Lộng Triều

Quyển 15 - Chương 50

Thụy Căn

16/04/2013



8h tối, Thị ủy Ninh Lăng tổ chức hội nghị liên tịch, tất cả Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng đều tham gia.

Công tác tiếp đón từ trước đến giờ không bao giờ là việc nhỏ. Nhất là có lãnh đạo từ Trung ương và tỉnh tới.

Chỉ thoáng sơ sẩy một chút sẽ lưu lại ấn tượng rất không tốt, sẽ mang tới nhiều phiền toái trong công việc sau này. Vì thế Triệu Quốc Đống yêu cầu phải làm toàn diện, không có sơ sót, ai tiếp đón ai, ai đi cùng ai, bố trí hoạt động gì đều phải rõ ràng, tất cả công việc đưa đến từng người.

Sau khi Chung Dược Quân đọc xong bản phân công, Triệu Quốc Đống nhấn mạnh lại vài điều, yêu cầu lễ hội văn hóa lần này thành công tốt đẹp.

- Dược Quân, tôi nghĩ mọi người chắc cũng có chút mệt mỏi nhưng tinh thần rất tốt. Qua được cửa này thì Ninh Lăng sẽ thắng lợi. Nhiều lãnh đạo tập trung tới Ninh Lăng chúng ta như vậy, không biết mấy năm nữa có cơ hội đó không?

Triệu Quốc Đống thở dài nói. Trong phòng bây giờ chỉ còn hai người bọn họ.

- Đây là lần để tạo ấn tượng hoàn toàn mới cho lãnh đạo về Ninh Lăng chúng ta.

- Bí thư Triệu, lúc anh lên Bắc Kinh học, tôi ở nhà mà rất lo. Hai tháng nay có quá nhiều áp lực, tôi sợ mình suy sụp. Cũng may chỉ còn tháng nữa là anh về. Bí thư Triệu, anh về, tôi định nghỉ một chút. Hai tháng nay tôi chỉ về An Đô có một lần, vợ lầm bầm mãi mà không biết giải thích như thế nào.

Chung Dược Quân nói rất thật lòng. Chỉ khi phụ trách công việc chung toàn Ninh Lăng, y mới có thể cảm nhận sức nóng của vị trí đó. Chuyện gì cũng báo cáo lên chỗ anh, chuyện quan trọng cần anh quyết định, hơn nữa hai tháng nay việc lớn không ngừng xuất hiện, mọi việc đều quan trọng, không dám chậm trễ một chút nào. Chung Dược Quân rất mệt mỏi.

- Dược Quân, ai cũng sẽ đi tới bước này, chẳng lẽ anh định làm Thị trưởng cả đời sao?

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói. Ở đây chỉ có hai người nên gì cũng có thể nói. Hơn nữa hai năm qua hắn và Chung Dược Quân phối hợp khá ăn ý.

- Ở đây chỉ có hai chúng ta nên cứ nói thoải mái. Không chừng ngày nào đó tôi đi, anh sẽ lên gánh vác trọng trách này thì sao?

- Bí thư Triệu, anh sẽ đi?

Chung Dược Quân có chút giật mình nói.



- Anh nghe được gì phải không?

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói. Ban tổ chức cán bộ Trung ương cũng không phải đơn vị bí mật gì, tin Bí thư thị ủy thị xã có kinh tế phát đạt vào Thường vụ tỉnh ủy đã được truyền ra. Khi Triệu Quốc Đống về An Đô, Tương Uẩn Hoa đã gọi hỏi hắn về vấn đề này, cũng nói Triệu Quốc Đống nếu tranh thủ được thì nên tranh thủ.

Chung Dược Quân suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi nghe nói Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đưa ra đề nghị là tăng địa vị của Bí thư của thị xã có kinh tế phát triển, qua đó tăng cường xúc tiến và chỉ đạo của nơi đó, tạo hiệu ứng làm mẫu.

- Vì thế tôi cũng được xếp vào diện ứng cử sao?

- Hắc hắc, Bí thư Triệu, anh đừng nói mình không biết tin gì đó.

Chung Dược Quân nở nụ cười.

- Tin này thì tôi biết nhưng chuyện tốt đó có rơi vào Ninh Lăng chúng ta hay không thì tôi không chắc. Tổng GDP của Ninh Lăng còn cách xa so với các thành phố, thị xã bên trên, thêm nữa do lý lịch của tôi cũng ảnh hưởng nhiều. Tuy không đến mức không có khả năng nhưng khá nhỏ.

- Bí thư Triệu, lời này của anh không sai nhưng phải xem cái nhìn của lãnh đạo là gì.

Chung Dược Quân nói:

- Tổng GDP năm ngoái của chúng ta kém hơn nhưng vài năm tới thì chỉ sợ bọn họ còn xếp sau chúng ta. Tôi tin vào điều này. Về vấn đề lý lịch thì tôi thấy không có vấn đề gì mà. Thị trưởng Hoài Khánh, cục trưởng ở Bộ năng lượng, bây giờ cũng đến Ninh Lăng làm Bí thư thị ủy được hai năm, vậy còn thiếu lý lịch sao? Hơn nữa thời này đâu phải dựa vào lý lịch mà dùng người. Tôi nghĩ Tỉnh ủy chắc không đến mức hẹp hòi với chi tiết này chứ?

- Ha ha, Dược Quân, anh đây không phải nói đúng suy nghĩ trong lòng tôi sao?

Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:

- Chẳng qua tôi cũng rất vui. Nói thật anh là người hợp tác ăn ý nhất với tôi. Hai chúng ta có quan điểm giống nhau trong công việc, đó là cơ sở cộng tác tốt nhất.

- Tôi ở Hoa Lâm đã cộng tác với La Đại Hải và Đường Diệu Văn. Bí thư La rất ủng hộ công việc của tôi, nhưng đó là một lão đồng chí nên nhiều quan niệm không kịp thời đại. Đường Diệu Văn thì trong phát triển kinh tế quá công lợi, tôi đã phê bình y. Lúc ở Tây Giang tôi đã cộng tác với lão Tằng khá ăn ý, nhưng tính cách lão Tằng hơi mềm yếu, tôi cũng phê bình. Lúc ở Hoài Khánh, tôi đã phối hợp với Phó chủ tịch tỉnh Trần Anh Lộc. Phó chủ tịch Trần lại quá chú trọng đoàn kết, chấp nhận nhịn và lui, tôi cũng không quá đồng ý với quan điểm này của y.



Chung Dược Quân lắng nghe Triệu Quốc Đống nói. Nói thật y cũng hiểu hai năm làm việc chung với Triệu Quốc Đống là khoảng thời gian thoải mái nhất của y. Dù lúc làm ở Ủy ban xây dựng tỉnh hay làm việc với Hoàng Lăng đều không thoải mái như hai năm này. Mặc dù y lo có những lúc mình có tranh chấp với Triệu Quốc Đống nhưng hai người vẫn tìm được điểm chung.

- Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nói Ninh Lăng đạt thành tích như vậy là do quan điểm của tôi và anh nhất trí, là do bộ máy Ninh Lăng chúng ta đoàn kết hợp lực. HƠn nữa tôi tin nếu hai chúng ta có thể tiếp tục hợp tác, bộ máy được ổn định thì Ninh Lăng trong ba năm tới sẽ lên một tầm cao mới, chúng ta thậm chí có thể đuổi kịp An Đô.

Chung Dược Quân gật đầu nói:

- Bí thư Triệu, tôi cũng không dấu anh, tôi vốn nghĩ làm một khóa ở Ninh Lăng, có cơ hội sẽ về tỉnh làm chủ nhiệm Ủy ban xây dựng. Anh cũng biết tôi chuyên về mảng này, mấy việc như tổ chức bộ máy không phải sở trường của tôi. Tôi không biết có thể làm giỏi như anh không? Có anh làm người đi trước, tôi nghĩ ai đến Ninh Lăng làm Bí thư thị ủy cũng thấy áp lực.

- Ha ha, Dược Quân, anh đúng là khen tôi ròi, không nên nghĩ phức tạp như vậy. Tôi tin anh tuyệt đối có thể làm tốt.



Bốn chiếc xe Toyota Kesida cùng hai chiếc Buick tiến vào trạm thu phí phía đông cao tốc An Tương.

Lão Ứng, con đường này cuối cùng coi như làm xong, từ nay về sau từ Hàng Châu đến Thành Đô chính là đường cao tốc hết. Có thể nói tỉnh An Nguyên đã thông hết các nơi.

Phó trưởng ban thường trực – Ban Tuyên giáo Trung ương Thường Dung có quê ở Lam Sơn, vốn là Bí thư đảng ủy Đại học sư phạm Bắc Kinh, sau đó điều sang làm Phó trưởng ban rồi Phó trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo Trung ương. Lúc ấy Ứng Đông Lưu lại là Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban giáo dục quốc gia, hai người vẫn có liên lạc, quan hệ khá tốt.

- Trước đây ở khu vực An Đông chỉ có một quốc lộ 15 nên hạn chế nghiêm trọng tới phát triển kinh tế. Bây giờ cao tốc An Tương đã thông nên tạo tác dụng lớn thúc đẩy kinh tế khu vực phát triển, nhất là Thị xã Ninh Lăng.

Ứng Đông Lưu cười cười đáp lại.

- Ừ, lần này Ninh Lăng tranh thủ đăng cai tổ chức lễ hội văn hóa cũng là do giao thông được cải thiện. Nghe nói hạng mục sân bay của Ninh Lăng đã được Quốc vụ viện thông qua. Bí thư thị ủy Ninh Lăng đúng là có chút quyết đoán nên mới có thể làm hạng mục được thông qua.

Thường Dung rất chú ý sự phát triển của quê hương mình. Lúc ở Bắc Kinh, y thường xuyên có các quan chức địa phương ở quê đến nhà nhờ giúp mấy hạng mục liên quan tới các bộ, y đều không từ chối.

Ứng Đông Lưu cười cười không nói nhưng Hác Mộng Hiệp ở bên đã tiếp lời:

- Trưởng ban Dung, Triệu Quốc Đống là Bí thư thị ủy trẻ nhất tỉnh tôi, to gan, giỏi làm kinh tế, đầu óc có tầm nhìn xa, đưa ra ý tưởng hình tình không khí nhân văn, văn hóa ở Ninh Lăng, thị xã vì thế cũng đầu tư rất lớn. Lễ hội văn hóa lần này chỉ là một cơ hội, khi đến Ninh Lăng thì ngài sẽ thấy sự khác biệt của Ninh Lăng so với các nơi khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook