Quyển 17 - Chương 59
Thụy Căn
17/04/2013
Triệu Quốc Đống im lặng không nói.
Hắn không tiện đánh giá công việc của Ninh Lăng, nhưng hắn cảm thấy Lỗ Năng có tính nhạy cảm và trực giác trong công tác tuyên truyền văn hóa hơn người.
Trận địa văn hóa nông thôn bị bỏ sót không phải là vấn đề mới, đây là hiện tượng mang tính phổ biến. Khi cuộc sống vật chất được cải thiện nhưng cuộc sống văn hóa tinh thần không theo kịp, đó là hiện tượng tương đối thường thấy. Đây cũng là nguyên nhân khiến nông thôn thịnh hành việc mê tính, đánh bạc… một ít nơi thế lực xã hội đen hoành hành. Đây không đơn giản là vấn đề an ninh trật tự, nếu nhìn nhận sâu sắc thì cũng là thiếu văn hóa, tinh thần.
Sau khi cải cách mở ra đã mang lại sức sống mới nhưng không thể tránh né có sạn chui vào. Tín ngưỡng tinh thần khô hạn tràn lan sẽ xuất hiện cỏ dại. Làm thế nào phát triển văn hóa chân chính, làm cho cuộc sống văn hóa của nhân dân tốt đẹp lên chính là điều mà cơ quan văn hóa cần chú trọng.
Quan điểm của Lỗ Năng rất phù hợp suy nghĩ của Triệu Quốc Đống. Nhưng hắn bây giờ không còn là btthu Ninh Lăng, hắn không còn là thường vụ tỉnh ủy tỉnh An Nguyên. Đối với Tiêu Phượng Minh, nhất là Chung Dược Quân, hắn không thể dùng giọng điệu ngày xưa mà đi nhắc nhở, ngay cả trao đổi cũng không quá tiện.
Có quan niệm khác nhau trong công việc, nếu trước đó còn có chút mâu thuẫn thì Lỗ Năng đúng là rất khó được Bí thư thị ủy ủng hộ, vì thế Lỗ Năng lựa chọn rời đi chính là quyết định sáng suốt.
- Lão Lỗ, từng lãnh đạo có tác phong làm việc và trọng tâm khác nhau, vấn đề bọn họ quan tâm khác nhau là rất bình thường. Dược Quân thay tôi cũng gánh vác áp lực lớn. Hai năm trước Ninh Lăng phát triển rất nhanh, giờ trọng trách đặt lên vai y, y phải suy nghĩ đến cảm tưởng của lãnh đạo chủ yếu trên tỉnh với mình. Mặc dù lãnh đạo tỉnh ủy cũng sẽ dần thay đổi quan diểm nhưng nếu chỉ tiêu kinh tế giảm thì Dược Quân sẽ lo ảnh hưởng đến ấn tượng của mình. Vì thế y đặt tâm tư vào phát triển kinh tế cũng là điều chúng ta nên hiểu.
Mặc dù Lỗ Năng sắp rời khỏi Ninh Lăng nhưng Triệu Quốc Đống vẫn hy vọng hai người Lỗ Năng, Chung Dược Quân không vì nguyên nhân này mà có hiềm khích lớn. Hơn nữa hắn cũng có thể hiểu tâm trạng của Chung Dược Quân. Nếu là hắn khi làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng thì điều chỉnh công việc trung tâm cũng khá e ngại.
- Đứng ở góc độ khác nhau sẽ suy nghĩ vấn đề khác nhau. Anh phải nhìn rộng ra một chút, rộng lượng một chút, không nên chỉ vì quan điểm không nhất trí trong công việc mà ảnh hưởng đến đại cuộc. Ở điểm này anh cần phải chú ý. Dù anh tới Ban Tuyên giáo tỉnh ủy thì cũng cần chú ý điểm này. Tôi không hy vọng anh bị người lên án.
Lỗ Năng nghe Triệu Quốc Đống nói vậy liền vội vàng tỏ thái độ.
- Xin trưởng ban Triệu yên tâm, tôi dù kém cũng không ngu đến mức như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ tôi biết phân biệt.
- Như vậy là tốt rồi. Nói thật tôi đồng ý với quan điểm của anh, cũng thưởng thức suy nghĩ của anh. Bên tôi còn thiếu một phó trưởng ban, nếu như không phải suy nghĩ việc tôi làm thế có thể dẫn đến một vài phiền phức không cần thiết thì tôi đúng là hy vọng anh có thể theo tôi tới Điền Nam.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Mắt Lỗ Năng sáng lên nhưng lập tức hiểu đây chỉ là suy nghĩ trong đâu, không phù hợp thực tế. Không nói gì khác, việc điều động nhân sự rõ ràng mang tính đóng dấu như vậy sẽ không phù hợp nguyên tắc tổ chức, hơn nữa rất dễ dàng mang lại hiệu ứng mặt trái ở Điền Nam và tỉnh An Nguyên, không có lợi cho cả mình và Triệu Quốc Đống. Hơn nữa còn một vấn đề rất quan trọng là Triệu Quốc Đống có thể ở Điền Nam bao lâu? Nếu mình điều tới căn cơ chưa đủ mà Triệu Quốc Đống lại đi thì mình sẽ như thế nào?
Vận mệnh chính trị của một người đặt lên người khác sẽ không quá thích hợp. Ở tình huống như vậy Lỗ Năng không thể nào mạo hiểm như vậy.
- Trưởng ban Triệu, tôi bây giờ chỉ hy vọng ngày ngài quay về tỉnh, như vậy là tốt nhất.
Lỗ Năng thật lòng nói.
- Ha ha, không phải không có khả năng này nhưng trong thời gian ngắn tôi tin trung ương sẽ không tính tới. Dù sao tôi công tác ở tỉnh An Nguyên quá lâu, trao đổi sang nơi khác là tất nhiên.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Lão Lỗ, không nên suy nghĩ nhiều quá. Tôi thấy trưởng ban Hàn, trưởng ban Hác đều có ấn tượng tốt đối với anh, lên tỉnh làm việc tôi nghĩ anh sẽ phát huy được ưu thế của mình hơn nữa. Ở địa phương có nhiều quan niệm bị hạn chế do tình hình thực tế. Mà lên tỉnh có thể nói ra quan điểm mới, thị xã này không thích hợp có thể thử ở thị xã khác, chỉ cần có lợi cho công việc là hoàn toàn có thể thăm dò.
Lỗ Năng gật đầu nói:
- Trưởng ban Triệu, tôi mặc dù không muốn rời khỏi Ninh Lăng nhưng tôi cũng biết trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, công tác ở một nơi quá lâu sẽ không có lợi cho sự trưởng thành của mình. Đến một nơi mới có thể có lợi cho tầm nhìn của mình, mặc dù không có nhân tố kia thì tôi cũng muốn.
- Anh có suy nghĩ này là tốt rồi.
Triệu Quốc Đống rất vui vẻ rồi thuận tiện hỏi tình hình của người khác. Có vài vấn đề hắn không tiện hỏi nhưng giờ chỉ có mình Lỗ Năng nên dễ hơn.
Lỗ Năng cũng không e ngại gì, có gì nói đó.
Tân phó bí thư thị ủy là từ Phó thị trưởng thường trực Miên Châu tới, nghe nói Toàn Lực Trí có thể lập tức đi, đồn là lên Ủy ban kỷ luật trung ương nhưng không biết có thật hay không? Chung Dược Quân và Toàn Lực Trí đang duy trì thái độ không xâm phạm gì nhau, Toàn Lực Trí có lẽ không biết có phải vì biết đi hay hay không nên không còn hiếu chiến như trước.
Tằng Khả Phàm bây giờ đi lại khá gần Chung Dược Quân, nghe nói sau khi Lỗ Năng đi, Chung Dược Quân có thể hy vọng Văn Ngạn Hoa sang làm trưởng ban tuyên giáo, mà Tằng Khả Phàm lên làm phó thị trưởng nhưng ở giữa vẫn có nhiều nhân tố không xác định. Dù sao việc này vượt quá quyền hạn của Thị ủy Ninh Lăng, phải thông qua ở trên tỉnh ủy.
Cố Vĩnh Bân và Chung Dược Quân vẫn duy trì quan hệ khá tốt, chẳng qua Trúc Văn Khôi và Cố Vĩnh Bân lại không hòa hợp. Có lẽ Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh đều không quá để ý đến việc này, chắc đây là cách khống chế của lãnh đạo.
Lỗ Năng nói ra câu này làm Triệu Quốc Đống không nhịn được, Lỗ Năng cũng nở nụ cười.
….
Sáng hôm sau gặp mấy cấp dưới cũ, Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh cũng tham gia, chẳng qua hai người chỉ ngồi một lát rồi đi, chỉ có Triệu Quốc Đống cùng đám cấp dưới cũ ngồi nói chuyện.
Mọi người đều than thở vì vận may của Hoắc Vân Đạt và Phan Xảo, nhất là Hoắc Vân Đạt. Bây giờ Hoắc Vân Đạt đã thành thường vụ thị ủy, phó thị trưởng. So sánh với mọi người thì Hoắc Vân Đạt đã thành công bước đi hai bước. Mặc dù kinh tế của Điền Nam không bằng An Nguyên nhưng tiềm lực phát triển không nhỏ. Theo trung ương càng lúc càng chú ý đến khu vực phía tây, tăng cường đầu tư thì ai cũng đoán được Điền Nam sẽ nhanh chóng thành đất nóng. Hoắc Vân Đạt ở hoàn cảnh có lợi như vậy không chừng sẽ có tiền đồ rộng mở hơn.
Triệu Quốc Đống có thể hiểu được tâm tư của mọi người. Điều mọi người quan tâm nhất là hắn có thể về An Nguyên không? Nhưng bây giờ nói đến việc này là quá xa. Hắn đến Điền Nam chưa đầy nửa năm, có thể nói mới tiến vào trạng thái công việc mà thôi.
Do áp lực lớn từ mấy đợt điều chỉnh nhân sự nên hắn mới không nhịn được về Ninh Lăng hai hôm nhằm thả lỏng mình, gặp bạn bè, cấp dưới cũ.
Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh cộng tác coi như thành công, ít nhất ở phương diện kinh tế, đạt được ý đồ của tỉnh ủy An Nguyên. Về phần điều chỉnh nhân sự, Triệu Quốc Đống không tiện bình luận. Lỗ Năng đi cũng tốt, Tằng Khả Phàm có thể lên cũng tốt, ai cũng có suy nghĩ và tác phong làm việc của mình. Chẳng qua hắn tán thành việc đẩy Ngạn Hoa lên làm trưởng ban tuyên giáo.
Nhìn mọi người, Triệu Quốc Đống cuối cùng có thể yên lòng dấn thân vào trong công việc ở Điền Nam. Ninh Lăng cũng không vì hắn đi mà chậm phát triển.
…
- Tôi còn tưởng cậu thật sự quên Vưu tỷ này.
Vưu Liên Hương cười cười đứng ở phía xa xa nhìn xe Triệu Quốc Đống tới.
- Đi Điền Nam nửa năm mà không có tin tức gì, điện thoại cũng không gọi. Chẳng lẽ cậu làm trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam lại tiết kiệm tiền điện thoại như vậy sao?
Câu nói sắc bén của Vưu Liên Hương làm Triệu Quốc Đống nhớ lại cảm giác mấy năm trước. Hắn cười ha hả gật đầu cảm ơn cô gái mở cửa rồi đóng cửa cho mình. Cô gái này thì hắn có chút ấn tượng, xem ra rất được Vưu Liên Hương tin tưởng, ngay cả cuộc gặp của mình và Vưu Liên Hương mà Vưu Liên Hương cũng dẫn theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.