Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 74

Thụy Căn

17/04/2013



Đập nước Đà khê thuộc địa phận thị trấn Đà Khê – Tào Tập, cách nội thành Đông Giang 15km.

Đây là con đập được xây dựng từ những năm 60 thế kỷ trước. Mặc dù trải qua hơn 40 năm mưa gió nhưng bởi vì được tu sửa thường xuyên nên không bị đọng bùn quá nghiêm trọng, trận bão lịch sử năm 1998 cũng không tạo nhiều ảnh hưởng đối với nó.

Diện tích mặt nước mặc dù không thể nói là rất lớn nhưng lại nằm lân cận dãy Hoàng Lĩnh, xe việt dã tiến vào không có vấn đề gì.

Dãy Hoàng Lĩnh cũng tương tự như núi Diệu Phong, núi Hốt Luân, đây là dãy núi một mạch, chỉ là có nhiều ngọn núi cao chạy thẳng về phía tây, chạy qua phía nam Tào Tập đi vào địa phận Hoa Lâm.

Giản Hồng đến rất sớm, chưa đầy 9h sáng cô đã có mặt ở trên bờ con đập Đà Khê. Làm chủ nhà cô không thể không đến sớm. Mà đến cùng với cô còn có Vương Lệ Mai – Phó chủ tịch Đông Giang.

Bây giờ mặc dù là mùa khô nhưng lượng nước của con đập Đà Khê vẫn không hề thấp, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu trông rất đẹp.

Con đập chứa này đảm bảo nước cho mùa đông xuân cùng với việc gánh vác điều tiết lũ trong màu mưa.

Mạc đạo quân hành tảo, canh hữu tảo hành nhân ni. (Người đến trước được làm vua, người đến sau phải nhận thua làm thần) Từ phía xa xa có thể nhận ra một chiếc xe việt dã với biển số địa phương trông rất bình thường nhưng Giản Hồng nhìn cái là nhận ra xe của ai.

Vương Lệ Mai ngồi trên xe Cherokee bị lắc lư đến giờ vẫn thấy choáng váng đầu óc. Cô cẩn thận nhìn một chút và cười hì hì nói:

- Cục trưởng Mã đúng là người cần mẫn.

- Lão Trương, dừng xe, chúng ta xuống thôi, xe lắc như vậy thì có lẽ bữa sáng cũng phải bay mất.

Giản Hồng nói với lái xe.

- Vâng.

Lái xe rất thành thạo dừng xe lại.

- Bí thư Giản, chủ tịch Vương, tôi ở đây đợi hai vị?

- Không cần đâu lão Trương, anh về trước đi. Đến lúc đó có cần dùng xe tôi sẽ gọi cho anh.

Giám đốc và Vương Lệ Mai xuống xe liền vui vẻ hơn đôi chút. Đứng trên núi gió thổi qua mặc dù làm người ta rét run nhưng không khí tươi mát của đồi núi lại làm con người có cảm giác khác.

Mã Nguyên Sinh đứng bên cạnh hút thuốc, từ xa đã nhìn thấy xe Cherokee quay trở lại, rồi y thấy Giản Hồng và Vương Lệ Mai vẫy tay với mình.

- Đi thôi cục trưởng Mã, anh một mình đứng đây không thấy cô đơn sao?



Giản Hồng nắm chặt áo nhung thở ra một làn sương trắng.

- Hồng tỷ, chỉ sợ bây giờ trong lòng cục trưởng Mã đang rất nóng.

Vương Lệ Mai nói vẫn sắc bén như vậy. Lúc không có ai hoặc lúc đi riêng cô thường gọi Giản Hồng là Hồng tỷ.

Làm Phó chủ tịch Đông Giang mấy tháng, Vương Lệ Mai đã nhấm nhấp hương vị khác của vị trí này mang tới.

Mặc dù cô đã từng làm trưởng phòng thông tin, Chánh văn phòng Ủy ban quận nhưng nói thật đó đều là vị trí hầu hạ người khác. Lãnh đạo đơn vị nào mở miệng cô cũng phải chạy theo phục vụ, làm không tốt lãnh đạo lại mắng cho.

