Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 4

Thụy Căn

16/04/2013



Không khí hội nghị thường vụ tỉnh ủy bao trùm một tầng không khí tăm tối.

Dù là ai cũng không chuẩn bị tư tưởng cho việc Hoàng Trì Trung đột nhiên bị Ủy ban kỷ luật trung ương bắt đi. Mặc dù là không quan hệ tới mình nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến hiện tượng của An Nguyên. Hơn nữa Hoàng Trì Trung trong mắt nhiều người là quy củ, ít nói chuyện, tính cách hơi lạnh nhưng thường được mọi người coi là tốt tính.

Nhưng bây giờ Hoàng Trì Trung bị bát, hơn nữa hắn ngã xuốn còn có thể liên lụy đến những người khác, giờ phải xem liên lụy đến tầm nào mà thôi.

- Lão Phùng, anh giới thiệu qua tình hình với mọi người, có lẽ mọi người đã biết chuyện của Hoàng Trì Trung, nhưng chuyện lớn đến như thế nào thì chúng ta đang ngồi đây đều không rõ.

Lăng Chính Dược nói mang theo một tia chế nhạo.

- Ủy ban kỷ luật trung ương dù muốn giữ bí mật thì cũng chỉ nhằm vào vụ án của Hoàng Trì Trung thôi chứ, tôi không tin tỉnh An Nguyên chúng ta còn có thể dính tới một cán bộ cấp phó tỉnh.

Phùng Cương không hề có cảm giác gì với lời nói của Lăng Chính Dược, y chỉnh kính mắt lạnh nhạt nói.

- Ủy ban kỷ luật trung ương có một tổ công tác đã tới An Nguyên chúng ta, chủ yếu điều tra đều là nhân viên điều từ tỉnh khác tới. Ủy ban kỷ luật An Nguyên chúng ta chỉ là giúp đỡ tìm người và phối hợp với các đơn vị, không tham gia điều tra trực tiếp. chủ nhiệm Lý – Ủy ban kỷ luật trung ương có trao đổi một chút tình hình với chúng tôi.

Mọi người dựng thẳng tai lên. Trước hội nghị Phùng Cương chỉ báo cáo qua tình hình trước mắt với Lăng Chính Dược, những người khác đều như lọt vào sương mù, chỉ biết là Hoàng Trì Trung đã xảy ra chuyện, tình hình cụ thể lại hoàn toàn không biết.

- Tháng 4/2003 Hoàng Trì Trung làm phó thị trưởng Thành phố An Đô đã giúp công ty bất động sản Hồng Nghiệp mua được khu đất A2 – quận Thiên An, chính là khu hoa viên Thái Hòa hiện nay, nhận của Hồng Nghiệp 100 ngàn Usd, Hoàng Trì Trung cũng khai nhận việc này. Nhân viên tài chính Hồng Nghiệp đã chứng thực tình huống này. Đồng thời trong việc này bên Hồng Nghiệp đã đưa cho phó chủ tịch thường trực quận Thiên An – bây giờ là chủ tịch quận Thanh Giang – Triệu Đông Hải 200 ngàn tiền mặt, một chiếc đồng hồ Rolex có giá 120 ngàn; đưa cho phó cục trưởng cục đất đai Thành phố An Đô – Lý Hoành 100 ngàn tiền mặt; cho phó chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Thành phố An Đô – Kim Vinh 100 ngàn, ngoài ra tháng 11/2003 khi Hồng nghiệp còn tặng cho Hoàng Trì Trung một chiếc đồng hồ và 500 ngàn tiền mặt, tình huống này đang được xác minh.

Nghe đến bản thân Hoàng Trì Trung đã khai nhận, mọi người vô thức hút một hơi, điều này có nghĩa Hoàng Trì Trung đã xóa tên khỏi chính trường An Nguyên. Càng làm người ra run sợ là chuyện dính tới một cán bộ cấp phó giám đốc sở, hai cán bộ cấp chính huyện, sau đây còn liên quan tới ai nữa?

Triệu Đông Hải năm trước mới đến làm chủ tịch quận Thanh Giang, cũng là một ngôi sao đang lên của chính trường An Đô. Nếu như hắn thật sự bị cuốn vào việc này thì đó lại là một cú sốc nữa. Về phần phó cục trưởng cục đất đai, phó chủ nhiệm Ủy ban xây dựng thì mọi người sớm chuẩn bị tư tưởng. Hoàng Trì Trung ngã ngựa vì bất động sản thì kiểu gì chả dính tới mấy ngành này.



Miêu Chấn Trung hắng giọng hỏi.

- Việc Triệu Đông Hải dính vào vụ án đã điều tra rõ chưa?

Đây là chuyện rất nhiều người quan tâm. Hoàng Trì Trung chết hay sống đã không quan trọng, đây là chuyện của Ủy ban kỷ luật trung ương, hơn nữa hắn đã khai nhận. Khảo sát lên chức của hắn do Ban Tổ chức cán bộ trung ương quyết định, tỉnh mặc dù có trách nhiệm đề cử trước khảo sát nhưng quyền quyết định do Ban Tổ chức cán bộ trung ương. Nhưng zx là cán bộ cấp phó giám đốc sở, hơn nữa năm trước mới lên chức thì đây là trách nhiệm của phó bí thư Đảng đàn và Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.

- Bây giờ còn chưa rõ, chủ nhiệm Lý không nói chuyện với tôi về việc này. Nhưng theo tôi được biết bọn họ đang điều tra về tình hình của zx. Ừ, có lẽ rất nhanh sẽ giao cho Ủy ban kỷ luật tỉnh.

Phùng Cương bình tĩnh nói.

Phòng hội nghị trở nên yên lặng, đối với tình huống này mọi người cũng bất đắc dĩ.

Chuyện mấy năm trước, lúc ấy Hoàng Trì Trung làm phó thị trưởng Thành phố An Đô nên không có quan hệ mấy với mọi người, cùng lắm Miêu Chấn Trung bị liên quan một chút mà thôi. Nhưng dù là Miêu Chấn Trung cũng chỉ có trách nhiệm giám sát không tốt. Làm phó bí thư tỉnh ủy, hắn không thể nắm giữ hết tình hình cán bộ. Nếu nói ra còn có trách nhiệm của Ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật. Nhưng Hàn Độ đã đến Thượng Hải, mà Liêu Vĩnh Đào cũng không ở An Nguyên nữa, việc này có truy cứu trách nhiệm cũng không đến lượt ai.

- Thò tay vào thì sẽ bị bắt, câu này chúng ta cần phải tự nhắc mình, nhưng luôn có một số người coi thường, nghĩ mình sẽ là ngoại lệ.

Lăng Chính Dược thở dài nói.

- Vấn đề của Hoàng Trì Trung là cảnh báo đối với chúng ta. Mọi người đang ngồi đây phải không ngừng nhắc nhở mình, cũng cần nghiêm khắc yêu cầu người thân và cấp dưới làm được điểm này, kiên quyết chặn chuyện tương tự xảy ra.

- Bí thư Lăng, tôi cảm thấy sau việc này tỉnh ủy cần tiến hành hoạt động chỉnh đốn tư tưởng. Nhưng hiện nay tôi cảm thấy sợ rằng cần trao đổi với Ủy ban kỷ luật trung ương, hiểu rõ vụ án của Hoàng Trì Trung dính tới bao nhiêu cán bộ lãnh đạo của An Nguyên, mau chóng đào những con sâu mọt ra, tiêu trừ ảnh hưởng từ việc này, tránh ảnh hưởng đến công việc An Nguyên.

Miêu Chấn Trung hơi nhấn giọng.

- Ừ, bí thư Chấn Trung nói rất có ý. Đại hội Đảng vừa kết thúc, toàn tỉnh chúng ta từ trên xuống dưới đều đang chăm chú học tập chỉ thị tinh thần của Đại hội Đảng. bí thư Lăng và tôi đều không vui vẻ gì. Chuyện đã xảy ra thì chúng ta phải thẳng thắn đối mặt, kiêng kỵ cũng không làm gì được, che lấp cũng không được, đau lâu không bằng ngắn. Nếu có thể mượn việc này hoàn toàn đào ra những con sâu mọt ẩn trong Đảng chính quyền chúng ta, tôi cảm thấy đây là việc tốt, ít nhất coi như là thuốc bổ cho công việc sau này.

Triệu Quốc Đống tiếp lời.



- Vừa nãy bí thư Lăng cũng nói đối với tình hình mới không ngừng thay đổi, chúng ta nhất định phải tăng cường học tập, đề cao tính Đảng, tăng cường năng lực chống tham nhũng, về phương diện khác chúng ta không cần kinh ngạc vì việc này, càng không được vì việc này mà nói này nói kia, tin theo lời đồn.

Triệu Quốc Đống nói tới đây, điện thoại di động của Phùng Cương vang lên. ÁNh mắt mọi người lập tức nhìn vào hắn, Triệu Quốc Đống cũng vô thức dừng lại, ánh mắt Lăng Chính Dược trở nên u ám, nhất là thấy Phùng Cương nghe điện mà mặt càng nghiêm túc, vẻ mặt Lăng Chính Dược cũng khó coi hơn.

Phùng Cương nghe điện khoảng ba phút, chỉ thấy hắn không ngừng ừ, hả, ồ, không nghe ra gì giá trị. Nhưng hắn rất biết ý không ra ngoài mà ngồi tại vị trí lắng nghe.

Đến khi Phùng Cương nghe điện xong, Lăng Chính Dược mới lên tiếng với giọng khá mệt mỏi và âm u.

- Nói đi, là ai xảy ra chuyện nữa. Tôi nghĩ chúng ta đang ngồi đây đều đã chuẩn bị tâm lý xong, lúc cần đối mặt thì không nên che đậy.

- Ồ, vừa nhận được điện của chủ nhiệm Lý, 10 phút trước bọn họ tiến hành bắt giám đốc sở tài nguyên môi trường – Chu Hoành Vĩ.

Phùng Cương cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người nhìn tới làm hắn thấy khá áp lực.

- Chu Hoành Vĩ? Lại là một con cá lớn. Là lúc hắn làm Phó thị trưởng thường trực Thành phố An Đô xảy ra chuyện hay là lúc làm giám đốc sở tài nguyên môi trường có chuyện?

Ánh mắt Lăng Chính Dược thoáng liếc nhìn Miêu Chấn Trung rồi nghiến răng nghiến lợi nói.

- Chủ nhiệm Lý không nói rõ, chỉ là trong quá trình điều tra phát hiện Chu Hoành Vĩ có tình nghi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, phải lập tức bắt.

Phùng Cương có chút khó khăn nói.

Cái tên Chu Hoành Vĩ do Phùng Cương nói ra làm tất cả các thường vụ đều vô thức hít sâu một hơi. Chu Hoành Vĩ làm Phó thị trưởng thường trực An Đô nhiều năm, sau đó lại làm giám đốc sở tài nguyên môi trường – một vị trí mẫn cảm. Có thể nói một khi hắn ngã ngựa thì vấn đề liên quan sẽ khiến cả An Nguyên rơi vào cơn lũ. Từ ý nghĩ nào đó mà nói gần như còn phiền phức hơn vấn đề của Hoàng Trì Trung.

Triệu Quốc Đống cũng vô thức nhìn Miêu Chấn Trung. Miêu Chấn Trung không giấu được vẻ khiếp sợ và buồn bã trong lòng. Mặt hơi tái, mặc dù vẫn giữ bình tĩnh nhưng tất cả các thường vụ đều biết Miêu Chấn Trung có quan hệ không cạn với Chu Hoành Vĩ. Chu Hoành Vĩ lúc làm Phó thị trưởng thường trực Thành phố An Đô cũng có phản ứng không tốt, sang bên sở tài nguyên môi trường làm giám đốc sở là do Phùng Cương toàn lực cố gắng. Bây giờ Chu Hoành Vĩ bị bắt cũng có nghĩa Miêu Chấn Trung khó tránh khỏi liên quan, ít nhất là nhìn người không chuẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook