Quyển 3 - Chương 66
Thụy Căn
17/04/2013
Khi Khâu Nguyên Phong ngục xuống thì Triệu Quốc Đống cũng biết mình không duy trì được nữa. Hắn chỉ mơ màng nghe thấy Hùng Nhân Quý nói:
- Lần này coi như trả được mối thù lần trước với lão Khâu. Lão Mã, các anh đưa lão Khâu vào phòng khách phía sau nghỉ đi. Xem ra hai người bọn họ không đi được rồi. Ha ha.
Triệu Quốc Đống sau khi uống rượu có vẻ mặt khác với Khâu Nguyên Phong. Mặt Khâu Nguyên Phong đỏ bừng mà mặt Triệu Quốc Đống lại trắng đi. Hắn chỉ mơ màng ngửi thấy mùi hương thơm ngát bay vào mũi và có người đưa mình lên giường.
Giày cũng có người cởi ra, Triệu Quốc Đống muốn mở mắt mà không được.
Không biết ngủ bao lâu, Triệu Quốc Đống cảm thấy có người đỡ mình lên rồi một cốc nước ấm đặt trên miệng. Hắn không tự chủ uống một ngụm.
Canh đậu? Triệu Quốc Đống nằm trên giường nhai nhai. Hắn mặc dù nhắm mắt nhưng vẫn cảm giác được trong phòng có người.
Hắn khẽ mở mắt ra thì thấy một cặp mông tròn và đẹp hiện ngay trước mặt, hai bên cách nhau chỉ tầm mười phân. Người áo hồng kia cố gắng lật người Triệu Quốc Đống lại. Chẳng qua dù như vậy cũng không làm Khâu Nguyên Phong đang ngáy như sấm bị đánh động.
Đưa tay ra là có thể chạm được. Triệu Quốc Đống chỉ thấy máu trong người dồn vào một điểm. Hắn chỉ cần đưa tay ra là lột được chiếc quần jean đáng ghét kia xuống, để cho hắn có thể chạm vào cặp mông kia. Chẳng qua đây chỉ là suy nghĩ mà thôi. Đầu tiên không nói Khâu Nguyên Phong ở trong phòng, dù Khâu Nguyên Phong không ở đây thì hành động này cũng sẽ bị điểm 193 của luật trừng trị.
Triệu Quốc Đống phát hiện lửa dục dồn lên đầu mình, có lẽ là do hắn cảm thấy người phụ nữ này dễ bị người chơi, nhưng cẩn thận nghĩ thì mình dựa vào cái gì mà nghĩ như vậy? Chẳng lẽ chỉ là lời đồn cô là tình nhân của Hùng Nhân Quý? Cho dù như vậy thì mình có thể muốn làm gì thì làm sao? Nực cười. Triệu Quốc Đống đúng là cảm thấy xấu hổ cho suy nghĩ kia của mình.
Phòng trở lại yên tĩnh, Triệu Quốc Đống ngủ khá ngon đến khi có người gọi hắn dậy.
- Trưởng đồn Tiểu Triệu, ăn ít cháo chứ?
Nụ cười của Từ Xuân Nhạn làm Triệu Quốc Đống si mê, quá đẹp mà sao lại làm như vậy?
- A, sếp Khâu đâu rồi chị?
- Bí thư Hùng cho lái xe đưa Trưởng đồn Khâu lên huyện rồi. Nhà anh ở đây mà. Anh ăn bát cháo rồi về nhà nghỉ.
Từ Xuân Nhạn nhẹ nhàng nói. Vẻ si mê hiện lên trong mắt Triệu Quốc Đống sáng nay không giấu được cô. Cô vẫn luôn rất tự tin vào sự quyến rũ của mình. Ai cũng nói Triệu Quốc Đống có bạn gái là Khổng Nguyệt – hoa hậu của nhà máy mà vẫn bị cô hấp dẫn.
- Không cần, tôi về thẳng nhà là được.
Triệu Quốc Đống nghiêng người muốn ngồi dậy thì cảm thấy đầu choáng váng. Sáu đấu hai, đám người Nhà máy dệt này chơi không đẹp, dùng cách này để chuốc say hắn và Khâu Nguyên Phong đúng là không anh hùng.
- Trưởng đồn Tiểu Triệu, xem ra anh vẫn chưa hết men trong người, hay là tôi mang cháo đến phòng, lát anh ăn.
Từ Xuân Nhạn xoay người bước đi, bóng lưng đẹp của cô biến mất trong tầm mắt của Triệu Quốc Đống.
Nhìn Từ Xuân Nhạn bưng bát cháo lên, Triệu Quốc Đống liền ăn ngay. Một lúc sau là hết sạch bát cháo.
Nhìn Từ Xuân Nhạn chống tay vào cằm nhìn mình ăn ngấu nghiến, Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ vì hành động của mình.
Thấy Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ, Từ Xuân Nhạn phì cười, trong lòng lại thấy khá ấm áp. Người này nói chuyện không hề kiêu căng hay nịnh bợ, nói chuyện kiên quyết và có uy phong của một lãnh đạo. Nhưng lúc này lại như cậu nhóc mới lớn.
Từ Xuân Nhạn cười làm mắt Triệu Quốc Đống mê đi, đôi má lúm bên sâu bên cạn khác nhau như đóa hoa chum nở, như giọt sương buổi sớm chạy thẳng vào lòng Triệu Quốc Đống. Người phụ nữ này có rất hấp dẫn làm người ta không thể chống lại. Cũng không phải là hấp dẫn muốn đè cô ra, mà đó là dục vọng muốn ôm cô vào lòng nâng niu, chiều chuộng.
- A, cô Từ Xuân Nhạn …
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không biết nên gọi cô là như thế nào. Về tuổi thì hắn ít hơn Từ Xuân Nhạn vài tuổi.
- Nếu Trưởng đồn Tiểu Triệu không chê thì gọi tôi một tiếng Từ tỷ vậy.
Có lẽ đoán được do dự trong lòng Triệu Quốc Đống, Từ Xuân Nhạn cười nói.
- Từ tỷ không phải người Giang Khẩu phải không?
Triệu Quốc Đống vuốt vuốt bụng và thở dài một hơi.
- Tôi là người bên Thiên Châu.
- Thiên Châu, bảo sao.
Thiên Châu ở tận cùng phía Đông của tỉnh, kinh tế chậm phát triển nhưng lại nổi tiếng về gái đẹp.
- Khó trách gì cơ?
Từ Xuân Nhạn nhìn Triệu Quốc Đống, trong này đúng là có ý làm nũng.
- Ha ha, Từ tỷ biết rồi còn hỏi sao?
Triệu Quốc Đống không khỏi rung động vì ánh mắt của cô.
- Đây đều là do đàn ông nói linh tinh.
Từ Xuân Nhạn hừ một tiếng.
Triệu Quốc Đống nằm trên giường và cười nói:
- Chuyện gì cũng có nguyên nhân, không có lửa sao có khói, phải có căn cứ mới nói như vậy mà. Đúng rồi, Từ tỷ đến dây mấy năm rồi, có bà con nào ở bên không?
- Tôi tới đây đã gần mười năm, chỉ có một em gái ở bên.
Từ Xuân Nhạn quay đầu lại nhìn cửa sổ.
- Hả, Từ tỷ đã đến đây được mười năm sao. Vậy chồng chị có làm ở đây không?
Triệu Quốc Đống cũng nghe nói hai chị em Từ Xuân Nhạn đều độc thân nhưng không rõ tình hình. Dù sao Từ Xuân Nhạn hơn hắn vài tuổi, lại không qua lại mấy nên không để ý.
- Tôi đã ly hôn.
Từ Xuân Nhạn có chút buồn mà nói.
- Xin lỗi chị.
Triệu Quốc Đống muốn đánh mình vì hỏi vấn đề này.
- Không cần, đây là do tôi quá nhạy cảm.
Từ Xuân Nhạn nở nụ cười mà nói:
- Đời người có nhiều việc không theo ý mình mà.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên, không ngờ Từ Xuân Nhạn lại nhìn mọi việc thoáng như vậy.
- Từ tỷ nhìn nhận việc rất thoáng, nhiều người không thể nhìn ra như vậy.
- Có đôi khi bị ép đến mức này thì không nghĩ thoáng cũng không được, chẳng lẽ cứ ôm trong lòng là làm mọi việc tốt lên sao?
Từ Xuân Nhạn cũng không biết sao mình lại nói với Triệu Quốc Đống như vậy, nhưng cô đã nói ra thì sao thu lại được.
- Hoặc là nói cố nở nụ cười cũng không quà mà, ai không muốn hạnh phúc cơ chứ?
- Với sắc đẹp của Từ tỷ thì sao người chồng lại bỏ được chứ?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy đối phương muốn tìm người thổ lộ tâm sự.
Có lẽ men rượu bắt đầu phát tác nên mặt Từ Xuân Nhạn hơi ửng đỏ mà nói:
- Tôi và chồng không có con, không ai biết nguyên nhân. Anh ta lại không đi khám và cho rằng tôi không biết đẻ.
Thì ra vì nguyên nhân này nên Từ Xuân Nhạn bị nói là gà mái không biết đẻ trứng. Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng và nói:
- Mất đi Từ tỷ đó là do anh ta không có mắt, đối với Từ tỷ lại là chuyện hay. Sống với người đàn ông hẹp hòi, thiển cận như vậy thì sớm muộn gì cũng chia tay, tốt hơn hết là chia tay từ sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.