Quyển 5 - Chương 63
Thụy Căn
17/04/2013
Hai quốc lộ và khai thác khu du lịch đang là điều được dân chúng Hoa Lâm bàn tán sôi nổi nhất. Mà nói tới công trình thì không thể không nhắc tới Triệu Quốc Đống.
Mọi người đều có chung nhận định vị Phó chủ tịch huyện Triệu Quốc Đống này rất có lai lịch. Cho nên rất nhiều điều huyện, Thị xã không làm được thì hắn có thể làm.
Ở Hoa Lâm vốn luôn bình tĩnh này thì ngoài một vài lãnh đạo tạo được tiếng vang ra thì gần như không có chút ấn tượng nào. Nhưng chuyện mấy tháng qua làm mọi người khá giật mình.
Từ việc Ngưu Đức Phát bị đẩy tới phòng Văn Hóa, sau đó xây dựng quốc lộ Tân Hoa, lại làm quốc lộ Bồng Hoa mà không có dấu hiệu gì báo trước, điều này đủ thành điều để dân chúng bàn tán. Ai có thể giải quyết vấn đề thực tế nhất cho bọn họ thì người đó sẽ được chào đón.
Quốc lộ Tân Hoa sẽ giải quyết đường tiến vào Hoa Lâm, mấy tiếng đi lại khó khăn cũng thành ngắm cảnh. Mà quốc lộ Bồng Hoa thì đó là sự vui mừng mà không ai ở Hoa Lâm nghĩ tới.
Không ít dân chúng trong huyện thành cách đây 10, 20 năm cũng là nông dân, hoặc bọn họ có họ hàng ở nông thôn. Mà Khu Mã Thủ và Hà Khẩu có chín xã, Trương Tất Tường gần như chiếm một nửa trong 680 ngàn dân Hoa Lâm. Nói cách khác hơn phân nửa họ hàng của huyện thành Hoa Lâm ở khu vực phía nam, ai không muốn đi thăm họ hàng được dễ dàng.
Nhưng làm quốc lộ cần tiền, Huyện Hoa Lâm có tiền hay không thì nhìn huyện thành là biết ngay. Tòa nhà cao sáu tầng là cao nhất.
Chẳng qua tất cả vấn đề bắt đầu được giải quyết khi Chủ tịch Triệu xuất hiện.
Khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân cùng với nhân sự thị trấn Mã Thủ và xã Kỳ Lân thay đổi làm người ở Huyện ủy, Ủy ban huyện hứng thú nhất. Tin đồn nhiều nhất là Chủ tịch Triệu chẳng những tìm được tiền, hơn nữa sau lưng còn được lãnh đạo ủng hộ.
Chẳng qua Tiêu Mẫu Đan không phát hiện ra Triệu Quốc Đống có gì cao cấp như lời đồn. Hắn cần ăn, cần ngủ, thậm chí có lúc lười biếng không muốn dọn dẹp, ngủ ngáy, quần lót mặc hay ném trên giường, tất cũng vứt loạn. Mặc dù cô phụ trách việc dọn dẹp nhưng Tiêu Mẫu Đan lại thấy Triệu Quốc Đống không phải lãnh đạo quá cao cấp.
Chẳng qua tác phong gần người của Triệu Quốc Đống làm cho Tiêu Mẫu Đan bớt sợ hắn. Nhất là sau chuyến đi đến Ninh Lăng, Tiêu Mẫu Đan lại càng cảm kích Triệu Quốc Đống.
Mặc kệ sau này như thế nào, ít nhất người ta thật lòng giúp mình, về phần Thiên Vũ và Lục Nhị kia có kết quả thế nào thì ngay cả Tiêu Mẫu Đan cũng không chú trọng.
Tiêu Mẫu Đan coi thường loại con gái như Lục Nhị nhất. Theo cô thấy con gái cần nhất là tính cách, trái tim phải thành thật.
Bây giờ Triệu Quốc Đống đang nổi tiếng, ngay cả khi cô về nhà đều nghe người trong nhà nói chuyện về làm quốc lộ, nói trên tỉnh phái một quan to xuống huyện, đặc biệt có thể lấy tiền trên tỉnh xuống.
Mỗi lần như vậy Tiêu Mẫu Đan lại thấy kiêu hãnh, giống như cô thấy tự hào vì mình là người phục vụ Chủ tịch Triệu vậy.
Mà khi người cũng tốt nghiệp trường sư phạm như Thiên Vũ được chính quyền huyện điều tới làm thư ký cho Chủ tịch Triệu, Tiêu Mẫu Đan liền động tâm. Lâm Đan có thể vào chính quyền huyện làm, sao em mình không được?
Ai cũng nói Chủ tịch Triệu có quan hệ trên tỉnh, tương lai rộng lớn, không chừng một hai năm sẽ lên Ninh Lăng làm lãnh đạo to, hơn nữa xem ra đúng là như vậy. Hai năm sau em cô sẽ tốt nghiệp, nếu lúc ấy Chủ tịch Triệu lên Ninh Lăng làm lãnh đạo, có lẽ có thể giữ được em cô ở Ninh Lăng. Nếu Thiên Vũ làm thư ký cho Chủ tịch Triệu thì tốt quá.
Tiêu Mẫu Đan cũng biết đây là giấc mộng xa xôi, Chủ tịch Triệu sau này có điều lên Ninh Lăng không, chẳng may lên thẳng tỉnh thì sao? Mà Chủ tịch Triệu dựa vào gì giúp mình?
Điều này không đơn giản là ăn bữa cơm, Tiêu Mẫu Đan cũng nghe nói muốn ở lại Ninh Lăng công tác phải mất mấy chục ngàn. Đây là con số Tiêu Mẫu Đan không thể chấp nhận. Một tháng cô được 200, 300 đồng, dù tiết kiệm thì cũng chỉ miễn cưỡng đủ tiền sinh hoạt cho Thiên Vũ, đi đâu tìm tiền?
Chẳng qua Chủ tịch Triệu cũng không giống người nhận tiền, ít nhất Tiêu Mẫu Đan thấy mấy tháng nay không thấy ai tặng gì cho hắn.
Hai hôm trước cô lại lên Ninh Lăng, Thiên Vũ đúng là rất muốn ở lại Ninh Lăng. Tiêu Mẫu Đan rất lo lắng, em cô là đích tôn của nhà, nhà liều sống liều chết giúp Thiên Vũ ra khỏi nông thôn, nó mong ở lại nội thành nhưng cô là chị gái lại lo thay nó. Trong nhà cô không có quan hệ, hai năm thoáng cái là qua.
Nhưng nếu muốn Chủ tịch Triệu giúp thì Tiêu Mẫu Đan không biết nên làm gì, chẳng lẽ cứ phục vụ tốt là được sao?
Mã Bản Quý hiểu rõ gốc gác hai cô gái phục vụ Triệu Quốc Đống. Nhất là bây giờ Triệu Quốc Đống đang tăng mạnh thì người bên cạnh càng thêm quan trọng. Nếu như không phải Triệu Quốc Đống không muốn làm người ta chú ý thì Mã Bản Quý đã lập tức đổi Thường Quế Phân đi rồi. Tồn tại một đứa như vậy thì sao có thể yên tâm.
Thấy Tiêu Mẫu Đan đầy tâm sự dọn cơm cho mình, Triệu Quốc Đống suy nghĩ là cô có việc gì? Thường Quế Phân không thể tin, Tiêu Mẫu Đan này lại khá thành thật, hơn nữa không quá ân cần, nịnh bợ như Thường Quế Phân nên Triệu Quốc Đống khá hài lòng.
- Sao thế Mẫu Đan, có phải nhớ bạn trai?
Triệu Quốc Đống một bên ăn cơm mà hỏi;
- Không có tâm trạng mà ăn cơm? Hay là tôi giới thiệu một người cho cô?
- Chủ tịch Triệu, ngài là lãnh đạo, quen ngài đều là nhân vật lớn, ai thèm chú ý tới em?
Tiêu Mẫu Đan biết Triệu Quốc Đống đây là đang trêu mình.
- Ha ha, cô gái đáng yêu như Mẫu Đan thì ai chẳng muốn theo đuổi. Nhìn cô buồn rầu như vậy thì đúng là cô muốn tìm bạn trai rồi? Cô còn trẻ, đừng vội tìm bạn trai, sau này có nhiều lựa chọn mà.
- Chủ tịch Triệu đúng là có thể nói, đám con gái nghèo như bọn em còn có thể chọn gì chứ? Có thể gặp người đàn ông nghiêm túc là may rồi. Em đang lo cho em trai em.
- Sao, Thiên Vũ nhà cô làm gì à? Cãi nhau với cô bé kia ư?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Không phải, em chỉ lo cho Thiên Vũ, nó muốn ở lại Ninh Lăng, nó lại là giáo viên hướng nghiệp nên phải về Hoa Lâm, nếu không ngay cả công việc cũng không có. Chủ tịch Triệu, ngài có quen ai ở Ninh Lăng không, có thể giúp Thiên Vũ nhà em không?
Tiêu Mẫu Đan bỏ bát xuống mà lo lắng nói.
- Mẫu Đan, cô đây là muốn tôi giúp ư?
Triệu Quốc Đống cũng biết lần trước lời mình nói thì Tiêu Thiên Vũ cùng Tiêu Mẫu Đan không quá coi trọng. Giáo viên hướng nghiệp muốn ở lại Ninh Lăng dạy học là khá khó khăn, đừng nói là lên An Đô.
- Chủ tịch Triệu, ai cũng nói ngài là cán bộ lớn trên tỉnh, ngài tới Hoa Lâm làm hai năm là lên Ninh Lăng làm lãnh đạo. Bây giờ người trong huyện đều bàn tán về ngài. Chẳng qua em thấy bọn họ nói cũng đúng, ngài không ở Hoa Lâm quá lâu, sớm muộn cũng lên Hoa Lâm.
Tiêu Mẫu Đan bỏ bát rồi nói.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống có chút tò mò. Bình thường hắn đều thông qua Du Minh Phú và Mã Bản Quý để biết tình hình, nhưng lại không hiểu dân chúng đánh giá mình ra sao. Tiêu Mẫu Đan là người thành thật, không phải người hay nịnh bợ. Nghe cô nói chuyện thì cũng hay.
- Vậy bên ngoài nói gì về tôi?
- Có nhiều lắm, Chủ tịch Triệu muốn nghe dân chúng bàn về ngài sao?
Tiêu Mẫu Đan có chút tinh nghịch cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.