Quyển 15 - Chương 43
Thụy Căn
16/04/2013
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, thoáng cái Triệu Quốc Đống đã ở trường Đảng tháng rưỡi, thời tiết dần ấm lên.
Triệu Quốc Đống vẫn chú ý động tĩnh bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Tập đoàn Trung Hoa có quan hệ rộng, thời gian dài tiến hành đầu tư ở Trung Quốc, hơn nữa ban lãnh đạo đều là con cháu các gia tộc lớn hoặc là tinh anh giới kinh doanh ở Hongkong, vì thế bọn họ cũng có sức ảnh hưởng trong ngành kinh tế Trung Quốc. Bọn họ và Triệu Quốc Đống có thể cùng phát động quan hệ khiến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nhanh chóng tiến hành các thủ tục thẩm tra hạng mục sân bay Ninh Lăng.
Thị xã cũng bắt đầu tiếp xúc nhiều với tập đoàn này. Tập đoàn Trung Hoa hiện nay có thể nói đánh giá cao về tính khả thi và khả năng kinh doanh của sân bay Đông Trại, nên muốn số cổ phần tăng lên hơn nhiều so với trước đây.
Ngày 18 tháng 4, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia tổ chức hội nghị ban chủ nhiệm, về nguyên tắc thông qua phương án hạng mục sân bay Đông Trại – Ninh Lăng, cũng chính thức trình lên Quốc vụ viện nghiên cứu. Điều này có nghĩa sân bay Ninh Lăng đi xong hết trình tự, chỉ còn cửa cuối cùng là được Quốc vụ viện phê duyệt.
Cùng lúc đó cũng còn cần bên Quân ủy trung ương phê chuẩn. Nhưng có thể nói chỉ cần thông qua ở Quốc vụ viện thì bên Quân ủy trung ương sẽ không có vấn đề gì mấy.
Tin tức này làm Triệu Quốc Đống khá vui vẻ. Trên thực tế Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có quyết định chính là do Quốc vụ viện đã có ý kiến, chỉ là do hạng mục này có vốn đầu tư quá lớn nên cần được Quốc vụ viện phê chuẩn mà thôi.
Gần đây các tờ báo lớn như (Nhật báo Nhân dân), (Nhật báo kinh tế), (Nhật báo Quang Minh) đều lục tục đưa tin năm nay Trung ương sẽ đưa ra chính sách khống chế vĩ mô với nền kinh tế, đồng thời cũng có các tranh luận khác nhau.
Một vài ý kiến chủ trương phải dừng các công ty gây ô nhiễm môi trường, tiêu tốn điện năng cao, chứ không thể chỉ dựa vào sự giám sát. Nhất là đối với ngành gây ô nhiễm càng phải khống chế thật chặt, các công ty không có biện pháp bảo vệ môi trường tốt phải bị đóng cửa, hoặc hợp lại đến khi đạt được tiêu chuẩn quốc gia.
Còn có ý kiến yêu cầu khi chính quyền địa phương chấp hành chính sách phải có sự đối đãi khác nhau. Ví dụ như các công ty tư nhân thuộc phạm vi bị khống chế liền lập tức bị khống chế ngay, còn công ty nhà nước vẫn còn nhở nhơ ở đó.
Triệu Quốc Đống cầm tờ báo khẽ thở dài một tiếng.
Chính sách khống chế vĩ mô của Trung ương nếu được đưa ra thì không ai dám nằm ngoài cơn bão này. Triệu Quốc Đống không biết việc mình gặp và nói ra quan điểm của mình với Tô Giác Hoa có thể có tác dụng chút nào về chính sách quốc gia hay không? Mặc dù là hạng mục sân bay Ninh Lăng được thông qua¸nhưng sự khống chế kinh tế vẫn có thành kiến không hề nhỏ.
Các tập đoàn thép khổng lồ của nhà nước như Bảo Cương, Võ Cương, Mã Cương vẫn sống rất dễ chịu, các hạng mục được trình lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đều được thông qua, không hề vì chính sách khống chế của quốc gia mà ảnh hưởng.
Điều đó khiến không ít tờ báo trong nước phê bình, cho rằng ngành hành chính đối đãi với công ty nhà nước, công ty liên doanh và công ty tư nhân là quá khác nhau, làm người ta không thể giải thích nổi. Công ty tư nhân không ngừng bị chèn ép, còn công ty nhà nước, công ty liên doanh lại được đãi ngộ rất tốt. Nó cũng khiến cho các chuyên gia kinh tế phê phán mạnh mẽ.
Theo Triệu Quốc Đống thấy thực ra chính quyền địa phương và các tập đoàn khổng lồ nhà nước đều đang đấu với chính sách của quốc gia. Làm như thế nào hạn chế hiện tượng này cần có thủ đoạn cứng rắn.
Vì thế Triệu Quốc Đống cũng liên tục gửi vài bài viết lên các tờ như Nhật báo kinh tế, Nhật báo tài chính về vấn đề này.
…
- Mẹ kiếp, cơn bão này thổi tới nhanh thật đó.
Phòng Tử Toàn đầy tức giận nói:
- Đám ngân hàng thay đổi quá nhanh, tuần trước còn nói không vấn đề gì, sang tuần này ra vẻ không thể làm gì, nói xin lỗi nhưng không dám cho vay tiếp.
- Sao, ảnh hưởng đến hạng mục của ông ư?
Triệu Quốc Đống quấy cốc café, đây là cốc uống café trắng như ngọc này do Đức Sơn mang về từ Châu Âu, nghe nói khá đắt. Triệu Quốc Đống đưa cho Cù Vận Bạch, mà Cù Vận Bạch lại đặt ở ở đây – trụ sở chính của tập đoàn Thiên Phu tại Bắc Kinh. Đây là nơi dành riêng tiếp khách quý của Thiên Phu nên cũng không vấn đề gì.
- Nhất định là có chút ảnh hưởng, cũng may tôi đã sớm chuẩn bị tư tưởng nên có biện pháp ứng phó, nhưng trong lòng đúng là khó chịu. Mỗi một đồng đều có tác dụng của nó mà.
Phòng Tử Toàn là người không quá chú ý trong sinh hoạt, uống café như uống nước lọc, chỉ cần độ ấm vừa phải là uống một hơi cạn sạch. Y gần như không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ đứng xa xa nhìn mình.
Triệu Quốc Đống có thể thấy một cô gái xinh đẹp không nhịn được cười quay đầu ra sau che miệng, có lẽ là lần đầu thấy có vị khách đến đây lại như vậy.
- Tập đoàn Fox Turk tiến triển thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Cũng được, may là làm nhanh, đàm phán coi như xong, tài chính của các công ty thép trong nước cũng đã chuyển sang, tôi cùng mấy đại biểu còn sang Úc để ký kết hợp đồng. Fox Turk có thể nói rất hài lòng với các nhà đầu tư chiến lược phía Trung Quốc. Có thể nói giá cổ phiếu của Fox Turk tăng dần lên khi có phía Trung Quốc tham gia vào, đến khi Trung Quốc có chính sách khống chế thì mới giảm xuống đôi chứt.
Phòng Tử Toàn có chút buồn bực nói:
- Chỉ riêng chính sách lần này đã làm giá trị cổ phiếu của mấy công ty mất hơn 1 triệu Usd Úc.
- Ông quan tâm chút tiền đó sao? Tôi nghĩ không phải.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Năm qua quốc gia đưa ra chính sách khống chế vĩ mô không chỉ ảnh hưởng đến các ngành sản xuất trong nước, hơn nữa cũng ảnh hưởng tới các nước có quan hệ kinh tế chặt chẽ với Trung Quốc. Tôi thật ra cảm thấy ông có thể nhân cơ hội này tiến mạnh vào thị trường Australia cùng Đông Nam Á, chứ đợi khi chính sách của trong nước kết thúc rồi mới tiến hành có lẽ sẽ bỏ lỡ thời cơ.
- Tôi cũng định như vậy. Nếu có thể tôi muốn tập đoàn nhanh chóng niêm yết trên thị trường chứng khoán Hongkong, như vậy có thể có thêm con đường gom góp tài chính, đương nhiên nó cần quá trình. Chẳng qua tôi thấy có thể bắt đầu tiến hành các công việc từ lúc này.
- Ừ, ông nghĩ như vậy là tốt. Thành công ty công chúng có lợi cho quản lý, lên thị trường chứng khoán cũng coi như thêm một cái mạng. Chẳng qua công ty khai thác tài nguyên ở Trung Quốc không có nhiều công ty chủ động lên thị trường chứng khoán, vì không muốn chia xẻ lợi nhuận cho công chúng.
Triệu Quốc Đống không bất ngờ khi Phòng Tử Toàn có suy nghĩ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.