Quyển 3 - Chương 47
Thụy Căn
16/04/2013
Tết cuối cùng đã tới, mấy anh em Triệu gia cũng đã về nhà.
Lưu Thành đã được nhận làm con rể tương lai, điều này làm Triệu Linh San rất cảm kích Triệu Quốc Đống. Nếu không có Triệu Quốc Đống ủng hộ thì cô không biết mình có thể ở bên Lưu Thành không?
Nhà tuy vui nhưng vẫn có chút lo lắng vì hiệu quả kinh doanh của Nhà máy dệt. Triệu Quốc Đống cũng nghe thấy hai ba tháng cuối cùng của năm 93 thì nhà máy càng lúc càng không ổn, tất cả công nhân đều thấy áp lực.
Lãnh đạo nhà máy cũng như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng chạy. Khoản vay của ngân hàng đã tới hạn, nếu không trả thì sẽ không cho vay tiếp. Mà tài chính của nhà máy bây giờ lấy bên này bù bên kia nhưng vẫn không ổn.
Hàng bán mãi không thu được tiền mà được toàn mấy thứ linh tinh, điều này làm cho bên kinh doanh rất khổ sở. Đồ sản xuất ra nằm chất đống ở trong kho.
Đám người ra ngoài đòi tiền hàng ngoài việc tiêu tốn ra còn đâu không có thu hoạch gì. Mặc dù lãnh đạo thành phố cũng ra mặt nói giúp nhưng ngân hàng rất kiên quyết, không trả nợ cũ không cho vay mới.
Triệu Linh San đã được điều sang phòng xét nghiệm, công việc mặc dù nhàn nhưng vẫn cảm thấy áp lực lớn. Các chị em ở xưởng cũ gần như mỗi ngày đều than thở hàng chất càng lúc càng nhiều, mặt lãnh đạo càng lúc càng khó coi.
Đức Sơn và Trường Xuyên từ An Đô về bằng cách đi taxi. Mặc dù các nhà xung quanh nghe nói hai anh em Triệu gia ra ngoài làm ăn lớn, nhưng khi thấy hai thanh niên đầy oai phong từ taxi tới thì đúng là không nhận ra. Đến khi hai thằng vào nhà mới có phản ứng.
Triệu Quốc Đống ngồi trên bàn mà quan sát biến hoá của mọi người.
Ông bố càng lúc càng ít nói, nhưng trong mắt vẫn lộ ra sự vui mừng. Mặc dù Đức Sơn và Trường Xuyên có thái độ và cách nói chuyện vượt quá quy củ, nhưng ông bố thấy hai thằng con vốn ngồi nhà chờ việc mà bây giờ có thể thành công như vậy, điều này làm ông rất vui.
Đức Sơn chỉ có trước mắt Triệu Quốc Đống mới nhũn nhặn, nhưng y đúng ra mặt chê bai bà chị và Lưu Thành. Thằng ranh này đúng là kiêu ngạo, luôn có cái nhìn với Lưu Thành.
Trường Xuyên lại thu mình hơn nhiều, mặc dù vẫn tôn trọng ông bố nhưng Triệu Quốc Đống có thể thấy đây là do lễ phép. Một năm trong thương trường làm nó thay đổi nhiều, sự tự tin làm nó có lúc còn dám tranh cãi với Triệu Quốc Đống.
Bà mẹ vẫn thế, chỉ thi thoảng trừng mắt nhìn Đức Sơn vì nói hơi quá, bà cũng không tìm được cách nào áp chế thằng con này.
Lưu Thành vẫn giữ được sự bình tĩnh, lần đầu tham gia buổi gặp cuối năm của Triệu gia, đây coi như tuyên bố y là một trong các thành viên của Triệu gia.
Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra Lưu Thành rất tò mò với những gì Đức Sơn và Trường Xuyên đã làm. Mặc dù Đức Sơn không thích y, nhưng Trường Xuyên lại khá tôn trọng Lưu Thành. Hai người thi thoảng có thể nói chuyện, đây là hiện tượng tốt.
Triệu Linh San có chút lo lắng, nhất là lo về sự ngang ngược của Đức Sơn. Cũng may có Triệu Quốc Đống ngồi đây nên Đức Sơn không dám quá đáng.
Trụ cột kinh tế bất cứ lúc nào cũng có tác dụng quyết định. Sau khi đầu tư vào công ty kinh doanh nước suối Thương Lãng thì địa vị của Đức Sơn và Trường Xuyên đã bắt đầu vượt qua bố mẹ.
- Xưởng sợi đã bỏ ca đêm, chuyển hết ca ngày, nghe nói xưởng dệt cũng chuẩn bị như vậy.
Triệu Linh San khó khăn lắm mới có cơ hội nói chuyện.
- Đây là tất nhiên.
Triệu Quốc Đống nói một câu làm bùng nổ cả bữa ăn.
- Quốc Đống, con nói gì?
Ông bố Triệu Phu Vọng giật mình nói.
- Con nói đây là xu thế tất nhiên, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng. Nhà máy dệt đi vào ngõ cụt, đóng cửa, dừng sản xuất là sớm hay muộn.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh mà nói, giống như chuyện không liên quan tới mình vậy.
- Không thể, chính quyền sao có thể để một nhà máy lớn như vậy ngừng sản xuất, vậy các công nhân sẽ như thế nào?
Ông bố Triệu Phu Vọng không mấy khi lớn tiếng nói.
- Không phải chính quyền muốn nhà máy đóng cửa mà do nền kinh tế thị trường. Sản phẩm của nhà máy không được thị trường chấp nhận, bởi vì bây giờ thị trường có nhiều hàng hóa mẫu mã, giá thành tốt hơn.
- Kinh tế thị trường?
Triệu Phu Vọng ngẩn ra và hỏi lại một câu.
- Bố, bây giờ không phải thời bao cấp nữa, chính quyền sẽ không chịu trách nhiệm trong tất cả. Sản phẩm của nhà máy có thể bán ra hay không, sản phẩm có phù hợp kinh tế thị trường hay không, mà Nhà máy dệt chúng ta đã quá kém. Năm nay nhà máy còn được ngân hàng ủng hộ, nhưng nếu ngân hàng cảm thấy nhà máy không thể trả nợ, vậy dù như thế nào bọn họ sẽ không mạo hiểm.
Triệu Quốc Đống bỏ đũa xuống rồi nói:
- Bố cảm thấy ở tình hình này mà nhà máy còn có thể duy trì được sao?
- Vậy mọi người nên làm như thế nào? Con cháu nhà máy nên làm như thế nào? Không thể ngồi đợi suốt chứ?
- Đương nhiên không thể rồi, nhà máy mặc dù ngừng sản xuất nhưng vấn đề của công nhân sẽ được công nhân suy nghĩ. Bây giờ phải xem chính quyền suy nghĩ như thế nào, nhưng có một điều có thể khẳng định nhà máy không duy trì được bao lâu nữa.
Triệu Quốc Đống nói.
Triệu Quốc Đống nói làm không khí bữa ăn nặng nề hơn. Trường Xuyên liền nói:
- Bố, mẹ lo gì? Có bọn con ở đây thì dù nhà máy đóng cửa thì chúng ta vẫn sống mà, Chúng ta có dựa vào nhà máy đâu.
- Đúng thế, bố mẹ lớn tuổi nên ở nhà nghỉ ngơi đi, một tháng cũng kiếm được mấy đồng đâu.
Triệu Quốc Đống cũng lớn tiếng nói:
- Anh em con nuôi được bố mẹ mà. Nếu thấy ở nhà máy không tốt thì đến mua nhà ở Giang Khẩu hoặc An Đô.
- Câm miệng.
Triệu Phu Vọng mặt đỏ bừng như cua luộc, ông lớn tiếng nói:
- Cút ra ngoài cho tôi.
- Đức Sơn.
Triệu Quốc Đống ngăn không cho Đức Sơn nói.
- Ông sao thế hả? Đức Sơn nói như vậy có gì sao hả, cũng vì tốt cho ông mà.
Hứa Tú Cần thấy Đức Sơn đâu có nói gì sai, chẳng qua việc Triệu Quốc Đống nói nhà máy sẽ đóng cửa đã đả kích mạnh Triệu Phu Vọng.
- Bố, Đức Sơn nói như vậy là vì tốt cho bố. Nhà máy sẽ đóng cửa là việc tất nhiên, không có quan hệ với bố. Triệu gia chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ bố lo không có cơm ăn sao? Đức Sơn cũng chỉ là hy vọng bố được nhàn mà thôi. Phấn đấu mấy chục năm với nhà máy, không thẹn với lương tâm là đủ rồi.
Triệu Quốc Đống nói làm tâm trạng ông bố đỡ hơn. Chẳng qua ông vẫn không cam lòng nói:
- Quốc Đống, con nói là thật sao? Nhà máy thật sự sẽ đóng cửa sao?
- Thật ạ, cùng lắm duy trì được một năm nữa, điều này còn phải xem bản lĩnh của lãnh đạo nhà máy. Các nhà máy nhà nước đã hoàn thành sứ mạng lịch sử của nó, rời khỏi sân khấu là tất nhiên.
Triệu Phu Vọng không ăn được nữa, ông bỏ bát rồi vào phòng nằm. Bữa cơm đang vui lại bị mấy lời nói của Triệu Quốc Đống làm mất không khí. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút hối hận.
- Quốc Đống, con đừng để ý. Con biết tính bố con đó, lát mẹ vào khuyên ông ấy là được.
Hứa Tú Cần mặc dù cũng lo lắng cho nhà máy nhưng thấy mấy con đều có việc. Đức Sơn và Trường Xuyên lại được Triệu Quốc Đống bố trí làm việc, mặc dù không biết mở công ty làm gì nhưng bà rất yên tâm về Triệu Quốc Đống.
Trong nhà chỉ có mấy người trẻ, Vân Hải tháng bảy sẽ thi đại học. Mặc dù nghe mấy ông anh nói chuyện thì nó rất hứng thú, nhưng nó biết nhiệm vụ của mình bây giờ là thi vào đại học, để về sau tìm được việc tốt.
Đức Sơn và Trường Xuyên vốn định bàn việc bên Tân Châu với Triệu Quốc Đống, nhưng có Triệu Linh San và Lưu Thành ở đây nên hai người không nói mấy.
Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận ra Triệu Linh San và Lưu Thành hơi mất tự nhiên. Hai ông em bây giờ đã không coi Lưu Thành và Lưu Thành là người Triệu gia. Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.