Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 64

Thụy Căn

17/04/2013



- Tính giỏi thật.

Phương Đức Khuê cười nói:

- Đức Dậu, vị trưởng ban Triệu này đúng là có thủ đoạn. Người mới 35 tuổi mà có tâm kế và tâm tư như vậy, không biết đây là phúc hay họa cho nhà ta?

- Nói như vậy chẳng lẽ Bí thư Thái thật sự muốn ra tay với Khúc Châu?

Phương Đức Dậu vuốt vuốt mấy sợ râu dưới cằm. Làm ở Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân mấy năm, y cũng tạo ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt, bảo sao ai cũng nói Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân chính là nơi tu tiên, dưỡng đạo.

- Bây giờ còn chưa dễ nói, lúc trước không phải nói Khúc Châu không có điều chỉnh gì ư?

Phương Đức Khuê nhíu mày nói:

- Theo lý thuyết Thái Chánh Dương mong ổn định sẽ không nhằm vào Khúc Châu mới đúng. Khúc Châu mặc dù hơi loạn chút nhưng ít nhất vẫn là điểm sáng trong nền kinh tế Điền Nam. Nhưng Triệu Quốc Đống bảo Dạ Bạch nhà ta làm vậy là có ý gì?

- Em cũng không rõ, Triệu Quốc Đống sẽ không tự chủ trương làm vậy chứ?

Phương Đức Dậu cũng không nhìn rõ vấn đề trong đấy. Y ở Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân không có nghĩa là không để ý chuyện bên ngoài. Uy thế và thủ đoạn của Thái Chánh Dương đã dần lộ ra trong năm nay. Y dùng Triệu Quốc Đống làm quân tiên phong để phá vỡ thế liên minh Trương Đào.

- Ừ, việc này không có khả năng. Người như Triệu Quốc Đống chẳng lẽ không biết đại cuộc ư?

Phương Đức Khuê quả quyết lắc đầu. Người không biết đại cuộc thì sao có thể ngồi ổn trên ghế trưởng ban tổ chức cán bộ.

Nhưng biểu hiện bây giờ đúng là nằm ngoài suy đoán của bọn họ. Đào, Trương nắm giữ vững vàng chính trường Khúc Châu, hơn nữa hai năm qua Khúc Châu phát triển khá nhanh, tỉnh nếu muốn điều chỉnh nhân sự Khúc Châu cũng phải suy nghĩ đến đại cuộc Khúc Châu, không thể vì nguyên nhân nhỏ mà mất lớn. Thái Chánh Dương làm bí thư tỉnh ủy cũng không thiếu suy nghĩ như vậy. Nếu thay đổi không chừng sẽ làm cho sự phát triển Khúc Châu bị ảnh hưởng.



- Vậy hắn bảo Dạ Bạch đi làm vậy là có ý gì? Không phải bảo Dạ Bạch nhà ta làm pháo hôi đó chứ?

Phương Đức Dậu rất khó hiểu.

- Đầu chú vào nước à? Triệu Quốc Đống dùng đến chiêu này thì hắn được gì tốt? Hắn nhất định muốn mượn chút sức ảnh hưởng của nhà ta, từ lời của Dạ Bạch thì cũng có thể nghĩ ra. Khúc Châu mấy năm nay nhìn như một thùng kín, nhà ta vốn có chút quan hệ ở Khúc Châu, nếu bọn họ thật sự muốn đâm thủng cái thùng đó thì đây cũng là cơ hội. Nhưng cơ hội này cũng rất mạo hiểm, có đáng mạo hiểm như vậy hay không cũng cần suy nghĩ.

Phương Đức Dậu không để ý câu mắng của người anh. Y bây giờ đang suy nghĩ xem con mình sẽ đạt được gì nếu cuộc đấu diễn ra. Phương gia bây giờ đã không có bao người có tiếng nói cứng tại Điền Nam, hầu hết đều chỉ là người yếu kém. Thời huy hoàng của Phương gia đã qua đi, cùng với việc Phương gia suy yếu nếu Dạ Bạch không thể bắt cơ hội này để đánh cuộc thì thật sự rất đáng tiếc. Nhưng ông anh nói đúng, cơ hội này rất mạo hiểm.

Phương Đức Khuê trừng mắt nhìn Phương Đức Dậu:

- Chuyện khảo sát Thiên bảo khiến người oán, trời tức, không ít người đã nhắc đến trước mặt anh. Hai cấp ở Khúc Châu cũng có phản ứng mạnh. Cô Anh Hải cùng Dương Minh Cử, Chu Ứng Bảo đè được chuyện này xuống, vậy một mình Dạ Bạch đến đó có thể làm được gì? Chỉ sợ bọn họ sớm nghĩ xong đối sách, quét dọn sạch sẽ, không chừng còn để lửa thiêu tới Dạ Bạch và đốt lên người Phương gia. Triệu Quốc Đống nhất định là có ý đồ, chủ yếu là chúng ta không biết rõ ý đồ của hắn. Nếu hắn thật sự hạ quyết tâm phá vỡ cục diện Khúc Châu thì chúng ta thật ra không thể buông tha cơ hội này.

- Đại ca nói đúng, chủ yếu nằm ở chỗ mục đích thật sự của Triệu Quốc Đống. nếu chỉ nhắc nhở Đào Trương thì Dạ Bạch bán mạng sẽ vô ích. Chỉ cần tìm chút gì đó giao cho hắn, nếu hắn thật sự có khí phách tra rõ việc này thì không phải không có cách. Một việc lớn như vậy vừa xảy ra, nếu muốn tìm chứng cứ không phải dễ sao. Với quan hệ của Phương gia chúng ta chẳng lẽ nói còn không tìm được chút chứng cứ nào sao?

Phương Đức Dậu nở nụ cười chứng minh y khá chú trọng việc này. Phương Đức Khuê khẽ thở dài một tiếng, y biết tính cách ccuarem mình.

Việc này cũng khó trách, Phương gia sau giai đoạn huy hoàng giờ đang xuống dốc. Mình lại chỉ có hai con gái, hai con rể không làm chính trị. Chỉ có Dạ Bạch coi như có chút trụ cột, lúc trước mình tìm mọi cách đưa nó đến Ban Tổ chức cán bộ chính là muốn mượn vầng hào quang của Cao Vĩnh Khôn. Nhưng không ngờ Cao Vĩnh Khôn lui quá nhanh, Dạ Bạch còn chưa làm đến cấp chính huyện. Đến khi Triệu Quốc Đống tới, không biết sao hắn lại thích Dạ Bạch, chỉ trong mấy tháng Dạ Bạch đã làm chủ nhiệm văn phòng nghiên cứu.

Triệu Quốc Đống đánh giá cao Phương Dạ Bạch không hoàn toàn do chút sức ảnh hưởng của Phương gia. Phương Đức Khuê bây giờ cũng không đoán được sao Triệu Quốc Đống lại nhìn trúng Phương Dạ Bạch. Đương nhiên cũng có thể do một chút nhân tố trong đó, nhưng tóm lại đây là việc tốt. Mà lúc này Triệu Quốc Đống dám can đảm giao việc kia cho Dạ Bạch đủ thấy hắn coi trọng Dạ Bạch như thế nào.

Thành công thường là tìm được trong nguy hiểm, lời này chưa bao giờ sao. Nếu Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống thật sự muốn động Khúc Châu, vậy đó sẽ là cơ hội tuyệt vời. Vậy Dạ Bạch sẽ không gặp vấn đề gì. Có hai người Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống đứng đó thì đám người Đào Hòa Khiêm có thể làm gì chứ?

- Chủ yếu là ý đồ thật sự của Triệu Quốc Đống.

Phương Đức Khuê đặt tay lên trán nói.



- Đại ca, cầu phú quý trong nguy hiểm. Dạ Bạch đã 37, 38, nếu không nắm bắt cơ hội này thì sau này muốn tìm cũng chưa chắc có.

Phương Đức Dậu trầm giọng nói:

- Em nghĩ trong lòng Dạ Bạch cũng đã có quyết định. Thời cổ vua đối tốt với thần, thần sẽ hết lòng báo đáp. Dạ Bạch không tính là thần nhưng chuyện lần này ảnh hưởng rất lớn đến Dạ Bạch và Phương gia chúng ta, Em nghĩ vấn đề này để Dạ Bạch tự cân nhắc là tốt nhất.

Phương Đức Khuê khẽ gật đầu. Y thầm than quyết tâm của em trai mình không bao giờ thay đổi, mình thực ra lại lo hơi nhiều. Dạ Bạch không phải là con chim mới rời tổ, Dạ Bạch đã biết phân biệt nặng nhẹ. qq ra khỏi quán trà đã là 11h. Loại công việc lén lút, thần bí này y đã lâu không làm. Trong trí nhớ hình như lúc mình điều tới Viện kiểm sát Tuyên Uy, Khúc Châu đi điều tra bí mật mới vậy. Chẳng qua hôm nay lấy thân phận cá nhân đi quanh tìm hiểu tình hình đúng là lần đầu tiên.

Sự mẫn cảm của vấn đề không cần bác và bố nhắc, Phương Dạ Bạch cũng biết. Y tốt xấu cũng làm vài năm ở Viện kiểm sát và Ủy ban kỷ luật nên biết chừng mực. Bác và bố không nói gì, chỉ bảo mình căn cứ tình hình mình đạt được mà phán đoán. Điều này làm Phương Dạ Bạch lúc đầu còn khó hiểu sau đó coi như hiểu được.

Nếu như không có các quan hệ của bác thì mình muốn tìm hiểu rõ tình hình đúng là không thực tế. Có lẽ trưởng ban Triệu sớm nhìn ra điểm này nên mới giao việc đó cho mình. trưởng ban Triệu đây là đi một bước đã nhìn ba bước, bảo sao còn trẻ hơn mình hai ba tuổi đã làm cao như vậy, không có tài năng là không được.

Thứ cần tìm coi như đã xong hết, mặc dù cũng không được chứng cứ trực tiếp mấy nhưng ít nhất có mấy thứ này đưa cho Ủy ban kỷ luật thì bọn họ sẽ hứng thú. Phương Dạ Bạch cuối cùng gặp một người mà Triệu Quốc Đống nói với y đây là cựu nhân viên khách sạn Thiên Bảo, muốn gặp trực tiếp để tìm hiểu tình hình. Y đến quán trà không ngờ đó là một cô gái, đối phương giao cho y vài thứ rồi vội vàng rời đi.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Phương Dạ Bạch vừa nhìn thấy là bạn ở Cục công an thị xã Khúc Châu. Phương Dạ Bạch có chút kinh ngạc, y đến Khúc Châu rất bí mật, không nói với bất cứ ai, hơn nữa y gặp mặt đều là riêng lẻ, chính xác mà nói đây đều là người đáng tin dựa vào quan hệ của bác.

- Tiểu Bình, sao lại gọi cho tôi vào lúc này?

- Dạ Bạch, ông có phải đang ở Khúc Châu không? Nếu là thật thì ông mau đi đi, có người đang tìm ông. Đi ngay bây giờ, trốn càng nhanh càng tốt.

Phương Dạ Bạch hơi run lên, đây sao giống như trên phim vậy.

Khúc Châu mặc dù có tình hình an ninh trật tự phức tạp nhưng y chưa nghe đến mức như thế này mà.

Nhưng giọng nói của người bạn kia rất lo lắng. Y không biết bạn mình từ đâu nhận được tin nhưng y tin đối phương sẽ không hại mình. Hắn nghiêng người nhìn thì thấy có hai chiếc xe màu đen dừng ở dưới lầu quán trà mình vừa đi ra, có vài tên đàn ông mặt mày hung dữ đi xuống.

Tim Phương Dạ Bạch đập rất mạnh, y vội vàng rẽ vào hẻm nhỏ cạnh đó. Y rất quen địa hình Khúc Châu. Y từ đầu khác của con hẻm đi ra bắt xe taxi chạy thẳng về Côn Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook