Quyển 16 - Chương 41
Thụy Căn
16/04/2013
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bộ trưởng Khuất, lời ngài nói hoàn toàn nhất trí với phán đoán của Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng chúng tôi. Vì thế khi quy hoạch khu Giang Đông chúng tôi đã chuyên môn chú ý đến điểm này. Chúng tôi yêu cầu các công trình cao tầng phải xây dựng bãi đỗ xe ngầm mà giảm bớt bãi đỗ xe trên mặt đất. Việc này mặc dù mới đầu có người phản đối nhưng tôi nghĩ theo thời gian trôi qua cùng thời đại phát triển thì bọn họ sẽ cảm thấy quyết định trước đó sáng suốt đến như thế nào.
Khuất Vận Nam lắc đầu nói:
- Tôi tới An Đô và cảm thấy An Đô đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng tắc đường.
- Ừ, Bộ trưởng Khuất, tình hình giao thông của An Đô không quá tốt. Tỉnh ủy, Ủy ban tỉnh đã đốc thúc Thị ủy, Ủy ban An Đô phải tiến hành điều tra thực trạng giao thông An Đô, đưa ra phương án giải quyết.
Miêu Chấn Trung không lên tiếng mấy như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
- Bí thư Quốc Đống, anh có biện pháp nào không?
Khuất Vận Nam nhìn Triệu Quốc Đống và nói.
- Phát triển mạnh giao thông công cộng, nâng cao năng lực hoạt động của nó. Đạt được mấy điểm như nhanh, thuận tiện, hiệu suất cao đồng thời khống chế thích hợp việc tăng trưởng xe riêng, đồng thời cũng tăng cường quy hoạch xây dựng đô thị, phân tán trung tâm đô thị, tăng việc xây dựng giao thông đô thị. Chỉ có thể dùng nhiều cách mới có thể giảm đi việc tắc đường.
Triệu Quốc Đống nói:
- An Đô bây giờ đang quy hoạch xây dựng tàu điện ngầm theo tôi thấy là cơ hội tốt, có thể hữu hiệu giảm áp lực giao thông. Cũng may đối với Ninh Lăng mà nói thì còn chưa cần suy nghĩ đến việc này.
Khuất Vận Nam không hỏi tiếp mà nhìn ra bên ngoài.
Tháng 10 đúng là tháng nước đạt đỉnh ở Ô Giang, dòng nước cuồn cuộn chảy. Cầu Huy Hoàng bắc qua sông Ô Giang làm người dân đi bộ có thể đứng ở lan can nhìn xuống quan sát.
Hai bờ sông được trồng nhiều cây xanh cùng với việc bố trí các quảng trường hai bên sông khiến cho cả khu vực trông rất đẹp mắt.
Phía tây Ô Giang là các công trình kiến trúc cổ, bên phía đông lại là những tòa nhà cao trên 10 tầng.
Khi đội xe quanh quẩn một vòng đến phía đông cầu Huy Hoàng liền thấy rõ toàn nhà Trường Lăng cao 38 tầng đã xây dựng đến tầng thượng. Gần như đối diện với tòa nhà Trường Lăng là khách sạn Kiến Quốc 22 tầng đã xây dựng xong đang nhanh chóng hoàn thiện. Khách sạn Vương Triều mặc dù cùng khởi công với khách sạn Kiến Quốc nhưng xây dựng bên nội thành cũ nên tốc độ chậm hơn, dự tính đến thang 10 sang năm mới có thể chính thức đi vào kinh doanh.
- Đó là tòa nhà Thương Lãng sao? Nghiệp vụ của tập đoàn Trường Phú cũng khá danh tiếng trong vận tải đường sông Trường Giang, nghe nói y đang tích cực muốn phát triển ra nước ngoài, người này xem ra rất có dã tâm và quyết đoán.
Tập đoàn Trường Phú có thể được Khuất Vận Nam nhắc tới đủ nói rõ năng lực và sự quyết đoán của Tôn Trường Phú đã được lãnh đạo Bộ Giao thông tán thành.
Có không ít công ty tư nhân làm ngành vận tải trên dòng Trường Giang nhưng có thể tiến dần từng bước như Tôn Trường Phú thì không nhiều lắm. Lúc Triệu Quốc Đống mới tới đối phương còn thông qua thị xã vay vốn để mua hai con thuyền vận tải từ Nhật Bản, đến năm nay Tôn Trường Phú đầu tư thêm 200 triệu cùng vay thêm 300 triệu để mua khá nhiều tàu chuyên chở.
- Đúng là tòa nhà Trường Lăng, ó lẽ cuối năm nay xây dựng đến đỉnh và hoàn thiện. Đã có khá nhiều công ty muốn tiến vào tòa nhà này để đặt văn phòng, trong đó gồm cả mấy công ty thuộc top 500 của nước ta. Tôn Trường Phú có thể nói đã đặt đúng cửa.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đương nhiên vận tải Trường Phú và công ty rượu Ninh Lăng của y làm ăn rất tốt. Tôi nghe nói đã có người muốn tập đoàn Trường Phú chuyển trụ sở chính lên Bắc Kinh hoặc Thượng Hải nhưng Tôn Trường Phú đã từ chối.
- Bí thư Quốc Đống, nếu tập đoàn Trường Phú vẫn duy trì tốc độ phát triển như hiện nay có lẽ vài năm nữa nó thật sự sẽ chuyển trụ sở chính. Điểm này anh cần phải chuẩn bị tư tưởng.
Khuất Vận Nam nhìn Triệu Quốc Đống và nói.
- Ha ha, tôi biết chứ. Ninh Lăng không lưu được rồng lớn nhưng chờ vài năm sau khi tập đoàn Trường Phú phát triển nhanh hơn thì có lẽ Ninh Lăng chúng tôi cũng trở thành biển rộng đủ để chứa rồng thì sao? Anh nói có đúng không Bộ trưởng Khuất?
Triệu Quốc Đống hỏi lại.
- Ha ha, bí thư Quốc Đống tự tin như vậy là tốt. Tôi đánh giá cao xu thế phát triển của Ninh Lăng. Bí thư Miêu, Ninh Lăng có vị trí địa lý ưu việt, giao thông thuận tiện. Tôi nghe nói Ninh Lăng đang dự định làm đường cao tốc Ninh Đường, Ninh Thông bằng hình thức BOT phải không?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Khuất Vận Nam muốn tới tỉnh An Nguyên. Ủy ban tỉnh An Nguyên đã quyết định tiến hành thí điểm việc mở bốn đường cao tốc Nin Đường, Ninh Thông, An Lam, An Nam đối với mảng kinh tế tư nhân. Bộ Giao thông rất hứng thú với việc này. Vì thế sau khi Lưu Nham mời y lập tức nhận lời đến Ninh Lăng ngay.
- Bộ trưởng Khuất, Ninh Lăng hiện nay đã xác lập được địa vị là đầu mối giao thông quan trọng của cả đường sắt, đường sắt của khu vực An Đông nhưng việc xây dựng quốc lộ vẫn còn khá lạc hậu. Đây là do nguồn lực tài chính của Ninh Lăng có hạn. Thị xã chúng tôi đặt trọng điểm muốn giải quyết vấn đề này. Ninh Lăng muốn trở thành đầu mối giao thông quan trọng của khu vực An Đông thì nhất định phải tăng cường liên lạc với các tỉnh thành xung quanh. Ví dụ như quốc lộ cấp một từ Nam Hoa đến Ninh Lăng, đường cao tốc từ Đường Giang đến Ninh Lăng, Thông Thành đến Ninh Lăng. Như vậy sẽ giúp tăng cường liên lạc kinh tế giữa Ninh Lăng và các thành phố, thị xã xung quanh, cũng góp phần phúc xạ và xúc tiến các thị xã anh em phát triển. Trên tỉnh rất ủng hộ ý tưởng này của chúng tôi.
Triệu Quốc Đống nói làm Miêu Chấn Trung khá chú ý. Y không quan tâm đến chuyện này. Y nghe nói Ninh Lăng vì kết hợp với dự thảo chính sách kinh tế tư nhân của Trung ương mà muốn làm đường cao tốc từ Ninh Lăng đến Thông Thành, Đường Giang. Bên Thành phố An Đô cũng muốn làm đường cao tốc từ An Đô đến Lam Sơn và Nam Hoa. C
- Bộ trưởng Khuất, bộ có phải có ý gì không?
Miêu Chấn Trung bây giờ mặc dù không phụ trách quản lý kinh tế nhưng lại rất mẫn cảm với hướng gió trong chính trị. Quốc gia có dự thảo chính sách ủng hộ kinh tế tư nhân phát triển, việc để kinh tế tư nhân tiến vào các hạng mục cơ sở vật chất là một trong số đó.
- Ha ha, bí thư Miêu, bộ đúng là có chút suy nghĩ. Bộ trưởng Hoàng vẫn nói với tôi là Bộ Giao thông nên có đổi mới trong công việc. Lần này tỉnh An Nguyên đưa ra ý tưởng mở cửa các công trình công cộng cho khối kinh tế tư nhân, dùng phương thức BOT để đẩy mạnh thì bộ cũng đã nghiên cứu cảm thấy có thể thí điểm. Phương thức này đã phổ biến cho các nhà đầu tư Đài Loan, Hongkong nhưng bên mảng kinh tế tư nhân lại chưa hề mở cửa. Đây có phải bất công không?
Khuất Vận Nam cười nói:
- Tỉnh An Nguyên suy nghĩ đến điểm này cho nên lần này bộ cử tôi xuống xem tình hình của An Nguyên, nếu có thể chúng tôi hy vọng có thể tiến hành thí điểm ở tỉnh An Nguyên, đặc biệt là Ninh Lăng.
- Vậy thì tốt quá. Bộ trưởng Khuất, bí thư Miêu, tôi và Bí thư thị ủy Thông Thành – Lô Vệ Hồng đã trao đổi qua, cũng trao đổi với Bí thư thị ủy Đường Giang - Kim Đại Giang cùng thị trưởng Vưu Liên Hương về việc xây dựng hai con đường cao tốc này, bọn họ rất ủng hộ đề nghị của tôi. Bọn họ cho rằng do nguồn lực tài chính có hạn, đầu tư cho làm đường cao tốc quá cao nên cần mở cửa cho khối kinh tế tư nhân là thích hợp nhất.
Triệu Quốc Đống khá vui vẻ. Hắn không ngờ Khuất Vận Nam lại vì chuyện kia mà tới. Nếu có thể giải quyết được luôn cả vấn đề đường quốc lộ cấp một từ Ninh Lăng đến Nam Hoa thì quá hoàn hảo.
- Bí thư Miêu, Bí thư Quốc Đống, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi nhưng Bộ trưởng Hoàng về cơ bản cũng đồng ý với tôi. Trung ương cũng đang lấy ý kiến vài chính sách, có lẽ còn cần nửa năm nữa mới chính thức được phê duyệt.
Khuất Vận Nam lắc đầu nói.
- Bộ trưởng Khuất, tôi cảm thấy nếu Bộ trưởng Hoàng đã có ý như vậy tại sao không thể đi trước một bước. Trung ương chưa có chính sách cụ thể nên cần những người như chúng ta thử thăm dò, làm không đúng có thể sửa lại, làm tốt có thể phổ biến. Bộ trưởng Khuất, anh nói có đúng không?
Triệu Quốc Đống lập tức tiếp lời.
Khuất Vận Nam và Miêu Chấn Trung cùng nnuc. Bọn họ có cảm xúc khác nhau với lời Triệu Quốc Đống nói. Khuất Vận Nam cho rằng Triệu Quốc Đống muốn cấp bách đẩy nhanh xây dựng hai con đường cao tốc kia cũng có thể hiểu.
Ninh Lăng có vị trí địa lý tốt đẹp, là nơi giao nhau của đường sắt Tây Liễu, An Tương khiến cho lượng hành khách và vật tự sẽ trung chuyển ở đây. Quan trọng nhất chính là Ninh Lăng có cảng lớn nhất dòng Ô Giang, năng lực bốc xếp tàu rất lớn.
Ninh Lăng trước đó khi xúc tiến Tập đoàn Hòa Hoàng xây dựng cảng ở Ninh Lăng đã chuyên môn để lại nhiều đất làm kho chứa khiến năng lực kho chứa của cảng Ninh Lăng là rất lớn. Sau khi đường sắt được thông khiến cho Ninh Lăng có ưu thế về vận chuyển đường thủy nội địa thuộc dạng hiếm có ở khu vực trung tây. Theo Khuất Vận Nam thấy chỉ có mấy điểm có cảng lớn truyền thống như Trùng Khánh, Vũ Hán mới có thể hơn Ninh Lăng.
Bây giờ sân bay Đông Trại Ninh Lăng cũng đang được xây dựng với tốc độ rất nhanh, có thể đoán trước hai năm sau khi sân bay này đi vào hành động càng khiến điều kiện giao thông của Ninh Lăng đứng đầu trong các thị xã ở khu vực trung tây.
Nhất là khi điều kiện giao thông khu vực xung quanh khá kém. Mấy nơi như Vĩnh Lương, Nam Hoa, Thông Thành, Tương Tây hoặc là chỉ có đường sắt, hoặc là chỉ có quốc lộ, khó có thể hình thành hệ thống liên vận, hơn nữa cũng không có sân bay càng làm ưu thế giao thông của Ninh Lăng càng lộ rõ. Bây giờ Triệu Quốc Đống sở dĩ tận lực thúc đẩy làm đường cao tốc Ninh Đường, Ninh Thông cùng quốc lộ câp một Ninh Nam chính là muốn ưu thế giao thông của Ninh Lăng phúc xạ đến các khu vực này, xác định địa vị đầu mối giao thông quan trọng của Ninh Lăng, làm cho kinh tế Ninh Lăng càng phát triển nhanh hơn nữa.
Khuất Vận Nam công nhận Triệu Quốc Đống có suy nghĩ khá thoáng. Hắn nhìn nhận vấn đề khá sâu sắc, luôn có thể đi sớm một hai bước giống như đánh cờ vây vậy. Chỉ cần anh sớm có thể hiểu bước tiếp theo và có hành động cũng làm anh không bao giờ thất bại. Bảo sao hắn còn trẻ như vậy đã lên làm cán bộ cấp phó tỉnh.
Miêu Chấn Trung lại có suy nghĩ khác. Mỗi một hành động của Triệu Quốc Đống đều có suy nghĩ sâu xa. Ví dụ như lần này Khuất Vận Nam đến Ninh Lăng tham gia lễ khánh thành, khởi công cầu nhưng thực ra là vì đề nghị của tỉnh An Nguyên trong việc làm đường cao tốc mà thôi.
Nếu Bộ Giao thông thật sự đồng ý để bốn đường cao tốc này áp dụng hình thức BOT với khối kinh tế tư nhân không thể nghi ngờ sẽ là động tác rất lớn đối với việc xây dựng giao thông của tỉnh An Nguyên. Mà một lần làm bốn đường cao tốc đúng là đủ làm người ta giật mình. Mạo hiểm có nhưng kẻ khác trông thấy mà thèm. Một khi nó thành công sẽ khiến nhiều con đường khác có thể tiến hành theo cách này.
- Bí thư Quốc Đống, nếu như cho anh chọn một con đường cao tốc thì anh chọn con đường nào/
Khuất Vận Nam đột nhiên nói.
- Chọn cả hai đường. Bộ trưởng Khuất, một đường và hai đường có gì khác nhau? Nếu đã muốn làm thì phải làm lớn, đó mới là phong cách của người đàn ông.
Triệu Quốc Đống nói một câu khiến cho Khuất Vận Nam há hốc mồm. Chẳng qua y lại thấy đúng là như vậy, một hay hai con đường cùng làm đối với Bộ Giao thông mà nói đúng là không tính gì.
Khuất Vận Nam cùng giám đốc Sở Giao thông tỉnh Mục Cương cùng Phó thị trưởng Trúc Văn Khôi đến xem tình hình xây dựng quốc lộ từ Ninh Lăng đến Nam Hoa. Triệu Quốc Đống đã dặn Trúc Văn Khôi nhất định phải để Khuất Vận Nam thấy được tầm quan trọng của con đường quốc lộ này, làm cho Khuất Vận Nam cảm thấy quốc lộ này nếu xây dựng thành quốc lộ cấp một sẽ mang tới hiệu quả kinh tế và xã hội rất lớn. Trúc Văn Khôi cũng hiểu ý của hắn.
…
Lúc này trong phòng tiếp khách chỉ còn Triệu Quốc Đống và Miêu Chấn Trung. Dù là Miêu Chấn Trung hay Triệu Quốc Đống đều cảm thấy không khí hơi nặng nề. Hai người đều biết bây giờ chuyện mới chính thức bắt đầu.
- Bí thư Miêu, làm chén trà Phổ Nhị hay là trà Ninh Lăng chúng tôi?
Triệu Quốc Đống tự mình cầm ấm trà lên nói.
- Loại nào cũng được nhưng đừng đặc quá.
Miêu Chấn Trung có vẻ đang suy nghĩ xem lát nữa nên nói như thế nào. Hơn nữa y cũng có thể đoán ra Triệu Quốc Đống sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ. Trước khi hắn làm thường vụ tỉnh ủy đã vậy, bây giờ càng khó thuần phục hơn.
- Vậy sao được? Bí thư Miêu, ngài không mấy khi đến Ninh Lăng chúng tôi một chuyến. Tôi nhớ từ năm trước đến năm nay thì cũng chỉ có ngài không tới Ninh Lăng, có phải ngài có thành kiến gì với Ninh Lăng chúng tôi không?
Triệu Quốc Đống cũng biết cuộc nói chuyện này sớm muộn cũng diễn ra. Miêu Chấn Trung có ý gì thì Hàn Độ cũng đã nói qua với hắn.
Miêu Chấn Trung im lặng không nói. Từ thành kiến dùng khi có hai người nghe ra có chút buồn cười nhưng lại không thể không thừa nhận đối phương nói rất thẳng. Hắn và mình trước sau có hai lần mâu thuẫn, nhưng hắn bây giờ đã thành người có thể chống lại mình. Ngoài ra hắn còn có Ứng Đông Lưu cùng Hàn Độ ủng hộ nữa. Miêu Chấn Trung ngửi mùi trà nhưng mùi trà hơi đặc y không thích mấy. Chẳng qua nhấp một ngụm y lại thấy khá mát và ngọt.
Có lẽ đường không cùng sẽ không chung chí hướng, đây chắc là nguyên nhân khác nhau giữa mình và Triệu Quốc Đống. Hình như quan điểm và tác phong làm việc của hắn chưa bao giờ được mình tán thành, nguyên nhân là ở đâu? Là do tác phong thích gây chuyện của hắn không quá thích hợp hay là do mình cảm thấy hắn quá chú trọng phát triển kinh tế nên mình mới có thái độ không hài lòng?
Hình như cũng không hoàn toàn như vậy, mình cũng không phải người hẹp hòi, tại sao mình lại luôn khó có cảm giác thận cận với hắn? Hắn là người tự tay sáng tạo kỳ tích ở Ninh Lăng, tại sao mình lại khó có thể tiếp nhận đối phương?
Là do chuyện kia gây ra? Có lẽ là như vậy nhưng không phải nhân tố chủ yếu? Miêu Chấn Trung tin nếu không có chuyện kia, dù là cuối cùng Ninh Lăng làm cho tiểu Tam có kết quả hài lòng thì mình vẫn sẽ không có bao ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống này.
Phong cách quyết định ấn tượng, quan niệm quyết định căn bản.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, có đôi khi có một đối thủ như vậy, một đối thủ từ từ trưởng thành lên làm mình đau đầu cũng không hẳn không phải chuyện tốt. Ít nhất có thể kích thích một tia đấu chí của mình. Dù là thắng hay bại luôn có thể làm mình thấy kích động.
- Quốc Đống, Lam Quang có lẽ sau quốc khánh sẽ tới Vĩnh Lương, cậu có đề nghị gì về việc điều chỉnh nhân sự của Ninh Lăng không?
Miêu Chấn Trung nói thẳng như vậy làm Triệu Quốc Đống có chút bất ngờ. Miêu Chấn Trung nói trực tiếp hình như là có chuẩn bị mà tới? Là cảm thấy chắc chắn hay là muốn dụ mình vào bẫy?
Chẳng qua chỉ có hai người thì Triệu Quốc Đống cũng không sợ. Mỗi lần điều chỉnh nhân sự cũng không tránh khỏi một phen tranh đoạt, giao dịch. Miêu Chấn Trung mặc dù có nhiều kinh nghiệm nhưng mình cũng chưa phải chưa gặp việc này mà.
- Vấn đề này tôi cũng suy nghĩ khá lâu, mấy hôm trước tôi cũng đã trao đổi với Trưởng ban Hàn. Hiện nay Ninh Lăng phát triển rất nhanh và ổn định, năm nay có thể nói là năm thu hoạch. Theo tôi thấy không nên có điều chỉnh cán bộ nhưng lão Lam tới Vĩnh Lương làm Thị trưởng là chuyện tốt, chúng tôi cũng biết phục tùng đại cuộc toàn tỉnh. Mà việc này cũng nói rõ Tỉnh ủy tán thành cán bộ Ninh Lăng chúng tôi.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
Miêu Chấn Trung nhấp ngụm trà và nở nụ cười. Triệu Quốc Đống cũng học cách đi vòng vo trước mặt mình.
- Đồng chí Lam Quang công tác nhiều năm ở Ninh Lăng, biểu hiện xuất sắc. Tỉnh ủy cũng thấy rõ, kết cấu kinh tế của Vĩnh Lương đã đến lúc phải điều chỉnh, Tỉnh ủy cũng hy vọng Lam Quang đến Vĩnh Lương có thể nắm bắt cơ hội này xúc tiến kinh tế Vĩnh Lương chuyển hình, Tỉnh ủy cũng tin tưởng Lam Quang có thể phối hợp với đồng chí Thôi Hồng An để làm được việc này, sáng tạo huy hoàng.
Miêu Chấn Trung lạnh nhạt nói:
- Tỉnh ủy rất coi trọng cán bộ Ninh Lăng, cho rằng không khí công tác ở Ninh Lăng rất tốt, là một nơi có thể rèn luyện cán bộ, cho nên Tỉnh ủy cũng có ý muốn bố trí cán bộ ở cơ quan trực thuộc tỉnh đến Ninh Lăng rèn luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.