Quyển 8 - Chương 5
Thụy Căn
16/04/2013
Lệnh Hồ Triều nhìn Triệu Quốc Đống đi xuống mà trong lòng đầy kích động. Y mặc dù là thư ký của Triệu Quốc Đống, nhưng là người của văn phòng Quận ủy Tây Giang. Nơi này là Khu Khai Phát nên hình như không có công việc gì của y. Nhưng công việc của y chủ yếu là phục vụ Triệu Quốc Đống nên vị trí càng thêm xấu hổ.
Không thể không nói Triệu Quốc Đống giỏi hùng biện, nhất là nắm bắt đúng tâm trạng người nghe, xảo diệu làm người nghe tò mò, từng bước đi theo vòng tròn mà hắn đặt ra.
Tài hùng biện thêm sự tự tin, ngoài ra thêm cả vầng sáng Thường vụ thị ủy kiêm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát đúng là đủ để khiến các cán bộ cúi đầu thần phục. Đây là kết luận của Lệnh Hồ Triều.
Lý Trạch Hải mặt mày hơi biến đổi đi cùng Triệu Quốc Đống ra chào Chương Thiên Phóng. Nhiệm vụ của Chương Thiên Phóng đã xong, cần về Thị ủy. Triệu Quốc Đống và Chương Thiên Phóng biểu hiện rất tùy tiện không phải giả vờ mà có được. Vị trí khác quyết định thái độ khác. Bản thân Lý Trạch Hải chỉ có thể dùng tư thế của cấp dưới mà đưa tiễn Chương Thiên Phóng, nhưng Triệu Quốc Đống lại có thể rất tự nhiên chào tạm biệt.
Đây là thái độ của Thường vụ thị ủy với nhau.
Lý Trạch Hải thở dài một tiếng. Hoàng Côn đi thì y sớm biết, y cũng từng cố gắng nhưng không đủ. Mặc dù Bí thư Kỳ đối xử khá tốt với y, nhưng lãnh đạo có suy nghĩ của lãnh đạo. Khu Khai Phát giao vào tay y có thể phát triển hay không cũng là vấn đề. Chỉ sợ Bí thư Kỳ khó có thể đè được ở Thị ủy.
Sau đó Triệu Quốc Đống và Lý Trạch Hải vào phòng hội nghị nhỏ của Ban quản lý, chuẩn bị tiến hành trao đổi về công việc cụ thể.
Triệu Quốc Đống cũng giới thiệu Lệnh Hồ Triều là thư ký của mình với thành viên bộ máy Ban quản lý, sau đó đi vào chính đề. Triệu Quốc Đống trước đó đã trao đổi qua với Lý Trạch Hải về ý tưởng phát triển Khu Khai Phát, không thể nào mù quáng thu hút đầu tư như trước mà phải xác định nên thu hút các công ty nào, thậm chí còn có thể chuyên môn ra ngoài mời.
- Năm người chúng ta ngồi đây, tôi nói trước mấy câu. Bí thư Kỳ đã nói chuyện với tôi, tôi cũng nói sức tôi có hạn, kiêm chức Bí thư đảng ủy hai nơi là không thích hợp. Nhưng Bí thư Kỳ không đồng ý. Chẳng qua tôi cuối cùng cũng đặt kỳ hạn với Bí thư Kỳ là tôi nhanh thì ở đây một năm, chậm thì hai năm, tôi nhất định sẽ rút. Một người kiêm hai chức là như thế nào? Bí thư Kỳ cuối cùng đã phải đồng ý. Tối đa là hai năm tôi sẽ thôi không kiêm chức Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát.
Lý Trạch Hải nhíu mày định giải thích đã bị Triệu Quốc Đống chặn ngang.
- Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể quý trọng thời gian làm việc cùng nhau, có thể cống hiến cho Khu Khai Phát.
- Bí thư Triệu, tôi cũng xin thay mặt mấy người trong bộ máy tỏ thái độ nhất định dựa theo ý đồ của Thị ủy mà hỗ trợ Bí thư Triệu, cố gắng khiến Khu Khai Phát phát triển.
Triệu Quốc Đống đã nói như vậy thì Lý Trạch Hải còn gì để nói.
Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều. Hắn biết lúc nào nói mấy lời hư vô cũng không tác dụng. Khu Khai Phát đúng là đến lúc không thể không phá rồi lập, hắn tin mấy vị nhân viên bộ máy cũng hiểu, cũng thấy nguy cơ.
- Trạch Hải, tôi đã suy nghĩ về định vị của Khu Khai Phát chúng ta không chuẩn, quan niệm cũ kỹ, đây là vấn đề lớn nhất ngăn cản sự phát triển của Khu Khai Phát. Ý của tôi chính là chúng ta dành hai tháng bắt tay và việc này. Trạch Hải và Vân Khôn nghiên cứu việc định vị về ngành chủ yếu của Khu Khai Phát, trong một tháng phải đưa ra phương hướng phát triển. Tôi và Chủ nhiệm Miễn Dương phụ trách việc chuyển biến quan niệm, sau đó chúng ta tổng hợp đưa ra một phương án.
- Hôm nay là ngày 22, vậy lấy bốn tuần làm thời hạn tức là ngày 20 tháng 11 chúng ta phải có thứ mình chuẩn bị. Ngày 27/11 thì phương án chung sẽ có. Bắt đầu từ tháng 12 Khu Khai Phát sẽ đi vào trạng thái chiến đấu, phải yêu cầu trong vòng gần 30 ngày trước năm mới phải có chút thành tích báo cáo với Thị ủy.
Triệu Quốc Đống nói như lời tuyên thệ trước trận đấu khiến Lý Trạch Hải và hai vị Phó chủ nhiệm nhìn nhau. Bí thư Triệu này đúng là dám nói, chỉ trong một tháng ngắn ngủi phải đưa ra quy hoạch thì thôi, vậy mà còn đòi đạt thành tích để báo cáo với Thị ủy.
- Bí thư Triệu, không biết ngài xác định thành tích cụ thể thì có tiêu chuẩn gì?
Lô Miễn Dương thấy mặt Lý Trạch Hải hơi tái xám lại, nên lấy can đảm mà nói.
- 30 triệu, tranh thủ thu hút hai hạng mục phù hợp ngành chủ đạo của Khu Khai Phát chúng ta, đầu tư tài chính phải đạt được 30 triệu.
Triệu Quốc Đống nói.
Toàn bộ bốn người còn lại đều hít sâu một hơi.
30 triệu? Đây đâu phải là bàn việc đánh nhau trên giấy, đây là công việc thực tế. Với sự tinh tế của Thị trưởng thì anh không thể tìm một công ty ma rồi ký hợp đồng là lừa được chứ?
Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy, Thị trưởng không làm gì được nhưng mấy người bên dưới chắc có quỷ chết thay.
Trong lúc nhất thời bốn người kia đều lo lắng mà suy nghĩ, căn bản không nghĩ có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, mà thuần túy xác định đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
- Các vị, tôi biết có chút khó khăn nhưng mục tiêu nếu không cao, không có thành tích đẹp một chút thì có lẽ Khu Khai Phát coi như đã chết trong mắt Lãnh đạo thị ủy.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói:
- Chúng ta bây giờ cần lo lắng không phải việc này mà là hai công việc mà tôi vừa nói. Phải xong hai việc này, tôi tin chúng ta có cơ hội.
Mấy người Lý Trạch Hải nghĩ cũng đúng. Hoàng Côn kia quá may mắn từ Phó trưởng ban thư ký rồi sang kiêm chức Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát. Bây giờ Triệu Quốc Đống này tới kiêm chức Bí thư đảng ủy, nếu như công việc không khởi sắc thì có lẽ Thị ủy sẽ nghiên cứu có nên duy trì Khu Khai Phát này không.
Bữa tối tổ chức trong nhà ăn của Ban quản lý, bởi vì không rõ tác phong của Triệu Quốc Đống nên Lý Trạch Hải chọn cách hơi bảo thủ, tổ chức liên hoan toàn thể cán bộ Ban quản lý. Điểm này thực ra làm Triệu Quốc Đống vui vẻ.
Toàn bộ nhân viên trong Ban quản lý Khu Khai Phát không đầy 40 người, ngồi xuống năm bàn. Lý Trạch Hải dẫn Triệu Quốc Đống đến từng bàn giới thiệu. Triệu Quốc Đống cũng dễ gần, uống với mỗi bàn một chén, nói vài câu vui đùa.
- Ồ.
Khi đến một bàn, Triệu Quốc Đống thấy một cô gái đang có chút xấu hổ, trông cô gái này khá quen.
- Bí thư Triệu, đây là Tiểu Lục, Lục Nhị, bây giờ tạm thời được điều tới văn phòng Ban quản lý, cô ta mới tốt nghiệp Học viện sư phạm Ninh Lăng.
Lý Trạch Hải nhìn ra Triệu Quốc Đống quen cô gái này, chẳng qua y cũng không nghĩ đến việc kia. Dù sao thân phận của Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy, nếu muốn tìm gái thì đầy sự lựa chọn. Lục Nhị mặc dù đáng yêu, trẻ trung nhưng sợ không đủ trình độ để lọt vào mắt Triệu Quốc Đống.
- Ha ha, tôi đã gặp Lục Nhị vào hai năm trước, không ngờ tốt nghiệp rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói. Em trai Tiêu Mẫu Đan - Tiêu Thiên Vũ đã từng yêu cô gái này, sau khi bị bỏ liền chán chường một thời gian. Bây giờ Tiêu Thiên Vũ đã được Triệu Quốc Đống tìm người quen ở cục Giáo dục Thị xã mà điều tới một trường ở Quận Đông Giang.
- Bí thư Triệu, chào mừng ngài đến Khu Khai Phát công tác, tôi mời ngài một chén.
Lục Nhị đột nhiên lớn mật một chút, cô bưng chén lên mời Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Hắn không ngờ Lục Nhị này dám mời mình. Có thể điều tới Khu Khai Phát thì cũng có chút quan hệ, người bình thường không vào được.
- Được, Tiểu Lục, chỉ là tôi …
Triệu Quốc Đống nhìn quanh, Lý Trạch Hải biết ý nói:
- Nếu Tiểu Lục là người quen duy nhất của Bí thư Triệu ở Khu Khai Phát này, vậy cũng nên uống một chén.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Được, như vậy uống một chén, sau này Tiểu Lục phải cố gắng công tác.
Uống xong, Triệu Quốc Đống liền rất tự nhiên rời đi.
Không biết Lục Nhị này có phải được tên cạnh tranh của Tiêu Thiên Vũ giúp mà đến đây làm không? Thời gian quá lâu nên trong lúc nhất thời Triệu Quốc Đống không nghĩ ra. Ừ, hình như lúc ấy nghe nói là Phó chủ tịch Quận Ninh Lăng, bây giờ điều sang Tây Giang. Đúng rồi, đó là Phó chủ tịch Bảo Vĩnh Lai phụ trách Văn hóa, giáo dục, vệ sinh môi trường.
Lục Nhị tuyệt đối không ngờ mình lại gặp người đàn ông hai năm trước kia.
Hôm đó cô không thèm để ý đến lời ngông cuồng của Triệu Quốc Đống. Đàn ông nào đứng trước mặt cô gái đẹp đều nói mấy câu khoe mẽ, Lục Nhị cũng có chút tự tin về vẻ đẹp của mình. Nếu không Trần Phong và Bảo Xuân Hành kia vẫn không tranh nhau tán tỉnh cô đến tận bây giờ.
Về phần Tiêu Thiên Vũ kia thì ba năm học Cao đẳng đã làm cho Lục Nhị hiểu rõ câu “Tri thức là lực lượng” đúng là quá đáng thương. Đúng thế, Tiêu Thiên Vũ là một sinh viên có tài viết văn nhưng có thể làm gì? Y có thể giúp mình ở lại Thị xã Ninh Lăng sao? Y có thể làm cho mình không phải đi dạy mà trực tiếp vào cơ quan nhà nước sao? Không thể. Chính y có thể ở lại Quận Đông Giang dạy học có lẽ cũng là do vị Bí thư Triệu này giúp. Lúc ấy Lục Nhị đúng là có chút ngạc nhiên khi Tiêu Thiên Vũ có thể ở lại Thị xã Ninh Lăng dạy học.
Hai năm không gặp, tên nói với giọng ngông cuồng kia đã là lãnh đạo trực tiếp của cô. Nhìn Ngô Luận phải cúi đầu với Triệu Quốc Đống, không ai có thể tưởng tượng được đây là vị Phó bí thư Đảng ủy Ban quản lý không coi ai vào đâu.
Cô chỉ là được tạm thời điều tới Ban quản lý Khu Khai Phát. Dù là bố của Bảo Xuân Hành kia cũng không có năng lực thoáng cái điều cô vào đây, nghe nói bây giờ Khu Khai Phát quản lý biên chế rất chặt. Chẳng qua nguyên nhân thật thì sau khi vào đây, Lục Nhị mới biết là do công việc của Khu Khai Phát làm không tốt, nên dừng nhận người. Cô vừa vặn bị chặn ở ngang cửa.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi ở trong Khu Khai Phát nhưng Lục Nhị đã biết tại sao mọi người nghĩ mọi cách vào đây. Ngay khi cán bộ Khu Khai Phát còn oán giận tiền thưởng năm nay ít hơn năm trước, Lục Nhị biết có bạn học của mình còn không biết tiền thưởng là gì. Nguyên nhân không vì gì khác, chỉ vì bọn họ làm giáo viên.
Bởi vì như vậy nên Lục Nhị càng quyết tâm muốn trụ lại Ban quản lý Khu Khai Phát. Mà hôm nay Triệu Quốc Đống xuất hiện làm cô thấy rất có hy vọng.
Lời phát biểu của Triệu Quốc Đống trên đài mãi vẫn không làm Lục Nhị quên được. Ban đầu Lục Nhị không dám xác định nhưng nghe cô đồng nghiệp ngồi bên nói đây từng là cán bộ từ trên tỉnh phái xuống, Lục Nhị mới dám xác định
Điều này mới khiến cô dám đứng lên mời Triệu Quốc Đống. Cô biết mình đã thành công, không cần biết Triệu Quốc Đống nghĩ như thế nào thì chỉ cần mấy thành viên lãnh đạo Ban quản lý chú ý là được rồi. Chủ nhiệm Lý Trạch Hải nhìn cô với vẻ hiểu hiểu đô chút. Vẻ mặt Ngô Luân càng kỳ quái, cái này chỉ khi y suy nghĩ thì mới xuất hiện.
Triệu Quốc Đống không biết việc mình quen Lục Nhị đã khiến nhiều người tò mò. Đây chỉ như một cơn sóng lăn tăn trên biển không tạo được gì nhiều. Trước mặt hắn là rất nhiều công việc cần làm.
Một ngày đã làm Triệu Quốc Đống thấy mệt mỏi. Làm Bí thư đảng ủy của cả Tây Giang và Khu Khai Phát, hai trọng trách đặt lên vai hắn. Chỉ còn có 3 tháng nữa là sang năm 1998. Tây Giang nếu không có một năm thì đừng mong khởi sắc, nhưng Khu Khai Phát thì sao? Nếu như không có chút đột biến nào khi tết đến, Triệu Quốc Đống dám chắc có kẻ trong Thị ủy đâm sau lưng hắn.
Triệu Quốc Đống đã xác định công việc trọng tâm của hắn là ở Tây Giang, nhưng hắn phải mở được cục diện ở Khu Khai Phát trong thời gian ngắn, chỉ có đưa Khu Khai Phát vào quỹ đạo thì hắn mới có thể thoát thân khỏi đây.
Về đến Thị xã, Triệu Quốc Đống cũng không biết mình nên đi đâu. Căn phòng ở khách sạn Ninh Thai thì hắn không thể vào ở. Nhà khách Quận ủy Tây Giang đã được nâng cấp thành khách sạn Tây Giang, sớm đã được một nhà đầu tư trên An Đô nhận thầu.
Trên thực tế quận cũng không có chỗ ở nào cả. Chẳng qua Quế Toàn Hữu cũng suy nghĩ tới việc này nên sớm đặt một phòng ở khách sạn Tây Uyển cho Triệu Quốc Đống.
- Bí thư Triệu, tình hình bên Khu Khai Phát thế nào?
Triệu Quốc Đống về khách sạn tắm giặt xong thì Quế Toàn Hữu tới. Triệu Quốc Đống cần một người đến bàn và đưa ra kế hoạch cho hắn, mà Quế Toàn Hữu đúng là sự lựa chọn thích hợp. Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng biết chỉ dựa vào một mình Quế Toàn Hữu là không thể giúp hắn mở cục diện, nhưng chuyện tìm đồng minh không phải muốn xong là được.
- Ừ, tinh thần không tốt. Hơn nữa cán bộ bên đó đều được chiều quen, đại khái quen với cách ngồi quản lý. Hôm nay tôi gõ cho bọn họ một trận, tiếp theo phải cho thuốc liều cao, xóa bỏ hết khí ô nhiễm trong đầu bọn họ.
Triệu Quốc Đống đi lại trong phòng mà nói.
- Chẳng qua nó vẫn đỡ hơn bên Tây Giang vì chỉ có vài chục người, phạm vi công việc cũng tập trung.
- Lý Trạch Hải có ủng hộ không?
Quế Toàn Hữu cũng lo Triệu Quốc Đống phải dành nhiều tâm trí vào công việc bên Khu Khai Phát.
- Cũng được, chẳng qua mục tiêu tôi đặt ra đã làm bọn họ sợ. Xem ra hai năm nay công việc Khu Khai Phát làm không tốt cũng là do bọn họ quá nhát gan, ánh mắt hạn hẹp. Chút tự tin trong công việc cũng không có.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Nếu không có sự tự tin thì làm sao lãnh đạo mọi người làm việc.
- Bây giờ bên Khu Khai Phát cũng không dễ chịu gì. Thị trưởng Thư hình như rất không hài lòng với công việc của Khu Khai Phát. Không nói chuyện Khu Khai Phát nữa, nhà của mình đang dột tứ tung mà lo nhà người ta thủng.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Cuộc sống đúng là như vở kịch, hôm qua còn thảo luận vấn đề ngài đến nhận chức, hôm nay ngài đã đến nhận chức.
- Toàn Hữu, hai chúng ta phải cùng sát cánh vượt qua khó khăn.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh đã tới Tây Giang một thời gian, tôi cũng đã nghe anh phân tích về khó khăn và vấn đề tồn tại của Tây Giang. Tôi bây giờ muốn hỏi anh xem vấn đề mấu chốt của Tây Giang là ở đâu. Qua đó mới biết dùng loại thuốc gì.
Vấn đề này rất rộng, hôm qua Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu đã thảo luận một chút. Chẳng qua lúc ấy hai người không nghĩ Triệu Quốc Đống tới nhận chức nhanh như vậy, chỉ một đêm đã thành sự thật. Bây giờ Triệu Quốc Đống tung vấn đề này rộng hơn thêm, không chỉ là vấn đề của các công ty Tây Giang, mà cả vấn đề chính trị, kinh tế.
- Chiều nay tôi vẫn suy nghĩ vấn đề này. Nếu muốn mở cục diện thì bắt tay vào đâu.
Quế Toàn Hữu ngồi xuống mà nói:
- Tây Giang mặc dù có tổng GDP đứng đầu tỉnh, nhưng ai cũng biết mấy công ty lớn đều là cái động không đáy, hiệu quả kinh doanh rất kém.
- Các công ty, nhà máy do Tây Giang trực tiếp quản lý thì quy mô không lớn, không bằng mấy công ty trực thuộc Thị xã kia, nhưng số lượng không ít, tổng nhân viên không hề nhỏ. Bây giờ cũng đang đi trên bờ vực, hơi không chú ý là sẽ có nhà máy nào đó phá sản và tạo thành phản ứng dây chuyền.
- Vấn đề tạo việc làm cũng là rất lớn, nhất là dính tới tìm công việc cho các công nhân mất việc tại nhiều nhà máy, trước khi tiến hành điều tra thì bất cứ hành động gì cũng đều là không có trách nhiệm. Tôi mặc dù chủ trương tiến hành cải cách các công ty này, nhưng cũng cần hỏi ý kiến nhân viên các nhà máy, sau khi hỏi thăm rõ ràng thì mới tiến hành. Nếu không của thả đưa ra phương án cải cách thì còn bị úp cái mũ làm mất tài sản quốc gia, mà cũng có thể bị nhân viên các nhà máy bắn ngược.
Triệu Quốc Đống nói.
- Còn một vấn đề nữa là cán bộ.
Quế Toàn Hữu biết việc cải cách các công ty, nhà máy thì Triệu Quốc Đống làm rất giỏi. Có lẽ Triệu Quốc Đống hứng thú với vấn đề cán bộ hơn cả.
- Trương Thiệu Văn công tác một thời gian dài với phong cách độc đoán, làm cho hầu như toàn bộ cán bộ cấp phó huyện và Trưởng phòng ở Tây Giang đều bị y nắm giữ. Mặc dù bây giờ y đã sang Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân nhưng cũng thường xuyên gọi điện tới chỉ huy, bây giờ muốn phá vỡ khúc mắc này thì nhất định cần phải có kế hoạch tỉ mỉ, chọn đúng thời điểm ra tay, đồng thời cũng có nhân sự sung túc ủng hộ, ngoài ra Bí thư Triệu cũng nên báo cáo với Thị ủy, phản ánh những vấn đề còn tồn tại của Tây Giang. Tôi tin Bí thư Kỳ sẽ có bố trí.
Đây mới là quan trọng nhất. Vấn đề các công ty, nhà máy không cần phải nói, thông qua nền kinh tế thị trường để chuyển hóa chức năng là được.
Nhưng vấn đề cán bộ lại khác, đây mới là điều làm người ta đau đầu.
Hai người nói chuyện đến 12h, Quế Toàn Hữu lúc này mới đứng dậy đi về. Triệu Quốc Đống cũng không ngủ ngon.
Triệu Quốc Đống nằm trên giường mà trằn trọc mãi. Quế Toàn Hữu là trợ thủ rất tốt, rất nhiều điều y cung cấp làm Triệu Quốc Đống đã có những đầu mối nhất định. Mặc dù không quá hoàn thiện nhưng đây chính là cơ sở để về sau hắn đứng vững được ở Tây Giang. Đồng thời cung cấp cho Triệu Quốc Đống biết nên trọng điểm đột phá ở đâu, đâu là nơi đối thủ yếu nhất, ở đâu dễ dụ hàng nhất.
Vương Ích, Lạc Dục Thành, bây giờ phải xem hai tên này.
….
Vương Ích từ văn phòng Lục Kiếm Dân đi ra cũng đã là nửa đêm. Y không bảo lái xe đưa mình tới mà đi bộ trên con bờ Ô Giang đến trụ sở Thị ủy.
Bí thư Lục có ý gì?
Vương Ích từ Thanh tra Thị xã được phái xuống Tây Giang, y biết trọng trách trên vai mình không hề nhẹ. Trương Thiệu Văn độc đoán ngang ngược, Lôi Bằng thâm trầm mà tàn nhẫn, Đinh Cao Thọ kiêu căng, Tiếu Triêu Quý giảo hoạt, Tiền Trì Quốc không coi ai vào đâu. Còn cả vị Bí thư Quận ủy mới tới, thoạt nhìn không hề có vẻ kiêu căng, mạnh mẽ như lời đồn, làm người ta cảm thấy tên này rất cẩn thận.
Vương Ích cảm thấy không phải. Trong lời của Lục Kiếm Dân nói Triệu Quốc Đống này tới không phải để dưỡng già, y đến là làm việc, như vậy sẽ xung đột về lợi ích với bộ máy thối nát. Vậy Ủy ban kỷ luật nên làm như thế nào? Đơn giản, đáng ra tay thì ra tay, nhưng phải tàn nhẫn, chính xác, ổn định, theo lý thuyết chữ ổn định là đầu tiên. Nhưng Tây Giang bây giờ thì Vương Ích cẩm thấy tàn nhẫn thích hợp hơn cả.
Nhưng dù như thế nào cũng cần Bí thư ủng hộ.
Vương Ích nhẫn nhịn mấy tháng chính là chú ý tình hình biến hoá. Làm việc phải đảm bảo thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì mới có thể thành công.
Lúc trước muốn làm việc là vô ích. Ủy ban kỷ luật làm việc dưới sự lãnh đạo của Đảng, Bí thư đảng ủy mà can thiệp vào thì anh có là Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật dù có khí phách hơn nữa cũng vô ích.
Trương Thiệu Văn đi một thời gian, Tằng Lệnh Thuần chủ trì công việc. Tằng Lệnh Thuần là người tốt nhưng không phải Bí thư đủ tư cách, y thiếu khí phách và sự bá đạo. Tằng Lệnh Thuần là Chủ tịch đủ tư cách, nhưng muốn làm người đứng đầu một nơi, nhất là Tây Giang thì còn thiếu.
Bây giờ Triệu Quốc Đống đến, hướng gió đã đổi, đã đủ nhân tố thành công.
Có thiên thời nếu được Triệu Quốc Đống toàn lực ủng hộ, bên trên còn được Bí thư Lục Kiếm Dân ủng hộ. Địa lợi đó là y ít nhiều có quan hệ ở Thanh tra Thị xã, hơn nữa mấy tháng nay ở Tây Giang cũng đã thu được đầu mối, càng không cần phải nói tới Quế Toàn Hữu cũng ẩn nhẫn như y, đó cũng là con sư tử nằm im chờ thời. Nhân hòa, Triệu Quốc Đống giơ ngọn còn lên, y, Lạc Dục Thành, Quế Toàn Hữu, còn có hai người Hạ Đồng, Bành Nguyên Hậu là kẻ theo chiều gió, tin rằng sẽ thấy rõ tình hình thay đổi.
Tằng Lệnh Thuần thì sao? Vương Ích trong lúc nhất thời không rõ người này. Tằng Lệnh Thuần sẽ có thái độ gì nếu xung đột xảy ra. Y mặc dù là Phó bí thư, Chủ tịch nhưng mà đám người Lôi Bằng, Đinh Cao Thọ không coi vào đâu. Chẳng qua Vương Ích thấy Tằng Lệnh Thuần không hề tức giận, điều này cũng làm y phục sự nhẫn nhịn của Tằng Lệnh Thuần.
Bây giờ chủ yếu muốn xem quyết tâm của Triệu Quốc Đống lớn như thế nào.
Hội nghị liên tịch Đảng chính lần đầu tiên diễn ra vào lúc 9h.
Ngoài 11 Thường vụ quận ủy đến tham gia, Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân quận, Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân quận cùng bố Phó chủ tịch quận, Chánh văn phòng Ủy ban quận cũng tham gia.
8h50, nhân viên tham gia gần như đã đầy đủ. Lôi Bằng nhìn thoáng qua đồng hồ thấy Tiền Trì Quốc vẫn chưa tới. Y có chút bực mình. Đây là hội nghị đầu tiên của Triệu Quốc Đống, Tiền Trì Quốc đến muộn thì không còn gì để nói.
Lôi Bằng khẽ nhìn Đinh Cao Thọ, Đinh Cao Thọ biết ý liền đi ra gọi điện.
- Tiền ca, điện thoại.
Tiền Trì Quốc đang ngủ ngon bị người phụ nữ bên cạnh đánh thức. Y tỉnh tỉnh mê mê định sờ sờ ả phụ nữ thì tiếng chuông điện thoại di động không ngừng vang lên.
Tiền Trì Quốc lúc này đã tỉnh lại cầm lấy máy thì thấy có mấy cuộc nhỡ liền vội vàng nghe.
- Lão Tiền, ông đi đâu thế? Còn 10 phút nữa là họp, còn không mau tới dây.
Đinh Cao Thọ trầm giọng nói.
- Ồ, tôi lập tức tới ngay. Lão Đinh, ông kéo dài giúp tôi một chút.
Tiền Trì Quốc đột nhiên đứng lên làm lộ chăn, bên dưới là một mảng trắng và đen, ả phụ nữ xấu hổ kêu lên và lấy chăn che bụng lại.
Tiền Trì Quốc dập máy rồi nhìn một chút mà hậm hực nói:
- Em che gì? Trên người em có chỗ nào mà anh chưa nhìn?
Ả phụ nữ lộ ra một tia tức tối nhưng không dám cãi. Ả chỉ dám lấy chăn quấn người rồi nói:
- Tiền ca, đoạn Hà Loan anh phải nhớ cho em đó.
- Hừ, cô không xem bây giờ là lúc nào sao? Bí thư Quận ủy vừa tới, các cô ép tôi phạm sai lầm ư?
Tiền Trì Quốc hừ một tiếng:
- Ông chủ chỗ cô đúng là tham, bảo y bỏ tiền ra thì cứ đùn đẩy. Tôi sớm nói với hắn là bỏ được thì mới có được, bỏ nhỏ được lớn mà còn không biết sao? Do quan hệ nhiều năm mới hắn nếu không tôi đã sớm giao công trình cho người khác. Cô nói với hắn, Bí thư Quận ủy mới tới là cái miệng rộng, không có chút tiền thì không làm hắn thỏa mãn được đâu.
Ả phụ nữ thầm mắng trong lòng, Tiền Trì Quốc này là tên ác ôn, cũng không biết sao mà có thể lên làm lãnh đạo quận. Một công trình cứ bị treo trên tay hắn, ngủ với hắn, còn phải mất tiền. Tiền Trì Quốc này quá tham, há mồm là đòi 3, 5 trăm ngàn. Không biết ông chủ nghĩ như thế nào mà thích quan hệ với kẻ này.
Thấy Tiền Trì Quốc đi ra, ả phụ nữ mới đứng lên gọi điện:
- Sếp, xem ra có chút phiền phức, họ Tiền nói Bí thư Quận ủy mới tới, giá lúc trước sợ là không đủ. Hắn nói còn phải cho tên Bí thư Quận ủy mới tới.
Đầu kia chửi một câu rồi dập máy.
Tiền Trì Quốc chạy tới phòng hội nghị đã là 9h20, trên đường y đang suy nghĩ xem đối phó chuyện hôm nay như thế nào. Lần đầu họp mà đến muộn sẽ bị người lấy lý do mà chơi mình. Không biết lão Đinh nói giúp mình như thế nào. Trên đường y đã gọi cho Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng để nói giúp mình.
Tiền Trì Quốc vào phòng hội nghị liền thấy Lôi Bằng và Đinh Cao Thọ đang rất tức giận. Phòng hội nghị im lặng không một tiếng động. Triệu Quốc Đống kia ngồi giữa không biết đang viết gì đó trong sổ, cả phòng hội nghị thậm chí không ai hút thuốc, không khí đầy áp lực.
- Bí thư Triệu, Chủ tịch Tằng, xin lỗi, tôi tới chậm một chút. Là Chủ nhiệm Mễ - Ủy ban Xây dựng tìm tôi bàn về quy hoạch thành thị ở phía tây Ô Giang đến Hà Loan, nói nhiều một chút cho nên.
- Ngô Ứng Cương, thời gian hội nghị hôm nay anh đã nói với Phó chủ tịch Tiền chưa?
Triệu Quốc Đống bỏ bút xuống rồi lạnh nhạt nói với Chánh văn phòng Ủy ban quận - Ngô Ứng Cương.
- Tôi có thông báo.
Ngô Ứng Cương có chút khẩn trương mà nói. Hôm nay biểu hiện của Bí thư Triệu khác hẳn hôm qua.
Mặt Tiền Trì Quốc cứng đờ lại, trong lòng cũng rất tức giận. Sao, muốn nhằm vào tao ư? Hôm qua y còn nói chuyện với Đinh Cao Thọ rằng tên này tuy được đồn thổi là cứng rắn nhưng chắc cũng biết Tây Giang khó khăn nên biết điều. Sao hôm nay lại trở mặt nhanh như vậy?
- Phó chủ tịch Tiền, vậy anh giải thích với tôi và mọi người ngồi đây xem anh có lý do gì khiến 17 đồng chí đợi anh 23 phút.
Triệu Quốc Đống mặt rất bình tĩnh, giọng nói cũng bình thường nhưng ai cũng nghe ra cơn tức giận trong lời nói của hắn.
- Bí thư Triệu, tôi vừa nãy đã nói tôi thảo luận với Chủ nhiệm Mễ …
- Đủ rồi. Tiền Trì Quốc anh bận, chúng tôi rảnh sao? Anh có thể cho rằng tất cả mọi người ngồi đây chờ anh như đang đi du lịch sao?
Tiền Trì Quốc lớn tiếng nói:
- Lời giải thích của anh tôi không muốn nghe. Nếu anh cần tôi tin, anh có tin tôi lập tức gọi cho Mễ Phương bảo anh ta nói với tôi rằng vừa thảo luận vấn đề gì với anh không? Tôi tin Mễ Phương nhất định có câu trả lời chân thật cho tôi. Dù là trước đó anh có gọi điện cho Mễ Phương bảo anh ta nói giúp.
Tiền Trì Quốc nghe vậy thì á khẩu không biết nói gì. Mễ Phương mặc dù cùng hội cùng thuyền với y, nhưng nếu Triệu Quốc Đống thực sự hỏi thì rất khó tưởng tượng Mễ Phương có thể nói dối được.
Thấy Tiền Trì Quốc sa sầm mặt, Lôi Bằng vốn không muốn để ý tới Tiền Trì Quốc thì biết mình không ra mặt không được. Nếu để mặc Triệu Quốc Đống xử lý Tiền Trì Quốc, không chừng đòn tiếp theo sẽ khiến tất cả các phòng ban do Tiền Trì Quốc phụ trách sẽ loạn.
- Lão Tiền, còn ngẩn ra làm gì? Không cần biết anh có lý do gì, hôm nay là lúc nào, đây là hội nghị đầu tiên do Bí thư Triệu chủ trì, có chuyện gì anh không thể gác sang bên?
Lôi Bằng ra vẻ tức giận mà nói:
- Đây là không biết phân biệt nặng nhẹ.
Triệu Quốc Đống vốn định mượn việc này mà gõ Tiền Trì Quốc một phen thì đã bị lời này của Lôi Bằng chặn lại, thậm chí ngay cả chuyện Tiền Trì Quốc trước đó đã làm gì cũng bị che đi. Tiền Trì Quốc cũng muốn kiếm bậc thang mà xuống nên cúi đầu ngồi xuống ghế, không nói gì nữa.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Lôi Bằng đang ra vẻ tức giận, lúc này cứ nói chuyện này nữa thì là hắn quá đáng. Dù sao hắn vừa đến Tây Giang, nếu làm quá đáng sẽ dễ khiến các lão đồng chí có cái nhìn.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng rồi nhìn Tằng Lệnh Thuần mà nói.
- Lão Tằng, họp thôi.
Hội nghị do Tằng Lệnh Thuần chủ trì, đề tài chỉ có một đó là phân tích tình hình phát triển kinh tế xã hội của Tây Giang hiện nay, đưa ra kế hoạch và mục tiêu phát triển kinh tế cụ thể của Tây Giang trong tương lai.
Theo lý thuyết công tác phát triển kinh tế là của bên chính quyền, nhưng do Thị ủy Ninh Lăng cứ hàng quý lại tiến hành tổ chức hội nghị công tác kinh tế với sự tham gia của Chủ tịch, Bí thư các quận, huyện. Vì thế lần này Triệu Quốc Đống tới liền lập tức tổ chức hội nghị này.
Triệu Quốc Đống bố trí lãnh đạo phụ trách các mảng phân tích về tình hình công tác của mình, đưa ra biện pháp giải quyết, nhất là nhằm vào Phó chủ tịch Hạ Đồng phụ trách công nghiệp, tin tức, thương mại, khoa học kỹ thuật. Phó chủ tịch Ngụy Hiểu Lam phụ trách nông nghiệp, Phó chủ tịch Tiền Trì Quốc phụ trách xây dựng đô thị, đất đai, giao thông; Phó chủ tịch Thi Cương phụ trách công an, tư pháp, du lịch, bảo vệ môi trường, kế hoạch hóa gia đình, an toàn lao động. Phó chủ tịch Quang Vinh Thịnh phụ trách giáo dục, văn hóa, vệ sinh môi trường. Yêu cầu bọn họ đưa ra ý tưởng và kế hoạch trong công việc của mình.
Mấy Phó chủ tịch liền nói ra công việc và suy nghĩ phát triển của mình. Chẳng qua so sánh với bên chính quyền thì công tác bên Đảng ủy có vẻ mơ hồ hơn.
Trong hội nghị Triệu Quốc Đống chỉ ghi chép, thi thoảng hắn nói với vài câu rất trực tiếp khiến nhân viên bộ máy không quá thích ứng. Nhất là sau khi có chuyện vừa rồi làm mọi người càng phải cẩn thận, cố tránh mắc sai lầm.
Đây như hội nghị báo cáo công việc, chẳng qua mọi người đều biết dù là ai muốn thông qua cách này để biết tình hình thực tế là không thể, hiểu qua được tình hình Tây Giang đã là may rồi.
Sau khi các thành viên nói xong đã là hơn hai tiếng. Triệu Quốc Đống chỉ đưa ra hai điểm lãnh đạo phụ trách tốt công việc của mình, xem còn tồn tại vấn đề gì. Sắp tới hắn sẽ đến các phòng ban, xã, thị trấn khảo sát nhưng không báo trước, căn cứ kết quả khảo sát kết hợp báo cáo của các lãnh đạo phụ trách mà nghiên cứu một lần nữa. Điều khác là yêu cầu các lãnh đạo phụ trách làm gương tốt cho cán bộ bên dưới.
- Quốc Đống, lại đây, tôi đợi lâu rồi.
Lạc Dục Thành thấy Cao Dương thân thiết mời Triệu Quốc Đống như vậy, Lạc Dục Thành mới biết hôm nay Cao Dương gọi mình tới là để làm trung gian.
- Viện trưởng Cao mời thì sao tôi dám không tới? Chẳng may ngày nào anh không nhận người và bắt tôi, chẳng phải tôi khóc cũng không được sao?
Triệu Quốc Đống thấy ngay Lạc Dục Thành đang đứng ở cửa đợi, hắn ngẩn ra rồi cười nói:
- Lão Lạc, hôm nay đến báo cáo công việc với Viện trưởng Cao à?
- Báo cáo gì chứ? Nếu báo cáo thì lão Lạc phải báo cáo với Bí thư Lam hoặc Viện trưởng Dư. Lão Lạc bây giờ không còn là Viện trưởng Lạc trước đây nữa, đã là Bí thư Lạc.
Cao Dương mơ hồ biết ý đồ Lạc Dục Thành muốn nhờ mình mời Triệu Quốc Đống. Lạc Dục Thành trước đây chừng tiếp xúc với Triệu Quốc Đống, thậm chí còn gần như chưa từng gặp mặt.
Cả tuần vừa rồi Triệu Quốc Đống gần như xuống các xã, thị trấn ở Tây Giang khảo sát.
Đồng thời cũng đến các phòng ban, công ty, nhà máy tìm hiểu tình hình. Chẳng qua hắn đi không hề có lịch cụ thể. Có khi sáng đến xã, chiều đến nhà máy, thậm chí còn tầm tiếng là hết giờ thì hắn đến phòng ban nào đó, điều này khiến các phòng ban, xã, thị trấn đều phải đề phòng, sợ rằng chưa hết giờ làm mà nhân viên về hết, Bí thư Triệu tới mà mình không có ở đây.
Cũng may Triệu Quốc Đống nếu biết lãnh đạo phòng ban chỉ cần có nguyên nhân ra ngoài thì không vấn đề gì. Chẳng qua không ai muốn để Bí thư Quận ủy đến nói chuyện với phó để có ấn tượng rồi thay mình. Cho nên bọn họ dù thà chờ hết hết giờ làm đi đâu thì đi, cũng không muốn rời khỏi cơ quan.
Triệu Quốc Đống nói như vậy là tốt. Chỉ cần lãnh đạo xã, thị trấn, phòng ban làm như vậy tức là nói bọn họ ý thức được quyền uy của hắn, hơn nữa cũng thành thói quan, đây là hắn đã tiến được một bước.
Dù là lãnh đạo có khả năng đến đâu cũng không thể một bước phá vỡ một hệ thống. Hắn cũng không có năng lực này. Nếu làm như vậy thì hắn chỉ có thể đẩy tất cả mọi người thành đối thủ của mình mà thôi.
Chiêu hàng, lôi kéo, liên minh … đây là các thủ đoạn trong chiến tranh thời xưa, quan trường cũng có thể áp dụng nó.
Thế lực của Trương Thiệu Văn ở Tây Giang này là rất lớn. Đương nhiên theo y rời đi cũng khiến thế lực suy giảm và chia rẽ. Lôi Bằng và Đinh Cao Thọ bằng mặt mà không bằng lòng. Nếu như nói Tằng Lệnh Thuần làm Bí thư thì bọn họ còn có cơ hội. Chẳng qua Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy nên bọn họ không có cơ hội.
Tiếu Triêu Quý rất thông minh mà thông qua Tương Uẩn Hoa liên lạc với hắn. Mặc dù bây giờ còn chưa có dấu hiệu nhưng cũng có ý đưa cành ô liu ra. Triệu Quốc Đống biết, đối phương biết, Tương Uẩn Hoa biết.
Lần gặp Lạc Dục Thành này làm Triệu Quốc Đống càng thêm tin tưởng. Hắn nghĩ đến cuộc điện thoại của Lục Kiếm Dân cho mình, Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng. Xem ra Trương Thiệu Văn mất xu thế không phải một mình Nghiêm Lập Dân là có thể giữ được nó.
- Bí thư Triệu, hôm nay tôi đến chỗ bàn công việc với Viện trưởng Dư, thuận tiện đến chỗ Viện trưởng Cao ngồi và nói chuyện tới Bí thư Triệu đã đến Tây Giang. Viện trưởng Cao nói đến ngài cho nên.
Cao Dương tiếp lời đối phương mà nói:
- Sao, Quốc Đống, không có việc gì thì không thể gọi cậu sao? Có phải là phải được Bí thư Lam thì mới tới do cậu bây giờ đã là Thường vụ thị ủy hả?
- Ha ha, lời đó anh nói, tôi không nói.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trên bàn đừng gọi tôi là lãnh đạo, là anh em mà. Ha ha, lão Lạc, Viện trưởng Cao là lão lãnh đạo trước đây của tôi. Khi tôi mới đến Đồn công an thì anh ta đã là Phó bí thư Đảng ủy Khu phụ trách Chính pháp, thoáng cái đã năm năm rồi.
Năm năm không dài cũng không ngắn. Trong năm năm Triệu Quốc Đống đã thay đổi bốn đơn vị. Từ một nhân viên đến bây giờ đã là cấp phó giám đốc sở, tốc độ lên chức quá nhanh làm người ta sợ hãi. Cao Dương lúc ở Giang Khẩu còn là cấp Phó Trưởng phòng, bây giờ là cấp chính huyện tuy nhanh nhưng kém hơn nhiều so với Triệu Quốc Đống.
Không phải ai cũng có thể gặp cơ hội tốt như vậy, đây là đồng nghiệp của Cao Dương thấy y lên chức nhanh liền tự an ủi mình. Bây giờ Cao Dương gặp Triệu Quốc Đống cũng tự an ủi mình như vậy.
- Được rồi. Cậu đừng có nói đểu tôi vậy chứ. Không phải trước đây tôi là lãnh đạo của cậu, bây giờ cậu là lãnh đạo của tôi sao?
Cao Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Hôm nay không có ai là lãnh đạo, Quốc Đống, cậu lên chức, tôi vẫn chưa chúc mừng cậu. Hôm nay coi như được như ý. Dục Thành cũng là một người bạn tôi gặp sau khi tới Ninh Lăng, ừ, bạn thân. Quốc Đống, sau này cậu phải ủng hộ anh ta nhiều vào.
Triệu Quốc Đống liền hiểu ý “bạn thân” mà Cao Dương nói. Cao Dương là người đúng mực, bạn thân của y không nhiều. Điều này làm Triệu Quốc Đống yên tâm.
- Viện trưởng Cao nói đúng. Tôi mới tới Tây Giang nên không quen mấy, sau này cũng nhờ lão Lạc ủng hộ mới đúng.
Triệu Quốc Đống nhìn Lạc Dục Thành mà cười nói.
- Bí thư Triệu quá khách khí rồi. Tôi là cấp dưới của Bí thư Triệu, phục tùng chỉ huy là nhiệm vụ.
Lạc Dục Thành vội vàng nói. Y chủ động tỏ vẻ đến gần và phục tùng chỉ đạo của Triệu Quốc Đống đúng là không dễ.
Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều. Lúc này nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên.
Vài chén rượu vào bụng, ba người cũng nói chuyện nhiều hơn. Nhất là Lạc Dục Thành xuất thân là quân nhân nên tính cách khá hào sảng. Rượu đến là uống, uống đến độ hai má bắt đầu hồng lên.
- Quốc Đống, vị trí Bí thư Quận ủy Tây Giang đã để trống vài tháng, nghe đồn không ít, đủ lời nói, cuối cùng rơi vào đầu cậu. Xem ra Thị ủy đúng là có ý đồ.
Cao Dương không còn là người như khi mới tới Ninh Lăng nữa. Lam Quang đánh giá cao y, nghe đồn Viện trưởng Viện kiểm sát Dư Dương có thể điều đi, chức Viện trưởng Viện kiểm sát này đang được Lam Quang đề cử cho Cao Dương tiếp nhận. Hơn nữa Kỳ Dư Hồng cũng có chút ấn tượng với Cao Dương.
- Ha ha, anh có ý gì thế? Sao tôi không biết.
Triệu Quốc Đống nói.
- Quốc Đống, tôi nói thật đó. Tây Giang không ít vấn đề. Tôi không nói kinh tế trì trệ, các nhà máy hầu hết có hiệu quả kinh doanh kém, quan hệ quần chúng căng thẳng. Cậu có nghĩ tại sao lại như vậy không?
Cao Dương rót cho mình một chén, uống cạn rồi nói:
- Bệnh nặng phải có thuốc mạnh, có đôi khi phải tự chặt tay mới giải quyết được vấn đề.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Vở kịch tới rồi. Bữa tiệc không chỉ đơn thuần là tiệc. Trong quan trường dù quan hệ cá nhân tốt nhưng nó vẫn có nhiều điều không thể nói thẳng. Cũng may hắn và Cao Dương không phải người cùng ngành.
- Viện trưởng Cao nói xem nếu bị cụt tay rồi có mọc lại không?
- Ha ha, nếu không chặt thì càng lúc càng ác liệt hơn.
Cao Dương nói.
- Cũng chưa chắc, có thể bị dính máu, hoặc mất máu quá nhiều khiến bản thân suy yếu mà chết. Viện trưởng Cao có nghĩ tới việc này không?
- Quốc Đống, cậu phản đối?
Cao Dương nhíu mày nói.
- Không, Viện trưởng Cao, có những lúc phải xem thời cơ.
Triệu Quốc Đống giơ chén lên mà nói:
- Viện trưởng Cao, Tây Giang không giống Giang Khẩu, khi đó làm gì cũng không khó khăn như bây giờ. Bây giờ làm chút chuyện là có đủ người quan sát, hơi không chú ý là cục diện thay đổi hoàn toàn, có kẻ sẽ dùng chuyện mà nhằm vào mình cơ mà. Ha ha, mọi việc đều dễ dàng thì sao Thị ủy, Ủy ban Thị xã không động vào nhà máy Xăng dầu kia.
Cao Dương run lên. Y thật không ngờ Triệu Quốc Đống đến Thị xã có vài hôm mà tai mắt lại nhanh nhạy như vậy, đã biết chuyện nhà máy này. Viện kiểm sát cũng không dám dễ dàng động vào nhà máy này bởi vì còn có vấn đề sống của mấy trăm nhân viên nhà máy. Sao Triệu Quốc Đống lại biết cơ chứ?
- Viện trưởng Cao, đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Ba chúng ta ngồi đây đều đã từng trong ngành Chính pháp mà. Tôi không có ý gì khác, càng không muốn nói giúp ai. Trên Thị xã hy vọng mở cục diện ở Tây Giang thì tôi cũng hiểu. Nói thật tôi càng mong một lưới bắt hết các con sâu mọt hơn các anh, có thể trả lại bầu trời trong xanh cho Tây Giang. Chẳng qua nếu tôi làm Bí thư Quận ủy thì phải lo lắng tình hình toàn quận, cần động sẽ động, nhưng lúc nào động, động như thế nào thì hy vọng Viện kiểm sát phải trao đổi với Quận ủy. Chính xác mà nói là trao đổi với lão Lạc. Lão Lạc, đây là vấn đề nguyên tắc, nếu không sẽ gây mất ổn định.
Cái mông quyết định cái đầu. Ngồi ở vị trí khác thì lo lắng sẽ khác.
Cao Dương đứng ở góc độ Phó viện trưởng Viện kiểm sát nên nhìn nhận vấn đề sẽ khác. Nhiều nhà máy Tây Giang đều có manh mối là liên quan đến lãnh đạo quận. Viện kiểm sát Thị xã muốn động nhưng ở thời của Trương Thiệu Văn bị kiềm chế nhiều. Dư Dương cũng lo đánh rắn động cỏ nên không động. Trương Thiệu Văn đã bị điều đi vài tháng, Tằng Lệnh Thuần chủ trì công việc, Thị xã lại lo nếu lúc này có động tác sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của Tây Giang, vì thế yêu cầu Viện kiểm sát tạm thời dừng hành động. Đến bây giờ Triệu Quốc Đống nhận chức, Lam Quang mới hở giọng một chút bảo Cao Dương tiếp xúc với Triệu Quốc Đống, hiểu ý đồ của Triệu Quốc Đống. Lạc Dục Thành tìm tới cũng là hy vọng thông qua Cao Dương mà quan hệ với Triệu Quốc Đống.
- Quốc Đống, vậy cậu định làm như thế nào.
Cao Dương hỏi thẳng. Mặc kệ Triệu Quốc Đống đồng ý hay không, y dù là Thường vụ thị ủy nhưng không phụ trách mảng Chính pháp mà.
Trong Thị ủy ngoài Kỳ Dư Hồng, Lam Quang ra thì về lý thuyết không ai có thể ảnh hưởng tới Viện kiểm sát phá án. Nếu thái độ của Triệu Quốc Đống mà mập mờ thì Cao Dương cũng không định thỏa hiệp.
- Viện trưởng Cao, tôi biết anh đang muốn làm nhanh, nhưng Trương Thiệu Văn đã công tác ở Tây Giang nhiều năm, Tằng Lệnh Thuần mới chủ trì công việc vài tháng, trên Thị xã sao không động những lúc đó mà khi tôi vừa tới đã định có hành động lớn? Tôi không sợ nhưng Tây Giang ngay dưới mắt Thị ủy. Ví dụ như mấy nhà máy mà anh nói, vị lãnh đạo quận nào dính tới thì tôi mơ hồ biết nhưng nếu thoáng cái đâm ra thì chúng ta phải lo tới phản ứng của xã hội. Bây giờ lại là cuối năm, vấn đề ổn định là quan trọng nhất. Cho nên tôi muốn Viện trưởng Cao cho tôi một thời gian, coi như để mọi người chuẩn bị một chút.
Cao Dương nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống lúc này rất bình tĩnh và không hề e ngại tránh ánh mắt đối phương.
- Quốc Đống, vậy cho tôi một thời gian. Cậu cần bao thời gian chuẩn bị.
Cao Dương nhướng mày gằn giọng nói.
Không có Tây Giang ủng hộ và phối hợp thì rất nhiều chuyện Viện kiểm sát Thị xã muốn triển khai cũng khó. Hơn nữa sức chiến đấu của Viện kiểm sát do Lạc Dục Thành nắm giữ là khá mạnh, Cao Dương lo Lạc Dục Thành nghe lời của Triệu Quốc Đống nên đứng sang bên.
- Viện trưởng Cao, sau tết được không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Sau tết là khi nào?
Cao Dương nói.
- Không có thời gian nhất định sao?
- Viện trưởng Cao yên tâm, tôi biết chừng mực mà. Chỉ còn hai ba tháng nữa là đến tết mà. Tôi không định làm lớn chuyện trước tết, cũng để Thị xã có cái tết yên ổn mà. Chẳng qua sang năm tôi nghĩ cần động phải động, tôi sẽ phối hợp với anh, cố gắng giải quyết tận gốc vấn đề tham ô, hủ hóa.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Lạc Dục Thành ngồi giữa mà có chút xấu hổ. Y không ngờ trong bữa ăn Cao Dương lại nói mấy vấn đề này ra. Trên thực tế không ít đầu mối Cao Dương nắm giữa xuất phát từ bên Viện kiểm sát Tây Giang. Chỉ là Lạc Dục Thành cũng lo quyền lực của mình bị Quận ủy hạn chế nhiều cho nên mới giao cho Viện kiểm sát Thị xã. Nhưng thái độ của Triệu Quốc Đống hôm nay là rất rõ ràng. Viện kiểm sát Thị xã muốn có động tác ở Tây Giang phải được Quận ủy cho phép. Mà y là Bí thư đảng ủy Chính pháp Tây Giang cần phải duy trì liên lạc với Viện kiểm sát Thị xã, đề phòng Viện kiểm sát Thị xã hành động không báo trước.
Chẳng qua y thấy quan hệ cá nhân của Cao Dương và Triệu Quốc Đống khá tốt, tranh cãi hoàn toàn vì công việc, hơn nữa có thể nói đều là làm như thế nào để đạt được mục đích. Lạc Dục Thành cũng tin Cao Dương biết phân biệt nặng nhẹ, nhất là Triệu Quốc Đống còn là Thường vụ thị ủy và bạn tốt của đối phương.
Trong bữa ăn ba người đều vui vẻ.
Sau khi Cao Dương đi trước, Triệu Quốc Đống và Lạc Dục Thành đi dạo trên bờ Tú Hà.
- Lão Lạc, Viện trưởng Cao là một người rất tốt nhưng mà chúng ta cũng có lo lắng của mình. Mấy nhà máy của Tây Giang bây giờ đang rất sa sút, thậm chí đang chuẩn bị phá sản. Mấy nhà máy Viện trưởng Cao nói thì không phải không có vấn đề. Nhưng chúng ta cần làm là lợi dụng cơ quan nhà nước như thế nào để giải quyết khó khăn cho các nhà máy.
Sau một phen nói chuyện, Triệu Quốc Đống cũng đánh giá cao Lạc Dục Thành. Người này giỏi nhẫn nhịn, biểu hiện luôn bình tĩnh, là một người có năng lực. Bảo sao Quế Toàn Hữu và Cao Dương đều đánh giá cao đối phương.
- Bí thư Triệu, tôi hiểu ý của ngài. Chỉ là nếu suy nghĩ quá nhiều sẽ đánh mất thời cơ.
Lạc Dục Thành nói.
- Ừ, điều anh nói thì tôi cũng nghĩ tới, cũng là cách thử xem năng lực nắm chắc thời cơ của chúng ta. Tôi tin anh và tôi sẽ tính chuẩn thời cơ.
Triệu Quốc Đống dừng lại nhìn chằm chằm vào Lạc Dục Thành mà nói:
- Chúng ta cần làm vài việc từ trước. Lão Lạc, công việc này Viện kiểm sát cần làm, Viện kiểm sát Tây Giang không thể đặt mình ở bên ngoài, thậm chí tham gia càng sâu càng tốt. Nhiệm vụ này tôi giao cho anh, có vấn đề gì cứ tìm tôi.
Sống đôi khi phức tạp hơn ta nghĩ, nhưng đôi khi nó đơn giản hơn ta tưởng nhiều. Triệu Quốc Đống cảm nhận cuộc sống chính là như vậy.
Sau khi lên làm Thường vụ thị ủy, hắn bắt đầu suy tính thiệt hơn. Hơn nữa khi được bố trí đến làm Bí thư Quận ủy Tây Giang, Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát, cảm giác thoải mái như hồi còn Hoa Lâm đã mất. Hắn giống như một con sâu rơi vào mạng nhện, làm gì cũng cảm thấy có rất nhiều trói buộc.
Ngồi trong văn phòng, Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ về công việc nửa tháng qua. Lịch hôm nay cũng kín đặc. Sáng mất gần tiếng xử lý công việc hàng ngày, sau đó xuống xã, phòng ban, nhà máy. Nửa tháng hắn đã đi gần được nửa các xã. Đến chiều hắn bình thường đều đến hai phòng ban, sau đó đúng 3h30 sẽ sang Khu Khai Phát, cùng Lô Miễn Dương phân tích thiếu hụt trong công tác thu hút đầu tư của Khu Khai Phát. Sau đó hắn mất một tiếng nói chuyện với cán bộ trung tầng của Khu Khai Phát, cuối cùng mời bọn họ nói xem làm như thế nào để cải cách tác phong làm việc.
Tối chính là ngồi tâm sự và tìm hiểu tình hình với thành viên bộ máy Tây Giang, nếu không sẽ cùng mấy vị trong Khu Khai Phát bàn xem định vị ngành sản xuất chủ đạo là gì. Bình thường phải đến 10, 11h tối mới xong. Áp lực của Thị xã với Khu Khai Phát đã rõ ràng hơn, từ tài chính cấp từng chút một là thấy rõ vấn đề.
Rất phong phú, bận rộn, mệt mỏi nhưng hiệu quả lại rất bình thường. Đây là kết luận của Triệu Quốc Đống về công việc của hắn trong thời gian này.
Triệu Quốc Đống giao điện thoại cho Lệnh Hồ Triều, nói nếu không có việc gấp thì đừng gọi mình.
Hắn hình như đã đọc được một câu từ đâu đó nói rằng cuộc sống chính là giống cưỡng bức. Anh không phản đối được thì phải học cách hưởng thụ. Công việc như một vòng xoay, anh không được thì người khác sẽ lên.
Triệu Quốc Đống thầm nghĩ cuộc sống và công việc của mình thì là như thế nào? Triệu Quốc Đống nhấp từng ngụm trà một, mùi trà làm hắn tỉnh táo.
Tại sao mình ở Hoa Lâm thoải mái như vậy, đến đây lại bó tay bó chân?
Là có người giúp việc đắc lực ư? Có một chút nhưng không hoàn toàn. Ở Tây Giang này đã có Quế Toàn Hữu, Lạc Dục Thành và Vương Ích. Tằng Lệnh Thuần kia cũng phối hợp, sao hắn vẫn không thấy thuận tay?
Là do hoàn cảnh quá kém? Cũng có một chút. Tình hình mấy công ty, nhà máy của Tây Giang đúng là không còn gì để nói, chúng chỉ còn cố gắng gây sự chú ý của xã hội một chút mà thôi.
Vậy mình đã đi lầm ở chỗ nào? Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ từng chút một, Nếu như không thể hiểu rõ tình hình thật sự của Tây Giang thì hắn đúng là khó có thể nhìn nhận ra vấn đề thật sự. Dù là công việc hay nhân sự thì hắn cũng cần quá trình quen thuộc. Xuống cơ sở nói chuyện, nghe ngóng là biện pháp trực tiếp nhất. Đương nhiên đây chỉ biết hiện tượng bề ngoài, nhưng thông qua bề ngoài mà muốn biết bản chất thì phải do năng lực phân tích của chính hắn.
Chẳng qua đã hơn 20 ngày, hắn đến hơn phân nửa số xã, thị trấn thì thấy tình hình ở đây cũng còn được, tình hình các phòng ban kém hơn một chút. Các công ty thì nửa mừng nửa lo. Đây là Tây Giang, không phải Hoa Lâm, vị trí quận nội thành khiến nó là trọng điểm của cả Ninh Lăng.
Có lẽ do hắn đã quen với việc luôn thuận lợi trong công việc cho nên mới thấy không làm được gì ở Tây Giang này. Triệu Quốc Đống cẩn thận phân tích tâm trạng của mình, mới không đầy một tháng mà muốn làm được gì thì có phải hắn tự đưa mình lên làm thần không? Nếu hắn muốn thay đổi bộ mặt Tây Giang thì cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Triệu Quốc Đống cười cười chính mình, trong hoàn cảnh khó khăn mới có thể làm người ta trưởng thành, đây là cơ hội tốt để hắn rèn luyện.
Triệu Quốc Đống dần bình tĩnh lại và đã nghĩ thoáng hơn.
Bên Tây Giang cần ổn định, nhưng bên Khu Khai Phát lại không thể chậm trễ được. Lý Trạch Hải và Phùng Vân Khôn cũng cảm nhận được nguy cơ, thời gian này bọn họ không ngừng xuống các nhà máy, công ty điều tra, nếu không cũng về tìm tài liệu, phân tích ưu khuyết điểm của Khu Khai Phát Ninh Lăng, kém các Khu Khai Phát trong tỉnh như thế nào?
Ngành sản xuất chủ đạo đã đi được bước đầu trong việc xác định, mà đi bước này cũng cần phân tích khoa học và chỗ dựa. Triệu Quốc Đống cũng tham gia phân tích với bọn họ, cũng khảo sát hai nhà máy có hiệu quả kinh doanh tốt nhất Khu Khai Phát. Một là công ty trách nhiệm hữu hạn điện Thiên Hằng, một công ty cổ phần. Một là công ty trực thuộc Tổng công ty điện lực quốc gia – Công ty sản xuất biến áp Ninh Lăng. Hai nhà máy này gần như đóng góp một nửa thuế và giá trị sản xuất của Khu Khai Phát Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống cũng cùng Lý Trạch Hải và Phùng Vân Khôn sơ bộ có ý kiến nếu Khu Khai Phát Ninh Lăng muốn thoát khó khăn thì nhất định phải tận dụng tốt ưu thế của mình mà phát triển ngành chủ đạo
Ưu thế của Khu Khai Phát Ninh Lăng là gì? Trước mặt là điểm giao giữa Ô Giang, Thúy Hà, thuyền 3000 tấn đi qua không vấn đề gì, phát triển ngành sản xuất cảng có ưu thế tốt. Phía bắc là huyện Vân Lĩnh có Tập đoàn Đông Năng sẽ xây dựng trạm phát điện, giai đoạn một đã đi vào hoạt động, giai đoạn hai đang được xây dựng, nguồn điện phong phú có thể thỏa mãn nhu cầu của các nhà máy. Bây giờ trong Khu Khai Phát Ninh Lăng có hai nhà máy trong lĩnh vực điện thì hoàn toàn có thể phát triển ngành sản xuất này.
Ngành sản xuất điện có mấy lĩnh vực như thiết bị biến áp, ắc quy, dây điện… Triệu Quốc Đống và mấy thành viên bộ máy Khu Khai Phát về cơ bản xác định đây là ngành sản xuất chủ đạo của Khu Khai Phát.
Sau một phen cân nhắc, các lãnh đạo của Ban quản lý quyết định chọn mấy mảng như sản xuất dây điện cùng phát triển hậu cần, thương mại là ngành sản xuất chủ đạo thứ hai. Điều này thì có chút khó khăn nhưng Triệu Quốc Đống biết bây giờ không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu phát triển chỉ một ngành nói thì dễ nhưng trong thời gian ngắn muốn hấp dẫn công ty có quy mô lớn đến Khu Khai Phát Ninh Lăng là có tính khiêu chiến cao.
Nếu nói với khó khăn thì bên Tây Giang còn khó khăn hơn nhiều. Nhưng Khu Khai Phát Ninh Lăng chỉ là thu hút đầu tư. Khu Khai Phát Ninh Lăng không phải như Hoa Lâm, tùy tiện một công ty nào vào cũng đều có thực lực tài chính mạnh. Bây giờ đã có một bức tranh tổng thể, anh đã có người đưa ra quy hoạch chính xác, phát triển theo hướng nào, nếu không sẽ khiến cho khó khăn trong thời gian tới.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, trong lòng có rất nhiều ý tưởng nhưng nó lại phải chịu trước khó khăn hiện tại.
Nhìn đồng hồ thấy đã là 11h, Triệu Quốc Đống đang định ra ngoài đến một phòng ban thì có người gõ cửa.
- Bí thư Triệu, điện thoại từ Bắc Kinh gọi.
Lệnh Hồ Triều vội vàng chạy tới nói.
- Ồ? Cậu ra ngoài đi.
Triệu Quốc Đống cầm máy về lại văn phòng.
- Thằng ranh này điều đến Ninh Lăng mà không nói với anh một câu. Thấy sao?
Thái Chánh Dương cười nói.
- Không phải anh mới từ nước ngoài về sao? Bên đó bận lắm phải không? Sắp hết năm rồi, sẽ diễn ra Đại hội đại biểu nhân dân, Bộ năng lượng có thể thành lập hay không đang được mọi người bàn tán, anh rảnh được sao? Chút chuyện nhỏ của em sao dám làm phiền anh.
Nghe thấy là Thái Chánh Dương gọi tới, Triệu Quốc Đống cũng vui vẻ lên.
- Hừ, đừng có mà trổ tài miệng lưỡi với anh. Anh bận thì bận nhưng chẳng lẽ không có thời gian quan tâm c
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.