Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 71

Thụy Căn

17/04/2013



Đại cuộc đã định nhưng công việc sau đó vẫn phức tạp.

Điền trung, Điền Tây nam cùng với Điền Tây lục tục điều chỉnh lãnh đạo chủ yếu Đảng ủy, chính quyền, Trần Trung Kính đảm nhiệm Bí thư thị ủy Sở Châu, thị trưởng do phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy đến đảm nhiệm. Thị trưởng Hồng Sơn cũng đã được xác định, do phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy – Tề Bằng đảm nhiệm, đây là do ý của Thái Chánh Dương.

Lãnh đạo chủ yếu các thị xã đã xác định xong nhưng vẫn còn một vài thành viên bộ máy còn trống. Ở vấn đề này Triệu Quốc Đống đề nghị không nên làm ngay một lần, có thể tạm hoãn đôi chút. Nếu có lựa chọn tốt thì xác định, nếu không thì bỏ lại.

Trong thời gian này không chỉ Triệu Quốc Đống rất bận, Điền Vĩnh Thái cùng Kỷ Tử Lan cũng gần như dồn hết tâm trí vào đợt điều chỉnh này. Lựa chọn cho mỗi vị trí cũng quan hệ đến vận mệnh chính trị cả đời của một cán bộ, thậm chí mấy cán bộ, không ai dám sơ sót.

Trong việc điều chỉnh thành viên bộ máy các thị xã và cơ quan thuộc tỉnh, hắn về cơ bản giao cho Điền Vĩnh Thái cùng Kỷ Tử Lan khảo sát, nghiên cứu trước, sau đó đưa ra phương án chung. Điền Vĩnh Thái phụ trách các thị xã, Kỷ Tử Lan phụ trách cơ quan thuộc tỉnh.

Điền Vĩnh Thái cùng Kỷ Tử Lan làm nhiều năm bên công tác tổ chức nhưng lần đầu tiên phụ trách việc điều chỉnh nhân sự quan trọng như vậy, hơn nữa Triệu Quốc Đống thoáng cái giao quyền lực cho bọn họ làm cả hai cảm nhận trọng trách, trách nhiệm rất nặng nề.

- Trưởng ban Triệu, sau khi Trưởng ban Tần đi ban ta vẫn thiếu một phó trưởng ban. Lão Diêu lại không quan tâm mấy chuyện bên này, tôi và Trưởng ban Tử Lan đúng là cảm thấy không phụ trách hết công việc. Ngài xem có nên nhanh chóng cân nhắc vấn đề phó trưởng ban không?

Điền Vĩnh Thái đến văn phòng Triệu Quốc Đống rồi không nhịn được ưỡn ưỡn lưng một chút. Trong thời gian này y đúng là quá mệt, mà Kỷ Tử Lan hôm nay còn xin nghỉ phép nói muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

- Ừ, vấn đề tôi vẫn suy nghĩ, ý của tôi là chọn người ở ban ta. Tôi cũng biết mấy ủy viên đảng ủy đều đang nhìn chằm chằm vào vị trí đó.

Triệu Quốc Đống giãn người ra đôi chút rồi bỏ tài liệu trong tay xuống. Đây đều là về tình hình khảo sát các cấp phó, Triệu Quốc Đống chuẩn bị tiến hành báo cáo với tỉnh ủy trước quốc khánh. Đợt điều chỉnh vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của các thường vụ tỉnh ủy, mấy đợt thảo luận liên tục làm các thường vụ thấy mệt mỏi nên càn một thời gian nghỉ ngơi. Nó có lợi cho mọi người có thể duy tri sự tỉnh táo mà cân nhắc vấn đề.



- Ừ, phó trưởng ban đúng là nên sinh ra từ chính ban ta nếu không sẽ khiến các đồng chí khác trong ban thấy mất mát. Ngay cả tôi và trưởng ban Tử Lan đều là từ ngoài tới, lúc ấy có không ít âm thanh. Vì thế tôi cũng cảm thấy nên làm như vậy.

Điền Vĩnh Thái cười nói.

Trong Ban Tổ chức cán bộ hiện nay ngoại trừ Liêu Cương là người từng bước đi lên trong ban ra, mấy người khác đều là điều từ ngoài tới. Triệu Quốc Đống không nói, ngay cả Tần Lực, Kỷ Tử Lan, Điền Vĩnh Thái đều là điều từ ngoài tới, đây là đả kích không nhỏ đối với mấy vị ủy viên đảng ủy ban.

- Vĩnh Thái, quan điểm này của anh thì tôi không đồng ý. Tôi cảm thấy nếu cứ mãi làm việc ở ban sẽ không có lợi cho sự trưởng thành, không có kinh nghiệm công tác cơ sở thì sao anh hiểu được cơ sở? Làm sao biết cơ sở cần cán bộ loại hình nào nhất? Dựa vào báo cáo của Thị ủy bên dưới là được sao? Tôi cảm thấy như vậy quá huyễn hoặc. Công việc của ban ta là làm gì? Đó chính là xây dựng tổ chức và xây dựng cán bộ. Trong đó xây dựng tổ chức đi trước, đương nhiên trong công việc thực tế thì xây dựng tổ chức phải tiến hành thông qua xây dựng đội ngũ cán bộ. Vì thế cũng cần lãnh đạo các phòng ban của ban ta có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú.

Triệu Quốc Đống nói cũng chính là một cơ sở cho việc lựa chọn phó trưởng ban. Chỉ có trưởng phòng cán bộ số hai Tôn Ấu Lai điều từ chức phó Trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Chiêu Đạt tới là được Triệu Quốc Đống chú trọng, mấy người khác cơ bản đều trưởng thành lên ở Ban Tổ chức cán bộ. Mặc dù có kinh nghiệm công tác cơ sở nhưng thời gian quá ngắn, không phù hợp tiêu chí chọn người của Triệu Quốc Đống.

Thực tế Điền Vĩnh Thái cũng phát hiện được quan điểm trong công việc của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống thích người từ cơ sở lên, nhất là người có kinh nghiệm phong phú, nếu trình độ lý luận tốt nữa thì càng được Triệu Quốc Đống ưu ái. Ngược lại chỉ nói lý thuyết, thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở thì Triệu Quốc Đống sẽ không hài lòng, thậm chí nói rõ không thể gánh vác trọng trách.

- Trưởng ban Triệu, tôi thấy Đinh Hoa cùng Phương Dược Ba có năng lực.

Điền Vĩnh Thái thử nói.

Đinh Hoa cùng Phương Dược Ba đều là đại tướng trong ban, một người là trưởng phòng cán bộ số ba, một là trưởng phòng giám sát cán bộ, cả hai đều được Triệu Quốc Đống tín nhiệm.

- Hai người bọn họ tuy có năng lực nhưng Đinh Hoa không có kinh nghiệm công tác cơ sở, đây là trở ngại lớn nhất cho sự trưởng thành. Mà Dược Ba chỉ là ở Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy Côn Châu trong thời gian ngắn, thậm chí không coi như là cơ sở. Trong mắt tôi thiếu thời gian chúng tôi ở cơ sở chính là nuối tiếc lớn nhất của đời người. Vì thế tôi vẫn luôn suy nghĩ nếu có cơ hội thích hợp thì để bọn họ xuống rèn luyện. Ở vấn đề này tôi đã báo cáo với bí thư Chánh Dương cùng Bí thư Bảo Quốc báo cáo qua, bọn họ cũng đồng ý với quan điểm của tôi.

Triệu Quốc Đống kiên quyết nói:

- Ban ta không thể có cán bộ chỉ biết ngồi trong văn phòng nghe báo cáo, không giới hạn việc chạy xuống dưới khảo sát, nhìn một chút, nghe một chút, sau đó nghe cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ bên dưới phản ánh tình hình. Anh phải có năng lực xử lý độc lập, điểm này là rất quan trọng. Anh cũng từ cơ sở đi ra, anh nói đúng lương tâm xem ở ban ta có đầy cán bộ cấp chính, phó huyện nhưng có mấy người từng làm ở cơ sở? Đều từ cơ quan này điều tới cơ quan kia, cả ngày đều ngồi trong văn phòng viết viết, đọc đọc. Nếu ném bọn họ tới làm bí thư, Chủ tịch huyện một nơi xa xôi, gánh vác trọng trách phát triển nơi đó thì bọn họ có thể làm được không?



Triệu Quốc Đống nói khá căng làm Điền Vĩnh Thái cảm thấy nóng mặt. Lúc này Phan Xảo vừa vặn tiến vào xin Triệu Quốc Đống ký tên. Triệu Quốc Đống nói như vậy, Điền Vĩnh Thái không dám tùy tiện tiếp lời. Nếu bị cán bộ trong ban nghe được không biết oán thầm bao lâu.

Phan Xảo cũng nghe thấy câu nói vừa rồi của Triệu Quốc Đống nhưng cô không hề bất ngờ.

Phan Xảo sớm biết Triệu Quốc Đống nghi ngờ về năng lực làm việc của cán bộ trong ban, nhất là cán bộ thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở càng khó được Triệu Quốc Đống tán thành. Lúc còn làm việc ở Ninh Lăng, các cán bộ ở Ninh Lăng đều biết Triệu Quốc Đống thiên vị cán bộ từ quận, huyện lên, không quá hài lòng với các cán bộ thuộc ban ngành của thị xã. Vì thế cán bộ được gọi là hơi ưu tú chút của các cơ quan này đều bị đưa xuống quận, huyện rèn luyện. Nó giống như Thôi Tú Phu và Chu Trọng vậy, đều bị đưa xuống làm chủ tịch quận, huyện.

Không biết quan điểm này của Triệu Quốc Đống có phải do hắn cũng từ cơ sở đi lên hay không, nhưng hắn kiên quyết thực hiện quan điểm này ở Ninh Lăng. Lúc Triệu Quốc Đống tới Điền Nam cũng dùng cách này áp vào Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.

Mà một khi hắn xác định quan điểm này ở Ban Tổ chức cán bộ Điền Nam, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến một nhóm thậm chí một đời của cán bộ. Cái loại cán bộ chỉ mong ngồi trong cơ quan cho nhàn hạ, uống trà, chắp tay sau lưng ngồi xe đi xuống coi như hoàn thành nhiệm vụ sẽ dần bị xa lánh, thay vào đó nếu muốn chính thức được trọng dụng thì xuống dưới làm vài năm xem anh có năng lực đảm đương một phía hoặc là nói xử lý công việc cụ thể không? Chỉ có qua cửa này anh mới coi như cán bộ lãnh đạo đủ tư cách.

- Trưởng ban Triệu, công việc có phân công, mỗi người mỗi vẻ. Tôi cảm thấy ở điểm này ngài yêu cầu hơi khắt khe. Hơn nữa tôi cảm thấy mặc dù có vài đồng chí chưa từng làm ở cơ sở nhưng khi lên vị trí lãnh đạo vẫn làm rất xuất sắc.

Điền Vĩnh Thái cảm thấy không thể vơ đũa cả nắm.

- Tôi không phải nói mấy cán bộ này làm không tốt, nhưng tôi cảm thấy bọn họ nếu muốn tăng năng lực của mình, nếu muốn làm tốt hơn, nếu muốn lên vị trí quan trọng hơn để thể hiện năng lực của mình thì nhất định phải có một thời gian công tác ở cơ sở, đây là quan điểm từ trước đến giờ của tôi.

Triệu Quốc Đống nói thẳng.

- Ở điểm này tôi thấy Ban Tổ chức cán bộ chúng ta cần đưa ra một quy chế, phải chủ động để cán bộ của ban ta ra ngoài, xuống cơ sở rèn luyện. Nhất là cán bộ ưu tú có tiềm lực phát triển càng cần như vậy, không nên đặt bọn họ trong phòng mãi, công tác ở cơ sở sẽ có lợi không nhỏ cho bọn họ. Tôi tin chính anh cũng phải cảm nhận được điều này mới đúng. Không thể bởi vì đến Ban Tổ chức cán bộ cũng lại lây thói quen chủ nghĩa địa phương.

Câu cuối cùng của Triệu Quốc Đống làm Điền Vĩnh Thái có chút lo lắng. Y đúng là muốn giải thích thay cán bộ chưa từng xuống cơ sở. Quan điểm này của Triệu Quốc Đống một khi hình thành, đưa ra quy chế thì cán bộ nếu muốn được đề bạt thì nhất định phải xuống cơ sở rèn luyện, thử thách, đây có thể nói là lựa chọn rất khó khăn với nhiều người. Quen làm việc ở cơ quan nếu xuống cơ sở không chừng đến mấy huyện ở Điền tây bắc, Điền tây hai năm thì phải có nghị lực mới làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook