Quyển 4 - Chương 68
Thụy Căn
17/04/2013
Triệu Quốc Đống có chút lo lắng ngồi nhìn tổ công tác.
Trên bàn đặt các chai Nước suối Thương lãng tinh xảo, bao bì có màu xanh, bên trên là vân nước uốn lượn, một giọt nước từ trên nhỏ uống, bên dưới là mặt nước vô hạn, sau lưng cũng có hình một giọt nước, ở giữa có hình con cá trắng đen giao nhau.
Nước suối Thương lãng chỉ hơn 10 ngày đã chinh phục được cả An Đô. Một loạt hoạt động quảng cáo trên đài truyền hình tỉnh, thành phố, cùng với các hoạt động tuyên truyền, các Giáo sư dinh dưỡng lên tiếng, Giáo sư y tế thừa nhận, công nhân bình thường khen ngợi, một loạt tuyên truyền này tạo thành một cơn gió “Uống Nước suối Thương lãng, hướng cuộc sống khỏe mạnh”
Giá tiêu thụ cao 1,8 tệ một bình cũng không ngăn cản khát vọng theo đuổi cuộc sống của dân chúng. Các cơ quan bên tài chính, bưu điện, điện lực cùng cơ quan nhà nước trở thành đơn vị tiêu thụ lớn nhất. Các công ty nhà nước khổng lồ cũng là đối tượng tiêu thụ trọng điểm, đồng thời Nước suối Thương lãng cũng dần dần tiến vào người tiêu dùng bình thường.
Triệu Quốc Đống không thể tưởng tượng nổi tình hình hoạt động kinh doanh của công ty Nước suối Thương lãng bây giờ. Hắn chỉ biết hàng ngày sản xuất được 200 ngàn chai nhân sự 600Ml, mà bây giờ 200 ngàn chai thậm chí không thể thỏa mãn An Đô và mấy đơn vị xung quanh. Suối Thương Lãng có sản lượng trên hai ngàn mét khối thì 200 ngàn chai hiển nhiên không đủ. Nhưng đó đã là gánh nặng trong vấn đề vận chuyển.
Hơn 20 ngày qua, nước được chuyển ra, tiền không ngừng được đưa về. Đương nhiên đây là ẩn dụ, không có nhà kinh doanh nào lập tức trả lại tiền ngay trong vòng mười ngày. Theo thông lệ của tỉnh An Nguyên thì một hai tháng may ra mới có tiền.
Nước suối Thương lãng đạt thành công lớn như vậy làm cho Đức Sơn và Trường Xuyên rất hưng phấn. Làm như thế nào mở rộng sản xuất và thị trường là điều Trường Xuyên quan trọng nhất. Với tính toán một ngày 200 chai thì một ngày nhà máy có thể lãi đến 100 ngàn, điều này làm người lạc quan nhất cũng không thể tưởng tượng ra từ trước.
Triệu Quốc Đống cũng nhắc Trường Xuyên phải giữ tỉnh táo, còn phải cẩn thận. Theo hắn nếu quá nóng lòng mở rộng thì sẽ tổn hại hình ảnh của Nước suối Thương lãng, phải làm thị trường thấy thiếu thì mới cho thấy Nước suối Thương lãng không bình thường.
200 ngàn chai nước thì có hơn 80% được vận chuyển tới Thành phố An Đô, các nơi khác ở tỉnh không được nhiều. Nước suối Thương lãng thoáng cái chiếm 60% thị trường nước suối của tỉnh An Nguyên. Mà hai nhà máy nước suối Miên Châu và Nhã Châu thoáng cái bị ép xuống còn không đầy 30%, còn lại là nước suối của các tỉnh khác tới.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nghĩ và bỏ mấy suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nước suối Thương lãng đã đi được bước đầu thành công, nếu như không có bất ngờ xảy ra thì chiếm cứ thị trường nước suối tỉnh An Nguyên là không vấn đề gì. Bây giờ phải mở rộng thị trường ra các thành phố lớn ở các tỉnh lân cận.
Đây mới là chiến dịch quan trọng nhất, đánh thắng thì có thể xác định địa vị của Nước suối Thương lãng ở khu vực Trung nam và Tây nam. Làm không tốt có thể ảnh hưởng tới địa vị của Nước suối Thương lãng ở ngay tại tỉnh An Nguyên. Một ít sản phẩm nước suối các tỉnh khác sẽ đánh vào tỉnh An Nguyên.
Việc tiếp đón tổ công tác có Lô Vệ Hồng dẫn đầu, Chủ tịch huyện Mao Đạo Lâm, thường vụ huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy – Tào Tự Cầu, Phó chủ tịch huyện Lương Kiến Hoằng, Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm của Khu Khai Phát tiếp đón.
Trên thực tế Triệu Quốc Đống từ việc tổ công tác đến Giang Khẩu trước, sau đó tới Long Đàm và Lộc Sơn trước, thì đã có thể thấy một tia khác lạ.
Điều này như luật bất thành văn, nó giống như thi thể thao vậy, càng là nhóm sau thì càng có hy vọng.
Tổ công tác đầu tiên đến Huyện Mai, Nghiễm Ninh, trên thực tế Khu Khai Phát ở hai huyện này đã được tuyên án. Sau đó là mấy quận, huyện có công nghiệp không chiếm ưu thế. Hoa Dương, Vọng Đường và Bích Trì nằm ở nhóm sau cùng. Tranh đoạt chính chỉ có Lộc Sơn, Long Đàm và Giang Khẩu mà thôi.
Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm tự mình đi theo một vị Trưởng phòng – Ủy ban kinh tế tỉnh đến các công ty trong Khu Khai Phát và các công trường đang thi công mà khảo sát.
Nhân viên tổ công tác đến từ các cơ quan trong tỉnh, bọn họ tiến hành khảo sát về hoàn cảnh xung quanh, chính quyền cơ sở, xây dựng trụ cột, xây dựng nhà máy … Nhìn như công bằng nhưng Triệu Quốc Đống lại có cảm giác không tốt mấy. Hắn cảm thấy như là tổ công tác có ý đồ mà tới.
Tài liệu mà Mao Đạo Lâm báo cáo khá thực tế, hơn nữa các số liệu đều đáng tin cậy. Trước khi tổ công tác tới, tỉnh đã gửi công văn yêu cầu đơn vị phải báo cáo theo số liệu thực tế. Nếu phát hiện số liệu sai sẽ trực tiếp hủy tư cách khảo sát.
- Bí thư Lô, Chủ tịch Mao, các vị lãnh đạo, vừa nãy chúng tôi đã dựa vào số liệu và vấn đề mà xác minh. Chúng tôi đi cả buổi sáng, chiều sẽ tiến hành xác minh tài liệu. Tôi đã bàn với các đồng chí trong đoàn, bây giờ chúng tôi cũng đưa ra một số ý kiến theo chúng tôi thấy.
Lãnh đạo Huyện Giang Khẩu đều lấy bút ra ghi chép, chỉ có Triệu Quốc Đống là có chút lo lắng.
- Huyện Giang Khẩu chỉ trong vài thắng ngắn ngủi đã đạt thành tích làm người ta vui mừng. Chúng tôi đã đến xem các công ty đang xây dựng trong Khu Khai Phát, đây đúng là công trường lớn. Chúng tôi rất vui mừng việc Khu Khai Phát Giang Khẩu có thể nắm bắt chính xác cơ hội tập đoàn Daewoo liên doanh với nhà máy sản xuất ô tô để mà phát triển ngành công nghiệp phụ trợ. Nhất là việc Giang Khẩu toàn lực tạo hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp, khiến nhiều công ty duyên hải đến đầu tư vào Giang Khẩu, thành tích này là rất rõ ràng.
- Nhưng chúng tôi cũng điều tra ra vài vấn đề. Thứ nhất có không ít công ty đã xây dựng xong, quy mô thấp, giá trị thấp, hàm lượng khoa học kỹ thuật thấp. Thứ hai, Khu Khai Phát mở rộng quá lớn, mặc dù Chủ nhiệm Cù cũng đưa cho chúng tôi xem quy hoạch, nhưng đây chỉ là quy hoạch trên giấy, không xác thực trong thực tế, dân chúng địa phương chưa ký vào biên bản thu hồi, hai điểm này ảnh hưởng lớn tới việc định vị Khu Khai Phát Giang Khẩu.
Vị trưởng đoàn này ăn nói rất sắc bén, chỉ vài câu đã nói ra hai nhược điểm chết người của Khu Khai Phát Giang Khẩu. Đều là mấy công ty có quy mô nhỏ, thực lực nhỏ. Một Khu Khai Phát thành lập gần ba năm đúng là không còn gì để nói.
Thấy Lô Vệ Hồng định giải thích, trưởng đoàn cười cười giơ tay ngăn lại:
- Bí thư Lô, đây chỉ là đề nghị và cái nhìn của tổ công tác, không có nghĩa việc loại bỏ đều do tổ công tác quyết định. Trên thực tế theo mấy Khu Khai Phát chúng tôi đã xem ở Thành phố An Đô, Khu Khai Phát Giang Khẩu là nơi làm chúng tôi hài lòng nhất, tiềm lực phát triển mạnh nhất. Nhưng phía sau còn mấy Khu Khai Phát, chúng tôi không thể phát biểu ý kiến. Mời các vị lãnh đạo huyện thứ lỗi.
Nhìn chiếc xe Toyota của tổ công tác rời đi, mặt Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm sa sầm lại. Trên thực tế việc xác định Giang Khẩu khi khảo sát của tổ công tác đã làm hai người cảm nhận tính nghiêm trọng của vấn đề. Về lý thuyết mấy tháng nay Khu Khai Phát Giang Khẩu phát triển nhanh hơn Lộc Sơn cùng Long Đàm, nhưng thứ nhất trước đây Giang Khẩu quá kém, mà Lộc Sơn cùng Long Đàm cũng đang cố gắng. Từ thái độ của tổ công tác là có thể thấy rõ vấn đề.
- Lão Lương, anh thấy sao?
Lô Vệ Hồng lạnh lùng nói.
- Không dễ, bên phía Quận Long Đàm không cần nói thì nhất định là do Nguyên Đằng đụng tay đụng chân, Thị trưởng Kiều và Chủ tịch tỉnh Tần là đồng hương của y. Mà tổ công tác này do Chủ tịch tỉnh Tần làm tổ trưởng. Hừ, đây không phải muốn Giang Khẩu chúng ta làm dê thế tội sao?
Chuyện đến nước này làm Lương Kiến Hoằng không giữ được vẻ trầm ổn như bình thường. Khu Khai Phát mà bị xóa sổ, y sẽ có trách nhiệm, đồng thời ảnh hưởng tới sự phát triển của y.
Lô Vệ Hồng lắc đầu không nói gì. Mao Đạo Lâm cũng sa sầm mặt lại nhìn mặt đất như nghĩ gì đó.
Triệu Quốc Đống đứng ở xa xa nhìn ba vị lãnh đạo, xem ra ba vị lãnh đạo đã thấy vấn đề không đúng.
- Chủ nhiệm Cù, hướng gió không đúng rồi.
Triệu Quốc Đống đảo mắt rồi nói:
- Xem ra trên tỉnh muốn hy sinh chúng ta.
Cù Vận Bạch sao lại không biết, nhưng mọi người đã cố hết sức, làm đến nước này đã không thẹn với lương tâm. Nhưng cứ như vậy mà mất thì đúng là rất đau.
- Chỉ mong được yên tâm mà thôi.
Cù Vận Bạch có chút buồn bực mà nói.
- Tôi thấy không vậy đâu, đám người kia không yên tâm sao? Tôi nghe nói mấy công ty gia công gây ô nhiễm mà Giang Khẩu chúng ta từ chối đã đến đầu tư vào Khu Khai Phát Long Đàm, không biết là có chuyện gì? Hình như Long Đàm ở trên hướng gió nên không thích hợp mấy nhà máy ô nhiễm này mới đúng.
Triệu Quốc Đống từ tốn nói.
Cù Vận Bạch đảo đảo mắt rồi nói:
- Sao cậu lại biết?
- Một người bạn tôi làm ở văn phòng Ủy ban nhân dân, nghe nói thu được mấy bức thư phản ánh về việc lo lắng xây dựng nhà máy ô nhiễm ở nội thành, hình như còn gửi lên cả Tỉnh ủy, Cục Bảo vệ môi trường quốc gia thì phải.
Triệu Quốc Đống nhìn ra xa xa rồi nói.
- Xem ra dân chúng An Đô đúng là chú ý đến việc bảo vệ môi trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.