Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 77

Thụy Căn

17/04/2013



- Miêu ca, mùi thịt nướng từ đâu truyền sang vậy, thơm thật. Mẹ nó chứ, làm tôi phải chảy nước miếng, ở đâu thế.

- Mẹ kiếp, cái mũi của cậu thính như chó vậy, nhìn khói từ bên kia kìa, qua xem một chút.

Tiếng ồn ào từ sườn núi bên kia vang lên làm mọi người đang ăn vui vẻ không nhịn được khẽ nhíu mày.

Tuy nói có thêm ba người Cổ Tiểu Âu, nhưng ba người khá hòa hợp với Vương Lệ Mai, Vương Lệ Mai cũng biết cách ăn mặc. Tuy nói cô ở Ninh Lăng nên không thể bằng mấy người Cổ Tiểu Âu nhưng bình thường cũng đều chọn các loại mốt mới nhất ở Ninh Lăng, một năm, nửa năm cũng sẽ dành thời gian lên An Đô hoặc là Bắc Kinh, Thượng Hải để đi dạo mua sắm một lần. Hơn nữa Vương Lệ Mai giỏi nói chuyện nên không khó để làm ba cô Cổ Tiểu Âu vui vẻ.

Bốn năm thanh niên dẫn theo hai cô gái xinh đẹp xuất hiện trên sườn núi nhìn xuống thấy một đám người đang ăn uống vui vẻ.

Triệu Quốc Đống nhìn qua rồi không quá để ý, Lam Quang và Mã Nguyên Sinh cũng đã gặp nhiều việc nên cũng không thèm để ý đến đối phương, vẫn ngồi đó mà ăn.

Sáng nay mọi người dậy sớm uống cốc sữa, chiếc bánh bao nên sớm đói bụng. Bây giờ đồ nướng ngon như vậy nên đương nhiên không ai khách khí cả. Hơn nữa hai cô gái xinh đẹp Cổ Tiểu Âu, Đồng Úc cắt thịt, đưa tới tay cho thì càng làm người ta thêm muốn ăn.

- Ồ, thật là có người nướng thịt rừng đó chứ. Là con hoẵng phải không? Bảo sao lại thơm như vậy. Chu Tam, bạn của cậu không phải nói trên núi sớm không còn thỏ rừng sao? Sao đám người này lại có?

Một người đàn ông cao gầy mặc đồ da nhìn người đàn ông béo ở bên cạnh

- Mấy người bạn của cậu làm gì vậy hả? Có phải định diễn trò không thế?

Người đàn ông béo mặt sa sầm lại một chút nói:

- Chu lão ngũ, mẹ nó chứ, anh là người địa phương, không phải nói ở đây sớm không còn con hoẵng sao? Vậy những người này lấy con hoẵng từ đâu? Anh có phải muốn tôi mất mặt với Miêu ca không hả?

Mấy người đàn ông cao to phía sau nhìn qua là biết người dân địa phương, nhất là một người nói với giọng thuần Ninh Lăng lên tiếng:

- Khâu ca, không phải đâu. Tôi hỏi bận bên này, bọn họ nói hoẵng ở đây khó kiếm, hơn mười năm trước thì có, hai năm nay đâu có. Tôi đâu dám lừa anh? Ai biết đám người này kiếm từ đâu chứ? Không chừng là dê thì sao?

- Mày lừa tao à, chẳng lẽ tao ngay cả thịt hoẵng và thịt dê cũng không nhìn ra sao? Mày nhìn cái móng kia xem là dê ư?

Họ Chu đi tới, ánh mắt đầu tiên nhìn thẳng vào người yy và Kiều San.

Chiếc áo ngoài của Kiều San đã được cởi ra, một chiếc áo len đỏ bó sát người càng làm ngực cô thêm cao út, làn da trắng nõn cùng má lúm đồng tiền đỏ hồng trông rất đẹp. Họ Chu thấy vậy không khỏi ngẩn ra, mùi thịt hoẵng cùng với vẻ hấp dẫn của Kiều San làm y thiếu chút nữa chảy nước miếng.



Nhìn họ Chu như vậy, mấy người Triệu Quốc Đống đều có chút khó chịu. Hơn nữa người này tùy ý đi tới không coi ai ra gì, bây giờ lại nhìn chằm chằm vào phụ nữ không chớp mắt nên dù là ai cũng không nhịn được.

- Thằng kia, cậu biết cậu nhìn gì thế không hả? Có biết giáo dục không?

Mã Nguyên Sinh xuất thân cảnh sát hình sự nên nói chuyện cũng có chút mùi giang hồ.

- Ồ, con chó kia, tao giẫm vào đuôi mày hay ngủ với con gái nhà mày? Ông muốn nhìn ai thì nhìn, ảnh hưởng mẹ gì đến mày? Tao nhìn nhiều một chút là để mắt đến ả. Chẳng lẽ mày là trâu già còn có thể gặm cỏ non. Cẩn thận mệt chết đó.

Lời nói này quá độc ác, chẳng những mắng Mã Nguyên Sinh còn kéo cả Kiều San vào.

Kiều San tức giận vung tay lên tát nhưng họ Chu sớm đề phòng túm được. Y cười hì hì nói:

- Cô bé, đi chơi với mấy thằng nhà quê này làm gì, đừng phí tuổi trẻ của mình. Đi theo mấy anh đi, muốn gì có đó.

Mấy người Triệu Quốc Đống ăn mặc khá đơn giản. Triệu Quốc Đống mặc chiếc áo khoác dầy, Lam Quang cũng tương tự như Triệu Quốc Đống. Mã Nguyên Sinh còn mặc bộ đồ âu phục cũ nên nhìn qua đúng là có vẻ giống người nhà quê.

Triệu Quốc Đống thấy mặt Kiều San tái mét lại vì giãy thoát khỏi tay đối phương. Nhưng tay kia của họ Chu còn đưa ra định giở trò. Triệu Quốc Đống cũng không muốn nói gì mà nghiêng người vung chân đập thẳng vào bắp chân đối phương.

- Đánh hay, anh, phải dạy cho bọn thối miệng này một trận.

Yy cũng xoay người sang vỗ tay khen hay, thậm chí còn định lao tới trước để ra tay. Cũng may Đồng Úc phản ứng nhanh kéo cô lại.

Họ Chu không ngờ Triệu Quốc Đống phản ứng nhanh như vậy, không một tiếng động ra tay nên y không kịp đề phòng ngã ra sau, đồng thời cũng bỏ cổ tay Kiều San ra. Y gào lên:

- Bọn mày còn chờ gì, đánh cho tao, không cho thằng chó này một trận đến mẹ nó không nhận ra nó thì tao không phải họ Chu.

Thấy họ Chu bị thiệt, mấy tên kia vội vàng lao lên giúp đỡ, nhưng thật ra thằng thanh niên và hai cô gái chỉ lạnh lùng đứng bên nhìn.

Mã Nguyên Sinh cả đời ở Ninh Lăng chưa từng gặp việc này. Nghe giọng họ Chu là người An Đô, tên đằng sau hình như là giọng ngoại tỉnh nhưng mấy tên xông lên đúng là người Ninh Lăng, không ngờ còn có người muốn vây đánh mình và Bí thư thị ủy Ninh Lăng, đúng là trò cười cho thiên hạ.

Nhưng lúc này bên mình có ba người, đối phương có sáu bảy người vừa nhìn là biết đám ngoài xã hội. Nếu đánh nhau thì mấy người đàn ông bên mình không sợ nhưng mấy cô gái chưa chắc thoát thân được.

- Ồ, đánh với tội phạm cả đời, hôm nay còn gặp phải chuyện bị côn đồ vây đánh.

Mã Nguyên Sinh tức giận nói.

- Dừng tay Chu Tam.



Tên thanh niên phía sau nhìn mấy người một chút, y thoáng dừng trên người ba cô yy lâu một chút. Tất nhiên nhìn ba cô gái dáng như người mẫu làm y rất rung động.

Ở nơi hoang dã này mà có thể gặp các cô gái đẹp như vậy, từ dung mạo, khí chất đến trang phục đều hơn xa hai cô bạn gái mình mang từ An Đô đến. Mà hai cô này đều là nữ tiếp viên hàng không thuộc diện xuất sắc nữa chứ.

- Miêu ca, anh đừng quản việc này. Hôm nay tôi nếu không đánh cho thằng này một trận tôi không phải họ Chu. Mẹ nó chứ, từ khi tôi ra đời đến giờ chưa ai dám làm như vậy với tôi.

Họ Chu mặt mày đầy hung tợn nói. Y vừa xoa đùi vừa trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

- Được rồi mấy vị, như vậy các vị để con hoẵng cùng gia vị lại, mọi người đi, chúng tôi hôm nay đi nửa ngày cũng đói rồi, ở đây ăn một chút. Hôm nay coi như người anh em của tôi bị oan một cú đá thế nào?

Vẻ kiêu ngạo của họ Miêu làm Triệu Quốc Đống và Lam Quang thấy khó chịu. Thằng này vừa nhìn qua là biết con nhà quan chức. Y nhìn thẳng vào Triệu Quốc Đống và Lam Quang vì có thể nhận ra hai người là cầm đầu trong đám người. Chẳng qua Triệu Quốc Đống tuổi nhỏ một chút nên y không chắc là ai mới là chủ bên phía đối phương.

- Miêu ca, không thể, tôi cứ bị một cú đá như vậy sao? Trên đời đâu có chuyện như vậy, bọn chúng không …

Họ Chu kêu lên.

- Chu Tam, sao, còn cần người ta trả mấy ngàn cho anh sao? Anh thiếu chút tiền đó sao?

Họ Miêu lạnh lùng nói:

- Đừng có chấp nhặt với đám người này, chúng ta cũng không phải người cùng đường với chúng.

Họ Chu còn định nói gì đó nhưng bị đối phương trừng mắt nhìn nên lẩm bẩm nói:

- Ít nhất cũng phải bắt bọn nó xin lỗi chứ? Tôi bị một đá đến giờ vẫn còn đau.

- Vậy cũng được, các người xin lỗi một câu coi như không có chuyện gì. Các người muốn ở lại ăn cũng được.

Họ Miêu đảo mặt nhìn lướt qua mấy cô yy. Ngực yy đang đập rất mạnh, môi mím lại trông khá mê người.

Triệu Quốc Đống tức quá hóa cười. Đối phương đúng là có chút lai lịch nhưng không nên ngông cuồng như vậy chứ? Cái tính cách này không biết là con nhà quan lớn nào nữa.

Triệu Quốc Đống không phải chưa gặp đám con cháu gia tộc trên Bắc Kinh, đúng là có một số kẻ không chịu làm ăn gì, chỉ biết phá. Nhưng người ta căn bản sẽ không ra vẻ như thế này, nếu muốn đấu thì có đủ cách, đủ nơi để người ta thể hiện, chứ việc gì phải tác oai tác quái như thế này.

Nhưng hắn cũng thấy họ Miêu kia trông khá quen mặt như gặp ở đâu đó. Nhưng hắn lại không có ấn tượng về người này, điều này làm hắn có chút tò mò.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook