Quyển 14 - Chương 50
Thụy Căn
16/04/2013
Cố Vĩnh Bân bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Khu Khai phát kinh tế kỹ thuật Ninh Lăng, khu công nghiệp Lâm Cảng mang đến rung động khá mãnh liệt cho hắn, hơn nữa chủ yếu là các hạng mục đầu tư mang tính công nghiệp. Hoài Khánh cũng từng có giai đoạn phát triển huy hoàng như vậy, mà chỉ đến khi hắn tự đặt mình vào "công trường" to lớn này thì hắn mới chính thức cảm nhận được những bước theo đuổi mau lẹ và vững chắc của Ninh Lăng.
- Nơi này chính là đại lộ Huy Hoàng, thị trưởng Cố, anh hãy chờ xem, trước tháng 10 sang năm cây cầu nói tuyến đường chính mà chúng ta đang ngồi đây sẽ được thông xe. Đến lúc đó cây cầu được mệnh danh là Huy Hoàng này sẽ đưa được quốc lộ băng ngang qua dòng Ô Giang, khiến cho Giang Đông và Giang Tây hoà thành một thể. Mặt khác từ khu Hà Nam đến Giang Đông và khu công nghiệp Lâm Cảng cho tới khu Khai phát kinh tế kỹ thuật Bắc Đoan cũng đã được quy hoạch. Theo dự tính thì chậm nhất sang năm khi cây cầu Huy Hoàng làm xong thì hai cây cầu đó cũng sẽ bắt đầu khởi công xây dựng. Chỉ cần làm xong hai cây cầu đó thì toàn bộ vùng Giang Đông, Giang Tây, Hà Nam, khu công nghiệp Lâm Cảng sẽ chính thức nối thành một thể, hình thành một chỉnh thể phát triển mạnh mẽ.
Cố Vĩnh Bân vừa cẩn thận quan sát bức quy hoạch xây dựng vừa lắng nghe phó thị trưởng Trúc Văn Khôi giới thiệu. Nghe nói vị phó thị trưởng được phân công quản lý xây dựng giao thông và đất đai này có tài hùng biến khiến người nghe say mê, xem ra cũng không quá.
Cùng mình đi thị sát xây dựng đô thị suốt hai ngày, có thể nói là thao thao bất tuyệt, xây dựng thành thị Ninh Lăng từ lịch sử cho tới hiện trạng thì hắn đều thuộc như lòng bàn tay, nơi nào trong nội thành có cái gì thì hắn cũng đều rõ, làm cho người ta quả thực không thể tin hắn là một phó thị trưởng mà giống như một tình nguyện đi bụi vậy.
- Lão Trúc, ý của anh là sang năm cho đến năm sau nữa sẽ còn dựng cây cầu nối hai bờ sông Ô Giang nữa sao?
Trong lòng Cố Vĩnh Bân thấy chấn động.
- Nếu tính cả cây cầu cao tốc An Tương và cây cầu đường sắt An Tương đã sắp làm xong thì Ninh Lăng chúng ta đã xây dựng xong 5 cây cầu lớn bắc qua Ô Giang trong 4 năm!
Trúc Văn Khôi nói với giọng tự hào:
- Điều này đã mang đến tác dụng xúc tiến rất lớn đối với việc phát triển các địa phương ven bờ Ô Giang. Hơn nữa chiếu theo ý tưởng của thị ủy, ủy ban nhân dân thị xã thì chậm nhất là sang năm sẽ khởi động kế hoạch thiết kế sân bay Ninh Lăng. Vài năm sau Ninh Lăng phải xây dựng được một sân bay có tiềm lực phát triển với sức sống lớn nhất, quan trọng nhất ở An Đông.
- Sân bay?! Ninh Lăng muốn xây dựng sân bay dân sự?!
Cố Vĩnh Bân chấn động cả người, hai mắt trợn tròn, liên tiếp những điều bất ngờ khiến hắn thật sự hiểu được tác phong của Ninh Lăng với Hoài Khánh là hoàn toàn khác biệt.
Về vấn đề xin khu Khai phát kinh tế cấp quốc gia thì từ trên xuống dưới thị ủy, ủy ban nhân dân thị xã Hoài Khánh đều cùng tạo thanh thế. Vì tranh đoạt chỉ tiêu vinh dự này nên đã cạnh tranh kịch liệt với ba nơi Miên Châu, Vĩnh Lương, Kiến Dương, thậm chí Đàm Lập Phong còn yêu cầu Nhược Hiền phụ trách công tác này. Giờ Đặng Nhược Hiền đã rời khỏi Hoài Khánh nên nghe nói là đã chỉ định Tiêu Triều kế nhiệm phó thị trưởng thường trực phụ trách phối hợp giai đoạn sau, phải bảo đảm khu Khai phát kinh tế của Hoài Khánh lên cấp thành công. Mà đây là một quá trình khá lâu dài, không mất một hai năm thì e là không được.
- Thị trưởng Cố, chẳng lẽ lại là sân bay quân sự hay sao?
Trúc Văn Khôi có hơi buồn cười:
- Ý tưởng này đã từng được bí thư Triệu đưa ra khi mới về Ninh Lăng năm trước nhưng một là lúc đó cơ sở kinh tế Ninh Lăng chúng ta còn khiếm khuyết. Hai là hệ thống giao thông trong nội thành và các vùng xung quanh chúng ta chưa được xây dựng xong. Do đó thị xã mới tạm gác ý tưởng này lại nhưng không phải là không có hành động gì, trên thực tế việc định vị, phác thảo sân bay vẫn luôn được tiến hành. Mục tiêu của thị xã chúng ta sau khi xây dựng sân bay xong chính là mở rộng từ Ninh Lăng, Thông Thành, Vĩnh Lương, Tương Tây, Tân Châu, thậm chí nam Hoa Đông, trở thành trung tâm hàng không dân dụng thứ cấp của An Nguyên dành cho 6 thành thị, 50 huyện, khu với tổng cộng 25 triệu dân cư.
Quá rung động, Cố Vĩnh Bân đã thầm tính toán trong lòng, làm phó thị trưởng thường trực thì công việc chủ yếu hàng đầu chính là phân công quản lý công tác tài chính, nói cách khác hắn phải phụ giúp thị trưởng quản lý tốt của cải toàn thị xã. Một hai năm gần đây Ninh Lăng có nhiều động tác xây dựng cơ sở như vậy thì tài chính từ đâu mà có được chứ?
Hai cây cầu lớn cộng thêm một sân bay, hơn nữa từ lời của Trúc Văn Khôi thì vì muốn tạo được sân bay hàng không dân dụng thứ cấp làm đầu mối quan trọng nên thị xã chắc chắn đã đầu tư không ít về việc xây dựng giao thông. Thu nhập tài chính năm nay của Ninh Lăng tăng tốc rất mạnh, hắn cũng biết sơ sơ, vài ngày trước cục trưởng cục tài chính tới báo cáo công tác cũng nói tình hình thu thuế nhập ngân khố năm nay. Nhưng nếu muốn khởi động được mấy ý tưởng khổng lồ như vậy thì chỉ sợ là vẫn không đủ lực, hắn rất muốn biết Ninh Lăng giải quyết vấn đề này như thế nào?
- Lão Trúc, nghe giới thiệu của lão thì một hai năm gần đây Ninh Lăng chúng ta chẳng phải sẽ đầu tư rất lớn trong việc xây dựng các công trình cơ sở sao?
Cố Vĩnh Bân hỏi một cách bình tĩnh.
- Đây là điều khó tránh khỏi. Vị trí địa lý của Ninh Lăng rất đẹp, là nơi hội hợp của hai dòng sông. Sang năm đường sắt An Tương sẽ được thông xe và kết hợp với đường sắt Tây Liễu hình thành nên một đầu mối trung chuyển hình chữ thập. Nhưng xét về tổng thể thì điều kiện cơ sở thì vẫn còn kém so với các nơi khác, sau khi bí thư Triệu tới Ninh Lăng thì đã đề xuất vừa phải xây dựng phần cứng vừa phải xây dựng phần mềm.
Trúc Văn Khôi kiên nhẫn giới thiệu.
- Mà phần cứng thì chủ yếu chính là công trình giao thông và thị chính cùng với khu Khai phát và các khu mới làm vật dẫn. Ví như con đường nối liền Phong Đình - Ninh Lăng đang được thi công toàn diện. Phương án xây dựng quốc lộ Vân Lĩnh đã chính thức được thông qua, tuần sau sẽ khởi công. Còn con đường nối liền Nam Độ - Vân Lĩnh cũng đã xin chỉ thị sở giao thông tỉnh, cố gắng trước khi sang năm mới sẽ nắm được phương án quy hoạch để sang đầu năm mới sẽ khởi công. Ngoài ra sang năm mới còn phải cải tạo hai con đường quốc lộ cấp hai Ninh Lăng - Thương Hóa và Ninh Lăng - Bổn Dương. Có thể nói là mức độ đầu tư trước nay chưa từng có.
- Vậy còn tài chính? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà lại tập trung đầu tư xây dựng cơ bản, đây là còn chưa tính tới việc xây dựng các cơ quan nhà nước ở bên khu mới nữa, tài chính từ đâu tới chứ?
Cố Vĩnh Bân truy vấn.
- Thị trưởng Cố, tài chính đến từ nhiều phương diện, một mặt là do công ty Thành Đầu đầu tư. Việc khai phá khu Giang Đông bao gồm cả xây dựng các công trình thị chính chủ yếu do công ty Thành Đầu giải quyết. Về vấn đề xây dựng đường giao thông thì chia làm ba con đường, một là thị xã đầu tư một phần tài chính, một phần tranh thủ tài chính của tỉnh nhưng phần này số lượng không lớn, bình thường thì đều tranh thủ tài chính từ các quốc lộ và tỉnh lộ có liên quan; phần còn lại chính là thông qua quyền chuyển giao và vay mượn để gom góp tài chính.
- Quyền chuyển giao và vay mượn? Lão Trúc, ý của lão là các con đường giao thông từ thị xã tới các huyện đều dựa vào quyền chuyển giao để thu được tài chính sao?
Cố Vĩnh Bân lắc đầu tỏ vẻ nghi ngờ:
- Tôi không cho là làm như vậy thì có thể thu thập được vốn, với tình trạng phát triển trước mắt của Ninh Lăng chúng ta, xét dưới góc độ phát triển thì dù các con đường từ thị xã tới các huyện có trọng yếu nhưng nếu bàn về lợi nhuận thì e là rất khó để khiến nhà đầu tư hài lòng chứ? Còn nữa, nếu Ninh Lăng thực sự đã có quy hoạch làm sân bay thì tôi rất hoài nghi hiệu quả sẽ không được như dự đoán sau khi xây sân bay xong. Chuẩn xác mà nói nếu quả thực phải xây sân bay thì tôi cảm thấy với hoàn cảnh trước mắt thì sân bay không có khả năng tự nuôi sống chính mình, thậm chí có thể tạo ra những lỗ hổng tài chính khổng lồ. Việc này đã có vô số vết xe đổ chứng minh rồi.
Trúc Văn Khôi tự cho mình là người thẳng thắn nhưng không ngờ vị thị trưởng mới tới này lại còn dám nói thẳng hơn. Nhất là khi đề cập đến vấn đề sân bay này, vốn lúc đầu bí thư Triệu đề xuất ý tưởng này thì rất nhiều lãnh đạo thị xã đều có thái độ hoài nghi, lo rằng việc này sẽ trở thành một cái động không đáy, phá vỡ tài chính thị xã. Nhưng lúc ấy thấy Triệu Quốc Đống đang rất hào hứng, lại chỉ mới triển khai công tác tiền kỳ chứ chưa đề cập tới cái gì mang tính thực chất cả, do đó chẳng ai bằng lòng gạt đi sự hứng khởi của Triệu Quốc Đống về vấn đề này. Nhưng Trúc Văn Khôi có thể cảm nhận được không ít lãnh đạo bao gồm cả thị trưởng Chung Dược Quân đều có thái độ hoài nghi cao về ý tưởng này.
- Thị trưởng Cố, việc thu tài chính từ quyền chuyển giao cũng không thuận lợi, đúng như lời anh nói, nhà đầu tư cho rằng khả năng thu hồi vốn đầu tư trong thời hạn quy định là không lớn nhưng thị xã đã tính toán thông qua việc vay nợ từ ngân hàng để đảm bảo tài chính. Do đó vẫn quy định kỳ hạn thu hồi.
Trúc Văn Khôi cười cười giải thích:
- Về vấn đề sân bay, tôi nghĩ điểm này kể cả tôi và rất nhiều người đều có nghi vấn, có điều bí thư Triệu đã nói rằng tạm thời không muốn tranh luận về vấn đề này, mọi việc cứ đợi sáu tháng cuối năm rồi nói sau. Công tác chuẩn bị tiền kỳ mới chỉ là điều tra mang tính dự bị chứ chưa nói việc đẩy mạnh duyệt đề án chính thức.
Cố Vĩnh Bân mỉm cười:
- Ý của bí thư Triệu là đợi sang năm mới, bí thư Triệu nắm chắc rằng có thể xóa tan những nghi ngờ và lo lắng của mọi người đối với phương án sân bay này sao? Bí thư Triệu có chắc chắn không?
- Ha ha, tôi đoán có lẽ bí thư Triệu có ý đó.
Trúc Văn Khôi mỉm cười với vẻ thần bí:
- Không chừng bí thư Triệu có thể hóa đá thành vàng thì sao? Có điều, thị trưởng Cố à, theo lý thuyết thì anh cũng đã có thời gian ngắn làm cùng với bí thư Triệu, ở Quy Ninh thì anh làm bí thư huyện ủy, bí thư Triệu làm thị trưởng, năng lực của bí thư Triệu thì hẳn là anh biết rõ mới phải. Bí thư Triệu đến Ninh Lăng đã khiến Ninh Lăng chúng ta có nhiều biến hóa không tưởng được, cho nên về vấn đề này thì tôi chỉ bán tín bán nghi mà thôi.
- Ừ, bí thư Triệu đích thực là có nhiều kiến giải và quan điểm độc đáo, ánh mắt cũng cũng hơn hẳn một bậc. Nếu nói một cách cầu thị thì Hoài Khánh có thể phát triển được đến như hiện giờ, khu Khai phát kinh tế kỹ thuật Hoài Khánh có thể được xếp vào danh sách ứng cử khu Khai phát kỹ thuật cấp quốc gia thì có quan hệ lớn với việc bí thư Triệu đảm nhiệm thị trưởng Hoài Khánh lúc ấy đã thúc đẩy phát triển ngành công trình mạnh điện tổng hợp trở thành ngành công trình chủ đạo của Hoài Khánh. Nhưng bí thư Triệu cũng là người, không phải thần thánh, thoát ly khỏi các điều kiện thực tế khách quan, có tài giỏi đến mấy thì không bột đố gột nên hồ, như vậy là không thể được.
Cố Vĩnh Bân cười nhạt.
- Chúng ta đành ngóng chờ thôi, đi nào thị trưởng Cố, chúng ta qua bên kia xem, đây là núi Diệu Phong và hồ Diệu Hồ, là điểm kết thúc phía đông của đại lộ Huy Hoàng, cũng được khen là hai lá phổi xanh của Ninh Lăng chúng ta.
Trúc Văn Khôi nói đầy hào hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.