Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 57

Thụy Căn

17/04/2013



Triệu Quốc Đống gặp mặt các thành viên bộ máy ở khảo sát Kỳ Lân Quan – Hoa Lâm.

Khách sạn này sau mấy lần sửa sang đã là khách sạn ba sao nổi tiếng của Ninh Lăng, khách sạn chẳng những xây dựng thêm mấy khu nhà, hơn nữa diện tích vườn hoa phía sau cũng mở rộng thêm rất nhiều.

Nhất là khách sạn đã lấy hết cả một khu đất đồi núi rộng phía sau, sau khi được kiến trúc sư quy hoạch nên trồng rất nhiều cây xanh, ngoài ra khách sạn cũng dùng một ít vật liệu giả cổ để xây dựng hành lang cổ, một chiếc chòi được rừng cây bao quanh, tiếng nước chảy róc rách, sự yên tĩnh của đồi núi làm người ta như thấy mình vào nơi thế ngoại đào viên.

Khách sạn Kỳ Lân Quan cũng chuyên môn xây dựng khu nhà dành cho khách vip, đây là khu nhà hai tầng làm bằng gỗ, tầng một là nơi ăn uống, tầng hai để uống trà, nghỉ ngơi.

Bữa tối làm đúng theo ý của Triệu Quốc Đống, đơn giản mà tinh sảo, đến cấp độ này người ta không quá để ý ăn gì, chú ý chính là không khí.

Triệu Quốc Đống dẫm trên bậc thang bằng gỗ, cầu thang phát ra tiếng khá dễ nghe.

Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh đi sát theo Triệu Quốc Đống. Ở đây mặc dù có điều hòa nhưng mùa hè sẽ không cần, chủ yếu dùng để sưởi cho mùa đông.

Theo sát sau đó là mấy người Tằng Lệnh Thuần, Lỗ Năng, Lưu Như Hoài, Trúc Văn Khôi cùng Mã Nguyên Sinh. Trong các thường vụ thị ủy Ninh Lăng đã có bảy ngngười tới.

- Dược Quân, chúng ta có tám người, vừa lúc có thể ngồi hai bàn đánh bài.

Triệu Quốc Đống đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài khá lâu rồi mới quay đầu lại cười nói.

- Ha ha, nếu như là ở Tứ Xuyên thì sau khi ăn uống, trà thuốc xong thì nhất định sẽ vào bàn, nhưng Điền Nam chúng ta thì thực ra không quá hứng thú với cái này.

Chung Dược Quân cười nói:

- Bí thư đảng ủy chính pháp – bí thư Đinh thích đánh mạt trượt, theo y nói không cần thắng thua mà là tranh thắng bại để rèn luyện đầu óc, tránh cho sau này về già sẽ mất trí nhớ.

- Còn có công hiệu này sao? Vậy không phải nên khuyến khích người già nên chơi bài ư? Ngồi bàn đánh bài nhiều quá sợ là sẽ ảnh hưởng đến vấn đề khác của sức khỏe.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:



- Đã lâu không cảm nhận hương vị chạy trên cao tốc An Tương, chạy đúng là thấy rất được. Làm đường bên Điền Nam khá lạc hậu, không ít thị xã còn không có một mét đường cao tốc và đường sắt. Tôi tới Điền Nam mất hơn hai tháng mới chạy hết 16 thành phố, thị xã Điền Nam. Hắc hắc, làm tôi gầy mất năm sáu cân, sau đó tôi cũng không muốn mang nữ điều chỉnh trong ban đi cùng. Xóc nảy năm sáu tiếng, xương khớp trong người như bay hết ra. Hắc hắc, người bình thường đúng là không chịu nổi.

- Trưởng ban Triệu, nghe nói trong thời gian trước Thủ tướng đến Điền Nam khảo sát, hình như cũng đến Tam Giang – nơi xa nhất của Điền Nam. Đường ở đó chắc rất khó đi phải không? Sao tỉnh ủy, ủy ban Điền Nam lại dám bố trí Thủ tướng tới đó?

Trúc Văn Khôi làm ngành này nên khá chú ý.

- Hừ, đó là do văn phòng Quốc vụ viện bố trí, nghe nói Thủ tướng chỉ đích danh, tỉnh ủy Điền Nam có biện pháp gì chứ. Bí thư Thái toát hết mồ hôi, yêu cầu phải đi trước xem đường. Chẳng qua đường đi lao thẳng vút, đá rơi, đất lở lúc nào cũng có thể xảy ra, ai dám đảm bảo tuyệt dối. Nhưng tính Thủ tướng mọi người cũng biết, chuyện đã quyết định thì ai dám làm trái? Cũng may chuyến đi này không xảy ra chuyện gì.

Triệu Quốc Đống xua tay nói:

- Câu nói nhân định thắng thiên có lúc không thích hợp, vẫn cần tôn trọng quy luật khách quan. Nó gống như anh muốn làm hai đường cao tốc ở Tam Giang cùng Đức Khánh thì ít nhất bây giờ không phù hợp thực tế khách quan.

- Ừ, đúng thế, đường cao tốc và đường sắt có yêu cầu khách quan rất cao đến địa chất, vị trí địa lý càng phức tạp thì giá thành làm càng cao, hơn nữa tính ổn định cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Trúc Văn Khôi gật đầu. Y phụ trách quản lý giao thông, xây dựng nhiều năm nên cảm nhận sâu sắc ở phương diện này.

- Văn Khôi, nhìn anh như là nghiện quản lý giao thông rồi, hay là đến Điền Nam chúng tôi làm giám đốc Sở Giao thông?

Triệu Quốc Đống cười cười trêu chọc.

- Hắc hắc, trưởng ban Triệu, ngài nếu như nói vậy, tôi mà tin rồi cứ bám lấy ngài, cứ đòi ngài thực hiện lời nói, ngài sẽ phiền đó.

Trúc Văn Khôi cười ha hả nói.

Không khí khá thoải mái, Triệu Quốc Đống thích không khí như vậy. Hắn về muốn gặp đồng nghiệp, cấp dưới cũ, nếu mọi người mà câu nệ thì sẽ không thích hợp.

Đề tài nhanh chóng chuyển sang tình hình phát triển gần đây của Ninh Lăng. Mặc dù ở Điền Nam nhưng Triệu Quốc Đống vẫn chú ý sự phát triển của Ninh Lăng. Nửa đầu năm Ninh Lăng về cơ bản duy trì tốc độ tăng trưởng trên 60%, đến tháng bảy tăng tốc giảm đi nhưng vẫn duy trì trên 50%. Có lẽ theo xu thế này GDP cuối năm của Ninh Lăng đột phá 160 tỷ là không vấn đề gì, không chừng thậm chí có thể đột phá 170 tỷ.

Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh nắm bắt khá tốt tiết tấu phát triển của Ninh Lăng, không tham lam thu hút đầu tư khắp nơi, cũng không hò hét phải có ngành nghề chủ đạo mới mà tiếp tục phát triển mấy sản nghiệp trụ cột vốn có, vưỡng vàng thúc đẩy chiến thuyền Ninh Lăng tiếp tục vượt sóng gió.



Khu công nghiệp năng lượng mặt trời cuối cùng đã thành hình, mà ngành này mang lại hiệu ứng rất lớn kéo dài đến các ngành liên quan. Ví dụ như ngành sản xuất chất đa tinh thể Silicon cùng với các thiết bị phụ trợ cho ngành năng lượng mặt trời với hàm lượng khoa học kỹ thuật cao cũng thúc đẩy ngành năng lượng mặt trời phát triển và ngược lại.

Trụ sở xe tải hạng nặng cùng xe chuyên dụng Ninh Lăng cũng dần thành hình, mấy công ty lớn lục tụ tiến hành đầu tư và kéo theo đó là từng bước tiến vào khu công nghiệp Đông Giang. Khu công nghiệp Lâm Cảng Tây Giang lại được ngành bảo vệ môi trường liệt vào nơi đầu tiên chọn đầu tư, vầng sáng trên đầu Ninh Lăng này làm cho Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh đều rất phấn chấn.

