Quyển 3 - Chương 55
Thụy Căn
17/04/2013
Đề tài thay đổi rất nhanh, bữa cơm này coi như sôi nổi. Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận mấy người kia nhìn mình với vẻ khá hài lòng.
Triệu Quốc Đống vừa đi, Liễu Đạo Nguyên nhíu mày nói:
- Triệu Quốc, người này thật sự là cảnh sát sao?
- Sao, không giống ư?
Lưu Triệu Quốc cười cười hỏi lại một câu.
- Không phải, nhưng biểu hiện của cậu ta làm tôi giật mình. Một cảnh sát sao lại phân tích chính xác về tình hình kinh tế quốc gia như vậy, hơn nữa còn đưa ra các dự đoán rất sát thực tế.
Liễu Đạo Nguyên chép miệng nói:
- Dù là cậu ta đoán có đúng không thì cũng không đơn giản.
Câu đánh giá không đơn giản từ miệng Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nói ra thì đúng là không đơn giản.
- Ừ, tôi cũng thấy người này nói khá có cơ sở. Tôi đồng ý với việc cậu ta nói kinh tế phát triển quá nóng có liên quan đến việc thả lỏng chính sách. Theo tôi biết các ngân hàng, tổ chức tín dụng ở Huyện Hoa Dương cho vay rất thoáng, nói cách khác chỉ cần anh đưa ra lý do hợp lý là có thể vay được. Chẳng qua lãi khá cao, nhưng mặc dù là như vậy vẫn không thỏa mãn nhu cầu cho nên tôi lo bọn họ có thể thu hồi được toàn bộ vốn cho vay không?
Thái Chánh Dương có vẻ nặng nề hơn Liễu Đạo Nguyên nhiều.
- Chánh Dương, ông làm Bí thư huyện ủy thì cảm giác chuyện này thế nào? Chẳng lẽ không có biện pháp áp chế sao?
Lão Hùng nhíu mày nói.
- Ông nói thì dễ nhưng kinh tế Huyện Hoa Dương phát triển nhanh như vậy chủ yếu là nhờ tài chính ủng hộ. Nhất là sự phát triển của các công ty, nếu tôi mà dội nước lạnh vào thì thích hợp không?
Thái Chánh Dương cười khổ nói.
- Có không ít cán bộ mang thái độ việc không liên quan tới mình. Hơn nữa ông lập tức sẽ lên làm Phó thị trưởng, về sau có vấn đề thì cũng không liên quan tới ông mà.
Lão Hùng - Hùng Chính Lâm trừng mắt nhìn đối phương mà nói.
- Ông đừng nói như vậy, tôi lên làm Phó thị trưởng thì cũng kiêm chức Bí thư huyện ủy Hoa Dương, cũng không thể thoát mà.
Thái Chánh Dương vội vàng lắc đầu nói.
- Có phải ông cũng muốn thoát khỏi Huyện Hoa Dương để đỡ rắc rối không?
Lưu Triệu Quốc cười nói.
- Ai không muốn chứ? Ông cho rằng chức Bí thư huyện ủy này dễ ngồi sao? Không làm thì không biết mà. Triệu Quốc, bây giờ ông đã là Phó cục trưởng thường trực, lão Tạ có lẽ chỉ còn năm nữa là lui. Đợi ông ta sang bên Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thì ông sẽ nhanh chóng biết nỗi khổ của người cầm đầu.
Ăn xong mọi người liền ngồi nói chuyện. Mọi người đều hy vọng Lưu Triệu Quốc có thể lên làm Cục trưởng Cục công an thành phố An Đô.
Lưu Triệu Quốc cũng hiểu rõ vấn đề của việc này. Lên làm Cục trưởng Cục công an thành phố là khá khó khăn. Bởi vì An Đô có truyền thông Cục trưởng Cục Công an sẽ kiêm chức Bí thư đảng ủy. Nhưng Bí thư đảng ủy Cục Công an lại là Thường vụ thị ủy, bước tiến như vậy thì hơi lớn.
- Triệu Quốc, ông đừng nghĩ nhiều, cứ làm tốt công việc là được. Về phần sau khi lão Tạ lui, ông có thể lên hay không thì chưa quyết định. Bên lão Liễu cũng sẽ nghĩ cách giúp ông. Nếu bàn về cấp bậc và tư cách thì ông có đủ, bây giờ chỉ là đến An Đô trong thời gian ngắn mà thôi.
Thái Chánh Dương nói.
- Ông cũng đừng đội mũ cho tôi, có thể giúp thì tôi nhất định giúp. Chẳng qua làm Cục trưởng Cục Công an sẽ cục Chiêu thương vào Thường vụ thị ủy, điều này tôi sao dám dễ tỏ thái độ. Sợ rằng phải do chính Triệu Quốc tự tìm biện pháp.
Liễu Đạo Nguyên nhìn Lưu Triệu Quốc rồi nói.
- Ý của lão Liếu là muốn Triệu Quốc đi tìm Bí thư Dương?
Hùng Chính Lâm nói.
- Bạn học ngày xưa bây giờ đến thăm nhà cũng không có gì quá mà. Hơn nữa công tác của Triệu Quốc cũng được Bí thư Dương quan tâm, không thể coi như không biết mà.
Liễu Đạo Nguyên biết quan hệ của Lưu Triệu Quốc và Phó bí thư Tỉnh ủy Dương Tử Minh. Mặc dù Lưu Triệu Quốc về An Đô công tác chủ yếu là do Liễu Đạo Nguyên giúp. Nhưng nếu Phó bí thư Dương không tự mình nói chuyện với Thị ủy An Đô thì cũng không nhanh như vậy đã có quyết định.
Lưu Triệu Quốc và Dương Tử Minh mặc dù có mọi người sẽ không nói chuyện mấy, nhưng quan hệ của hai người rất thân thiết.
- Tôi tìm cơ hội thích hợp rồi nói.
Lưu Triệu Quốc thản nhiên nói:
- Vừa nãy Tiểu Triệu nhắc đến cổ phiếu làm tôi hứng thú. Đúng như cậu ấy nói nếu như có thể thành công thì đây cũng là cách kiếm tiền hợp pháp.
- Ha ha, ông còn thiếu tiền ư? Vừa nãy Tiểu Triệu nói cũng có lý. Nhưng cậu ta cũng nói đầu tư có mạo hiểm giống đánh bạc vậy. Ông đặt cược nhưng có lẽ nó sẽ không được niêm yết, có lẽ ông sẽ mất tiền. Có cần như vậy không?
Hùng Chính Lâm trêu chọc.
- Không, việc này đúng là có mạo hiểm một chút nhưng tôi thấy cậu ta phân tích có lý. Bây giờ quốc gia đang tích cực cổ phần hóa các công ty, chỉ cần công ty đó không gặp khó khăn trong kinh doanh thì khả năng niêm yết lên thị trường chứng khoán là rất lớn, đúng là đáng để đầu tư.
Lưu Triệu Quốc lắc đầu nói:
- Quyết định không có lệnh cấm, chỉ cần anh không dùng tiền công vào việc này thì giống như mua trái phiếu chính phủ vậy, đều là hành vi đầu tư bình thường.
- Không ngờ ông cũng có đầu óc kinh tế. Tôi thấy nếu như trong tay có tiền rảnh rỗi thì cũng đáng để thứ một phen. Đây cũng không phải việc phi pháp mà.
Thái Chánh Dương gật đầu nói.
Ra khỏi nhà hàng, Triệu Quốc Đống thấy rất thoải mái. Mặc dù hắn có kiến thức trong mơ nhưng bản thân hắn lại thấy áp lực lớn từ mấy vị quan to kia mang tới.
Vị Liễu ca kia nhất định không phải nhân vật bình thường. Y nói chuyện rất kiên quyết, rất có lý lẽ, hơn nữa y còn ngồi chính giữa thì nhất định là nhân vật lớn.
Vị Thái ca kia cũng không đơn giản. Y ít nhất là thường vụ huyện ủy Huyện Hoa Dương¸không chừng là Phan Bằng Trình. Với phán đoán của Triệu Quốc Đống hơn phân nửa là Phó bí thư. Y ngồi đó tạo ra khí thế rất lớn, quen sai việc.
Vị Hùng ca kia là ở Ủy ban kỷ luật Thị ủy nên có ánh mắt nhìn người rất sắc. Ở bữa rượu sôi nổi như vậy mà còn có vẻ lạnh nhạt. Ủy ban kỷ luật thành phố, không biết mình lúc nào có tư cách để người ta điều tra.
Triệu Quốc Đống cười cười, Lưu ca đây là cố ý mở cửa cho mình, một cửa đi lên tầm cao hơn. Mặc dù cửa này thoạt nhìn còn xa không thể với, nhưng cuối cùng có ngày hắn đi được vào trong.
Có thêm bạn là thêm đường, mặc dù những người này chưa coi hắn là bạn, mặc dù Lưu Triệu Quốc mạnh mẽ giới thiệu nhưng quan niệm thân phận đã ăn sâu vào suy nghĩ bọn họ. Theo bọn họ thấy thanh niên mặc dù có tài nhưng vẫn còn cục bộ, chẳng qua hắn sẽ dùng thực tế để bọn họ có ấn tượng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.