Quyển 16 - Chương 70
Thụy Căn
17/04/2013
- Ừ, tôi học đại học công nghiệp Hoài Khánh sau đó tới làm việc ở An Đô, sau đó ngành công nghiệp thực phẩm của Thổ Thành phát triển nên tôi tới thử xem và thấy được nên mang cả vợ tới.
Đàm Trường Nhạc có chút tự hào nói.
- Công ty in Chính Thái chúng tôi coi như đứng số một số hai ở lĩnh vực in ấn Thổ Thành, rất có tiếng ở trong tỉnh.
- Lĩnh vực in Thổ Thành đã bắt đầu đưa kỹ thuật tự động hóa sao?
Triệu Quốc Đống hiểu khá rõ ngành công nghiệp thực phẩm của Thổ Thành nhưng theo ngành thực phẩm phát triển nhanh dẫn đến ngành in ấn đóng gói thì hắn không quá rõ nên khá tò mò.
- Ngành in Thổ Thành bây giờ rất có tiếng trong toàn tỉnh. Nhiều công ty thực phẩm như vậy nên cần nhiều việc in ấn, đóng gói. Công ty Chính Thái chúng tôi có thể nói đứng top 3 công ty trong ngành in, đưa vào kỹ thuật mới cũng là bình thường. Nhiều mấy móc của công ty tôi đều nhập khẩu nguyên chiếc từ Đức. Chỉ riêng việc phiên dịch giấy tờ đã làm giám đốc chạy nhiều chuyến lên Thượng Hải và An Đô. Tôi vốn không làm mảng này nhưng công ty cần nên phải học hỏi dần. Bây giờ ngành in ấn tự động của Thổ Thành đã bắt đầu hưng thịnh.
Triệu Quốc Đống khá thích Đàm Trường Nhạc này vì y nói nhiều, lại lạc quan.
Trên đường đi hai người nói chuyện khá sôi nổi, Đàm Trường Nhạc cũng thấy người trước mặt trông quen quen nhưng y không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Cuối cùng Đàm Trường Nhạc cho rằng mình nhận lầm. Mình tới Thổ Thành chẳng qua đã hơn năm, người ta đi xe Audi thì mình sao quen được.
Triệu Quốc Đống cũng thở dài một tiếng. Thổ Thành do Ngụy Hiểu Lam làm lãnh đạo coi như bước lên bậc thang mới. GDP năm vừa rồi đã đột phá 7,5 tỷ coi như đứng vững ở vị trí thứ năm toàn thị xã. Ngành thực phẩm, nông sản, in ấn, đóng gói, cơ giới và du lịch đều có xu thế phát triển nhanh chóng. Trong đó giá trị sản lượng ngành công nghiệp thực phẩm đã vượt qua Hoa Lâm mà đứng đầu toàn Ninh Lăng.
Lúc trước hắn có ý muốn tranh chức phó chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ tỉnh cho Ngụy Hiểu Lam, nhưng khi hắn nói chuyện với Ngụy Hiểu Lam, Ngụy Hiểu Lam hy vọng có thể làm việc ở Thổ Thành thêm vài năm. Triệu Quốc Đống cũng khá tán thành ý này của Ngụy Hiểu Lam. Anh làm tốt ở cơ sở chưa chắc đã kém hơn chức phó giám đốc sở kia. Anh cả đời không thể chỉ nghĩ lên chức, làm việc thật sự không làm thất vọng lương tâm của mình thì lãnh đạo cũng có thể thấy rõ.
Thổ Thành đã tiến vào giai đoạn phát triển tuần hoàn. Ngành công nghiệp thực phẩm đã xác định được vị trí chủ đạo, ngành in ấn, đống gói cũng theo đó mà phát triển. Đây là do lối suy nghĩ của Huyện ủy, ủy ban Thổ Thành, từ sản nghiệp trụ cột kéo dài sang các ngành khác, đi dần từng bước. Mặc dù không phát triển nhanh như Tây Giang, không có trụ cột như Hoa Lâm, không thoáng cái phát triển nhanh chóng như Đông Giang nhưng lại vững vàng vượt qua Khuê Dương mà đứng thứ năm toàn thị xã.
Đàm Trường Nhạc cảm thấy đối phương luôn có thể đưa ra các câu hỏi sắc bén, luôn từ một câu nói thẳng vào vấn đề mà người khác phải nói nửa ngày mới chạm tới. Thoáng cái hơn tiếng qua đi, khi đối phương đưa về tới nhà, Đàm Trường Nhạc vẫn còn chưa hết ý.
Mãi đến khi không thấy xe Audi nữa, Đàm Trường Nhạc vẫn còn chép miệng nói với vợ.
- người này vừa nhìn thì anh đã biết làm lãnh đạo to. Cách nói chuyện rất sắc sảo, luôn vào trọng tâm vấn đề. Nhưng sao anh trông y còn trẻ vậy nhỉ?
- Bây giờ không phải đang trẻ hóa cán bộ sao? Em nghe nói Bí thư thị ủy Ninh Lăng mới hơn 30, vậy người ta sao lên làm được Bí thư thị ủy?
Vợ Đàm Trường Nhạc có chút khó chịu xách đồ vào nhà.
- Về nhà rồi anh còn ngẩn ra đó làm gì?
Đàm Trường Nhạc như hóa đá. Y vẫn luôn thấy đối phương quen mặt mà không nghĩ ra đã gặp ở đâu. Bây giờ vợ nói một câu đã đánh thức y. Đây không phải Bí thư thị ủy Ninh Lăng sao? Năm ngoái đối phương tới khu công nghiệp Thổ Thành thị sát, y và đồng nghiệp đứng ở cửa nhìn thì thấy người này quá trẻ. Sau đó y cũng hay thấy trên Tv, đây không phải Bí thư thị ủy Triệu Quốc Đống thì là ai?
Y sao lại đưa mình về nhà? Bí thư thị ủy đưa mình về nhà đêm 30? Hình như chuyện chỉ xuất hiện trên Tv mà mình gặp phải. Đàm Trường Nhạc đứng ở cửa nhìn màn đêm hít sâu một hơi. Đến tận khi vợ mắng thêm y mới nắm chặt tay phun ra một hơi.
…
Triệu Quốc Đống đẩy cửa nhà liền nghe thấy tiếng của Đức Sơn.
- Bảng Forbes không có gì đáng nhắc tới cả. Người thực sự có tiền của Trung Quốc đều là người ít nổi tiếng, bị đẩy lên bảng đều là mấy tên ngây ngô. Người có chút tiền đều di dân ra nước ngoài, đây là cảm giác không an toàn. Câu nói tài sản cá nhân là bất khả xâm phạm vẫn chưa chính thức được xác lập ở Trung Quốc vì thế mọi người mới thấy lấy được quyền lưu trú hoặc công dân nước ngoài càng ổn định hơn, thậm chí chạy sang nước ngoài lấy quốc tịch. Không phải các nước nhỏ ở Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương đều chào đón người từ ngoài đến sao?
- Vậy anh có phải định di dân?
Đây là giọng của Vân Hải.
- Được rồi, anh mày không đi. Anh là người Trung Quốc thì sợ gì? Chúng ta lập nghiệp sạch sẽ, không xâm chiếm tài sản quốc gia, không giao dịch quyền tiền, làm trong ngành cạnh tranh thuần túy. Đức Sơn này ngồi ngay ngắn được, không sợ ai cả.
Đức Sơn đầy tự tin nói.
- Anh đừng có ra vẻ trước mặt bọn em, anh thật sự không làm chuyện gì trái lương tâm không? Em không tin.
Vân Hải nói.
- Vân Hải, thằng ranh con này dám nói anh thế hả, không xem hôm nay là ngày gì sao? Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Nguyên, Tiểu Vương chính thức vào Triệu gia chúng ta, mày lại làm mất mặt anh thế sao? hình tượng của anh sắp bị mày phá hủy hết rồi.
Đức Sơn hung hăng nói.
- Có giỏi mày nói chuyện của đại ca trước mặt người khác đi, anh coi như mày đã trưởng thành.
- Anh đừng kích em, đại ca có thể có chuyện gì chứ? Không thể nói chuyện lúc còn bé anh mắc lỗi, đại ca đánh anh với mọi người chứ? Mấy chuyện này anh em chúng ta nhớ kỹ mà. Về phần Nguyên tỷ và Vương khả thì không cần. Uy tín của đại ca không phải giẫm lên hình tượng của anh mà.
Vân Hải cười hì hì nói.
- Anh bảo em ca tụng công đức của anh cũng được, lúc nào anh mang nửa kia của mình về, em nhất định sẽ kể lại hào quang chiến tích của anh.
Mọi người trong phòng khách cùng cười lên. Triệu Quốc Đống nghe ra giọng của hai người phụ nữ, có lẽ là Tiểu Nguyên, Tiểu Vương kia.
Nguyên Tĩnh là bạn gái của Trường Xuyên, đầu năm nay Đức Sơn có lỡ miệng nói nhưng Trường Xuyên phủ nhận, chẳng qua bây giờ mang về nhà có lẽ đã đến lúc chuẩn bị cưới, đây là quy củ của Triệu gia. Nguyên Tĩnh tốt nghiệp đại học Kiếm Kiều, bố nghe nói làm giảng viên trường đại học nào đó ở Thượng Hải, mà mẹ là phó trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Thượng Hải. Về phần sao Trường Xuyên và Nguyên Tĩnh quen nhau thì Triệu Quốc Đống không hỏi.
Trường Xuyên ít xuất hiện trước công chúng, ngay cả rất nhiều cán bộ của tập đoàn Thương Lãng cũng không nhận ra. Mỗi ngày y đi làm gần như chỉ ở trong văn phòng. Trường Xuyên khác hẳn với Đức Sơn, giới truyền thông chỉ biết ba lãnh đạo của tập đoàn Thương Lãng. Đó là phó tổng giám đốc kinh doanh Khuất Bình, phó tổng giám đốc tài chính Mễ Linh, phó tổng giám đốc Đức Sơn còn chủ tịch tập đoàn kiêm tổng giám đốc Triệu Trường Xuyên thì không ai hiểu rõ, ngay cả trên các bức ảnh truyền thông cũng không rõ ràng.
Về phần Vương Khả thì Triệu Quốc Đống biết rõ đôi chút. Đây là người cùng cộng tác với Vân Hải từ lúc bắt đầu, hai người quen nhau đã được hia năm. Tới năm nay Vương Khả tiến vào Triệu gia coi như quan hệ đã có đột phá.
Nguyên Tĩnh chú ý thấy người đàn ông xuất hiện trước cửa. Trên thực tế cô mới biết thân phận thật của Triệu Quốc Đống được một hai tháng. Mãi tới khi hai người đăng ký kết hôn thì Nguyên Tĩnh mới biết chồng mình lại có đại ca có thân phận đặc thù như vậy.
Khi cô thử nói tin này với mẹ mình làm bà mẹ rất giật mình. Mẹ cô nói Triệu Quốc Đống là ngôi sao mới lên trong nền chính trị Trung Quốc, có thể nói ngay cả ở Thượng Hải cũng có không ít bàn tán về hắn.
Một người như vậy lại là anh chồng mình, hơn nữa anh em Triệu gia khi nói chuyện với Triệu Quốc Đống đều rất kính trọng làm Nguyên Tĩnh lần đầu đặt chân tới Triệu gia có chút lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.