Trung tâm vật tư Truyền Hóa – Trường Phú xây dựng xong đã thành trung tâm vật tư lớn nhất khu vực An Tương, hơn nữa Ninh Lăng là nơi giao nhau của đường sắt Tây Liễu, An Tương, có cảng Ninh Lăng càng khiến cho rất nhiều công ty vận chuyển hàng hóa lớn tập trung vào Ninh Lăng. Giá cước rẻ của vận chuyển đường thủy đã là sức hấp dẫn mà rất nhiều người không thể kháng cự, hơn nữa trụ sở vật tư hiện đại hóa như vậy được xây dựng nên nhiều người tiên đoán với ưu thế trời sinh của Ninh Lăng sẽ khiến cho vị trí trung tâm giao thông của An Đô trong tỉnh sẽ bị uy hiếp.

- Dược Quân, chỉ cần duy trì tốc độ tăng trưởng trên 30% là các anh đã thành công. Sự phát triển liên tục là rất quan trọng, mà càng lên cao thì anh sẽ càng thấy áp lực lớn hơn nữa.

Triệu Quốc Đống nói.

170 tỷ, Côn Châu là tỉnh thành Điền Nam năm nay mới có thể đột phá 100 tỷ. Mặc dù tình hình đặc thù của Điền Nam nên không thể lấy GDP để luận anh hùng, hoàn cảnh sinh thái của Côn Châu cũng không cho phép thừa nhận phát triển sản xuất công nghiệp quá lớn để mang tới áp lực về bảo vệ môi trường. Từ việc Côn Châu xác định ngành công nghệ sinh học, quang điện làm sản nghiệp trụ cột cũng có thể thấy sự khó khăn trong việc định vị của Thị ủy Côn Châu lúc ấy. Nhưng Mễ Á lúc khảo sát cũng nói rõ vài vấn đề. Tư tưởng phát triển, tác phong làm việc của Côn Châu, thậm chí cả Điền Nam đều có chênh lệch lớn với tỉnh An Nguyên, đặc biệt là Ninh Lăng.

- Trưởng ban Triệu, chúng tôi cũng đã cảm nhận được áp lực. Tốc độ tăng trưởng của tháng bảy bắt đầu chậm lại, tháng tám cũng không quá lạc quan. Thị xã cũng nghiên cứu phân tích nguyên nhân, bí thư Dược Quân và tôi không muốn đập vỡ hình tượng của ngài khi ngài chưa đi đầy một năm.

Tiêu Phượng Minh có chút lo lắng tiếp lời.

- Phượng Minh, cũng không nhất định phải lo như vậy. Nói thật mấy tháng vừa rồi Ninh Lăng có tốc độ tăng trưởng trên 60% là nằm ngoài dự đoán của tôi. Trụ cột Ninh Lăng bây giờ không thể so sánh với năm ngoái. Trụ cột 100 tỷ mà duy trì tăng trưởng trên 60%, việc giảm dần tốc độ tăng trưởng theo tôi thấy là bình thường, các anh nên sớm có chuẩn bị tư tưởng, tỉnh ủy An Nguyên cũng có thể chuẩn bị tư tưởng này.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:

- Không nên đặt hết tâm tư nhìn chằm chằm vào GDP, làm như thế nào điều chỉnh kết cấu sản nghiệp một cách tốt đẹp là điều quan trọng hơn. Phải kiên trì không ngừng tiến hành việc này. Ngoài ra Thị ủy Ninh Lăng cũng cần nắm bắt được tinh thần của trung ương, phải chú ý hướng đi của trung ương, phải kết hợp điểm này với phát triển kinh tế.

Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh đều chú ý đến ý của Triệu Quốc Đống. Chung Dược Quân nhíu mày nói:

- Trưởng ban Triệu, ý của ngài là?

- Trung ương năm nay sẽ rất coi trọng quan điểm duy trì sự phát triển liên tục. Các anh có chú ý là đầu năm nay Tổng cục bảo vệ môi trường liên tục có văn bản nghiêm khắc phê bình với các tỉnh có tình hình môi trường kém, cũng khởi động cơ chế xử phạt.

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:

- Trước đây việc bảo vệ môi trường chỉ là vỏ ngoài nhưng lúc này trung ương lại chú trọng như vậy cũng có nghĩa quan niệm của trung ương đang thay đổi. Quan điểm bảo vệ môi trường xâm nhập vào lòng người, việc bảo vệ môi trường sẽ càng lúc càng lớn. Mà đây sẽ là cơ hội phát triển lớn cho ngành bảo vệ môi trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook