Quyển 9 - Chương 41
Thụy Căn
16/04/2013
Triệu Quốc Đống tức giận nói:
- Chú không nói tình hình cụ thể của anh chứ?
- Không mà, chẳng qua, anh, em thấy Thương Lãng cũng không dính gì tới anh mà, cũng không nhờ vả gì vào chức vụ của anh. Hơn nữa em thấy quan hệ này về sau có người biết, sẽ ảnh hưởng lớn như vậy đối với anh sao?
Đức Sơn khó hiểu hỏi.
- Anh không biết, chẳng qua bây giờ còn chưa phải lúc. Ừ, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ là bình thường. Chẳng qua bây giờ anh không muốn làm phức tạp. Ít nhất nếu Hoàng Lăng biết quan hệ giữa anh và Thương Lãng, bây giờ anh sẽ rất khó xử.
Triệu Quốc Đống vẫn đau đầu về việc này. Quan hệ giữa hắn và Thương Lãng sớm muộn sẽ có người biết, làm thế nào dùng cách tự nhiên nhất để người khác biết thì bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra.
- Miệng là của người khác, bọn họ muốn nói gì thì nói. Nếu thấy có chuyện thì chúng ta đợi bọn họ điều tra.
Đức Sơn thản nhiên nói.
- Cây ngay không sợ chết đứng ư?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
- Sao không? Chúng ta cố gắng nhiều hơn người khác, chúng ta nắm được cơ hội, chúng ta cạnh tranh công bằng, không phải là chúng ta đi trước sao ạ?
Đức Sơn tự tin nói.
- Đây là sai lầm của chúng ta sao anh? Quốc gia không phải cổ vũ một bộ phận người giàu lên sao?
Xu thế phát triển năm nay của Thương Lãng khá tốt, thậm chí còn tốt hơn năm ngoái.
Mặc dù bị khủng hoảng tài chính ảnh hưởng nhưng ngành tiêu dùng lại không bị ảnh hưởng quá nhiều. Dù sao mấy đồ thực phẩm là nhu cầu thiết yếu của con người, không thể không dùng.
Nhất là Thương Lãng vẫn giữ được xu hướng mở rộng trên thị trường nước suối cao cấp, sản lượng không ngừng tăng lên, chiếm ưu thế tuyệt đối trên thị trường. Đồng thời thùng nước lớn cũng đưa ra, Thương Lãng bắt đầu mở rộng thị trường ở nhiều tỉnh thành, bắt đầu bố trí cố gắng khống chế được địa bàn.
Cùng lúc đó Nhà máy dược Tân Châu thuộc Công ty dược Thương Lãng cũng đạt hiệu quả kinh doanh tốt, hai sản phẩm mới đưa ra khiến nhà máy sống lại.
Cù Vận Lam không ngồi ở chức phụ trách nhà máy dược Tân Châu quá lâu, cô chủ động xin cho cô về phụ trách mảng khách sạn và khu du lịch. Mà công ty khai thác khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân đã chuyển tên thành Công ty du lịch Tinh Lãng, chuẩn bị tăng số cổ phần giai đoạn hai.
Theo ý của hai anh em Đào Tông Tinh Đào Tông Hán thì sau khi hoàn thành đợt tăng vốn lần hai, công ty Tinh Lãng sẽ tiến hành khai thác hồ Thương Lãng, thung lũng Thương Lãng nhanh hơn nữa, dự định đến năm 2001 sẽ cố gắng đưa vào khai thác. Đây là điểm sáng mà Tập đoàn Thương Lãng chờ mong.
Trực thuộc Công ty dược Thương Lãng còn có nhà máy dược Hoàn Trung năm nay cũng tiến vào giao đoạn phát triển với tốc độ cao. Theo số tiền đầu tư vào quảng cáo tăng lên, mấy sản phẩm của nhà máy đã nhanh chóng mở được thị trường Hoa Đông, trở thành một điểm sáng tăng trưởng của Thương Lãng.
Công ty trách nhiệm hữu hạn công trình sinh vật Thương Lãng – trực thuộc Công ty dược Thương Lãng cũng đang xây dựng nhanh chóng, dự tính sang năm sẽ đưa vào sản xuất. Trường Xuyên rất mong chờ vào công ty này, hy vọng đó là điểm sáng tăng trưởng mới của Tập đoàn Thương Lãng trong năm 99.
Ngoài kinh doanh nước suối và ngành dược, Công ty trí nghiệp Thương Lãng cũng đang được bố trí. Ngoài tòa nhà Thương Lãng, Công ty trí nghiệp Thương Lãng cũng đang tích cực chuẩn bị khai thác khu đất ở Thượng Hải.
Do ảnh hưởng về dự đoán của Triệu Quốc Đống, Trường Xuyên dặt nhiều kỳ vọng vào Công ty trí nghiệp Thương Lãng. Nhất là khi kinh doanh nước suối của Thương Lãng mang tới lợi nhuận hàng năm là khá lớn. Mà Thương Lãng lại do nhân viên Triệu gia nắm giữ tuyệt đối cổ phần. Mấy nhân viên cao cấp của tập đoàn như Mễ Linh, Khuất Bình mặc dù hàng năm được tăng số cổ phần nhưng tổng thể là quá nhỏ.
Buôn bán bất động sản ở trung tâm thành thị Thượng Hải và khu trung tâm tài chính mới là phương hướng đầu tư tốt nhất. Hơn nữa Thương Lãng còn có Tập đoàn Thiên Phu đầy tham vọng ở bên giúp đỡ. Hai nhà hợp sức cũng tiện để tiến vào ngành bất động sản Thượng Hải. Thương Lãng coi trọng việc buôn bán đất, mà Thiên Phu Thượng Hải lại coi trọng việc khai thác nhà cao cấp của Thượng Hải hơn. Thiên Phu Thượng Hải hy vọng thông qua việc hợp tác với Thương Lãng mà mượn nguồn tiền mặt phong phú để mở rộng ảnh hưởng của công ty tại Thượng Hải, đứng vững ở trung tâm kinh tế Trung Quốc.
Nguy cơ thường ẩn chứa cơ hội, chỉ xem anh có thể nắm bắt được hay không?
Theo Trung ương tăng nhiệt thị trường bất động sản, hơn nữa ngân hàng không ngừng giảm lãi suất và đưa ra chính sách cho vay, hơn nữa quốc gia cũng bỏ mấy chính sách cứng nhắc ra thì nhất định sẽ làm thị trường bất động sản nhanh chóng nóng lên. Mà ai có thể nhạy cảm đi trước một bước, người đó sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Mà có yêu nhân Triệu Quốc Đống chỉ điểm thì dù là Tập đoàn Thiên Phu hay Thương Lãng đều chuẩn bị đạt lợi ích một cách lớn nhất ở ngành bất động sản.
Đức Sơn mặc dù là phó Tổng giám đốc Tập đoàn Thương Lãng nhưng công việc chủ yếu là bên kinh doanh nước suối, các ngành khác không quá quan tâm.
Mấy năm qua Đức Sơn không ngừng chạy ngược chạy xuôi và tạo được mối quan hệ mật thiết với các đại lý tiêu thụ, một số quan chức địa phương. Nhất là tính cách hào sảng của y càng phù hợp với sở thích của các quan chức, quan hệ cá nhân thường anh có dùng tiền cũng chưa chắc có tác dụng. Ở điểm này ngay cả Khuất Bình vốn tự hào về năng lực marketing cũng phải phục.
Chẳng qua nói đi lại nói lại, lần này Đức Sơn về không phải vì mảng nước suối mà là vì làm giao dịch với Tập đoàn Hoa Mậu.
Bởi vì hai năm nay Tập đoàn Hoa Mậu kinh doanh thua lỗ, nhất là năm nay hai mảng xây dựng và bất động sản của Tập đoàn Hoa Mậu bị ảnh hưởng rất lớn, lúc này mới khiến cho Tập đoàn Hoa Mậu không thể không bỏ ra vài khu đất tốt để hợp tác với Thiên Phu.
Tình hình Tập đoàn Hoa Mậu bây giờ rất kém. Cổ phần của bọn họ trong ngân hàng thương mại An Đô cũng đã bán đi. Nhưng do ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính nên mấy cổ đông khác không muốn mua. Chính quyền thành phố An Đô hy vọng Thương Lãng có thể mua lại số cổ phần của Tập đoàn Hoa Mậu. Việc này vốn do Trường Xuyên về, nhưng Trường Xuyên còn có việc khác nên Đức Sơn phải về thay để hỏi ý kiến Triệu Quốc Đống.
- Mua lại cổ phần của Tập đoàn Hoa Mậu?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút. Nếu như mua lại cổ phần của Tập đoàn Hoa Mậu theo giá ban đầu nhất định sẽ có lãi. Tuy chín năm sau ngân hàng thương mại An Đô sẽ niêm yết trên thị trường chứng khoán, giá tăng lên vài chục lần, nhưng đó là phải chín năm sau mà có khi còn có biến. Bây giờ Thương Lãng nếu mua cổ phần của Tập đoàn Hoa Mậu thì sẽ chiếm 20% cổ phần của ngân hàng thương mại An Đô, đã là cổ đông lớn thứ hai của ngân hàng này. Đây là việc tốt hay xấu đối với Thương Lãng cũng khó nói.
- Vâng, chính quyền thành phố An Đô đã cử Phó thị trưởng thường trực Diêu gọi điện cho Trường Xuyên hai lần, hy vọng Thương Lãng mua lại cổ phần của Tập đoàn Hoa Mậu. Tập đoàn Hoa Mậu bây giờ kinh doanh khó khăn, cần tài chính gấp. Mà mấy cổ đông phía nam cũng không muốn mua. Cho nên bây giờ Thành phố An Đô chỉ hy vọng Thương Lãng ra tay cứu, có lẽ trên tỉnh gây áp lực cho thành phố.
Đức Sơn gật đầu nói.
- Các chú có ý gì? Tài chính có đủ không?
Triệu Quốc Đống cảm thấy mua lại cổ phần của Tập đoàn Hoa Mậu, như vậy tỷ lệ của Thương Lãng cao đôi chút. Hơn nữa 9 năm là quá dài, khó có thể đoán lịch sử có thể thay đổi hay không?
- Tài chính thì không có vấn đề mấy. Thương Lãng từ ban đầu đã có quy định thu hồi tiền rất nghiêm khắc cho nên tài chính đến bây giờ chưa bao giờ có vấn đề. Hơn nữa bây giờ ngân hàng cho vay thoáng hơn trước. Thương Lãng kinh doanh tốt, ngân hàng càng mong đến vay bọn họ, cho nên điểm này sẽ không sao. Trường Xuyên và Khuất Bình chỉ lo về hiệu quả kinh doanh của ngân hàng thương mại An Đô. Đầu tư lớn như vậy nếu không thấy lãi thì quá phí công.
Đức Sơn nói.
- Ồ, chẳng lẽ Thương Lãng không phải người vào ngân hàng thương mại An Đô?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Có ạ, nhưng không kiêm chức.
Đức Sơn nói.
- Nếu mua cổ phần của Tập đoàn Hoa Mậu thì Thương Lãng có hơn 20% cổ phần, phải phái hai nhân viên đại diện vào đó, hơn nữa phải thiết thực giám sát việc kinh doanh, hơn nữa cũng phải đưa ra đề nghị với bộ máy quản lý của ngân hàng. Vấn đề này cần người chuyên nghiệp trong làm việc tài chính phụ trách, hơn nữa các chú cũng phải đưa ra phương hướng phát triển cho ngân hàng thương mại An Đô, ví dụ như niêm yết trên thị trường chứng khoán.
Triệu Quốc Đống nói.
- Anh, anh đồng ý mua cổ phần của Tập đoàn Hoa Mậu?
Đức Sơn hỏi kết quả.
- Ừ, có điều kiện thì mua cũng được. Chẳng qua phải nói chuyện với chính quyền thành phố An Đô về tăng nhân viên biệt phái vào đó, dưa ra mục tiêu phát triển rõ ràng, điều chỉnh bộ máy quản lý ngân hàng thương mại, tăng hiệu quả của ngân hàng. Anh tin ý tưởng này của Thương Lãng sẽ được chính quyền thành phố An Đô ủng hộ.
- Anh, ý anh là Thương Lãng sẽ đàm phán với chính quyền thành phố An Đô?
Đức Sơn hiểu nên nói.
- Ừ, phải tăng cường tiếng nói của cổ đông trong hoạt động kinh doanh của ngân hàng. Nếu chỉ vì ngại chính quyền thành phố An Đô thì không cần phải bỏ ra nhiều tiền như vậy. Bỏ tiền thì được, nhưng bọn họ phải để chúng ta thấy tương lai mới được. Với tình hình ngân hàng thương mại An Đô bây giờ thì mua thêm không đáng, các chú phải đưa quan điểm này cho chính quyền thành phố An Đô.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Điểm này phải kiên trì. Anh tin chính quyền thành phố An Đô sẽ có quyết định sáng suốt.
Ý kiến của Triệu Quốc Đống, Đức Sơn đương nhiên sẽ làm theo. Thực ra y cũng không quá coi trọng việc đầu tư quá nhiều tài chính vào ngân hàng thương mại An Đô có hiệu quả kinh doanh không tốt mấy. Nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống lại có chủ trương đó, còn muốn mua thêm cả cổ phần của ngân hàng thương mại Ninh Ba, điểm này làm mọi người rất khó hiểu.
Với tình hình hiện nay thì hiệu quả kinh doanh của các ngân hàng thương mại không quá tốt. Vì thế khi chính quyền thành phố An Đô liên lạc với Thương Lãng, Trường Xuyên có chút do dự. Nếu không phải chính quyền thành phố An Đô đưa ra yêu cầu, chủ động liên lạc thì Trường Xuyên đã từ chối vấn đề này.
Triệu Quốc Đống lại hỏi qua về tình hình của Thương Lãng, Đức Sơn liền nói với mảng kinh doanh nước suối của Thương Lãng.
Tình hình hiện nay Thương Lãng tập chung chính vào thị trường nước suối cao cấp, nhất là mở rộng thị trường nước suối sang các thành phố cấp hai, ba. đây là mục tiêu chính của Nước suối Thương Lãng hiện nay. Đồng thời kinh doanh bình nước cũng đạt hiệu quả rất tốt, hơn nữa đối thủ cạnh tranh chính lại là công ty của Pháp khiến Thương Lãng được mọi người tự hào khi dùng vì dùng đồ trong nước.
Đồng thời với việc Thương Lãng quyên góp tiền lớn vào đợt lụt bão vừa rồi, Mễ Linh cũng phát biểu trên Cctv hồi tháng 8 khiến danh tiếng của Thương Lãng đạt đến trình độ trước nay chưa từng có. Điểm này khiến thị phần của công ty Y Vân nước Pháp càng giảm mạnh.
Ngoài ra nước suối đóng bình cũng dần chiếm lĩnh thị trường. Chẳng qua Thương Lãng mặc dù chiếm vị trí đầu của nước đóng chai, mảng nước đóng bình vẫn gặp sự cạnh tranh mạnh của các sản phẩm địa phương. Cũng may phẩm chất của thương hiệu Thương Lãng đã xâm nhập lòng người, lợi dụng hiệu ứng sản phẩm mà chiếm được thị phần lớn nhất mảng nước đóng bình của khu vực sông Trường Giang, Tây Bắc, đông bắc, hoa bắc, càng tạo chênh lệch với các sản phẩm khác.
Ngoài ra Thương Lãng cũng dự định tiến vào thị trường nước suối cạnh tranh kịch liệt nhất ở Hoa nam, đây là trụ sở của Nhạc Bách Thị, Di Bảo, tiến quân vào đây sẽ gặp cạnh tranh rất kịch liệt. Nhưng Thương Lãng nếu muốn có địa vị bá chủ trong lĩnh vực kinh doanh nước suối thì không thể không thành công ở Hoa nam, nếu không Thương Lãng chưa thể đặt chân ở cả nước.
Ngoài việc có động tác ở hai mảng thị trường nước suối đóng bình và cao cấp, Thương Lãng cũng nhìn ra nước ngoài như Nga, Ấn Độ, Đông Nam Á.