Nhất là ở Tây Giang tên Tông Kiến trước đây quá háo sắc, luôn muốn tìm cách gây khó dễ cho cô, nếu không được như ý sẽ dùng lời lẽ để châm chọc cô, làm cho Vương Lệ Mai đã không ít lần phải thầm rơi lệ.

Cuối cùng hạnh phúc cũng tới. Cô nhảy ra khỏi Tây Giang sang Đông Giang, tuy nói Đông Giang nghèo nhưng khởi điểm thấp sẽ dễ đạt được thành tích, hơn nữa do Đông Giang lạc hậu lâu khiến lãnh đạo, cán bộ đều muốn đuổi theo. Hơn nữa bộ máy mới được điều chỉnh, Giản Hồng và Hoắc Vân Đạt cùng tạo bộ máy, hai người không xa lạ gì với Vương Lệ Mai khiến cô như cá gặp nước.

Vương Lệ Mai cũng được phụ trách quản lý công việc mà cô thích nhất. Đó là thu hút đầu tư, văn hóa, du lịch, thương mại, nhất là thu hút đầu tư được tiếp xúc nhiều với bên ngoài nhất, cũng có thể là công việc dễ phát huy bản lĩnh của mình nhất. Vương Lệ Mai làm càng lúc càng thích.

Mấy tháng qua mặc dù có mệt nhưng trong lòng lại thoải mái. Hơn nữa làm Phó chủ tịch nên Vương Lệ Mai cảm thấy chỉ cần đã hưởng qua thì chỉ sợ cả đời khó có thể quên được.

Hư vinh cũng tốt, quan niệm mặt mũi cũng tốt, thích tạo danh tiếng cũng tốt, Vương Lệ Mai cho rằng chỉ cần đạt thành tích thì không sợ người khác nói gì. Cô nghĩ cuộc đời này nếu có thể đứng ở trên cao mới không uổng phí cuộc đời, không cần biết mình đi con đường gì, không cần biết người khác nói gì.

Giản Hồng trừng mắt nhìn Vương Lệ Mai, Vương Lệ Mai cũng biết mình nói hơi quá nên không nói chuyện nữa.

Mã Nguyên Sinh đang cố tranh chức Bí thư Đảng ủy chính pháp không phải bí mật gì, mấy tháng qua Mã Nguyên Sinh đã làm không ít công việc. Nhưng anh làm nhiều hơn nữa chỉ cần Bí thư thị ủy không gật đầu thì mọi việc đều vô ích. Hôm nay hẹn Bí thư Triệu cùng Bí thư Lam ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh như thế này cũng là khá phí công sức.

Bí thư Triệu không có nhiều sở thích. Uống rượu tuy nhiều nhưng không thích uống. Đánh bài theo như được biết thì Triệu Quốc Đống chưa hề thích chơi trò này. Thời buổi này người không tìm được sở thích là rất hiếm, dù như thế nào cũng phải có một cái. Nhưng Triệu Quốc Đống không chơi bài bạc, nói không phải sợ là do bị người nói mình đánh bạc mà cảm thấy thứ này tốn thời gian.

Quan điểm này khá độc đáo và mới mẻ, Giản Hồng lúc ở Hoa Lâm cũng biết quan điểm này của Triệu Quốc Đống. Không phải hắn sợ thua tiền mà là thấy quá lãng phí thời gian.

Về phần mọi người ngại nói chuyện đến quan hệ nam nữ, Giản Hồng loáng thoáng biết được Triệu Quốc Đống có quan hệ không rõ ràng với Trình Nhược Lâm kia.

Chẳng qua Trình Nhược Lâm đã sớm rời khỏi Ninh Lăng, còn sớm hơn cả khi Triệu Quốc Đống đi, còn thành nữ Mc của chương trình cực kỳ nổi tiếng của đài truyền hình An Đô, bây giờ hình như không làm Mc nữa mà nghe nói tự mở công ty điện ảnh. Không biết Trình Nhược Lâm còn quan hệ gì với Triệu Quốc Đống nữa không?

Nhưng có một điều cô có thể khẳng định là lần này về lại Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống trông chững chạc, cẩn thận hơn nhiều, gần như không có tin đồn gì về phương diện này.

Nói đi cũng phải nói lại, người đi tới vị trí này đều có sự trầm ổn, đâu dễ bị người túm được nhược điểm.

- Cục trưởng Mã đến rồi sao?



Giản Hồng cười cười bắt tay Mã Nguyên Sinh.

- Tuổi cao rồi, khó ngủ. Trước 35 tuổi ngủ không biết tỉnh là gì, sau 35 tuổi ngủ không được, lời này quá chính xác. Đến tuổi của tôi đúng là không ngủ được nhiều.

Mã Nguyên Sinh khẽ thở dài một tiếng. Y và Giản Hồng cũng khá quen. Lúc Giản Hồng làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy thì cũng phụ trách mảng tiếp dân một thời gian, có không ít qua lại với Cục công an.

- Ồ, Cục trưởng Mã, xem anh nói kìa, anh vừa mới độ tuổi trung niên, nói vậy là hơi quá rồi.

Giản Hồng cười nói:

- Cục trưởng Mã tiến bộ thì cũng nên quan tâm nhiều đến công việc Đông Giang chúng tôi.

Ý trong câu nói của Giản Hồng, Mã Nguyên Sinh không quá để ý.

Việc mình tranh chức Bí thư Đảng ủy chính pháp là quang minh chính đại, không sợ ai nói gì. Dù sao con người muốn tiến bộ cũng là bình thường mà.

Quan hệ giữa quan hệ và Triệu Quốc Đống rất tốt, cũng là một người mà Triệu Quốc Đống đưa từ Hoa Lâm ra. Chức Bí thư Quận ủy Đông Giang có rất nhiều người chú ý, kéo hơn nửa năm không xác định, cuối cùng lại để Giản Hồng từ chức Chánh văn phòng Thị ủy xuống làm. Điều này đủ để nói rõ vị trí của Giản Hồng trong mắt Triệu Quốc Đống.

Nếu như có thể làm cho Giản Hồng nói giúp mình vài câu là quá tốt. Đây cũng là nguyên nhân mà lúc ấy Bí thư Lam đề xuất gọi cả Giản Hồng theo, Mã Nguyên Sinh cũng đồng ý. Giản Hồng vừa là chủ nhà, thứ hai quan hệ giữa y và Giản Hồng cũng được.

- Bí thư Giản, nếu Mã mỗ thật sự có thể làm được thì cũng là Thị ủy tin tôi. Ôi, chỉ sợ Bí thư Triệu không coi trọng kẻ thô lỗ như tôi.

Mã Nguyên Sinh cười ha hả nói.

Giản Hồng cười cười không nói. Lam Quang gọi cho cô, cô đã hiểu ra ý ở trong đó. Lam Quang hẹn Triệu Quốc Đống đến Đông Giang, cô đương nhiên vui vẻ đi cùng. Chủ yếu là Lam Quang muốn cô nói giúp làm cô có chút khó xử.

Cô biết đây là do Lam Quang cảm thấy mình có thể nói chuyện được trước mặt Triệu Quốc Đống nên mới thế. Nhưng Lam Quang cũng không biết có một số việc đừng nói là mình, dù là trước đây khi Vưu Liên Hương còn ở Ninh Lăng có nói chưa chắc Triệu Quốc Đống đã chấp nhận.

Triệu Quốc Đống có nguyên tắc làm việc của mình, cũng có quan điểm của mình. Các quyết định lớn hắn ít bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng. Cũng may chuyện này người nói chuyện chính là Lam Quang, mình chỉ nói giúp vài câu mà thôi. Nhưng ở chuyện này trừ khi Triệu Quốc Đống muốn để Mã Nguyên Sinh làm Bí thư Đảng ủy chính pháp, nếu không dù Lam Quang hay Chung Dược Quân có vận động như thế nào cũng không tác dụng gì.

- Ha ha, Cục trưởng Mã, Bí thư Triệu nhìn đúng nhân tài. Cục trưởng Mã có năng lực thì lo gì chứ?

Giản Hồng cười nói:

- An Nguyên chúng ta không phải có câu đợi lâu sẽ có chỗ sao?

- Ha ha, vậy cảm ơn lời tốt của Bí thư Giản. Đúng, Bí thư Giản, chồng chị năm nay chuyển ngành phải không? Có muốn làm công an không? Hay là nói với Bí thư Triệu một chút đến cục chúng tôi?

Mã Nguyên Sinh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook