Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 45

Thụy Căn

16/04/2013



Hoắc Vân Đạt nhìn bóng dáng tiêu sái của Triệu Quốc Đống biến mất ở trạm soát vé thì thấy trong lòng có hơi cảm khái.

Nhân sinh chính là vô số những điểm nút ngẫu nhiên tiếp nối với nhau tạo thành, mà bất kể là anh có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng chưa hẳn đã có thể đi theo phương hướng mà trong lòng mình nghĩ. Nhưng theo sự biến đổi tình thế bên ngoài thì có lẽ trong lúc vô ý anh sẽ phát hiện mình đã nhẹ nhàng đạt được mục đích mà mình muốn.

Hắn đang làm phó chủ tịch huyện Hoa Lâm mà chỉ với một câu nói của Triệu Quốc Đống là hắn hăng hái đi theo tới Tây Giang, nhưng đến Tây Giang thì lại gặp phải sự tắc nghẽn, mặc dù đã nhanh chóng trở thành thường vụ quận ủy. Triệu Quốc Đống - vị lãnh đạo mà mình ngưỡng mộ đã lại rời đi, suốt 4 năm trời mình vẫn chỉ vật lộn ở cái vị trí thường vụ quận ủy, phó chủ tịch quận Tây Giang.

Tính cách của vị bí thư quận ủy Tằng Lệnh Thuần này khá mềm mỏng, cũng không chịu nhận sự coi trọng của Hoàng Lăng, Tông Kiến thì chỉ là loại ruồi bọ cả ngày cứ bám váy phụ nữ. Dưới cái cơ cấu này thì nhân sự trong quận bốn năm như một ngày, gần như chẳng hề có biến hóa gì cả, kinh tế Tây Giang dù phát triển có khởi sắc nhưng nếu nói đúng ra thì còn không sinh động bằng Hoa Lâm. Ít nhất thì sự mạnh tay của Hoàng Côn kết hợp với Đường Diệu Văn biết làm thực tế đã hình thành một khuôn mẫu tốt đẹp, khiến cho Hoa Lâm bám đuổi Tây Giang.

Chẳng qua tất cả đều thay đổi trong nháy mắt khi Triệu Quốc Đống trở về Ninh Lăng, mặc dù đã dự liệu vị trí công tác của mình sẽ phát sinh biến hóa nhưng Hoắc Vân Đạt cũng không thể dự đoán được đến cái mức bất ngờ như thế.

Phó bí thư, chủ tịch quận Đông Giang! Biến hóa gần như là giống hệt với Ngụy Hiểu Lam ngày trước, một thường vụ phó chủ tịch quận trực tiếp nhảy lên làm chủ tịch quận, bỏ qua cả bước trung gian. Mặc dù vị trí kinh tế của quận Đông Giang xếp cuối trong toàn thị xã nhưng dù sao cũng là một cán bộ cấp huyện, rất nhiều người mất cả đời cũng khó vượt qua.

Tình hình gay go của quận Đông Giang ngược lại càng khiến Hoắc Vân Đạt hừng hực ý chí chiến đấu, càng gian nan thì càng được cọ sát, càng ác liệt thì càng bật được bản sắc anh hùng. Hắn muốn biến những cảm xúc dồn nén bao năm qua để tạo dựng được thành quả ở quận Đông Giang, mà Vương Lệ Mai cũng ôm tâm tư như vậy đến quận Đông Giang, do đó hai người gần như trở thành đồng minh tốt nhất.

Một người muốn làm ra sự nghiệp để mưu cầu tiến thêm một bước trên quan lộ, một người thì muốn rửa đi những thành kiến trong mắt lãnh đạo và đồng nghiệp ngày xưa đối với mình, để bọn họ thấy mình không phải là một bình hoa, sự kết hợp như vậy xứng đáng gọi là "quần anh tụ hội".

- Chủ tịch Hoặc, bí thư Triệu có phải là có chút thay đổi hay không?

Vương Lệ Mai cũng thấy vô cùng bồi hồi, ý chí chiến đấu trong ánh mắt dường như có vẻ tràn trề hơn.

- Có ai mà không thay đổi chứ? Đứng ở vị trí đó mà nếu không có nhiều thứ thay đổi thì sẽ bị đào thải, nhưng cũng có thứ cả đời không thay đổi.

Hoắc Vân Đạt nói một cách từ từ:

- Giống như tôi và cô vậy, đứng ở vị trí khác nhau thì cũng cần phải thay đổi một ít. Đương nhiên cũng phải kiên trì một chút, làm quan, làm người đều giống nhau.

Vương Lệ Mai bật cười phì một cái, liếc nhìn Hoắc Vân Đạt:

- Chủ tịch Hoắc, tôi nhớ khi ngài ở Tây Giang thì cũng không khôi hài và triết lý như vậy, cả ngày chỉ biết chạy xuống dưới, ngoại trừ hội nghị ủy ban nhân dân quận thì hiếm khi gặp ngài ở đó.

- Lệ Mai, hình như khi làm chánh văn phòng ủy ban nhân dân quận thì cô cũng không sắc sảo, chua ngoa như vậy, à, ngoại trừ những người cụ thể không được nhằm vào thì những cái khác đều rất khá. Tuy ban cán sự thị xã đã định rồi nhưng tôi đoán Cổ Bình Nguyên sẽ không từ bỏ ý đồ mà sẽ gây rối với thị trưởng Chung, hạng mục pha lê Phúc Diệu mới chỉ là cái đầu tiên, chỉ sợ ngày sau sẽ còn có tranh chấp, phạm vi trung tâm phân phối linh kiện này rất mơ hồ, cái gì gọi là trung tâm, cái gì gọi là phi trung tâm? Giá trị gia tăng cao cũng giống như công nghệ cao, bên nào cũng cho là mình phải, đây là cuộc tranh cãi dai dẳng, ai có thể thu hút xí nghiệp tới thì đó mới là vương đạo. Tôi cảm thấy thị xã sẽ không can thiệp quá nhiều vào loại cạnh tranh này, chỉ cần không đi quá giới hạn thì chúng ta nên làm như thế nào thì cứ làm theo thôi.



Hoắc Vân Đạt khẽ nở nụ cười.

- Chủ tịch Hoắc, vẫn câu nói đó, chúng ta làm chuyện của chúng ta. Trong giai đoạn hiện nay thì chúng ta không có tinh lực để gây sức ép với bọn họ, tôi cảm giác bí thư Triệu vẫn ủng hộ chúng ta, ít nhất thì cuộc đàm phán ngày mai cũng là một cây cầu tốt để đứng lên, tôi cảm thấy mấy nhà đánh giá này có thể thu phục.

Đấu chí của Vương Lệ Mai khá sục sôi:

- Tôi cũng không tin hành trình tới Thượng Hải lần này mà lại không nắm được hạng mục gì để trở về.

- Bí thư Triệu ủng hộ tất cả, cô có thể nói y không ủng hộ Tây Giang không?

Hoắc Vân Đạt lắc đầu:

- Đứng ở vị trí đó thì đứng về bên nào cũng vậy, đương nhiên trước mắt thì kinh tế cơ sở quận Đông Giang còn kém nên bí thư Triệu sẽ có khả năng cân nhắc ý tưởng kéo gần khoảng cách để phát triển chung, nhưng sau này thì chưa chắc.

- Cho nên chúng ta phải nắm chắc thời gian, ý của tôi là như thế này, chủ tịch Hoắc, sau ngày mai thì tôi sẽ ở lại, những nơi nào có chút nguyện vọng nhưng còn chưa xác định thì tôi định ở lại để tiếp tục tập trung làm công tác với từng nhà một. Thậm chí cũng có thể đến từng xí nghiệp hiện hữu của bọn họ để xem được những ưu thế, bất lợi và đồng thời so sánh với tình hình bên Đông Giang chúng ta. Như thế thì một là có thể tiến hành cải tiến mang tính tiên phong, hai là có thể chỉ ra được những thiếu sót của bọn họ, tranh thủ thuyết phục bọn họ đến Đông Giang.

Hoắc Vân Đạt nhìn Vương Lệ Mai chằm chằm, trong lòng thầm nhất định, đây chính là hào kiệt trong giới quần thoa, không chịu khuất phục, trước kia mình đã có đánh giá lệch lạc về nàng. Hắn khẽ gật đầu nói:

- Được, tôi sẽ về trước. Về khu công nghiệp Đông Giang thì tôi sẽ bố trí người để ý thay cô, nếu không một khi pha lê Phúc Diệu tới mà đường xá, điện nước còn chưa sửa chữa, thông suốt thì không thể được. Bên này thì cô cứ kéo dài lâu lâu một chút, thu hút đầu tư mặc dù trọng yếu nhưng cũng không thể trông cậy chỉ một lần là xong. Kiên trì bền bỉ, kiên trì không ngừng mới là vương đạo.

- Chủ tịch Hoắc, ngài cứ yên tâm đi, nếu bí thư Triệu đã đặt tôi và ngài vào cái vùng đất trũng quận Đông Giang này thì tức là muốn hai chúng ta biến nơi này thành bãi đất cao. Mượn một câu mà bí thư Triệu hay nói, thời gian không đợi người, quận Đông Giang chúng ta không chờ được, có thể kéo được một xí nghiệp, hạng mục đến quận Đông Giang thì chúng ta mới bớt lo đi được một ít, đến khi đi họp thì lưng chúng ta mới thẳng hơn được đôi chút.

Ánh mắt của Vương Lệ Mai toát ra ý chí bừng bừng lửa rực như muốn hòa tan tất cả trước mắt.

***************

Cũng may hắn còn ở An Đô chứ chưa trở về Ninh Lăng, sau nửa tiếng hắn đã đến ban tổ chức tỉnh ủy.

- Tỉnh ủy quyết định để Lam Quang đến Ninh Lăng làm phó bí thư thị ủy, Cố Vĩnh Bân làm thường vụ thị ủy, phó thị trưởng thường trực Ninh Lăng.

Hàn Độ nói một cách đơn giản rồi nâng chén trà lên nhấp một ngụm:

- Quốc Đống, chắc cậu cũng không xa lạ gì lão Cố? Cậu ở Ninh Lăng nhiều năm như vậy, hiện giờ xem như là chiêu nạp bạn cũ.



Triệu Quốc Đống cũng chẳng rõ cảm xúc trong lòng mình là như nào, Cố Vĩnh Bân? Thường vụ thị ủy Hoài Khánh, bí thư huyện ủy Quy Ninh? Trước đó không nghe được phong thanh gì về người này cả.

Hắn cố bình ổn tinh thần của mình:

- Trưởng ban Hàn, vậy hai người Kiếm Dân và Liên Hương cũng đã định rồi chứ?

- Lục Kiếm Dân đảm nhiệm phó bí thư thị ủy, thị trưởng Lam Sơn, Vưu Liên Hương đảm nhiệm phó bí thư thị ủy, thị trưởng Đường Giang.

Hàn Độ biết Triệu Quốc Đống sẽ không quan tâm đến vấn đề này, kỳ thật là từ trước quốc khánh đã có phong thanh việc Lục Kiếm Dân và Vưu Liên Hương đến đâu rồi, chỉ là chưa qua trình tự hội nghị thường vụ tỉnh ủy mà thôi.

- Đây chính là vinh dự của Ninh Lăng các cậu đó, chỉ một lần mà có hai cán bộ cấp sở đi ra, lịch sử An Nguyên từ trước đến giờ chưa từng có đâu.

- Lịch sử cũng là do con người sáng tạo, cũng nhờ có ngài giúp đỡ, dìu dắt cả, trưởng ban Hàn.

