Quyển 10 - Chương 5
Thụy Căn
16/04/2013
Triệu Quốc Đống nhận được điện của Tương Uẩn Hoa thì vẫn còn đang ngủ.
Sau hơn hai tháng ở An Đô mà phải về Ninh Lăng, thậm chí còn phải đến Thông Thành xa hơn Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống đúng là không thoải mái mấy. Thông Thành cách An Đô mặc dù không xa hơn từ Ninh Lăng đến An Đô mấy, nhưng đường đi kém hơn quốc lộ 915, lái xe cũng mất tầm sáu tiếng.
Kết quả tối qua hắn điên cuồng với Cù Vận Bạch một trận, trưa nay cũng triền miên với Từ Xuân Nhạn.
- Quốc Đống, cậu ở đâu?
Tương Uẩn Hoa nói chuyện khá trầm thấp làm Triệu Quốc Đống thấy tâm trạng đối phương không tốt mấy.
- Tôi ở An Đô, Bí thư Tương, ngài đang ở đâu?
Triệu Quốc Đống bò dậy. Từ Xuân Nhạn mơ màng tỉnh định nói chuyện lại bị Triệu Quốc Đống che miệng ra hiệu cô đừng lên tiếng.
- Tôi đang ở An Đô, đang ngồi với Trưởng ban Qua, cậu lại đây, có việc.
Tương Uẩn Hoa nói Qua Tĩnh ở đó làm Triệu Quốc Đống tỉnh táo lên. Đợt học của hắn sắp kết thúc mà vẫn không rõ hắn đi đâu. Bây giờ Tương Uẩn Hoa đột nhiên bảo hắn tới thì đúng là làm hắn như uống thuốc kích thích.
- Được Bí thư Tương, hai người ở đâu? Tôi lập tức tới.
Triệu Quốc Đống một tay sờ vú Từ Xuân Nhạn, hắn đúng là thích cái cảm giác.
- Tôi đang ở tòa nhà Cẩm Giang, cậu đến hỏi tìm tôi là được.
Tương Uẩn Hoa nói.
Triệu Quốc Đống dập máy xong liền có chút lưu luyến véo vú Từ Xuân Nhạn một chút rồi đứng lên. Từ Xuân Nhạn cũng biết Triệu Quốc Đống có việc quan trọng nên cô đứng dậy mặc áo ngủ rồi sửa quần áo cho Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống nói với cô là tối sẽ về làm cô rất vui. Cô nghĩ hắn ở đây trưa nay thì tối nhất định có việc, bây giờ hắn đến tối thì cô mong còn không được.
Triệu Quốc Đống đến nơi liền vào thang máy lên tầng 20.
Triệu Quốc Đống hỏi lễ tân, một nữ nhân viên phục vụ dẫn Triệu Quốc Đống đi qua sảnh rồi tới một căn phòng ở phía bắc.
Trong phòng là người hai nhà Tương Uẩn Hoa và Qua Tĩnh. Vợ Tương Uẩn Hoa thì Triệu Quốc Đống khá quen, bây giờ đã điều lên Ủy ban kế hoạch hóa gia đình Thành phố An Đô, mà chồng Qua Tĩnh thì lần đầu Triệu Quốc Đống gặp. Sau khi nói chuyện thì Triệu Quốc Đống mới biết chồng Qua Tĩnh là Phó Trưởng ban hậu cần quân khu Quảng Châu, là thiếu tướng.
Triệu Quốc Đống rất nhanh biết được mục đích mà Tương Uẩn Hoa gọi hắn tới đây. Qua Tĩnh mang tới một tin tức không rõ là tốt hay xấu.
Trong hội nghị tuần trước đã xác định sẽ tiến hành điều chỉnh bộ máy một số Thị xã. Sau khi Kim Vĩnh Kiện đi, Bí thư Thị ủy Ninh Lăng Hoàng Lăng đã đề nghị với Tỉnh ủy để Triệu Quốc Đống làm Phó thị trưởng thường trực Thị xã Ninh Lăng, mà Tương Uẩn Hoa cũng muốn thông qua Qua Tĩnh để Triệu Quốc Đống tới Thông Thành làm Phó thị trưởng thường trực. Nguyên Phó thị trưởng thường trực Thông Thành sẽ được lên chức thành Phó bí thư Thị ủy.
Nhưng ý kiến này đã bị chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu phản đối. Ứng Đông Lưu lấy lý do Triệu Quốc Đống biểu hiện xuất sắc nên đề nghị Ninh Pháp đưa ý kiến nên điều một vài cán bộ cấp phó giám đốc sở đến các Thị xã nhận chức trong ba năm, làm cho các cán bộ rèn luyện ở cơ sở, nâng năng lực tổng hợp.
Ninh Pháp cũng có vẻ đồng ý, yêu cầu Ban Tổ chức cán bộ tiến hành chuẩn bị ở điểm này. Đối với các nơi như Ninh Lăng và Thông Thành thì Ninh Pháp đồng ý điều cán bộ từ cơ quan thuộc tỉnh xuống. mà Triệu Quốc Đống thì Yến Nhiên Thiên có ý kiến nói muốn hắn được điều tới Thị xã khác.
Qua Tĩnh cũng không rõ sao Yến Nhiên Thiên lại có ý này, trao đổi với Thị xã khác có hàm nghĩa rất quan trọng, tuy danh nghĩa là điều chỉnh nhưng không dính tới lãnh đạo chủ yếu, nói cách khác chỉ là điều chỉnh các cấp phó. Triệu Quốc Đống là thường vụ Ninh Lăng thì điều chỉnh tới nơi khác nếu làm mấy chức như Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật hay Bí thư Đảng ủy chính pháp thì không có ý nghĩa, phải làm Phó thị trưởng thường trực thì mới không phí cơ hội điều chỉnh lần này.
Nhưng xem quanh các nơi thì ngoài Ninh Lăng, Thông Thành và Hoài Khánh ra thì hầu hết các Phó thị trưởng thường trực vốn có chủ hết. mà chức Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh thì nghe nói Ninh Pháp đã có lựa chọn. Bây giờ Yến Nhiên Thiên nói vậy là sao?
Nhưng có một điểm khẳng định Ninh Lăng và Thông Thành có lẽ được. Thông Thành và Ninh Lăng đều xa, theo đề nghị của Ứng Đông Lưu thì phải để cán bộ của Ủy ban kế hoạch phát triển, Ủy ban kinh tế hoặc Sở tài chính đến phụ trách.
- Trưởng ban Qua, nói như vậy tôi bây giờ vẫn đang phải đợi?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Cuối tuần này đợt tập huấn sẽ kết thúc, mắt tôi vẫn còn mờ tịt. Ha ha, tôi chưa từng nghe nói có thường vụ nào không có công việc, không kiêm chức vụ hay phụ trách mảng gì. Đây không phải tốt cho tôi sao, chỉ hưởng thụ đãi ngộ mà không phải làm việc.
- Tôi thấy không đến lúc đó đâu. Thứ hai tôi tới văn phòng Bí thư Ninh, có lẽ chỉ trong vòng ba ngày là sẽ xong việc, tôi chỉ đang nghĩ cậu tới đâu thì thích hợp hơn?
Qua Tĩnh cười nói:
- Tôi nghe Bí thư Tương nói cậu thích hợp làm công tác kinh tế, cho nên tôi thấy cậu có thể tới làm Phó thị trưởng thường trực Thông Thành hoặc Ninh Lăng, hơn nữa Bí thư Tương cũng hy vọng cậu đến giúp mình, không ngờ Chủ tịch Đông Lưu lại phản đối.
Thấy Qua Tĩnh lắc đầu, Triệu Quốc Đống vội vàng nói:
- Trưởng ban Qua, ngài không nên quá lo lắng, tôi là cỏ vứt vào hòn đá còn mọc. Không đi được Thông Thành, không ở lại được Ninh Lăng tôi cũng không ngại.
- Ha ha, Quốc Đống, cậu có suy nghĩ như vậy là tốt rồi, tôi lo cậu quá thất vọng. Chẳng qua tôi thấy lần này Bí thư Ninh cùng Chủ tịch Đông Lưu có ấn tượng tốt đối với cậu, ngay cả lão Yến cũng khen cậu, tôi cảm thấy cậu sẽ có chỗ đi tốt.
Qua Tĩnh cười nói.
Đến khi vợ chồng Qua Tĩnh rời đi, Tương Uẩn Hoa mới sa sầm mặt nói:
- Quốc Đống, đúng là không thuận lợi, tôi tới Thông Thành một tuần mới biết được.
Tương Uẩn Hoa nói như vậy, Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao, Thông Thành làm Bí thư Tương rất thất vọng ư?
- Thất vọng thì sớm có, bây giờ làm tôi sắp tuyệt vọng.
Tương Uẩn Hoa cười nói:
- Cậu đi trên đường sẽ thấy được mình vốn nghĩ Ninh Lăng là quê mùa đối với An Đô thì đó lại là thành thị với Thông Thành.
- Chỉ từng đó mà làm ngài nản chí sao?
Triệu Quốc Đống không tin hỏi lại một câu.
- Đương nhiên không phải, cũng chỉ là nói một chút với cậu thôi. Quan niệm của cán bộ ở đó đúng là quá lạc hậu cùng với phương tiện trụ cột là điều kiện chủ quan và khách quan. Mà nguyên nhân chủ quan lại quyết định điều kiện khách quan, điều kiện khách quan càng làm nguyên nhân chủ quan thêm đột biến, một vòng tròn khó phá vỡ.
Tương Uẩn Hoa có lẽ bị áp lực quá nặng làm già đi vài tuổi. Vẻ mặt uể oải cho thấy tuần qua y cảm nhận rõ sự nghiêm trọng của vấn đề. So sánh với chức Phó trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, chức Bí thư Thị ủy Thông Thành đúng là làm người ta không sung sướng gì.
- Tôi vốn định để cậu tới giúp mình, không ngờ Chủ tịch Đông Lưu cảm thấy nên để cán bộ ưu tú tới Thông Thành. Ôi, cán bộ xuất sắc, thời này có mấy cán bộ xuất sắc như vậy? Không ít người đến quá độ. Quốc Đống, lần đó tới Ninh Lăng có ba người, nhưng chỉ cậu là còn nhớ, hai người kia không có chút ấn tượng nào. Đó là cán bộ xuất sắc sao?
- Bí thư Tương, đừng vơ đũa cả nắm vậy chứ? Tôi thấy tác phong làm việc của Chủ tịch Ứng khá cẩn thận, lần này tôi nghĩ cán bộ xuống cơ sở rèn luyện sẽ khác. Tôi thấy nếu Chủ tịch Ứng đữa đưa ra ý kiến thì sẽ tính tới mọi khả năng.
- Tôi cảm thấy việc phân công đồng chí Triệu Quốc Đống không nên chỉ vì trước mắt. Đồng chí Triệu Quốc Đống mặc dù còn trẻ nhưng năng lực làm việc và tố chất chính trị mọi người đều thấy. Tôi đã xem qua lai lịch của cậu ta.
Ninh Pháp từ tốn nói.
- Hạo Nhiên, nếu tôi nhớ không lầm thì việc liên doanh với nhà đầu tư bên ngoài của Cao tốc An Quế và An Du là sáng kiến của Triệu Quốc Đống, lúc ấy hình như chưa báo cáo lên trên đã trực tiếp liên lạc với vài tập đoàn, còn bị phê bình. Nhưng thực tế chứng minh sáng kiến này đã xúc tiến hệ thống giao thông An Nguyên chúng ta phát triển nhanh. Đương nhiên đây không phải công lao của mình Triệu Quốc Đống, nhưng cậu ta đã tìm được con đường hoàn toàn mới, điều này chứng minh Triệu Quốc Đống có tính sáng tạo trong công việc. Chúng ta bây giờ thiếu cán bộ như vậy.
Ninh Pháp ít khi đánh giá và đề nghị về một chức phó như vậy, điểm này làm các thường vụ có chút kinh ngạc. Mặc dù Triệu Quốc Đống có biểu hiện tốt trong công tác phòng chống lụt bão, nhưng đánh giá của Ninh Pháp lại là công việc hàng ngày của Triệu Quốc Đống.
Tần Hạo Nghiên gật đầu tỏ vẻ có việc này.
- Khi Triệu Quốc Đống xuống Ninh Lăng rèn luyện ba năm, ừ bốn năm. Lúc sau đã không thể gọi là kiêm nhiệm rèn luyện, không đơn giản. Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy đến Thường vụ thị ủy, mỗi hạng mục công việc đều làm tốt. Tôi đã xem đánh giá của Ban Tổ chức cán bộ đối với cậu ta, có thể thấy tác phong làm việc rõ ràng, phong cách cá nhân đột xuất, kiên định, chịu khó làm việc, thiếu chính là kinh nghiệm công tác.
- Kinh nghiệm công tác không đủ thì tôi có thể hiểu do cậu ta còn quá trẻ. Tôi cảm thấy không ít đồng chí cho rằng cán bộ trẻ sẽ không thành thục, nói chuyện và hành động không đúng mực. Tôi không cho rằng như vậy. Thanh niên có sự xông xáo, có tính sáng tạo trong công việc, đó là ưu thế. Triệu Quốc Đống đã từng bước từ Phó chủ tịch huyện lên đến Bí thư huyện ủy, hơn nữa còn làm một huyện thay đổi hẳn đây mà là chưa đủ kinh nghiệm sao?
Ninh Pháp nhìn quanh một vòng, các vị thường vụ coi như đại khái hiểu Bí thư tỉnh ủy đã quyết định.
- Vừa nãy lão Yến đánh giá cao về tố chất chính trị và tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống, tôi cũng hiểu qua về biểu hiện của cậu ta mấy năm nay. Đề nghị của Chủ tịch Đông Lưu rất đúng, phải cho các đồng chí trọng trách, như vậy bọn họ quen với hoàn cảnh phức tạp, mới có thể trưởng thành.
Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy cuối cùng đã kết thúc, Yến Nhiên Thiên và Qua Tĩnh được giữ lại.
- Nhiên Thiên, Trưởng ban Qua, nếu Hội nghị thường ủy đã nhất trí như vậy mời hai người phát văn bản xuống dưới. Nghe nói đợt tập huấn này có không ít đồng chí sẽ được đồng chí, hai người phải bố trí công việc trước khi đợt tập huấn kết thúc, tranh thủ để bọn họ làm quen hoàn cảnh mới. Lợi dụng thời gian trước tết mà kiểm tra, tham gia hội nghị để thích ứng với vị trí mới.
- Bí thư Ninh, tình hình Hoài Khánh khá phức tạp, hơn nữa ở ngay sát An Đô, kinh tế mấy năm nay bị nhiều nhân tố ảnh hưởng. Tôi cảm thấy cả Bí thư Thị ủy, Thị trưởng đến Hoài Khánh đã hơn nửa năm mà mãi vẫn không mở được cục diện, không có khởi sắc. Thời gian trước tôi tới Hoài Khánh kiểm tra về công tác xây dựng Đảng thì đã trao đổi với đồng chí Anh Lộc, anh ta cảm thấy áp lực lớn, đồng chí Chiếu Thành cũng là như vậy. Cho nên tôi vốn định phái một đồng chí có kinh nghiệm công tác phong phú và trí tuệ chính trị đến đó. Đồng chí Triệu Quốc Đống có thể đảm nhiệm tốt hay không thì tôi cũng có chút lo lắng.
Yến Nhiên Thiên không giấu sự lo lắng của mình đối với Triệu Quốc Đống.
- Cảm giác của anh giống tôi, tôi thấy bọn họ bây giờ còn đang tập trong vào việc thâu tóm bộ máy ở Thị xã, quận, huyện, tôi thấy phương hướng làm việc của bọn họ có vấn đề.
Ninh Pháp gật đầu nói:
- Vụ án của Hoài Khánh đã kết thúc, trọng tâm công việc chuyển sang phát triển kinh tế, chú ý quá mức vào vấn đề nhân sự đó là không đúng. Phải đặt trong tâm vào phát triển kinh tế, anh có thể biết ai là người thật tâm muốn làm việc, ai muốn đục nước béo cò. Nói khó nghe một chút anh muốn lên chức thì cũng phải tạo chút thành tích nào chứ? Anh phải làm cho dân chúng ủng hộ mình chứ? Nếu làm quan chỉ vì lợi ích cá nhân thì tuyệt đối không thể dùng.
- Về phần đồng chí Triệu Quốc Đống thì băn khoăn của Nhiên Thiên không phải không có lý. Tôi thấy như vậy cũng tốt. Để Triệu Quốc Đống lên vị trí này cũng không hỏng. Tâm trạng cán bộ Hoài Khánh đang xuống thấp, thiếu sức sống và phương hướng. Có những lúc Bí thư Thị ủy và Thị trưởng ra mặt không tốt, tôi thấy để Triệu Quốc Đống làm con cá dọn bể, làm cho vũng nước đục này rối lên có khi lại hay.
Yến Nhiên Thiên thấy Ninh Pháp có thái độ kiên quyết như vậy thì không nói nhiều. Ninh Pháp lại dặn hai người bố trí lịch, nhất là cán bộ đến Thông Thành cùng Hoài Khánh sẽ do Qua Tĩnh tự mình đưa tới, biểu hiện coi trọng của Tỉnh ủy với hai nơi này.
Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ lại để hắn tới Hoài Khánh.
Không phải nói Hoài Khánh không tốt, từ phương diện nào đó thì tốt, nhưng từ phương diện khác lại không tốt.
So sánh với Ninh Lăng cùng Thông Thành thì cơ sở kinh tế của Hoài Khánh khác hẳn. Vị trí địa lý và hệ thống giao thông của Hoài Khánh hơn xa Ninh Lăng cùng Thông Thành. Hai quận, sáu huyện, một Khu Khai Phát, trụ sở Thị ủy Hoài Khánh và Ủy ban Thị xã nằm ở Quận Hoài Châu cách An Đô 75km, Huyện Quy Ninh phía tây cách An Đô gần 50km, mà Hoài Khánh chỉ cách sân bay An Đô có 57km.
Hoài Khánh từng là trụ sở sản xuất thiết bị công nghiệp có tiếng của ả nước, giá trị sản xuất công nghiệp những năm 80 chỉ kém mỗi Thành phố An Đô. Nhưng bắt đầu vào những năm 90 thì kinh tế Hoài Khánh bắt đầu giảm tốc,vì đủ loại nguyên nhân khiến nó rơi xuống nhóm thứ ba.
Nhất là thời kỳ Cổ Diệu Hoa chấp chính khiến kinh tế đình trệ, quan trường suy thoái, tốc độ tăng trưởng kinh tế của Hoài Khánh luôn xếp cuối cùng của tỉnh. Cuối cùng Cổ Diệu Hoa bị bắt đã gây ra động đất ở Hoài Khánh, khiến tình hình Hoài Khánh càng xấu hơn. Lúc này Bí thư Trần Anh Lộc được điều từ Lam Sơn tới, Thị trưởng Hà Chiếu Thành vốn là Phó bí thư Thị ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật của Hoài Khánh trước đây, là cán bộ duy nhất dám đứng ra nói mình liêm khiết.
Mặc dù vụ án này đã kết thúc gần năm nhưng ảnh hưởng của nó quá lớn, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu trừ ảnh hưởng. Từ chỗ Hùng Chính Lâm, Triệu Quốc Đống biết vụ án liên quan quá nhiều quan chức, Ủy ban kỷ luật khi xử lý vấn đề Hoài Khánh cũng thấy khó giải quyết, không ít cán bộ có vấn đề về kinh tế khi nhận phong bì, tết, tang cũng được người tặng khoản lớn, điểm này làm Ủy ban kỷ luật khó xác định.
Hơn nữa vụ án này lộ ra khiến cả nước chú ý, Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy khi xử lý cũng phải phân biệt nặng nhẹ. Mất hơn nửa năm mà vẫn còn nhiều vấn đề.
Bây giờ Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành vẫn còn đang mất nhiều công sức xử lý việc này cho nên kinh tế của Hoài Khánh nửa năm qua không khởi sắc mấy, còn có dấu hiệu trượt dốc.
Nhưng đây không phải là do Hoài Khánh không có chỗ dựa để phát triển. Hoài Khánh có trụ cột sản xuất công nghiệp tốt, hệ thống giao thông thuận tiện. Mặc dù kinh tế mấy năm nay chậm phát triển nhưng trụ cột kinh tế tốt đẹp và trụ cột giáo dục vẫn còn đó, nhất là Học viện công nghiệp và Xây dựng An Nguyên đều đặt ở Hoài Khánh, nó đóng góp một phần công sức vào sự phát triển của Hoài Khánh.
Vấn đề nằm ở chỗ hắn có cần tới tranh vũng nước đục Hoài Khánh không? Hai người Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành một bước khó đi ở Hoài Khánh, đúng như Qua Tĩnh nói hắn là con cá dọn bể đến làm đục nước.
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không tìm được lý do thích hợp để an ủi mình.
Văn bản của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mai sẽ được gửi tới, đợt tập huấn này sẽ có nhiều người điều chỉnh. Mà mai cũng là đợt tập huấn kết thúc. Sáng mai Phó bí thư Tỉnh ủy Yến Nhiên Thiên sẽ tham gia lễ tốt nghiệp, chiều hắn về Ninh Lăng bàn giao công việc rồi tới Hoài Khánh báo danh.
Phó thị trưởng thường trực, nghe êm tai nhưng tâm trạng Triệu Quốc Đống lại không tốt lên được.
Hắn công tác ở Ninh Lăng hơn ba năm nên về sơ bộ đã hình thành mạng lưới của mình, đây là do hắn kết hợp những người cùng chí hướng lại với nhau, ít nhất có thể là đồng nghiệp ủng hộ lẫn nhau. Dù hắn đến Thông Thành thì cũng còn được Tương Uẩn Hoa ủng hộ, có chỗ dựa như vậy thì cũng dễ hơn là Hoài Khánh mà.
Bí thư Thị ủy, Thị trưởng Hoài Khánh thì Triệu Quốc Đống không có ấn tượng và qua lại nào. Nói chính xác là người qua đường, hắn bây giờ đến làm Phó thị trưởng thường trực, nói cách khác phải bắt đầu công việc như khi mới tới Hoa Lâm, thậm chí còn có hoàn cảnh xấu hơn ở Hoa Lâm. Dù sao lúc ấy hắn chỉ là Phó chủ tịch huyện kiêm nhiệm. Nhưng bây giờ hắn lấy chức Phó thị trưởng thường trực mà bao người nhìn chằm chằm, kiểu gì cũng có kẻ thù địch.
Lúc ở Hoa Lâm còn được Bí thư huyện ủy La Đại Hải toàn lực ủng hộ, vậy Hoài Khánh thì sao? Trần Anh Lộc cùng Hà Chiếu Thành chưa từ có quan hệ, là người như thế nào, tác phong làm việc ra sao, lối suy nghĩ và quan điểm thế nào thì hắn không biết. Quan hệ của hai vị này ra sao?
Tất cả đều phải bắt đầu lại, như vậy hai ba năm tới hắn đừng mong được an nhàn.
Nghĩ như vậy Triệu Quốc Đống không khỏi có chút buồn bực. Bắt đầu từ đầu, nói thì dễ nhưng không phải ai cũng may gặp chuyện này liên tục như hắn.
Hắn lúc ở Hoa Lâm còn được Sở Giao thông ủng hộ nên kéo về không ít hạng mục và chính sách, qua đó thu phục được lòng người. Sau đó lợi dụng La Đại Hải ủng hộ mà dần đứng vững ở Hoa Lâm. Mà sau khi làm Thường vụ thị ủy, Triệu Quốc Đống cũng dần ý thức càng lên cao thì nước càng sâu, muốn thực hiện ý đồ của mình càng khó, nỗ lực càng nhiều, thậm chí còn phải giao dịch càng nhiều.
Điều này có nghĩa anh sẽ bị mạng lưới quan hệ đủ các mặt trói buộc, anh không thể không cân nhắc vì mỗi một việc, nếu không sức phản đòn là rất mạnh. Nhưng khi anh hoàn toàn quen với trói buộc thi anh lại là kẻ quan liêu, anh không thể làm việc mình muốn.
Làm như thế nào để lợi dụng sự trói buộc đó mà kiên trì làm việc mình cần làm, phải hóa giải sức cản, thậm chí biến sự trói buộc thành công cụ của mình, điểm này có lẽ chính là trách nhiệm.
Trách nhiệm, ha ha, chẳng lẽ hắn trời sinh đã phải gánh trách nhiệm? Triệu Quốc Đống chỉ có thể tìm lý do này mà an ủi mình. Có lẽ đây là lãnh đạo coi trọng hắn nên mới để hắn lao động nhiều.
Bên phía Ninh Lăng thì theo sự điều chỉnh của Triệu Quốc Đống cũng làm vài người đồng chí. Chương Thiên Phóng thành Phó thị trưởng thường trực, Vưu Liên Hương lầm Trưởng ban tổ chức cán bộ, Tiêu Phượng Minh làm Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký. Số thường vụ của Thị ủy Ninh Lăng chỉ có một năm là 12, bây giờ lại rút về còn 11 người.
- Thị trưởng Chương, Trưởng ban Vưu, hai người đá tôi đi như vậy chẳng lẽ không áy náy gì sao?
Triệu Quốc Đống bưng chén lên mà nói.
- Tôi còn tưởng hai vị là chỗ dựa lớn nhất của tôi, không ngờ vừa học xong đã bị gõ một gậy.
- Cút ngay, cậu có chỗ tốt mà còn kêu than à. Hoài Khánh là nơi nào, Ninh Lăng là nơi như thế nào. Nói về trụ cột kinh tế và điều kiện giao thông thì Ninh Lăng chúng ta sao có thể so sánh với Hoài Khánh. Tôi nói với cậu, không lâu nữa tôi sẽ đến Hoài Khánh, cậu đừng có mà giấu gì đó. Tôi biết cậu nhiều biện pháp, quan hệ rộng, làm như thế nào phát triển kinh tế thì tôi thấy mình còn phải học tập cậu.
Chương Thiên Phóng uống hơi nhiều nên mặ t cũng đỏ.
- Sao, định mời tôi và Trưởng ban Vưu ư? Được, hôm nay liều mình bồi quân tử, một đấu một.
- Ha ha, không mấy khi thấy Thị trưởng Chương cứng rắn một lần, nào, tôi uống trước ba chén.
Triệu Quốc Đống cười ha hả mà nói.
Chương Thiên Phóng lập tức bị sợ vì câu khiêu khích của Triệu Quốc Đống, uống hết cả ba chén rồi thêm vài lượt nữa thì chắc mình xong.
- Quốc Đống, cậu hôm nay uống thuốc kích thích à mà lại trút lửa lên đầu tôi?
Chương Thiên Phóng có chút do dự không dám tiếp chiêu.
- Cậu và tôi uống ba chén, như vậy cậu cũng phải mời Trưởng ban Vưu và Trưởng ban thư ký Giản ba chén mới được.
- Thị trưởng Chương nói vậy là không được rồi, tôi uống với Trưởng ban Vưu thì được, còn Giản Hồng thì tôi thấy là anh uống ba chén mới đúng. Anh rời khỏi Thị ủy sang chính quyền, Giản Hồng vẫn ở Thị ủy, coi như từ biệt mà. Anh làm như vậy là nhằm vào tôi rồi đó.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói.
- Hiểu Lam, Lão Bành, Toàn Hữu, Vân Đạt, Mạc Vinh, mấy người cũng phải uống với Thị trưởng Chương và Trưởng ban Vưu. Sau khi tôi đi sau này bọn họ là lãnh đạo thân nhất của các vị, có gì khó khăn cứ tìm bọn họ. Nếu bọn họ gây khó dễ thì cứ gọi cho tôi, tôi dù ở Hoài Khánh cũng phải về tìm bọn họ mà lý luận.
Hôm nay Triệu Quốc Đống tổ chức liên hoan, trên Thị xã có Chương Thiên Phóng, Vưu Liên Hương cùng Giản Hồng, ở Tây Giang thì là mấy cấp dưới thân tín của Triệu Quốc Đống.
Vưu Liên Hương rất vui vì mình sang làm Trưởng ban tổ chức cán bộ. Dù sao làm Trưởng ban tổ chức cán bộ và Trưởng ban thư ký cũng là khác nhau. Kim Vĩnh Kiện rời đi, Chu Xuân Tú muốn lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng thất bại.
Lời Triệu Quốc Đống nói chính là phó thác, Chương Thiên Phóng cùng Vưu Liên Hương mặc dù có quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống nhưng nghe thấy thì biết đối phương rời khỏi Ninh Lăng, biểu lộ thẳng mà giao người cho mình chính là sự thẳng thắn của đối phương.
- Ha ha, Quốc Đống, tôi thấy chúng ta nên ngừng chiến đi, uống như vậy dù cậu uống giỏi cũng không chịu nổi. Đương nhiên tôi và Trưởng ban Vưu cũng không chịu được.
Chương Thiên Phóng chủ động xin hàng.
- Cậu tới Hoài Khánh cũng đâu phải là Sao Hỏa, chỉ cách 400km, chạy xe nhanh thì năm tiếng là tới. Chẳng lẽ cậu đến Hoài Khánh là bỏ không quan hệ với đồng nghiệp bên Ninh Lăng sao?
- Trong thời gian ngắn thì sợ khó có thể về, ít nhất trước tết tôi phải ở Hoài Khánh.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Tôi tới Hoài Khánh đúng là nằm ngoài suy nghĩ. Tôi đang học trường Đảng thì Bí thư Tương hy vọng tôi tới Thông Thành, tôi cũng đáp ứng nhưng thực tế và hy vọng khác nhau. Hoài Khánh nghe thì tốt nhưng tôi không hiểu gì về Hoài Khánh, hơn nữa mọi người đều biết vụ án ở Hoài Khánh khiến Hoài Khánh mãi không đứng dậy được. Nói khó nghe chúng ta đều là làm lãnh đạo, nghèo không sợ, điều kiện kém không sợ, chỉ sợ cán bộ mất lòng tin. Mà bây giờ Hoài Khánh chính là như vậy.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm mọi người đều đồng ý. Ai cũng biết sợ nhất là tư tưởng, nếu muốn triển khai công việc thì phải tụ tập, kích thích tinh thần mọi người, mà muốn làm như vậy có dễ không? Nhất là Triệu Quốc Đống còn trẻ, uy tín cũng cần thời gian tạo lên. Nhưng Tỉnh ủy đưa Triệu Quốc Đống đến Hoài Khánh chẳng lẽ đợi ba bốn năm sau mới triển khai công việc sao?
Tình hình của Hoài Khánh thì nhiều người biết, không phải ai cũng có thể có năng lực thay đổi nó. Đây có lẽ là một nguyên nhân quan trọng mà Tỉnh ủy nhét Triệu Quốc Đống vào Hoài Khánh. Anh không phải có năng lực, bản lĩnh sao, vậy xem anh có thể tạo thành công ở Hoài Khánh không?
- Quốc Đống, bên Hoài Khánh thì tôi cũng không quen. Trưởng ban tổ chức cán bộ Hoài Khánh mới lên, tôi chỉ gặp mặt ở hội nghị trên tỉnh, nghe nói Phó bí thư Thị ủy phụ trách công tác tổ chức Đàm Lập Phong không ăn ý với Thị trưởng Hà Chiếu Thành. Hai người này trước một là Phó bí thư Thị ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật; một là Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng. Hà Chiếu Thành lên làm Thị trưởng, Đàm Lập Phong làm Phó bí thư phụ trách công tác tổ chức, hai người có quan điểm công việc khác nhau. Trần Anh Lộc vừa tới nên cũng khá khó khăn.
Chương Thiên Phóng vịn vai Triệu Quốc Đống vừa đi vừa nói.
Vưu Liên Hương lại đang nhỏ to với Giản Hồng, có lẽ dặn Giản Hồng làm như thế nào quan hệ tốt với Trưởng ban thư ký. Ngụy Hiểu Lam và Hoắc Vân Đạt đang nói chuyện vui vẻ, ba người Quế Toàn Hữu, Bành Nguyên Hậu cùng với Mạc Vinh đi với nhau.
Mạc Vinh lần đầu tham gia cuộc liên hoan có Lãnh đạo thị ủy khác như thế này. Mới đầu còn rụt rè, nhưng sau đó uống rượu vào nên cũng thả lỏng người.
- Nói như vậy cũng không phải Trần Anh Lộc gây khó dễ?
Triệu Quốc Đống nói.
- Tôi nghe nói Hà Chiếu Thành khá thanh liêm, chính trực. Lúc còn Cổ Diệu Hoa thì Hà Chiếu Thành bị chèn ép mạnh, nhưng vẫn còn có tiếng nói đôi chút. Sau đó chuyện của Cổ Diệu Hoa chính là có quan hệ đến sự đấu tranh không ngừng của Hà Chiếu Thành.
Chương Thiên Phóng nhỏ giọng nói:
- Tôi nghe nói quan hệ của Cổ Diệu Hoa rất rộng nhưng không cống lại được việc Hà Chiếu Thành cứ quấn lấy. Đương nhiên nó cũng có quan hệ với việc Cổ Diệu Hoa không chú ý.
Chương Thiên Phóng mặc dù không nói rõ quan hệ kia là gì nhưng đó chắc không phải lãnh đạo tỉnh bình thường, hai người đều ngầm hiểu ý.
Triệu Quốc Đống lại đang cân nhắc nếu Hà Chiếu Thành là nhân vật liêm khiết quá thì sợ khó ở chung.
Nước trong sẽ không có cá, lời này từ trước đến giờ vẫn chính xác. Trên thực tế trên đời không có gì là tuyệt đối cả.
Anh nếu như muốn giữ mình quá thì sẽ không thể kết thành một khối với cấp trên, cấp dưới, mà không có những người kia thì anh triển khai công việc như thế nào?
Buổi liên hoan kết thúc trong không khí vui vẻ, Triệu Quốc Đống uống tốt như vậy mà cũng dần có men say, Chương Thiên Phóng cuối cùng đã ngã, ngay cả Vưu Liên Hương và Giản Hồng cũng có vẻ say. Cũng may hai cô còn tỉnh táo, mặt đỏ như hoa đào.
Triệu Quốc Đống dựa mình vào xe Camry, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn hưởng thụ chiếc xe này. Tằng Lệnh Thuần vẫn ngồi xe cũ, xe Camry này tuy Triệu Quốc Đống đã miễn chức Bí thư Quận Tây Giang nhưng vẫn đi theo hắn. Chẳng qua bây giờ Triệu Quốc Đống sẽ điều sang Hoài Khánh thì xe không thể dùng lại.
- Toàn Hữu, có phải có cảm giác gì không?
Triệu Quốc Đống nhìn Quế Toàn Hữu ngồi đằng trước mà nói.
- Đúng thế, Bí thư Triệu, bây giờ phải gọi ngài là Thị trưởng Triệu mới đúng. Nhớ lúc trước khi ngài mới tới Hoa Lâm, tôi thấy cuộc đời đúng là như mộng.
Quế Toàn Hữu nói với giọng đầy cảm xúc. Ngụy Hiểu Lam làm Chủ tịch huyện, Giản Hồng làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, nghe nói còn làm Chánh văn phòng Thị ủy. Tiếu Triêu Quý lên làm Phó bí thư Quận ủy, Bành Nguyên Hậu làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, ngay cả Hoắc Vân Đạt cũng thành Thường vụ quận ủy, Mạc Vinh cũng thành Phó chủ tịch quận, chỉ mình y vẫn làm Chánh văn phòng Quận ủy. Nhưng y biết Triệu Quốc Đống làm việc có ý đồ của mình, ở vấn đề nhân sự mặc dù hỏi ý kiến mọi người nhưng quyết định luôn độc đoán.
- Giống như Trưởng ban Chương nói đó, chỉ cách 400km và mất 5h đi xe thôi mà.
Triệu Quốc Đống rất coi trọng Quế Toàn Hữu. Mặc dù thấy đám người Quận Tây Giang đều tiến lên mà một mình y vẫn đứng im, nhưng vẫn chưa từng nói gì trước mặt hắn, chỉ riêng sự nhẫn nhịn này đã là đáng khen.
- Chẳng qua cơ hội ngài về Ninh Lăng sẽ không nhiều. Dù sao ngài phụ trách bên đó rất nhiều mảng, nhất là tình hình bên Hoài Khánh bây giờ thì chỉ sợ Thị trưởng Triệu càng bận hơn.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nếu tôi nhớ không lầm thì nhà anh ở huyện Lâm Giang bên Hoài Khánh?
Quế Toàn Hữu hơi động tâm mà gật đầu nói:
- Thị trưởng Triệu nhớ kỹ thật.
- Có hứng thú về quê không?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng mà nói.
- Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ sẽ về Hoài Khánh?
Lời này của Triệu Quốc Đống là rất rõ ràng. Trên thực tế khi Triệu Quốc Đống điều đến Hoài Khánh làm Phó thị trưởng thường trực thì y cũng có dự cảm, có lẽ số mệnh mình sẽ thay đổi theo sự lên chức của lãnh đạo. Nhưng y cảm thấy mình quá nhạy cảm, Triệu Quốc Đống đến Hoài Khánh hay không thì cũng không ai biết, thậm chí ngay cả bản thân Triệu Quốc Đống cũng không biết.
- Thị trưởng Triệu, tôi đương nhiên muốn về, nhưng có phải áo gấm về nhà hay không thì khó nói?
Quế Toàn Hữu cười nói.
- Ừ, tôi cũng không giấu anh, tôi sớm biết mình không thể ở lại Ninh Lăng. Mặc dù tôi muốn ở lại Ninh Lăng nhưng từ góc độ của lãnh đạo thì thấy tôi ở lại Ninh Lăng sẽ lợi ít hại nhiều cho nên điều chỉnh tôi là tất nhiên. Chỉ là nếu để tôi tới Thông Thành thì quá xa xôi, bây giờ không ngờ về quê của anh. Điều chỉnh nhân sự trong quận tôi không động tới anh là hy vọng có cơ hội thích hợp thì anh theo tôi, nên đưa vị trí cho người khác.
- Thị trưởng Triệu, ngài thật sự muốn tôi cũng tới Hoài Khánh?
Quế Toàn Hữu có chút khó xử. Y tốt xấu cũng là Thường vụ quận ủy Tây Giang, nếu điều sang Hoài Khánh thì nếu nói Triệu Quốc Đống là Bí thư Thị ủy thì sẽ không vấn đề. Nhưng Triệu Quốc Đống chỉ là Phó thị trưởng thường trực, điều chỉnh nhân sự nhất là cán bộ cấp phó huyện thì cũng không đơn giản.
- Sao, anh không muốn về?
- Không phải, tôi không có ý đó. Chỉ là ngài mới tới Hoài Khánh, còn cần một thời gian làm quen công việc, bây giờ điều tôi sang thì có phải hơi sớm không?
Quế Toàn Hữu cẩn thận nói.
- Đương nhiên không phải bây giờ, bây giờ còn có hơn tháng là đến tết, tôi sợ đi sang còn chưa bước được nóng chân. Chẳng qua tôi thấy nếu anh muốn về Hoài Khánh thì tôi sẽ tìm vị trí thích hợp cho anh.
- Thị trưởng Triệu, tôi làm việc cũng chỉ mong tâm trạng vui vẻ, mệt chút cũng không sao. Nếu có thể đi theo ngài, tôi rất mong muốn.
Quế Toàn Hữu lập tức nói.
- Cứ quyết định như vậy đi, anh tiếp tục làm việc cho tốt, chờ tôi hai ba tháng.
Triệu Quốc Đống cười nói. Hắn sang Hoài Khánh mà gần như chưa biết gì, trong tay không người giúp thì đúng là khó có thể mở cục diện. Cho nên hắn mới muốn mang Quế Toàn Hữu sang đó.
Hắn cũng biết điều chỉnh một cán bộ cấp phó huyện sang Thị xã khác là không hợp quy củ, hơn nữa dễ khiến cán bộ địa phương khó chịu, hắn chỉ là Phó thị trưởng thường trực, không phải Bí thư Thị ủy, Thị trưởng, từ quyền thế thì không hợp lý.
Nhưng Triệu Quốc Đống lại tin vào bản thân. Nếu Hoài Khánh là hồ nước đục, quan hệ phức tạp, mâu thuẫn đầy rẫy thì nhất định sẽ có cục diện giằng co. Tỉnh điều hắn tới làm con cá càng làm đục nước hơn, như vậy không thể trách hắn rồi.
Tin Triệu Quốc Đống tới Hoài Khánh nhận chức làm chấn động Ninh Lăng. Đương nhiên cũng có vài tâm trạng, có người thở dài một tiếng, có người hoan hô ủng hộ, có người cười thầm trong lòng.
Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến mấy điều này, hắn không phải thần mà lo hết được cho mọi người. Hắn cũng muốn bố trí cho vài người nhưng thời gian quá ngắn mà quyền lực trong tay hắn cũng có hạn.
Người mất mát nhất có thể coi là Lạc Dục Thành. Triệu Quốc Đống vốn muốn tìm vị trí thích hợp cho đối phương, thậm chí vẫn không ngừng tìm cơ hội đưa đối phương lên làm Phó viện trưởng Viện kiểm sát Thị xã, nhưng bây giờ hắn đi thì dù đã nhờ Lam Quang, cũng được Hoàng Lăng hứa thì cũng khó biết có thể thành công hay không?
Cuối cùng còn phải do Lạc Dục Thành tự cố gắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.