Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 49

Thụy Căn

16/04/2013



- Thị trưởng Triệu, phải đưa hai cán bộ xã ép chết chị tôi ra nói chuyện rõ ràng, xem tim bọn chúng có phải đen hay không? Không đưa bọn chúng ra, chúng tôi không nuốt trôi, chị tôi chết không nhắm mắt.

Trương Nhị Cẩu thấy ông anh mình có vẻ hốt hoảng nên ưỡn cổ nói:

- Phải đem chúng ra cho chúng tôi.

- Đúng, đưa chúng ra cho mọi người thấy.

- Chúng tôi muốn xem bọn chúng trông như thế nào.

Đám người xung quanh liền hùa theo.

Triệu Quốc Đống nhìn quanh đám người và có chút lo lắng. Người nhất định không thể đưa ra, thứ nhất chuyện không quan hệ trực tiếp tới hai cán bộ kia, thứ hai coi như có quan hệ cũng không thể để bọn họ gánh trách nhiệm, phải do lãnh đạo đứng ra gánh vác.

Hoàng Dũng nhận thấy Triệu Quốc Đống nhìn tới liền đứng dậy nói:

- Hét mẹ mày à. Hét lên là có thể giải quyết được vấn đề sao? Thị trưởng Triệu đâu có điếc, bọn mày rống lên làm gì? Nghe Thị trưởng Triệu nói.

Hoàng Dũng đúng là đủ tư cách làm xây dựng, giọng nói hơi khàn nhưng rất có sức ảnh hưởng, thoáng cái trấn áp đám đàn ông Trương gia làm thuê cho y. Những người khác thấy đám người Trương gia còn phải nghe nên cũng dần yên tĩnh lại.

Triệu Quốc Đống nhìn quanh và lớn tiếng nói:

- Thưa bà con, nếu mọi người tới để giải quyết vấn đề thì hãy nghe tôi nói. Chờ tôi nói xong rồi mọi người hãy lên tiếng, đừng có cắt ngang. Mọi người cảm thấy tôi nói đúng thì cứ làm theo lời tôi, còn thấy không ổn thì tôi nói xong mọi người nói, tôi sẽ nghe.

Giọng Triệu Quốc Đống đây khí thế, không hề có điểm nào bị mọi người ép, hơn nữa còn có khí thế ép mọi người khiến ngay cả Hoàng Dũng cũng phải phục vị Phó thị trưởng này dũng mãnh. Bảo sao Mã Cam Xương lăn lộn ở Hoài Khánh mười mấy năm không ai làm gì được, cuối cùng lại bị tên Triệu Quốc Đống này xử lý.

Mấy người đứng gần Triệu Quốc Đống thấy hơi chói tai, bọn họ vô thức nghiêng tai sang bên.

- Được, Thị trưởng Triệu, chúng tôi nghe anh.



Trương Đại Pháo bị Hoàng Dũng đẩy nên phải nói như vậy.

- Được, vậy tôi nói trước.

Triệu Quốc Đống ưỡn ngực nhìn quanh nói:

- Tôi bây giờ không nói vợ của Trương Vĩnh Lộc chết ai có trách nhiệm, chuyện là rất rõ ràng, ban ngày ban mặt người uống thuốc chết, nếu người đã chết thì việc cần nhất là lo mai tang, đừng để người chết nằm mãi như thế nào.

Thấy Trương Nhị Cẩu định xen vào, Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn đối phương, ánh mắt hắn rất sắc bén khiến Trương Nhị Cẩu sợ không dám nói gì. Hoàng Dũng cũng đá cho Trương Nhị Cẩu một cú, tên này mới không cam tâm ngậm miệng.

- Chuyện đã xảy ra, bây giờ đừng nói trách nhiệm là ai. Dù sao là người xã Mã Truân, như vậy Đảng ủy, chính quyền sẽ lo liệu.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm dân chúng xung quanh gật đầu. Mọi người thấy vị Thị trưởng Triệu này nói có lý lẽ, cũng suy nghĩ cho dân chúng.

- Vậy nên xử lý như thế nào? Có phải là không ở đây là không xử lý được? Có cần bàn bạc không? Ai thay mặt người chết đến nói chuyện với Đảng ủy, chính quyền địa phương? Có phải là tất cả mọi người đều nói trong vài tiếng không? Hay là Trương gia chọn ra đại biểu rồi tìm chỗ yên tĩnh cùng chính quyền địa phương bàn giải quyết câu chuyện.

Mấy câu hỏi đưa ra khiến dân chúng bàn tán. Người Trương gia không ít, nhưng có thể thay mặt người chết thì chỉ có vài người. Trương Đại Pháo là chồng nạn nhân ở đây thì chỉ có y mới có thể đại biểu, những người khác chẳng qua nói giúp vài câu mà thôi. Cuối cùng quyền quyết định vẫn là của Trương Đại Pháo.

Triệu Quốc Đống biết tâm trạng đối phương bây giờ đã dần bình tĩnh lại, cũng cảm thấy cuối cùng cũng cần bàn bạc mà giải quyết vấn đề. Cho nên hắn cố ý dẫn dụ đối phương nghĩ theo hướng này. Nhiều người vây quanh đây không phải biện pháp giải quyết vấn đề. Điểm này hắn tin đám người Trương gia biết.

Trương Nhị Cẩu nhỏ giọng nói vào tai Trương Đại Pháo mấy câu, những người khác của Trương gia cũng rì rầm bàn tán, có vẻ như chưa biết nên trả lời như thế nào?

Triệu Quốc Đống cũng không giục, hắn biết đám người này cũng cần bàn kế sách.

Trần Anh Lộc có chút lo lắng kiễng chân nhìn vào trong. Cách mấy trăm mét nên y không thể nhìn rõ, hơn nữa không thể gọi điện hỏi tin tức, chỉ có thể mơ hồ thấy đám người Triệu Quốc Đống bị mấy trăm người vây quanh, nhưng trụ sở Chính quyền xã đã bớt người đi nhiều.

Đám người vây Triệu Quốc Đống lúc thì gào lên, lúc lại mơ hồ nghe thấy Triệu Quốc Đống lớn tiếng nói, nhưng y không nghe ra mọi người đang nói gì.

Đinh Sâm đã gọi điện báo cáo tình hình hiện trường với Ninh Pháp. Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu cũng chỉ thị Đinh Sâm nắm giữ tình hình, linh hoạt bố trí lực lượng công an, dề phòng chuyện xấu nhất xảy ra, phải cam đoan an toàn tuyệt đối cho nhân viên ở hiện trường, nhưng không được làm tình hình xấu đi, đây là vấn đề rất khó, đây là xem năng lực phán đoán và nghệ thuật chỉ huy của anh.

Hồ Liêm đã tới nơi nhưng nói rõ mình chỉ tới quan sát, công tác chỉ huy đo Đinh Sâm phụ trách. Y đúng là đã đẩy hết trách nhiệm.

- Lão Đinh, anh thấy có thể xảy ra chuyện gì không?



Tóc hai bên mai Hồ Liêm đã trắng hết nhìn qua giống như đã già, nhưng thực ra y bị xấu máu, tuổi y mới tầm 55. Sau khi làm hết khóa Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, y còn có thể sang bên Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh làm.

- Trưởng ban Hồ, tôi thấy vấn đề chắc không lớn. Triệu Quốc Đống này mặc dù còn trẻ nhưng đầu óc nhạy bén, cũng to gan, cẩn thận, không nắm chắc sẽ không dám tự nhận việc.

Đinh Sâm đây cũng là tự an ủi mình. Hiện trường có gần ngàn người, mặc dù Bí thư huyện ủy La Diệu Tổ đã chỉ huy nhân viên khuyên người không liên quan rời đi nhưng hiệu quả không tốt. Trước khi biết thái độ của đám người vòng tròn trung tâm, những người này chưa muốn đi mà muốn đứng xem náo nhiệt. Nhiều người vây quanh hiện trường nên nếu có sóng gió là dễ tạo thành họa lớn.

- Sợ là có một số việc không thể đoán trước.

Hồ Liêm nhìn đầy người trước mặt mà cũng lo lắng.

- Trước khi đi Bí thư Ninh đã dặn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện lớn. Tháng sáu này Phó Thủ tướng Văn sẽ tới, một khi bị ảnh hưởng thì sợ Bí thư Ninh cũng rất mất mặt.

- Ừ, chuyện này dù xử lý tốt cũng cần phải tổng kết lại, tại sao một năm nay lại liên tiếp xảy ra chuyện như thế này? Lúc trước đã có nơi báo lên, Đảng ủy chính pháp tỉnh đã gửi công văn đến các thành phố, Thị xã yêu cầu chú ý cao độ, tìm hiểu xem mâu thuẫn ở đâu, diệt trừ tai họa trong trứng nước. Tôi thấy có một số nơi không coi việc này vào đâu nên mới có thể xảy ra chuyện như vậy.

Đinh Sâm không hề khách khí nói. Trước mặt Hồ Liêm y cũng không giấu diếm gì. Hồ Liêm nghe xong mà khẽ lắc đầu. Xem ra Đinh Sâm có ấn tượng không tốt với Hoài Khánh, nhất là mảng hệ thống chính pháp trước mặt mình còn nói thẳng như vậy. Với tính cách của Đinh Sâm thì có lẽ về sẽ báo cáo rõ vấn đề này với Bí thư Ninh, không biết bao người ngã ngựa?

Hồ Liêm cũng mơ hồ cảm thấy Bí thư Ninh rất coi trọng Hoài Khánh, nhưng thái độ gần đây của Bí thư Ninh hơi thay đổi. Chẳng qua Hồ Liêm không rõ Bí thư Ninh không hài lòng với mảng nào trong công việc của Hoài Khánh, chẳng qua có một điều là Bí thư Ninh có cái nhìn, mà việc lần này sẽ càng làm Tỉnh ủy khó chịu hơn đối với Hoài Khánh.

Nếu Đinh Sâm về mà lại báo cáo không tốt thì chỉ sợ Tỉnh ủy sẽ nhanh chóng điều chỉnh bộ máy Hoài Khánh.

- Lão Đinh, bên dưới cũng không dễ dàng, nhất là công tác nông thôn, công việc không dễ triển khai.

Hồ Liêm cũng biết lời này của mình không có tác dụng mấy. Y chỉ hy vọng Đinh Sâm không nên đốt lửa quá lớn, nếu lan quá rộng sẽ ảnh hưởng tới y.

Đinh Sâm cũng cảm nhận được sự lo lắng của Hồ Liêm nên khẽ gật đầu không nói nữa. Cũng phải có người chịu trách nhiệm, nhưng đó là ai thì Đinh Sâm không thể quyết định. Có lẽ trong lòng Bí thư Ninh cùng Chủ tịch Ứng đã sớm xác định.

Giằng co tầm chục phút, Trương Đại Pháo cuối cùng đã cơ bản đồng ý với ý kiến của Triệu Quốc Đống, nói mình sẽ nói chuyện với chính quyền về cách giải quyết, nhất là nhanh chóng mai táng vợ. Trời nóng, xác nhanh phân hủy nên không ai có thể kéo dài lâu. Nhưng Trương Đại Pháo cũng nói phải do Triệu Quốc Đống ra mặt, y không tin chính quyền huyện, phải muốn có Triệu Quốc Đống đến nói chuyện.

Triệu Quốc Đống giả vờ do dự một chút rồi nói:

- Trương Vĩnh Lộc, chuyện này vốn không nên do tôi làm. Tôi cũng phải nói rõ, vợ anh uống thuốc sâu tự tử có quan hệ như thế nào với chính quyền? Anh tự nghĩ xem. Nhưng bây giờ chúng ta không nói cái này, người chết còn lớn hơn trời, người đã chết, chúng ta nên đứng ở góc độ nhân đạo mà giải quyết. Tôi có thể ra mặt nhưng các anh định nói chuyện như thế nào? Chẳng lẽ nói bảo tôi nói chuyện với mấy trăm người ở đây? Vậy nói chuyện đến bao giờ? Sang năm à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook