Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 51

Thụy Căn

16/04/2013



Chẳng qua Đào Quốc Trì nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi tại sao Triệu Quốc Đống luôn đi cùng đoàn. Đồng thời Triệu Quốc Đống này nói chuyện cũng rất vui vẻ với phó tổng Cục trưởng Tống Phi.

Nhất là khi Triệu Quốc Đống nói chuyện với Tống Phi về việc khi xây dựng đô thị, chính quyền phải vượt qua tâm trạng táo bạo, phải đặc biệt chú trọng bảo vệ các công trình kiến trúc lịch sử, truyền thống, cố gắng bảo tồn diện mạo lịch sử của đô thị, mà không phải là mang tâm tính vì hiệu quả nhất thời mà phá hủy di sản văn hoá.

Tống Phi cũng rất tán thành với quan điểm này của Triệu Quốc Đống. Hai người nói chuyện từ lúc ăn cơm đến lúc ăn xong, ngoài lúc Triệu Quốc Đống bởi vì có khách ở phòng bên nên ngừng lại đôi chút.

Nhất định là có việc gì đó.

Đây là nhận định của Đào Quốc Trì đối với Triệu Quốc Đống.

Y tuyệt đối không tin Bí thư Thị ủy Ninh Lăng này kéo đoàn người Tống Phi tới Ninh Lăng chỉ là để thảo luận vấn đề gặp phải khi cải tạo di sản văn hoá. Theo Đào Quốc Trì thấy Triệu Quốc Đống nhất định là có ý đồ gì đó với đoàn người Tống Phi, chẳng qua như vậy cũng đơn giản mà, đuôi hồ ly sớm muộn cũng lòi ra dù y có giấu sâu đến đâu đi nữa.

Triệu Quốc Đống cũng không biết có người nhận định mình như vậy. Tâm trạng hắn hôm nay khá vui vẻ, mượn men rượu làm hắn càng thêm phóng túng, cũng nói chuyện khá hợp với Tần Lăng và Tạ Lý Tư.

Buổi chiều Chung Dược Quân cùng hai người này tới xem cơ sở vật chất ở Khu Khai Phát, đồng thời cũng ngồi hội đàm với nhau. Nguồn điện phong phú ở Ninh Lăng là điểm làm bọn họ hài lòng nhất, nhất là trạm phát điện ở sông Kim Mã càng đủ để đảm bảo mùa khô cũng đủ điện cung cấp cho các công ty đầu tư vào đây. Hơn nữa nơi này có ưu thế hơn hẳn các nơi khác là có trụ sở thiết bị ngành điện do Tập đoàn quốc điện đầu tư vào, điều này đủ để bọn họ động tâm.

Triệu Quốc Đống còn cam đoan với bọn họ rằng Thị ủy Ủy ban Ninh Lăng sẽ cung cấp các hoàn cảnh mềm tốt nhất cho bọn họ đầu tư xây dựng nhà máy. Ví dụ như phục vụ công cộng đến trung tâm văn hóa, giải trí, thông tin tin tức, đảm bảo giao thông. Thị xã Ninh Lăng đều sẽ tiến hành thăng cấp tất cả các hoàn cảnh mềm ở Khu Khai Phát, điều này cũng làm bọn họ hài lòng.

Về phần Chư Giá Hiên cũng như vậy. Trong bàn ăn Triệu Quốc Đống mời Chư Giá Hiên ba chén liền làm cho Chư Giá Hiên khá vui vẻ, coi như không còn bất mãn vì buổi chiều Triệu Quốc Đống không tiếp mình. Mà Vưu Liên Hương bị Triệu Quốc Đống kích nên cũng mời Chư Giá Hiên vài chén làm Chư Giá Hiên cũng thấy có men say dù tự nhận uống rất giỏi.



Sau khi Tần Lăng đi, Triệu Quốc Đống liền ngồi cùng với Chư Giá Hiên đến 12h, nói đủ chuyện, nhất là hai người đều uống nhiều rượu nên càng dễ tìm tiếng nói chung.



Sáng hôm sau khi mặt trời chiếu vào cửa sổ, Triệu Quốc Đống mới cảm thấy một ngày đã qua đi.

Mấy ngày bận rộn cuối cùng đã xong vài việc. Hắn rốt cuộc cũng có hai ngày nghỉ.

Chuyện của Tập đoàn Hải Uy cùng công ty Thần Phong coi như được xác định.

Công ty đầu tư Quân Thụy cùng tập đoàn Hải Uy còn vài vấn đề chi tiết khi đầu tư dây chuyền sản xuất pin năng lượng mặt trời, tập đoàn Hải Uy bởi vì đã có vài năm nghiên cứu nên cũng có kỹ thuật khá cao. Chỉ riêng về hệ thống thiết bị biến năng lượng thành điện và hệ thống ắc quy tích điện đã có thể mang lại lợi nhuận rất lớn cho bọn họ.

Mà công ty đầu tư Quân Thụy lại cho rằng nếu đầu tư cả một dây chuyền đầy đủ thì quá lớn, chẳng những khiến việc xây dựng kéo dài, hơn nữa cũng khiến tài chính gặp nhiều khó khăn, hai bên có chút khác nhau ở điểm này.

Triệu Quốc Đống cũng đã liên lạc với Lưu Kiều và Phòng Tử Toàn, đề nghị công ty đầu tư Trung Hoa cùng Năng lượng Quốc Toàn có thể đầu tư vào mảng này. Bốn bên đầu tư, tập đoàn Hải Uy lấy kỹ thuật cùng con người và một phần tài chính lấy cổ phần. Còn công ty đầu tư Quân Thụy, công ty đầu tư Trung Hoa cùng với Năng lượng Quốc Toàn lại góp vốn lấy cổ phần.

Công ty đầu tư Trung Hoa cùng Năng lượng Quốc Toàn cũng phân biệt phái đại biểu đến đàm phán với tập đoàn Hải Uy cùng công ty đầu tư Quân Thụy. Về cơ bản bốn bên đã nhất trí, chẳng qua về tỷ lệ cổ phần và số vốn góp thì chưa thống nhất, có lẽ một hai tuần tới là đạt thành nhất trí.

Công ty Năng lượng Quốc Toàn do giá than tăng nhanh nên đạt lợi nhuận cực lớn. Mặc dù công ty vẫn đang tiếp tục mua các mỏ khác và mở rộng quy mô nhưng đã không còn thiếu tiền. Các ngân hàng đều tranh nhau cho công ty này vay vốn. Chính vì nguyên nhân này khi Triệu Quốc Đống hỏi Phòng Tử Toàn có muốn thử trong lĩnh vực năng lượng mặt trời không, Phòng Tử Toàn lập tức đồng ý.

Bên Công ty Thần Phong thì đơn giản hơn nhiều. Bộ năng lượng đã đưa ra quy hoạch phát triển nguồn năng lượng mới, hơn nữa còn có các ưu đãi về chính sách, tài chính, thuế đối với ngành này nên mới thành lập công ty Thần Phong phụ trách chính lĩnh vực năng lượng mới của bộ.

Đối với công ty Thần Phong, Thị xã Ninh Lăng cũng đưa ra nhiều chính sách ưu đãi về đất, điện. Hơn nữa Ninh Lăng còn có trụ sở thiết bị ngành điện và hệ thống đường sắt, đường sông thuận tiện nên Ninh Lăng có ưu thế hơn nhiều so với các nơi cạnh tranh. Hơn nữa công ty Thần Phong lại là công ty trực thuộc Bộ năng lượng, với mạng lưới quan hệ của Triệu Quốc Đống ở Bộ năng lượng thì công ty này không có nghi ngờ gì sẽ đầu tư vào Ninh Lăng.



Tổng cục di sản văn hoá khi khảo sát Ninh Lăng cũng thấy khá hài lòng. Tống Phi do Triệu Quốc Đống nhiệt tình mình đến Lý trang – Hoa khê câu Tây Giang đều lập tức bị nơi này khiến cho bọn họ động tâm.

Nhất là “ngẫu nhiên” gặp Học viện mỹ thuật Trung ương và Hội nhiếp ảnh Trung Quốc đến đây thăm quan, hai bên liền nói chuyện với nhau về tinh thần dân tộc ở nơi này. Học viện mỹ thuật Trung ương và Hội nhiếp ảnh Trung Quốc không ngừng khen ngợi và tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với đoàn người Tống Phi. Trước khi đi Tống Phi còn chủ động nói với Triệu Quốc Đống về việc Ninh Lăng có thể cân nhắc xin chứng nhận di sản văn hoá cấp quốc gia cho Lý trang – Hoa khê câu Tây Giang. Đây là điều Triệu Quốc Đống mong đợi nên hắn lập tức nói lời cảm ơn.

Lúc này Đào Quốc Trì cũng đã nhìn ra ý đồ của Triệu Quốc Đống. Y không khỏi khen ngợi kế hoạch chu đáo, tỉ mỉ của đối phương.

Triệu Quốc Đống cũng không giấu mà nói thẳng hy vọng một ngày nào đó thành cổ quân sự Thổ Thành và Lý trang – Hoa khê câu Tây Giang được công nhận là di sản văn hoá thế giới, điều này làm Đào Quốc Trì rất ngạc nhiên. Y cũng nói về sẽ báo cáo với Phó chủ tịch tỉnh Cam Bình xem có thể xúc tiến Tổng cục di sản văn hoá đẩy nhanh trình tự xác định làm di sản văn hoá cấp quốc gia, sau đó nhanh chóng khởi động tiến trình xin công nhận làm di sản văn hoá thế giới hay không?

Một loạt hoạt động làm Triệu Quốc Đống có chút mệt mỏi. Người tuy không mệt nhưng tâm trí mệt. Nhất là ở hạng mục với tập đoàn Hải Uy, Triệu Quốc Đống có thể nói là phí nhiều công sức. Mà việc đẩy Lý trang – Hoa khê câu Tây Giang ra ngoài với mọi người cũng là điều làm hắn mệt mỏi. Vấn đề trong đó không phải do hắn có thể khống chế được. Nếu như là cho tổng cục Di sản văn hoá quốc gia và đoàn thăm quan kia thấy bọn họ rơi vào kế hoạch của hắn thì có lẽ tác dụng tuyên truyền sẽ giảm nhiều.

Đây vốn không phải công việc của hắn, nhất là hai hạng mục sản xuất công nghiệp vốn là công việc bên Ủy ban Thị xã. Nhưng hai hạng mục này đều do hắn mời đến, hơn nữa Chung Dược Quân cùng Trúc Văn Khôi bây giờ đều rất bận. Bọn họ bận thành lập công ty đầu tư đô thị, vận động xây dựng cầu Ô Giang, phối hợp với quy hoạch bên khu Giang Đông, một loạt công việc làm cho hai người bọn họ rất bận. Cho nên Triệu Quốc Đống chỉ có thể đứng ra phụ trách việc này. Cũng may công việc sau đây có Lý Đại Phú nên hắn mới có thể yên ổn đôi chút.

Hắn là Bí thư Thị ủy có quá nhiều việc phải quan tâm, như vậy là không đúng với bình thường. Nhưng ở tình hình này thì hắn không thể không làm thế. Cố gắng kéo gần khoảng cách với đối thủ là mục tiêu mà hắn đặt ra.

Chẳng qua trong Hội nghị thường ủy Triệu Quốc Đống cũng đã tiến hành phê bình, yêu cầu các vị thường vụ phải làm hết chức trách của mình.

Triệu Quốc Đống cũng biết nếu mình không buông tay thì về sau càng khó làm hơn nữa. Cho nên mặc dù có một số việc hắn không quá yên tâm nhưng hắn vẫn cắn chặt răng bỏ ra. Ví dụ như việc xây dựng khu Giang Đông, hắn ngoài việc nói ra vài quan điểm của mình thì không động gì tới.

Bận một thời gian, Triệu Quốc Đống thấy mình cũng nên nghỉ ngơi một chút. Một tháng trời hắn không về An Đô, thậm chí cũng không nhớ mà gọi điện.

Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn hiếm khi không tập luyện nhưng lần này lại ngồi lặng lẽ ở trên giường suy nghĩ chuyện cần làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook