Quyển 12 - Chương 48
Thụy Căn
16/04/2013
Trương Thăng xem ra đúng là rất hâm mộ diễm phúc của Triệu Quốc Đống. Kiều San cũng không giới thiệu tên tuổi và thân phận thật của Triệu Quốc Đống với Kiều Vũ và Trương Thăng. Cô chỉ nói Triệu Quốc Đống tên là Quốc Đống, làm việc ở Ủy ban Thị xã Hoài Khánh. Điều này không làm cho hai người Kiều Vũ, Trương Thăng chú ý mấy. Dù sao một người trẻ tuổi mới 30 tuổi làm ở cơ quan nhà nước có thể tốt đến mấy cũng không thể có tiền đồ quá lớn mà.
- Cậu đó, còn chưa biết đỏ sao? Tôi thấy Kiều Vũ đối xử rất tốt với cậu mà?
Triệu Quốc Đống cũng không muốn nhiều lời. Trương Thăng này nhìn qua điều kiện gia đình cũng được, nghe nói là người huyện Mai. Triệu Quốc Đống nhìn qua thì thấy tên này giống con nhà quan chức.
- Ha ha, so sánh với Đống ca thì thằng em kém xa.
Trương Thăng giơ chén lên cụng ly với Triệu Quốc Đống.
Trương Thăng vẫn không thể nhìn thấu người đàn ông trước mặt này. Y cảm thấy trên người Triệu Quốc Đống có một mùi vị không nói thành lời. Nhất là khi Triệu Quốc Đống nói chuyện mặc dù rất ngắn ngọn, bình thản nhưng làm cho y thấy có chút áp lực đặc biệt. Nó giống như khi ông bố của y nói chuyện nghiêm túc với y vậy. Dù Triệu Quốc Đống có là cán bộ nhà nước thì bố mình tốt xấu gì cũng là Phó chủ tịch huyện, người này cùng lắm là cán bộ cấp Phó Trưởng phòng mà thôi, sao lại làm mình có cảm giác đó?
Cửa phòng được mở ra, Đồng Úc từ ngoài chạy vào hốt hoảng nói.
- Quốc Đống ca, không tốt rồi, có chuyện rồi.
Triệu Quốc Đống giật mình đứng bật dậy nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Hai cô kia đâu?
Đồng Úc vẫn còn hốt hoảng. Cô vội vàng kéo Triệu Quốc Đống ra ngoài và nói:
- Tiểu Vũ đi vào nhầm phòng, vừa định đi ra thì người ta kéo lại không cho phép đi. Những người đó đòi Tiểu Vũ phải uống rượu nhận lỗi, Tiểu Vũ không đồng ý những người này định động tay động chân nên Tiểu Vũ hắt rượu vào bọn họ. San San và bọn họ tranh cãi, bọn họ liền chặn cả hai ở phòng. Em thấy những người đó uống rượu mà trông cũng dê nữa, không giống là người tốt.
Triệu Quốc Đống không nhịn được thở dài một tiếng. Sao mỗi lần mình đều gặp chuyện như thế này vậy chứ? Chẳng lẽ mấy câu lạc bộ này đều là thứ đen đủi với mình sao? Chẳng qua lúc này mình cũng không thể nói gì mà, tất cả phải giải quyết chuyện xong đã rồi nói tiếp.
Trương Thăng còn nhanh hơn Triệu Quốc Đống, vội vàng chạy ra ngoài, vừa hét to hỏi phòng nào, vừa chạy như điên tìm kiếm.
Trương Thăng và Trương Thăng đến phòng A03 thì hai chị em Kiều San, Kiều Vũ đã bị hai tên đàn ông ở phòng này ép chặt vào tường. Kiều San, Kiều Vũ đều đang cố giãy dụa nhưng sao có sức bằng hai người đàn ông chứ? Một tên thậm chí còn đang muốn đưa tới chụp vào mông đang không ngừng giãy dụa của Kiều San.
- Dừng tay.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.
- Ồ, cuối cùng đã có anh hùng đến cứu mỹ nhân rồi đó. Mày bảo tao dừng tay là tao dừng tay sao? Mày nghĩ mày là ai?
Thằng thanh niên chặn Kiều San khinh thường nói:
- Tao chẳng những không dừng tay còn muốn ra tay tiếp đó. Mày có thể làm gì.
Đang khi nói chuyện, tay dơ bẩn của thằng này liền đưa xuống luồn dưới váy Kiều San. Mà thằng thanh niên bên cạnh thấy bạn làm vậy cũng học theo, tay cũng đưa tới ngực Kiều Vũ.
Triệu Quốc Đống vốn không muốn gây chuyện nhưng đám này quá càn rỡ. Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận đám người này có chút lai lịch. Có thể gây chuyện ở Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả này thì tất nhiên cũng có chỗ dựa, không phải ai cũng có thể tới Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả làm loạn được.
Chẳng qua lúc này Triệu Quốc Đống đâu thể suy nghĩ nhiều. Có rất nhiều chuyện anh muốn né tránh cũng không thể được.
Triệu Quốc Đống tiến lên một bước, một chân đá mạnh tới, một tiếng hét thảm vang lên. Thằng thanh niên đang thò tay vào giữa hai chân Kiều San gào lên, một tay cầm tay đang mềm oặt vì trúng đòn kia, đau đến độ kêu cha gọi mẹ.
Mà Trương Thăng cũng không hề khách khí, cũng vung mạnh nắm đấm tới. Đối phương thấy tình hình không ổn nên vội vàng buông tay ra. Chẳng qua một tay khác của Trương Thăng đã sớm đánh vào ngực đối phương, đau đến độ tên này gào lên bắn ra đằng sau.
Kiều San cùng Kiều Vũ vùng thoát ra rồi chạy tới sau lưng Triệu Quốc Đống và Trương Thăng. Hai cô mặt mày tái mét, ngực đang phập phồng vì sợ hãi.
Triệu Quốc Đống cũng chỉ ra tay một lần rồi dừng lại. Dù sao cũng chưa có vấn đề gì lớn, hắn cũng không muốn gây chuyện lớn ở nơi giải trí này. Hắn trừng mắt nhìn hai tên đang gào lên kia rồi kéo tay Kiều San và ra hiệu Trương Thăng rời đi.
- Ồ, muốn đi sao? Mày nghĩ đây là nhà mày sao? Phản rồi.
Mấy thằng ngồi trên sofa chưa động, một tên thanh niên ngồi giữa mặt dính rượu, áo phông cũng dính rượu. Chẳng qua y vẫn coi như không có việc gì mà cầm quả táo lên cắn. Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống và Trương Thăng. Ngoài ra còn một thằng thanh niên khác đang gác chân chữ ngũ, mặt mày âm hiểm cười lạnh một tiếng. Nhưng thật ra có ba thằng ngồi bên đã lao lên.
- Người anh em, muốn như thế nào?
Triệu Quốc Đống ngăn Trương Thăng mặt mày đỏ bừng rồi bình tĩnh nói.
- Mẹ nó chứ, mày là gì mà xứng anh em với bọn tao. Tao nói với mày, hôm nay mày gây chuyện mà mày không thể giải quyết được đâu. Đương nhiên tao có thể hiểu, trước mặt bạn gái thì cũng phải ra oai mà. Chẳng qua hôm nay không đúng lúc gặp ông Khang và ông Trần của mày nên phải chịu đau rồi. Bây giờ hai bọn mày ngoài còn kịp, để hai con bạn gái của bọn mày ở lại uống rượu với bọn tao.
Thằng thanh niên cười cười âm hiểm đứng lên từ từ vỗ vỗ tay ngăn mấy thằng muốn lao tới. Y ngông nghênh nói với hai người Triệu Quốc Đống.
- Yên tâm, bọn này là người biết quy củ, sẽ không làm chuyện gì quá đáng. Bảo hai cô này ngồi uống rượu cho mấy ông anh vui vẻ thì tiền quần áo, máy điện thoại không phải đền. Người bị thương cũng không phải chịu trách nhiệm. Ha ha, nếu thật sự lo lắng thì hai người bọn mày có thể đợi ở bên ngoài cũng được mà. Sao?
Triệu Quốc Đống mở to hai mắt. Xem ra đối phương đúng là có chút lai lịch, nói khá lớn lối. Ông Khang, ông Trần, cũng không sợ bị cơn gió lao tới làm cụt lưỡi bọn chúng đi ư?
Cơn tức dần dần dâng lên trong lòng hắn. Tác dụng của rượu dần lan khắp cơ thể. Triệu Quốc Đống đã lâu không phát tiết. Chẳng qua hắn biết mình cần giữ bình tĩnh vì dù sao mình cũng là cán bộ nhà nước.
- Thằng kia, mày nói mà có cân nhắc không thế?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nhìn đối phương và nói:
- Mày nghĩ mình là ai? Đừng có chuốc họa vào thân.
- Ôi, tao có nghe nhầm không nhỉ?
Thằng thanh niên không nhịn được giơ tay lên, sau đó khoanh tay ra vẻ đáng thương.
- Có nghe thấy không, làm cho chúng ta đừng tự chuốc họa cho mình. Tao sợ quá. Xin đừng làm tao sợ, tao trời sinh đã nhát gan.
- Mẹ nó chứ, Trần thiếu gia, cho nó một trận, cho nó biết có những lời không bao giờ được nói ra.
- Đúng, Khang ca, Trần ca, xin nó ít tiết.
Mấy thằng thanh niên đều gào lên giống như muốn ra tay.
Triệu Quốc Đống có chút thương xót nhìn thằng đứng trước mặt mình. Đám này có lẽ cảm thấy nắm chắc thắng lợi nên mới giở trò mèo vờn chuột, muốn cố gắng biểu diễn uy phong với người ngoài. Hắn thấy thế không khỏi có chút buồn cười.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, không thèm để ý tới đối phương vung tay lên ra hiệu Trương Thăng đưa hai chị em Kiều San, Kiều Vũ ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.