Quyển 6 - Chương 4
Thụy Căn
16/04/2013
Triệu Quốc Đống trước khi lên đường về An Đô đã gọi Quế Toàn Hữu tới dặn dò, bảo y tìm hiểu về Tào Uyên, nhất là tình hình công tác của Tào Uyên ở Vân Lĩnh.
Triệu Quốc Đống không phải người thích tìm hiểu đời tư người khác nhưng hắn cảm thấy mình cần khảo sát Tào Uyên mới được, đây là phó của hắn, đồng thời cũng có thể là kẻ địch nguy hiểm nhất.
Yến Tu Hòa có thể đến Thiên Châu làm Phó thị trưởng thì không có bản lĩnh là không được.
Đương nhiên lên chức thường dùng các thủ đoạn khác nhau. Có thể do chú tâm làm việc được lãnh đạo cấp trên chú ý, có khi dựa vào may mắn và cố gắng, có khi do giỏi nịnh bợ.
Tào Uyên lúc ở Vân Lĩnh là Chánh văn phòng Huyện ủy, theo lý thuyết là tâm phúc của Bí thư huyện ủy Yến Tu Hòa. Nhưng Tào Uyên trước mặt hắn lại phê bình Yến Tu Hòa.
Điều này chỉ có hai tình huống, một là không đồng ý với cách làm việc của Yến Tu Hòa ở Vân Lĩnh, có lẽ Yến Tu Hòa dùng công trình làm thành tích đã tạo áp lực lớn đối với Vân Lĩnh. Nguyên nhân khác, Tào Uyên là tâm phúc của Yến Tu Hòa, nhưng do nguyên nhân nào đó nên hai bên mâu thuẫn. Bây giờ thấy Yến Tu Hòa đã điều đi, không gây ảnh hưởng tới mình nên Tào Uyên thoải mái nói xấu.
Nếu là vế trước thì Triệu Quốc Đống thấy còn có thể quan hệ, nhưng vế sau thì nhân phẩm người này rất đáng ngờ.
Triệu Quốc Đống chiều hôm đó nói với La Đại Hải một câu rồi về An Đô. Tào Uyên vốn định cùng Triệu Quốc Đống lên An Đô, nhưng Triệu Quốc Đống đã giao cho y không ít việc nên đành chậm một ngày. Theo Triệu Quốc Đống nghĩ thì trong vòng hai ngài phải xử lý xong tiền trợ cấp, dù dùng bất cứ biện pháp gì cũng phải làm xong.
Nhưng Triệu Quốc Đống không quá quen đám người ở Văn phòng trợ cấp tỉnh, Điền Ngọc dùng biện pháp gì đúng là không biết. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không lo lắng, ở An Đô này thì kiểu gì cũng tìm được chìa khóa mở cửa mà.
Triệu Quốc Đống về được An Đô đã là tám giờ tối. Chẳng qua Dương Thiên Bồi và Cổ Chí Thường vẫn chờ Triệu Quốc Đống. Ba người vừa ăn lẩu vừa bàn chuyện, cũng coi như chúc mừng Triệu Quốc Đống lên làm Chủ tịch huyện.
Mặc dù Cổ Chí Thường biết Triệu Quốc Đống không phải nhân vật bình thường, nhưng y không ngờ Triệu Quốc Đống mới 25 tuổi đã thành Chủ tịch huyện. Lại so sánh con mình tuổi tương đương Triệu Quốc Đống lại suốt ngày nhậu nhẹt, Cổ Chí Thường không khỏi thầm than thở.
Tiểu Âu từ Hoa Lâm về không ngừng nói về Triệu Quốc Đống. Từ giọng nói của Tiểu Âu làm vợ chồng Cổ Chí Thường rất lo lắng. Tiểu Âu rất đẹp nhưng lại có tính cách bốc đồng, không phải loại đàn ông nên thích. Nhất là nhân vật trong quan trường như Triệu Quốc Đống thì càng không thể thích cô gái như Tiểu Âu.
Công ty Thiên Phu đã chính thức đặt căn cứ ở Thành phố An Đô. Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật là chiến trường chính của công ty. Có khoản tài chính 30 triệu kia, công ty thuận lợi nhận vài công trình, đều là xây dựng trụ sở cho cơ quan nhà nước cấp thành phố.
Thâu tóm Công ty xây dựng số 9 chẳng những khiến nhân lực của Công ty Thiên Phu tăng mạnh, càng quan trọng hơn là làm thành phố đánh giá cao. Các hạng mục xây dựng các công ty đến Khu Khai Phát khoa học kỹ thuật đã được mở cửa cho Công ty Thiên Phu, đây là điều nhiều công ty nằm mơ cũng khó đạt được. Đương nhiên thành phố cũng yêu cầu Công ty Thiên Phu phải xác nhập Công ty xây dựng số 5.
Tình hình Công ty xây dựng số năm khác số 9, nhân viên nhiều hơn công ty số 9 không ít, nợ nhiều nên Dương Thiên Bồi có chút do dự.
Dù sao tài chính của công ty đã dồn hết sang xây dựng. 30 triệu kia là tiền vay, tài chính lưu động của công ty hoàn toàn rơi vào các công trình, trong thời gian ngắn không thể lấy lại nhiều tiền để mà thu mua Công ty Xây dựng số 5.
Hơn nữa sau khi thu mua Công ty Xây dựng số 9 khiến Công ty Thiên Phu đạt được cấp bậc Công ty xây dựng cấp một, điều này càng làm Dương Thiên Bồi không thấy hứng thú mấy với Công ty Xây dựng số 5.
Bây giờ Công ty Thiên Phu mặc dù có quy mô lớn hơn trước vài lần, tài sản công ty tăng nhiều nhưng hiệu quả kinh doanh trong lúc nhất thời chưa thấy rõ ràng. Nhất là nhận nhiều công trình trong thành phố lớn như vậy, nhiều khoản tiền trong thời gian ngắn không thể thu lại. Theo Dương Thiên Bồi thấy đã tiến quá nhanh, quá lớn. Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn kiên trì phải tăng tốc, phát triển hơn nữa. Tài chính của công ty bắt đầu nợ nhiều hơn, cũng may mọi người đều biết đây là công trình của cơ quan nhà nước, tiền dù sao cũng sẽ được trả. Chỉ là ôm món nợ lớn như vậy thì không ai có thể yên tâm.
Vừa ăn, Triệu Quốc Đống vừa phân tích lợi ích nếu thâu tóm Công ty xây dựng số 5 cho Dương Thiên Bồi nghe.
Hắn nghiêng về việc thâu tóm Công ty xây dựng số 5, như vậy khiến quy mô công ty tăng lên, hơn nữa trói chặt chính quyền thành phố với Công ty Thiên Phu. Công ty Thiên Phu nếu có hiệu quả kinh doanh kém hoặc đóng cửa thì nhiều công nhân như vậy sẽ ngăn trước cửa chính quyền thành phố, yêu cầu thành phố giải quyết cuộc sống của bọn họ, thậm chí trong điều kiện cho phép, chính quyền thành phố phải ưu tiên cho Công ty Thiên Phu. Mà Công ty Thiên Phu bây giờ cũng không còn là công ty cổ phần như trước, mà nó đã khống chế nhiều công nhân.
Mà sau này khi thị trường bất động sản phát triển mạnh, quan hệ mật thiết với chính quyền thành phố là ưu thế quá lớn. Dù là lấy đất hay là xây dựng nhà ở đều có quyền ưu tiên, chỉ một chút thôi đã khiến đạt được lợi ích gấp ngàn lần bây giờ.
Theo Triệu Quốc Đống thấy Công ty Thiên Phu nếu muốn trong thời gian ngắn trở thành con quái vật của thị trường bất động sản tỉnh An Nguyên, thì phải có thủ đoạn phát triển hơn xa người bình thường.
Về phần nhân viên Công ty xây dựng số 5, Triệu Quốc Đống đề nghị dùng nhiều biện pháp như tập huấn, nâng cao tố chất. Hai là sớm cho nghỉ hưu, đảm bảo phúc lợi. Ba là lấy cơ chế khích lệ mà tăng cường tính tích cực.
Mặc dù Triệu Quốc Đống đại biểu cho cổ đông lớn nhất của công ty, nhưng bản thân hắn không tham gia vào công ty hàng ngày. Mặc dù các việc ảnh hưởng tới sự phát triển của công ty sau này, Triệu Quốc Đống vẫn tỏ vẻ do Dương Thiên Bồi quyết định, hắn chỉ đưa ra ý tưởng mà thôi.
- Quốc Đống, mặc dù chú nói có lý nhưng anh vẫn thấy sau này thị trường bất động sản có phát triển hay không thì phải quan sát. Nhất là thị trường bất động sản bị ảnh hưởng lớn do chính sách của quốc gia. Anh thấy chúng ta dồn hết tâm trí vào thị trường bất động sản là không thỏa đáng. Ít nhất anh thấy bây giờ nên chú trọng việc xây dựng, nhất là việc có quan hệ mật thiết với chính quyền thành phố, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này mở rộng thị trường trong ngành xây dựng của An Đô.
- Bồi ca, mở rộng thị trường có mục đích gì?
Triệu Quốc Đống nói:
- Một công ty lớn thì chỉ làm một ngành là không đủ, thậm chí rất nguy hiểm. Nếu nhân tài không theo kịp, hiệu quả công việc giảm xuống thì sao?
- Ồ, chú không phải cổ vũ anh làm lớn sao? Công ty trong hai năm phát triển mạnh như vậy không phải do chú vẫn bảo anh nên làm như thế nào sao? Thực ra theo anh thì không dùng cách này, tiến từng bước mới là ý của anh, bây giờ chú lại nói làm lớn là không đúng.
Dương Thiên Bồi cười nói:
- Lão Cổ, anh nói người này có phải là được lợi còn kêu than không?
Cổ Chí Thường cười cười một tiếng không nói gì. Y biết ánh mắt của mình không thể so sánh với Dương Thiên Bồi và Triệu Quốc Đống. Y biết chỉ cần Công ty Thiên Phu phát triển thì giá cổ phần của mình không ngừng tăng lên là đủ.
Theo quy mô của Công ty Thiên Phu bây giờ mà tính thì lúc đầu y đầu tư ít nhất. Lúc ấy cắn răng bán nhà cũ đầu tư vào chính là đánh bạc. Nhưng thật không ngờ y đã thành công, trong hai ba năm phát triển gấp mấy chục lần, bán ma túy cũng không lãi lớn như vậy.
- Bồi ca, cái này thì khác. Em muốn làm lớn nhưng với điều kiện là phải có cơ sở.
Triệu Quốc Đống uống cạn chén rượu rồi nói.
- Làm công ty phát triển có nghĩa là gì? Đó chính là phải đảm bảo thu nhập của công ty luôn cao. Ngành xây dựng mặc dù bây giờ cũng được nhưng mấy năm sau có lãi không bằng ngành bất động sản. Điểm này em có thể khẳng định. Anh tin em đi, tin em sẽ không sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.