Nga là nơi có nguồn nước suối phong phú nổi tiếng thế giới. Nhưng Nga lại nhập khẩu nhiều nước suối từ ngoài vào, nhất là thị trường nước suối cao cấp càng do nước ngoài lũng đoạn. Ngành công nghiệp nhẹ của Nga rất yếu kém, hơn nữa bị ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính nên giờ càng thêm khó khăn. Chính phủ liên bang và chính quyền địa phương đều hoan nghênh chào đón đầu tư của người nước ngoài vào mảng cuộc sống nhân dân. Mà quan hệ giữa Trung Quốc và Nga đang khá nồn ấm, Lãnh đạo trung ương hai bên thường xuyên gặp nhau, chiến lược hợp tác cũng tiến vào giai đoạn thực chất. Đây là một nhân tố rất có lợi cho Thương Lãng.
Thị trường An Đô và Đông Nam Á cũng được đưa vào phạm vi khảo sát của Thương Lãng. Ấn Độ nóng nực, dân cư đông, tầng lớp trung tầng phát triển nhanh, nhu cầu của nước suối đóng bình càng lúc càng lớn. Đông Nam Á cũng tương tự Ấn Độ. Theo kinh tế cải cách, cuộc sống nhân dân tăng cao, con người càng muốn hưởng thụ nhiều hơn, việc nhập khẩu nước suối từ ngoài vào cũng là bình thường.
Triệu Quốc Đống nghe Triệu Đức Sơn giới thiệu thì cũng có chút kinh ngạc. Hắn vốn lo Thương Lãng có thể nhìn ra thị trường nước ngoài hay không, có quên về mối nguy hiểm của quan hệ giữa các quốc gia, chế độ và chính sách đầu tư không? Nhưng Triệu Đức Sơn giới thiệu lại nói rõ Thương Lãng đã chú ý đến mấy điểm này, hơn nữa xác minh rõ ràng muốn đầu tư vào đâu sẽ điều tra cụ thể, đưa ra ý kiến khách quan. Khi công tác chuẩn bị chưa làm tốt thì Thương Lãng sẽ không dễ dàng tiến quân vào thị trường nước ngoài.
Hai điểm vừa có tính sáng tạo vừa hy vọng cẩn thận trong chiến lược kinh doanh đã được Trường Xuyên nắm bắt rất cẩn thận. Triệu Quốc Đống rất vui. Làm hắn vui là biến hoá của Triệu Đức Sơn càng lớn hơn. Triệu Quốc Đống không rõ nguyên nhân gì khiến khí chất của Triệu Đức Sơn đã đổi khác hơn nhiều so với một năm trước, càng trầm ổn và nói lý lẽ hơn. Đây vốn là khuyết điểm của Triệu Đức Sơn, nhưng bây giờ xem ra đã đề cao. Có lẽ Triệu Đức Sơn ngồi trên vị trí phó Tổng giám đốc nên cần phải tự thay đổi mình.
Sự phát triển của Thương Lãng làm Triệu Quốc Đống thầm than thở. Không có hắn thì Thương Lãng vẫn phát triển rất tốt. Trường Xuyên và Triệu Đức Sơn trưởng thành chứng minh hắn có thể buông tay để bọn họ gây dựng sự nghiệp và phát triển. Nếu hắn không buông tay mà vẫn chú ý thì có lẽ Thương Lãng chưa chắc đã phát triển được đến như ngày hôm nay.
Phố Quỳ Hoa không biến hoá mấy, nhưng cùng Tương Uẩn Hoa đi trên phố, Triệu Quốc Đống thấy rất thoải mái. Cứ hai ba tháng Triệu Quốc Đống lên An Đô đều dành thời gian đi dạo ở đây với Tương Uẩn Hoa.
Từ các bức chữ của danh nhân đến đồ sứ, từ đỉnh đồng đến lô Tuyên Đức, các đồ ở phố cần người có ánh mắt mà nhận ra. Ở đây giống như thuốc phiện, người đã tới là mê. Tương Uẩn Hoa cũng như vậy, sau mấy lần tới liền thấy ánh mắt mình kém quá nhiều so với đám người kinh doanh mười mấy năm ở đây.
Chỉ có đi cùng Triệu Quốc Đống thì Tương Uẩn Hoa mới thoáng tự tin hơn, nhưng nếu muốn mua thứ đồ hợp ý mà giả cả vừa phải lại không dễ. Chẳng qua Tương Uẩn Hoa không ngại, y thích cảm giác đi dạo ở đây, sau đó ở bên nghe người bán nói với lai lịch đồ cổ.
Đi hết một vòng đã mất hai ba tiếng. Anh muốn đi bộ về nhà cũng phải cân nhắc. Nếu như gặp thứ gì đó bắt mắt thì có lẽ hai ngày cũng không muốn rời khỏi đây.
- Trưởng ban Tương, khi nào về Ninh Lăng thị sát một chút, lão Bành rất nhớ ngài.
Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng đi sau Tương Uẩn Hoa nửa bước.
- Ừ, xem cơ hội đã. Lão Bành mấy hôm trước cũng tới chỗ tôi ngồi. Tôi thấy anh ta cũng có suy nghĩ. Sao, Tây Giang điều chỉnh nhân sự ư?
Tương Uẩn Hoa thuận miệng nói. Hôm nay không mua gì nhưng tâm trạng y khá vui vẻ.
- Ồ? Ngụy Hiểu Lam đến Thương Hóa làm Chủ tịch huyện, thừa ra một chức Thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch. Hơn nữa Tiền Trì Quốc vào tù, Bảo Vĩnh Lai bệnh nên đổi công tác. Sau khi Hoắc Vân Đạt tới thì Tây Giang vẫn thiếu một Phó chủ tịch, cho nên lần này Quận ủy đề cử Mạc Vinh cùng Hướng Vĩnh Cường làm Phó chủ tịch quận. Lão Bành có lẽ thấy người khác phát triển nên chắc có cảm giác. Sao, anh ta đến chỗ Trưởng ban Tương oán giận ư?
Triệu Quốc Đống cười nói. Trước mặt hắn thì Bành Nguyên Hậu cũng lộ chút ý tưởng, chẳng qua bây giờ còn chưa có cơ hội thích hợp để điều chỉnh. Hơn nữa với năng lực của Bành Nguyên Hậu mà sang bên chính quyền thì Triệu Quốc Đống cũng có chút lo lắng.
- Oán giận thì không, đúng như cậu nói là hâm mộ người khác tiến bộ thôi.
Tương Uẩn Hoa cười nói:
- Lão Bành có năng lực bình thường nhưng nghe lời, tính cách thật thà, không có mưu kế, phân công công việc cũng làm tốt. Đương nhiên nếu muốn làm cho cậu hài lòng tuyệt đối thì không thể.
Tương Uẩn Hoa đánh giá Bành Nguyên Hậu rất chuẩn.
- Ừ, cho nên anh ta không dễ điều chỉnh, chỉ có thể xem vị Phó bí thư kiêm nhiệm kia có đi hay không.
Triệu Quốc Đống sợ Tương Uẩn Hoa hiểu lầm nên giải thích.
- Vị Phó bí thư Lăng Tiêu kia cuối năm sẽ được điều đi. Tôi dự định để Tiếu Triêu Quý làm Phó bí thư, lão Bành thay lão Tiếu làm Trưởng ban tổ chức cán bộ. Chẳng qua đây là ý của riêng tôi, cũng chưa báo cáo với Hoàng Lăng.
- Nghe nói Hoàng Lăng cũng có ấn tượng tốt đối với cậu, cuối năm tỉnh sẽ điều chỉnh bộ máy các thành phố, Thị xã. Ban Tổ chức cán bộ ttyu đã trưng cầu lãnh đạo chủ yếu của các Thị xã. Tôi nghe nói Hoàng Lăng có ý muốn điều chỉnh công tác của cậu, thêm trọng trách cho cậu.
Tương Uẩn Hoa cũng biết Triệu Quốc Đống và Hoàng Lăng đi lại gần.
Triệu Quốc Đống đang không ngừng nghe được ám chỉ về việc mình sẽ được điều chỉnh. Nhưng đó đều là tin đồn ở Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống tin Hoàng Lăng dù có ý đố nhưng cũng chưa chính thức xác định. Mà lời này của Tương Uẩn Hoa mới làm hắn coi trọng.
- Ồ? Muốn điều chỉnh công việc của tôi, để tôi làm gì?
Triệu Quốc Đống giả vờ không hiểu mà nói.
- Cậu đó, còn giả vờ trước mặt tôi. Kim Vĩnh Kiện ở Ninh Lăng đã lâu, thành tích không rõ ràng. Tôi đoán Hoàng Lăng muốn điều tên này đi, có lẽ cậu sẽ là người thay thế.
Tương Uẩn Hoa cuối cùng trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Làm Phó thị trưởng thường trực khác với chức Bí thư Quận ủy của cậu, trong đó phải suy nghĩ rất nhiều, phạm vi suy nghĩ cũng rộng hơn nhiều. Đó mới là lãnh đạo Thị xã chân chính. Mà cậu bây giờ cũng là Thường vụ quận ủy, cũng coi như có quan hệ khá tốt với Hoàng Lăng nên …
Triệu Quốc Đống cũng hơi động tâm mà nói:
- Trưởng ban Tương, chẳng lẽ nói lần này ngài sẽ không điều chỉnh sao? Lần trước Trưởng ban Qua không phải nói Bí thư Ninh hy vọng ngài có thể ở lại giúp Ban Tuyên giáo ổn định cục diện sao? Tôi thấy thời gian bây giờ cũng đến rồi mà.
- Mũi cậu nhạy thật đó, lại ngửi thấy mùi gì thế?
Tương Uẩn Hoa từ chối cho ý kiến.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bí thư thị ủy Ngô của Thông Thành đã đến tuổi, Thị trưởng lại mới được bầu chưa lâu. Tôi nghe nói trên tỉnh vẫn suy nghĩ ai sẽ làm Bí thư Thị ủy một trong hai Thị xã nghèo nhất tỉnh An Nguyên.
Tương Uẩn Hoa không ngờ tin tức Triệu Quốc Đống lại nhạy bén như vậy. Mặc dù Triệu Quốc Đống không nói rõ nhưng ý trong lời nói đã là khá khẳng định.
- Sao, nếu tôi tới làm Bí thư Thị ủy Thông Thành, cậu có định tới giúp tôi không?
Tương Uẩn Hoa không trả lời mà hỏi lại một câu.
- Ha ha, nếu Trưởng ban Tương biến thành Bí thư Tương, ngài lại gọi tôi thì tôi dám không nghe sao?
Triệu Quốc Đống cũng hiểu ra. Nếu như Tương Uẩn Hoa thật sự làm Bí thư Thị ủy Thông Thành, mình nhảy từ Ninh Lăng đến Thông Thành thì có lẽ tránh được cục diện xấu hổ với Hoàng Lăng sau này, coi như giữ được chút quan hệ. Kể cả khi quan hệ giữa hắn và Tập đoàn Thương Lãng lộ ra nhưng hắn tin Hoàng Lăng vẫn có thể đối mặt một cách thản nhiên.
Chẳng qua Trưởng ban Tương, chuyện này xác định rồi sao?
Triệu Quốc Đống tò mò như vậy, Tương Uẩn Hoa cũng không giấu làm gì.
- Trưởng ban Qua đã mơ hồ nhắc với tôi việc này. Mỗi năm lãnh đạo chủ yếu các Thị xã đều có đợt điều chỉnh, bây giờ đã tiến vào quỹ cuối năm, bây giờ cũng chỉ có một hai lãnh đạo chủ yếu của Thị xã sẽ điều chỉnh đợt này. Thị xã Thông Thành là một trong số đó. Trưởng ban Qua hỏi ý kiến tôi, cũng báo cáo với Bí thư Ninh và Bí thư Yến, chủ yếu phải xem có thông qua Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy không?
- Ha ha, đây là việc đáng ăn mừng, Trưởng ban Tương phải mời khách.
Triệu Quốc Đống cũng thật lòng mừng thay cho Tương Uẩn Hoa. Tương Uẩn Hoa tuổi đã không nhỏ, người gần 50 nếu như kéo thêm một hai năm thì muốn làm Bí thư Thị ủy một nơi là không thể.
- Có gì đáng mừng chứ?
Thông Thành bây giờ cùng Thiên Châu, Hoài Khánh thuộc về các Thị xã khó khăn của tỉnh, vẫn kéo kinh tế tỉnh An Nguyên lại phía sau. Dù từ quan niệm tư tưởng đến trụ cột kinh tế đều đứng cuối của tỉnh. Nói thật tôi không biết mình phụ trách việc này có thể thay đổi bộ mặt Thông Thành trong ba đến năm năm không. Tôi đúng là không tự tin.
Tương Uẩn Hoa nói rất bình tĩnh nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận suy nghĩ thật lòng của đối phương. Làm quan một khóa, tạo phúc một phương. Nếu ba năm sau Thông Thành vẫn như bây giờ thì chỉ sợ Tương Uẩn Hoa không có mặt mũi đối mặt mấy triệu dân Thông Thành.
Triệu Quốc Đống về nhà mà vẫn đang suy nghĩ. Tương Uẩn Hoa nhanh chóng được bổ nhiệm. Tương Uẩn Hoa là người khá cẩn thận, dám mời Triệu Quốc Đống thì tức là được Ninh Pháp và Yến Nhiên Thiên cho chấp nhận, Hội nghị thường ủy chỉ là trình tự mà thôi.
Thông Thành cùng Thiên Châu mấy năm nây đều gặp nhiều vấn đề về kinh tế, tranh nhau xếp vị trí cuối cùng của tỉnh. Hoài Khánh hai năm nay cũng vì nhiều nguyên nhân khiến kinh tế rơi xuống đáy, cùng Thông Thành, Thiên Châu hợp thành “ba chiếc xe hỏng”. Ninh Lăng thông hai hai năm nay phát triển kinh tế cuối cùng đã thoát được bậc cuối cùng, tiến vào bậ thứ ba. Nhưng cùng lúc đó Vĩnh Lương cùng Nam Hoa cùng ở bậc ba lại có tốc độ phát triển khá nhanh, bảo sao Hoàng Lăng lại thấy có nguy cơ lớn. Lúc nào Hoàng Lăng cũng nhắc nhở các Bí thư, Chủ tịch quận, huyện để bọn họ thấy áp lực.
Nếu Tương Uẩn Hoa thật sự khiến lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy đồng ý Triệu Quốc Đống đến Thông Thành làm Phó thị trưởng thường trực, hắn nên làm như thế nào? Triệu Quốc Đống đứng lên đi lại quanh phòng. Một cảm giác xúc động không nói lên lời quanh quẩn trong lòng hắn. Hắn nói trước mặt Tương Uẩn Hoa như vậy, hơn nữa đúng là muốn tránh xấu hổ trong quan hệ với Hoàng Lăng sau này, nhưng nếu muốn Triệu Quốc Đống lựa chọn thì hắn lại có chút do dự.
So với Thông Thành hẻo lánh, lạc hậu thì Ninh Lăng có điều kiện tốt hơn nhiều. Nhất là hắn đã công tác ở Ninh Lăng hơn ba năm, có thể nói quen thuộc với người ở cả hai cấp Thị xã, quận, huyện, cũng hiểu rõ tình hình Thị xã Ninh Lăng. Nếu Hoàng Lăng muốn hắn thay vị trí của Kim Vĩnh Kiện thì có thể nói hắn chỉ cần hơi điều chỉnh tâm trạng một chút là tiến vào trạng thái công việc.
Bảy huyện, hai quận và một Khu Khai Phát, mười khu vực hành chính. Hắn đã ở Hoa Lâm, Tây Giang và Khu Khai Phát, cũng có một vài quy hoạch về sự phát triển của ba nơi này. Nhất là một năm qua hắn ở Tây Giang và Khu Khai Phát đã đạt được không ít lợi ích. Đối với con đường phát triển phù hợp với Thị xã Ninh Lăng sau này thì trong lòng Triệu Quốc Đống cũng đã có một điểm mơ hồ.
Có thể nói ngồi vào vị trí Phó thị trưởng thường trực thì hắn phải được Hoàng Lăng ủng hộ. Triệu Quốc Đống cũng tin mình có thể phối hợp với Thư Chí Cao mà khiến kinh tế Ninh Lăng phát triển. Không nói có thể vượt mấy thành phố phát triển như thành phố Miên Châu, Kiến Dương, nhưng vượt qua mấy Thị xã cấp ba thì hắn khá tin tưởng.
Nhưng thật sự muốn tới Thông Thành thì sẽ khác hẳn.
Hắn hoàn toàn không biết gì về Thông Thành, hơn nữa chính như Tương Uẩn Hoa nói quan niệm tư tưởng của cán bộ và dân chúng, trụ cột kinh tế, các phương tiện trụ cột của Thông Thành đều rất lạc hậu. Ngô Thiên Đức đảm nhiệm chức Bí thư Thị ủy Thông Thành đã có quan hệ không tốt với Thị trưởng khóa trước, bộ máy kết bè kết đảng, đấu đã lẫn nhau, căn bản không có tâm tư phát triển kinh tế. Đây là nguyên nhân khiến tốc độ tăng trưởng kinh tế của Thông Thành mấy năm nay đều xếp cuối cùng.
Lần này Tỉnh ủy có lẽ hạ quyết tâm thay đổi bộ mặt của Thông Thành. Đầu tiên ra tay thay Thị trưởng, bây giờ lại thay Bí thư. Xem ra cũng muốn làm cho bộ máy Thông Thành đổi máu hoàn toàn, hy vọng có thể cải thiện tình hình phát triển của Thông Thành.
Vấn đề nằm ở chỗ hắn thật sự có bản lĩnh chạm đá hòa vàng sao? phát triển kinh tế thì cũng cần trụ cột nhất định và các điều kiện. Hắn đến Hoa Lâm cũng mất gần ba năm mới mở được đường máu. Mà quan trọng nhất Hoa Lâm chỉ là một cấp huyện, hắn lại làm Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy. Lúc làm Chủ tịch huyện cũng được Bí thư huyện ủy La Đại Hải không điều kiện ủng hộ tuyệt đối, như vậy hắn mới có thể tạo được thành tích.
Mà bây giờ hắn nếu đến Thông Thành làm Phó thị trưởng thường trực, bộ máy Thông Thành mặc dù đã đổi máu nhưng vẫn giữ lại hầu hết các thường vụ. Hắn và Tương Uẩn Hoa có thể đạt được ủng hộ của mấy người thì cũng không rõ. Nếu muốn phát triển kinh tế của Thông Thành thì nhất định cần phải muốn thay đổi quan niệm của cán bộ, đây hoàn toàn phải được Phó bí thư phụ trách công tác tổ chức ủng hộ. Triệu Quốc Đống không rõ lắm cục diện bộ máy của Thông Thành sẽ là như thế nào, tồn tài rất nhiều điểm làm hắn không yên tâm.
Cù Vận Bạch vào phòng khách thấy Triệu Quốc Đống đang ngồi nhìn Tv và ngẩn ra, nhưng Tv lại không bật, vẻ mặt Triệu Quốc Đống rất khó hiểu, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó. Đây là điều ôc rất ít khi nhìn thấy.
- Quốc Đống, sao thế? Chị thấy vẻ mặt em không được tốt mấy. Có phải là em có tâm sự gì không?
Cù Vận Bạch có chút tò mò ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống.
- Tâm sự? Ừ, coi như là có tâm sự.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng và dựa lưng vào ghế, tay đặt lên đùi Cù Vận Bạch mà nói:
- Lựa chọn khó khăn, em phát hiện con người em từ khi bắt đầu tham gia công tác thì có vẻ chưa từng yên ổn, gần như mỗi năm vận mệnh của em đều sẽ động không lớn không nhỏ.
- Năm 91 tham gia công tác vào Đội cảnh sát hình sự. Năm 92 gánh tội thay lãnh đạo mà bị người đá tới Đồn công an Giang Miếu. năm 93 càng không cần phải nói, lên làm Trưởng đồn, được điều tới làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát. Năm 94 khó khăn lắm cùng chị khiến Khu Khai Phát Giang Khẩu phát triển thì lại bị đá đít tới Lĩnh Đông, cũng may giãy dụa được tới Sở Giao thông. Nhưng làm ở Sở Giao thông chưa được mấy tháng thì năm 95 đã được cử xuống cơ sở rèn luyện, làm Phó chủ tịch huyện Hoa Lâm. Năm 96 làm Chủ tịch huyện, 97 làm Bí thư huyện ủy, còn làm Thường vụ thị ủy, cuối cùng đến Tây Giang. Em còn nghĩ năm 98 có thể yên ổn làm việc. Ha ha, bây giờ lại thay đổi, chị nói em có phải trời sinh số khổ không?
- Hả, em sẽ điều chỉnh ư?
Cù Vận Bạch cũng có chút giật mình. Cô mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống mà nói.
- Lại điều đi đâu?
Triệu Quốc Đống liền nói qua tình hình của mình với Cù Vận Bạch. Cù Vận Bạch nghe mà có chút thất thần. Hoàng Lăng coi trọng Triệu Quốc Đống nhưng lại có chút khúc mắc. Tương Uẩn Hoa tha thiết hy vọng và mong chờ, điều này đúng là làm Triệu Quốc Đống khó có thể lựa chọn.
Cù Vận Bạch lặng lẽ nghe Triệu Quốc Đống nói xong, cô cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Nếu nói dễ dàng có thành tích thì đương nhiên là ở lại Ninh Lăng. Nhất là Triệu Quốc Đống đã tạo trụ cột ở Ninh Lăng ba năm, có uy tín và mạng lưới quan hệ. Hơn nữa hắn còn có Hoàng Lăng và mấy Thường vụ thị ủy ủng hộ, Triệu Quốc Đống triển khai công việc ở Ninh Lăng cũng dễ dàng hơn nhiều. Chẳng qua việc Hoàng Lăng làm ở Tân Châu lại là một quả bom trong quan hệ giữa Hoàng Lăng và Triệu Quốc Đống. Một khi quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Tập đoàn Thương Lãng lộ ra ánh sáng thì giữa hắn và Hoàng Lăng sẽ như thế nào đúng là khó có thể đoán định.
Nhưng đến Thông Thành cũng có nhiều ẩn số. Chỉ riêng một Tương Uẩn Hoa duy trì Triệu Quốc Đống thì cũng không đủ để mở ra cục diện. Thị xã Thông Thành nổi tiếng về nội đấu, tố chất cán bộ thấp, đây là bệnh chung của khu nghèo khó. Giống như khi trước Mạch Gia Huy và Kỳ Dư Hồng đấu đá vậy. Hùng Chính Lâm lúc công tác ở Thông Thành cũng cảm thấy rõ việc này. Mà lưng Triệu Quốc Đống được đeo hy vọng lớn như vậy, nếu muốn kéo một Thông Thành yếu kém về kinh tế mà thay đổi bộ mặt mới thì đâu dễ dàng. Mà một khi không thể dễ dàng đạt hiệu quả trong suy nghĩ thì Tương Uẩn Hoa, thậm chí lãnh đạo tỉnh sẽ nghĩ như thế nào. Có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của Triệu Quốc Đống hay không cũng là khó đoán định.
Đương nhiên từ góc độ nào đó mà nói thì Thông Thành quá kém thì lãnh đạo tỉnh cũng rõ ràng. Càng là nơi có điều kiện kém thì càng dễ đạt được thành tích. Hơi có khởi sắc một chút thì lãnh đạo tỉnh sẽ thấy rõ. So sánh với khu phát triển mà muốn tiến thêm thì ở nơi nghèo sẽ dễ dàng hơn. Đây cũng là nguyên nhân mà người ta nguyện ý đến nơi nghèo.
- Vậy em dự định làm như thế nào?
Cù Vận Bạch trầm ngâm một chút rồi nói.
- Em không biết. Trong lòng em vẫn chưa xác định rõ ràng. Thứ nhất con đường nào cũng là khó đi. Tương Uẩn Hoa và Hoàng Lăng đều tốt, bọn họ chỉ có quyền đề cử, quyền quyết định do Lãnh đạo tỉnh ủy. Đương nhiên ý kiến của bọn họ sẽ có sức ảnh hưởng lớn đối với lãnh đạo. Hai là Ninh Lăng và Thông Thành đều có lợi có hại, đều có nhiều ẩn số. Một câu là phúc họa khó lường. Ôi, em bây giờ rất mâu thuẫn. Nhất là hôm nay khi Tương Uẩn Hoa nói làm em càng thêm khó xử.
Triệu Quốc Đống đặt tay sau đầu mà dựa vào ghế.
- Vậy thuận theo tự nhiên đi.
Lúc này Cù Vận Bạch có vẻ rất thoải mái.
- Chuyện phúc họa khó lường thì chỉ có thể thuận theo tự nhiên nếu không khó tránh khỏi làm mất lòng người. Nghe theo phân công của tỉnh là chuẩn nhất. Chị tin Lãnh đạo tỉnh ủy sớm thấy biểu hiện của em, chưa chắc đã nghe theo hai người Tương Uẩn Hoa và Hoàng Lăng. Rốt cuộc là điều em tới Thông Thành hay là để lại ở Ninh Lăng, Lãnh đạo tỉnh ủy có lẽ có suy nghĩ của mình. Em nếu không thể làm chủ thì tốt hơn hết là bỏ sang bên, nghe số trời, làm chuyện mà em cần làm, cũng đỡ phiền phức không cần thiết.
Nghe Cù Vận Bạch nói như vậy, Triệu Quốc Đống cũng thấy thoải mái hơn. Hắn không nhìn ra Cù Vận Bạch bình thường ít quan tâm đến công việc của hắn, vậy mà Cù Vận Bạch lại có thể nhận xét rõ tình hình trước mắt như vậy. Ngược lại hắn lại có vẻ lún sâu vào mà không thể rút ra được. Đây đại khái là chuyện liên quan đến mình thì mình sẽ loạn.
Nhưng nếu muốn nhẹ nhàng như Cù Vận Bạch nói thì hắn có vẻ không đạt được đến mức độ đó.
Cù Vận Bạch cũng biết ai gặp việc này đều khó có thể đảm bảo bình tĩnh mà nhìn nhận vấn đề được. Ngay cả Văn Ngạn Hoa mà cũng không thể nào nhảy ra khỏi sức hấp dẫn của quyền lực. Khi cạnh tranh chức Trưởng ban thư ký chính quyền thành phố An Đô thất bại thì mất một lúc lâu mới có thể đỡ buồn đi. Hơn nữa là người đang có sự nghiệp như mặt trời giữa trưa giống Triệu Quốc Đống.
Cù Vận Bạch khẽ vuốt đầu Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đưa mắt nhìn lên, hai người nhìn nhau. Hắn khẽ lắc đầu và cười cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.