Quyển 7 - Chương 42
Thụy Căn
16/04/2013
Thư Chí Cao cười cười, thanh niên này đúng là khiêm tốn, nó khác hẳn lời đồn.
Ai cũng nói vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất này có tác phong làm việc hơi kiêu căng, khi làm Chủ tịch huyện còn dám chống đối Thường vụ thị ủy, là nhân vật tàn nhẫn, đối với các cơ quan trên Thị xã đều không nể mặt. Nhưng bây giờ xem ra cũng không giống lời đồn.
- Bí thư Triệu, tôi nghe nói ngành du lịch Hoa Lâm phát triển rất tốt. Tháng trước hội nghị công tác du lịch toàn tỉnh diễn ra ở Hoa Lâm, đây là vinh dự khó đạt được.
Thư Chí Cao cũng mơ hồ nghe Triệu Quốc Đống có chỗ dựa trên tỉnh, nhưng hình như bây giờ đã lên Bắc Kinh:
- Tôi hy vọng năm nay có thể thấy ngành du lịch Hoa Lâm phát triển nhanh hơn nữa.
- Ha ha, Thị trưởng Thư, Hoa Lâm đây là nhờ may mắn thôi. Nếu Thị trưởng Thư đã coi trọng ngành du lịch Hoa Lâm như vậy, Hoa Lâm thực ra không thể so sánh với hai nơi nổi tiếng ở An Đô và Lam Sơn, nhưng vượt các thắng cảnh du lịch khác trong tỉnh thì thừa sức.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thị trưởng Thư mới tới Ninh Lăng, Hoa Lâm chúng tôi không thể làm Thị trưởng Thư mất mặt mà.
Nói rất giỏi, Thư Chí Cao nhìn Triệu Quốc Đống. Thư Chí Cao nhìn đối phương và cười cười một tiếng. Một kẻ có thể nhảy phiếu đánh bay người tổ chức đã xác định mà lên chức, có can đảm chống đối Thường vụ thị ủy thì là người dễ đối phó sao?
- Quốc Đống, không chỉ có ngành du lịch mà năm ngoái Hoa Lâm đều đứng đầu trong tăng trưởng các chỉ tiêu của Ninh Lăng. Năm nay sẽ không vì tôi tới mà giảm xuống đó chứ?
Thư Chí Cao cũng có chuẩn bị mà đến.
- Hoa Lâm đã có cơ sở trụ cột tốt, tôi hy vọng Hoa Lâm không chỉ đột phá trong lĩnh vực du lịch, mà tăng tốc công nghiệp và thu nhập bình quân cũng phát triển mạnh, thúc đẩy các quận, huyện trong toàn Thị xã noi theo.
Triệu Quốc Đống nhìn Thư Chí Cao. Xem ra Thư Chí Cao lần này tới không chỉ để tham gia nghi lễ. Vị này Thị trưởng Thư không cam lòng rút tay rút chân khi sắp đại hội, xem ra cũng muốn làm một phen sự nghiệp.
- Thị trưởng Thư, tôi cũng không giấu ngài. Hoa Lâm hai năm nay phát triển nhanh nhưng xuất phát điểm kém, cho nên tăng tốc nhanh thì có nhanh nhưng không có sản xuất công nghiệp, chỉ dựa vào ngành chăn nuôi gia súc và các sản phẩm nông nghiệp để phát triển ngành công nghiệp thực phẩm mà thôi. Lúc đầu nó đúng là có tác dụng thúc đẩy kinh tế phát triển, nhưng rất nhanh sẽ dần bão hòa, không gian phát triển sẽ không dễ dàng.
Thư Chí Cao gật đầu nói:
- Cậu nói đúng. Hoa Lâm có trụ cột kém, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng không dễ nhưng phải duy trì được điều này. Quốc Đống, cán bộ Hoa Lâm bây giờ rất nhiệt tình. Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm phải nghiên cứu chính sách, tìm điểm đột phá mới.
Triệu Quốc Đống gật đầu.
- Thị trưởng Thư có thể tin vào Hoa Lâm như vậy, chúng tôi đương nhiên sẽ không làm Thị trưởng Thư thất vọng. Tôi và lão Đường sẽ cẩn thận nghiên cứu ý kiến của Thị trưởng, tìm điểm tăng trưởng kinh tế mới của Hoa Lâm.
……..
- Thị trưởng Thư, tôi mời ngài một chén, du lịch Lam Sơn trong toàn tỉnh chỉ kém An Đô, là tấm gương cho Hoa Lâm học tập. Khi nào Thị trưởng Thư đưa chúng tôi tới đó để mở rộng tầm mắt? Cũng làm cho chúng tôi có thể học được kinh nghiệm tiên tiến phát triển lĩnh vực du lịch của Lam Sơn.
Triệu Quốc Đống đứng lên cười ha hả mà nói:
- Ở Lam Sơn, Thị trưởng Thư là địa chủ mà.
- Ha ha, Lam Sơn đúng là may mắn có tài nguyên thiên nhiên, nhưng tôi đánh giá cao Hoa Lâm dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng hơn.
Thư Chí Cao cười nói:
- Chẳng qua mọi người muốn tới Lam Sơn, tôi có thể liên lạc với Lam Sơn, bố trí cẩn thận. Quốc Đống, ngồi đi, đừng khách khí như vậy.
- Ha ha, cái mông vừa động tỏ vẻ tôn trọng mà. Thị trưởng Thư, tôi và lão Đường mời ngài một chén. Lão Đường uống hơn ít, tôi thay thế.
Triệu Quốc Đống uống liền cả hai chén, Thư Chí Cao cũng không đùn đẩy mà uống cạn và nói:
- Quốc Đống, Diệu Văn, Hoa Lâm hai năm nay phát triển rất tốt, tôi rất vui mừng. Không giấu hai người, tôi đã tới Hoa Lâm từ một tuần trước.
- Hai người không nên hiểu lầm, chỉ là mấy người bạn An Đô muốn tới đây nghỉ dưỡng, tôi liền đi cùng. Tôi chỉ là dành chút thời gian đi quanh huyện thành Hoa Lâm mà thôi, đúng là rất thoải mái. Nói thật một huyện mới thoát mũ huyện nghèo có thể làm như vậy là không đơn giản. Tôi thấy ở thành phố Lam Sơn cũng không có mấy huyện quy hoạch tốt như vậy.
Thư Chí Cao không để ý tớ Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Thị xã Tằng Khả Phàm ngồi bên không ngừng nháy mắt mà cứ nói theo ý mình.
- Một thành thị quy hoạch tốt hay xấu là quyết định được trình độ và năng lực của lãnh đạo phụ trách. Lời này do một vị lãnh đạo tỉnh duyên hải nói, đáng để tham khảo.
Từ lời này, ai cũng có thể hiểu Thư Chí Cao rất không hài lòng với quy hoạch thành thị của Ninh Lăng, nhưng lại không thể nói thẳng do lãnh đạo khóa trước kém. Y chỉ nói có ý tham khảo, khéo léo thể hiện ý của mình.
Thư Chí Cao dám nói ra như vậy, chỉ riêng khí thế này thôi thì Mạch Gia Huy lúc mạnh nhất cũng không hơn là bao. Hơn nữa đây mới là một quyền Thị trưởng, còn có nửa năm nữa tuyển cử mới chính thức làm Thị trưởng. Thư Chí Cao không sợ mình trượt sao? Thư Chí Cao không phải kẻ ngốc, Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn không phải kẻ ngốc, lời này truyền vào tai Kỳ Dư Hồng thì sẽ có phản ứng gì?
Kết thúc bữa tiệc, Thư Chí Cao lên xe mà về. Lái xe được y mang từ Lam Sơn sang.
Thư Chí Cao ngồi đó mà suy nghĩ.
- Thị trưởng, Triệu Quốc Đống này tuy có vẻ hào sảng nhưng rất lợi hại. Quan hệ giữa hắn và Kỳ Dư Hồng thì người ngoài không rõ, kể cả tôi cũng vậy.
Tằng Khả Phàm bây giờ đã là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Thị xã. Thư Chí Cao từ Lam Sơn tới mang theo mỗi một lái xe, những người khác đều không quen. Y có thể có người quen đã công tác lâu ở Ninh Lăng là quá tốt. Hơn nữa Tằng Khả Phàm còn được bạn y giới thiệu.
Trong các Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, Tằng Khả Phàm xếp cuối cùng. Không ai ngờ khi Trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã lên trường Đảng học, Thư Chí Cao liền chỉ định Tằng Khả Phàm chủ trì công việc văn phòng Ủy ban, thời gian này đi đâu cũng mang theo Tằng Khả Phàm
- Hắn và Kỳ Dư Hồng có quan hệ như thế nào thì tôi không cần tìm hiểu, nhưng tôi có thể khẳng định hắn không phải người thân tín của Kỳ Dư Hồng.
Thư Chí Cao cười nói:
- Như vậy là đủ rồi.
- Ồ.
Tằng Khả Phàm hơi nhíu mày. Hắn không biết sao Thư Chí Cao lại xác định như vậy.
- Hôm qua Ban Tổ chức cán bộ gửi văn bản và bức thư xin ý kiến. Văn bản do Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phái xuống hỏi ý kiến về việc Bí thư Quận ủy phát triển tiến vào Thường vụ thị ủy. Nghiêm Lập Dân đến hỏi ý tôi, bọn họ đề cử Sử Chí Hòa và Hoàng Côn.
- Tào Tập phát triển bằng Hoa Lâm sao? Tôi thấy kém quá xa. Hoàng Côn mà vào đối tượng đề cử ư? Tôi không biết đám Nghiêm Lập Dân khảo sát đối tượng như thế nào? Khu Khai Phát cả năm không có hạng mục gì ra hồn, Hoàng Côn cũng gần 50, vượt qua tuổi quy định.
- Trên tỉnh muốn Bí thư Quận ủy tiến vào Thường vụ thị ủy chính là muốn làm một tác dụng mẫu, tôi nghĩ có một số người vẫn mang nặng tư tưởng cá nhân.
Tằng Khả Phàm cẩn thận phân tích tin này. Sử Chí Hòa là thân tín trung thành của Kỳ Dư Hồng, lúc trước chính y và Sử Chí Hòa cạnh tranh chức Chủ tịch Tào Tập thất bại. Bây giờ Sử Chí Hòa là người có lợi nhất tranh chức Thường vụ thị ủy.
Thư Chí Cao không hài lòng với người mà Nghiêm Lập Dân đề cử. Làm Phó bí thư Thị ủy, quyền Thị trưởng, nói về lý y không nên mâu thuẫn với Nghiêm Lập Dân và Kỳ Dư Hồng, nhịn một thời gian đợi Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã kết thúc là tốt nhất. Chỉ là biểu hiện hôm nay của Thư Chí Cao lại không như vậy.
- Xu thế phát triển của Tào Tập khá tốt, chỉ là kém hơn Hoa Lâm nhưng trụ sở dược liệu cũng có tiếng vang trong tỉnh
Tằng Khả Phàm không muốn để Thư Chí Cao thấy mình có ấn tượng không tốt với Sử Chí Hòa cho nên khách quan nói.
- Vậy ư? Tôi đã xem cái gọi là trụ sở dược liệu kia, trong cả trụ sở chỉ có hai nhà máy thuốc có chút quy mô, hiệu quả kinh doanh kém. Tuy nói các công ty phát triển và suy yếu là bình thường, nhưng tôi hỏi một chút thì giá trị và lợi nhuận quá kém, đây là do kinh tế Trung Quốc đang suy yếu hay do vấn đề phát triển của công ty có chuyện? Tôi hỏi Sử Chí Hòa, y không thể nói rõ, nói đây là do nhiều nguyên nhân. Các công ty trong ngành đều như vậy cả. Anh có thể hy vọng trụ sở này tăng thu nhập cho nông dân sao?
Thư Chí Cao lắc đầu nói:
- Chơi quá đầu có thể hiểu, nhưng là Bí thư huyện ủy thì anh phải nắm rõ khu vực mình quản lý, làm như thế nào đốc thúc sự phát triển. Ngành sản xuất dược Trung Quốc đang kém phát triển, vậy Huyện ủy, Ủy ban huyện các anh định làm gì, còn có ngành trụ cột nào khác không?
Thư Chí Cao nói làm cho Tằng Khả Phàm cảm thấy Thị trưởng có ấn tượng không tốt với Tào Tập. Thư Chí Cao này đến đâu đều chọn nơi phát triển và kém phát triển nhất mà xem, đến xem công ty nhà nước hoặc tư nhân có hiệu quả kinh doanh tốt nhất mà xem, qua đó nắm được không ít thứ.
- Nửa năm nay Ninh Lăng tăng trưởng đứng thứ tám toàn tỉnh, bị vây ở trung đoạn, phải nói cục diện là khá ổn định.
- Lão Tằng, khá ổn định có nghĩa là chúng ta lạc hậu hơn An Đô, đồng thời so sánh với mấy nơi như Miên Châu Kiến Dương, Lam Sơn, Tân Châu thì đều có tổng GDP cao gấp trên hai lần Ninh Lăng, tốc độ tăng trưởng nhanh hơn chúng ta. Như vậy chúng ta càng lúc càng bọ bỏ xa.
Thư Chí Cao dựa lưng vào ghế mà nói:
- Ninh Lăng nếu như không thể đứng thứ ba trong các chỉ tiêu tăng tốc, đó là quá kém.
……….
Triệu Quốc Đống xoay xoay điện thoại và không muốn nghe, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải bất đắc dĩ nghe.
- Tiểu Triệu, tôi là Lưu Kiều, sao lâu như vậy mới nghe điện?
- Lưu tỷ, vừa nãy tôi để rung nên không chú ý.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra mà nói. Sau lần gặp ở Bắc Kinh, Lưu Kiều đã gọi tới hỏi tình hình của hắn, Triệu Quốc Đống chỉ nói vài câu rồi hai người đã vài tháng không liên lạc.
- Ừ, thời gian này cậu có bận không?
Lưu Kiều có chút do dự mà nói.
- Cũng được, Lưu tỷ có gì không?
- Ồ, tình hình là như vậy, chú ba chị lại hỏi tình hình giữa cậu và Daisily, hỏi hai người liên lạc ra sao, gặp mấy lần, công việc của cậu như thế nào. Daisily có chút không rõ cho nên nhờ tôi hỏi giúp một chút. Cậu cũng biết bố mẹ luôn quan tâm chuyện con cái nên …
Lưu Kiều có chút ngại khi nói chuyện này. Không biết sao chú ba của cô lại thấy Triệu Quốc Đống này làm ăn rất tốt ở tỉnh An Nguyên, có tương lai nên hứng thú, vì thế liền hỏi Lưu Nhược Đồng, làm Lưu Nhược Đồng không thể chịu được mà phải cầu cứu Lưu Kiều. Lưu Kiều đây là mua dây buộc mình, muốn thoát cũng không được nên thành cầu nối giữa hai bên.
- Không có gì, tôi hiểu. Lưu tỷ, chị cần hiểu vấn đề gì thì có thể nói tôi sẽ nói hết.
Triệu Quốc Đống cười nói. Thái Chánh Dương sau khi về nước cũng không ngừng hỏi tiến triển giữa hắn và Lưu Nhược Đồng.
- Ha ha, cậu hiểu như vậy là tốt rồi, không chừng hai người có duyên thì sao?
Lưu Kiều cũng có chút vui vẻ, Triệu Quốc Đống này biết điều.
- Cái khác không cần, chỉ là muốn biết tình hình công tác của cậu trong thời gian này, ừ, còn cả tình hình gia đình.
- Công việc thì dễ nói, chẳng qua tình hình gia đình có cần không? Dù dựa theo tốc độ phát triển bình thường thì cũng chưa tới mức cần tìm hiểu nhà đối phương chứ? Chúng ta nói dối cũng không nên bị nghi ngờ.
Triệu Quốc Đống nói.
- Ừ, cậu nói đúng, tôi cho cậu số điện thoại của Daisily, hai người trực tiếp trao đổi. Tôi đoán bên cậu cũng đang hỏi phải không? Cậu nhớ một chút, 139…. Tôi đỡ phải đứng giữa chịu mệt.
- Vậy có thích hợp không?
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.
- Thanh niên sao lại như vậy, chẳng qua chỉ là gọi điện mà thôi. Nếu không như vậy, tôi gọi trước cho Daisily, bảo nó chuẩn bị tư tưởng trước.
Lưu Kiều có chút buồn cười, mình thành người làm mối.
Triệu Quốc Đống gọi số kia mà có chút khẩn trương. Hắn không sợ chỉ thấy nó hơi lạ, không ngờ lại có chuyện làm mối với hắn.
- Alo, ai đó.
Âm thanh to rõ làm Triệu Quốc Đống giật mình.
- Ờ, chào cô, tôi là Triệu Quốc Đống, cô là tiểu thư Lưu Nhược Đồng phải không?
- Ừ, chào anh. Xin lỗi vì đã làm phiền cuộc sống của anh.
Lưu Nhược Đồng ngồi trong văn phòng thở dài một tiếng, giọng đối phương rất trầm ổn, không hề có vẻ nhẹ nhàng như cô nghĩ, cũng không có vẻ già nua. Ừ, nói như thế nào nhỉ, chính là vẻ như đang nói chuyện công việc.
- Ha ha, Lưu tiểu thư khách khí rồi, chúng ta là người sống trong cùng thế giới, cũng đều có ý tốt muốn lừa người xung quanh mình.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Lưu Nhược Đồng một bên bật máy tính xem tài liệu, một bên nghe điện không nhịn được nở nụ cười. Ừ, khó trách có thể làm Bí thư huyện ủy, xem ra có trình độ.
- Được rồi, chúng ta nói luôn nhé, bố mẹ tôi nghĩ chúng ta đã tiếp xúc lâu như vậy, tôi cũng nên hiểu rõ một chút về anh, như vậy dễ cho tôi đối phó bố mẹ cho nên …
- Không vấn đề gì, Lưu tiểu thư muốn biết tình hình gì thì tôi nói. Ngoài ra cũng nhờ Lưu tiểu thư nói qua về công việc hàng ngày và sở thích gì gì đó của cô cho tôi, chúng ta đều cần mà.
Triệu Quốc Đống thấy khá thú vị.
Bên kia truyền đến tiếng cười tỏ vẻ cô gái cũng thích trò chơi này. Lưu Nhược Đồng lắc đầu, không biết mọi người sao lại thích mấy cái trò này nhỉ.
Hai người nói chuyện gần nửa tiếng, đến khi Lâm Đan gõ cửa tiến vào mới làm Triệu Quốc Đống phát hiện mình gọi điện lâu như vậy.
- Được rồi, Lưu tiểu thư, tôi rất thích tiếp tục đề tài này. Hy vọng hai chúng ta có thể dựa theo quỹ đạo của mình mà sống, không nên bị ảnh hưởng bởi bên ngoài. Cũng chào mừng Lưu tiểu thư và tiểu thư Lưu Kiều đến Hoa Lâm du lịch, tôi sẽ mời khách.
- Cảm ơn ý tốt của anh, chẳng qua trong thời gian này tôi không rảnh, công việc cần mà.
Lưu Nhược Đồng khéo léo từ chối.
Triệu Quốc Đống ở đầu bên kia ngẩn ra, cô gái này đúng là nói chuyện không khách khí, trực tiếp từ chối, hiếm thấy. Triệu Quốc Đống lắc đầu và không nói việc này nữa.
- Chuyện gì vậy?
- Trưởng ban Địch hỏi ngài có thời gian không, Trưởng ban Địch muốn báo cáo với ngài về chuyên đề điều chỉnh cán bộ.
- Ừ, anh mời Trưởng ban Địch đến văn phòng tôi, ngoài ra mời chủ tịch Đường, Bí thư Lỗ và Bí thư Bàng một tiếng nữa tới văn phòng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.