Tâm tình Triệu Quốc Đống lúc này đã dần bình ổn lại, mình không cần phải để ý như thế, Cố Vĩnh Bân cũng tốt mà người khác cũng ổn. Đối với một bí thư thị ủy như hắn mà nói thì cũng lắm cũng chỉ là làm như thế nào để thống nhất những người này về dưới trước của mình và tiến về phía trước theo cùng một phương hướng mà thôi. Hắn cũng tin rằng dưới dòng chảy lợi ích thì bất kể là ai tới Ninh Lăng thì cũng sẽ đều bị cuốn vào cơn thủy triều này và phải phát huy được lực lượng của mình.

Triệu Quốc Đống vốn đề cử Lam Quang làm phó bí thư thị ủy, Thiên Phu, làm phó thị trưởng thường trực nhưng giờ xem ra tỉnh ủy vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận ý kiến của mình.

Lam Quang đảm nhiệm phó bí thư thị ủy là thích hợp, vốn đã nhiều năm đảm nhiệm thường vụ thị ủy nên bất kể là tố chất chính trị hay là năng lực công tác th hắn đều hoàn toàn xứng đáng. Còn Tiêu Phượng Minh thì là cán bộ mà hiện nay Triệu Quốc Đống tán thưởng nhất, tuy thời gian đảm nhiệm trưởng ban tổ chức cán bộ có hơi ít nhưng những biểu hiện của hắn đã nhận được sự tín nhiệm và tin cậy của Triệu Quốc Đống. Bổ nhiệm làm phó thị trưởng thường trực cũng là một sự khẳng định lớn nhất đối với công tác của hắn, nhưng thật không ngờ tỉnh ủy lại không đồng ý với ý kiến này mà lại điều Cố Vĩnh Bân tới Ninh Lăng làm phó thị trưởng thường trực.

Hàn Độ cũng cảm giác Triệu Quốc Đống không tập trung tinh thần nên cười cười:

- Quốc Đống, có phải là có hơi bất ngờ hay không? Tỉnh ủy không đồng ý với kiến nghị của thị ủy Ninh Lăng các cậu? Điều này cũng rất bình thường, trao đổi cán bộ cũng là một cơ chế tốt, không thể nói chỉ có cán bộ Ninh Lăng các cậu là có thể đi ra ngoài, cán bộ các địa phương khác không thể tới Ninh Lăng nhậm chức. Thước có sở đoản mà tấc có sở trường, nước chảy không hôi hám, chốt cửa không mối mọt (1), chỉ có liên tục trao đổi thì mới có thể duy trì được sức sống và cảm xúc mạnh mẽ của cán bộ địa phương.

(1): ý nói nước vì chảy không ngừng nên không bị tù đọng mà trở thành hôi hám, cái chốt cửa vì được dùng thường xuyên nên không bị mối mọt ăn).

- Trưởng ban Hàn, ngược lại mới đúng, Vĩnh Bân thì tôi cũng rất quen thuộc, khai triển công tác ở huyện Quy Ninh rất xuất sắc, Quy Ninh vẫn luôn đứng đầu về kinh tế ở thị xã Hoài Khánh, so với Tây Giang Ninh Lăng chúng ta thì còn mạnh hơn rất nhiều. Ninh Lăng chúng ta có nhiều điểm phải học tập Hoài Khánh, tôi tin sự có mặt của đồng chí ấy sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với Ninh Lăng chúng ta.

Triệu Quốc Đống đã không còn hành động theo cảm tính như hồi tranh thủ Lỗ Năng làm thường vụ thị ủy trước kia nữa, ở trước mặt Hàn Độ thì hắn tỏ ra rất bình thản, không hề nhìn ra cảm xúc bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

- Cậu có thể thấy như vậy thì tôi rất vui mừng, Quốc Đống, lãnh đạo phải biết lúc cứng rắn lúc mềm mỏng, chẳng ai có thể công tác ở một nơi cả đời được, điều chỉnh thích hợp cũng rất có ích trong việc khai triển công tác. Nhất là những người khác nhau thì còn có thể mang đến những qniệm, tư tưởng mới, một bầu không khí trăm nhà đua tiếng thì mới có thể để mọi người trổ hết tài năng.

Hàn Độ mỉm cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook