Lộng Triều

Quyển 5 - Chương 71

Thụy Căn

17/04/2013



Trương Nghiễm Lan chắp tay sau lưng từ nhà máy đi ra mà nói:

- Lão Kỳ, lão Mạch, còn gì đáng để xem hay không? Việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp của cả Hoa Lâm làm nhiều năm như vậy mà chỉ có hai nhà máy này sao?

Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy đều biến sắc, đây không phải ông yêu cầu tới xem huyện nghèo nhất sao? Nếu như đều giống huyện Tào Tập thì còn cần giấu làm gì. Chẳng qua tình hình Hoa Lâm đúng là quá kém, hai nhà máy quá nhỏ khiến Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy đều thấy không ổn. Nhưng việc này thông báo quá gấp, Hoa Lâm sao có thể chuẩn bị.

Trương Nghiễm Lan không chờ hai người Kỳ Dư Hồng đáp lời mà đi tới xe.

- Việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp không phải nói vu vơ, không phải mạnh miệng. Nhất là huyện khó khăn như Hoa Lâm thì cũng không có điều kiện tốt, phát triển nông nghiệp chính là nói mạnh. Cần bắt đầu từ đâu thì các anh và chính quyền Huyện Hoa Lâm nên suy nghĩ. Là trồng cây truyền thống hay là thay đổi cách thức suy nghĩ, tìm biện pháp thích hợp với khu vực?

- Tôi thấy điều này Thị xã Ninh Lăng cần phải nghiên cứu kỹ, phải thoát khỏi tư duy truyền thống, tham khảo cách làm của các khu vực phát triển.

Trương Nghiễm Lan nói không hề dư thừa nhưng đầy trọng lượng:

- Bắt đầu từ năm nay Tỉnh ủy tăng cường ủng hộ khu vực nghèo, nhất là đưa việc giúp nông dân khu vực nghèo thoát nghèo, làm giàu càng được chú trọng. Quan niệm cũ kỹ thì làm sao có thể phát triển kinh tế, chỉ nghĩ cách kiếm tài chính cứu nghèo trên tỉnh rồi làm loạn. Bây giờ Thị xã sắp lên cấp, tôi hy vọng Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng phải đoàn kết, dẫn dứt 5,2 triệu dân chúng tiến bước thêm nữa.

Trương Nghiễm Lan nói làm cho Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy cảm thấy lời của vị Phó chủ tịch thường trực tỉnh này có ý đồ.

Hai năm qua chỉ tiêu GDP của Ninh Lăng xếp đáy trong toàn tỉnh, điều này làm hai người bọn họ đứng ngồi không yên.

Trong hội nghị toàn Thị xã vào tháng bảy, Kỳ Dư Hồng không hề khách khí phê bình Phó thị trưởng thường trực Kim Vĩnh Kiện cùng với Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp – Chương Thiên Phóng, hơn nữa điểm danh phê bình ba Bí thư huyện ủy huyện nghèo nhất Thị xã. Đây là lần đầu tiên Kỳ Dư Hồng công khai yêu cầu Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy cần nghiên cứu bộ máy ba huyện, xem có phải vì bộ máy ngăn cản sự phát triển không?

Hôm nay Trương Nghiễm Lan nói như vậy đã cho thấy Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh không hài lòng.

Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy đều thấp áp lực. Chủ tịch Trương mặc dù xếp thứ 6 trong Tỉnh ủy nhưng bọn họ đều biết về vấn đề kinh tế thì Trương Nghiễm Lan có quyền lên tiếng chỉ kém chủ tịch tỉnh Tô Giác Hoa. Thậm chí Bí thư tỉnh ủy Quý Thành Công đều tôn trọng ý kiến của y. Y mà có ấn tượng không tốt, điều này làm cả Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy đều sợ.

- Chủ tịch tỉnh Trương, Hoa Lâm chúng tôi đúng là làm không đủ, nhưng là huyện nghèo cấp quốc gia, Huyện ủy, chính quyền huyện Hoa Lâm chúng tôi cũng đã bắt đầu thử nghiệm con đường mới.

Thấy mấy lãnh đạo mặt mày sa sầm, Trương Nghiễm Lan lại chuẩn bị lên xe rời đi và không muốn ở lại Hoa Lâm, nếu ấn tượng hình thành thì khó có thể thay đổi nên Triệu Quốc Đống phải bạo gan mà nói.

- Ồ?

Trương Nghiễm Lan nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:

- Cậu là?

- Đây là Triệu Quốc Đống – Phó chủ tịch huyện Hoa Lâm.

- Ồ, còn trẻ quá, có phải cán bộ kiêm nhiệm không?



Trương Nghiễm Lan nói.

- Đúng vậy, tháng ba năm nay tôi được phân công công việc từ Sở Giao thông xuống Hoa Lâm.

Triệu Quốc Đống rất tự tin nói.

- Hoa Lâm thử như thế nào sao tôi không thấy?

Trương Nghiễm Lan chắp tay sau lưng mà nói.

- Bởi vì mới thử bước đầu nên huyện Hoa Lâm còn đang thăm dò, không dám lấy ra mà bêu xấu. Nhưng Chủ tịch Trương phê bình Ninh Lăng và Hoa Lâm không triển khai công việc nên tôi không nhịn được phản bác một chút.

- Ồ, khá thú vị, vậy bây giờ cậu có phải nên cho tôi biết một chút không?

Trương Nghiễm Lan không hề bực mà còn cười cười nhìn xung quanh mà nói:

- Lão Kỳ, lão Mạch, có thứ gì mới thì lấy ra xem một chút, không phải sợ vấn đề, chỉ sợ các anh không làm. Nói xem Huyện Hoa Lâm thử ở vấn đề gì?

- Chúng tôi kết hợp với Học viện Nông nghiệp, Sở Khoa học công nghệ thành lập trụ sở thí nghiệm kỹ thuật nông nguyệt An Nguyên tại xã Kỳ Lân. Trưng dụng 300 mẫu núi hoang tiến hành thí nghiệm và nhân rộng. Hơn nữa chúng tôi dự định mượn khu thí nghiệm này để tiến hành hợp tác với Công ty Đại Hoa, thành lập một cơ sở chế biến thịt khổng lồ trong huyện, biến Hoa Lâm thành trụ sở nuôi dưỡng và chế biến gia súc. Điều này chúng tôi đã được Sở nông nghiệp và Sở chăn nuôi gia súc tỉnh đồng ý.

Trương Nghiễm Lan liền hứng thú nói:

- Khu thí nghiệm khoa học kỹ thuật Nông nghiệp này ở đâu mang tôi tới xem. Lão Kỳ, các anh giấu làm gì, sợ người khác học trộm, hay là thấy như vậy không đủ. Các anh không thử thì sao biết nó được hay không?

Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy đều không hiểu gì. Tất nhiên bọn họ không có ấn tượng về Khu thí nghiệm này tại Hoa Lâm. Y liền nhìn vào La Đại Hải.

La Đại Hải có chút xấu hổ. Y vốn cùng Triệu Quốc Đống bàn xem làm thế nào lừa được Chủ tịch Trương, thật sự không được thì đi tới thăm khu thí nghiệm này. Ngay cả La Đại Hải cũng chỉ tham gia nghi thức khởi công, sau đó không tới.

Kỳ Dư Hồng và Mạch Gia Huy theo Trương Nghiễm Lan lên xe 12 chỗ, La Đại Hải cũng lên xe, đoàn người đi theo chiếc xe Santana của Ủy ban huyện Hoa Lâm mà tiến tới Xã Kỳ Lân.

- Khu thí nghiệm kia là như thế nào? Có gì hay để xem không?

Mạch Gia Huy nhỏ giọng nói.

- Thị trưởng, Khu thí nghiệm mới xây dựng xong một hai tháng nay, có gì để nhìn hay không phải do lãnh đạo quyết định, chúng tôi cũng không dám nói bừa.

La Đại Hải cũng không quá yên tâm. Mạch Gia Huy nhìn chằm chằm làm y sợ hãi. Kỳ Dư Hồng mặc dù không nói nhưng cũng đang lo lắng.

Nói thật La Đại Hải đang rất khẩn trương, vừa nãy bị phê bình thì cùng lắm chịu trách nhiệm, viết kiểm điểm là được. Nhưng nếu tới Khu thí nghiệm mà làm Chủ tịch Trương thất vọng, như vậy đó là họa lớn của Hoa Lâm. Lúc này La Đại Hải thậm hối hận khi nghe lời của Triệu Quốc Đống.



Đoàn xe tiến vào Khu thí nghiệm, Trương Nghiễm Lan là người đầu tiên xuống xe, trực tiếp đi tới cổng.

- Ai đó? Sao không nói gì đã định vào trong, biết đây là đâu không?

Hai sinh viên từ sau cổng chạy ra nói:

- Ra ngoài, ra ngoài.

- Ồ, còn cấm người không nhiệm vụ miễn vào sao? Đây là đâu?

Trương Nghiễm Lan cười nói.

- Ông không thấy biển sao? Trụ sở thí nghiệm có thể tùy tiện tiến vào sao?

Một sinh viên chỉnh chỉnh kính mắt rồi tức giận nói:

- Ông nghĩ đây là đất nhà ông sao?

Sinh viên kia thấy một đoàn xe tới, thấy người tới cũng có phong độ nên nói:

- Này, ông làm gì, đến chỗ chúng tôi làm gì?

Triệu Quốc Đống vội vàng đi lên. Trương Nghiễm Lan nhanh quá, hắn vừa xuống xe liền vội vàng chạy tới. Giáo sư Vạn có lẽ đã lên núi, gọi cũng không được. Chẳng qua Triệu Quốc Đống biết đây là tốt nhất.

- Tiểu Hoàng, đây là chủ tịch tỉnh Trương tới xem Khu thí nghiệm của chúng ta. Giáo sư Vạn đâu?

- Giáo sư Vạn dẫn người lên núi. Chủ tịch Triệu, anh muốn tìm Giáo sư Vạn thì phải lên núi tìm.

Hai sinh viên thấy Trương Nghiễm Lan đưa tay ra liền vội vàng chùi vào quần rồi nói:

- Chủ tịch Trương, chào ngài, xin lỗi vì chúng tôi chưa gặp ngài.

- Đây là Bí thư Thị ủy Ninh Lăng – Bí thư Kỳ, Thị trưởng Mạch, Phó thị trưởng Kim và Chủ tịch huyện Hoa Lâm chúng tôi.

Triệu Quốc Đống vội vàng giới thiệu các lãnh đạo.

- Tiểu Triệu, cậu phụ trách mảng nông nghiệp của huyện?

Đi vào cồng, Trương Nghiễm Lan nói.

- Thưa Chủ tịch Trương, tôi phụ trách công nghiệp, giao thông, khoa học kỹ thuật và thu hút đầu tư. Hạng mục này được Thị ủy, Ủy ban Thị xã ủng hộ, chúng tôi liên lạc với Học viện Nông nghiệp và Sở Khoa học công nghệ, Sở nông nghiệp, tỉnh và Thị xã rất ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook