Quyển 4 - Chương 70
Thụy Căn
17/04/2013
Báo Hoàn cảnh Trung Quốc không có ảnh hưởng quá lớn đối với xã hội, dư luận xã hội sẽ không bị kích động. Nhưng nếu chính quyền mà không chú ý, một khi chuyện bị đẩy mạnh thì sẽ mang tiếng không có trách nhiệm với xã hội.
Theo lệnh của Khang Nhất Minh, Cục bảo vệ môi trường thành phố kéo dài một tuần cũng phải phái tổ công tác tới Khu Khai Phát Quận Long Đàm điều tra.
Bốn công ty này đều cùng đưa ra phương án về biện pháp bảo vệ môi trường tiên tiến, đều nói sẽ mua thiết bị lọc nước và không khí của Nhật Bản, Đức về. Hơn nữa còn lắp đặt xong trước khi nhà máy đi vào hoạt động, hoàn toàn không có gì phải nghi ngờ.
Tổ công tác chỉ dùng hai ngày đã hoàn thành việc điều tra hạng mục của bốn công ty, sau đó báo cáo với chính quyền thành phố.
- Đây là báo cáo điều tra mà Cục bảo vệ môi trường đưa ra sao?
Khang Nhất Minh giơ tờ báo cáo lên, tức giận nói:
- Tôi không biết các người dựa vào cái gì mà làm như vậy? Đúng, công ty còn chưa xây dựng, chúng ta không thể phán đoán bọn họ được, nhưng đây là lý do? Bọn họ tại sao phải rời khỏi Giang Tô? Tình hình của bọn họ ở đó như thế nào? Các anh có điều tra không?
Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường – Cố Minh Sinh không hề sợ hãi, y ghi chép từng câu hỏi của Khang Nhất Minh. Chính quyền thành phố đã tiến hành tổ chức hội nghị thảo luận vấn đề này, y thấy đây là chuyện bé xé ra to. Mấy công ty còn chưa chính thức xây dựng thì dựa vào cái gì mà khẳng định bọn họ sẽ gây ô nhiễm môi trường? Có lẽ người ta có thiết bị bảo vệ môi trường tiên tiến thì sao?
Thấy thái độ này của Cố Minh Sinh, Khang Nhất Minh càng thêm tức giận:
- Bốn công ty này có hai bị Cục Bảo vệ môi trường quốc gia nhiều lần phê bình là công ty ô nhiễm, cũng bị Sở Bảo vệ môi trường Giang Tô giám sát. Bọn họ không đứng được ở Giang Tô nên mới chuyển vào nội địa, không ngờ đến An Đô chúng ta lại thành miếng bánh thơm. Chẳng lẽ nói vì GDP mà không để ý đến an toàn của dân chúng An Đô?
- Phó thị trưởng Khang, phát triển đang là điều quan trọng nhất, chúng ta không thể nào quả quyết đối phương sẽ gây ô nhiễm môi trường. Bọn họ đã đặt mua thiết bị bảo vệ môi trường của Nhật Bản, Mỹ, chẳng lẽ nói đây không phải là thái độ chịu trách nhiệm sao? Nếu như nói chúng ta vì mấy nguyên nhân không rõ ràng mà từ chối bọn họ tới đầu tư vào An Đô, tôi cho rằng nhiều nơi vỗ tay chờ bọn họ tới. Chẳng lẽ chúng ta chấp nhận cho hiện tượng này xảy ra sao?
Cố Minh Sinh đã lăn lộn ở thành phố hơn 10 năm, khó khăn lắm mới lên làm Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường, đương nhiên không muốn làm mất lòng lãnh đạo phụ trách. Nhưng chuyện này y phải làm như vậy, không thể khác.
- Hừ, Cục trưởng Cố, tôi đã xem mấy thiết bị bảo vệ môi trường của các công ty này. Trước không nói các thiết bị này đạt tiêu chuẩn không, chỉ riêng một bộ thiết bị đã mất năm sáu triệu Usd, mà mấy công ty này có ai đầu tư hơn 30 triệu tệ không? Nực cười, đầu tư không đến 30 triệu mà lại đầu tư thiết bị bảo vệ môi trường mất hơn 5 triệu Usd? Anh cảm thấy việc này có thể xảy ra sao?
Khang Nhất Minh cười lạnh một tiếng.
- Phó thị trưởng Khang, anh nói một bộ thiết bị này có giá năm, sáu triệu Usd là dựa vào đâu?
Thái Chánh Dương nói xen vào. Mặc dù y biết vào lúc này tỏ thái độ là không ổn, nhưng Bí thư Ninh yêu cầu y phải quan tâm việc này, mà thu hút đầu tư là công việc y phụ trách, y quan tâm cũng là có lý.
- Đương nhiên là có. Bạn học của tôi công tác ở Bộ Thương mại, tôi nhờ anh ta giúp xem giá ca các loại thiết bị nước ngoài, đều trên năm, sáu triệu Usd. Dù là của Nhật Bản hay Đức thì chênh nhau không nhiều.
Khang Nhất Minh nhìn Thái Chánh Dương rồi trầm giọng nói:
- Thiết bị phải nguyên bộ mới phát huy được tác dụng, hơn nữa dù như vậy cũng chỉ có thể giảm ô nhiễm môi trường đến mức thấp nhất không ngăn chặn hoàn toàn. Các công ty đó không thích hợp thành lập ở nội thành, nhất là tỉnh thành như An Đô.
- Ừ, tôi cũng đã nghiên cứu vấn đề này với giám đốc các công ty. Bọn họ nói nhập khẩu thiết bị mới sẽ đắt, bọn họ định mua đồ cũ, nhưng bọn họ cam đoan đồ cũ vẫn có thể phát huy tác dụng.
Cố Minh Sinh không ngờ Khang Nhất Minh lại chú ý như vậy, lại nói về giá thiết bị. Vì thế y đành phải lấy lý do này ra mà nói.
- Đồ cũ? Trước không nói quốc gia nghiêm khắc hạn chế nhập khẩu đồ cũ, hơn nữa thiết bị bảo vệ môi trường này ở nước ngoài mới có vài năm, thị trường quốc tế lấy đâu ra đồ cũ? Chẳng lẽ công ty nước ngoài đang sử dụng rồi chủ động bán khi chúng ta muốn mua sao? Nếu là như vậy thì công ty nước ngoài điên rồi. Cục trưởng Cố, anh cảm thấy hai khả năng này có thể sao?
Khang Nhất Minh lạnh lùng nói. Y vốn rất khó chịu với tên Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường này, không có chút năng lực nghiệp vụ nào cả, nhờ nịnh bợ lãnh đạo mà lên.
Cố Minh Sinh mặt không chút thay đổi mà nói:
- Có lẽ khoa học kỹ thuật quốc tế phát triển nhanh hơn, nước ngoài coi trọng bảo vệ môi trường hơn chúng ta, thiết bị bọn họ phải đổi mới. Dù sao chúng ta cũng không đi nước ngoài, nếu chúng tôi có cơ hội đi khảo sát sẽ có kết luận chính xác hơn.
Khang Nhất Minh không biết nói gì nữa. Đối phó đám này muốn bọn chúng ngậm miệng là không thể, chỉ có một cách duy nhất là quyền lực. Ai nắm mũ bọn chúng thì kẻ đó sẽ cúi đầu. Khang Nhất Minh mặc dù trên danh nghĩa phụ trách Cục bảo vệ môi trường, nhưng lại không có quyền lên tiếng về cái mũ của Cục trưởng. Huống chi Cố Minh Sinh tự nhận mình là người lão thành ở chính quyền thành phố, có thể đi đến bước này cũng có lý do.
Thái Chánh Dương mặc dù không ủng hộ cách làm việc của Khang Nhất Minh, nhưng lại khá kính trọng đối phương. Dù sao bây giờ không còn bao lãnh đạo quyết tâm làm tốt công việc, không sợ làm mất lòng người khác.
- Lão Cố, đừng nói như vậy. Tôi thấy Phó thị trưởng Khang nói có lý. Các công ty này phần lớn đều phát triển từ xí nghiệp xã, Chiết Giang đi đầu về cải cách, nói cách khác các công ty này sau khi cải cách đã thành công ty tư nhân, điều này khiến bọn họ chú trọng lợi ích kinh tế mà bỏ qua trách nhiệm với xã hội. Nói cách khác bọn họ đầu tư vào bảo vệ môi trường hay không là điều đáng để nghi ngờ. Điều này cần chúng ta phải tăng cường giám sát.
- Phó thị trưởng Thái nói đúng. Cục bảo vệ môi trường chúng tôi cũng dã thành lập cơ chế thường xuyên liên lạc với các ngành sản xuất ô nhiễm môi trường, ngoài việc nghe bọn họ báo cáo về việc bảo vệ môi trường, chúng tôi còn thường xuyên đi kiểm tra. Nhưng mấy công ty này vừa bắt đầu xây dựng, bọn họ cũng có phương án bảo vệ môi trường. Từ lý thuyết đã phù hợp chính sách bảo vệ môi trường của quốc gia. Cục bảo vệ môi trường chúng tôi không thể tự nhiên gây rối ảnh hưởng tới việc đầu tư, xây dựng của công ty chứ?
Cố Minh Sinh có thái độ với Thái Chánh Dương khác hẳn với Khang Nhất Minh.
Thái Chánh Dương có thể đánh bại Phó thị trưởng Duẫn Triệu Cơ được Thị trưởng Hoàng Nguyên Thịnh ủng hộ để vào Thường vụ thị ủy, nói cách khác đã nằm trong những lãnh đạo quyết định chính sách Thành phố An Đô. Mặc dù không phải Phó thị trưởng thường trực nhưng lại có quan hệ mật thiết với Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy Ninh Pháp. Điều này có nghĩa Thái Chánh Dương là người phát ngôn của Ninh Pháp ở chính quyền thành phố.
Thái Chánh Dương trực tiếp nói:
- Thị trưởng Hoàng, cá nhân tôi cần coi trọng việc này. Quận Long Đàm ở trên hướng gió của Thành phố An Đô, mấy công ty này mới ở trong giai đoạn lập hạng mục, chưa bắt đầu xây dựng. Một khi xây dựng mà có biến hoá thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh chính quyền, hơn nữa sẽ mang tới nhiều hiệu ứng như bồi thường kinh tế.
- Ý kiến của tôi là có thể tạm dừng việc phê duyệt hạng mục của bốn công ty này. Do chính quyền tổ chức tổ công tác, mời các chuyên gia bên bảo vệ môi trường, khoa học đến nghiên cứu, xem hạng mục này có thể tạo ảnh hưởng tới Thành phố An Đô chúng ta hay không? Nếu có kiên quyết dừng lại, nếu không thì tổ công tác đưa ra ý kiến, chuyên gia ký tên và phải chịu trách nhiệm.
- Phó thị trưởng Thái, làm như vậy sợ rằng không ổn. Các nơi toàn tâm toàn lực phát triển kinh tế, bốn công ty này có tác dụng lớn thúc đẩy kinh tế Quận Long Đàm phát triển, đột nhiên dừng lại có ảnh hưởng tới tính cực của các nhà đầu tư không? Nếu như nhà đầu tư vì thế mà đến nơi khác đầu tư, như vậy sẽ ra sao?
Kiều Ba lạnh nhạt nói.
- Nhưng nếu cứ để mấy hạng mục này triển khai, đến cuối cùng kết luận ảnh hưởng tới hoàn cảnh của Thành phố An Đô rồi không thể ngừng, như vậy mang tới tổn thất càng lớn hơn.
Thái Chánh Dương lạnh nhạt nói.
Ngay khi Hoàng Nguyên Thịnh, Thái Chánh Dương và Khang Nhất Minh rời khỏi phòng hội nghị, Kiều Ba lau kính rồi hừ một tiếng:
- Lo đâu đâu. Lão Cố, làm gì cứ làm. Nghe Thị trưởng Hoàng nói rồi chứ. Tận dụng thời gian, tăng hiệu suất, thời gian không đợi người, nhà đầu tư rất chú ý thời gian đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.