Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 56

Thụy Căn

17/04/2013



Tiễn Phòng Tử Toàn, Triệu Quốc Đống ngồi đó mà suy nghĩ.

Dù là ai chỉ cần có điều kiện sẽ không thỏa mãn với hiện tại. Phòng Tử Toàn từ một công nhân Nhà máy dệt biến thành chủ lò gạch, chủ mỏ than, bây giờ lại muốn đến Nội Mông phát triển, sự thay đổi không phải một hai câu là nói rõ được. Hứa Vĩ cũng như thế, từ một con nhà nông dân biến thành chủ bãi cát, Triệu Quốc Đống thậm chí còn cho cậu ta 10% cổ phần bãi cát, mười năm sau cậu ta sẽ có cả bãi cát này.

Hắn không phải cũng như vậy sao, từ Trưởng đồn công an đi lên từng bước, biết rõ từng bước đi sẽ có nhiều nguy hiểm nhưng vẫn tiến lên, biết trên núi có hổ mà không lùi bước. Nếu như con người cứ thỏa mãn và muốn sống cuộc sống nhẹ nhàng thì không hay.

Đối với đàn ông thì cuộc sống không phải là một quá trình chinh phục sao? Tiến bước trên sự nghiệp, chinh phục phụ nữ, cái nào chẳng phải đại biểu mục tiêu của người đàn ông?

Như hắn bây giờ vào trong quan trường càng thêm nhạy cảm, hắn cũng rất muốn một bước lên trời. Nhưng Triệu Quốc Đống mới 25 tuổi đã làm Chủ tịch huyện là điều chưa từng có trong lịch sử, nếu không phải do nhiều nguyên nhân thì hắn phải ngồi ở vị trí Chủ tịch huyện này ít nhất vài ba năm mới có cơ hội khác.

Nếu muốn thuận lợi từ Chủ tịch huyện đến Bí thư huyện ủy thì còn phải xem biểu hiện trong một hai năm tới của hắn. Mấy Công ty Đại Hoa, Tam Điệp, Tập đoàn Xán Hoàng hay Công ty Dụ Thái tiến vào đầu tư ở Hoa Lâm đã làm Thị xã chú ý. Mà việc hắn chỉnh đốn tác phong làm việc, tăng hoàn cảnh đầu tư cũng được lãnh đạo khen ngợi.

Vưu Liên Hương đã gọi cho Triệu Quốc Đống nói Văn phòng tỉnh ủy sẽ tới nghiên cứu, tìm hiểu tình hình chỉnh đốn tác phong làm việc của Hoa Lâm. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút đắc ý lại lo lắng. Có chuyện lần trước nên hắn có chút lo lắng.

- Vưu tỷ, tôi mời chị một chén. Đợt Quốc khánh tôi về An Đô và gặp Trưởng ban Huệ Hương ở Giang Khẩu, qua đó mới biết chị ấy đã lên làm Cục trưởng cục Nhân sự, tôi mời chị ấy đến Ninh Lăng xem một chút, chị ấy đã đồng ý.

Triệu Quốc Đống giơ chén lên rồi nói.

- Ừ, Huệ Hương đã lên cục Nhân sự được nửa năm. Quốc Đống, cậu có phải là cùng Cao Dương đến từ Giang Khẩu nên ăn hiếp tôi sao?

Vưu Liên Hương cười nói.

- Ha ha, Vưu tỷ, chị nói vậy là không đúng rồi. Nếu như nói chúng ta cùng đến từ An Đô còn miễn cưỡng nghe lọt. Đều từ An Đô đến Ninh Lăng làm việc, còn chia gì chứ? Chỉ bằng lời này tôi cũng phải mời Vưu tỷ một chén.

Cao Dương cười nói.

Vưu Liên Hương giơ chén lên nói:

- Được rồi, ba chúng ta cùng cạn chén. Cùng xa nhà đến Ninh Lăng thì không dễ, ngày sau có gì giúp nhau nhiều. Nhất là Quốc Đống đang ở huyện, Cao Dương, anh cũng phải chiếu cố nhiều mới được.

- Ha ha, Vưu tỷ, Quốc Đống là quan đầu huyện, Viện kiểm sát chúng tôi là cơ quan nghèo, còn cần bọn họ ủng hộ mà.

Cao Dương cười nói:

- Chẳng qua nếu cần dùng tới tôi thì đương nhiên không cần phải nói.

- Ừ, Quốc Đống, cậu còn trẻ, bây giờ lãnh đạo tỉnh lại chú ý đến kinh tế. Ninh Lăng có nền kinh tế lạc hậu, Thị xã càng chú trọng điều này. Hoa Lâm vốn nghèo nhưng lại dễ làm ra thành tích. Có thành tích càng dễ được lãnh đạo thấy, cho nên cậu phải nắm chắc cơ hội. Bây giờ Mai Anh Hoa đang rất được chú ý. Bây giờ tổ khảo sát từ Hongkong đã về, ai cũng nói đối phương có thực lực mạnh, có nhà máy lớn ở Hongkong.

Vưu Liên Hương nói đầy cổ vũ:

- Quốc Đống, cậu phải vượt qua Mai Anh Hoa mới được.

- Vưu tỷ, tôi nghe nói yêu cầu của đối phương rất chặt.

Cao Dương nhíu mày nói.

- Ừ, công ty này nhiều tiền, giai đoạn đầu đã là 50 triệu, đúng là một con số quá hấp dẫn, hơn nữa sau khi xây dựng xong nghe nói sẽ nộp thuế trên 10 triệu, giá trị sản phẩm trên 10 triệu Usd. Cho nên thoáng cái lấy hơn 500 mẫu đất của Khu Khai Phát. Bây giờ nhà máy cũng bắt đầu tiến hành thi công, nhóm thiết bị đầu tiên đã được đưa đến bến tàu Ninh Lăng, rất nhanh sẽ có nhóm thứ hai, ba.

