Lộng Triều

Quyển 3 - Chương 49

Thụy Căn

16/04/2013



Bắt đầu từ mồng ba lịch của Triệu Quốc Đống coi như kín. Mồng ba Chu Tinh Văn mời khách, Triệu Quốc Đống tất nhiên phải tới. Mồng bốn Hà Phượng Tường đã hẹn Triệu Quốc Đống lên An Đô vào nhà Loan Chinh Viễn. Mồng năm lại ngồi với mấy người Dương Thiên Bồi cùng Cổ Chí Thường.

Mồng sáu, bảy lại đến nhà mấy người Lưu Triệu Quốc. Liễu Đạo Nguyên và Hùng Chính Lâm đã về, mấy người này phải bận tới mồng sáu mới có thời gian. Chẳng qua cũng không vấn đề gì, mấy nhà ngồi lại cho vui là được.

Chu Tinh Văn mời khách gồm tất cả người của y. Bữa ăn trưa tất cả bộ máy lãnh đạo của Phòng đều tới.

Ngồi cạnh Triệu Quốc Đống là đội trưởng đội cảnh sát giao thông Tề Chính, đội trưởng Đội cảnh sát hình sự - Trương Đức Tài, Trưởng phòng Hậu cần – Lỗ Mạn và Trưởng đồn công an nội thành – Hồ Quyền.

Đậu Trung Khải và Hà Phượng Tường mặc dù cũng tham gia nhưng hai người này ăn xong rồi lấy lý do rời đi. Hành động của Hà Phượng Tường có thể giải thích nhưng Đậu Trung Khải làm như vậy là hơi đột ngột. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và biết năm nay ở Công an huyện sẽ có biến hoá.

Buổi chiều bắt đầu đánh mạt chược và tá lả. Mấy người Chu Tinh Văn, Lưu Thắng An, Khâu Nguyên Phong và Mã Bằng ngồi một bàn. Tề Chính, Trương Đức Tài, Hồ Quyền, Triệu Quốc Đống ngồi một bàn. Lỗ Mã ngồi bên xem.

Thấy Chu Tinh Văn đi Wc, Triệu Quốc Đống liền mời Lưu Thắng An sang giúp mình. Lưu Thắng An thích đánh mạt chược nhưng vì Chu Tinh Văn mời nên phải đánh bài lá.

Thấy Chu Tinh Văn từ Wc đi ra, Triệu Quốc Đống đưa bao Trung Hoa lên rồi châm lửa cho đối phương.

- Sếp Chu, tôi nghe nói năm nay trong Phòng sẽ đề bạt người?

Triệu Quốc Đống cũng châm cho mình một điếu.

- Sao, cậu muốn về ư? Tôi sợ Bí thư Lô và Chủ tịch Mao sẽ không nghe.

Chu Tinh Văn nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói.

- Tôi dù muốn cũng không tới đầu mình. Tôi tuổi còn nhỏ, làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý đã bao sóng gió. Nếu về Phòng thì lão Tề, lão Trương không tức chết ư? Huyện cũng không thông qua, tôi tự biết bản thân mình mà.

- Ừ, cậu biết là tốt rồi, cơ quan công an không thể so sánh với đơn vị khác. Hơn 20 tuổi mà Bí thư, chủ tịch xã thì chỉ có bàn tán một chút, nhưng nếu làm Phó Trưởng phòng công an thì không loạn mới lạ.

Chu Tinh Văn cũng thầm than mình phải 36 mới thành Phó Trưởng phòng, vậy mà vẫn coi là cán bộ trẻ tuổi. Hơn nữa ngồi ở vị trí Phó Trưởng phòng sáu năm, bây giờ muốn lên cũng là khó khăn. Đợi thêm hai ba năm nữa may ra mới được.

Cơ quan công an là nơi trọng kinh nghiệm và danh tiếng, không tích lũy kinh nghiệm thì làm Trưởng đồn công an cũng có không ít tranh cãi. Triệu Quốc Đống nếu không phải phá vụ trộm trâu và được Cục công an thành phố tuyên dương thì muốn làm Trưởng đồn công an Giang Miếu cũng là nằm mơ.

- Cho nên tôi cũng không hy vọng, chỉ là muốn biết ai lên mà thôi. Nghe nói là Vương Quý Nhân?

Triệu Quốc Đống nói.

- Cậu nghe ai nói?

Chu Tinh Văn hỏi lại một câu.

- Nếu không thì năm nay sao Đồn công an Kiều Quan lại xếp thứ nhất? Tôi không tin Đồn công an Giang Miếu kém Kiều Quan.

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- Cậu đó, đã đi còn thấy bất bình thay Đồn công an Giang Miếu sao?

Bình thường việc đề bạt cán bộ đều phải tạo thế. Việc lựa chọn người vào Đồn công an khu Khai Phát thì Vương Đức Hòa đã có ý kiến lớn, Chu Tinh Văn không thể không nghĩ cách làm hòa một chút. Về phần Vương Quý Nhân có thể làm Phó Trưởng phòng hay không là do Vương Đức Hòa hoạt động bên Huyện ủy.

Theo lý thuyết không vấn đề gì, nhưng Vương Đức Hòa lại có mâu thuẫn với nhiều người như Mao Đạo Lâm, Bao Thái Bình.

- Đương nhiên Phòng muốn đưa Vương Quý Nhân lên, tôi cũng không có cách nào mà.

- Hừ, cậu chỉ biết tính toán.

Chu Tinh Văn hút một hơi thuốc rồi nói:

- Xem đã, bây giờ còn chưa rõ ràng. Vương Quý Nhân có thể lên hay không còn do bản lĩnh của Vương Đức Hòa. Lão Tề cũng chú ý mà.

- Ha ha, Sếp Chu, đã có ai vào vị trí Trưởng đồn công an Giang Miếu chưa? Nếu như chưa có thì tôi giới thiệu lão Uông với sếp.

Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói:

- Lão Uông có kinh nghiệm phong phú, công tác quần chúng rất mạnh, trước cũng là người làm việc dưới sự lãnh đạo của sếp. Sếp Chu cũng cần người đáng tin ở Đồn công an Giang Miếu mà.

- Ừ, cậu nói cũng đúng.

Chu Tinh Văn đúng là hơi động tâm. Uông Dũng Tuyền khá thành thật, đi theo y ở Đội cảnh sát hình sự cũng được.



- Nếu Uông Dũng Tuyền đi thì ai chống đỡ Đồn công an khu Khai Phát cho cậu? Năm trước Chủ tịch Mao đã nói với tôi là sang năm mới cậu dồn sức cho công tác thu hút đầu tư, nếu khu Khai Phát bị xóa sổ thì Đồn công an khu Khai Phát cũng không cần tồn tại.

- Sếp Chu, Khúc Quân có thể phụ trách mà. Cậu ta là phó trưởng đồn Bắc Giao, quen thuộc tình hình. Ở bên khu Khai Phát cũng vậy, làm tốt công việc. Ngoài ra Viên Chấn Dũng ở đồn tôi cũng được, là bộ đội xuất ngũ, năng lực nghiệp vụ tốt. Sau một năm đã thể hiện rất tốt, càng lúc càng hoàn thành tốt hơn.

- Cậu ra sức tiến cử người của Đồn công an khu Khai Phát nhỉ? Các Đồn công an khác không có nhân tài, chỉ mình khu Khai Phát cậu có nhân tài sao?

Chu Tinh Văn cười cười nhìn Triệu Quốc Đống:

- Hay là sợ người khác phá mấy thứ cậu đã làm tốt.

- Ha ha, chút tâm tư của tôi sao có thể giấu được ngài? Đồn công an khu Khai Phát làm tốt cũng làm Sếp Chu vui mừng mà.

Triệu Quốc Đống cùng Triệu Quốc Đống đi vào sảnh mà cười nói.

Uông Dũng Tuyền và Khúc Quân nhận được điện của Triệu Quốc Đống còn nghĩ có việc. Bọn họ thở hổn hển chạy từ nhà đến khách sạn Đông Ninh thì mới thấy không có gì lạ.

Vào căn phòng lớn của khách sạn, Uông Dũng Tuyền và Khúc Quân mới thấy đám người ở đây.

- Khúc Quân, lại đây tiếp sếp Khâu, sếp Mã, Trưởng phòng Lỗ đánh bài. Sếp Chu muốn nghỉ một chút.

Lưu Thắng An ngồi xuống đánh mạt chược là không muốn đi. Triệu Quốc Đống cũng chỉ có thể sang đánh bài lá với Chu Tinh Văn, nhưng Chu Tinh Văn có lẽ tối qua thức khuya nên muốn đi ngủ.

Lỗ Mạn chơi thay Chu Tinh Văn, đây là người phụ nữ mới khoảng 30 tuổi, mặt chữ điền trông khá được. Nghe đồn cô ta có quan hệ với Loan Chinh Viễn. Nhưng khi Chu Tinh Văn lên chức, người Loan hệ ngã mà chỉ có mình Lỗ Mạn ngồi ổn ở chức Trưởng phòng, thậm chí có quan hệ mật thiết với Chu Tinh Văn. Điều này làm người trong Công an huyện rất khó hiểu.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống mơ hồ biết chồng Lỗ Mạn họ Lô, hình như là người bên Lộc Sơn. Mà Bí thư huyện ủy Lô cũng là người Lộc Sơn, trong này có quan hệ gì không?

Uông Dũng Tuyền có chút khẩn trương, Triệu Quốc Đống bảo y báo cáo công việc của Đồn công an khu Khai Phát làm y khá khó hiểu, đây vốn là trách nhiệm của Triệu Quốc Đống mà. Nhưng nếu Triệu Quốc Đống đã nói thì cũng có lý.

Trên thực tế năm trước Triệu Quốc Đống đã có ý dẫn y và Khúc Quân đi gặp lãnh đạo Công an huyện, Uông Dũng Tuyền mới đầu còn nghĩ để thể hiện bộ máy Đồn công an khu Khai Phát đoàn kết, sau đó mới loáng thoáng cảm thấy Triệu Quốc Đống còn có ý khác. Nhưng hôm nay xem ra Triệu Quốc Đống đúng là có ý đỡ mình lên.

Chu Tinh Văn thuận miệng hỏi mấy vấn đề, Uông Dũng Tuyền trả lời khá tốt. Sau đó Triệu Quốc Đống ra hiệu Uông Dũng Tuyền rời đi. Trong phòng chỉ còn có Chu Tinh Văn và Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, cậu thấy Uông Dũng Tuyền có thể phụ trách Giang Miếu không?

Chu Tinh Văn suy nghĩ về việc Triệu Quốc Đống vội vàng đẩy Uông Dũng Tuyền đi như vậy. Có lẽ đây là Triệu Quốc Đống muốn cho Đồn công an khu Khai Phát có thêm nhiều cán bộ trung tầng, Viên Chấn Dũng kia nghe nói quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống.

- Ha ha, vậy phải xem Sếp Chu thấy như thế nào. Tôi thấy lão Uông đủ để giữ ổn định cho Đồn công an Giang Miếu.

- Giữ được ư?

Chu Tinh Văn hừ một tiếng.

- Sếp Chu, mỗi người có sở trường, không phải ai đều là người quyết đoán cả, hơn nữa từng thời gian có cách hành động khác nhau. Bây giờ Đồn công an Giang Miếu có thêm hai người trẻ tuổi, lực lượng không yếu, chỉ thiếu người khống chế tình hình. Lão Uông sẽ phụ trách được.

Triệu Quốc Đống nói.

- Cậu có phải thấy Uông Dũng Tuyền vướng tay vướng chân mình nên muốn đẩy đi không?

Chu Tinh Văn cười mắng.

- Không có, Sếp Chu, tôi và lão Uông phối hợp rất tốt, chẳng qua không muốn anh ta chậm trễ việc tiến bộ. Về phần có đến Giang Miếu hay không đương nhiên do Sếp Chu quyết định.

- Hừ, tôi biết cậu đây là muốn tạo vị trí cho Khúc Quân và Viên Chấn Dũng. Uông Dũng Tuyền đúng là được, nhưng Đồn công an Giang Miếu chỉ kém Đồn công an nội thành và Đồn công an khu Khai Phát, cần người quyết đoán mới được.

Chu Tinh Văn hiểu khá rõ cán bộ trung tầng của Phòng:

- Đổi lại một Đồn công an có tình hình tương đối đơn giản thì được.

Triệu Quốc Đống cũng biết đâu là giới hạn, bình thường lãnh đạo không thể chấp nhận cho cấp dưới nói với sếp nên bố trí ai. Hắn gật đầu nói:

- Sếp Chu nhìn người rất chuẩn, lão Uông đúng là thiếu quyết đoán.

Thấy Triệu Quốc Đống có chút thất vọng, Chu Tinh Văn cười nói:

- Cậu muốn Khúc Quân đến chống đỡ thay mình sao?

- Ha ha, Sếp Chu, Khúc Quân vốn là người từ Bắc Giao đi ra, cũng có năng lực, quen thuộc tình hình. Có anh ta thì tôi cũng yên tâm hơn.

Triệu Quốc Đống cười nói.

Có Uông Dũng Tuyền và Khúc Quân tham gia nên lãnh đạo Công an huyện có thể tự do tụ tập, ít nhất Lưu Thắng An có thể được đánh mạt chược.



Đến bữa tối Uông Dũng Tuyền và Khúc Quân cũng được tham gia. Cũng may đây là địa bàn khu Khai Phát, Triệu Quốc Đống coi như là khách của Chu Tinh Văn nên kéo theo hai người cũng là hợp lý.

Ăn tối xong mọi người bắt đầu tản đi. Lúc này chỉ còn Khâu Nguyên Phong và ba người Triệu Quốc Đống, Uông Dũng Tuyền và Khúc Quân.

Uông Dũng Tuyền và Khúc Quân biết Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong có chuyện cần nói nên biết điều đứng ở xa xa.

- Sếp Khâu, sếp Lưu cũng được một xe nhập lậu rồi.

Triệu Quốc Đống châm lửa mời Khâu Nguyên Phong điếu thuốc. Khâu Nguyên Phong hít sâu một hơi rồi nói:

- Ừ, sếp Chu cũng cho lão Hà một chiếc, chẳng qua là xe Daewoo Hàn quốc nên hơi kém chút.

- Ồ?

Triệu Quốc Đống hơi động tâm, hắn nói thẳng:

- Sếp Đậu hình như không hòa hợp với sếp Chu.

- Còn không phải do cậu gây loạn sao, nếu không sếp Chu sao có thể đề cử Vương Quý Nhân? Vương Đức Hòa đang rất tức giận, nếu không giải quyết thì công việc của Phòng sẽ khó khăn. TÔi vốn không đồng ý nhưng có một số việc không thể theo ý chúng ta được.

Khâu Nguyên Phong lắc đầu nói.

Triệu Quốc Đống biết quan hệ giữa Chu Tinh Văn và Khâu Nguyên Phong bây giờ rất thân. Đậu Trung Khải nếu muốn lên thì phải có một đám người giúp đỡ. Vương Quý Nhân lên nhất định sẽ ủng hộ Đậu Trung Khải, nếu Hà Phượng Tường mà ngã về Đậu Trung Khải thì Chu Tinh Văn sẽ rất lo lắng.

- Sếp Chu chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả của việc này sao? Có kẻ mà mình nể mặt quá thì sẽ càng lấn tới.

- Đương nhiên có nghĩ tới nhưng có một số việc không do chúng ta.

Khâu Nguyên Phong dừng một chút rồi nói tiếp:

- Sếp Chu vốn định để cậu vào Đảng ủy Phòng, nhưng Chủ tịch Mao đã nói rõ cậu chủ yếu phụ trách công tác thu hút đầu tư, đề nghị cậu vào Đảng ủy Ban quản lý khu Khai Phát.

Triệu Quốc Đống tính một chút. Bây giờ Đảng ủy Công an huyện có bảy người, Vương Quý Nhân vừa lên sẽ vào Đảng ủy. Số Đảng ủy sẽ thành số chẵn, nhất định phải thêm một người. Mình vào Đảng ủy sẽ tăng thêm sức mạnh cho Chu Tinh Văn, nhưng hắn không được vậy chỉ có thể điều đội trưởng hoặc Trưởng phòng nào đó vào.

Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nên nói:

- Trưởng phòng Lỗ là thích hợp nhất.

Khâu Nguyên Phong có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:

- Đầu cậu đúng là tốt.

- Ha ha, Sếp Khâu, không phải là học theo sếp sao?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Sao? Cậu muốn đẩy lão Uông lên là muốn Khúc Quân làm thay mình ư?

- Lão Uông tuổi cũng đã cao, không thể ngồi mãi ở vị trí đó, tôi trong lúc nhất thời cũng không bỏ được chức Trưởng đồn công an nên phải nghĩ cho người khác chứ. Có Khúc Quân đi theo sẽ làm tôi bớt áp lực. Lần này còn mong Sếp Khâu giúp đỡ.

- Cậu tính giỏi nhỉ. Cứ như vậy ai cũng biết khu Khai Phát có nhân tài, người có năng lực liền muốn vào Đồn công an khu Khai Phát.

Khâu Nguyên Phong cười mắng.

- Tôi không phải từ Đồn công an Giang Miếu đi ra sao?

Triệu Quốc Đống nói.

- Ừ, tôi biết rồi, lúc nào hẹn sếp Lưu chứ?

Khâu Nguyên Phong lưu Triệu Quốc Đống lại chính là muốn nói việc này.

- Chắc phải qua rằm, tôi nghĩ Lưu ca không có thời gian vào lúc này.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Được, hẹn xong bảo tôi, bạn bè không qua lại sẽ càng lúc càng nhạt. Quốc Đống, cậu phải nhớ thêm con đường sẽ tốt hơn. Nhiều lúc bạn giúp sẽ hơn nhiều tự cậu giải quyết.

Lời Khâu Nguyên Phong nói, Triệu Quốc Đống rất đồng ý. Bỏ qua việc tư lợi thì bạn bè nói chuyện vui vẻ với nhau là không nhiều. Nhiều bạn bè là phải xem sở trường của đối phương, chỉ như vậy thì mới có thể duy trì lâu dài được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook