Quyển 14 - Chương 72
Thụy Căn
17/04/2013
Ra khỏi khách sạn, Triệu Quốc Đống một mình đi bên cạnh dòng Mai Giang. Hắn muốn mình tỉnh táo để suy nghĩ.
Không thể nghi ngờ Hứa Gia Ninh đã lộ ra vài ý tứ, nếu như ngay cả điểm này hắn không nhận ra thì đó là sỉ nhục trí tuệ của hắn và Hứa Gia Ninh.
Nhưng mà?
Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế đá lặng lẽ suy nghĩ. Trong đó có rất nhiều vấn đề hắn còn chưa rõ, phải cẩn thận suy nghĩ.
Sau hơn 20 năm xây dựng và phát triển, hiện nay hình thái chính trị của Trung Quốc đã khá ổn định, cơ chế trong Đảng cũng đã được xác lập, đủ loại nhân tố chống đối tuy có nhưng ảnh hưởng không nhiều. Việc tự do ngôn luận đang được đẩy mạnh.
Chỉ cần anh có một quan điểm thì có thể đưa ra trong Đảng, cũng có thể thông qua truyền thông thảo luận, chỉ cần không vượt tuyến là có thể được đưa lên. Có nhiều kênh truyền thông được Lãnh đạo trung ương coi đó là tấm gương để hiểu ý dân chúng.
Ví dụ như tờ Southern Weekend với những luận bàn sắc bén liên tục đưa ra các vấn đề xấu tại các nơi khiến cho chính quyền địa phương gặp nhiều khó khăn, nhưng nó lại hấp dẫn nhiều sự chú ý của dân chúng. Mà Lãnh đạo trung ương cũng muốn thông qua tờ nhật báo này để giám sát tốt công tác hành chính của chính quyền địa phương, để hiểu dân tình.
Lại ví dụ như tài chính Tài chính rất khách quan không ngừng đưa ra những tấm màn đen phía sau thị trường chứng khoán, khiến cho một vài kênh truyền thông và học giả kinh tế tranh luận, mới khiến cho không khí dư luận trong nước càng thêm tự do, cũng khiến Lãnh đạo trung ương có thể từ các góc độ khác nhau mà quan sát vấn đề.
Đồng thời không khí tự do của truyền thông cũng có tác dụng thúc đẩy đối với Đảng. Hình thái chính trị bình thường hóa khiến cho mọi người có thể khá lý trí phân tích đối đãi một vấn đề, mặc dù là mang tính châm chích thì cũng có thể thể hiện một cách đầy lý lẽ. Dù là ai cũng không thể thuyết phục ai thì phải thông qua chế độ tập trung dân chủ của Đảng để thể hiện.
Bởi vì không khí chính trị như vậy mới khiến cho Đảng dần hình thành nhiều phái với quan điểm khác nhau. Chính xác mà nói đó là những người phát ngôn cho các tập đoàn lợi ích khác nhau.
Dù sao nước lớn như Trung Quốc vừa muốn tạo ra sự tự do ngôn luận, tích tụ dân trí, đồng thời cũng muốn trong quyết định cuối cùng sẽ thể hiện tư tưởng của Trung ương là lớn nhất. Nếu không khi xuất hiện hỗn loạn thì quốc gia sẽ không phải là quốc gia nữa.
Vậy quan điểm chính trị của mình là gì? Triệu Quốc Đống thầm hỏi mình như vậy.
Mình rất nhiều lúc là tham khảo những gì đã biết trước. Mình vô thức coi những thứ đó là chính xác và đưa vào trong công việc, nhưng nó có thật sự thuộc về mình không?
Triệu Quốc Đống có chút mờ mịt, hình như bây giờ còn chưa, chẳng qua theo kinh nghiệm tăng lên, Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy mình đã dần xác lập vài quan điểm, cũng không hoàn toàn áp dụng những thứ trong trí nhớ. Bởi vì theo thời đại và hoàn cảnh thay đổi khiến nhiều thứ đã khác so với hắn biết.
Ví dụ như hoàn cảnh của Ninh Lăng vậy, mặc dù trước đây hắn có biết nhưng chỉ là ký ức bề ngoài. Nếu như chỉ có lý luận bề ngoài mà hắn không phải trải qua các cương vị công tác ở Ninh Lăng rồi cứ như vậy vận dụng vào thực tế là không thể.
Cho nên điều mấu chốt nằm ở chỗ hắn đã từ từ hình thành thế giới quan và nhân sinh quan, đối với những thứ trong công việc của hắn thì nó đã thuộc về hắn. Mặc kệ nó có đạt được gì hay không, hay là hắn suy nghĩ được gì nhưng cũng không quan trọng. Triệu Quốc Đống cần chính là kết quả.
Hứa Gia Ninh gọi hắn đến không thể nghi ngờ là đại biểu gì đó. Mặc dù trong lời nói không thể hiện quá nhiều nhưng Triệu Quốc Đống cũng hiểu được đôi chút.
Vấn đề nằm ở chỗ mình có gì đáng để đối phương tốn thời gian gặp riêng như vậy? Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu bản thân.
Cán bộ cấp phó tỉnh chưa chắc đã lọt vào mắt Hứa Gia Ninh. Hơn nữa bây giờ hắn mới là cán bộ cấp giám đốc sở, hình như còn quá sớm. Là quan điểm của mình phù hợp hứng thú của bọn họ ư? Cũng không phải, nếu nói ra thì cách làm hiện nay của mình phù hợp với quan điểm phái Ninh Pháp hơn. Nhưng Ninh Lăng lại đẩy hắn từ tỉnh An Nguyên ra ngoài. Thời buổi này biến ảo khôn lường, ở cấp độ này của Triệu Quốc Đống đúng là rất khó khăn để liên quan đến người ở tầm Trung ương.
Có lẽ là do vài điều mình làm khiến Trung ương chú ý ư? Lý do này có vẻ cũng không ổn.
Gió thổi mạnh vào mặt Triệu Quốc Đống nhưng lúc này trong lòng hắn lại đang rất nóng. Dù là như thế nào thì hắn cũng được người chú ý tới. Dù bọn họ nghĩ gì thì đó cũng là một cách đưa hắn lên cao.
Bành Trường Quý không biết Triệu Quốc Đống ra sao mà cứ lặng lẽ ngồi ở ghế đá. Y có chút lo lắng nhưng nhìn bề ngoài thì không thấy Bí thư Triệu bị đả kích. Mà y cũng hiểu tính cách của Bí thư Triệu nên đoán chắc không sao.
Bây giờ làm lãnh đạo cũng không dễ, Ninh Lăng phát triển nhanh như vậy không có chút bản lĩnh là không được. Bí thư Triệu mặc dù còn trẻ nhưng sự quyết đoán và bản lĩnh thì ít người có thể so sánh.
Vợ Bành Trường Quý nguyên quán ở Vinh Sơn. Khi y đi lính ở đây đã lấy vợ. Khi ấy Vinh Sơn khá phát triển, đứng hàng đầu của tỉnh. Y lúc hết nghĩa vụ không thể ở lại Vinh Sơn nên phải về Hoa Lâm. Bố mẹ vợ còn không thích vì Ninh Lăng chỉ là nơi đồi núi xa xôi.
Bố mẹ vợ y bây giờ vẫn còn sống, mấy anh chị em vợ đều làm việc ở công ty tại Vinh Sơn. Có người mất việc, về hưu sớm, có người kinh doanh nhỏ nhưng đều không dễ dàng, kinh tế gia đình khá khó khăn.
Bành Trường Quý hai năm trước cũng đã tới Vinh Sơn thì thấy nơi này rất tiêu điều, không có sức sống mấy. Một nơi xem có tương lai phát triển hay không thì chủ yếu nhìn vào nơi đó có bao công trình đang thi công xây dựng là biết ngay.
Ninh Lăng bây giờ dù là khu Giang Đông hay là khu Hà Nam đều là công trường xây dựng, xe chở vật liệu xây dựng chạy suốt ngày đêm, đây là điều mà trước đây chưa từng có.
Khu khai phát thị xã và khu Lâm Cảng lại rất nhộn nhịp với đủ các nhà máy, nhà xưởng mọc lên, không ngừng mở rộng ra bên ngoài, hệ thống điện chiếu sáng kéo dài, tiếng máy móc chạy chói tai, tiếng kim loại va vào nhau, tất cả đều thể hiện sự sôi động ở đây.
Đi dọc theo bờ sông là anh có thể thấy được đủ các loại tàu chở hàng cập cảng, không ngừng lui tới. Các xe tải chở hàng ở cảng Ninh Lăng chuyển hàng đến ga Ninh Lăng, các toa tàu không ngừng chuyển hàng hóa đi. Chỉ cần anh ở trong đó là biết đây là đô thị đầy sức sống.
Có đôi khi Triệu Quốc Đống họp hoặc đi xe Kesida xuống dưới khảo sát không dùng đến xe, Bành Trường Quý thích lái xe đến khu Lâm Cảng hoặc Khu khai phát cảm nhận sức sống ở đây. Điều này làm cho y cảm thấy hình như cơ thể mình cũng hấp thu một phần sức sống nhộn nhịp của nơi này.
Tất cả đều là do quy hoạch, mục tiêu mà Bí thư Triệu đặt ra. Không có Bí thư Triệu, Thị xã Ninh Lăng tuyệt đối không thể phát triển được như vậy. Điểm này không ít cán bộ bình thường trong Thị ủy, Ủy ban dám nói thẳng.
Bành Trường Quý không nghĩ được xa nhưng y biết nếu đổi là người khác tuyệt đối không làm tốt được như vậy.
Triệu Quốc Đống không coi mình là người cứu thế. Cuộc gặp Hứa Gia Ninh tối nay mang đến nhiều tin tức mới mẻ khiến hắn không kiềm nổi sự hưngg phấn. Đương nhiên nó cũng làm hắn mê man.
Hắn suy nghĩ mãi mà không biết mình làm như thế nào lại lọt vào mắt bọn họ. Hắn cố gắng nhớ lại mỗi câu nói của Hứa Gia Ninh, chìa khóa hình như nằm ở mấy câu nói cuối cùng.
- Chẳng lẽ là?
Đột nhiên cả người Triệu Quốc Đống trở nên chấn động. Câu nói cuối cùng của Hứa Gia Ninh, phải nắm bắt cơ hội, xúc tiến bay lên, hơn nữa Hứa Gia Ninh còn vỗ vai mình.
Nắm bắt cơ hội, xúc tiến bay lên?
Lời này lúc ấy hắn không để ý mà hắn cho rằng Hứa Gia Ninh lấy thân phận Bộ trưởng Bộ đường sắt nói như vậy, cho rằng có phải là nên lợi dụng việc đường sắt An Tương hoàn thành thông xe để biến Ninh Lăng thành đầu mối giao thông quan trọng của khu vực An Đông. Nhưng bây giờ xem ra mình đã hiểu nhầm.
Nghĩ đến mấy hôm trước khi lên báo cáo về chế độ đại biểu nhân dân và chế độ giám sát tài chính cấp thôn với Trưởng ban Hàn, trưởng ban Hàn đã đề cập đến việc Bí thư Ứng khi đón tiếp một vị phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương dẫn tổ công tác đến An Nguyên khảo sát việc bồi dưỡng, rèn luyện, sử dụng cán bộ trẻ tuổi đã đánh giá khá cao về mình, cũng khiến cho lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ Trung ương chú ý.
Chẳng lẽ là? Tim Triệu Quốc Đống không nhịn được đập rất mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.