Vưu Liên Hương gật đầu nói:

- Đây là hạng mục đầu tư lớn nhất của Ninh Lăng từ trước đến giờ cho nên chính sách ưu đãi rất nhiều. Tiền thuê đất có thể trả sau, hơn nữa về vấn đề vay vốn ngân hàng thì Thị xã cũng yêu cầu mấy ngân hàng ủng hộ.

- Tiền đất trả sau?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vay vốn ngân hàng? Không phải nói công ty Hongkong này có thực lực mạnh thì sao lại vay vốn?

- Có lẽ do tính toán của công ty bọn họ, có thể vay thì sao không vay?

Vưu Liên Hương ngẩn ra mà nói.

- Vậy dùng gì để vay vốn?

Triệu Quốc Đống hỏi, hắn mơ hồ ngửi ra gì đó.

- Quốc Đống, chẳng lẽ cậu nghi ngờ Nhà đầu tư Hongkong?

Cao Dương cũng nhạy bén nhận ra.

- Nhưng tổ khảo sát đã đến Hongkong cùng Quảng Đông tìm hiểu rồi mà.

- Cái này …

Triệu Quốc Đống thực ra đang nghi ngờ người của Ninh Lăng có phải là đi du lịch hay không?

- Quốc Đống, cậu không nên quá nghi ngờ. Nhà đầu tư Hongkong này nghe nói là một lãnh đạo Bắc Kinh giới thiệu, cũng là nhà máy đưa tới để giúp Ninh Lăng xóa đói giảm nghèo. Chỉ riêng nhà máy xây dựng xong đã thuê trên 2500 công nhân, bây giờ cũng đã bắt đầu tập huấn cho 1500 người.

Vưu Liên Hương nói.

- Vưu tỷ, Nhà đầu tư Hongkong có vay vốn bên Ninh Lăng ta không? Số lượng là bao nhiêu?

Triệu Quốc Đống nói.

Vưu Liên Hương do dự một chút rồi nói:

- Tôi không rõ, chẳng qua nghe nói vay bên ngân hàng xây dựng khoảng 10 triệu, chủ yếu là vay bên Ngân hàng Công thương. Để tôi hỏi một chút.

Vưu Liên Hương liền vội vàng gọi điện ra hỏi.

- Sao?

Triệu Quốc Đống nói.

- Vay 20 triệu của Ngân hàng xây dựng, vay 25 triệu của Ngân hàng Công thương. Ngân hàng xây dựng thì bọn họ thế chấp đất và thiết bị, bên Ngân hàng Công thương thì được Ban quản lý Khu Khai Phát đảm bảo.

Vưu Liên Hương lúc này mới thấy không đúng. Đầu tư 50 triệu mà vay 45 triệu sao?

Triệu Quốc Đống trầm giọng nói:

- Vay nhiều như vậy, chẳng lẽ Ngân hàng Công thương và ngân hàng xây dựng không điều tra chút gì sao?

- Tôi nghe lão Lữ nói chủ yếu do lãnh đạo muốn ủng hộ bọn họ xây dựng. Ban quản lý Khu Khai Phát cũng đảm bảo, mà Nhà đầu tư Hongkong cũng nói Thị xã mong nhanh chóng tiến vào giai đoạn thứ hai cho nên bọn họ mới chấp nhận cho vay.

Việc này mặc dù không liên quan tới Vưu Liên Hương, nhưng 45 triệu không phải con số nhỏ. Nếu có vấn đề thì đó là điều Ninh Lăng không thể chịu nổi.

- Dương ca, anh cảm thấy trong này có vấn đề không?

Triệu Quốc Đống gần như có thể khẳng định trong này có vấn đề.

- Sợ rằng có chuyện. Thoáng cái vay 45 triệu và dùng cái gì để thế chấp?

Cao Dương nhíu mày nói:

- Tôi còn nghe nói công ty này khi đào tạo công nhân còn nhận một khoản tiền phí đào tạo, phí quần áo của công nhân, hình như mỗi người đều là 1000. Lúc ấy tôi còn thấy Nhà đầu tư Hongkong đúng là khác các công ty khác, vào nhà máy để đào tạo còn phải đóng tiền bảo đảm.

- Vưu tỷ, tôi thấy vấn đề không đúng rồi. Sợ là chị phải cho người lập tức điều tra tài khoản của Nhà đầu tư Hongkong, ngoài ra xem bản thân bọn họ có còn ở Ninh Lăng không?

Triệu Quốc Đống chưa nói hết, Vưu Liên Hương đã lắc đầu nói:

- Nhà đầu tư không ở đây, chỉ có một tổng giám đốc mà bọn họ thuê ở đây, nhà đầu tư đã về Hongkong hai ba hôm nay.



Vưu Liên Hương phản ứng đúng là rất nhanh, cô lập tức báo cáo điều mình nghi ngờ với Kỳ Dư Hồng. Điều này cũng làm Kỳ Dư Hồng chú ý. Y lập tức Cục Công an Thị xã bí mật điều tra ngay. Kết quả điều tra làm Thị ủy, Ủy ban nhân dân Thị xã Ninh Lăng rất chấn động. Số tiền 20 triệu mà Ngân hàng xây dựng chuyển khoản đã không còn một xu, số tiền công nhân đóng là trên 2 triệu thì bây giờ chỉ còn có 200 ngàn. Số tiền 25 triệu Ngân hàng Công thương chuẩn bị chuyển khoản liền lập tức dừng lại.

Mà Nhà đầu tư Hongkong đã sớm mang theo giám đốc tài chính chạy đi đâu không biết. Ở Ninh Lăng chỉ còn lại tổng giám đốc không biết gì và đám nhân viên quản lý được thuê ở trong nước.

Vụ án này lập tức tạo thành cơn sóng ngập trời ở Ninh Lăng. Khoản vay 20 triệu của Ngân hàng xây dựng là lấy 500 mẫu đất làm thế chấp, mà tiền thuê đất thì Nhà đầu tư Hongkong chưa bỏ ra một xu nào. Nhưng Thị xã vì tỏ vẻ mình ủng hộ nên yêu cầu cục Đất đai thay đối phương làm đủ công tác công chứng. Mà các công trình trên khu đất do Công ty xây dựng số hai Ninh Lăng xây dựng, chưa hoàn thành, càng đừng nói trả tiền công trình. Hơn 1000 công nhân nộp tiền cam đoan cũng là một quả bom khổng lồ, lúc nào cũng có thể làm Ban quản lý Khu Khai Phát nổ tan xương nát thịt.

Kỳ Dư Hồng bây giờ đúng là không biết nên làm như thế nào. Làm Bí thư Thị ủy sao lại khó khăn như vậy, sao lúc nào mình cũng gặp đủ chuyện thế, hơn nữa lỗ thủng sau to hơn lỗ thủng trước rất nhiều.

- Lão Chu, anh nói xem rốt cuộc là như thế nào? Anh và Mai Anh Hoa không phải dẫn đội đến Hongkong xem nhà máy của bọn họ sao? Sao về báo cáo không phải đều nói đối phương có thực lực rất mạnh, có hàng trăm triệu sao?

Kỳ Dư Hồng đã không thể giấu cơn tức giận trong lòng, đám chết tiệt. Ra ngoài một chuyến lại bị thế giới hào hoa làm cho không biết gì cả. Bây giờ thì hay rồi, làm trời Ninh Lăng thủng lỗ quá lớn, tổng cộng trên 22 triệu, đây là khoản tiền dội vào đầu Thị xã và cứ thế bốc hơi hết.

Nghiêm Lập Dân ngồi ngay ngắn tại đó mà cười lạnh trong lòng. KHÔNG cần hỏi cũng biết lần này Chu Xuân Tú gặp chuyện rồi. 22 triệu cứ thế bốc hơi, mặc dù đã do Sở công an báo cáo lên Bộ Công an mời cảnh sát quốc tế hỗ trợ điều tra, nhưng đối phương là kẻ quá chuyên nghiệp, dẫn tổ khảo sát đi đến nhà máy người khác và trụ sở công ty người khác một vòng, thời gian khác chắc là đi chơi ở Hongkong rồi. Vì thế mới bị người ta lừa. 22 triệu không còn là một chuyện, hơn nữa mặt mũi của Thị ủy, Ủy ban nhân dân Thị xã Ninh Lăng để ở đâu?

Một đám quan chức chính quyền lại bị lừa như vậy, vậy còn gióng trống khua chiêng chào đón kẻ lừa đảo tới Ninh Lăng lừa gạt. Điều này tỏ rõ năng lực và tố chất của cán bộ chính quyền Thị ủy, Ủy ban nhân dân Ninh Lăng.

- Bí thư, tôi và Mai Anh Hoa còn có Chủ nhiệm Liêu, Chủ tịch Bạch đi theo bọn họ khảo sát, cụ thể do Mai Anh Hoa liên lạc với bọn họ, tôi chỉ là trên danh nghĩa dẫn đoàn mà thôi. Lịch trình đều do Mai Anh Hoa bàn với Nhà đầu tư Hongkong, chúng tôi chỉ đi xem một vòng, đến quảng Đông và Hongkong đều là do Mai Anh Hoa giới thiệu đây là nhà máy của Nhà đầu tư Hongkong, cụ thể ….

Mặt Chu Xuân Tú tái mét lại.

- Được rồi, lão Chu, anh và Mai Anh Hoa về nghĩ từng chi tiết đợt khảo sát, hơn nữa xem bọn họ có liên lạc với ai ở Hongkong, Quảng Đông không. Có đầu mối gì đều phải cung cấp, phối hợp Sở công an phá vụ án này.

Kỳ Dư Hồng chẳng buồn nói nhiều với người này. Lúc đầy để người này vào Thường vụ thị ủy thì Kỳ Dư Hồng đã không đồng ý. Nhưng không biết trên tỉnh suy nghĩ như thế nào mà để Chu Xuân Tú làm Thường vụ thị ủy. Theo Kỳ Dư Hồng thấy người này chỉ đủ tư cách làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy mà thôi.

- Lão Nghiêm, Sở công an có tin tức gì không?

- Không có, cũng may chúng ta phát hiện kịp thời nên 25 triệu của Ngân hàng Công thương chưa kịp chuyển tới tài khoản của đối phương, không thì chúng ta thảm rồi. Đây coi như may trong bất hạnh.

Nghiêm Lập Dân lắc đầu nói:

- đám người này quá xảo trá, chỉ có y và hai tên thân tín, những người khác đều là y thuê ở trong nước, không biết rõ tình hình, là người muốn làm việc. Bây giờ tiền trong tài khoản của bọn họ đã gửi vào tài khoản khác ở Hongkong, sau đó lại được phân tán chuyển ra ngoài. Nếu muốn đòi lại hết số tiền này là rất khó khăn.

Nghiêm Lập Dân lắc đầu nói.

Mọi người ngồi đây đều có chút sợ hãi. 25 triệu của Ngân hàng Công thương do Ban quản lý Khu Khai Phát đứng ra đảm bảo. Nếu bị lừa, Ban quản lý không có nguồn tài chính độc lập, đây lại là khoản nợ lớn của Thị xã, tổng cộng là 47 triệu tương đương một phần tám thu nhập toàn Thị xã, đúng là muốn lấy mạng chính quyền Thị xã.

Kỳ Dư Hồng cũng sợ run lên. Nếu không phải Vưu Liên Hương kịp thời báo cáo thì mọi người còn không biết gì, còn nằm mơ sẽ có đợt đầu tư thứ hai.

- Lão Nghiêm, đã trấn an công nhân và Công ty xây dựng chưa?

Kỳ Dư Hồng nhíu mày nói.

- Ban quản lý Khu Khai Phát và Cục Công an Thị xã đã ra mặt giải quyết, đảm bảo trả lại tiền đặt cọc cho công nhân. Chẳng qua Công ty xây dựng số hai đang làm ầm lên. Nhà máy đã xây dựng vài tháng, sắp hoàn thành thì đến lúc đó ai trả tiền? Vật liệt xây dựng đều là bọn họ nợ, phản ứng của bọn họ rất mạnh, đây là điều Thị ủy cần phải suy nghĩ kỹ càng.

Nghiêm Lập Dân nghiêm túc nói:

- Ngoài ra bây giờ trong Thị xã đang làm ầm lên, sợ rằng Thị xã phải suy nghĩ dùng biện pháp nào đó để làm rõ sự thật. Nếu không lời đồn càng lúc càng quá đáng. Bây giờ bên ngoài đều nói Thị xã bị lừa mấy trăm triệu, tài chính Thị xã sắp phá sản, đủ loại lời đồn làm người ta sợ hãi. Thị ủy sợ rằng phải có biện pháp mới được, qua đó giảm đi ảnh hưởng không tốt.

Thị trưởng Mạch Gia Huy tháng trước đã lên trường Đảng tỉnh tập huấn. Tỉnh ủy cảm thấy cần tăng cường tập huấn cán bộ, vì thế mở lớp tập huấn cho cán bộ cấp giám đốc sở, yêu cầu cán bộ hành chính cấp giám đốc sở trong toàn tỉnh sẽ được tập huấn hết. Mạch Gia Huy nằm trong nhóm đầu tiên, vì thế công tác của Ninh Lăng do Kỳ Dư Hồng phụ trách chính, Kim Vĩnh Kiện tạm thời chủ trì công việc bên Ủy ban Thị xã.

- Lão Kim, anh nghĩ biện pháp ổn định Công ty xây dựng số hai và công ty cung cấp vật liệt xây dựng. Ngoài ra phải trả toàn bộ tiền đặt cọc cho công nhân, tài chính do Thị xã bỏ ra, việc này quan hệ đến ổn định.

Kỳ Dư Hồng cắn răng nói:

- Lão Nghiêm, anh bên này giục Sở công an cố gắng phá án. Tổn thất này là quá lớn đối với Ninh Lăng chúng ta, cần phải đòi lại được tối đa. Ừ, Trưởng ban Mao, trong thời gian này thì báo chí và đài truyền hình cũng phải chú ý dư luận, đưa tin nhiều về mấy vấn đề đáng mừng, nhất là mấy nội dung về phát triển kinh tế.

Trưởng ban Tuyên giáo Mao Bình gật đầu.

- Mọi người sau khi về phải truyền đạt tinh thần đến các cơ quan chúng ta phụ trách, yêu cầu bọn họ không được tin vào lời đồn, đồng thời phải có cùng câu nói với bên ngoài, nói đang điều tra, tin rằng bên Cục Công an sẽ có kết luận rõ ràng.

Kỳ Dư Hồng nói xong câu này mà thấy rất mệt mỏi.

Khi Vưu Liên Hương vào văn phòng Kỳ Dư Hồng, Kỳ Dư Hồng đang dựa lưng vào ghế mà nghĩ. Vưu Liên Hương có thể nhìn ra vụ lừa gạt này đã đả kích Kỳ Dư Hồng rất mạnh. Tổn thất lớn như vậy là một trò cười, ai cũng có thể hiểu được hình ảnh của Thị xã Ninh Lăng, nhất là Kỳ Dư Hồng làm Bí thư Thị ủy trong mắt Lãnh đạo tỉnh ủy suy giảm đến mức nào. Trong thời gian này trên tỉnh họp đều lấy Ninh Lăng ra làm ví dụ.

- Chị Vưu, chị nói Chu Xuân Tú và Mai Anh Hoa làm gì cơ chứ? Âm mưu rõ ràng như vậy mà bọn họ còn không cảm nhận ra được là sao? Bọn họ đến Hongkong, Quảng Đông mà chẳng lẽ không hiểu được một chút nào sao?

Kỳ Dư Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi Hà Lâm Tùng:

- Bị người ta coi là thằng ngu dẫn đi một vòng, đưa đến nhà máy của ai đó xem lại nghĩ là sản nghiệp của người ta. Đầu óc cán bộ chúng ta không biết nghĩ gì đây?

- Bí thư Kỳ, lão Chu cùng Mai Anh Hoa có trách nhiệm trong việc này, nhưng cũng có nguyên nhân khách quan, nhất là đám lừa đảo quốc tế này quá chuyên nghiệp, đủ các thủ đoạn, có thể nói tính toán từ lâu. Hơn nữa lão Chu trước đây chưa tiếp xúc với công tác kinh tế, chỉ sợ không quá chuyên môn trong phương diện này. Hơn nữa bọn họ còn thiếu tính cảnh giác, đồng thời Thị xã chúng ta cũng đã sơ sót trong chuyện này. Lúc đầu cơ quan chuyên môn phụ trách việc này của chính quyền Thị xã đã không điều tra, nghiên cứu kỹ về tư chất của Nhà đầu tư Hongkong, qua đó mới tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng như vậy.

Vưu Liên Hương bình luận một cách khách quan, nhất là quan điểm cuối cùng làm Kỳ Dư Hồng rất hài lòng. Công tác chính của hạng mục này do chính quyền Thị xã làm, Thị ủy mặc dù cũng rất chú ý nhưng dù sao cũng không phải là quan tâm trực tiếp, chẳng qua chỉ trùng hợp trong thời gian này Mạch Gia Huy không ở Ninh Lăng mà thôi.

- Ôi, xem ra cán bộ chúng ta còn quá kém trong vấn đề kinh tế, muốn học bơi phải uống vào không ít nước. Chẳng qua lần này uống nước là quá nhiều.

Kỳ Dư Hồng thở dài nói rồi như đột nhiên nghĩ ra gì đó, y nói:

- Đúng rồi chị Vưu, tôi còn chưa kịp hỏi chị sao chị lại đột nhiên cảm thấy trong việc này có chuyện?

Vưu Liên Hương cũng sớm biết chỉ cần Kỳ Dư Hồng bình tĩnh lại thì nhất định sẽ hỏi đến việc này nên cô đã có chuẩn bị từ trước.

- Đồng chí Cao Dương bên Viện kiểm sát Thị xã được thăng chức làm Phó bí thư Đảng ủy nên mời tôi và Triệu Quốc Đống tham gia. Trong bữa ăn tôi vô tình nhắc đến hạng mục đầu tư lớn nhất của Thị xã ta từ trước đến giờ. Triệu Quốc Đống lúc ấy nói ngành sản xuất đồ chơi yêu cầu hậu cần rất cao, nhất là xuất khẩu càng chú trọng vấn đề giao thông. Triệu Quốc Đống cảm thấy bên Hongkong đầu tư quá lớn như vậy thì không dễ thu hồi vốn. Lúc ấy tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Sau đó khi nhắc đến vấn đề chậm trả tiền đất cùng với vấn đề vay tiền ngân hàng. Triệu Quốc Đống và Cao Dương liền cảm thấy trong này có vấn đề, cho nên tôi mới báo cáo với ngài.

Kỳ Dư Hồng nghe Vưu Liên Hương nói như vậy thì mới thoải mái. Vưu Liên Hương làm sao có thể nhạy cảm phát hiện ra vấn đề của hạng mục này chứ?

Triệu Quốc Đống và Cao Dương một xuất thân bên hệ thống công an, một bên là người của Viện kiểm sát nên nhạy cảm của vấn đề này. Cao Dương, Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương đều đến từ bên An Đô, quan hệ khá tốt thì Kỳ Dư Hồng cũng hiểu. Cao Dương lần này lên làm Phó bí thư Đảng ủy Viện kiểm sát cũng nhờ Vưu Liên Hương vận động không ít. Điểm này Vưu Liên Hương cũng đã nói chuyện với Kỳ Dư Hồng.

- Nếu như cán bộ Thị xã ta đều giữ được cảnh giác trong công tác kinh tế như vậy thì đã ngăn chặn tốt mấy việc như vậy xảy ra.

Kỳ Dư Hồng thở dài nói:

- Xảy ra chuyện lớn như vậy là quá nguy hiểm đối với hình tượng Ninh Lăng chúng ta. Chẳng những khiến dân chúng cảm thấy cán bộ chính quyền chúng ta là đám bất tài vô dụng, đồng thời cũng làm lãnh đạo tỉnh rất không hài lòng đối với chúng ta.

Vưu Liên Hương cũng cảm thấy Kỳ Dư Hồng quá đen. Không ngừng có vấn đề xảy ra, nhất là lúc trước Nhà đầu tư Hongkong tới liền được Ninh Lăng tuyên truyền rất mạnh, thậm chí còn thành chuyên đề ở Nhật báo An Nguyên, bây giờ nó lại là một âm mưu, mà kẻ ngu ngốc trong âm mưu này lại là Thị xã Ninh Lăng. Quần chúng chỉ trỏ, mắng chửi không nói, bây giờ lãnh đạo tỉnh cũng rất chú ý với ý kiến dân chúng, như vậy sẽ rất khó nói lãnh đạo tỉnh có thể thay đổi cái nhìn đối với Ninh Lăng không?

- Bí thư Kỳ, tôi cảm thấy như vậy chỉ sợ vẫn không đủ, hay là phải nghĩ biện pháp để thay đổi hình ảnh của Thị xã mới được.

Vưu Liên Hương nói.

- Ồ, chị có ý tưởng gì?

Kỳ Dư Hồng xua tay nói.

- Trụ sở trồng dược liệu của Tào Tập không phải sắp xây dựng xong sao, có thể làm nghi thức. Ngoài ra nhà đầu tư bên Hoa Lâm cũng dự định tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ có quy mô lớn để tạo xu thế cho khu du lịch, chuẩn bị mời một số diễn viên, ca sĩ nổi tiếng trong nước đến biểu diễn. Nếu chuyện này được xác định thì Thị xã có thể tuyên truyền một cách thích hợp, cũng làm dân chúng chú ý đến việc này.

- Ồ?

Kỳ Dư Hồng có chút vui vẻ. Y vẫn lo lắng về vấn đề này, dân chúng Ninh Lăng mấy hôm nay đều bàn tán việc kia, lại còn muốn tra rõ vấn đề, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Biện pháp tốt nhất là tìm đề tài làm cho dân chúng chú ý hơn. Sau đó sự nhạy cảm của dân chúng sẽ giảm xuống, áp lực của Thị xã sẽ giảm đi nhiều.

- Chị nói là Công ty Tinh Hán Chiết Giang muốn tổ chức hoạt động này?

- Ừ, hình như Công ty Tinh Hán có ý này, nhưng công ty khai thác khu du lịch do nhiều nhà đầu tư hợp sức, Công ty Tinh Hán cũng còn phải hỏi ý kiến mấy nhà đầu tư khác, nhất là bên Tập đoàn Thương Lãng.

Vưu Liên Hương gật đầu nói:

- Chuyện này vẫn chưa được xác định, nhưng tôi nghĩ nếu như Thị xã mặt thúc giục một chút sẽ dễ thực hiện. Chỉ là tôi lo lắng nếu tổ chức buổi biểu diễn như vậy thì rốt cuộc là tổ chức ở Ninh Lăng hay Hoa Lâm. Nếu đặt ở Hoa Lâm sẽ không có nhiều tác dụng đối với Thị xã. Nếu như nói tổ chức ở Ninh Lăng, tôi lo Công ty Tinh Hán sẽ không đồng ý. Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm sợ rằng cũng có ý kiến.

Kỳ Dư Hồng kiên quyết vung tay lên nói:

- Chuyện này giao cho chị phối hợp, tôi bảo Trưởng ban Mao Bình hỗ trợ chị. Về phần Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm thì tôi sẽ nói chuyện, nhất định phải phục tùng đại cuộc của Thị xã.



Triệu Quốc Đống nhận được thông báo của Vưu Liên Hương thì có chút đau đầu.

Công ty khai thác khu du lịch chuẩn bị tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ để chúc mừng khu du lịch chính thức kinh doanh với bên ngoài. Đào Tông Hán còn đến văn phòng nói chuyện với hắn về việc này, hơn nữa còn nhờ một công ty Văn hóa An Đô đứng ra liên lạc. Triệu Quốc Đống vốn không để ý nhiều nhưng bây giờ có vẻ không bình thường. Vưu Liên Hương nói có vẻ muốn tổ chức buổi biểu diễn này ở cấp độ cao nhất, quy mô lớn, tạo sức ảnh hưởng lớn. Điều này nghe ra có vẻ không dính dáng gì tới ý tưởng tổ chức hội nghị của Công ty khai thác khu du lịch, có vẻ như là một nhiệm vụ chính trị.

Mà Vưu Liên Hương cũng tỏ vẻ đây là ý kiến của Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng, hơn nữa địa điểm tổ chức phải là ở Ninh Lăng chứ không phải ở Hoa Lâm, yêu cầu Hoa Lâm phục tùng không điều kiện. Điều này càng làm cho Triệu Quốc Đống bực mình.

- Bí thư La, Trưởng ban thư ký Vưu đã gọi điện cho anh chưa?

Triệu Quốc Đống vào văn phòng La Đại Hải thì thấy Trưởng ban Tuyên giáo Giản Hồng và Chánh văn phòng Huyện ủy Hà Lương Tài cũng ở văn phòng La Đại Hải.

- Ôi, tôi đang chuẩn bị gọi điện cho cậu. Trưởng ban Tuyên giáo Mao vừa gọi điện cho tôi, cũng không biết đêm diễn do Công ty khai thác khu du lịch tổ chức là như thế nào nữa? Trưởng ban Mao nói Trưởng ban thư ký Vưu phụ trách thông báo với cậu, chị ta phụ trách thông báo cho tôi biết, có lẽ cùng cùng có một ý kiến, muốn chúng ta phục tùng đại cuộc, đặt đêm diễn ở Sân vận động Thị xã Ninh Lăng, nhưng lại muốn có cấp bậc và quy mô rộng mở.

La Đại Hải nhăn nhó mặt mày mà nói:

- Đây là như thế nào chứ?

Triệu Quốc Đống cũng bực mình nói:

- Bí thư La, vậy có phải là quá đáng không? Dựa vào cái gì mà chúc mừng hạng mục ở Huyện Hoa Lâm chúng ta lại tổ chức ở Hoa Lâm? Công ty người ta dùng để tuyên truyền, tạo thế mà tổ chức ở Ninh Lăng, còn tuyên truyền mẹ gì. Vậy còn không phải là tuyên truyền cho Ninh Lăng ư? Làm như vậy sao chính quyền Thị xã không bỏ tiền ra mà tổ chức đêm diễn?

- Tôi đã nói chuyện với Trưởng ban Mao về việc này. Đây không phải hoạt động do Huyện ủy, Ủy ban huyện làm ra, là Công ty khai thác khu du lịch muốn tổ chức tuyên truyền, sao có thể lên biểu diễn ở Ninh Lăng. Vậy Công ty khai thác khu du lịch người ta có thể đồng ý hay không?

La Đại Hải hút một hơi thuốc rồi nói:

- Nhưng Trưởng ban Mao nói đây là ý của Bí thư Kỳ, muốn nói chúng ta phải đứng ở góc độ chính trị mà nhìn nhận vấn đề, cục bộ phục tùng chỉnh thể, có lẽ trong thời gian này Thị xã cũng không thoải mái gì. Vụ án nhà máy sản xuất đồ chơi đang rất xôn xao, dân chúng lúc rảnh rỗi là bàn về việc này, xem ra Thị xã muốn tổ chức đêm diễn mà khiến mọi người chú ý tới.

- Mẹ kiếp, Mai Anh Hoa hắn gây chuyện còn cần Huyện Hoa Lâm chúng ta lau đít cho hắn sao? Anh không xem lúc trước hắn đắc ý như thế nào. Tôi và hắn lên Thị xã họp, hắn luôn mồm mở miệng nói về hạng mục kia có giá trị như thế nào, tiền thuế bao nhiêu, giải quyết việc làm cho bao người, tôi nghe mà thấy ghê người. Kết quả thì vậy đó, nhưng không ngờ cuối cùng lại đến lượt Huyện Hoa Lâm ta lau đít cho hắn, sao phải làm như vậy?

Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế rồi hừ một tiếng:

- Bí thư La, tôi kiên quyết phản đối. Chúng ta cũng không có quyền ép Công ty khai thác khu du lịch làm việc tiêu tiền vô ích như vậy.

- Đúng thế, Bí thư La, việc này nếu tổ chức trên Ninh Lăng thì Công ty khai thác khu du lịch nhất định không đồng ý. Dù là công ty Tinh Hán có thể đáp ứng thì tôi đoán mấy nhà đầu tư kia cũng không đồng ý. HƠn nữa nếu dựa theo yêu cầu của Thị xã thì bọn họ còn phải tăng vốn đầu tư nữa đó.

Giản Hồng bây giờ đã tự tin hơn trước nhiều. La Đại Hải thật ra không có cảm giác gì, nhưng Hà Lương Tài lại có thể rõ ràng cảm nhận được vị Trưởng ban Tuyên giáo trước đây không lên tiếng mấy, bây giờ nói chuyện đã có khí thế.

Hà Lương Tài có chút ác ý đoán rằng vị Trưởng ban Tuyên giáo có chồng không mấy khi tại nhà đã có quan hệ nam nữ với Triệu Quốc Đống, không biết đã lên giường với đối phương chưa. Y cũng không thấy Triệu Quốc Đống có phụ nữ nào khác, không chừng sẽ làm thịt ả Giản Hồng này.

- Ừ, cái này đúng là có chút khó xử. Chẳng qua Trưởng ban Mao đã nói rõ nhất định phải làm tốt việc này. Bí thư Kỳ đã giao việc này cho Trưởng ban Mao và Trưởng ban thư ký Vưu, muốn Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm toàn lực ủng hộ, coi đây là nhiệm vụ chính trị mà hoàn thành.

La Đại Hải rất bất đắc dĩ mà nói:

- Quốc Đống, mấy nhà đầu tư bên Công ty khai thác khu du lịch thì cậu khá quen, tôi thấy chuyện này do cậu dẫn đầu phụ trách, Giản Hồng và Lương Tài phối hợp với cậu, cố gắng làm tốt công tác tư tưởng với Công ty khai thác khu du lịch, hy vọng bọn họ chú ý đại cuộc, hiểu cho nỗi khổ của Hoa Lâm.

- Bí thư La, chuyện sợ rằng không dễ làm. Huyện chấp nhận nhưng công ty chú ý lợi ích, sao có thể vứt mấy triệu mà không có tác dụng gì?

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:

- Tôi đoán nếu dựa theo cấp bậc mà Thị xã muốn thì không có vài triệu là không được. Vừa có cấp bậc cao, vừa có quy mô, phải tạo được sức ảnh hưởng mạnh thì cần bỏ rất nhiều tiền. Công ty khai thác khu du lịch sao có thể đồng ý chuyện này.

- Chủ tịch Triệu nói đúng, bây giờ ca sĩ mỗi lần biểu diễn đều cần tiền, vài chục ngàn một người là rất bình thường, nổi tiếng một chút thì trăm ngàn cũng không lạ. Bọn họ ăn đủ còn kéo theo một đám nhân viên đi cùng, vé máy bay, còn gì mà thiết bị âm thanh, ánh sáng, còn đòi xe sang trọng đưa đón, không có vài triệu sao có thể làm được. Không thể bảo huyện ta phải phụ trách khoản tiền chênh lệch đó chứ?

Hà Lương Tài vội vàng lắc đầu nói:

- Nếu như mạnh mẽ yêu cầu Công ty khai thác khu du lịch phụ trách, người Chiết Giang không kêu lên mới là lạ, nói huyện ta trở mặt, đây là muốn phá hỏng hoàn cảnh đầu tư.

Nghe Hà Lương Tài nói như vậy, La Đại Hải cũng có chút đau đầu, nhưng Thị ủy yêu cầu như vậy, không thể không làm. Còn làm được hay không lại là việc khác.

- Quốc Đống, tôi thấy việc này chúng ta vẫn phải đi làm. Cậu tìm mấy nhà đầu tư của Công ty khai thác khu du lịch nói ý của huyện chúng ta ra, nếu như không được thì báo cáo tình hình với Trưởng ban Mao và Trưởng ban thư ký Vưu, mời hai vị lãnh đạo này trực tiếp gặp Công ty khai thác khu du lịch, đỡ cho chúng ta bị hai bên nói.

……..

- Vấn đề chủ yếu là gì?

Kỳ Dư Hồng nhíu mày nói. Theo y thấy chuyện mặc dù có chút khó khăn nhưng tuyệt đối không phải không thể thực hiện. Nhưng hai người Mao Bình và Vưu Liên Hương nhanh như vậy đã nói làm y có chút buồn bực.

- Huyện Hoa Lâm trước đó đã làm một vài công tác nhưng Công ty khai thác khu du lịch không đồng ý. Chúng tôi đã tiếp xúc với Đào Tông Hán, y tỏ vẻ không thể tổ chức ở Ninh Lăng. Bởi vì bọn họ bỏ tiền ra mục đích là tuyên truyền khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân. Nếu tổ chức trên Ninh Lăng thì đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa bọn họ cũng nói quy hoạch của bọn họ cũng không thể đạt được yêu cầu lớn như vậy của Thị xã. Việc này xem ra các cổ đông khác của công ty cũng không chấp nhận.

Vưu Liên Hương rất bình tĩnh nói.

Kỳ Dư Hồng không nói gì. Y đang suy nghĩ xem làm như thế nào để giải quyết việc này.

- Bí thư Kỳ, tôi thấy việc này nên để Huyện ủy, Ủy ban huyện đi phụ trách. Dù sao Huyện Hoa Lâm cũng có cổ phần trong Công ty khai thác khu du lịch, mặc dù cổ phần không phải lớn nhất nhưng cũng là cổ đông. Hơn nữa cổ đông lớn nhất là công ty Tinh hán và cổ đông thứ hai là Tập đoàn Thương Lãng đầu tư vào Công ty khai thác khu du lịch chính là muốn kiếm tiền, hơn nữa có quy hoạch lâu dài. Bọn họ sau này tiến vào giai đoạn thứ hai cũng cần Huyện Hoa Lâm ủng hộ. Cho nên tôi cảm thấy có thể thuyết phục đối phương hay không chủ yếu là do bên Huyện Hoa Lâm.

Mao Bình nói.

- Ồ?

Kỳ Dư Hồng nhíu mày nói:

- Chị Vưu, chị thấy sao?

- Ừ, Trưởng ban Mao nói cũng có lý. Công ty khai thác khu du lịch đúng là cần chính quyền địa phương ủng hộ rất nhiều. Huyện ủy, Ủy ban huyện có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa.

Vưu Liên Hương cũng hiểu công ty Tinh Hán phản đối việc này có quan hệ lớn đối với Huyện ủy, Ủy ban huyện. Chẳng qua Hoa Lâm cũng có khó xử của bọn họ. Cô và Mao Bình cũng mơ hồ biết được một chút suy nghĩ của La Đại Hải và Triệu Quốc Đống nhưng không tiện nói thẳng.

Kỳ Dư Hồng cũng hiểu ý của hai người. Mặc dù là Thường vụ thị ủy nhưng La Đại Hải là cán bộ nhiều năm kinh nghiệm, tuổi cũng cao nên không có ý nghĩa mấy. Anh mà nói nặng, y không thèm để ý cũng chẳng làm gì được, như vậy còn làm anh mất mặt. Mà vấn đề khó khăn này bây giờ rơi vào tay Kỳ Dư Hồng, phải xem Kỳ Dư Hồng là Bí thư Thị ủy có năng lực như thế nào.

- Chị Vưu, chị thông báo La Đại Hải và Triệu Quốc Đống, bảo bọn họ lên văn phòng tôi. Tôi nói chuyện với bọn họ.

Khi La Đại Hải và Triệu Quốc Đống ủ rũ cúi đầu đi tới, hai người nhìn nhau mà cười khổ. Không thể không thừa nhận lãnh đạo đúng là có bản lĩnh, sau một phen nói chuyện, nói đủ về khó xử của Thị xã, nói đến tác dụng của việc gây dựng thương hiệu du lịch của Ninh Lăng, nói đến việc Thị xã hiểu cho hạng mục cầu Quế Khê của Hoa Lâm, đến việc Thị xã ủng hộ quốc lộ Bồng Hoa. Kỳ Dư Hồng nói chuyện một phen làm La Đại Hải và Triệu Quốc Đống phải chắp tay xin hàng, hứa sẽ làm công tác tư tưởng với Công ty khai thác khu du lịch, sẽ dựa theo yêu cầu của Thị ủy.

- Quốc Đống, xem ra Bí thư Kỳ đã sớm tính kế chúng ta rồi, chúng ta không thể phản đối gì hết.

La Đại Hải thở dài một tiếng:

- Chuyện này cần phải dựa vào cậu đi nói chuyện với công ty Tinh Hán cùng Tập đoàn Thương Lãng.

- Bí thư La, sao có thể như vậy.

Triệu Quốc Đống còn chưa nói hết thì La Đại Hải đã quay đầu đi mà nói.

- Được rồi Quốc Đống, cậu đừng giả vờ với tôi. Tôi biết bọn họ nghe cậu. Tôi giao quyền cho cậu. Chỉ cần có thể làm theo ý của Bí thư Kỳ, cậu toàn quyền đại biểu Huyện ủy, Ủy ban. Hơn nữa sau này chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ Công ty khai thác khu du lịch.

- Được rồi lão Đào, coi như anh ủng hộ công việc của Hoa Lâm có được không?

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào sô pha mà nói.

- Tôi biết việc này không hay, tôi cũng không thoải mái mà. Biểu diễn ở Ninh Lăng, vậy Hoa Lâm chúng tôi được lợi gì chứ? Tôi cũng là người hâm mộ ca sĩ, tổ chức ở Hoa Lâm, tôi tốt xấu cũng là Chủ tịch huyện thì còn có thể đến gần ngôi sao, ca sĩ, làm quen một chút mà? Nếu đổi lên Ninh Lăng, Bí thư, Thị trưởng một đống thì có lẽ lên sân khấu nói vài câu đều dành cho lãnh đạo Thị xã, không có việc của tôi và Bí thư La. Đây không phải là cướp cơ hội lộ mặt trước công chúng của tôi sao?

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, anh muốn ra mặt không phải là quá dễ dàng sao? Được, đến lúc đó một loạt ngôi sao tới, anh muốn làm quen cũng được, chụp ảnh cũng được, tôi giới thiệu thay anh là được mà.

Đào Tông Hán cười nói. Sau hơn năm tiếp xúc khiến hai người khá quen thuộc, nói chuyện cũng khá tùy tiện hơn.

- Vậy thì tốt rồi, tôi chờ xem lão Đào có mặt mũi lớn như thế nào, có thể bố trí giúp tôi hay không, mời ngôi sao bữa cơm có được không? Tôi sau này cũng có thể nở mày nở mặt, nói tôi đã ăn cơm với ngôi sao này, ngôi sao kia, còn có ảnh làm chứng.

Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:

- Lão Đào, vì việc này tôi và Bí thư La còn bị Bí thư Thị ủy Kỳ gọi tới văn phòng mắng cho nửa tiếng, nếu như không nhận lời thì không thể đi. Anh thương tôi và Bí thư La từng đó tuổi, ủng hộ công việc của huyện Hoa Lâm một chút được không?

- Chủ tịch Triệu, không phải tôi không muốn ủng hộ. Nhưng chuyện này nếu làm theo anh nói thì ít nhất cũng trên vài triệu, nằm ngoài dự toán ban đầu của công ty, hơn nữa còn đổi địa điểm ở Ninh Lăng. Anh nói chuyện này tôi bảo sao với các cổ đông không?

Đào Tông Hán cười khổ một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook