tăng lên, mọi người đều thắt chặt túi tiền, tiền lãi của trạm xăng càng lúc càng lớn.

- Cậu nói như vậy làm tôi khá động tâm.

Mắt Kiều Huy sáng lên, y khá tin vào đề nghị của Triệu Quốc Đống.

- Chỉ là bây giờ xe hơi sử dụng xăng không nhiều. Hơn nữa việc ô tô dùng xăng có lẽ còn cần thủ tục nhiều hơn nữa.

- Việc này còn có thể làm khó anh sao? Chủ yếu là đảm bảo an toàn và giám sát chất lượng là được. Nếu anh có cửa thì có thể bắt đầu vào bên taxi, theo thu nhập của dân chúng tăng lên, tỉ lệ xe riêng càng lúc càng tăng, giá xăng dầu cũng tăng. Đến khi đó kinh doanh trạm xăng sẽ như thế nào?

Triệu Quốc Đống cười nói, đây là những kiến thức cơ bản nhất sau này, nhưng nó lại là chỉ dẫn cho Kiều Huy.

Kiều Huy vui mừng như vậy làm cả Hứa Minh Viễn và Cù Vận Bạch có chút khó hiểu. Mỗi câu của Triệu Quốc Đống đều làm Kiều Huy thừa nhận, không hề lo lắng xem nó có chính xác hay không?

Kiều Huy là người như thế nào thì Hứa Minh Viễn biết rõ. Mặc dù hai ngành khác nhau nhưng Kiều Huy có sức ảnh hưởng như thế nào đối với các ngành tại An Đô này thì Hứa Minh Viễn hiểu rõ. Mặc dù bây giờ Kiều Huy đã chuyển trắng nhưng là nhân vật quen các cuộc đấu lớn, lại ở duyên hải vài năm, dù kinh nghiệm hay kiến thức thì người bình thường không thể so sánh, sao lại nghe ý kiến của Triệu Quốc Đống như vậy?

Cù Vận Bạch cũng không hiểu. Cô thấy Kiều Huy thật sự kính nể Triệu Quốc Đống, điều này không hề che giấu. Giữa hai người có vẻ có quan hệ người bình thường không thể có, điều này làm Cù Vận Bạch rất ngạc nhiên.

- Ha ha, Quốc Đống, vậy cậu nói tôi sang duyên hải làm trạm xăng có được không?

Kiều Huy nói như vậy làm Triệu Quốc Đống biết đối phương đã động tâm. Hắn cũng muốn dựa vào quan hệ của Kiều Huy ở An Nguyên mà giúp Tập đoàn Thiên Phu phát triển trong ngành bất động sản, nhất là việc lấy các khu đất. Mặc dù Tập đoàn Thiên Phu có quan hệ tốt với chính quyền thành phố, nhưng đó là trên cao, bên dưới lại khác. Điều này cần người có quan hệ xã hội rộng bù đắp.

- Làm trạm xăng cũng cần là ngành đốt tiền đó, đương nhiên sau này sẽ khác. Tài nguyên cuồn cuộn, nhất là khu vực kinh tế càng phát triển, giao thông càng phát triển thì ngành này càng phát đạt. Chỉ sợ anh cũng hiểu không có chính quyền địa phương ủng hộ thì khó làm. Hơn nữa đây chính là là việc làm ăn nghiêm chỉnh, không được dính mấy thứ khác không sẽ có vấn đề.

Triệu Quốc Đống đương nhiên biết Kiều Huy ở bên Quảng Đông Phúc Kiến vài năm nên cũng có sức ảnh hưởng bên Đông bắc. Hắn chỉ hy vọng đối phương hiểu, làm việc chính đáng thì cố gắng không dính mấy ngành kia.

- Ha ha, Quốc Đống, cậu yên tâm, tôi nếu hạ quyết tâm sẽ không dính vào ngành kia. Hơn nữa tôi vốn không định dùng nó mà. Nếu tôi thật sự muốn sang bên đó thì cũng sẽ kết hợp với công ty ở địa phương.

Kiều Huy gật đầu nói:

- Đúng như cậu nói, thời này ai chơi với lửa chẳng bị bỏng, không phải là anh bản lĩnh lớn, Đảng không làm gì được anh. Nếu Đảng nhìn trúng anh, anh chết cháy là sớm muộn mà thôi.

- Anh hiểu là tốt rồi.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ừ, Quốc Đống, Minh Viễn bây giờ phụ trách Địa ốc Thiên Phu. Mai Giang Minh Châu nhiều người mua như vậy, công trình số hai chuẩn bị khởi công, cậu có đề xuất gì không?

Là cổ đông thứ tư của Tập đoàn Thiên Phu, Kiều Huy khá coi trọng công ty Địa ốc Thiên Phu. Nhất là thu hoạch của Mai Giang Minh Châu lớn như vậy, y đương nhiên hy vọng Triệu Quốc Đống chỉ điểm Hứa Minh Viễn một chút.

- Thị trường bất động sản lúc nào phát triển mạnh thì tôi đã sớm trao đổi với Bồi ca và Minh Viễn. Tập đoàn Thiên Phu bây giờ vẫn lấy xây dựng làm chính, bất động sản là phụ. Nhất là Tập đoàn Thiên Phu muốn phát triển hơn nữa thì bây giờ không thể mất ngành xây dựng. Về phương diện khác cũng cần toàn lực tiến vào ngành bất động sản. Bồi ca không phải đã sang Quý Châu sao? Có lẽ có không ít thu hoạch nếu không cũng không ở đó tận nửa tháng. Bên đó đang xây dựng đường cao tốc, tôi đoán một hai năm nữa bên tỉnh An Nguyên chúng ta cũng khởi động. Cao tốc An Kiềm, Tương An đều đang chuẩn bị lập hạng mục, phải xem Tập đoàn Thiên Phu có thể nắm giữ được khối này không.

- Bên bất động sản thì lại khác. Minh Viễn l

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook